Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
-
Chương 34: Ít Nhất Cũng Phải Bán Thân Hai Đời!
Ừ.
Còn có thể nâng cao khí thế của con người.
Ngồi trong một phòng làm việc cao cấp, uy nghiêm, hoành tránh như vậy, cho dù là tôm nhỏ cũng tìm được một chút khí thế tự tin.
Sau khi Diệp Đào Yêu tham quan xong tổng thể bố cục của phòng làm việc, lại bắt đầu chiêm ngưỡng các loại đồ cổ được bày trong phòng.
Diệp Đào Yêu càng nhìn kỹ, trong lòng càng run rẩy.
Ôi, vô cùng khủng khiếp!
Tất cả đồ cổ tranh chữ trong căn phòng làm việc này, bất kể là một món đồ nào thì đều là báu vật vô giá.
Thế mà những báu vật này lại bị bày ở một bên đầy tuỳ ý như vậy, không hề có biện pháp bảo vệ an toàn, thấy thế mà tim của Diệp Đào Yêu run cả lên.
Về sau nếu cô có ra vào nơi này, chắc chắn phải cách xa những món đồ cổ này ra!
Nói cách khác vô ý đập vỡ một thứ thì không phải là chuyện bán thân hai năm rưỡi là có thể giải quyết được.
Ít nhất cũng phải bán thân hai đời!
Tham quan hết toàn bộ, Diệp Đào Yêu đánh giá phòng làm việc này rất lớn rất đẹp.
Thế nhưng…
Thứ gì càng tốt đẹp lại càng nguy hiểm.
Để nửa kiếp này, còn có cả kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa không phải bán thân làm đầy tớ cho Lâu Ngâm Tiêu, cô vẫn nên ít ra vào chốn này thì hơn.
Đúng.
Trân quý tự do, rời xa Lâu Ngâm Tiêu… cùng với phòng làm việc của anh!
Cô đang nghĩ đến thất thần, giọng nói của Lâu Ngâm Tiêu bỗng nhiên vang lên cách cô không xa: “Đây là bàn làm việc của cô, nhìn xem còn thiếu thứ gì thì để bọn họ đi mua.”
Diệp Đào Yêu nhìn sang theo bản năng, thấy cách bàn làm việc cực lớn của Lâu Ngâm Tiêu không xa có một bàn làm việc nho nhỏ màu đá Hắc Diệu Thạch.
Trên bàn đặt một chiếc laptop siêu mỏng, một cốc giữ nhiệt siêu đáng yêu, còn có một chậu xương rồng nhỏ cũng đáng yêu không kém.
Diệp Đào Yêu: “…”
Ý mà Lâu Ngâm Tiêu muốn nói chắc chắn không phải ý mà cô hiểu!
Cô có chết cũng không muốn làm việc ở đây!
Với tính cách vụng về cùng vận may khiến người khác lắc đầu ngao ngán của cô mà công tác ở đây, những đồ cổ có giá cắt cổ kia có còn nguyên vẹn hay không?
Chẳng lẽ tự do nửa kiếp này và kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa của cô vẫn phải giao cho Lâu đại BOSS sao?
Cô không muốn!
Cô cứng ngắc cả người, nhìn hằm hằm vào chiếc bàn làm việc kia bằng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù giai cấp.
Lâu Ngâm Tiêu hơi nhíu mày: “Không thích? Không thích có thể bảo bọn họ đổi giúp cô, đổi đến khi cô hài lòng mới thôi.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Thưa ông chủ, thật ra tôi không hài lòng với phòng làm việc của anh, xin hỏi có thể đổi lại hay không?
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Chớ có nghĩ nhiều, nghĩ nhiều bị bệnh sẽ phải điều trị... Đừng quên cô bây giờ là cấp dưới của tôi, phục tùng mệnh lệnh là bài học đầu tiên của cô.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Còn có thể nâng cao khí thế của con người.
Ngồi trong một phòng làm việc cao cấp, uy nghiêm, hoành tránh như vậy, cho dù là tôm nhỏ cũng tìm được một chút khí thế tự tin.
Sau khi Diệp Đào Yêu tham quan xong tổng thể bố cục của phòng làm việc, lại bắt đầu chiêm ngưỡng các loại đồ cổ được bày trong phòng.
Diệp Đào Yêu càng nhìn kỹ, trong lòng càng run rẩy.
Ôi, vô cùng khủng khiếp!
Tất cả đồ cổ tranh chữ trong căn phòng làm việc này, bất kể là một món đồ nào thì đều là báu vật vô giá.
Thế mà những báu vật này lại bị bày ở một bên đầy tuỳ ý như vậy, không hề có biện pháp bảo vệ an toàn, thấy thế mà tim của Diệp Đào Yêu run cả lên.
Về sau nếu cô có ra vào nơi này, chắc chắn phải cách xa những món đồ cổ này ra!
Nói cách khác vô ý đập vỡ một thứ thì không phải là chuyện bán thân hai năm rưỡi là có thể giải quyết được.
Ít nhất cũng phải bán thân hai đời!
Tham quan hết toàn bộ, Diệp Đào Yêu đánh giá phòng làm việc này rất lớn rất đẹp.
Thế nhưng…
Thứ gì càng tốt đẹp lại càng nguy hiểm.
Để nửa kiếp này, còn có cả kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa không phải bán thân làm đầy tớ cho Lâu Ngâm Tiêu, cô vẫn nên ít ra vào chốn này thì hơn.
Đúng.
Trân quý tự do, rời xa Lâu Ngâm Tiêu… cùng với phòng làm việc của anh!
Cô đang nghĩ đến thất thần, giọng nói của Lâu Ngâm Tiêu bỗng nhiên vang lên cách cô không xa: “Đây là bàn làm việc của cô, nhìn xem còn thiếu thứ gì thì để bọn họ đi mua.”
Diệp Đào Yêu nhìn sang theo bản năng, thấy cách bàn làm việc cực lớn của Lâu Ngâm Tiêu không xa có một bàn làm việc nho nhỏ màu đá Hắc Diệu Thạch.
Trên bàn đặt một chiếc laptop siêu mỏng, một cốc giữ nhiệt siêu đáng yêu, còn có một chậu xương rồng nhỏ cũng đáng yêu không kém.
Diệp Đào Yêu: “…”
Ý mà Lâu Ngâm Tiêu muốn nói chắc chắn không phải ý mà cô hiểu!
Cô có chết cũng không muốn làm việc ở đây!
Với tính cách vụng về cùng vận may khiến người khác lắc đầu ngao ngán của cô mà công tác ở đây, những đồ cổ có giá cắt cổ kia có còn nguyên vẹn hay không?
Chẳng lẽ tự do nửa kiếp này và kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa của cô vẫn phải giao cho Lâu đại BOSS sao?
Cô không muốn!
Cô cứng ngắc cả người, nhìn hằm hằm vào chiếc bàn làm việc kia bằng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù giai cấp.
Lâu Ngâm Tiêu hơi nhíu mày: “Không thích? Không thích có thể bảo bọn họ đổi giúp cô, đổi đến khi cô hài lòng mới thôi.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Thưa ông chủ, thật ra tôi không hài lòng với phòng làm việc của anh, xin hỏi có thể đổi lại hay không?
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Chớ có nghĩ nhiều, nghĩ nhiều bị bệnh sẽ phải điều trị... Đừng quên cô bây giờ là cấp dưới của tôi, phục tùng mệnh lệnh là bài học đầu tiên của cô.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook