Dư Tôi Rung Động
-
Chương 8
Chương 8: Làm sáng tỏ
"Cậu với cậu ta còn chưa có tấm có món gì đâu." Diệp Kì Trăn đứng bên cửa sổ, lén lút liếc góc mặt Ôn Dư, đè giọng nói với đầu bên kia điện thoại.
"Không phải tôi muốn luyện tập trước cách làm bạn trai à.
Hơn nữa tôi đã thêm Wechat của bạn ấy rồi, bạn ấy nào dễ kết bạn Wechat với người khác chứ..." Đường Tiêu nói xong, cười thành tiếng, "Chủ yếu là cậu đừng để người khác đò đưa với bạn ấy."
Thì ra là có ý này, Diệp Kì Trăn càng câm nín, "Nếu cậu ta với người ta nhìn ưng nhau, tôi có thể làm gì chứ?"
"Tiểu Trăn Nhi, giúp tôi trông chừng chút đi.
Nhờ cậu đấy, lần sau tôi mời cậu ăn cơm." Đường Tiêu nài nỉ.
"Được, biết rồi." Diệp Kì Trăn không chịu nổi Đường Tiêu nhiều lời.
Khi Diệp Kì Trăn quay lại bàn ăn, đồ ăn đã bắt đầu được bưng lên, cô thuận tiện nói một tiếng với mọi người về chuyện Đường Tiêu không tới.
Mọi người biểu thị tiếc nuối, dù sao Đường Tiêu cũng là thành viên khuấy động không khí, một người địch được mười người.
Trên bàn có mấy loại đồ uống, sữa, nước hoa quả, còn cả bia.
Mọi người ngồi đây đều mới lên đại học, ngoại trừ mấy nam sinh, không có ai chạm vào bia rượu.
Cốc thủy tinh trước mặt đã được rót đầy đồ uống, có vẻ như là nước ga vị đào, Diệp Kì Trăn đang khát, thế nên cầm cốc thủy tinh bên tay lên.
Lúc này bên tai vang lên âm thanh dễ nghe nhắc nhở cô: "Bên trong có thành phần rượu, cậu có uống được rượu không?"
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn không giống người biết uống rượu.
Sau khi Diệp Kì Trăn nghe xong, lập tức đặt chiếc cốc trong tay xuống, không chạm vào nữa.
Hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô, trong sự xúi giục của Đường Đường đã thử uống một cốc bia, chỉ là một cốc giấy dùng một lần, sau khi cô nín nhịn uống xong, mặt mũi liền đỏ bừng, ngủ một giấc sang ngày hôm sau.
Chuyện này còn để Đường Đường cách dăm ba hôm lại lấy ra cười nhạo cô.
Thấy động tác run sợ ngoan ngoãn đặt cốc xuống của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư cười lên, quả nhiên đoán không sai.
Cô ấy tiện tay cầm cốc sữa trước mặt mình, tự nhiên đưa tới cho Diệp Kì Trăn, không lên tiếng.
Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư.
Ôn Dư hoàn trả y nguyên những lời Diệp Kì Trăn từng nói trong học kì quân sự: "Yên tâm đi, tôi không hạ độc."
Diệp Kì Trăn bị chọc đúng huyệt cười, "Cảm ơn."
Hôm đó cô có thể nói với Ôn Dư như thế, là vì tưởng rằng Ôn Dư phòng bị cô như tình địch, chắc chắn không nhận ý tốt của cô.
"Đưa cốc của cậu cho tôi." Ôn Dư lại nói.
"Cậu uống được rượu à?" Diệp Kì Trăn hỏi cô ấy.
"Uống được một chút." Ôn Dư nói xong, khẽ nghiêng người về phía Diệp Kì Trăn, tự đưa tay ra lấy cốc rượu đào kia.
Trên người Ôn Dư luôn có mùi thơm thoang thoảng, khi Ôn Dư tới gần, Diệp Kì Trăn lại ngửi thấy, mùi hương này khiến bản thân không để tâm tới khoảng cách thân mật giữa hai người.
Đợi tới khi cô nhìn về phía mặt Ôn Dư, Ôn Dư thoáng ngẩng đầu lên, uống hết một phần ba cốc rượu đào.
Khí chất và hào quang của Ôn Dư khiến Diệp Kì Trăn cảm thấy, Ôn Dư không phải là một người cần người khác chăm sóc đặc biệt.
"Chúng ta giới thiệu bản thân trước đi, tên họ, chuyên ngành, sở thích, nói thoải mái." Có người giỏi giao tiếp đứng dậy, khuấy động không khí.
Mọi người không có ý kiến.
Thế là bắt đầu từ người đề nghị, vòng ngược theo chiều kim đồng hồ, người xếp thứ hai từ dưới lên là Diệp Kì Trăn, vừa vặn Ôn Dư xếp cuối cùng.
Từ phản ứng của tất cả mọi người có thể thấy, ai nấy đều rất chờ đợi màn giới thiệu của Ôn Dư.
"Ôn Dư, khoa Mỹ thuật." Ôn Dư đứng dậy, dáng vẻ nhàn nhã, ngôn từ tinh giản.
Diệp Kì Trăn không hề bất ngờ, ừm, "cold girl".
"Bạn học Ôn không nói gì thêm à?" Có người kiến nghị.
Ôn Dư bổ sung một câu: "Bình thường không có sở thích."
Thay vì nói không có sở thích, thì có thể nói là không muốn người khác nhắc tới chuyện của bản thân thì đúng hơn, Diệp Kì Trăn uống sữa, nghĩ như thế.
"Vậy bạn học Ôn đang độc thân chứ?" Đột nhiên một cô gái hỏi ra câu này, vô cùng nhiệt tình hỏi hộ nam sinh bên cạnh.
"Độc thân." Ôn Dư cười nhạt trả lời.
Khi Ôn Dư trả lời như thế, nhiệt độ trên bàn ăn tự động tăng thêm một độ, mười mấy con người vừa ăn vừa nói chuyện, vui vẻ không thôi.
Sau khi Ôn Dư ngồi xuống, lại uống thêm một cốc rượu.
Diệp Kì Trăn âm thầm quan sát, đã sang cốc thứ ba.
Không biết tại sao, cô thấy dường như Ôn Dư có rất nhiều tâm sự, không hề vui vẻ chút nào, cho dù việc tự tiện suy đoán tâm tư của người khác như thế không hề thích hợp.
Tuy Ôn Dư cúi đầu, nhưng vẫn chú ý tới Diệp Kì Trăn ở bên cạnh, rốt cuộc muốn nhìn mình bao lâu nữa? Qua một lúc lâu, đột nhiên cô ấy quay đầu, chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, hỏi: "Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế?"
"Tôi..." Diệp Kì Trăn không ý thức được vấn đề này, có lẽ là vì không hề phòng bị, cô còn cảm thấy mặt mình nóng lên.
Da dẻ của Diệp Kì Trăn trắng bóc, chỗ ửng đỏ cũng rất rõ ràng, cộng thêm ánh đèn nghiêng về màu ấm trong phòng ăn, Ôn Dư nhìn hai má Diệp Kì Trăn, vô thức hỏi: "Trộm uống rượu à?"
"Không có." Diệp Kì Trăn phủ nhận, nhưng nhắc tới chủ đề này, lại nhớ ra lần trước Ôn Dư tốt bụng đưa bản thân về kí túc xá, hôm nay bản thân quan tâm người ta một chút cũng là chuyện nên làm chăng? Chần chừ giây lát, Diệp Kì Trăn hỏi: "Cậu có thể uống ít lại không?"
Ngừng lại đôi giây, Diệp Kì Trăn nghe thấy Ôn Dư lười biếng "ừm" một tiếng, lúc nói chuyện luôn mang theo vẻ bất cần thản nhiên.
Hơn thế, cô còn để ý thấy tối nay Ôn Dư không ăn được bao nhiêu, nhưng cô cũng không nói gì nhiều, dù sao hai người cũng không thân, chẳng qua chỉ không còn là "tình địch" nữa mà thôi.
Đợi tới khi buổi tiệc kết thúc, trời đã tối hẳn.
Mọi người đông đúc, đúng lúc đang ngồi quây quanh bàn, liền có người đề nghị chơi ma sói.
Ôn Dư không hứng thú với trò chơi tập thể, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn như thể có chút thích thú những thứ này.
Cô ấy không định tham gia, thế là lấy cớ tới nhà vệ sinh để từ chối, vừa hay có thể xuống dưới hóng gió.
Diệp Kì Trăn luôn cảm thấy trạng thái của Ôn Dư không tốt, liệu có phải uống nhiều rượu hay không? Dù sao cũng đáp ứng Đường Tiêu, nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng lấy cớ đi nhà vệ sinh, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhà hàng cũng không lớn, chia thành hai tầng, tầng một là nhà ăn chung, tầng hai chia thành phòng.
Diệp Kì Trăn tìm một lượt tầng hai không phát hiện có nhà vệ sinh, nhân viên phục vụ nói nhà vệ sinh ở tầng một, cô lại chạy xuống tầng, vẫn không thấy bóng dáng Ôn Dư.
Ra ngoài rồi à?
Đèn điện lấp lánh phía xa, Ôn Dư yên lặng dựa lên thành lan can, nhàm chán nhìn xa xăm, có cơn gió thổi tới, cô ấy xoa cánh tay.
Đầu tháng Mười, Nam Thành đã mưa mấy trận, buổi tối đã có chút hơi lạnh, đặc biệt là đứng bên sông, hóng gió sông thổi tới trong đêm.
"Ôn Dư?"
Ôn Dư quay đầu, người gọi tên Ôn Dư là một câu trai cao cao, miễn cưỡng có thể xem là người quen.
"Thật sự là cậu là.
Lúc trước mình ở dưới gọi cậu, có lẽ cậu không nghe thấy, mình còn tưởng nhận nhầm người cơ."
Ôn Dư không nói một lời, rõ ràng không muốn bắt chuyện với người trước mặt.
"Bạn học cũ, không đến mức không nhớ mình chứ? Năm đó mình theo đuổi cậu lâu như vậy mà." Quản Minh liếm môi, bắt đắc dĩ cười lên, trong người có chút men rượu, "Mình nghe nói cậu đỗ đại học Z rồi, trường nổi tiếng đấy, chúc mừng."
Ôn Dư vẫn im lặng, cô ấy không có ấn tượng với rất nhiều nam sinh, nhưng có ấn tượng với Quản Minh, đương nhiên không phải vì Quản Minh có vẻ ngoài cũng được coi sáng sủa, được coi là hotboy của trường Số 1.
Quản Minh đi tới đứng bên cạnh Ôn Dư, không có ý định rời đi.
Ôn Dư cũng không để ý.
"Đi ăn với bạn bè ở đây à? Mình cũng thế.
Hôm nay nhiệt độ giảm, cậu mặc ít thế có lạnh không?" Quản Minh lại bắt đầu bắt chuyện, ánh mắt lướt qua đôi chân dài của đối phương, đôi chân này thật tuyệt, "Hay là tìm một nơi, mình mời cậu uống gì đó nhé?"
"Không hứng thú." Cuối cùng Ôn Dư cũng lên tiếng.
"Trước kia là phải thi đại học, cậu từ chối mình thì thôi bỏ qua, hiện tại cậu cũng thi đỗ đại học Z rồi, không cần xa cách mình vậy chứ?" Quản Minh rất tự tin, cũng cảm giác bản thân có tư cách để tự tin, cậu luôn được rất nhiều cô gái yêu thích, nghĩ đi nghĩ lại tuy Ôn Dư có chút kiêu căng, nhưng bỏ ra chút công sức cũng không thành vấn đề.
Vốn dĩ không liên lạc được với Ôn Dư, cậu ta còn có chút tiếc nuối, hôm nay gặp thời, chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua, cậu cười nói với Ôn Dư: "Đi nào, mình mời."
"Tai cậu có vấn đề hay đầu óc có vấn đề? Tôi nói tôi không có hứng với cậu." Ôn Dư cười nói, nhưng câu chữ mang theo gai nhọn.
"Ôn Dư, có phải cậu hiểu lầm gì về mình không?"
Ôn Dư không muốn nói thêm một chữ nào nữa, muốn rời đi.
Quản Minh lập tức giữ lấy tay Ôn Dư, kéo cô ấy, "Cậu đừng nghe mấy đứa ở trường nói nhăng nói cuội, trước kia mình thật lòng thích cậu mới theo đuổi cậu, nếu không mình có thể theo đuổi cậu suốt một thời gian dài vậy không? Mình từng rung động với cậu, căn bản không có ý định động vào những đứa con gái khác."
Ôn Dư lạnh lùng phì cười một tiếng, người trước mặt thế nào, cô ấy rất rõ ràng, lại nhìn tới cổ tay đang bị giữ lại của bản thân, cô ấy ra lệnh: "Buông ra."
Diệp Kì Trăn ở một bên đứng suốt một lúc, khi thấy Quản Minh bắt đầu động tay động chân với Ôn Dư, cô chuẩn bị đi tới.
"Có phải là vì Diệp Kì Trăn?" Quản Minh vẫn nắm lấy cổ tay Ôn Dư, cất cao giọng: "Mình thật sự không có ý gì với Diệp Kì Trăn, đều là hiểu lầm, khi đó mình chỉ hỏi cậu ta mấy bài tập mà thôi, cậu ta tưởng rằng mình thích cậu ta, đi khắp nơi nói cậu ta là bạn gái mình với người khác, cậu ta dơ dáy như thế liên quan gì tới mình? Hôm nay gặp nhau, mình nhất định phải giải thích rõ ràng với cậu, Quản Minh mình không phải người đứng núi này trông núi nọ..."
"Cậu bị bệnh à? Ai thích cậu?" Diệp Kì Trăn đã xông tới, trước giờ cô chưa từng nói chuyện lớn tiếng giống như gào lên như thế, thậm chí mặt mày đỏ ửng, tức tới trái tim đập thình thịch.
Sau khi nhìn thấy Diệp Kì Trăn, Quản Minh hoàn hồn, còn tưởng bản thân hoa mắt, hôm nay có điềm gì đây, sao lại tụ họp hết ở đây thế?
Diệp Kì Trăn mắng xong quay đầu rời đi.
Ôn Dư trợn trừng với Quản Minh một cái, ra sức rút cổ tay mình về.
"Ôn Dư..." Quản Minh đi theo, còn muốn kéo cô ấy lại.
Ôn Dư dừng bước, quay người, dường như không cho Quản Minh thời gian phản ứng, giơ tay nặng nề cho Quản Minh một cái tát lên má trái, sau đó, chỉ nói với cậu ta một chữ: "Hèn."
Quản Minh ôm mặt, chỉ thấy Ôn Dư đi về phía Diệp Kì Trăn, cậu ta cúi đầu mắng chửi một câu thô tục.
Diệp Trì Trăn cắm đầu đi về phía trước, thật sự bị chọc tức, từ nhỏ tới lớn bản thân chưa từng bị ai mắng như thế.
Trong lòng tủi thân không thôi.
Nhưng cô cố gắng kìm lại nước mắt, không đáng để khóc vì loại người đó.
"Diệp Kì Trăn." Ôn Dư nhanh chân đuổi theo.
Diệp Kì Trăn hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh cảm xúc, mới dám quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư.
Lạc quan nghĩ, tối nay xảy ra chuyện này, chí ít cũng làm rõ hiểu lầm giữa bản thân và Ôn Dư, vẫn có chút thu hoạch.
"Cậu lên trên đi, chơi trò chơi cùng mọi người." Diệp Kì Trăn ra sức dùng ngữ điệu thoải mái vô sự nói với Ôn Dư.
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn trước mặt, đã nhìn thấy nước mắt chuyển động trong hốc mắt.
Diệp Kì Trăn thầm cắn răng, im lặng, cô không thể khóc trước mặt người khác, lần trước bị Ôn Dư bắt gặp chỉ là ngoài ý muốn.
Loại ngoài ý muốn này không thể có lần thứ hai.
Cơn gió sông thổi tóc hai người phấp phới, có chút hỗn loạn.
"Có cần tôi ở cùng cậu không?" Ôn Dư nhỏ tiếng hỏi.
"Cậu lên trên đi.
Tôi không sao, muốn hóng gió." Diệp Kì Trăn khẽ cười, tiếp tục nhịn.
Lúc này cô rất muốn nói với Ôn Dư, đừng nhìn tôi như thế nữa, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.
Chỉ một đứa con trai, có đáng để cậu buồn bã vậy không? Cuối cùng Ôn Dư không hỏi Diệp Kì Trăn, cô ấy cũng nhìn ra, Diệp Kì Trăn không muốn khóc trước mặt người khác, phô trương thanh thế mà thôi.
"Ừm." Ôn Dư chỉ đành đáp như thế.
Diệp Kì Trăn tìm một bậc thềm ngồi xuống, rất nhanh tháo bỏ lớp phòng bị, cô cúi đầu tủi thân tới thút thít, vừa khóc vừa ghét bỏ bản thân rơi nước mắt vì lời nói của một kẻ tệ hại.
Người ban đầu quấn lấy cô, làm phiền cô là Quản Minh, lúc ngày lại lật lọng nói cô dơ dáy, toàn là những chuyện gì thế không biết...
Nhớ lại ban nãy, Diệp Kì Trăn hối hận bản thân không mắng thêm mấy câu, sau đó cho đối phương một cái bạt tai.
Thất sách rồi.
Suy cho cùng là không có kinh nghiệm.
Càng nghĩ càng tức, hốc mắt cũng càng ngày càng ướt.
Ôn Dư không rời đi, mà đứng dưới đèn đường ở gần đó quan sát, cô ấy nhìn thấy Diệp Kì Trăn co người lại, bờ vai run run, không cần nghĩ cũng biết là đang trộm khóc.
Quả nhiên không có ai vui vẻ trăm phần trăm, chỉ là giấu đi đau khổ mà thôi.
Kì nghỉ, bên sông có rất đông du khách.
Diệp Kì Trăn vẫn đang không ngừng thút thít, mấy lần muốn nhịn lại không khóc, nhưng lại mau nước mắt.
Không lâu sau, có một người đàn ông hơi béo mặc áo phông đen đi tới, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với hắn không.
Cho dù đối phương có ý tốt hay gì khác, mỗi khi có người xa lạ bắt chuyện, đặc biệt là đàn ông, Diệp Kì Trăn sẽ lập tức cảnh giác, thậm chí sẽ tưởng tượng ra rất nhiều thứ, nào là tên cầm đầu bang nhóm xã hội đen.
Cô không muốn bắt chuyện với người xa lạ.
Dường như đối phương không có ý định rời đi, còn hỏi: "Có phải thất tình đúng không?"
Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi, vẫn nên quay về thì hơn, đang định đứng dậy.
"Tôi là bạn cậu ta." Ôn Dư đứng trên bậc thềm, nói với người đàn ông hơi béo kia.
Lúc này người đàn ông hơi béo mới dừng bắt chuyện, sau đó rời đi.
Cậu ta vẫn chưa đi? Nghe thấy giọng Ôn Dư, Diệp Kì Trăn lại mắc phải căn bệnh sĩ diện, không dám nhìn Ôn Dư với đôi mắt ửng đỏ, nhưng ánh mắt để ý thấy Ôn Dư ngồi xuống cạnh mình, hai người cách nhau một khoảng đủ cho một người ngồi, không tính là thân thiết.
Ôn Dư chưa từng được người khác an ủi, cũng chưa từng an ủi người khác, cho nên không biết nên làm gì với tình hình lúc này.
Cô ấy không nhìn Diệp Kì Trăn, chỉ nhìn ánh nước dập dềnh trên mặt hồ, "Cậu khóc đi, tôi không nhìn cậu, cũng không nói với người khác."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook