Dụ Tình: Liều Thuốc Độc Ngọt Ngào
-
Chương 2
Thân thể trắng nõn bước ra từ bồn tắm. Từ Huyên thuần thục choàng khăn tắm
lên cơ thể mềm mại. Đôi vai trắng nõn làm nổi bật xương quai xanh quyến
rũ. Cô nhanh chóng mặc váy ngủ vào người. Chiếc váy ngủ làm bằng chất
liệu lụa tơ tằm mềm mại, mỏng manh làn nước mỏng còn vươn trên da thịt
khiến chiếc váy dán chặt vào cơ thể trắng nõn nóng bỏng, ẩn ẩn hiện hiện lên gò bồng đào no đủ. Bàn tay nhỏ mịn màng các ngón tay thon dài mở
nắp hộp kem dưỡng thoa thứ kem đặc sệt lên làn da mỏng, khóe môi nhẹ
cong lên nụ cười nhàn nhã đầy mị hoặc. Đôi mắt đen trong suốt như phủ
một lớp sương mờ ảo khiến người ta nhìn vào mà mê đắm.
Thân hình thon gọn đầy sức quyến rũ phóng đãng ẩn sau làn váy ngủ mỏng manhkhiến đàn ông thèm thuồng nhỏ dãi. Gương mặt xinh đẹp làm điên đảo đàn ông khiến họ quỳ rạp dưới chân, thân hình ma mị nhẹ nhàng bước đi trong hành lang tối. Đến trước căn phòng cần đến, Từ Huyên nhếch môi cười nhạt, khóe mắt tràn ngập phong tình.
Ngón tayxinh đẹp thuần thục mở cửa bước vào phòng vừa đóng cửa xong, rất nhanh đã bị bàn tay to lớn kéo ngược ra đằng sau, Từ Huyên nằm trọn trong thân thể người đàn ông, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai, hơi thở bình thản mà thuần thục như đã làm vậy cả trăm lần, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhỏ.
Thân thể Từ Huyên run lên một chập, hai cánh tay to khỏe ôm lấy, thân thể mềm mại dán chặt với thân hình nam nhân thon dài săn chắc, bàn tay nhanh chóng bắt lấy hai tay nhỏ, cầm chặt cổ tay. Bàn tay còn lại siết chặt eo nhỏ, bàn tay không đoan chính luồn vào bên trong sờ soạng lung tung. Không khí nóng lên từng phút.
Bên trong hoàn toàn không có phòng bị, bàn tay nóng bỏng kia thỏa thíchtung hoành, ngón tay thuần thục vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa một cách chậm chạp ngứa ngáy. Bàn tay nhẹ nhàng xâm lấn vuốt ve không có một chút gấp gáp, lại có cảm giác như muốn trêu đùa cho thõa thích.
Ngón tay thon dài đầy ma lực vuốt ve hạt đậu nhỏ khiến cả người Từ Huyên run rẩy kịch liệt. Đôi mắt như phủ sương thật dày.
Chơi đùa đã đủ bàn tay rời khỏi bắt đầu nâng cằm nhỏ lên, đặt lên đôi môi căng mọng kia một nụ hôn. Không nồng nàn táo bạo chỉ là sự chậm chạp dây dưa không dứt, đôi môi hôn càng sâu cái lưỡi nóng luồng lách vào khe miệng càn quét bên trong hút hết mật ngọt trên đầu lưỡi dây dưa, đùa dai một cách hoàn hảo. Bắt đầu có những tiếng thở dốc táo bạo. Lục Hàn buông tha cho đôi môi, vùi đầu vào cổ cô tham lam hít lấy mùi hương oải hương thơm ngát quyến rũ trên cơ thể.
“Lại muốn đùa giỡn”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Hàn cắn nhẹ vào vành tai Từ Huyên khiến cô chợt run rẩy.
“Không có mà”
Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến tâm người ta kịch liệt rung động như muốn tan chảy. Từ Huyên bĩu môi, Lục Hàn thật sự không có muốn làm gì cô sao?
Ngoài trời, đêm đã khuya, trongcăn biệt thự Lục gia chìm vào màng đêm mang hơi thở tịch mịch.Trong căn phòng rộng chung thủy một màu đen. Không khí một mảnh tĩnh lặng.
Lục Hàn thả tay Từ Huyên ra bước tới bật công tắc, cả căn phòng tối mịt thắp sáng bởi ánh sáng yếu ớt của bóng đèn màu vàng.
Lại nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ khuya, Lục Hàn nhàn nhã ngồi trên chiếc sô pha. Lạnh lùng nhếch môi nhìn Từ Huyên.
“Xong rồi đó”
Cô ngả ngớn nói, giọng nói nhìn Lục Hàn có chút... khinh thường!
“Xong cái gì?”
Lục Hàn lấy chai rượu tự rót cho mình một ly vang đỏ rực lắc nhẹ thứ chất lỏng đó. Từ Huyên trừng mắt, sau đó khóe môi xinh đẹp cong lên nụ cười thản nhiên bước đến chỗ Lục Hàn lấy ly rượu trên tay anh uống hết sạch.
“Nhiệm vụ của anh giao cho, chủ tử kính mến”
“ Ừm” Đáp lại chỉ có một giọng nói thờ ơ lạnh nhạt như bao lần. Từ Huyên trong lòng dâng lên cảm giác tức tối, ánh mắt trở nên lạnh đi đôi mi nhàn nhạt rũ xuống che đi sự phóng đãng trong đôi mắt. Đàn ông luôn luôn phải quỳ dưới gót giày của cô mà phục vụ, bọn họ không bao giờ nói chuyện với cô bằng ngữ điệu như vậy. Nếu có thì chắc hẳn cái đầu của hắn cũng chẳng còn trên cổ. Nhưng ngoại trừ Lục Hàn...
Anh phải nói là quá mức cao ngạo đi, nên khen ngợi sự cao ngạo đó quá lớn hay không nhỉ? Mị lực của cô khiến bao nhiêu gã chết mê chết mệt nhưng riêng anh thì khác anh xem như là cô đang đùa giỡn và anh chỉ đáp lại sự đùa giỡn đó. À không Lục Hàn xem cô như một cái gối ôm mới đúng!
Mị lực của cô cả thảy dường như là vô hiệu hóatrước mặt Lục Hàn, sức hút của cô không có tác dụng với anh, sự xinh dẹp quyến rũ của cô anh cũng xem như cái bình hoa. Tất cả chẳng đánh động đến tâm anh dù chỉ một cái! Nên tìm bác sĩ chữa bệnh thần kinh thép cho anh không đây?
Ngay cả nụ cười cô bên ngoài đóng mạnh lạnh băng, nữ vương cao ngạo. Còn bên anh thì cười toe toét suốt cả ngày nhưng anh ngay cả đáp lại nụ cười của cô chỉ là cái nhếch môi đầy ngạo khí như thường lệ.
Vì anh cô bất chấp bảo vệ cái đêm đầu tiên chỉ là vì muốn dành cho anh, thế nhưng anh hoàn toàn lờ đi. Tên ngu ngốc này!
Anh thích hoa oải hương, trong khi đó cô còn rực rỡ hơn cả oải hương vạn lần. Nếu hoa hồng là nữ vương rực rỡ thì sự kiều diễm của cô ngay cả nó cũng không dám so bì.
Cho nên trước mắt anh, cô là kẻ thua cuộc. Dù cho bên ngoài cô có chiến thắng rực rỡ thế nào. Cảm giác thua cuộc thật sự không vui xíu nào.
Lục Hàn chậm rãi rót lại ly rượu cô vừa uống cạn liếc mắt nhìn Từ Huyên một cách lơ đễnh. Cô gái nhỏ này anh chính là người nhìn tận mắt thấy cô từ từ trở nên mạnh mẽ trụ vững trong cuộc sống máu tanh. Không cần biết bên ngoài cô phong lưu bỡn cợt, tùy ý lẳng lơ thành cái dạng nào. Nhưng như những gì đã nói Từ Huyên là người của Lục Hàn. Người do anh cứu sống thì mạng của cô là của anh. Kiếp này và kiếp sau nữa cũng đã định Từ Huyên là của Lục Hàn. Nếu như cô dám theo đuôi người đàn ông khác ngoài anh thì hắn ta nhất định sẽ không toàn thây mà tồn tại trên cõi đời này.
Đặt môi hớp một ngụm rượu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tự tin đầy sự kiêu căng. Lục Hàn luôn là như vậy!
Thân hình thon gọn đầy sức quyến rũ phóng đãng ẩn sau làn váy ngủ mỏng manhkhiến đàn ông thèm thuồng nhỏ dãi. Gương mặt xinh đẹp làm điên đảo đàn ông khiến họ quỳ rạp dưới chân, thân hình ma mị nhẹ nhàng bước đi trong hành lang tối. Đến trước căn phòng cần đến, Từ Huyên nhếch môi cười nhạt, khóe mắt tràn ngập phong tình.
Ngón tayxinh đẹp thuần thục mở cửa bước vào phòng vừa đóng cửa xong, rất nhanh đã bị bàn tay to lớn kéo ngược ra đằng sau, Từ Huyên nằm trọn trong thân thể người đàn ông, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai, hơi thở bình thản mà thuần thục như đã làm vậy cả trăm lần, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhỏ.
Thân thể Từ Huyên run lên một chập, hai cánh tay to khỏe ôm lấy, thân thể mềm mại dán chặt với thân hình nam nhân thon dài săn chắc, bàn tay nhanh chóng bắt lấy hai tay nhỏ, cầm chặt cổ tay. Bàn tay còn lại siết chặt eo nhỏ, bàn tay không đoan chính luồn vào bên trong sờ soạng lung tung. Không khí nóng lên từng phút.
Bên trong hoàn toàn không có phòng bị, bàn tay nóng bỏng kia thỏa thíchtung hoành, ngón tay thuần thục vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa một cách chậm chạp ngứa ngáy. Bàn tay nhẹ nhàng xâm lấn vuốt ve không có một chút gấp gáp, lại có cảm giác như muốn trêu đùa cho thõa thích.
Ngón tay thon dài đầy ma lực vuốt ve hạt đậu nhỏ khiến cả người Từ Huyên run rẩy kịch liệt. Đôi mắt như phủ sương thật dày.
Chơi đùa đã đủ bàn tay rời khỏi bắt đầu nâng cằm nhỏ lên, đặt lên đôi môi căng mọng kia một nụ hôn. Không nồng nàn táo bạo chỉ là sự chậm chạp dây dưa không dứt, đôi môi hôn càng sâu cái lưỡi nóng luồng lách vào khe miệng càn quét bên trong hút hết mật ngọt trên đầu lưỡi dây dưa, đùa dai một cách hoàn hảo. Bắt đầu có những tiếng thở dốc táo bạo. Lục Hàn buông tha cho đôi môi, vùi đầu vào cổ cô tham lam hít lấy mùi hương oải hương thơm ngát quyến rũ trên cơ thể.
“Lại muốn đùa giỡn”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Hàn cắn nhẹ vào vành tai Từ Huyên khiến cô chợt run rẩy.
“Không có mà”
Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến tâm người ta kịch liệt rung động như muốn tan chảy. Từ Huyên bĩu môi, Lục Hàn thật sự không có muốn làm gì cô sao?
Ngoài trời, đêm đã khuya, trongcăn biệt thự Lục gia chìm vào màng đêm mang hơi thở tịch mịch.Trong căn phòng rộng chung thủy một màu đen. Không khí một mảnh tĩnh lặng.
Lục Hàn thả tay Từ Huyên ra bước tới bật công tắc, cả căn phòng tối mịt thắp sáng bởi ánh sáng yếu ớt của bóng đèn màu vàng.
Lại nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ khuya, Lục Hàn nhàn nhã ngồi trên chiếc sô pha. Lạnh lùng nhếch môi nhìn Từ Huyên.
“Xong rồi đó”
Cô ngả ngớn nói, giọng nói nhìn Lục Hàn có chút... khinh thường!
“Xong cái gì?”
Lục Hàn lấy chai rượu tự rót cho mình một ly vang đỏ rực lắc nhẹ thứ chất lỏng đó. Từ Huyên trừng mắt, sau đó khóe môi xinh đẹp cong lên nụ cười thản nhiên bước đến chỗ Lục Hàn lấy ly rượu trên tay anh uống hết sạch.
“Nhiệm vụ của anh giao cho, chủ tử kính mến”
“ Ừm” Đáp lại chỉ có một giọng nói thờ ơ lạnh nhạt như bao lần. Từ Huyên trong lòng dâng lên cảm giác tức tối, ánh mắt trở nên lạnh đi đôi mi nhàn nhạt rũ xuống che đi sự phóng đãng trong đôi mắt. Đàn ông luôn luôn phải quỳ dưới gót giày của cô mà phục vụ, bọn họ không bao giờ nói chuyện với cô bằng ngữ điệu như vậy. Nếu có thì chắc hẳn cái đầu của hắn cũng chẳng còn trên cổ. Nhưng ngoại trừ Lục Hàn...
Anh phải nói là quá mức cao ngạo đi, nên khen ngợi sự cao ngạo đó quá lớn hay không nhỉ? Mị lực của cô khiến bao nhiêu gã chết mê chết mệt nhưng riêng anh thì khác anh xem như là cô đang đùa giỡn và anh chỉ đáp lại sự đùa giỡn đó. À không Lục Hàn xem cô như một cái gối ôm mới đúng!
Mị lực của cô cả thảy dường như là vô hiệu hóatrước mặt Lục Hàn, sức hút của cô không có tác dụng với anh, sự xinh dẹp quyến rũ của cô anh cũng xem như cái bình hoa. Tất cả chẳng đánh động đến tâm anh dù chỉ một cái! Nên tìm bác sĩ chữa bệnh thần kinh thép cho anh không đây?
Ngay cả nụ cười cô bên ngoài đóng mạnh lạnh băng, nữ vương cao ngạo. Còn bên anh thì cười toe toét suốt cả ngày nhưng anh ngay cả đáp lại nụ cười của cô chỉ là cái nhếch môi đầy ngạo khí như thường lệ.
Vì anh cô bất chấp bảo vệ cái đêm đầu tiên chỉ là vì muốn dành cho anh, thế nhưng anh hoàn toàn lờ đi. Tên ngu ngốc này!
Anh thích hoa oải hương, trong khi đó cô còn rực rỡ hơn cả oải hương vạn lần. Nếu hoa hồng là nữ vương rực rỡ thì sự kiều diễm của cô ngay cả nó cũng không dám so bì.
Cho nên trước mắt anh, cô là kẻ thua cuộc. Dù cho bên ngoài cô có chiến thắng rực rỡ thế nào. Cảm giác thua cuộc thật sự không vui xíu nào.
Lục Hàn chậm rãi rót lại ly rượu cô vừa uống cạn liếc mắt nhìn Từ Huyên một cách lơ đễnh. Cô gái nhỏ này anh chính là người nhìn tận mắt thấy cô từ từ trở nên mạnh mẽ trụ vững trong cuộc sống máu tanh. Không cần biết bên ngoài cô phong lưu bỡn cợt, tùy ý lẳng lơ thành cái dạng nào. Nhưng như những gì đã nói Từ Huyên là người của Lục Hàn. Người do anh cứu sống thì mạng của cô là của anh. Kiếp này và kiếp sau nữa cũng đã định Từ Huyên là của Lục Hàn. Nếu như cô dám theo đuôi người đàn ông khác ngoài anh thì hắn ta nhất định sẽ không toàn thây mà tồn tại trên cõi đời này.
Đặt môi hớp một ngụm rượu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tự tin đầy sự kiêu căng. Lục Hàn luôn là như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook