“Thẩm Nặc? Sao anh cũng vào được đây?” Hạ Mạc hơi ngạc nhiên, trong lòng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Qua vài năm nay, thỉnh thoảng sẽ có lúc Hạ Mạc cố ý hoặc vô tình đi vào giấc mơ của người khác, mười lần có sáu, bảy lần cậu gặp được “vợ” mình, cũng chính là Thẩm Nặc.

Hạ Mạc không biết vì sao Thẩm Nặc lại xuất hiện trong những giấc mơ mà cậu tiến vào, Hoàng Đại Tiên cũng bảo không biết, chẳng qua bọn họ đều đoán hẳn có liên quan tới “vật đính ước” Hạ Mạc đưa cho Thẩm Nặc.

Hiện Hạ Mạc đã lớn hơn, có tư duy nam riêng nữ riêng, mà mấy năm nay Thẩm Nặc cũng biết nghĩ, vốn hắn lớn hơn Hạ Mạc nửa tuổi, hiện giờ còn cao hơn Hạ Mạc nửa cái đầu, thế nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là sẽ không bị người ta nhầm thành con gái nữa.

Từng có lần Hạ Mạc muốn lấy lại vật đính ước đã tặng hắn. Cậu cũng từng nói thế, nhưng Thẩm Nặc lại tỏ vẻ như “trời sập” đến nơi, hỏi cậu: “Em không cần anh nữa à?”. Cứ như chỉ cần cậu nói đúng, cuộc đời Thẩm Nặc sẽ như đi vào ngõ cụt vậy.

Cuối cùng Hạ Mạc không làm những chuyện như vậy nữa, nhưng giải thích cũng không giải thích được rõ, dù sao trước kia cậu mới là người luôn mồm gọi người ta là vợ, người tặng tín vật cũng là cậu, huống chi Hoàng Đại Tiên còn nói Thẩm Nặc… Dù sao mọi chuyện cứ vậy mà lắng xuống, tín vật vẫn nằm trong tay Thẩm Nặc, thỉnh thoảng Thẩm Nặc sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Thật ra cũng nhờ những cảnh trong mơ mà Hạ Mạc mới dần thân thiết hơn với Thẩm Nặc, hai người đã sớm trao đổi số điện thoại, nhưng cước điện thoại đường dài rất đắt, Hạ Mạc không gọi được mấy cuộc cho hắn, còn sợ bị mẹ bắt quả tang rồi trừ tiền tiêu vặt của mình.

Thẩm Nặc có tâm hơn Hạ Mạc nhiều, mỗi lần sinh nhật Hạ Mạc hay những ngày quan trọng khác, hắn đều sẽ cẩn thận chuẩn bị một món quà cho Hạ Mạc. Số quà đó không biết đắt đến mức nào nhưng lại chạm tới tim đen Hạ Mạc, khiến cậu cứ cảm thấy Thẩm Nặc như đi guốc trong bụng mình.

Bây giờ tuy Hạ Mạc không ngu ngơ gọi Thẩm Nặc là vợ như khi còn bé nữa, nhưng đối với cậu mà nói, Thẩm Nặc là một đồng bọn cùng lứa vô cùng quan trọng, có thể cùng xõa tung buồn phiền, chia sẻ niềm vui, thậm chí là cả bí mật lõa lồ.

Trong mấy năm nay Thẩm Nặc vẫn luôn cố gắng, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã có khí thế của công tử thế gia. Chỉ là không biết hắn cố ý che giấu hay Hạ Mạc trời sinh thần kinh thô, trong mắt Hạ Mạc, Thẩm Nặc chỉ là một người bạn gần bằng tuổi, nếu nói về điểm khác nhau thì đó là Thẩm Nặc đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều điều cậu không biết.

Nhìn thấy Hạ Mạc, khuôn mặt Thẩm Nặc trở nên rất vui, mệt mỏi do học hành tần suất lớn mang đến như trở thành hư không.

“Anh cũng không biết, em quen với chủ giấc mơ này à?” Thỉnh thoảng Hạ Mạc sẽ tiến vào giấc mơ của người lạ vì mất khống chế năng lực. Thấy Hạ Mạc có vẻ bất ngờ, Thẩm Nặc bèn hỏi thêm một câu.

“Đừng nói nữa, chủ giấc mơ là bạn cùng bàn với tôi, hôm nay tôi mới tẩn cho nó một trận. Nó tới rồi, chúng ta cứ im lặng theo sau, để xem hôm nay ông đây dạy nó thế nào là lễ độ!” Hạ Mạc kéo tay Thẩm Nặc len lỏi vào dòng người.

Cảnh trong mơ là một công viên giải trí, xung quanh rất đông người, có lẽ là vì trong mơ, hơn nữa chủ nhân còn là một đứa trẻ nên hình ảnh có vẻ khá… kỳ ảo.

Đủ loại sinh vật biển trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, tàu lượn siêu tốc đâm thẳng tận trời cao, vòng quay ngựa gỗ làm từ ngựa thật, thuyền hải tặc bơi trong biển rộng mênh mông bát ngát, đám mây biến ảo thành tàu hỏa, bọt xà bông có thể đưa người ta lên cao, đối với người thỉnh thoảng đi tới công viên giải trí với nhân vật hoạt hình hay chơi công viên quy mô nhỏ chỉ có vài món đồ chơi nhà quê ở huyện như Hạ Mạc, giấc mơ của nhóc béo thật sự rất thú vị.

Cậu không còn hứng thú đi dạy dỗ nhóc mập nữa, đôi mắt nhìn tàu lượn bay lên trời sáng lên.

“Chúng ta đi chơi đi!” Hạ Mạc kéo tay Thẩm Nặc chạy qua.

Ưu điểm lớn nhất của giấc mơ chính là không cần mua vé cũng không cần xếp hàng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên đội mũ hề, Hạ Mạc và Thẩm Nặc ngồi ở đầu tàu, lắp dây an toàn thật chặt, xe bay vút ra ngoài, sau đó lấy đà ở góc 90o đâm thẳng lên trời. Tốc độ cực nhanh của tàu bay khiến tim người ta không khỏi đập thình thịch, tiếng gió gào thét bên tai rồi quất qua mặt, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật khiến người ngồi không mở mắt ra được. Hạ Mạc kích động đến mức hét lên, không có chút sợ hãi nào, thậm chí suýt nữa còn vỗ vào đuôi cá voi trong không trung.

Cá voi đột nhiên xoay đầu lại, cái đuôi đối diện với Hạ Mạc, sau đó nện thẳng vào tàu lượn đâm lên trời, tàu rung lắc dữ dội, sau đó ầm ầm sập xuống.

“Chết rồi, không ngờ nó là bảo vệ.”

Lúc này Hạ Mạc hối hận cũng đã muộn, Thẩm Nặc nắm chặt tay cậu, hai người rơi thẳng từ trên trời xuống. Đây không phải là lần đầu cả hai gặp phải bảo vệ trong giấc mơ, những bảo vệ này đủ hình đủ dạng, xuất hiện song song với giấc mơ chủ nhân, bảo vệ bọn họ, đuổi những kẻ xâm nhập từ bên ngoài vào ý thức của chủ. Bọn họ đã từng bị bảo vệ tấn công trong giấc mơ của người khác, nhưng đây là lần đầu rớt thẳng từ trên không xuống.

Hạ Mạc và Thẩm Nặc đã chuẩn bị tinh thần ngã dập mông, chuẩn bị cho cả cơn đau trong thế giới thực, không ngờ thứ chờ bọn họ không phải là mặt đất cứng lạnh mà là một đám mây khổng lồ mềm mại. Đám mây tuyết trắng bọc lấy cả hai, mềm đến mức Hạ Mạc không nhịn được lăn qua lộn lại.

“Nếu tôi có một cái giường dễ chịu như vậy thì tốt rồi, chắc chắn có thể ngủ không biết trời trăng gì.” Hạ Mạc lười biếng nằm trên mây, cơn chấn động vừa rồi sớm đã bị cậu vứt ra sau đầu.

Mặt Thẩm Nặc vẫn còn hơi trắng, thế nhưng cũng dần bình tĩnh lại, hắn hứa hẹn: “Chắc chắn sẽ có.”

“Nhưng dễ chịu thì cũng không phải làm từ mây…” Hạ Mạc vừa dứt lời, mây trắng dần rung động, đám mây như một quả bóng bị chọc thủng, ở giữa xuất hiện một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ lại nhanh chóng hóa lớn. Mắt thấy cả hai sắp ngã lần nữa, Thẩm Nặc nhanh nhẹn chạy đến ven đám mây, bật một cái nhào vào bọt khí thật lớn giữa không trung. Hắn như một con chuột hamster điên cuồng lăn trong bọt khí, điều khiển bọt khí bay về phía Hạ Mạc, vào khoảnh khắc Hạ Mạc rơi khỏi mây thì chật vật nắm lấy tay cậu.

Bọt khí đột nhiên lệch sang một bên.

“Nắm chặt anh!” Thẩm Nặc cắn chặt răng, cố gắng túm lấy Hạ Mạc, dùng toàn bộ sức lực mình có kéo cậu vào bọt khí.

Thẩm Nặc mệt đến mức nằm vật trong bọt bóng, Hạ Mạc thở hổn hển vài cái rồi lại ngứa tay chọc lên thành bọt.

Bùm.

Bọt khí nhỏ đi một vòng rõ rệt, lảo đảo hạ xuống mặt đất.

Hạ Mạc xấu hổ thu tay: “Tôi không cố ý.”

Khóe miệng Thẩm Nặc nở nụ cười: “Nếu em thích thì lát nữa chúng ta sẽ tìm thêm cái nữa, đổi sang cái lớn hơn.”

“Được!” Hạ Mạc lại trở nên vui vẻ, cuối cùng lần này cậu cũng chịu ngồi im, ngoan ngoãn chễm chệ bên cạnh Thẩm Nặc, đôi mắt to chớp nhanh nhìn đủ loại sinh vật biển phiêu du bên ngoài bọt khí, có vài con cậu biết, có vài con Thẩm Nặc đã từng gặp, còn có một vài loại hình dáng rất kỳ lạ, nhìn là biết ngay đặc sản chỉ có trong giấc mơ của nhóc mập.

Bọt khí bay tà tà rồi dừng trên một mặt cỏ, nổ tung cái bùm, hóa thành vô số tia nước rực rỡ sắc màu, chúng bất chợt tập hợp lại rồi biến thành một con chó lớn màu vàng.

Chó lớn hiền lành ngồi xổm trước mặt hai người, Hạ Mạc lại ngửi thấy một mùi quái dị.

“Mày là bảo vệ, không, không phải, mày là âm linh, cũng không phải, mày vừa là bảo vệ vừa là âm linh, đúng là kỳ lạ.” Đây là lần đầu tiên Hạ Mạc gặp phải tình huống lạ lùng như vậy.

Chó lớn khẽ sủa một tiếng, Thẩm Nặc chỉ nghe như tiếng chó sủa bình thường, nhưng Hạ Mạc lại nghe rất lưu loát, chỉ thấy chó lớn gâu gâu nài nỉ: “Đại nhân, xin ngài hãy giúp chủ của tôi đi.”

Hạ Mạc từ chối thẳng thừng: “Không được, tao còn chưa trị nó thì thôi!” Đối diện với kẻ canh gác giấc mơ không biết nông sâu, Hạ Mạc vẫn khá nhạy bén, hơi dừng một lát, giọng nói thoáng dịu đi: “Mày đã thành âm linh rồi, chắc chắn biết nó đáng ghét biết bao nhiêu, nhưng hôm nay nể mặt mày nên tao tha cho nó một lần.”

“Không, không, chủ nhân không đáng ghét đâu ạ, cậu ấy là một đứa bé đáng thương, sống cuộc sống không hề hạnh phúc.”

Hạ Mạc nhìn công viên giải trí kỳ ảo náo nhiệt xung quanh, có rất nhiều  thứ cậu chưa từng nhìn thấy, thậm chí là những món đồ chơi chỉ trên tỉnh mới có, nhóc mập hạnh phúc đến mức cậu phải ghen tỵ đấy được chưa?

Thấy khuôn mặt Hạ Mạc ngập tràn nghi ngờ, chó to nhỏ giọng cầu xin: “Nếu đại nhân không tin thì cứ đi theo tôi.”

“Thôi được, vậy thì đi theo mày xem sao.” Nếu chó to chỉ đơn giản là người canh gác giấc mơ, có lẽ Hạ Mạc sẽ hơi do dự, nhưng chó lớn còn là âm linh, cho nên Hạ Mạc không còn sợ nữa.

Bởi vì các bảo vệ trong mơ nhiều lúc có thái độ bất bình thường, vài con có tính tấn công mạnh, vài con lại nhát gan yếu ớt tính tấn công thấp, cảnh trong mơ bằng với độ mạnh yếu của bảo vệ. Những bảo vệ trước đây bọn họ gặp phải phần lớn đều nằm trong tình huống này. Dùng cách nói của Thẩm Nặc thì mức độ mạnh yếu của bảo vệ có liên quan trực tiếp tới tính cách của chủ.

Ví dụ như cá voi bảo vệ vừa rồi mới là tính cách thật của nhóc mập. Với kiểu bảo vệ táo bạo nóng tính dễ tấn công người khác, Hạ Mạc trốn được bao xa thì trốn, trừ những lúc quan trọng ra sẽ không chủ động trêu chọc chúng.

Loài như chó lớn đúng là rất hiếm thấy, nhưng nếu nó là âm linh thì không có gì lạ. Thực lực của bảo vệ không đáng nói, nhưng nếu là âm linh, Hạ Mạc tự tin con chó sẽ không làm gì được mình.

Hạ Mạc và Thẩm Nặc theo chó lớn đi tới cuối sân cỏ, nơi đó có một tòa lâu đài rất lớn được xây từ kẹo và bánh ngọt, xung quanh có đủ loại hoa cỏ nở rộ, mà giữa luống hoa là bàn sứ tinh xảo, đĩa đựng đầy các loại thức ăn ngon.

Gió khẽ thổi tới mang theo mùi đồ ăn thơm nồng.

Ực.

Hạ Mạc nuốt nước bọt.

Cách đó không xa, nhóc mập đang ngồi trước khóm hoa ôm đĩa gà rán thỏa thích đánh chén.

“Đây là không hạnh phúc mà mày nói à?” Sớm biết trong giấc mơ của tên mập có nơi tốt như vậy, cậu còn đi ngồi tàu lượn siêu tốc đâm lên trời làm gì?

Hạ Mạc nói xong, chạy đến trước khóm hoa gần cậu nhất, vươn tay thò vào bàn sứ đựng đầy hamburger, định cầm lấy một cái bánh nhân thịt bò nóng hổi nhét vào miệng, lại nghe chó lớn vội giải thích: “Thật mà, chủ nhân không hạnh phúc chút nào, không tin ngài cứ chờ xem.” Nói xong, không chờ Hạ Mạc kịp phản ứng, chó lớn đã chạy vụt đến trước mặt nhóc mập, còn sủa với nó vài tiếng, nhóc mập như bị đả kích đứng ngẩn ra, đồng thời cảnh trong mộng rung lắc dữ dội như động đất, toàn bộ tiêu tán thành mây khói.

Ối.

Hạ Mạc không kịp phản ứng cắn phập lên tay mình.

Khó chịu quá, muốn khóc.

Cảm giác như mình vừa bỏ lỡ một trăm triệu vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương