Du Y
-
Chương 9: Lão Diêu – 4
Khấu Đồng hỏi:“Anh nói cái gì?”
Hoàng Cẩn Sâm nghĩ mãi chẳng ra sao lại đột nhiên khó chịu phun ra câu ấy, cũng biết là mình hơi lắm miệng, vì thế vò đầu bứt tai một hồi. Sau đó gã bụng bảo dạ, mình hỏi cũng hỏi rồi, bỏ dở thì cũng không hay, làm người phải có đầu có cuối mới được, liền bảo:“Cũng không có gì…… căn bản là tôi cứ thấy hai người mắt qua mày lại.”
“Giống như vậy sao?” Khấu Đồng tháo cặp kính giả danh trí thức xuống, giật điện Hoàng Cẩn Sâm bằng đôi mắt cong cong ý cười tươi rói,“Bạn gay của tôi nhiều lắm, đủ để ngồi đầy một bàn Tam quốc sát kìa, anh có muốn nhập hội luôn không?”
Hoàng Cẩn Sâm lập tức đánh giá Khấu Đồng từ trên xuống dưới rồi cười toe bảo:“Không thành vấn đề, vụ này được đó!”
Khấu Đồng:“Đồng chí Hoàng!”
Hoàng Cẩn Sâm:“Đồng chí Khấu!” [*]
[Ở đây cả hai người đều dùng ‘cơ hữu’ nghĩa là bạn gay để gọi đối phương, nhưng Lam không thích, Lam dùng ‘đồng chí’, cũng là cách gọi tương tự ~]
Sau đó Hoàng Cẩn Sâm giang hai tay, nghiêng nghiêng đầu, cười tươi rói như một đóa hoa đuôi cún nở bừng xuân sắc:“Qua đây, bạn giai, thơm cái nào!”
Khấu Đồng chống gậy lắc lư đi ra ngoài, bình tĩnh tự nhiên lướt qua người gã, làm bộ làm tịch bảo:“Phong cách này phóng khoáng quá, bị lậm là không hay đâu. Tôi là người bảo thủ mờ, chẳng bằng chúng ta bắt đầu phát triển từ bước học tập cùng tiến bộ đi đã.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn ra ngoài rõ vất vả mà còn nhất định muốn ưỡn ngực ngẩng đầu như thể muốn dùng một trái tim hồng chiếu sáng Cửu Châu, cảm giác cực kì có tính giải trí, vì thế tuôn ra một tràng cười rã ruột.
Hoàng Cẩn Sâm cười xong thì Khấu Đồng rẽ đi đằng nào mất tiêu rồi. Bấy giờ gã mới phát giác ra bác sĩ Khấu cư nhiên bẻ buồm rẽ lái quay vấn đề mấu chốt xa tít chín tầng mây, không hỏi ra được tí ti gì sất!
Trái tim khao khát hóng chuyện lớn lao dị thường của gã cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu, hứng thú đối với tình sử của bác sĩ Khấu ngùn ngụt dâng cao chẳng thua kém gì các chị em cô dì ngồi lê đôi mách đầu đường cuối ngõ.
Khấu Đồng về phòng mình, lật xem từng tấm từng tấm ảnh mà camera chụp được, vừa xem vừa tiện tay ghi chép, kính không số treo trước ngực, mái tóc hơi dài không cắt tỉa lòa xòa trên trán, lọn tóc dài nhất đã rũ xuống trước mũi từ bao giờ.
Thời gian ghi hình hơn một tiếng, Khấu Đồng xem hết từ đầu tới cuối đến bảy tám lần, thi thoảng dừng lại nghiên cứu hình ảnh đến nửa ngày. Đến khi hắn xem gần xong mới phát hiện đã rất muộn rồi, bên ngoài trời tối om om, bấy giờ đứng dậy nghe cái eo kêu đánh rắc một tiếng, vừa đau mỏi vừa khó chịu.
Ngón tay cầm bút gõ hai cái lên mặt bàn, Khấu Đồng lấy điện thoại, nhấn một dãy số.
Chuông vang hai tiếng, người đàn ông ở đầu dây bên kia tiếp máy với giọng điệu cực kì lười biếng:“Alo ? Bác sĩ Khấu hả?”
“Đúng vậy.” Khấu Đồng nheo mắt nở nụ cười, ném bút sang một bên,“Tôi không đánh thức cậu từ trên giường ai kia đấy chứ?”
“Cậu nói coi?” Người đàn ông thấp giọng cười cực kì khêu gợi, cứ như đang cố ý,“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Muốn cùng cậu đi thăm hỏi người ta.” Khấu Đồng cầm ảnh chụp của Diêu Thạc. Người trong tấm ảnh có biểu cảm vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt căng thẳng đối diện màn hình không có nửa nét tươi cười, đại khái là do tuổi lớn, cơ thịt trên hai má xệ xuống khiến cho xương gò má nhô cao, khóe miệng nhệch xuống nhìn qua có mấy phần cay nghiệt,“Cậu nghe thấy cái tên Diêu Thạc bao giờ chưa?”
“Diêu Thạc?” Người bên kia dừng một chút,“Ờ….hình như có chút ấn tượng, cậu chờ tí.”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng trò chuyện khe khẽ, Khấu Đồng không nóng ruột, chỉ cầm điện thoại yên lặng chờ, đầu ngón tay khẽ chạm vào một dòng chữ nhỏ,“Tự nguyện xin lui về tuyến 2”, hắn nghĩ nghĩ, lại miết tay qua hai chữ “Tự nguyện” một chút.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ vang. Bác sĩ Khấu một chân đành cà nhắc nhảy ra mở cửa, liền thấy Hoàng Cẩn Sâm cầm một cái túi nilon đứng đó. Gã này không hề biết ngại là gì, chưa đợi Khấu Đồng mở mồm đã ngang nhiên vào phòng đẩy hết đống đồ đạc lộn xộn trên bàn hắn ra rồi mở cái túi nilon mình xách đến. Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, Khấu Đồng sờ sờ bụng, không ngờ thực sự cảm thấy đoi đói.
Người đàn ông trong điện thoại không bắt hắn phải chờ quá lâu, một lúc sau, y nói:“Để đến mai tôi tìm người điều tra xong gửi tin cụ thể cho cậu sau nhé.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn cười dịu dàng nói ‘Được’ rồi gác máy, lửa hóng hớt lại bùng cháy bừng bừng:“Cạ cứng ? Hay bạn gay?”
Bác sĩ Khấu nghênh ngang thoải mái ngồi xuống, xoa xoa tay, dũng cảm phi phàm gặm một cái chân gà, tâm tình khoái trá quay sang chớp mắt với Hoàng Cẩn Sâm:“Anh nghĩ sao?”
Hoàng Cẩn Sâm làm động tác Tây Thi ôm tim:“Cậu hoa tâm quá đi!”
Khấu Đồng vội vàng bày tỏ cõi lòng đầy thành tâm thành ý bằng cách vừa gặm chân gà vừa lúng búng nói:“Đâu mà bạn giai, thực ra người tôi thích nhất chính là anh đấy.”
Hoàng Cẩn Sâm nháy mắt mấy cái.
Khấu Đồng lau qua mỡ dính đầy mồm, ngả theo chiều gió, nói:“Vì anh mang đồ ăn ngon cho tôi mừ.”
Hoàng Cẩn Sâm im lặng cảm thấy tình cảm hữu nghị giai cấp giữa mình với bác sĩ Khấu kì thực được thành lập chỉ dựa trên cơ sở một cái chân gà to mọng bóng nhờn.
Gã kê cái ghế dựa ngồi cạnh Khấu Đồng, đôi tay không rảnh rỗi lật xem giấy tờ vứt tứ tung trên bàn của hắn, nhìn mãi chỉ thấy một đống từ ngữ không quen biết, Khấu Đồng dùng bút lông mực đen viết một từ chính giữa, còn khoanh tròn lại như đánh dấu trọng điểm : nguy cơ trung niên.
******
“Ý gì đây?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“À, ý trên mặt chữ.” Khấu Đồng nhét phồng cả quay hàm, không biết có phải vì bỏ cơm tối sắp chết đói hay không mà tốc độ tiêu diệt thức ăn của hắn nhanh như sấm rền chớp giật, mười ngón hoạt động liên tục rất có khí thế càn quét ngàn quân,“Có một số người càng lớn tuổi thì trách nhiệm đặt trên vai càng nhiều thêm, mà trên sinh lý lại ngày càng lực bất tòng tâm ; sự nghiệp của họ có thể tiến vào thời kì giậm chân tại chỗ hoặc bắt đầu sa sút, bởi vì trọng mặt mũi nên có khuynh hướng trốn tránh sự đánh giá của người khác mà sa vào hào quang quá khứ, năng lực nhận thức cái mới giảm sút, khả năng học tập chậm chạp dần …..sao trong này lại có ớt?”
Hoàng Cẩn Sâm nói:“Ăn đi, sao mà kén chọn thế____ theo ý cậu thì lão già họ Diêu thích cằn nhằn kia trở nên như thế là vì chuyện khỉ gió này à ?”
“Thời mãn kinh gặp tuổi thanh xuân, người ở tuổi này có thể sẽ cảm thấy chán ghét sinh hoạt gia đình ngàn năm bất biến, hoặc là quan hệ cha con căng thẳng vì thiếu thấu hiểu lẫn nhau, hai tầng áp lực gia đình và sự nghiệp đè xuống vượt qua tầm thừa nhận của ông ấy, lại thêm sĩ diện không chịu bày tỏ và tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài cho nên mới chuyển hóa thành ý thức tự bảo vệ bản thân cực đoan như vậy.”
Hoàng Cẩn Sâm nghe xong, suy nghĩ cẩn thận, thấy hình như đúng là có lý thật, vì thế gã gật đầu:“Nói chứ, có lý hẳn hoi chứ không thuần túy lừa người nhỉ.”
Khấu Đồng phun ra mẩu xương gà sạch bong kin kít đến chó cũng không thèm, tranh thủ tí thời gian trong sự vụ bề bộn liếc Hoàng Cẩn Sâm một cái, bụng nghĩ cha này hỏi làm gì nhỉ, định đổi nghề thật đấy à ?
Hoàng Cẩn Sâm chỉ là người của căn cứ ST trên danh nghĩa, vì Chung tướng quân sợ gã quấy rối công việc bình thường của nhân viên ở đây nên mới tùy tiện nhét gã vào chỗ hắn như ép rể thế này chứ có trông cậy gã làm được cái gì tử tế đâu.
Thế mà mấy ngày nay lúc nào Hoàng Cẩn Sâm cũng ở trong trạng thái vây xem hứng thú ngời ngời, rảnh rỗi không có việc gì làm là bắt đầu hóng náo nhiệt tìm vui.
Khấu Đồng biết hiện giờ gã rất mơ hồ, tựa như một sợi dây đàn thời thời khắc khắc kéo căng, đến khi đột nhiên trầm tĩnh lại liền không biết phải làm sao, chỉ có thể rung lên không nghỉ.
Trong cuộc sống của Hoàng Cẩn Sâm không có mục tiêu, không có niềm tin, cái lạnh trong ánh mắt gã kì thực xuất phát từ sự thờ ơ từ sâu trong tâm hồn____bất cứ việc gì, bất luận kẻ nào cũng không thể gợi ra cho gã mảy may hứng thú ; gã không muốn quay về với sinh hoạt tuy rằng kích thích nhưng được chăng hay chớ trước kia, cũng không thể tìm được một cách sống mới.
Khấu Đồng ngẫm nghĩ một lát, thấy mình ních đồ vào bụng cũng kha khá rồi, bèn cúi người mò mẫm tủ nhỏ dưới bàn biến ra hai chai bia cứ như ảo thuật. Dưới ánh mắt chế nhạo của Hoàng Cẩn Sâm, hắn thuần thục ghè hai cái chai vào nhau, cọ rơi nắp, sau đó lại mở ngăn kéo lôi ra một gói lạc rang bóng nhẫy dưới đống văn kiện chất chồng, xé túi nilon để lên bàn.
“Nào, hai ta làm một chén, tán gẫu.”
Hoàng Cẩn Sâm không chút khách khí cầm chai bia dốc một ngụm lớn:“Đệch, đã thật! Lấy đâu ra đấy?”
Khấu Đồng nhe răng cười, nhỏ giọng nói:“Tàng trữ được, trong căn cứ cấm chất cồn, kín đáo tí nhá – lại đây tôi nói cho mà nghe, vụ của Diêu Thạc này, từ đầu đến giờ chúng ta đã có……”
Thế là đêm ấy, Hoàng Cẩn Sâm ăn no uống đủ, nghe một khóa lý luận phân tích tâm lý liên hệ ví dụ thực tế xong, liền dứt khoát ở lại luôn chỗ Khấu Đồng.
Khấu Đồng có một thói quen không tốt cho lắm____ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà.
Trời mới tờ mờ sáng hắn đã mơ hồ muốn tỉnh, mắt còn chưa mở, chả hiểu thế nào lại thấy một làn sương trắng. Khấu Đồng đứng trước sương trắng ngắm nghía một hồi chỉ thấy bất đắc dĩ___cảnh tượng này cũ rích và quen thuộc quá rồi. Không có gì làm, hắn như một người thợ lành nghề buồn chán thò tay ra bắt một cái, sương trắng chẳng khác nào một mớ bông bị hắn lột kén rút tơ kéo vào trong tay, lúc thì bị nặn thành hình bánh bao, lúc lại bóp ra hình con thỏ.
Đằng sau màn sương từ từ lộ ra một cái gương, Khấu Đồng trong gương cũng đang ngồi chơi sương trắng. Khấu Đồng đó không nói một lời nhìn lại hắn xuyên qua thấu kính phản xạ thần kì, trên mặt không có ý cười, đôi mắt hẹp dài trông qua lãnh khốc khó tả.
Người trong gương và người bên ngoài đều đặt mình trong bóng tối vô biên vô hạn, chỉ có cặp kính không số chống phóng xạ đeo trước ngực hắn hắt ra ánh sáng le lói mỏng manh, ánh bạc dịu dàng như thể bao phủ trên người hắn. Khấu Đồng hít một hơi thật sâu, nở nụ cười với người trong gương, mà kẻ ở đối diện vẫn thờ ơ hờ hững.
Khấu Đồng từ từ thu lại nét cười. Hắn vươn ngón tay dài chạm nhẹ lên tấm gương, giống như chạm tới một mặt nước phẳng lặng, động nhẹ một cái, sóng nước đã khuếch tán ra ngoài, lan rộng.
Bóng dáng của người trong gương nhòe mờ, nhưng chỉ một lát sau mặt gương đã bình lặng trở lại, hắn vẫn ngồi ngay ngắn nơi đó như tượng đá, ánh mắt hẹp dài sóng sánh ánh sáng mờ ảo lẳng lặng nhìn người bên ngoài, hệt như một kẻ ngoài cuộc lạnh nhạt thờ ơ.
Khấu Đồng thở dài. Sau đó hắn đứng lên, vô cùng thành thạo nhấc ngay cái ghế dưới mông phang thẳng vào cái gương trước mặt, gương vỡ. Khấu Đồng tùy tay ném ghế đi, dường như đã lặp lại động tác này cả trăm ngàn lần, cuối cùng cũng không nhìn bóng người phản xạ trên những mảnh nhỏ vụn vỡ mà đi nhanh về phía bóng tối dày đặc.
Ánh sáng chói lòa tràn tới, Khấu Đồng rốt cuộc cũng mở mắt ra, thấy chân trời xa xa đã hé lộ một dải trắng mờ nhạt nhòa. Hắn thở ra một hơi, thấy lành lạnh, hơn nửa người không có chăn____ tám phần cái chăn bị Hoàng Cẩn Sâm cướp.
Khấu Đồng xoa mặt ngồi dậy, chả ngủ thì thôi, ngủ dậy sái xừ nó cổ rồi.
=========
Cùng giường, chung chăn….và chỉ thế là hết !
Hoàng Cẩn Sâm nghĩ mãi chẳng ra sao lại đột nhiên khó chịu phun ra câu ấy, cũng biết là mình hơi lắm miệng, vì thế vò đầu bứt tai một hồi. Sau đó gã bụng bảo dạ, mình hỏi cũng hỏi rồi, bỏ dở thì cũng không hay, làm người phải có đầu có cuối mới được, liền bảo:“Cũng không có gì…… căn bản là tôi cứ thấy hai người mắt qua mày lại.”
“Giống như vậy sao?” Khấu Đồng tháo cặp kính giả danh trí thức xuống, giật điện Hoàng Cẩn Sâm bằng đôi mắt cong cong ý cười tươi rói,“Bạn gay của tôi nhiều lắm, đủ để ngồi đầy một bàn Tam quốc sát kìa, anh có muốn nhập hội luôn không?”
Hoàng Cẩn Sâm lập tức đánh giá Khấu Đồng từ trên xuống dưới rồi cười toe bảo:“Không thành vấn đề, vụ này được đó!”
Khấu Đồng:“Đồng chí Hoàng!”
Hoàng Cẩn Sâm:“Đồng chí Khấu!” [*]
[Ở đây cả hai người đều dùng ‘cơ hữu’ nghĩa là bạn gay để gọi đối phương, nhưng Lam không thích, Lam dùng ‘đồng chí’, cũng là cách gọi tương tự ~]
Sau đó Hoàng Cẩn Sâm giang hai tay, nghiêng nghiêng đầu, cười tươi rói như một đóa hoa đuôi cún nở bừng xuân sắc:“Qua đây, bạn giai, thơm cái nào!”
Khấu Đồng chống gậy lắc lư đi ra ngoài, bình tĩnh tự nhiên lướt qua người gã, làm bộ làm tịch bảo:“Phong cách này phóng khoáng quá, bị lậm là không hay đâu. Tôi là người bảo thủ mờ, chẳng bằng chúng ta bắt đầu phát triển từ bước học tập cùng tiến bộ đi đã.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn ra ngoài rõ vất vả mà còn nhất định muốn ưỡn ngực ngẩng đầu như thể muốn dùng một trái tim hồng chiếu sáng Cửu Châu, cảm giác cực kì có tính giải trí, vì thế tuôn ra một tràng cười rã ruột.
Hoàng Cẩn Sâm cười xong thì Khấu Đồng rẽ đi đằng nào mất tiêu rồi. Bấy giờ gã mới phát giác ra bác sĩ Khấu cư nhiên bẻ buồm rẽ lái quay vấn đề mấu chốt xa tít chín tầng mây, không hỏi ra được tí ti gì sất!
Trái tim khao khát hóng chuyện lớn lao dị thường của gã cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu, hứng thú đối với tình sử của bác sĩ Khấu ngùn ngụt dâng cao chẳng thua kém gì các chị em cô dì ngồi lê đôi mách đầu đường cuối ngõ.
Khấu Đồng về phòng mình, lật xem từng tấm từng tấm ảnh mà camera chụp được, vừa xem vừa tiện tay ghi chép, kính không số treo trước ngực, mái tóc hơi dài không cắt tỉa lòa xòa trên trán, lọn tóc dài nhất đã rũ xuống trước mũi từ bao giờ.
Thời gian ghi hình hơn một tiếng, Khấu Đồng xem hết từ đầu tới cuối đến bảy tám lần, thi thoảng dừng lại nghiên cứu hình ảnh đến nửa ngày. Đến khi hắn xem gần xong mới phát hiện đã rất muộn rồi, bên ngoài trời tối om om, bấy giờ đứng dậy nghe cái eo kêu đánh rắc một tiếng, vừa đau mỏi vừa khó chịu.
Ngón tay cầm bút gõ hai cái lên mặt bàn, Khấu Đồng lấy điện thoại, nhấn một dãy số.
Chuông vang hai tiếng, người đàn ông ở đầu dây bên kia tiếp máy với giọng điệu cực kì lười biếng:“Alo ? Bác sĩ Khấu hả?”
“Đúng vậy.” Khấu Đồng nheo mắt nở nụ cười, ném bút sang một bên,“Tôi không đánh thức cậu từ trên giường ai kia đấy chứ?”
“Cậu nói coi?” Người đàn ông thấp giọng cười cực kì khêu gợi, cứ như đang cố ý,“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Muốn cùng cậu đi thăm hỏi người ta.” Khấu Đồng cầm ảnh chụp của Diêu Thạc. Người trong tấm ảnh có biểu cảm vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt căng thẳng đối diện màn hình không có nửa nét tươi cười, đại khái là do tuổi lớn, cơ thịt trên hai má xệ xuống khiến cho xương gò má nhô cao, khóe miệng nhệch xuống nhìn qua có mấy phần cay nghiệt,“Cậu nghe thấy cái tên Diêu Thạc bao giờ chưa?”
“Diêu Thạc?” Người bên kia dừng một chút,“Ờ….hình như có chút ấn tượng, cậu chờ tí.”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng trò chuyện khe khẽ, Khấu Đồng không nóng ruột, chỉ cầm điện thoại yên lặng chờ, đầu ngón tay khẽ chạm vào một dòng chữ nhỏ,“Tự nguyện xin lui về tuyến 2”, hắn nghĩ nghĩ, lại miết tay qua hai chữ “Tự nguyện” một chút.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ vang. Bác sĩ Khấu một chân đành cà nhắc nhảy ra mở cửa, liền thấy Hoàng Cẩn Sâm cầm một cái túi nilon đứng đó. Gã này không hề biết ngại là gì, chưa đợi Khấu Đồng mở mồm đã ngang nhiên vào phòng đẩy hết đống đồ đạc lộn xộn trên bàn hắn ra rồi mở cái túi nilon mình xách đến. Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, Khấu Đồng sờ sờ bụng, không ngờ thực sự cảm thấy đoi đói.
Người đàn ông trong điện thoại không bắt hắn phải chờ quá lâu, một lúc sau, y nói:“Để đến mai tôi tìm người điều tra xong gửi tin cụ thể cho cậu sau nhé.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn cười dịu dàng nói ‘Được’ rồi gác máy, lửa hóng hớt lại bùng cháy bừng bừng:“Cạ cứng ? Hay bạn gay?”
Bác sĩ Khấu nghênh ngang thoải mái ngồi xuống, xoa xoa tay, dũng cảm phi phàm gặm một cái chân gà, tâm tình khoái trá quay sang chớp mắt với Hoàng Cẩn Sâm:“Anh nghĩ sao?”
Hoàng Cẩn Sâm làm động tác Tây Thi ôm tim:“Cậu hoa tâm quá đi!”
Khấu Đồng vội vàng bày tỏ cõi lòng đầy thành tâm thành ý bằng cách vừa gặm chân gà vừa lúng búng nói:“Đâu mà bạn giai, thực ra người tôi thích nhất chính là anh đấy.”
Hoàng Cẩn Sâm nháy mắt mấy cái.
Khấu Đồng lau qua mỡ dính đầy mồm, ngả theo chiều gió, nói:“Vì anh mang đồ ăn ngon cho tôi mừ.”
Hoàng Cẩn Sâm im lặng cảm thấy tình cảm hữu nghị giai cấp giữa mình với bác sĩ Khấu kì thực được thành lập chỉ dựa trên cơ sở một cái chân gà to mọng bóng nhờn.
Gã kê cái ghế dựa ngồi cạnh Khấu Đồng, đôi tay không rảnh rỗi lật xem giấy tờ vứt tứ tung trên bàn của hắn, nhìn mãi chỉ thấy một đống từ ngữ không quen biết, Khấu Đồng dùng bút lông mực đen viết một từ chính giữa, còn khoanh tròn lại như đánh dấu trọng điểm : nguy cơ trung niên.
******
“Ý gì đây?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“À, ý trên mặt chữ.” Khấu Đồng nhét phồng cả quay hàm, không biết có phải vì bỏ cơm tối sắp chết đói hay không mà tốc độ tiêu diệt thức ăn của hắn nhanh như sấm rền chớp giật, mười ngón hoạt động liên tục rất có khí thế càn quét ngàn quân,“Có một số người càng lớn tuổi thì trách nhiệm đặt trên vai càng nhiều thêm, mà trên sinh lý lại ngày càng lực bất tòng tâm ; sự nghiệp của họ có thể tiến vào thời kì giậm chân tại chỗ hoặc bắt đầu sa sút, bởi vì trọng mặt mũi nên có khuynh hướng trốn tránh sự đánh giá của người khác mà sa vào hào quang quá khứ, năng lực nhận thức cái mới giảm sút, khả năng học tập chậm chạp dần …..sao trong này lại có ớt?”
Hoàng Cẩn Sâm nói:“Ăn đi, sao mà kén chọn thế____ theo ý cậu thì lão già họ Diêu thích cằn nhằn kia trở nên như thế là vì chuyện khỉ gió này à ?”
“Thời mãn kinh gặp tuổi thanh xuân, người ở tuổi này có thể sẽ cảm thấy chán ghét sinh hoạt gia đình ngàn năm bất biến, hoặc là quan hệ cha con căng thẳng vì thiếu thấu hiểu lẫn nhau, hai tầng áp lực gia đình và sự nghiệp đè xuống vượt qua tầm thừa nhận của ông ấy, lại thêm sĩ diện không chịu bày tỏ và tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài cho nên mới chuyển hóa thành ý thức tự bảo vệ bản thân cực đoan như vậy.”
Hoàng Cẩn Sâm nghe xong, suy nghĩ cẩn thận, thấy hình như đúng là có lý thật, vì thế gã gật đầu:“Nói chứ, có lý hẳn hoi chứ không thuần túy lừa người nhỉ.”
Khấu Đồng phun ra mẩu xương gà sạch bong kin kít đến chó cũng không thèm, tranh thủ tí thời gian trong sự vụ bề bộn liếc Hoàng Cẩn Sâm một cái, bụng nghĩ cha này hỏi làm gì nhỉ, định đổi nghề thật đấy à ?
Hoàng Cẩn Sâm chỉ là người của căn cứ ST trên danh nghĩa, vì Chung tướng quân sợ gã quấy rối công việc bình thường của nhân viên ở đây nên mới tùy tiện nhét gã vào chỗ hắn như ép rể thế này chứ có trông cậy gã làm được cái gì tử tế đâu.
Thế mà mấy ngày nay lúc nào Hoàng Cẩn Sâm cũng ở trong trạng thái vây xem hứng thú ngời ngời, rảnh rỗi không có việc gì làm là bắt đầu hóng náo nhiệt tìm vui.
Khấu Đồng biết hiện giờ gã rất mơ hồ, tựa như một sợi dây đàn thời thời khắc khắc kéo căng, đến khi đột nhiên trầm tĩnh lại liền không biết phải làm sao, chỉ có thể rung lên không nghỉ.
Trong cuộc sống của Hoàng Cẩn Sâm không có mục tiêu, không có niềm tin, cái lạnh trong ánh mắt gã kì thực xuất phát từ sự thờ ơ từ sâu trong tâm hồn____bất cứ việc gì, bất luận kẻ nào cũng không thể gợi ra cho gã mảy may hứng thú ; gã không muốn quay về với sinh hoạt tuy rằng kích thích nhưng được chăng hay chớ trước kia, cũng không thể tìm được một cách sống mới.
Khấu Đồng ngẫm nghĩ một lát, thấy mình ních đồ vào bụng cũng kha khá rồi, bèn cúi người mò mẫm tủ nhỏ dưới bàn biến ra hai chai bia cứ như ảo thuật. Dưới ánh mắt chế nhạo của Hoàng Cẩn Sâm, hắn thuần thục ghè hai cái chai vào nhau, cọ rơi nắp, sau đó lại mở ngăn kéo lôi ra một gói lạc rang bóng nhẫy dưới đống văn kiện chất chồng, xé túi nilon để lên bàn.
“Nào, hai ta làm một chén, tán gẫu.”
Hoàng Cẩn Sâm không chút khách khí cầm chai bia dốc một ngụm lớn:“Đệch, đã thật! Lấy đâu ra đấy?”
Khấu Đồng nhe răng cười, nhỏ giọng nói:“Tàng trữ được, trong căn cứ cấm chất cồn, kín đáo tí nhá – lại đây tôi nói cho mà nghe, vụ của Diêu Thạc này, từ đầu đến giờ chúng ta đã có……”
Thế là đêm ấy, Hoàng Cẩn Sâm ăn no uống đủ, nghe một khóa lý luận phân tích tâm lý liên hệ ví dụ thực tế xong, liền dứt khoát ở lại luôn chỗ Khấu Đồng.
Khấu Đồng có một thói quen không tốt cho lắm____ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà.
Trời mới tờ mờ sáng hắn đã mơ hồ muốn tỉnh, mắt còn chưa mở, chả hiểu thế nào lại thấy một làn sương trắng. Khấu Đồng đứng trước sương trắng ngắm nghía một hồi chỉ thấy bất đắc dĩ___cảnh tượng này cũ rích và quen thuộc quá rồi. Không có gì làm, hắn như một người thợ lành nghề buồn chán thò tay ra bắt một cái, sương trắng chẳng khác nào một mớ bông bị hắn lột kén rút tơ kéo vào trong tay, lúc thì bị nặn thành hình bánh bao, lúc lại bóp ra hình con thỏ.
Đằng sau màn sương từ từ lộ ra một cái gương, Khấu Đồng trong gương cũng đang ngồi chơi sương trắng. Khấu Đồng đó không nói một lời nhìn lại hắn xuyên qua thấu kính phản xạ thần kì, trên mặt không có ý cười, đôi mắt hẹp dài trông qua lãnh khốc khó tả.
Người trong gương và người bên ngoài đều đặt mình trong bóng tối vô biên vô hạn, chỉ có cặp kính không số chống phóng xạ đeo trước ngực hắn hắt ra ánh sáng le lói mỏng manh, ánh bạc dịu dàng như thể bao phủ trên người hắn. Khấu Đồng hít một hơi thật sâu, nở nụ cười với người trong gương, mà kẻ ở đối diện vẫn thờ ơ hờ hững.
Khấu Đồng từ từ thu lại nét cười. Hắn vươn ngón tay dài chạm nhẹ lên tấm gương, giống như chạm tới một mặt nước phẳng lặng, động nhẹ một cái, sóng nước đã khuếch tán ra ngoài, lan rộng.
Bóng dáng của người trong gương nhòe mờ, nhưng chỉ một lát sau mặt gương đã bình lặng trở lại, hắn vẫn ngồi ngay ngắn nơi đó như tượng đá, ánh mắt hẹp dài sóng sánh ánh sáng mờ ảo lẳng lặng nhìn người bên ngoài, hệt như một kẻ ngoài cuộc lạnh nhạt thờ ơ.
Khấu Đồng thở dài. Sau đó hắn đứng lên, vô cùng thành thạo nhấc ngay cái ghế dưới mông phang thẳng vào cái gương trước mặt, gương vỡ. Khấu Đồng tùy tay ném ghế đi, dường như đã lặp lại động tác này cả trăm ngàn lần, cuối cùng cũng không nhìn bóng người phản xạ trên những mảnh nhỏ vụn vỡ mà đi nhanh về phía bóng tối dày đặc.
Ánh sáng chói lòa tràn tới, Khấu Đồng rốt cuộc cũng mở mắt ra, thấy chân trời xa xa đã hé lộ một dải trắng mờ nhạt nhòa. Hắn thở ra một hơi, thấy lành lạnh, hơn nửa người không có chăn____ tám phần cái chăn bị Hoàng Cẩn Sâm cướp.
Khấu Đồng xoa mặt ngồi dậy, chả ngủ thì thôi, ngủ dậy sái xừ nó cổ rồi.
=========
Cùng giường, chung chăn….và chỉ thế là hết !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook