Dụ Tội
-
Chương 300: Phiên ngoại 31
Trung niên nam nhân kia ủy khuất thốt ra một câu: “Hắn nói càn…”
Thẩm phán yêu cầu nguyên cáo khống chế tâm tình của mình, trong lúc luật sư nói chuyện nguyên cáo tốt nhất không nên lớn tiếng gây xôn xao, tất cả mọi người có mặt tại tòa phải giữ nghiêm túc và yên lặng.
Sau khi luật sư nguyên cáo hỏi xong, Tần Diễm lại bắt đầu hỏi bị cáo: “Nguyên cáo nói ngươi dùng sức mạnh, ngươi có gì muốn nói không?”
“Nếu như tình thú cũng gọi là cưỡng ép thì ta đây không còn lời nào để nói.” Bị cáo cũng trả lời rất đơn giản.
“Ngươi mới vừa nói, ngươi không nhớ được đã cùng nguyên cáo phát sinh qua loại quan hệ đó mấy lần, phải không?” “Phải.”
“Tại sao?”
“Bởi vì quá thường xuyên, mỗi ngày đều phải làm nhiều lần.” Bị cáo khẽ cười hai tiếng, giọng điệu có chút coi thường. (song sinh của Nhiên nghị viên:v)
“Uhm…” Tần Diễm gật đầu. Tần Diễm tỏ vẻ không cần hỏi lại nữa, hắn chỉ quay đầu ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong đang ngồi nghe, phảng phất như đang hướng tới Hạ Vân Phong tuyên bố “Vụ kiện này ta thắng chắc “.
Hạ Vân Phong là một trong những người đứng xem nên cũng không có quyền phát ngôn dư thừa, chẳng qua y cảm thấy nam nhân trung niên kia rất đáng thương, bởi vì … trong vụ kiện này, bị cáo chiếm thượng phong.
Rất nhanh.
Liền đến phiên Tần Diễm hỏi vị nguyên cáo kia, nam nhân trung niên kia vốn đã rất khẩn trương, vừa nãy đối mặt ngôn ngữ sắc bén của Tần Diễm thì tâm tình có chút không vững vàng, thân thể hơi run rẩy.
“Ngươi nói đương sự của ta dùng sức mạnh với ngươi, vậy ngươi miêu tả một chút cảnh tượng lúc đó, đương sự của ta rốt cuộc như thế nào dùng sức mạnh, đối với ngươi làm như thế nào.” Tần Diễm cúi đầu nhìn chằm chằm nam nhân trung niên vai hơi run rẩy kia, nam nhân kia có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhiều lần muốn nói gì đó lại không thể lên tiếng…
Tần Diễm tiếp tục truy vấn, nam nhân kia mới nói tình huống lúc đó, nam nhân trung niên nói rất tỉ mỉ, nghe thấy cả toà cũng không tự chủ được liếc mắt nhìn bị cáo, nguyên cáo cũng nói rất sinh động.
“Hắn đưa ta vào khách sạn, vừa vào cửa liền cởi quần áo của ta, sau đó đem ta ấn ở trên giường, bắt đầu…” Nguyên cáo càng nói giọng càng nhỏ, tựa hồ là xấu hổ.
“Bắt đầu cái gì?” Tần Diễm ép sát truy vấn.
Nguyên cáo không nói.
“Mời trả lời.” Tần Diễm không buông tha.
Nguyên cáo nhỏ giọng nói: “Hắn dùng sức mạnh đối với ta.”
“Hắn dùng sức mạnh như thế nào đối với ngươi, mời nói rõ ràng, nói chi tiết một chút.” Tần Diễm phảng phất như muốn ép nguyên cáo nhớ lại hồi ức không vui này, hắn từng bước ép sát oanh tạc. (ta dễ cắt lưỡi thằng này quá >”<) “…” “Kể hết quá trình ra.” yêu cầu của Tần Diễm càng ngày càng quá phận. Lúc này. Thẩm phán thấy nguyên cáo do dự liền mở miệng giục nguyên cáo: “Mời nguyên cáo trả lời câu hỏi của luật sư biện hộ.” Luật sư nguyên cáo phản đối. Thế nhưng. Lại bị vô số bác bỏ. Nguyên cáo không thể đem chuyện riêng tư như vậy nói ra khỏi miệng, không có bất kỳ người nào có cái dũng khí này. Trước mặt nhiều người ở đây, tỉ mỉ kể lại quá trình mình bị ép buộc. Như vậy chẳng khách nào bị cưỡng ép lần thứ hai… Tần Diễm rất thông minh. Vụ kiện này Tần Diễm thắng. Thế nhưng Hạ Vân Phong lại tin là nam nhân trung niên này bị ép buộc, bị uy hiếp, thậm chí bị vũ nhục, bởi vì thần tình thống khổ cùng khuất nhục trên khuôn mặt nam nhân kia phát ra từ nội tâm. Thế nhưng. Vụ kiện cuối cùng vẫn thua, bị cáo được xử vô tội phóng thích tại chỗ, hơn nữa bị cáo không truy cứu lại nguyên cáo, coi như là kết thúc hòa bình. Vụ kiện này Tần Diễm thắng rất đẹp, truyền thông cũng dễ dàng tiếp nhận kết quả như vậy. Dù sao bị cáo cũng là nhân vật công chúng, nguyên cáo chỉ là một nam nhân tầm thường. Thế nhưng. Hạ Vân Phong nhìn ra được này là “Việc nhà” người khác, kỳ thực y không nên ra tòa, y chỉ muốn xem có thể thấy Tần Diễm ở tòa án hay không lại không nghĩ tới Tần Diễm còn là luật sư biện hộ của đối phương. Hơn nữa. Gần đây Tần Diễm bận rộn, lại chính là vụ này. Sau khi phiên tòa kết thúc. Tần Diễm cùng Hạ Vân Phong trước sau về nhà, Hạ Vân Phong vừa đóng cửa lại, Tần Diễm liền ấn chuông cửa vang lên. Hạ Vân Phong trực tiếp mở cửa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tần Diễm. “Sao không đi tiệc mừng công?” Hạ Vân Phong biết Tần Diễm thắng vụ kiện. Tần Diễm không trả lời Hạ Vân Phong. Chỉ là đóng cửa lại. Tần Diễm không để ý tới Hạ Vân Phong, trực tiếp vào phòng, Hạ Vân Phong vẫn đứng ở cạnh cửa nhìn Tần Diễm, thấy Tần Diễm ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn không có tính để ý tới y… Y đi tới bên cạnh Tần Diễm, vừa muốn mở miệng, liền thấy Tần Diễm đứng dậy lên lầu. Tối đó, Tần Diễm cũng chưa nói với Hạ Vân Phong câu nào, Hạ Vân Phong biết Tần Diễm đang tức giận. Tuy rằng chuyện ở toà án ngày hôm nay truyền thông chưa dám nói Hạ Vân Phong nửa chữ. Thế nhưng… Tần Diễm tựa hồ phi thường bất mãn Hạ Vân Phong đến những nơi như vậy… Còn tới làm nhân chứng giúp người khác. Bữa tối chỉ có Hạ Vân Phong và Tần Diễm ở nhà ăn cơm. Hạ Vân Phong không muốn vì chuyện của người khác mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tình cảm của y với Tần Diễm, nên y xin lỗi Tần Diễm. Tần Diễm vẫn là không để ý tới hắn. Y gắp đồ ăn cho Tần Diễm: “Chuyện ngày hôm nay, là ta sai.” Y không nên ra tòa, hơn nữa đi cũng không có hiệu quả. Y cũng nhìn ra quan hệ giữa người thanh niên và nam nhân trung niên kia không bình thường. Có lẽ loại chuyện đó căn bản không cần ra tòa cũng có thể lén giải quyết vấn đề. Hơn nữa… Nam nhân trung niên kia cũng sẽ không xấu hổ và khó xử như ngày hôm nay. Nếu như y không đáp ứng làm nhân chứng, sẽ không có phiên tòa ngày hôm nay. Hạ Vân Phong cảm giác mình chưa suy nghĩ kỹ, nên dĩ nhiên là có lỗi. Cho nên… Y nói xin lỗi với Tần Diễm… Tần Diễm rất nể tình ăn món Hạ Vân Phong gắp (nể cái zề tình, ko ăn thì thôi, cả ối người thích đấy:v), nhưng vẫn không có mở miệng nói chuyện với Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong giải thích cho hắn chuyện hôm nay, nói hết chân tướng cho Tần Diễm. Tần Diễm nghe xong, cũng ăn không sai biệt lắm, chỉ là bất mãn tỏ vẻ: “Sau này ngươi tốt nhất ít đến mấy nơi đó, chuyện ngày hôm nay sau này không cần nhắc lại.” Tần Diễm không muốn nói thêm, cũng càng không muốn sau này sẽ lại nhìn thấy Hạ Vân Phong xuất hiện trên tòa. ” Được.” Hạ Vân Phong đáp ứng rồi Tần Diễm. Vì Tần Diễm giận nên khiến cho tối nay Hạ Vân Phong có chút khó ngủ, đêm nay chỉ có hai người bọn họ ở nhà, nhưng Tần Diễm cũng không có chủ động tới phòng y… Y lo lắng Tần Diễm trong lòng có oán niệm với y, nên y vẫn không yên lòng rời giường, qua phòng Tần Diễm. Đẩy cửa ra… Trong phòng lại không ai, có vẻ Tần Diễm đã ra ngoài. Hạ Vân Phong hỏi người hầu trong nhà thì nói là trước đó Tần Diễm ăn cơm tối xong liền đi ra ngoài, Hạ Vân Phong muốn gọi điện thoại cho Tần Diễm. Nhưng cuối cùng vẫn không gọi. Y ở trong phòng Tần Diễm chờ Tần Diễm trở về, y rút hai hơi thuốc lá. Sắp mười hai giờ, Tần Diễm mới từ bên ngoài trở về, trên người còn vác một túi thể thao lớn. Tựa hồ là đến phòng tập… Y lười biếng hỏi Tần Diễm đi nơi nào, Tần Diễm nói là hẹn bằng hữu đi chơi bóng. Hạ Vân Phong thoải mái nằm ở trên giường, một tay chống đầu, một tay đỡ cái tẩu… “Bằng hữu nào khiến ngươi để bụng như thế.” mây khói lượn lờ nơi khóe miệng Hạ Vân Phong, y híp mắt, bộ dạng buồn ngủ, bình thường y không quản chuyện Tần Diễm, thế nhưng đêm nay ngay cả cơ hội cùng y một chỗ Tần Diễm cũng không muốn mà lại đi ra ngoài cùng bằng hữu chơi bóng. “Là bị cáo mà ngươi đã gặp ở trên tòa mấy ngày trước. (ngưu tầm ngưu, lang tầm lang:v)” Tần Diễm ném ba lô trên người xuống đất. Hắn ngồi ở bên giường cởi áo, sau khi tập, trên người hắn hiện đầy mồ hôi. Hạ Vân Phong dập tắt tàn thuốc, đặt tẩu thuốc ở đầu giường, y chậm rãi xuống giường: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta trở về phòng.” Tần Diễm đã trở về thì y đã an tâm. Hạ Vân Phong chưa đi được hai bước đã bị người ôm trở lại, y chỉ cảm thấy trên hông bị người ôm, một cường lực đem cả người y kéo trở lại, dẫn đến lưng y dán chặt khuôn ngực cực nóng của Tần Diễm… Hai tay Tần Diễm dùng sức ôm y, cằm thật nhọn để ở đầu vai Hạ Vân Phong. Tần Diễm nghiêng đầu dán ở bên tai Hạ Vân Phong ái muội động môi: “Ngươi chờ ta lâu như thế, lẽ nào không nói gì với ta?” Y thong thả nghiêng mặt sang bên nhìn Tần Diễm… Thấy Tần Diễm đang theo dõi y, ánh mắt ở trên mặt của y chậm rãi tự do, ánh mắt Tần Diễm theo mũi y, di động đến đôi môi y… “Ngươi mệt rồi, sớm nghỉ ngơi một chút.” Hạ Vân Phong vừa nói xong, đôi môi liền bị ngăn chặn, đôi môi Tần Diễm bao trùm ở trên môi y, đầu lưỡi luồn vào trong miệng y, không chút hoang mang quấy hôn y… Nhợt nhạt… Ngực Hạ Vân Phong ngứa một cái… Beta: Sau khi đọc chương này phải đồng ý với kết luận của Đa Mộng, ngưu tầm ngưu lang tầm lang:v Em Diễm là bạn thằng lang kia, em Dạ thì bạn anh Nhiên nghị viên, bạn Thanh dương bên Đại thúc ngộ lang thì hợp tính với bạn Ngao Dương nhà mình =..= đùa chứ bạn chơi với nhau có khác, thằng nào thằng nấy đểu cáng mất dạy như nhau. Không hành mấy bác chết đi sống lại bọn nó không chịu được:v
Thẩm phán yêu cầu nguyên cáo khống chế tâm tình của mình, trong lúc luật sư nói chuyện nguyên cáo tốt nhất không nên lớn tiếng gây xôn xao, tất cả mọi người có mặt tại tòa phải giữ nghiêm túc và yên lặng.
Sau khi luật sư nguyên cáo hỏi xong, Tần Diễm lại bắt đầu hỏi bị cáo: “Nguyên cáo nói ngươi dùng sức mạnh, ngươi có gì muốn nói không?”
“Nếu như tình thú cũng gọi là cưỡng ép thì ta đây không còn lời nào để nói.” Bị cáo cũng trả lời rất đơn giản.
“Ngươi mới vừa nói, ngươi không nhớ được đã cùng nguyên cáo phát sinh qua loại quan hệ đó mấy lần, phải không?” “Phải.”
“Tại sao?”
“Bởi vì quá thường xuyên, mỗi ngày đều phải làm nhiều lần.” Bị cáo khẽ cười hai tiếng, giọng điệu có chút coi thường. (song sinh của Nhiên nghị viên:v)
“Uhm…” Tần Diễm gật đầu. Tần Diễm tỏ vẻ không cần hỏi lại nữa, hắn chỉ quay đầu ý vị thâm trường nhìn Hạ Vân Phong đang ngồi nghe, phảng phất như đang hướng tới Hạ Vân Phong tuyên bố “Vụ kiện này ta thắng chắc “.
Hạ Vân Phong là một trong những người đứng xem nên cũng không có quyền phát ngôn dư thừa, chẳng qua y cảm thấy nam nhân trung niên kia rất đáng thương, bởi vì … trong vụ kiện này, bị cáo chiếm thượng phong.
Rất nhanh.
Liền đến phiên Tần Diễm hỏi vị nguyên cáo kia, nam nhân trung niên kia vốn đã rất khẩn trương, vừa nãy đối mặt ngôn ngữ sắc bén của Tần Diễm thì tâm tình có chút không vững vàng, thân thể hơi run rẩy.
“Ngươi nói đương sự của ta dùng sức mạnh với ngươi, vậy ngươi miêu tả một chút cảnh tượng lúc đó, đương sự của ta rốt cuộc như thế nào dùng sức mạnh, đối với ngươi làm như thế nào.” Tần Diễm cúi đầu nhìn chằm chằm nam nhân trung niên vai hơi run rẩy kia, nam nhân kia có chút khẩn trương ngẩng đầu, nhiều lần muốn nói gì đó lại không thể lên tiếng…
Tần Diễm tiếp tục truy vấn, nam nhân kia mới nói tình huống lúc đó, nam nhân trung niên nói rất tỉ mỉ, nghe thấy cả toà cũng không tự chủ được liếc mắt nhìn bị cáo, nguyên cáo cũng nói rất sinh động.
“Hắn đưa ta vào khách sạn, vừa vào cửa liền cởi quần áo của ta, sau đó đem ta ấn ở trên giường, bắt đầu…” Nguyên cáo càng nói giọng càng nhỏ, tựa hồ là xấu hổ.
“Bắt đầu cái gì?” Tần Diễm ép sát truy vấn.
Nguyên cáo không nói.
“Mời trả lời.” Tần Diễm không buông tha.
Nguyên cáo nhỏ giọng nói: “Hắn dùng sức mạnh đối với ta.”
“Hắn dùng sức mạnh như thế nào đối với ngươi, mời nói rõ ràng, nói chi tiết một chút.” Tần Diễm phảng phất như muốn ép nguyên cáo nhớ lại hồi ức không vui này, hắn từng bước ép sát oanh tạc. (ta dễ cắt lưỡi thằng này quá >”<) “…” “Kể hết quá trình ra.” yêu cầu của Tần Diễm càng ngày càng quá phận. Lúc này. Thẩm phán thấy nguyên cáo do dự liền mở miệng giục nguyên cáo: “Mời nguyên cáo trả lời câu hỏi của luật sư biện hộ.” Luật sư nguyên cáo phản đối. Thế nhưng. Lại bị vô số bác bỏ. Nguyên cáo không thể đem chuyện riêng tư như vậy nói ra khỏi miệng, không có bất kỳ người nào có cái dũng khí này. Trước mặt nhiều người ở đây, tỉ mỉ kể lại quá trình mình bị ép buộc. Như vậy chẳng khách nào bị cưỡng ép lần thứ hai… Tần Diễm rất thông minh. Vụ kiện này Tần Diễm thắng. Thế nhưng Hạ Vân Phong lại tin là nam nhân trung niên này bị ép buộc, bị uy hiếp, thậm chí bị vũ nhục, bởi vì thần tình thống khổ cùng khuất nhục trên khuôn mặt nam nhân kia phát ra từ nội tâm. Thế nhưng. Vụ kiện cuối cùng vẫn thua, bị cáo được xử vô tội phóng thích tại chỗ, hơn nữa bị cáo không truy cứu lại nguyên cáo, coi như là kết thúc hòa bình. Vụ kiện này Tần Diễm thắng rất đẹp, truyền thông cũng dễ dàng tiếp nhận kết quả như vậy. Dù sao bị cáo cũng là nhân vật công chúng, nguyên cáo chỉ là một nam nhân tầm thường. Thế nhưng. Hạ Vân Phong nhìn ra được này là “Việc nhà” người khác, kỳ thực y không nên ra tòa, y chỉ muốn xem có thể thấy Tần Diễm ở tòa án hay không lại không nghĩ tới Tần Diễm còn là luật sư biện hộ của đối phương. Hơn nữa. Gần đây Tần Diễm bận rộn, lại chính là vụ này. Sau khi phiên tòa kết thúc. Tần Diễm cùng Hạ Vân Phong trước sau về nhà, Hạ Vân Phong vừa đóng cửa lại, Tần Diễm liền ấn chuông cửa vang lên. Hạ Vân Phong trực tiếp mở cửa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tần Diễm. “Sao không đi tiệc mừng công?” Hạ Vân Phong biết Tần Diễm thắng vụ kiện. Tần Diễm không trả lời Hạ Vân Phong. Chỉ là đóng cửa lại. Tần Diễm không để ý tới Hạ Vân Phong, trực tiếp vào phòng, Hạ Vân Phong vẫn đứng ở cạnh cửa nhìn Tần Diễm, thấy Tần Diễm ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn không có tính để ý tới y… Y đi tới bên cạnh Tần Diễm, vừa muốn mở miệng, liền thấy Tần Diễm đứng dậy lên lầu. Tối đó, Tần Diễm cũng chưa nói với Hạ Vân Phong câu nào, Hạ Vân Phong biết Tần Diễm đang tức giận. Tuy rằng chuyện ở toà án ngày hôm nay truyền thông chưa dám nói Hạ Vân Phong nửa chữ. Thế nhưng… Tần Diễm tựa hồ phi thường bất mãn Hạ Vân Phong đến những nơi như vậy… Còn tới làm nhân chứng giúp người khác. Bữa tối chỉ có Hạ Vân Phong và Tần Diễm ở nhà ăn cơm. Hạ Vân Phong không muốn vì chuyện của người khác mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tình cảm của y với Tần Diễm, nên y xin lỗi Tần Diễm. Tần Diễm vẫn là không để ý tới hắn. Y gắp đồ ăn cho Tần Diễm: “Chuyện ngày hôm nay, là ta sai.” Y không nên ra tòa, hơn nữa đi cũng không có hiệu quả. Y cũng nhìn ra quan hệ giữa người thanh niên và nam nhân trung niên kia không bình thường. Có lẽ loại chuyện đó căn bản không cần ra tòa cũng có thể lén giải quyết vấn đề. Hơn nữa… Nam nhân trung niên kia cũng sẽ không xấu hổ và khó xử như ngày hôm nay. Nếu như y không đáp ứng làm nhân chứng, sẽ không có phiên tòa ngày hôm nay. Hạ Vân Phong cảm giác mình chưa suy nghĩ kỹ, nên dĩ nhiên là có lỗi. Cho nên… Y nói xin lỗi với Tần Diễm… Tần Diễm rất nể tình ăn món Hạ Vân Phong gắp (nể cái zề tình, ko ăn thì thôi, cả ối người thích đấy:v), nhưng vẫn không có mở miệng nói chuyện với Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong giải thích cho hắn chuyện hôm nay, nói hết chân tướng cho Tần Diễm. Tần Diễm nghe xong, cũng ăn không sai biệt lắm, chỉ là bất mãn tỏ vẻ: “Sau này ngươi tốt nhất ít đến mấy nơi đó, chuyện ngày hôm nay sau này không cần nhắc lại.” Tần Diễm không muốn nói thêm, cũng càng không muốn sau này sẽ lại nhìn thấy Hạ Vân Phong xuất hiện trên tòa. ” Được.” Hạ Vân Phong đáp ứng rồi Tần Diễm. Vì Tần Diễm giận nên khiến cho tối nay Hạ Vân Phong có chút khó ngủ, đêm nay chỉ có hai người bọn họ ở nhà, nhưng Tần Diễm cũng không có chủ động tới phòng y… Y lo lắng Tần Diễm trong lòng có oán niệm với y, nên y vẫn không yên lòng rời giường, qua phòng Tần Diễm. Đẩy cửa ra… Trong phòng lại không ai, có vẻ Tần Diễm đã ra ngoài. Hạ Vân Phong hỏi người hầu trong nhà thì nói là trước đó Tần Diễm ăn cơm tối xong liền đi ra ngoài, Hạ Vân Phong muốn gọi điện thoại cho Tần Diễm. Nhưng cuối cùng vẫn không gọi. Y ở trong phòng Tần Diễm chờ Tần Diễm trở về, y rút hai hơi thuốc lá. Sắp mười hai giờ, Tần Diễm mới từ bên ngoài trở về, trên người còn vác một túi thể thao lớn. Tựa hồ là đến phòng tập… Y lười biếng hỏi Tần Diễm đi nơi nào, Tần Diễm nói là hẹn bằng hữu đi chơi bóng. Hạ Vân Phong thoải mái nằm ở trên giường, một tay chống đầu, một tay đỡ cái tẩu… “Bằng hữu nào khiến ngươi để bụng như thế.” mây khói lượn lờ nơi khóe miệng Hạ Vân Phong, y híp mắt, bộ dạng buồn ngủ, bình thường y không quản chuyện Tần Diễm, thế nhưng đêm nay ngay cả cơ hội cùng y một chỗ Tần Diễm cũng không muốn mà lại đi ra ngoài cùng bằng hữu chơi bóng. “Là bị cáo mà ngươi đã gặp ở trên tòa mấy ngày trước. (ngưu tầm ngưu, lang tầm lang:v)” Tần Diễm ném ba lô trên người xuống đất. Hắn ngồi ở bên giường cởi áo, sau khi tập, trên người hắn hiện đầy mồ hôi. Hạ Vân Phong dập tắt tàn thuốc, đặt tẩu thuốc ở đầu giường, y chậm rãi xuống giường: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta trở về phòng.” Tần Diễm đã trở về thì y đã an tâm. Hạ Vân Phong chưa đi được hai bước đã bị người ôm trở lại, y chỉ cảm thấy trên hông bị người ôm, một cường lực đem cả người y kéo trở lại, dẫn đến lưng y dán chặt khuôn ngực cực nóng của Tần Diễm… Hai tay Tần Diễm dùng sức ôm y, cằm thật nhọn để ở đầu vai Hạ Vân Phong. Tần Diễm nghiêng đầu dán ở bên tai Hạ Vân Phong ái muội động môi: “Ngươi chờ ta lâu như thế, lẽ nào không nói gì với ta?” Y thong thả nghiêng mặt sang bên nhìn Tần Diễm… Thấy Tần Diễm đang theo dõi y, ánh mắt ở trên mặt của y chậm rãi tự do, ánh mắt Tần Diễm theo mũi y, di động đến đôi môi y… “Ngươi mệt rồi, sớm nghỉ ngơi một chút.” Hạ Vân Phong vừa nói xong, đôi môi liền bị ngăn chặn, đôi môi Tần Diễm bao trùm ở trên môi y, đầu lưỡi luồn vào trong miệng y, không chút hoang mang quấy hôn y… Nhợt nhạt… Ngực Hạ Vân Phong ngứa một cái… Beta: Sau khi đọc chương này phải đồng ý với kết luận của Đa Mộng, ngưu tầm ngưu lang tầm lang:v Em Diễm là bạn thằng lang kia, em Dạ thì bạn anh Nhiên nghị viên, bạn Thanh dương bên Đại thúc ngộ lang thì hợp tính với bạn Ngao Dương nhà mình =..= đùa chứ bạn chơi với nhau có khác, thằng nào thằng nấy đểu cáng mất dạy như nhau. Không hành mấy bác chết đi sống lại bọn nó không chịu được:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook