Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào
-
Chương 39: "Có tin tôi cưa chân em không???"
Hai ngày Bạch An Nhiên mê man, Dư Mộ Phàm không hề rời biệt thự, không ở bên cô thì cũng là phòng sách. Sức khỏe của cô không những khỏe lên mà còn yếu hơn. Tỉnh lại chưa được bao lâu, lại bị anh đem nước lạnh xối thẳng lên người, Bạch An Nhiên ngủ đến tận trưa hôm sau. Lúc cô tỉnh dậy đã không thấy anh, đầu nặng trịch. Khó khăn bước xuống giường.
Bạch An Nhiên chân trần đi xuống tầng một, không thấy bác Lâm, nhìn chiếc điện thoại đằng xa, bước từng bước lại gần. Cô không có ai thân thích:
"Chị Tâm, em đây! Chị tới đón..."
"Ai cho phép em rời giường?"_Dư Mộ Phàm ở đằng sau lên tiếng. Điện thoại trong tay cô rơi xuống.
Dư Mộ Phàm sải bước về phía cô, Bạch An Nhiên vịn vào tường đi ra cửa lớn. Cô không muốn ở lại đây, thà chết đi cô cũng không muốn có chút quan hệ nào với anh.
"Đi đâu?"
"Về nhà!"
"Không cho phép!"_Dư Mộ Phàm đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Lại bị cô lùi lại trốn tránh.
"Tôi muốn về!"
"Tôi chưa nói sẽ thả em đi!"_Anh nhíu mày nhìn cô, lạnh giọng nói.
"Chủ tịch Dư, anh có phải rảnh rỗi quá rồi không? Đừng quên anh chính là người muốn tôi rời khỏi đây! Bây giờ tôi đi cho anh vừa ý, không cần anh thương hại!"_Cô né tránh cánh tay của anh. Quay lưng định bỏ đi, lại bị anh bắt được, cả người bị ném lên sô pha.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tức giận, lại gần cô:
"Tôi nói rồi, không cho phép đi!"
"Nực cười, tôi cũng không phải người của anh! Anh nói ở thì tôi phải ở, nói quỳ tôi phải quỳ sao? Tôi đây không phải đồ chơi của anh!"_Cô đứng dậy bỏ đi.
Khuôn mặt của anh gần như không chứa đứng chút tình cảm. Bế thốc cô đi lên phòng, thẳng tay ném cô lên giường. Bạch An Nhiên vừa ốm dậy, sức lực như không, cả người bị ném mạnh đến hai lần, đầu óc bắt đầu choáng váng, mơ hồ thứ gì cũng chỉ mờ ảo. Khó khăn lắm mới ổn định lại.
"Ý của em tức là,chỉ cần làm người phụ nữ của tôi, sau này, muốn gì em cũng nghe theo?"_Dư Mộ Phàm ở trên cô, khàn khàn nói, hơi thở phả vào khuôn mặt cô. Tạo nên một tư thế ám muội.
"Tôi không có nhu cầu làm vợ bé!"_Cô nhìn anh, sợ hãi tột độ nhưng vẫn mạnh miệng mà nói.
Hai chữ "vợ bé" nhả ra, Dư Mộ Phàm hơi ngượng người. Rời khỏi người cô, bước ra khỏi phòng.
Bạch An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc nhẹ đầu nhắc nhở bản thân cần tỉnh táo. Cô ngồi bó gối bên giường, mệt mỏi ngay cả di chuyển cũng thấy mệt.
"Nhiên, tỉnh lại đi con!"
Mê man cô nghe thấy tiếng gọi, ai đó vỗ nhẹ lên má cô lay cô nhưng cô ngay cả mở mắt cũng thấy lười nhác, môi khô khốc mấp máy thành tiếng:
"Mẹ...!"
Bác Lâm lay lay người cô, nhìn Bạch An Nhiên cả người nóng bừng. Không biết hi vọng hai người ở bên nhau là đúng hay sai.
"Để tôi, bác ra ngoài đi!"
Dư Mộ Phàm ở phòng sách suy nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ, quay trở lại phòng lại nhìn thấy cô nửa mê nửa tỉnh như vậy có chút giận chính bản thân.
Anh đặt cô nằm lên giường, muốn đi lấy thuốc lại bị bàn tay nóng ran của cô nắm lấy ngón tay út:
"Đừng đi...mẹ...dừng bỏ Nhiên!"
Cả hai lần cô ốm đến ngất lịm, trong lòng cô vẫn nhớ đến mẹ. Mẹ là người thân duy nhất của cô, Bạch An Nhiên nức nở.
Dư Mộ Phàm nhìn cô, không nỡ buông tay. Anh nằm xuống bên cạnh, ôm lấy eo cô. Vỗ về lên lưng, từng nhịp từng nhịp một, thi thoảng lại vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Tham lam nhìn! Ngay cả chính anh cũng không hiểu mình đang làm cái gì? Nói buông tay lại không nhịn được mà trói cô bên mình.
Thời gian trôi qua, rất lâu, Dư Mộ Phàm mới chậm rãi nhắm mắt lại, tham lam ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ.
----------
Sáng sớm, Bạch An Nhiên tỉnh dậy, vẫn là một mình trong căn phòng, cô bước xuống giường đến bên cửa sổ. Nhìn ánh nắng chói chang, hít thở bầu không khí. Rồi lại yên lặng ngồi bên giường.
Chưa đến năm phút sau, Dư Mộ Phàm đã xuất hiện ở trước cửa phòng, trên tay là bộ váy màu sữa. Bạch An Nhiên đón lấy, không nói gì trực tiếp bước vào phòng tắm. Quay trở ra đã không thấy anh, vệ sĩ kính cẩn đưa cô xuống phòng ăn.
Nhìn Dư Mộ Phàm đang uống cà phê cô hơi do dự, nên lảng tránh hay vờ như không có gì, cứ vậy mà ngồi ăn cùng với anh?
"Ăn xong, tôi đưa em về! Chúng ta, sau này nhất định sẽ không một chút liên quan đến nhau!"
Lời nói của anh, vào đến tai cô, như mũi dao nhọn ghim vào người. Bạch An Nhiên mỉm cười:
"Cảm ơn!"_Đây là lời nói thật lòng của cô.
Bác Lâm nhìn cô lưu luyến vẫy tay chào, Bạch An Nhiên ngồi vào trong xe, nhìn căn biệt thự xa dần, có lẽ đây sẽ là lần cuối cô ở lại đây.
"Đến công ty!"
"Này, anh nói đưa tôi về không phải sao?"
"Đến công ty trước!"
"Tôi không muốn đến, tự tôi về là được!"_Bạch An Nhiên tính mở cửa xe, xe khóa, không chịu mở.
Cô cau mày nhìn tài xế:
"Người của tôi, em nghĩ sẽ nghe theo lệnh của em?"
Bạch An Nhiên không nói gì, cô đương nhiên không thể ra lệnh, cô cũng chỉ là một người bình thường!
--------
Xe dừng trước công ty, Bạch An Nhiên không tự nguyện bước xuống, nhân viên xung quanh nhìn cô, có đố kị, có ghen ghét
"Lên tầng 7, báo danh, nộp hồ sơ!"
"Tôi có việc rồi, không cần làm ở đây!"_Bạch An Nhiên toan quay đầu.
"Thêm một bước nữa, có tin tôi cưa chân em đi không?"
Như lời anh, Bạch An Nhiên lập tức dừng bước. Nhìn hộ vệ bên cạnh anh đột nhiên cho tay vào trong áo vest.
"Đùa à? Mấy....mấy...anh....đừng nói là mang theo dao đấy nhé! Tránh xa tôi ra!"_Cô chạy lại cửa vội vã chui vào thang máy.
Dư Mộ Phàm không theo cùng, đi ngang qua cô đi thang máy riêng.
-----------
Trong thang máy, Bạch An Nhiên chợt nhớ ra trên người không có gì, thang máy mở rộng. Nhìn dòng người chen chúc nhau vào nộp hồ sơ, cô hơi ngẩn người. Thôi thì cứ xin vào thử, tỏ ra mình không có trình độ là được!
Bạch An Nhiên chân trần đi xuống tầng một, không thấy bác Lâm, nhìn chiếc điện thoại đằng xa, bước từng bước lại gần. Cô không có ai thân thích:
"Chị Tâm, em đây! Chị tới đón..."
"Ai cho phép em rời giường?"_Dư Mộ Phàm ở đằng sau lên tiếng. Điện thoại trong tay cô rơi xuống.
Dư Mộ Phàm sải bước về phía cô, Bạch An Nhiên vịn vào tường đi ra cửa lớn. Cô không muốn ở lại đây, thà chết đi cô cũng không muốn có chút quan hệ nào với anh.
"Đi đâu?"
"Về nhà!"
"Không cho phép!"_Dư Mộ Phàm đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Lại bị cô lùi lại trốn tránh.
"Tôi muốn về!"
"Tôi chưa nói sẽ thả em đi!"_Anh nhíu mày nhìn cô, lạnh giọng nói.
"Chủ tịch Dư, anh có phải rảnh rỗi quá rồi không? Đừng quên anh chính là người muốn tôi rời khỏi đây! Bây giờ tôi đi cho anh vừa ý, không cần anh thương hại!"_Cô né tránh cánh tay của anh. Quay lưng định bỏ đi, lại bị anh bắt được, cả người bị ném lên sô pha.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tức giận, lại gần cô:
"Tôi nói rồi, không cho phép đi!"
"Nực cười, tôi cũng không phải người của anh! Anh nói ở thì tôi phải ở, nói quỳ tôi phải quỳ sao? Tôi đây không phải đồ chơi của anh!"_Cô đứng dậy bỏ đi.
Khuôn mặt của anh gần như không chứa đứng chút tình cảm. Bế thốc cô đi lên phòng, thẳng tay ném cô lên giường. Bạch An Nhiên vừa ốm dậy, sức lực như không, cả người bị ném mạnh đến hai lần, đầu óc bắt đầu choáng váng, mơ hồ thứ gì cũng chỉ mờ ảo. Khó khăn lắm mới ổn định lại.
"Ý của em tức là,chỉ cần làm người phụ nữ của tôi, sau này, muốn gì em cũng nghe theo?"_Dư Mộ Phàm ở trên cô, khàn khàn nói, hơi thở phả vào khuôn mặt cô. Tạo nên một tư thế ám muội.
"Tôi không có nhu cầu làm vợ bé!"_Cô nhìn anh, sợ hãi tột độ nhưng vẫn mạnh miệng mà nói.
Hai chữ "vợ bé" nhả ra, Dư Mộ Phàm hơi ngượng người. Rời khỏi người cô, bước ra khỏi phòng.
Bạch An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc nhẹ đầu nhắc nhở bản thân cần tỉnh táo. Cô ngồi bó gối bên giường, mệt mỏi ngay cả di chuyển cũng thấy mệt.
"Nhiên, tỉnh lại đi con!"
Mê man cô nghe thấy tiếng gọi, ai đó vỗ nhẹ lên má cô lay cô nhưng cô ngay cả mở mắt cũng thấy lười nhác, môi khô khốc mấp máy thành tiếng:
"Mẹ...!"
Bác Lâm lay lay người cô, nhìn Bạch An Nhiên cả người nóng bừng. Không biết hi vọng hai người ở bên nhau là đúng hay sai.
"Để tôi, bác ra ngoài đi!"
Dư Mộ Phàm ở phòng sách suy nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ, quay trở lại phòng lại nhìn thấy cô nửa mê nửa tỉnh như vậy có chút giận chính bản thân.
Anh đặt cô nằm lên giường, muốn đi lấy thuốc lại bị bàn tay nóng ran của cô nắm lấy ngón tay út:
"Đừng đi...mẹ...dừng bỏ Nhiên!"
Cả hai lần cô ốm đến ngất lịm, trong lòng cô vẫn nhớ đến mẹ. Mẹ là người thân duy nhất của cô, Bạch An Nhiên nức nở.
Dư Mộ Phàm nhìn cô, không nỡ buông tay. Anh nằm xuống bên cạnh, ôm lấy eo cô. Vỗ về lên lưng, từng nhịp từng nhịp một, thi thoảng lại vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Tham lam nhìn! Ngay cả chính anh cũng không hiểu mình đang làm cái gì? Nói buông tay lại không nhịn được mà trói cô bên mình.
Thời gian trôi qua, rất lâu, Dư Mộ Phàm mới chậm rãi nhắm mắt lại, tham lam ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ.
----------
Sáng sớm, Bạch An Nhiên tỉnh dậy, vẫn là một mình trong căn phòng, cô bước xuống giường đến bên cửa sổ. Nhìn ánh nắng chói chang, hít thở bầu không khí. Rồi lại yên lặng ngồi bên giường.
Chưa đến năm phút sau, Dư Mộ Phàm đã xuất hiện ở trước cửa phòng, trên tay là bộ váy màu sữa. Bạch An Nhiên đón lấy, không nói gì trực tiếp bước vào phòng tắm. Quay trở ra đã không thấy anh, vệ sĩ kính cẩn đưa cô xuống phòng ăn.
Nhìn Dư Mộ Phàm đang uống cà phê cô hơi do dự, nên lảng tránh hay vờ như không có gì, cứ vậy mà ngồi ăn cùng với anh?
"Ăn xong, tôi đưa em về! Chúng ta, sau này nhất định sẽ không một chút liên quan đến nhau!"
Lời nói của anh, vào đến tai cô, như mũi dao nhọn ghim vào người. Bạch An Nhiên mỉm cười:
"Cảm ơn!"_Đây là lời nói thật lòng của cô.
Bác Lâm nhìn cô lưu luyến vẫy tay chào, Bạch An Nhiên ngồi vào trong xe, nhìn căn biệt thự xa dần, có lẽ đây sẽ là lần cuối cô ở lại đây.
"Đến công ty!"
"Này, anh nói đưa tôi về không phải sao?"
"Đến công ty trước!"
"Tôi không muốn đến, tự tôi về là được!"_Bạch An Nhiên tính mở cửa xe, xe khóa, không chịu mở.
Cô cau mày nhìn tài xế:
"Người của tôi, em nghĩ sẽ nghe theo lệnh của em?"
Bạch An Nhiên không nói gì, cô đương nhiên không thể ra lệnh, cô cũng chỉ là một người bình thường!
--------
Xe dừng trước công ty, Bạch An Nhiên không tự nguyện bước xuống, nhân viên xung quanh nhìn cô, có đố kị, có ghen ghét
"Lên tầng 7, báo danh, nộp hồ sơ!"
"Tôi có việc rồi, không cần làm ở đây!"_Bạch An Nhiên toan quay đầu.
"Thêm một bước nữa, có tin tôi cưa chân em đi không?"
Như lời anh, Bạch An Nhiên lập tức dừng bước. Nhìn hộ vệ bên cạnh anh đột nhiên cho tay vào trong áo vest.
"Đùa à? Mấy....mấy...anh....đừng nói là mang theo dao đấy nhé! Tránh xa tôi ra!"_Cô chạy lại cửa vội vã chui vào thang máy.
Dư Mộ Phàm không theo cùng, đi ngang qua cô đi thang máy riêng.
-----------
Trong thang máy, Bạch An Nhiên chợt nhớ ra trên người không có gì, thang máy mở rộng. Nhìn dòng người chen chúc nhau vào nộp hồ sơ, cô hơi ngẩn người. Thôi thì cứ xin vào thử, tỏ ra mình không có trình độ là được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook