Dư Sinh Vi Kỳ
C93: Chương 93

Lâm Tiễn thực sự rất mệt, ngay sau khi nhắm mắt lại, cô mê man mất đi ý thức.

Tiêu Uyển Thanh cẩn thận rút tay mình ra khỏi tay Lâm Tiễn. Sau đó lấy cồn và bông gòn mà y tá đưa cho nàng, nhẹ nhàng lau lòng bàn tay cho Lâm Tiễn.

Khi truyền hết bình đầu tiên, Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng cố gắng không đánh thức Lâm Tiễn, lặng lẽ đo nhiệt độ cho cô.

Nhưng khi nàng vừa mới kéo nhẹ cổ áo Lâm Tiễn, Lâm Tiễn kinh ngạc mở mắt ra. Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Uyển Thanh, không biết mình đã tỉnh hay chưa, nhìn xong liền cúi đầu ngốc nghếch cười.

Tim Tiêu Uyển Thanh đột nhiên mềm đi. Vừa đưa nhiệt kế vào khuỷu tay Lâm Tiễn, vừa sờ trán cô, ấm áp dỗ dành: "Không sao đâu, để dì kiểm tra xem hạ sốt chưa, con ngủ tiếp đi."

Lâm Tiễn mím môi như một con mèo ngoan, quay đầu hôn lên cổ tay Tiêu Uyển Thanh trước mặt cô, xoa trán nàng hai lần. Sau đó, không có động tĩnh gì, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt mệt mỏi của Tiêu Uyển Thanh có ý cười.

Độ cong khóe môi nhợt nhạt.

Vài phút sau, nàng nhẹ nhàng lấy nhiệt kế dưới nách Lâm Tiễn ra. Lần này, nàng không hề báo động cho Lâm Tiễn.

Ở 38,8c, nhiệt độ đang giảm dần. Tiêu Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đặt nhiệt kế xuống, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của nữ hài, trong lòng thầm trách: "Trông đẹp thế này, sao bụng có thể xấu xa như vậy." Nhưng hai tay lại thành thật nắm chặt tay Lâm Tiễn, một tay nắm tay đang truyền dịch của cô, tay kia lại vuốt ve âu yếm.

Không biết điện thoại trong túi rung bao lâu. Vì sợ sẽ ảnh hưởng đến Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh buông tay cô, cầm điện thoại bước đến cửa phòng.

Dì Lưu gọi điện hỏi Lâm Tiễn thế nào.

Tiêu Uyển Thanh đứng ngoài cửa nói với dì Lưu Lâm Tiễn đang truyền dịch, nhiệt độ đang dần giảm đi, cho nên bà đừng lo lắng.


Nàng đứng trên lối đi, thấy trong viện đã thưa thớt nhân viên bắt đầu di chuyển, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nhìn về phía Lâm Tiễn vẫn còn đang ngủ, hỏi dì Lưu: "Dì Lưu, phiền dì nấu chút cháo đưa đến đây được không? Tiễn Tiễn đang ngủ, tôi không an tâm đi, chỉ lo nàng tỉnh lại sẽ đói bụng, còn hơn một tiếng nữa mới hết bình truyền dịch."

Dì Lưu không từ chối, thuận miệng đáp lại: "Tôi cũng định hỏi cô có cần nấu cháo rồi đưa đến đó không a. Cháo tôi đang nấu, cháo chín liền nấu xong đem qua." Bà đang ngủ say, nửa đêm bị Lâm Tiễn dọa tỉnh. Không thể ngủ được nữa, bà liền thu dọn đồ đạc chờ Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn quay lại. Thật lâu sau không thấy bọn họ quay lại, bà đoán chắc một lúc nữa không về nên giúp bọn họ chuẩn bị điểm tâm trước.

Thực tế, đây không phải là vấn đề đối với dì Lưu. Bà rất nhiệt tình chu đáo, Tiêu Uyển Thanh tự đáy lòng biết ơn.

Hơn nửa giờ, dì Lưu đã đưa cháo đến. Bà nhìn nữ hài bướng bỉnh nằm trên giường bệnh, muốn nói lại thôi. Nghĩ đến chỗ này không phải chỗ nói chuyện, lúc này đây cũng không vội. Nhưng bà vẫn cho Tiêu Uyển Thanh cái dự phòng trước: "Tiểu Thanh, tôi đi về trước, chờ cô trở về tôi có chuyện muốn nói với cô." Tiêu Uyển Thanh luôn tỏ ra rất lịch sự cùng thân thiết, sau khi quen Tiêu Uyển Thanh nói gọi Tiêu Uyển Thanh cũng là quá khách khí, cứ để bà gọi nàng là Tiểu Thanh là tốt rồi. Sau một vài lần, bà thấy Tiêu Uyển Thanh thực sự rất tốt nên không từ chối cách xưng hô này.

Tiêu Uyển Thanh khẽ liếc nhìn nàng, sau đó cụp mắt xuống nói: "Được."

Dì Lưu thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhà tuyển dụng này thật tốt.

Không lâu sau dì Lưu rời đi, Lâm Tiễn tỉnh dậy. Cô đổ mồ hôi quá nhiều, miệng khô khốc khó chịu. Cô ngồi dậy, cau mày, muốn phiền Tiêu Uyển Thanh giúp cô tìm chút nước, Tiêu Uyển Thanh không chờ cô nói, nàng đi trước một bước, mở cái phích nước do dì Lưu đưa tới, rót ra một ly nước rồi đưa cho Lâm Tiễn, ôn nhu nói: "Coi chừng nóng."

Lâm Tiễn cầm lấy nắp cốc, uống một ngụm nước ấm, làm ẩm lưỡi cùng cổ họng, mỉm cười mãn nguyện. Cô ngủ một giấc dài, cơn sốt giảm bớt, càng hoạt bát, dư sức trêu chọc Tiêu Uyển Thanh. Giọng cô vẫn còn khàn lười biếng khi thức dậy, giọng điệu trầm thấp: "Bạn gái của con thật chu đáo."

Bạn gái của con... Lâm Tiễn nhai bốn chữ này, môi mỏng càng ngày càng nhếch cao.

Nghe thấy lời này, Tiêu Uyển Thanh đang nhận lấy nắp cốc liền dừng lại một lúc, khuôn mặt trắng bệch của nàng liền thoáng ửng hồng. Nàng cắn chặt môi dưới, rồi nhắm mắt làm bộ như không nghe thấy lời nói, quan tâm hỏi Lâm Tiễn, "Muốn uống nữa không?"

Lâm Tiễn lắc đầu: "Không a."

Tiêu Uyển Thanh vặn nắp bình, lấy phích nước ra, hỏi nửa câu: "Có đói không? Muốn ăn chút cháo không? Dì Lưu nói tối hôm qua con không ăn."

Lâm Tiễn sờ sờ bụng của mình, cảm thấy được thật ra có chút đói bụng. Cô bụm miệng ngập ngừng: "Nhưng con chưa đánh răng, vậy có ăn được không?"


Tiêu Uyển Thanh nhìn bộ dạng rối rắm của cô, bất giác mỉm cười.

Nàng lấy trong phích ra hai bát cháo nhỏ, một bát đầy một nửa, bát còn lại chỉ còn một ít. Nàng lấy bát đầy nửa bát đặt trên bàn sang một bên cho nguội rồi bưng bát cháo ăn được mấy ngụm, hơi hơi ngửa đầu đem bát cháo ăn hết.

Nàng cong mày cười với Lâm Tiễn: "Dì cũng chưa đánh răng. Đừng lo, chúng ta không ai cười ai, cũng không chê ai."

Lâm Tiễn lập tức "Xì" một tiếng bật cười. Cô nhìn nàng mặc bộ đồ ngủ bên trong cùng áo khoác bên ngoài, khuôn mặt lộ rõ

vẻ mệt mỏi, hốc hác, trong ánh mặt trời rực rỡ, tựa như nữ thần đã trở lại trần gian, chỉ cảm thấy tình yêu trong lòng càng dâng trào. Cô nửa đùa nửa thật nói: "Dì đừng lo, thật ra dù dì có đánh răng hay không thì con sẽ không cười dì đâu".

Tiêu Uyển Thanh thực sự là một người có thói ở sạch, uống cháo mà chưa đánh răng đã là rất khó cho nàng. Nghe những gì Lâm Tiễn nói, nàng không khỏi nghiêm túc phản bác: "Vậy dì vẫn sẽ không đánh răng." Nói xong, nàng cầm lấy một cái bát khác, cầm lấy thìa, tự nhiên múc một ngụm rồi đưa tới bên môi Lâm Tiễn.

Lâm Tiễn vẫn còn đang sững sờ trước lời nói của Tiêu Uyển Thanh, nhưng khi nhìn thấy nàng cúi đầu nhìn xuống múc cháo cho cô, nhướng mày nhẹ nhàng, tâm tư của cô cũng có phần thiên lệch.

Cô mở đôi môi mỏng, ngậm thìa, nuốt một ngụm cháo nóng hổi,

nhìn Tiêu Uyển Thanh nhẹ giọng hỏi cô: "Có nóng không?" Lâm Tiễn cong mắt cười, cảm khái nói: "Sinh bệnh thật tốt. Thật vẫn muốn như thế này... "Cô chưa kịp nói hết thì Tiêu Uyển Thanh đã lo lắng ngắt lời: "Tiễn Tiễn, đừng nói bậy. "

Lâm Tiễn mím môi, chớp chớp mắt, ánh mắt như thiêu đốt hỏi nàng: "Vậy thì con sẽ không nói như vậy nữa, con không sinh bệnh nữa. Dì Tiêu, dì có thể tốt với con như vậy không?"

Tay Tiêu Uyển Thanh tay run lên. Một lúc sau, nàng rũ mi, hồi phục lại liền ngẩng đầu lên, nhanh chóng bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Tiễn, đưa thìa cháo, khẽ gật đầu.

Lâm Tiễn há miệng ngập lấy thìa cháo, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, mỉm cười rạng rỡ.

Tiêu Uyển Thanh giúp Lâm Tiễn xin nghỉ một ngày. Sau khi treo máy xong, nàng chở Lâm Tiễn về thẳng nhà.

Về đến nhà, Tiêu Uyển Thanh muốn Lâm Tiễn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Lâm Tiễn cảm thấy cơ thể nhầy nhụa rất khó chịu, cô phải đi tắm.


Tiêu Uyển Thanh không lay chuyển được cô, cho nên nàng phải tự mình điều chỉnh nhiệt độ nước, đặt thời gian cho Lâm Tiễn để cô không tắm quá lâu. Lâm Tiễn nghe lời, nhất nhất đáp ứng.

Khi Lâm Tiễn vào phòng tắm. Dì Lưu đã đợi ở bên cạnh, cuối cùng cũng tìm được thời điểm thích hợp liền kéo Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nói chuyện.

Lần đầu tiên bà trò chuyện với Tiêu Uyển Thanh trong thời gian dài như vậy. Kỹ càng tỉ mỉ mô tả biểu hiện của Lâm Tiễn trong những ngày nàng vắng nhà, bao gồm cả sự kiện cô bị té mà trước đó cô đã che giấu. Sau đó, bà từ từ vào chủ đề: "Tiểu Thanh, Tiễn Tiễn thực sự là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Nhưng là, đứa trẻ càng hiểu chuyện lúc nháo lên càng đáng sợ hơn." Bà dừng lại, lại thở dài: "Thực ra, là người ngoài cuộc, tôi không nên có quyền nói những việc này với cô. Nhưng hôm qua, nó thực sự khiến tôi sợ hãi à."

"Nếu đêm qua tôi không thức dậy nghe thấy tiếng bật điều hòa có hơi kỳ quái, tôi cẩn thận kiểm tra lại thì không thể tưởng tượng được, nếu cho tới sáng nay mới phát hiện ra sẽ xảy ra chuyện gì". Bà nhớ lại, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Tiêu Uyển Thanh cảm thấy trong tim đau nhói, mắt nàng tối sầm lại, cảm thấy tưởng tượng những gì có thể xảy ra lại không chịu nổi.

"Cô có biết hôm qua Tiễn Tiễn đã nói gì với tôi cô không đến không? Con bé nói với tôi là có mâu thuẫn với con, nên để tôi chịu đựng thêm một chút. Loại chuyện này sau này có khả năng lại phát sinh." Dì Lưu nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tiểu Thanh, tôi thẳng thắng với cô là tôi rất sợ. Loại sự tình này tôi không gánh nổi trách nhiệm. Tôi không biết giữa con cùng Tiễn Tiễn có mâu thuẫn gì, nhưng tôi biết những đứa trẻ ngày nay không giống như thế hệ của tôi, chúng không phải chịu nhiều thiệt thòi, chúng chưa trải qua khó khăn lớn cùng gặp một số điều không như ý, chúng rất dễ bất ổn về mặt tình cảm, nếu xảy ra trường hợp không thể vãn hồi được thì phải làm sao bây giờ?"

Dì Lưu thực sự rất lo lắng, bà thực sự không thể chịu đựng được cảnh một tiểu hài tử lần nữa tự hành hạ mình thế này. Bà thập phần kiên quyết không muốn tiếp tục như vậy. Bà tự cho mình là người lương thiện, lại trông coi Lâm Tiễn cho Tiêu Uyển Thanh, nói còn kém chút nữa mới được một tháng, cho nên Tiêu Uyển Thanh không cần trả lương cả tháng cho bà mà tính ngày là được rồi.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Tiêu Uyển Thanh kính trọng một người như dì Lưu. Mặc dù hai người chỉ thỏa thuận qua miệng về thời gian làm việc, Tiêu Uyển Thanh không chỉ trả đủ một tháng lương mà còn đưa thêm nửa tháng lương để đền bù cho việc nàng vi phạm hợp đồng.

Lâm Tiễn chỉ muốn đi tắm, nhưng sau khi rửa sạch chất nhờn trên người, cô không khỏi ghét bỏ mái tóc bết của mình, nghiến răng nghiến lợi, chỉ đơn giản đứng dưới vòi hoa sen gội sạch.

Tiêu Uyển Thanh đến thúc giục một lần, Lâm Tiễn ngoan ngoãn nói cô sẽ nhanh lên, nhưng dù sao thì cũng phải lâu hơn một chút.

Khi cô mặc chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, lau mái tóc dài ướt sũng, sảng khoái đi ra từ phòng tắm thì đã hơn nửa tiếng rồi.

Tiêu Uyển Thanh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô, thở dài, bất đắc dĩ mắng: "Sao con lại không nghe lời vậy?" Giọng điệu của nàng không nghe ra lời trách cứ, mà giống như là sủng nịch.

Lâm Tiễn ngồi xếp bằng bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, bĩu môi, ngoan ngoãn bán manh nhận sai: "Con sai rồi, nhưng thật sự không gội đầu rất khó chịu à." Sau cùng, quay đầu nhìn xung quanh kỳ quái hỏi: "Dì Lưu đâu? "

Tiêu Uyển Thanh kỳ quái nhìn cô: "Bị dọa chạy như mong muốn của con rồi."

Lâm Tiễn nhất thời không thèm che giấu vui vẻ, hỏi: "Thật sao?" Cô cười ngượng ngùng giải thích: "Dì Lưu thực ra khá tốt, con không thích dì ấy."

Cô nhếch khóe môi cười, không nhịn được nữa nhưng vẫn cố gắng hết sức giả bộ làm ra vẻ thận trọng không ai tin, cố ý hỏi: "Vậy dì Lưu đi rồi, sau này ba bữa ăn của con làm sao bây giờ?"


Tiêu Uyển Thanh thờ ơ đáp lại cô: "Có khả năng phiền toái con tự nghĩ ra cách giải quyết."

Lâm Tiễn một chút đều không sợ, cô ghé sát vào người Tiêu Uyển Thanh, vòng tay qua vai nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất mà kiều diễm nói nhỏ: "Không cần a, người ta rất muốn ăn đồ ăn mà dì Tiêu nấu. "

Tiêu Uyển Thanh giả vờ lạnh lùng, bị nữ hài ngọt ngào cùng nhu tình công kích, chỉ bất quá ba giây đã phá tan phòng thủ.

Nàng dịu đi vẻ mặt, hơi quay đầu lại, vô tình ngã vào cánh tay của Lâm Tiễn đang ôm nàng. Như thể nghĩ cái gì, nét mặt của nàng có chút thay đổi.

Nàng giơ tay hạ bàn tay mảnh khảnh của Lâm Tiễn, trong ánh mắt khó hiểu của cô, nàng vén tay áo cô lên, để lộ cánh tay trắng nõn của cô.

Trên cánh tay mỏng manh, lớp vảy đỏ sẫm đã rụng đi một nửa, phần thịt hồng mới trên khuỷu tay đã đâm vào trái tim của Tiêu Uyển Thanh.

Nàng hạ cánh tay Lâm Tiễn xuống, ánh mắt đau lòng, lùi lại khỏi ghế sô pha, ngồi xổm xuống, lại kéo bắp chân Lâm Tiễn lên, cẩn thận xem xét vết thương trên xương mắt cá chân của cô.

Lâm Tiễn cảm thấy ngón tay cái mềm mại của Tiêu Uyển Thanh đang vuốt ve ngoại vi vết thương của cô, sau đó một giọt nước ấm đáp xuống mu bàn chân.

Tiêu Uyển Thanh ngẩng đầu lên, khóe mắt có chút ướt át, ôn nhu như nước, thương tâm hỏi cô: "Có đau không?"

Trái tim Lâm Tiễn đột nhiên ướt đẫm bởi đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh.

Cô nhìn vào Tiêu Uyển Thanh, tất cả những ủy khuất cùng khổ sở mà cô có trong lòng giống như biến mất vào lúc này. Cô lại chạnh lòng khi hôm đó bị cứa vào tay, cô đã giấu trong lòng một điều ước mà cô không dám thực hiện cũng không đủ tư cách để thực hiện, cô vươn khuỷu tay, mím môi lo lắng nói: "Dì Tiêu, dì hôn liền không đau nữa."

Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào cô, ngơ ngẩn, nhưng không di chuyển.

Ngay khi Lâm Tiễn nghĩ Tiêu Uyển Thanh vẫn không thoải mái với mối quan hệ của hai người, không muốn làm loại thân mật này, lúng túng ngượng ngùng rút tay về, muốn tìm một bước cho chính mình. Lúc này Tiêu Uyển Thanh cúi xuống, cuối đầu, lông mi dài khẽ rung.

Một nụ hôn dịu dàng đầy yêu thương rơi trên xương mắt cá chân của cô. Nhẹ nhàng mềm mại cùng ngứa ngáy, như ngọn lửa thảo nguyên, đột nhiên thắp lên ngọn lửa trong lòng Lâm Tiễn, thiêu đốt cả trái tim cùng cả cơ thể cô.

"Còn đau không?" Người cô yêu nhìn cô bằng đôi mắt ôn nhu như nước, nhu tình vạn chủng.

Lâm Tiễn nghe thấy tiếng pháo hoa nở trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương