Đứa Con Của Yêu Quái
-
Chương 33
Các giáo viên tiếc thì tiếc, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, bọn họ có thể hiểu vì sao Hạ Mạc lựa chọn như thế. Hạ Mạc quanh năm xin nghỉ bệnh, cơ thể không được tốt, thành tích hàng năm nằm trong tốp trung bình thấp, chỉ thỉnh thoảng mới bùng nổ thành tích, dù đại học Q hay đại học B, chỉ sợ Hạ Mạc cũng khó đuổi kịp tiến độ, còn khoa văn học đại học D gì đó chắc chắn sẽ có tiến độ phù hợp cho Hạ Mạc.
Các thầy cô đều tin lựa chọn của Hạ Mạc là lý trí, nhưng dù vậy thì họ vẫn thấy tiếc. Không ít thầy cô cảm thấy nếu sức khỏe Hạ Mạc tốt hơn một chút, đăng ký vào ngành sân khấu điện ảnh còn tốt hơn ngành văn học. Với gương mặt kia của cậu, có đi ngành sân khấu điện ảnh thật cũng đã ăn đứt người khác rồi.
Xét cho cùng, các giáo viên rất bất mãn với nguyện vọng thi đại học của Hạ Mạc nhưng bà Mạc rất hài lòng. Bà hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Hạ Mạc: gầy hơn khi còn nhỏ nhiều, nhưng thật sự không có bệnh, bảo cậu đi lên núi, cậu có thể khiến khu núi đó giậu đổ bìm leo, còn có thể khiến hổ quỳ xuống gọi mình là ba. Đương nhiên nếu lười có thể tính là một loại bệnh, có lẽ Hạ Mạc trời sinh đã là bệnh nhân giai đoạn cuối. Một ngày 24 giờ, cậu có thể không ăn không uống ngủ suốt hai mươi tiếng, từ trên xuống dưới, ngay cả đường chân tóc cũng toát ra mùi lười biếng chưa tỉnh ngủ.
Bà Mạc nằm mơ cũng chưa từng nghĩ Hạ Mạc có thể đạt được thành tích tốt như vậy, thân là một người mẹ, đương nhiên bà hy vọng Hạ Mạc có thể đăng ký vào một trường tốt hơn ở đại học B hay đại học Q, nhưng Hạ Mạc lại nói: “Đại học D có nhiều thời gian rảnh hơn, con muốn thử tìm xem có thấy Thẩm Nặc không.”
Ngoài thở dài ra, bà Mạc còn có thể nói gì đây?
Năm ấy sau khi quay về từ thành phố B, nhoáng cái đã mười một mười hai năm trôi qua, Hạ Mạc chưa từng nhắc đến cái tên Thẩm Nặc với bà, nhưng cậu vẫn không chịu vứt đi đóa hoa khô trong phòng, cho nên bà biết cậu vẫn chưa quên được hắn.
Bà đã gần năm mươi, cái nghề thầy đồng bà cốt này đã phạm lẽ trời vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, có thể thuận lợi sống đến chừng này tuổi đã khó. Bây giờ Hạ Mạc lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, bà không thể che chở cậu như khi còn nhỏ nữa, dù bà có bằng lòng hay không, chung quy cũng có ngày bà phải buông tay. Thay vì chờ đến tương lai còn không bằng buông tay luôn bây giờ. Dù sao bây giờ bà vẫn còn sống, nuôi được Hạ Mạc đến mười, hai mươi năm, bà cũng đã tích cóp được chút danh khí và tiền tài, dù Hạ Mạc có gây ra họa, tốt xấu gì bà cũng có thể giải quyết được một ít.
Bà Mạc giấu đi lo lắng trong lòng, định mở một bữa tiệc cảm ơn thầy cô, đồng thời chúc mừng Hạ Mạc. Tiếc là bà còn chưa kịp thực hiện thì đứa con nuôi hiếu thảo của bà đã chủ động nhận lấy việc này.
Việc làm ăn mấy năm nay của Mạc Hữu Phi càng lúc càng phát đạt, không chỉ riêng tỉnh S, công ty Phi Phàm của anh ta đã bắt đầu nổi tiếng trên cả nước. Mạc Hữu Phi bận rộn bay qua bay lại cả năm, không tiếp xúc nhiều với em trai Hạ Mạc, nhưng anh ta biết sức khỏe cậu không tốt, bình thường không bộc lộ rõ tài cán gì, thế nhưng bản lĩnh còn hơn cả mẹ nuôi. Mấy năm nay việc làm ăn của anh ta phát triển cực kỳ nhanh, không khỏi rước phải một số ghen ghét lẫn phiền toái ngoài ý muốn, trong đó có vài việc lạ khó giải quyết, ngay cả mẹ nuôi cũng không xử lý được, cuối cũng vẫn phải nhờ đứa em này ra tay giải quyết.
Chuyện Hạ Mạc lén nhờ anh ta đi hỏi dò cuối cùng cũng có thông tin chính xác, chẳng qua…
Mạc Hữu Phi nhớ tới thông tin mình nghe ngóng được, không khỏi thở dài, đến lúc đó nên báo cho mẹ nuôi trước rồi để bà nói cho Hạ Mạc sau vậy.
Mạc Hữu Phi bỏ tiền bao hết khách sạn năm sao duy nhất trong huyện Q, tổ chức một bữa tiệc cảm ơn thầy cô vô cùng long trọng cho Hạ Mạc, người tham dự không chỉ có thầy cô bạn bè của cậu mà còn có một số nhân vật lớn qua lại. Dường như các vị khách tai to mặt lớn này đã để hết liêm sỉ ở nhà, hoặc hiền hòa hoặc thân thiết vây quanh bà Mạc lấy lòng, hận không thể lấy hết vốn liếng từ ngữ của mình ra khen.
Rốt cuộc mẹ Hạ Mạc có địa vị như thế nào?
Trông cũng chỉ là một bà cô bình thường thôi mà? Tuy Hạ Mạc còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao mới nổi, nhưng với dáng người kia của bà Mạc, dù trẻ lại mấy chục tuổi, bọn họ cũng không tưởng tượng nổi đó là thần tượng nổi tiếng nào. Còn về phong độ, bà Mạc có vẻ rất bình thường, không khác gì mấy bà cô thích đi nhảy múa trên quảng trường hay trên đường, hoàn toàn không có chút dáng vẻ cao quý.
“Mẹ Hạ Mạc có tài.” Có giáo viên nhạy bén với tin tức không nhịn được nhỏ giọng nói, tỏ ra cực kỳ thần bí lặng lẽ tung tin. Một hồi buôn dưa bán chuột kết thúc, ánh mắt mọi người nhìn bà Mạc đã khác đi, nếu không phải xung quanh bà Mạc đầy người, bọn họ cũng hận không thể dán vào xu nịnh vài câu.
Bữa tiệc cảm ơn thầy cô được tổ chức long trọng mà náo nhiệt, nhưng Hạ Mạc lại xã giao bằng thái độ mất kiên nhẫn, mãi tới khi sắp vào tiệc, cậu mới lộ ra vẻ buồn ngủ, kính rượu các thầy cô trước, sau đó lấy cớ không khỏe rời khỏi khách sạn. Từ trước đến nay Hạ Mạc không phải là người thích bạc đãi mình, ra ngoài tìm một quán ăn Trung Quốc đánh chén một bữa no nê, lúc này mới về nhà, ngã ra giường ngáy o o, đánh một giấc tới tận tối.
Bà Mạc đã quay về từ khách sạn, đeo một chiếc kính lão đọc danh sách quà tặng.
“Giờ già rồi không làm ăn được gì nữa, mới đọc tí đã đau mắt. Mạc Mạc, mau qua đây đọc giúp mẹ đi.”
Hạ Mạc cào cái đầu tổ quạ vài cái, đi qua ngồi bên cạnh bà Mạc, lưng dựa lên sofa, đôi chân dài duỗi thẳng gác lên bàn trà, ngón tay trắng như ngọc xẹt qua từng trang danh sách quà tặng màu đỏ. Không bao lâu sau, tầm nhìn cậu dừng lại trên một hàng chữ trong đó, đôi mắt hoa đào không khỏi híp lại, lớp lông mi dày dài cũng không che nổi ánh sáng nơi đáy mắt: “Hiệp hội Thiên Sư… Lại là thuốc kéo dài tuổi thọ, bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Hiệp hội Thiên Sư, nghĩa trên mặt chữ, là một tổ chức được tạo thành từ một nhóm thiên sư lớn trong dân gian, chuyên thu nhận những người có năng lực vào giới huyền môn. Người thành lập hiệp hội Thiên Sư là Từ Mẫn Đạo Nhân, nay đã hơn trăm tuổi, thế nhưng bên ngoài chỉ như ngoài năm mươi, pháp lực cao thâm, một tay dẫn dắt các nhân vật có tiếng trong giới huyền môn phát triển như cỏ dại mọc hoang, hiệp hội Thiên Sư dưới quyền ông ta nay đã trở thành đoàn thể huyền môn lớn nhất nước Z, cấp bậc bên trong nghiêm ngặt, chế độ hà khắc, vô cùng thần bí. Luận về quy mô, đoàn thể duy nhất hiện nay có thể so sánh cùng tổ chức kia cũng chỉ có cơ quan điều tra đặc biệt trực thuộc bộ công an quốc gia, gọi tắt là Đặc Điều Xử.
Hiệp hội Thiên Sư luôn cố gắng thu nhận người trong giới huyền môn, mà Đặc Điều Xử lại không ngừng thu nhận nhân tài bằng lòng phục vụ cho quốc gia. Hiệp hội Thiên Sư có đãi ngộ tốt, họ bằng lòng bỏ thuốc kéo dài tuổi thọ cho bà đồng nổi tiếng như bà Mạc. Đừng thấy cái thứ này tên đơn giản lại thô bỉ, một viên có giá hơn trăm vạn, không có mối nhất định, có tiền cũng không mua được, lần này bọn họ đưa một lần hai viên, có thể nói là hiếm có. Mà trước lần này hiệp hội đã tặng liên tục năm năm, mỗi năm tặng bà Mạc một viên với lý do mỹ miều là quà mừng năm mới.
Mà tất cả những gì họ làm đều chỉ vì chào mời bà Mạc. Không khó tưởng tượng đãi ngộ khi làm thành viên chính thức của họ càng tốt hơn biết bao nhiêu.
Dù sao Đặc Điều Xử cũng thuộc quyền quốc gia, kinh phí có hạn, không lấy ra được thứ tốt như vậy, nhưng Đặc Điều Xử rất dễ dãi, đối tượng thu nhận của bọn họ không chỉ là thiên sư, có một số lệ quỷ không thể đi luân hồi hay yêu quái có chút pháp lực, chỉ cần hợp điều kiện, bằng lòng phục vụ vì dân đều sẽ được chào đón. Còn tiền lương hay đãi ngộ… ừm, đối với nhóm thiên sư có tài năng thì có thể xem nhẹ.
Cũng vì nguyên nhân đó, phần lớn những người gia nhập hiệp hội Thiên sư đều là nhóm người thất lạc một mình một cõi trong giới huyền môn như bà Mạc, nguồn tài nguyên bọn họ nhận được từ hiệp hội Thiên Sư không chỉ có tiền tài, ngay cả việc tu luyện cũng thuận lợi hơn nhiều. Còn những người bằng lòng gia nhập Đặc Điều Xử phần lớn là người trong môn phái, bản thân môn phái đã đủ để thỏa mãn nhu cầu tu luyện của bọn họ, gia nhập Đặc Điều Xử chỉ để vào đời tu hành, làm thiện tích đức.
Ba năm trước đây bà Mạc đã gia nhập Đặc Điều Xử, trở thành một nhân viên ngoài biên chế. Khác với các thành viên cốt cán, bà không cần đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng khi Đặc Điều Xử bận quá không xử lý hết việc mới giao ít nhiệm vụ cho bà làm, nhận hay không cũng kệ bà. Đương nhiên đãi ngộ cũng không thể sánh bằng các thành viên trung tâm, khi không có nhiệm vụ thì chỉ có đãi ngộ của nhân viên công vụ bình thường, ngũ hiểm nhất kim(1) cộng thêm ba ngàn tiền lương cứng, khi có nhiệm vụ sẽ dựa trên độ khó để kết toán tiền thưởng.
Nhưng tiền của nhà nước thì không dễ lấy, đầu năm nay bà Mạc nhận một nhiệm vụ cỡ nhỏ, thưởng tổng cộng ba mươi ngàn đồng, đến bây giờ vẫn còn bị giữ lương, tới cuối năm còn chưa chắc nhận được.
Bà Mạc đã sớm nói cho người hiệp hội Thiên Sư rằng mình đã gia nhập Đặc Điều Xử, nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, thừa dịp lần này bà Mạc tổ chức tiệc lại đưa lễ lớn qua bày tỏ thành ý.
Không so sánh sẽ không đau lòng, hiệp hội Thiên Sư bày ra đủ loại “thành ý”, có một số thiên sư, đặc biệt là những thiên sư lưu lạc giới huyền môn giống bà Mạc dù được Đặc Điều Xử mời chào, cuối cùng không nhịn được cám dỗ từ hiệp hội Thiên Sư nên gia nhập vào bọn họ.
Đương nhiên Đặc Điều Xử cũng sẽ không ngồi im nhìn hiệp hội Thiên Sư tác oai tác quái, hai bên đều sẽ qua lại. Cụ thể qua lại tới mức nào thì khó mà nói.
Há miệng mắc quai, món quà hiệp hội Thiên Sư đã đưa tới tất nhiên sẽ không có lý nào thu lại, nhưng dù bọn họ thổi phồng công dụng của thuốc kéo dài tuổi thọ như thế nào, bà Mạc cũng không thèm ăn, đưa hết đồ cho Hạ Mạc giữ.
“Kệ chúng, dù sao bà đây cũng sẽ không gia nhập vào đó đâu.” Khi không lại ân cần, không phải phường gian thì cũng là cướp, dù Hạ Mạc chưa bao giờ kể cho bà Mạc biết về giấc mơ đáng sợ trên tàu và lời nhắc nhở của mẹ Chuột Con, bà Mạc vẫn cảm thấy hiệp hội Thiên Sư này không đáng để vào, chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện gia nhập. Vả lại năm đó Hoàng Đại Tiên từng nói phải để Hạ Mạc cách xa người giới huyền môn, nhưng có những lúc người trong giang hồ thân bất do kỷ. Giữa hai điều hại phải chọn điều nhẹ hơn, mấy năm trước khi đối mặt với hai cành ô liu được đưa ra cùng lúc giữa hiệp hội Thiên Sư và Đặc Điều Xử, cuối cùng bà Mạc chọn gia nhập vào dưới trướng quốc gia, vì dân phục vụ.
“Nhắc tới hiệp hội Thiên Sư, mẹ lại nhớ tới một chuyện.” Bà Mạc hơi bất đắc dĩ: “Con bảo mẹ giúp con xin thi vào Đặc Điều Xử, vòng sơ thẩm qua rồi, ngày thi của con là vào thứ hai.”
Hạ Mạc biết mẹ không thích mình qua lại giới thiên sư, càng không thích cậu gia nhập vào Đặc Điều Xử, nhưng cậu muốn tìm được Thẩm Nặc, có quan hệ với Đặc Điều Xử sẽ dễ dàng hơn. Cậu tránh nặng tìm nhẹ, khuôn mặt đẹp trai đến mức yêu dị nở nụ cười lấy lòng như khi còn nhỏ: “Mẹ, chờ con nhận tiền lương sẽ khao mẹ một bữa tiệc thật lớn.”
Tròng mắt Hạ Mạc lớn hơn người bình thường, đen thẳm như bầu trời đêm, lại như vực sâu không thấy đáy. Khi bạn nhìn thật lâu, nó lại trở thành bầu trời đêm phủ kín ánh sao, vực sâu nở đầy hoa hồng. Khuôn mặt tinh xảo như ngọc vì cặp mắt kia lại càng ma mị yêu dị, chỉ cần nhìn một cái là có thể quên hết thời gian.
Tuy nuôi đứa bé này từ nhỏ, nhưng khi đối diện mới cái đẹp thịnh thế như vậy, sức miễn dịch của bà Mạc vẫn không đủ, sau vài giây bần thần ngắn ngủi, bà mắng: “Xùy, con cứ giữ chút lương đấy mà xài, về sau đừng mơ mẹ cho con phí sinh hoạt nữa.”
“Cần chứ, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, từ nay về sau đến lượt con nuôi mẹ, ăn sung mặc sướng, chỉ cần ở cạnh con thôi.”
“Vậy mẹ cảm ơn trước ha, tạm thời chưa cần con nuôi, con cũng đừng vứt hết hai lạng thịt mẹ vất vả đắp lên cho con là được rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng khinh người vậy được không?” Hạ Mạc hơi xụ mặt, để lộ cơn giận dỗi của trẻ con.
“Lười nói với mày.” Bà Mạc lấy một cái túi tài liệu màu vàng ra đưa cho Hạ Mạc: “Những gì con nhờ Hữu Phi tra giúp đều ở trong này. Không còn sớm nữa, con đọc đi, mẹ đi tắm trước đây.” Bà Mạc cụp mắt đứng dậy, giấu đi vẻ không đành lòng.
Hạ Mạc mở túi tài liệu ra, bên trong có một tờ giấy hơi mỏng, chữ viết ít ỏi, gần như chỉ cần liếc một cái là có thể thấy điểm cuối.
Ánh mắt Hạ Mạc nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối cùng: Chết vì bệnh.
Thẩm Nặc đã chết.
******************
Chú thích:
(1) Ngũ hiểm nhất kim: Chế độ đảm bảo đãi ngộ cho người lao động, gồm năm loại bảo hiểm (dưỡng lão, y tế, thất nghiệp, tai nạn lao động và sinh dục) và quỹ nhà ở xã hội.
Các thầy cô đều tin lựa chọn của Hạ Mạc là lý trí, nhưng dù vậy thì họ vẫn thấy tiếc. Không ít thầy cô cảm thấy nếu sức khỏe Hạ Mạc tốt hơn một chút, đăng ký vào ngành sân khấu điện ảnh còn tốt hơn ngành văn học. Với gương mặt kia của cậu, có đi ngành sân khấu điện ảnh thật cũng đã ăn đứt người khác rồi.
Xét cho cùng, các giáo viên rất bất mãn với nguyện vọng thi đại học của Hạ Mạc nhưng bà Mạc rất hài lòng. Bà hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Hạ Mạc: gầy hơn khi còn nhỏ nhiều, nhưng thật sự không có bệnh, bảo cậu đi lên núi, cậu có thể khiến khu núi đó giậu đổ bìm leo, còn có thể khiến hổ quỳ xuống gọi mình là ba. Đương nhiên nếu lười có thể tính là một loại bệnh, có lẽ Hạ Mạc trời sinh đã là bệnh nhân giai đoạn cuối. Một ngày 24 giờ, cậu có thể không ăn không uống ngủ suốt hai mươi tiếng, từ trên xuống dưới, ngay cả đường chân tóc cũng toát ra mùi lười biếng chưa tỉnh ngủ.
Bà Mạc nằm mơ cũng chưa từng nghĩ Hạ Mạc có thể đạt được thành tích tốt như vậy, thân là một người mẹ, đương nhiên bà hy vọng Hạ Mạc có thể đăng ký vào một trường tốt hơn ở đại học B hay đại học Q, nhưng Hạ Mạc lại nói: “Đại học D có nhiều thời gian rảnh hơn, con muốn thử tìm xem có thấy Thẩm Nặc không.”
Ngoài thở dài ra, bà Mạc còn có thể nói gì đây?
Năm ấy sau khi quay về từ thành phố B, nhoáng cái đã mười một mười hai năm trôi qua, Hạ Mạc chưa từng nhắc đến cái tên Thẩm Nặc với bà, nhưng cậu vẫn không chịu vứt đi đóa hoa khô trong phòng, cho nên bà biết cậu vẫn chưa quên được hắn.
Bà đã gần năm mươi, cái nghề thầy đồng bà cốt này đã phạm lẽ trời vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, có thể thuận lợi sống đến chừng này tuổi đã khó. Bây giờ Hạ Mạc lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, bà không thể che chở cậu như khi còn nhỏ nữa, dù bà có bằng lòng hay không, chung quy cũng có ngày bà phải buông tay. Thay vì chờ đến tương lai còn không bằng buông tay luôn bây giờ. Dù sao bây giờ bà vẫn còn sống, nuôi được Hạ Mạc đến mười, hai mươi năm, bà cũng đã tích cóp được chút danh khí và tiền tài, dù Hạ Mạc có gây ra họa, tốt xấu gì bà cũng có thể giải quyết được một ít.
Bà Mạc giấu đi lo lắng trong lòng, định mở một bữa tiệc cảm ơn thầy cô, đồng thời chúc mừng Hạ Mạc. Tiếc là bà còn chưa kịp thực hiện thì đứa con nuôi hiếu thảo của bà đã chủ động nhận lấy việc này.
Việc làm ăn mấy năm nay của Mạc Hữu Phi càng lúc càng phát đạt, không chỉ riêng tỉnh S, công ty Phi Phàm của anh ta đã bắt đầu nổi tiếng trên cả nước. Mạc Hữu Phi bận rộn bay qua bay lại cả năm, không tiếp xúc nhiều với em trai Hạ Mạc, nhưng anh ta biết sức khỏe cậu không tốt, bình thường không bộc lộ rõ tài cán gì, thế nhưng bản lĩnh còn hơn cả mẹ nuôi. Mấy năm nay việc làm ăn của anh ta phát triển cực kỳ nhanh, không khỏi rước phải một số ghen ghét lẫn phiền toái ngoài ý muốn, trong đó có vài việc lạ khó giải quyết, ngay cả mẹ nuôi cũng không xử lý được, cuối cũng vẫn phải nhờ đứa em này ra tay giải quyết.
Chuyện Hạ Mạc lén nhờ anh ta đi hỏi dò cuối cùng cũng có thông tin chính xác, chẳng qua…
Mạc Hữu Phi nhớ tới thông tin mình nghe ngóng được, không khỏi thở dài, đến lúc đó nên báo cho mẹ nuôi trước rồi để bà nói cho Hạ Mạc sau vậy.
Mạc Hữu Phi bỏ tiền bao hết khách sạn năm sao duy nhất trong huyện Q, tổ chức một bữa tiệc cảm ơn thầy cô vô cùng long trọng cho Hạ Mạc, người tham dự không chỉ có thầy cô bạn bè của cậu mà còn có một số nhân vật lớn qua lại. Dường như các vị khách tai to mặt lớn này đã để hết liêm sỉ ở nhà, hoặc hiền hòa hoặc thân thiết vây quanh bà Mạc lấy lòng, hận không thể lấy hết vốn liếng từ ngữ của mình ra khen.
Rốt cuộc mẹ Hạ Mạc có địa vị như thế nào?
Trông cũng chỉ là một bà cô bình thường thôi mà? Tuy Hạ Mạc còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao mới nổi, nhưng với dáng người kia của bà Mạc, dù trẻ lại mấy chục tuổi, bọn họ cũng không tưởng tượng nổi đó là thần tượng nổi tiếng nào. Còn về phong độ, bà Mạc có vẻ rất bình thường, không khác gì mấy bà cô thích đi nhảy múa trên quảng trường hay trên đường, hoàn toàn không có chút dáng vẻ cao quý.
“Mẹ Hạ Mạc có tài.” Có giáo viên nhạy bén với tin tức không nhịn được nhỏ giọng nói, tỏ ra cực kỳ thần bí lặng lẽ tung tin. Một hồi buôn dưa bán chuột kết thúc, ánh mắt mọi người nhìn bà Mạc đã khác đi, nếu không phải xung quanh bà Mạc đầy người, bọn họ cũng hận không thể dán vào xu nịnh vài câu.
Bữa tiệc cảm ơn thầy cô được tổ chức long trọng mà náo nhiệt, nhưng Hạ Mạc lại xã giao bằng thái độ mất kiên nhẫn, mãi tới khi sắp vào tiệc, cậu mới lộ ra vẻ buồn ngủ, kính rượu các thầy cô trước, sau đó lấy cớ không khỏe rời khỏi khách sạn. Từ trước đến nay Hạ Mạc không phải là người thích bạc đãi mình, ra ngoài tìm một quán ăn Trung Quốc đánh chén một bữa no nê, lúc này mới về nhà, ngã ra giường ngáy o o, đánh một giấc tới tận tối.
Bà Mạc đã quay về từ khách sạn, đeo một chiếc kính lão đọc danh sách quà tặng.
“Giờ già rồi không làm ăn được gì nữa, mới đọc tí đã đau mắt. Mạc Mạc, mau qua đây đọc giúp mẹ đi.”
Hạ Mạc cào cái đầu tổ quạ vài cái, đi qua ngồi bên cạnh bà Mạc, lưng dựa lên sofa, đôi chân dài duỗi thẳng gác lên bàn trà, ngón tay trắng như ngọc xẹt qua từng trang danh sách quà tặng màu đỏ. Không bao lâu sau, tầm nhìn cậu dừng lại trên một hàng chữ trong đó, đôi mắt hoa đào không khỏi híp lại, lớp lông mi dày dài cũng không che nổi ánh sáng nơi đáy mắt: “Hiệp hội Thiên Sư… Lại là thuốc kéo dài tuổi thọ, bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Hiệp hội Thiên Sư, nghĩa trên mặt chữ, là một tổ chức được tạo thành từ một nhóm thiên sư lớn trong dân gian, chuyên thu nhận những người có năng lực vào giới huyền môn. Người thành lập hiệp hội Thiên Sư là Từ Mẫn Đạo Nhân, nay đã hơn trăm tuổi, thế nhưng bên ngoài chỉ như ngoài năm mươi, pháp lực cao thâm, một tay dẫn dắt các nhân vật có tiếng trong giới huyền môn phát triển như cỏ dại mọc hoang, hiệp hội Thiên Sư dưới quyền ông ta nay đã trở thành đoàn thể huyền môn lớn nhất nước Z, cấp bậc bên trong nghiêm ngặt, chế độ hà khắc, vô cùng thần bí. Luận về quy mô, đoàn thể duy nhất hiện nay có thể so sánh cùng tổ chức kia cũng chỉ có cơ quan điều tra đặc biệt trực thuộc bộ công an quốc gia, gọi tắt là Đặc Điều Xử.
Hiệp hội Thiên Sư luôn cố gắng thu nhận người trong giới huyền môn, mà Đặc Điều Xử lại không ngừng thu nhận nhân tài bằng lòng phục vụ cho quốc gia. Hiệp hội Thiên Sư có đãi ngộ tốt, họ bằng lòng bỏ thuốc kéo dài tuổi thọ cho bà đồng nổi tiếng như bà Mạc. Đừng thấy cái thứ này tên đơn giản lại thô bỉ, một viên có giá hơn trăm vạn, không có mối nhất định, có tiền cũng không mua được, lần này bọn họ đưa một lần hai viên, có thể nói là hiếm có. Mà trước lần này hiệp hội đã tặng liên tục năm năm, mỗi năm tặng bà Mạc một viên với lý do mỹ miều là quà mừng năm mới.
Mà tất cả những gì họ làm đều chỉ vì chào mời bà Mạc. Không khó tưởng tượng đãi ngộ khi làm thành viên chính thức của họ càng tốt hơn biết bao nhiêu.
Dù sao Đặc Điều Xử cũng thuộc quyền quốc gia, kinh phí có hạn, không lấy ra được thứ tốt như vậy, nhưng Đặc Điều Xử rất dễ dãi, đối tượng thu nhận của bọn họ không chỉ là thiên sư, có một số lệ quỷ không thể đi luân hồi hay yêu quái có chút pháp lực, chỉ cần hợp điều kiện, bằng lòng phục vụ vì dân đều sẽ được chào đón. Còn tiền lương hay đãi ngộ… ừm, đối với nhóm thiên sư có tài năng thì có thể xem nhẹ.
Cũng vì nguyên nhân đó, phần lớn những người gia nhập hiệp hội Thiên sư đều là nhóm người thất lạc một mình một cõi trong giới huyền môn như bà Mạc, nguồn tài nguyên bọn họ nhận được từ hiệp hội Thiên Sư không chỉ có tiền tài, ngay cả việc tu luyện cũng thuận lợi hơn nhiều. Còn những người bằng lòng gia nhập Đặc Điều Xử phần lớn là người trong môn phái, bản thân môn phái đã đủ để thỏa mãn nhu cầu tu luyện của bọn họ, gia nhập Đặc Điều Xử chỉ để vào đời tu hành, làm thiện tích đức.
Ba năm trước đây bà Mạc đã gia nhập Đặc Điều Xử, trở thành một nhân viên ngoài biên chế. Khác với các thành viên cốt cán, bà không cần đi làm đúng giờ, thỉnh thoảng khi Đặc Điều Xử bận quá không xử lý hết việc mới giao ít nhiệm vụ cho bà làm, nhận hay không cũng kệ bà. Đương nhiên đãi ngộ cũng không thể sánh bằng các thành viên trung tâm, khi không có nhiệm vụ thì chỉ có đãi ngộ của nhân viên công vụ bình thường, ngũ hiểm nhất kim(1) cộng thêm ba ngàn tiền lương cứng, khi có nhiệm vụ sẽ dựa trên độ khó để kết toán tiền thưởng.
Nhưng tiền của nhà nước thì không dễ lấy, đầu năm nay bà Mạc nhận một nhiệm vụ cỡ nhỏ, thưởng tổng cộng ba mươi ngàn đồng, đến bây giờ vẫn còn bị giữ lương, tới cuối năm còn chưa chắc nhận được.
Bà Mạc đã sớm nói cho người hiệp hội Thiên Sư rằng mình đã gia nhập Đặc Điều Xử, nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, thừa dịp lần này bà Mạc tổ chức tiệc lại đưa lễ lớn qua bày tỏ thành ý.
Không so sánh sẽ không đau lòng, hiệp hội Thiên Sư bày ra đủ loại “thành ý”, có một số thiên sư, đặc biệt là những thiên sư lưu lạc giới huyền môn giống bà Mạc dù được Đặc Điều Xử mời chào, cuối cùng không nhịn được cám dỗ từ hiệp hội Thiên Sư nên gia nhập vào bọn họ.
Đương nhiên Đặc Điều Xử cũng sẽ không ngồi im nhìn hiệp hội Thiên Sư tác oai tác quái, hai bên đều sẽ qua lại. Cụ thể qua lại tới mức nào thì khó mà nói.
Há miệng mắc quai, món quà hiệp hội Thiên Sư đã đưa tới tất nhiên sẽ không có lý nào thu lại, nhưng dù bọn họ thổi phồng công dụng của thuốc kéo dài tuổi thọ như thế nào, bà Mạc cũng không thèm ăn, đưa hết đồ cho Hạ Mạc giữ.
“Kệ chúng, dù sao bà đây cũng sẽ không gia nhập vào đó đâu.” Khi không lại ân cần, không phải phường gian thì cũng là cướp, dù Hạ Mạc chưa bao giờ kể cho bà Mạc biết về giấc mơ đáng sợ trên tàu và lời nhắc nhở của mẹ Chuột Con, bà Mạc vẫn cảm thấy hiệp hội Thiên Sư này không đáng để vào, chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện gia nhập. Vả lại năm đó Hoàng Đại Tiên từng nói phải để Hạ Mạc cách xa người giới huyền môn, nhưng có những lúc người trong giang hồ thân bất do kỷ. Giữa hai điều hại phải chọn điều nhẹ hơn, mấy năm trước khi đối mặt với hai cành ô liu được đưa ra cùng lúc giữa hiệp hội Thiên Sư và Đặc Điều Xử, cuối cùng bà Mạc chọn gia nhập vào dưới trướng quốc gia, vì dân phục vụ.
“Nhắc tới hiệp hội Thiên Sư, mẹ lại nhớ tới một chuyện.” Bà Mạc hơi bất đắc dĩ: “Con bảo mẹ giúp con xin thi vào Đặc Điều Xử, vòng sơ thẩm qua rồi, ngày thi của con là vào thứ hai.”
Hạ Mạc biết mẹ không thích mình qua lại giới thiên sư, càng không thích cậu gia nhập vào Đặc Điều Xử, nhưng cậu muốn tìm được Thẩm Nặc, có quan hệ với Đặc Điều Xử sẽ dễ dàng hơn. Cậu tránh nặng tìm nhẹ, khuôn mặt đẹp trai đến mức yêu dị nở nụ cười lấy lòng như khi còn nhỏ: “Mẹ, chờ con nhận tiền lương sẽ khao mẹ một bữa tiệc thật lớn.”
Tròng mắt Hạ Mạc lớn hơn người bình thường, đen thẳm như bầu trời đêm, lại như vực sâu không thấy đáy. Khi bạn nhìn thật lâu, nó lại trở thành bầu trời đêm phủ kín ánh sao, vực sâu nở đầy hoa hồng. Khuôn mặt tinh xảo như ngọc vì cặp mắt kia lại càng ma mị yêu dị, chỉ cần nhìn một cái là có thể quên hết thời gian.
Tuy nuôi đứa bé này từ nhỏ, nhưng khi đối diện mới cái đẹp thịnh thế như vậy, sức miễn dịch của bà Mạc vẫn không đủ, sau vài giây bần thần ngắn ngủi, bà mắng: “Xùy, con cứ giữ chút lương đấy mà xài, về sau đừng mơ mẹ cho con phí sinh hoạt nữa.”
“Cần chứ, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, từ nay về sau đến lượt con nuôi mẹ, ăn sung mặc sướng, chỉ cần ở cạnh con thôi.”
“Vậy mẹ cảm ơn trước ha, tạm thời chưa cần con nuôi, con cũng đừng vứt hết hai lạng thịt mẹ vất vả đắp lên cho con là được rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng khinh người vậy được không?” Hạ Mạc hơi xụ mặt, để lộ cơn giận dỗi của trẻ con.
“Lười nói với mày.” Bà Mạc lấy một cái túi tài liệu màu vàng ra đưa cho Hạ Mạc: “Những gì con nhờ Hữu Phi tra giúp đều ở trong này. Không còn sớm nữa, con đọc đi, mẹ đi tắm trước đây.” Bà Mạc cụp mắt đứng dậy, giấu đi vẻ không đành lòng.
Hạ Mạc mở túi tài liệu ra, bên trong có một tờ giấy hơi mỏng, chữ viết ít ỏi, gần như chỉ cần liếc một cái là có thể thấy điểm cuối.
Ánh mắt Hạ Mạc nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối cùng: Chết vì bệnh.
Thẩm Nặc đã chết.
******************
Chú thích:
(1) Ngũ hiểm nhất kim: Chế độ đảm bảo đãi ngộ cho người lao động, gồm năm loại bảo hiểm (dưỡng lão, y tế, thất nghiệp, tai nạn lao động và sinh dục) và quỹ nhà ở xã hội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook