Đứa Con Của Tạo Hóa
-
Chương 301: Bẫy cấm chế
Dù là trong chuyện này có mờ ám thì hắn cuối cùng cũng vẫn phải đi, dù sao thì cứu Thủy Yên cùng đám người kia mới là quan trọng nhất. Hắn tạm thời để vấn đề này sang một bên, Vô Danh hỏi:
“Hồng Y sư muội, ngươi nói Mộc tộc có thể điều khiển thực vật, còn có thể giữ lại mấy người Hồ Thanh Thanh sư tỷ, vậy Mộc tộc này rất mạnh sao?”
Vô Danh chưa từng nghe nói tới Mộc tộc, hắn muốn trước khi đụng độ cùng đám người đó thì có thể biết thêm một chút thông tin, như vậy hắn sẽ không phải chịu thiệt.
Hồ Hồng Y nghe Vô Danh nói vậy thì có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Vô Danh lại không biết Mộc tộc. Theo lý mà nói thì Mộc tộc là một trong bát đại cổ tộc, uy danh phải là người người đều biết mới đúng. Hồ Hồng Y có chút không tin được nhìn Vô Danh nói:
“Vô Danh sư huynh, ngươi không biết một chút gì về Mộc tộc sao?”
“Đúng vậy, ta là lần đầu tiên nghe nói tới Mộc tộc.”
Vô Danh gật đầu nói, hắn quả thực chưa có nghe tới Mộc tộc, nếu như hắn biết thì hắn cũng sẽ không hỏi lại làm gì.
Hồ Hồng Y lúc này có chút không biết nói sao, Mộc tộc cùng bát đại cổ tộc tồn tại lâu tới như vậy, là một trong những thế lực lớn nhất Tam Sinh tiểu thế giới, người người đều biết. Vậy mà không biết Vô Danh này rốt cuộc là từ đâu tới, ngay cả Mộc Tộc cũng chưa có nghe qua. Hồ Hồng Y hướng Vô Danh giải thích:
“Mộc tộc cũng giống Hồ tộc chúng ta, là một trong bát đại cổ tộc của Cổ Vực, thế lực rất lớn, có truyền thừa rất lâu đời. Mộc tộc này nếu như so sánh với các đại thánh vực cùng với các đại cổ tộc khác thì tuyệt đối không thua kém, đều là những thế lực đứng đầu tu chân giới, thiên tài là xuất hiện lớp lớp. Mộc tộc tộc nhân có bản năng tiên thiên là điều khiển thực vật, trong chiến đấu cũng có thể dùng thực vật để chiến đấu, ngoài ra cũng có một số bản lĩnh khác liên quan đến cây cối.”
Vô Danh vừa nghe Hồ Hồng Y nói qua về Mộc tộc thì cơ bản cũng đã hiểu được Mộc tộc này là như thế nào. Mộc tộc này hẳn là một cái thế lực rất lớn, có thể xưng vương xưng bá một phương, cường giả càng là xuất hiện lớp lớp, nói như vậy thì Mộc tộc này quả thực là không dễ trêu vào.
Mà vừa nãy Hồ Hồng Y hình như còn nói tới các đại thánh vực, lần trước Vô Danh hắn có nghe Hồ Thanh Thanh nói qua về Cổ Vực cùng Ma Vực, nhưng mà hắn cũng không có nghe thấy Hồ Thanh Thanh nhắc tới các đại thánh vực a. Vô Danh cũng không biết các đại thánh vực này là như thế nào, hắn liền hỏi:
“Hồng Y sư muội, ngươi vừa nãy có nhắc tới các đại thánh vực, vậy các đại thánh vực này là như thế nào.”
Hồ Hồng Y nghe thấy Vô Danh hỏi vậy thì liền biết hắn không biết chút gì về các thánh vực cùng cổ tộc, Hồ Hồng Y đoán Vô Danh hẳn là không phải người trong Tam Sinh tiểu thế giới, nếu không thì làm sao có thể cái gì cũng không biết như vậy được.
Hồ Hồng Y nhìn Vô Danh hỏi:
“Vô Danh sư huynh, huynh hẳn là không phải người sống ở trong Tam Sinh tiểu thế giới đi, nếu không thì cũng không tới mức ngay cả Thánh Vực cũng không biết.”
Vô Danh nghe vậy thì gật đầu nói:
“Đúng vậy, ta đích thật không phải là người sống trong Tam Sinh tiểu thế giới, ta là tới từ Nam An Châu của Tam Sinh Tinh.”
Hồ Hồng Y còn đang định giải thích cho Vô Danh hiểu về Thánh Vực thì đột nhiên nhìn thấy phía trước đã là đường đi vào Huyết Đằng Sâm Lâm rồi. Nàng lập tức chỉ về phía trước nói:
“Vô Danh sư huynh, phía trước chính là lối vào duy nhất của Huyết Đằng sâm lâm.”
Vô Danh ánh mắt cũng nhìn theo vị trí mà Hồ Hồng Y chỉ tới, hắn nhìn thấy một con đường đi sâu vào bên trong Huyết Đằng sâm lâm.
Vô Danh lúc này mau chóng hạ phi toa xuống dưới mặt đất, đợi đến khi tất cả đều xuống rồi hắn mới thu lại phi toa.
Vô Danh nhìn thấy phía trước chính là một khu rừng rậm to lớn, những cây cổ thụ cao chọc trời, trên những thân cây còn có thể nhìn thấy những dây leo màu nâu đỏ bấu chi chít. Phía trên là sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ mảnh rừng. Ấn tượng đầu tiên khi Vô Danh nhìn thấy Huyết Đằng sâm lâm đó chính là quỷ dị, lạnh lẽo.
Hắn sở dĩ không tiếp tục phi hành là bởi vì phía trên không trung bao phủ rất nhiều sương mù, thần niệm của hắn rơi vào trong sương mù này liền trực tiếp bị cắn nuốt, không những thế trên những thân cây còn có rất nhiều Huyết Đằng, nếu như hắn có gan tiếp tục phi hành mà nói thì rất có thể bị Huyết Đằng này quấn tới sau đó bị hút khô máu huyết.
Vô Danh nhìn về phía con đường duy nhất tiến vào trong Huyết Đằng sâm lâm, hắn hỏi:
“Hồng Y sư muội, muốn đi vào Huyết Đằng sâm lâm chỉ có một con đường duy nhất này thôi sao, không còn con đường khác.”
Hồ Hồng Y nghe vậy thì liền gật đầu nói:
“Đúng vậy, đây là con đường duy nhất rồi. Muốn vào bên trong Huyết Đằng sâm lâm vậy thì nhất định phải từ con đường này đi vào. Còn về có còn đương khác hay không thì thực sự ta cũng không biết, nhưng khu vực này chỉ có duy nhất một con đường này.”
Vô Danh nghe vậy thì chỉ gật đầu không nói gì, trong đầu hắn tính toán một chút. Một lúc sau Vô Danh mới nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Nói xong Vô Danh liền chạy thật nhanh về phía trước, Hồ Hồng Y cùng với Kim Luân Vương cũng theo sát phía sau.
Vô Danh vừa mới đi vào trên con đường này, hắn lập tức nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều huyết đằng, xung quanh mỗi thân cây cổ thụ cũng đều quấn rất nhiều huyết đằng, duy nhất chỉ còn con đường này là không hề có huyết đằng.
Lúc này Kim Luân Vương vừa chạy vừa nói:
“Huyết Đằng sâm lâm này bổn vương cũng từng tới một lần, nhưng mà lần đó chẳng qua là dạo chơi xung quanh mà thôi. Con đường này mặt đất đều là âm hàn thổ cho nên không có huyết đằng sinh sống. Huyết đằng cũng sẽ không đi tới trên vùng đất này, cho nên chúng ta có thể dùng chân nguyên chạy qua.”
Hồ Hồng Y cũng là gật đầu tán thành lời Kim Luân Vương nói:
“Kim huynh nói không sai, nơi này đích thực có thể dùng chân nguyên chạy qua, chúng ta không cần phải chạy bộ, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
“Được rồi, vậy mọi người nhanh chóng di chuyển qua khu vực này.”
Vô Danh cũng là gật đầu đồng ý, hắn cũng đã nhận ra điểm này, cho nên sau đó hắn cũng lập tức vận chân nguyên chạy cho nhanh.
Thần niệm của Vô Danh cũng liên tục trải rộng ra, hắn quan sát các khu vực xung quanh, nếu như có điểm gì đó bất thường thì hắn có thể nhận ra ngay lập tức.
Sau khi chạy được khoảng hơn năm mươi dặm, lúc này Vô Danh đột nhiên dừng lại nhìn mảnh rừng phía trước. Hồ Hồng Y cùng với Kim Luân Vương thấy Vô Danh không có đi tiếp thì cũng liền dừng lại.
Hồ Hồng Y nghi hoặc nhìn phía trước sau đó lại nhìn Vô Danh nói:
“Vô Danh sư huynh, ở phía trước có cái gì sao?”
Vô Danh ngược lại không trả lời Hồ Hồng Y mà nhìn về phía trước, ở đó không còn âm hàn thổ nữa mà là đất bình thường, trên mặt đất mọc rất nhiều cỏ dại, xung quanh còn có một chút hoa cỏ thưa thớt, ngoài ra còn có cả huyết đằng ở gần đó. Vô Danh nhìn Hồ Hồng Y rồi nói:
“Hồng Y sư muội, thời điểm ngươi chạy ra ngoài chắc là đi qua con đường này sao, có phải hay không lúc đó đi qua rất an toàn.”
Hồ Hông Y không biết tại sao Vô Danh lại hỏi như vậy, nhưng nàng đoán chắc chắn phía trước có vấn đề, Hồ Hồng Y gật đầu nói:
“Đúng vậy Vô Danh sư huynh, lúc ta đi chính là từ nơi này đi ra, ngoài việc không thể dùng chân nguyên thì đi qua rất an toàn, không có xảy ra vấn đề gì cả.”
Vô Danh nghe vậy thì trong lòng hắn liền xác định, trong chuyện này quả thực có điều mờ ám, đám người Vũ Thủy Yên không đơn giản chỉ là bị đám người Mộc tộc bắt lại như vậy, cái này rõ ràng là muốn chơi chò âm với hắn a.
Vô Danh không biết vì sao đám người kia lại muốn nhằm vào hắn, nhưng nếu đã muốn động tới hắn thì bắt buộc phải trả giá. Vô Danh nhìn về phía trước nói:
“Ở phía trước có cấm chế công kích liên hoàn, Hồng Y sư muội cùng Kim đệ ở lại đây chờ ta, ta tới phía trước nhổ đi cái bẫy này.”
“Hồng Y sư muội, ngươi nói Mộc tộc có thể điều khiển thực vật, còn có thể giữ lại mấy người Hồ Thanh Thanh sư tỷ, vậy Mộc tộc này rất mạnh sao?”
Vô Danh chưa từng nghe nói tới Mộc tộc, hắn muốn trước khi đụng độ cùng đám người đó thì có thể biết thêm một chút thông tin, như vậy hắn sẽ không phải chịu thiệt.
Hồ Hồng Y nghe Vô Danh nói vậy thì có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Vô Danh lại không biết Mộc tộc. Theo lý mà nói thì Mộc tộc là một trong bát đại cổ tộc, uy danh phải là người người đều biết mới đúng. Hồ Hồng Y có chút không tin được nhìn Vô Danh nói:
“Vô Danh sư huynh, ngươi không biết một chút gì về Mộc tộc sao?”
“Đúng vậy, ta là lần đầu tiên nghe nói tới Mộc tộc.”
Vô Danh gật đầu nói, hắn quả thực chưa có nghe tới Mộc tộc, nếu như hắn biết thì hắn cũng sẽ không hỏi lại làm gì.
Hồ Hồng Y lúc này có chút không biết nói sao, Mộc tộc cùng bát đại cổ tộc tồn tại lâu tới như vậy, là một trong những thế lực lớn nhất Tam Sinh tiểu thế giới, người người đều biết. Vậy mà không biết Vô Danh này rốt cuộc là từ đâu tới, ngay cả Mộc Tộc cũng chưa có nghe qua. Hồ Hồng Y hướng Vô Danh giải thích:
“Mộc tộc cũng giống Hồ tộc chúng ta, là một trong bát đại cổ tộc của Cổ Vực, thế lực rất lớn, có truyền thừa rất lâu đời. Mộc tộc này nếu như so sánh với các đại thánh vực cùng với các đại cổ tộc khác thì tuyệt đối không thua kém, đều là những thế lực đứng đầu tu chân giới, thiên tài là xuất hiện lớp lớp. Mộc tộc tộc nhân có bản năng tiên thiên là điều khiển thực vật, trong chiến đấu cũng có thể dùng thực vật để chiến đấu, ngoài ra cũng có một số bản lĩnh khác liên quan đến cây cối.”
Vô Danh vừa nghe Hồ Hồng Y nói qua về Mộc tộc thì cơ bản cũng đã hiểu được Mộc tộc này là như thế nào. Mộc tộc này hẳn là một cái thế lực rất lớn, có thể xưng vương xưng bá một phương, cường giả càng là xuất hiện lớp lớp, nói như vậy thì Mộc tộc này quả thực là không dễ trêu vào.
Mà vừa nãy Hồ Hồng Y hình như còn nói tới các đại thánh vực, lần trước Vô Danh hắn có nghe Hồ Thanh Thanh nói qua về Cổ Vực cùng Ma Vực, nhưng mà hắn cũng không có nghe thấy Hồ Thanh Thanh nhắc tới các đại thánh vực a. Vô Danh cũng không biết các đại thánh vực này là như thế nào, hắn liền hỏi:
“Hồng Y sư muội, ngươi vừa nãy có nhắc tới các đại thánh vực, vậy các đại thánh vực này là như thế nào.”
Hồ Hồng Y nghe thấy Vô Danh hỏi vậy thì liền biết hắn không biết chút gì về các thánh vực cùng cổ tộc, Hồ Hồng Y đoán Vô Danh hẳn là không phải người trong Tam Sinh tiểu thế giới, nếu không thì làm sao có thể cái gì cũng không biết như vậy được.
Hồ Hồng Y nhìn Vô Danh hỏi:
“Vô Danh sư huynh, huynh hẳn là không phải người sống ở trong Tam Sinh tiểu thế giới đi, nếu không thì cũng không tới mức ngay cả Thánh Vực cũng không biết.”
Vô Danh nghe vậy thì gật đầu nói:
“Đúng vậy, ta đích thật không phải là người sống trong Tam Sinh tiểu thế giới, ta là tới từ Nam An Châu của Tam Sinh Tinh.”
Hồ Hồng Y còn đang định giải thích cho Vô Danh hiểu về Thánh Vực thì đột nhiên nhìn thấy phía trước đã là đường đi vào Huyết Đằng Sâm Lâm rồi. Nàng lập tức chỉ về phía trước nói:
“Vô Danh sư huynh, phía trước chính là lối vào duy nhất của Huyết Đằng sâm lâm.”
Vô Danh ánh mắt cũng nhìn theo vị trí mà Hồ Hồng Y chỉ tới, hắn nhìn thấy một con đường đi sâu vào bên trong Huyết Đằng sâm lâm.
Vô Danh lúc này mau chóng hạ phi toa xuống dưới mặt đất, đợi đến khi tất cả đều xuống rồi hắn mới thu lại phi toa.
Vô Danh nhìn thấy phía trước chính là một khu rừng rậm to lớn, những cây cổ thụ cao chọc trời, trên những thân cây còn có thể nhìn thấy những dây leo màu nâu đỏ bấu chi chít. Phía trên là sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ mảnh rừng. Ấn tượng đầu tiên khi Vô Danh nhìn thấy Huyết Đằng sâm lâm đó chính là quỷ dị, lạnh lẽo.
Hắn sở dĩ không tiếp tục phi hành là bởi vì phía trên không trung bao phủ rất nhiều sương mù, thần niệm của hắn rơi vào trong sương mù này liền trực tiếp bị cắn nuốt, không những thế trên những thân cây còn có rất nhiều Huyết Đằng, nếu như hắn có gan tiếp tục phi hành mà nói thì rất có thể bị Huyết Đằng này quấn tới sau đó bị hút khô máu huyết.
Vô Danh nhìn về phía con đường duy nhất tiến vào trong Huyết Đằng sâm lâm, hắn hỏi:
“Hồng Y sư muội, muốn đi vào Huyết Đằng sâm lâm chỉ có một con đường duy nhất này thôi sao, không còn con đường khác.”
Hồ Hồng Y nghe vậy thì liền gật đầu nói:
“Đúng vậy, đây là con đường duy nhất rồi. Muốn vào bên trong Huyết Đằng sâm lâm vậy thì nhất định phải từ con đường này đi vào. Còn về có còn đương khác hay không thì thực sự ta cũng không biết, nhưng khu vực này chỉ có duy nhất một con đường này.”
Vô Danh nghe vậy thì chỉ gật đầu không nói gì, trong đầu hắn tính toán một chút. Một lúc sau Vô Danh mới nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Nói xong Vô Danh liền chạy thật nhanh về phía trước, Hồ Hồng Y cùng với Kim Luân Vương cũng theo sát phía sau.
Vô Danh vừa mới đi vào trên con đường này, hắn lập tức nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều huyết đằng, xung quanh mỗi thân cây cổ thụ cũng đều quấn rất nhiều huyết đằng, duy nhất chỉ còn con đường này là không hề có huyết đằng.
Lúc này Kim Luân Vương vừa chạy vừa nói:
“Huyết Đằng sâm lâm này bổn vương cũng từng tới một lần, nhưng mà lần đó chẳng qua là dạo chơi xung quanh mà thôi. Con đường này mặt đất đều là âm hàn thổ cho nên không có huyết đằng sinh sống. Huyết đằng cũng sẽ không đi tới trên vùng đất này, cho nên chúng ta có thể dùng chân nguyên chạy qua.”
Hồ Hồng Y cũng là gật đầu tán thành lời Kim Luân Vương nói:
“Kim huynh nói không sai, nơi này đích thực có thể dùng chân nguyên chạy qua, chúng ta không cần phải chạy bộ, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
“Được rồi, vậy mọi người nhanh chóng di chuyển qua khu vực này.”
Vô Danh cũng là gật đầu đồng ý, hắn cũng đã nhận ra điểm này, cho nên sau đó hắn cũng lập tức vận chân nguyên chạy cho nhanh.
Thần niệm của Vô Danh cũng liên tục trải rộng ra, hắn quan sát các khu vực xung quanh, nếu như có điểm gì đó bất thường thì hắn có thể nhận ra ngay lập tức.
Sau khi chạy được khoảng hơn năm mươi dặm, lúc này Vô Danh đột nhiên dừng lại nhìn mảnh rừng phía trước. Hồ Hồng Y cùng với Kim Luân Vương thấy Vô Danh không có đi tiếp thì cũng liền dừng lại.
Hồ Hồng Y nghi hoặc nhìn phía trước sau đó lại nhìn Vô Danh nói:
“Vô Danh sư huynh, ở phía trước có cái gì sao?”
Vô Danh ngược lại không trả lời Hồ Hồng Y mà nhìn về phía trước, ở đó không còn âm hàn thổ nữa mà là đất bình thường, trên mặt đất mọc rất nhiều cỏ dại, xung quanh còn có một chút hoa cỏ thưa thớt, ngoài ra còn có cả huyết đằng ở gần đó. Vô Danh nhìn Hồ Hồng Y rồi nói:
“Hồng Y sư muội, thời điểm ngươi chạy ra ngoài chắc là đi qua con đường này sao, có phải hay không lúc đó đi qua rất an toàn.”
Hồ Hông Y không biết tại sao Vô Danh lại hỏi như vậy, nhưng nàng đoán chắc chắn phía trước có vấn đề, Hồ Hồng Y gật đầu nói:
“Đúng vậy Vô Danh sư huynh, lúc ta đi chính là từ nơi này đi ra, ngoài việc không thể dùng chân nguyên thì đi qua rất an toàn, không có xảy ra vấn đề gì cả.”
Vô Danh nghe vậy thì trong lòng hắn liền xác định, trong chuyện này quả thực có điều mờ ám, đám người Vũ Thủy Yên không đơn giản chỉ là bị đám người Mộc tộc bắt lại như vậy, cái này rõ ràng là muốn chơi chò âm với hắn a.
Vô Danh không biết vì sao đám người kia lại muốn nhằm vào hắn, nhưng nếu đã muốn động tới hắn thì bắt buộc phải trả giá. Vô Danh nhìn về phía trước nói:
“Ở phía trước có cấm chế công kích liên hoàn, Hồng Y sư muội cùng Kim đệ ở lại đây chờ ta, ta tới phía trước nhổ đi cái bẫy này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook