Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
-
Chương 23: Cục Cưng À, Thời Gian Không Còn Sớm Nữa, Chúng Ta Đi Thôi Chứ?
Sau khi cô bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, người đầu tiên ruồng bỏ cô lại chính là Lãnh Cận Nam.
Khi đó, anh trai cô đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, còn đang chờ tiền viện phí.
Mà cô, tất cả các nguồn kinh tế của bản thân đều bị chặt đứt, chỉ có thể tìm người để vay tiền.
Người đầu tiên mà cô tìm tới chính là Lãnh Cận Nam.
Nói lại thấy buồn cười.
Khi cô bước hụt một chân, từ trên đám mây ngã xuống bụi bặm, Lãnh Cận Nam lại một bước lên trời, trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lãnh, là người nắm giữ quyền quyết định tài chính của nhà họ Lãnh.
Mấy tháng trước, cha của Diệp Đào Yêu chết trong một tai nạn giao thông liên hoàn ở trên đường cao tốc.
Trong lần tai nạn xe cộ đó, mười một chiếc xe hơi liên tiếp tông vào nhau, năm người tử vong, 23 người bị thương.
Trong số những người bị tử vong, ngoại trừ cha của Diệp Đào Yêu, còn có cả mẹ kế và người em trai cùng cha khác mẹ của Lãnh Cận Nam.
Sau khi vụ tai nạn giao thông đó xảy ra, cha của Lãnh Cận Nam không thể chịu nổi đả kích, ông ta mắc bệnh tim nghiêm trọng nên không dậy nổi, suốt ngày nằm trên giường.
Lãnh Cận Nam đã sớm vận sức chờ phát động dùng tốc độ sét đánh gia nhập vào tập đoàn tài chính của Lãnh thị, trở thành người cầm quyền nói một không hai của nhà họ Lãnh.
Nếu như Lãnh Cận Nam chịu giúp cô, cô chắc chắn sẽ không chật vật giống như tối qua.
Nhưng mà, một ngày đó, cổng lớn nhà họ Lãnh đóng chặt, Lãnh Cận Nam hoàn toàn không chịu gặp cô.
Gặp phải hai trận đả kích khi không mượn được tiền và bị người bản thân tin tưởng nhất ruồng bỏ, tâm trí cô trở nên hoảng hốt, tựa như người mất hồn mất vía đứng ngơ ngác ngoài cổng nhà họ Lãnh.
Ngày đó, trời đổ mưa lớn, cô đứng ở ngoài cổng lớn nhà họ Lãnh tới nửa đêm nhưng Lãnh Cận Nam không hề ra nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
Sau đó, nhờ có bạn thân của anh trai cô tìm tới, mang cô về bệnh viện, lại đưa cho cô tiền viện phí của anh trai cô.
Kể từ đó về sau, Lãnh Cận Nam trở thành người cô chán ghét, thống hận nhất… Không gì có thể sánh bằng!
Bị người bản thân tin tưởng nhất phản bội vẫn luôn là chuyện khiến người ta ghê tởm nhất trên đời này.
Đời này, cô có thể tha thứ cho bất kỳ ai nhưng cũng sẽ không tha thứ cho Lãnh Cận Nam.
Cô có thể cúi đầu với ai nhưng cũng sẽ không cúi đầu với Lãnh Cận Nam.
Cảm nhận thấy trong lòng Diệp Đào Yêu có thay đổi khi nhìn thấy Lãnh Cận Nam, trong lòng Lâu Ngâm Tiêu dâng lên một chút cảm giác không dễ chịu.
Anh không dễ chịu, người khác cũng đừng mong dễ chịu.
Anh rút cánh tay đang bị Diệp Đào Yêu ôm lấy, cánh tay thon dài vòng qua cổ của Diệp Đào Yêu, đặt lên đầu vai cô.
Anh thân mật ôm Diệp Đào Yêu, đầu hơi cúi xuống, ngón tay anh nhẹ nhàng đùa giỡn lọn tóc mai của Diệp Đào Yêu: “Cục cưng à, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi chứ?”
Khi đó, anh trai cô đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, còn đang chờ tiền viện phí.
Mà cô, tất cả các nguồn kinh tế của bản thân đều bị chặt đứt, chỉ có thể tìm người để vay tiền.
Người đầu tiên mà cô tìm tới chính là Lãnh Cận Nam.
Nói lại thấy buồn cười.
Khi cô bước hụt một chân, từ trên đám mây ngã xuống bụi bặm, Lãnh Cận Nam lại một bước lên trời, trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lãnh, là người nắm giữ quyền quyết định tài chính của nhà họ Lãnh.
Mấy tháng trước, cha của Diệp Đào Yêu chết trong một tai nạn giao thông liên hoàn ở trên đường cao tốc.
Trong lần tai nạn xe cộ đó, mười một chiếc xe hơi liên tiếp tông vào nhau, năm người tử vong, 23 người bị thương.
Trong số những người bị tử vong, ngoại trừ cha của Diệp Đào Yêu, còn có cả mẹ kế và người em trai cùng cha khác mẹ của Lãnh Cận Nam.
Sau khi vụ tai nạn giao thông đó xảy ra, cha của Lãnh Cận Nam không thể chịu nổi đả kích, ông ta mắc bệnh tim nghiêm trọng nên không dậy nổi, suốt ngày nằm trên giường.
Lãnh Cận Nam đã sớm vận sức chờ phát động dùng tốc độ sét đánh gia nhập vào tập đoàn tài chính của Lãnh thị, trở thành người cầm quyền nói một không hai của nhà họ Lãnh.
Nếu như Lãnh Cận Nam chịu giúp cô, cô chắc chắn sẽ không chật vật giống như tối qua.
Nhưng mà, một ngày đó, cổng lớn nhà họ Lãnh đóng chặt, Lãnh Cận Nam hoàn toàn không chịu gặp cô.
Gặp phải hai trận đả kích khi không mượn được tiền và bị người bản thân tin tưởng nhất ruồng bỏ, tâm trí cô trở nên hoảng hốt, tựa như người mất hồn mất vía đứng ngơ ngác ngoài cổng nhà họ Lãnh.
Ngày đó, trời đổ mưa lớn, cô đứng ở ngoài cổng lớn nhà họ Lãnh tới nửa đêm nhưng Lãnh Cận Nam không hề ra nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
Sau đó, nhờ có bạn thân của anh trai cô tìm tới, mang cô về bệnh viện, lại đưa cho cô tiền viện phí của anh trai cô.
Kể từ đó về sau, Lãnh Cận Nam trở thành người cô chán ghét, thống hận nhất… Không gì có thể sánh bằng!
Bị người bản thân tin tưởng nhất phản bội vẫn luôn là chuyện khiến người ta ghê tởm nhất trên đời này.
Đời này, cô có thể tha thứ cho bất kỳ ai nhưng cũng sẽ không tha thứ cho Lãnh Cận Nam.
Cô có thể cúi đầu với ai nhưng cũng sẽ không cúi đầu với Lãnh Cận Nam.
Cảm nhận thấy trong lòng Diệp Đào Yêu có thay đổi khi nhìn thấy Lãnh Cận Nam, trong lòng Lâu Ngâm Tiêu dâng lên một chút cảm giác không dễ chịu.
Anh không dễ chịu, người khác cũng đừng mong dễ chịu.
Anh rút cánh tay đang bị Diệp Đào Yêu ôm lấy, cánh tay thon dài vòng qua cổ của Diệp Đào Yêu, đặt lên đầu vai cô.
Anh thân mật ôm Diệp Đào Yêu, đầu hơi cúi xuống, ngón tay anh nhẹ nhàng đùa giỡn lọn tóc mai của Diệp Đào Yêu: “Cục cưng à, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook