Dư Sinh Vi Kỳ
-
C64: Chương 64
Tiêu Uyển Thanh rút cuộc chịu không nổi hình phạt lăng trì ngọt ngào lại đau đớn này, cô cắn môi, thấp giọng cầu xin: "Tiễn Tiễn, chân dì đã có chút tê rồi..." Dứt lời, cô nhíu mày cố gắng khắc chế cảm giác quái dị trong lòng, khẽ đung đưa chân, ý muốn Lâm Tiễn để cô rút chân ra.
Lâm Tiễn kỳ thực là cố tình nằm đè lên chân Tiêu Uyển Thanh. Ở tư thế này, nàng có thể vừa vặn vươn hai tay đặt lên tấm chăn mỏng đắp trên bụng cô.
Nghe Tiêu Uyển Thanh nói vậy, Lâm Tiễn tuy có chút quyến luyến, nhưng rút cuộc vẫn không nỡ để cô phải khó chịu. Nàng nghiêng đầu, ngại ngùng nói: "Thực xin lỗi, Tiêu a di, con vừa rồi vô ý." Lâm Tiễn toàn thân nằm sấp trên chiếc giường mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, đôi má nàng cọ nhẹ lên đùi cô, mãi rồi vẫn lưu luyến không muốn đứng dậy. Vì vậy, nàng chỉ nghịch ngợm chống hai tay nhấc người lên để Tiêu Uyển Thanh có thể rút chân, chỉ chờ cô rút chân ra nàng sẽ tiếp tục vùi người xuống chiếc giường mềm mại này.
Tiêu Uyển Thanh thấy Lâm Tiễn nhấc người lên liền như được đại xá, vội vàng luống cuống thu đầu gối, ý định muốn rút đôi chân thon dài ra.
Nhưng chẳng ngờ, nhà dột lại còn gặp mưa dầm.
Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp hoàn toàn rút chân ra, Lâm Tiễn đã vội vàng buông tay, lần nữa nằm sấp người xuống.
Ngay lúc Lâm Tiễn thả người sấp xuống, ngón chân Tiêu Uyển Thanh qua lớp chăn mỏng liền khẽ trượt lên gò núi mềm mại của nàng, cảm giác đầy đặn như vậy, rõ ràng như vậy...
Đầu ngón tay cô, thậm chí cũng có thể tinh tường cảm nhận được sự mềm mại vừa lướt qua kia...
Tâm trí Tiêu Uyển Thanh lúc này trở nên trống rỗng, mờ mịt không tự chủ được mà lặp đi lặp lại xúc cảm đó trong đầu, khắp người bỗng dưng căng tức.
Lần này, Lâm Tiễn là phi thường khổ sở rồi...
Nàng hoàn toàn chỉ vì lười biếng, cho rằng Tiêu Uyển Thanh đã thu chân về rồi mới gục người xuống. Không ngờ, Tiêu Uyển Thanh thoạt trông rõ ràng là khẩn trương như vậy, nhưng động tác lại cẩn thận đến quá phận chậm chạp. Vừa rồi đánh giá sai tình hình, quá sớm hạ tay gục người xuống, phần trước ngực, thoáng chút đã bị mũi chân Tiêu Uyển Thanh đâm vào!
Tuy Lâm Tiễn có chút màn hình phẳng, tuy nàng tới gặp Tiêu a di có chút tâm cơ mà cố ý mặc thêm áօ lót đệm dày... Nhưng mà, cũng là... phần non mềm của thiếu nữ a!
Gò ngực yếu ớt không chút phòng vệ lại bị vật cứng hung hăng đâm vào làm Lâm Tiễn đau đến nhăn mặt. Nàng theo phản xạ lập tức chống người lên, giơ tay trái muốn xoa ngực.
Một giây sau, như sực nhớ đến điều gì, bàn tay giơ lên chưa kịp đặt lên ngực liền lúng túng dừng lại trong không trung. Nàng nghiêng đầu, thẹn thùng nhìn Tiêu Uyển Thanh.
Lúc này Lâm Tiễn mới phát hiện, khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh đỏ lựng bất thường. Đôi mắt cô chết lặng nhìn nàng, sóng nước khẽ run.
Thấy Lâm Tiễn nhìn mình, gò má Tiêu Uyển Thanh lại càng nóng rực. Trong đầu cô, tựa hồ có một trận thiên – ma giao chiến. Một bên hoảng hốt kinh nghi "ngươi thích nàng rồi ư?" cùng một bên chật vật phủ nhận "ngươi tuyệt đối không thích nàng" điên cuồng giằng co. Xúc cảm vừa chạm đến chỗ mềm mại của nữ hài, cùng với biểu hiện thẹn thùng đến nao lòng của nàng lúc này, không ngừng chấn động cõi lòng Tiêu Uyển Thanh.
Mũi chân cô giấu bên dưới lớp chăn mỏng bất giác co rút lại, nhìn thấy Lâm Tiễn nhíu mày muốn xoa ngực lại không dám, lúc này mới chật vật tìm lại được giọng nói, lo lắng hỏi nàng: "Đau lắm sao?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Tiêu Uyển Thanh mới phát hiện mình vừa mới ngu xuẩn hỏi cái gì.
Bầu không khí trong nhất thời trở nên ngưng trệ.
Địa phương đó, được người trong lòng đụng chạm tới, tuy chỉ vô ý, nhưng rút cuộc cảm giác cũng bất đồng. Dù Lâm Tiễn da mặt dày đến đâu, nhất thời cũng không tránh khỏi vài phần thẹn thùng xấu hổ.
Nhưng rồi nàng phát hiện, Tiêu a di dường như so với nàng lại càng khẩn trương, càng ngượng ngùng hơn gấp bội. Ngay lập tức, trong lòng nàng nhảy nhót mừng vui đến quên cả xấu hổ. Đôi mắt Lâm Tiễn mang theo ba phần thẹn thùng bảy phần gian tà, bỗng nhiên nhíu chặt mày nhích đến gần Tiêu Uyển Thanh, ấm ức làm nũng: "Đau quá a..."
Dứt lời, nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, cắn môi nhìn Tiêu Uyển Thanh, chậm rãi di chuyển xoa động...
"Lâm Tiễn!" Tiêu Uyển Thanh vội vàng dời tầm mắt nhìn về khoảng không phía sau lưng Lâm Tiễn, có chút hoảng hốt cao giọng gọi nàng.
Lâm Tiễn ngừng tay, nghi hoặc đáp lời: "Dạ?"
Tiêu Uyển Thanh đè nén ngữ khí, nuốt xuống một chút, rồi bỗng không đầu không đuôi nhắc nhở nàng: "Con đã là đại hài tử rồi a."
Lâm Tiễn dĩ nhiên vừa nghe qua đã hiểu được Tiêu Uyển Thanh ý tại ngôn ngoại. Nhưng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng đáng yêu, lúng túng khó xử hiếm thấy của Tiêu Uyển Thanh, nàng cố nén cười, nhịn không được lại muốn tiếp tục trêu ghẹo cô. Lâm Tiễn trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, lần nữa nghi ngờ thốt lên: "Dạ?"
Tiêu Uyển Thanh nghe Lâm Tiễn khó hiểu hỏi lại liền thu mắt nhìn nàng, thấy biểu lộ của nữ hài một mực khờ khạo ngây ngô, rút cuộc, sống lưng dựng thẳng từng chút trở nên mềm nhũn. Dường như đã cam chịu nhận mệnh rồi, Tiêu Uyển Thanh sa sút thở dài, xốc chăn leo xuống giường, không dám quay đầu lại nhìn Lâm Tiễn, tận lực gắng gượng bình thản đáp lời nàng: "Không có gì. Tiễn Tiễn, con... lúc nào hết đau, con đi tìm câu đối xuân và hồ dán giúp dì được không? Chờ dì rửa mặt xong, chúng ta cùng ra cửa dán câu đối xuân."
Lâm Tiễn nhìn bóng dáng Tiêu Uyển Thanh uyển chuyển bước vào phòng tắm, đôi mắt tiểu hồ ly không giấu nổi nét giảo hoạt vui mừng. Chờ cô đóng cửa phòng tắm rồi, nàng rút cuộc nhịn không nổi ý cười đã sớm muốn tràn ra, bụm miệng khẽ cười. Sau đó, nàng cao hứng áp má lên gối Tiêu Uyển Thanh, thu lấy chút dư hương của cô còn sót lại, rồi ôm lấy gối lăn lộn trên giường hồi lâu.
Tiêu a di, rút cuộc đã có phản ứng rồi phải không?!
Tiêu a di, rút cuộc đã bắt đầu dùng ánh mắt đối đãi nữ nhân mà nhìn nàng rồi phải không?!
Tiêu a di, rút cuộc... đã thông suốt rồi phải không?!
A a a a!
Trong phòng tắm, Tiêu Uyển Thanh lấy khăn lau khô mặt. Nhìn trong gương khuôn mặt quen thuộc còn mang chút lạ lẫm mê man kia, hàng chân mày tú khí bỗng nhíu chặt.
Cô mở vòi sen mức lớn nhất, để dòng nước ầm ầm xả xuống thấm đẫm khuôn mặt. Rồi sau đó, cô nâng tay cách xa hai bên má. Ngập ngừng một hồi, cô cắn môi, hai bàn tay tận lực vỗ vào gò má trắng nõn của chính mình, phát ra một tràng "Ba~ Ba~" vang dội.
Tiêu Uyển Thanh! Ngươi vô sỉ xấu xa cũng nên có hạn độ a.
Nước chảy ầm ầm, cách một lớp vách ngăn, Lâm Tiễn căn bản sẽ không nghe thấy...
Nhưng mười dấu ngón tay hung tợn in lên khuôn mặt non mịn cô, rõ ràng sẽ làm người khác trông thấy mà giật mình.
Tiêu Uyển Thanh tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình trong gương, dứt khoát cầm lấy khăn, dùng sức thô bạo chà xát khuôn mặt...
Một lát sau, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Tiêu Uyển Thanh lại đưa tay chuyển vòi nước sang mức lạnh nhất, hứng đầy một chậu, vén mấy sợi tóc trượt xuống trước ngực, rồi vục đầu vào dòng nước lạnh buốt. Nín thở mấy chục giây, đến lúc nhịn không nổi nữa bắt đầu khó khăn hít thở, dòng nước lại lạnh lùng sộc thẳng vào mắt mũi, làm cô sặc sụa đến chua xót, lồng ngực đau buốt.
"Rầm" một tiếng, Tiêu Uyển Thanh run rẩy ngẩng mặt lên, rồi lại liên tục vùi đầu xuống nước.
Tâm trí nóng rực kia, vì khuôn mặt, lồng ngực cùng xoang mũi, yết hầu không ngừng đau đớn... rút cuộc đã dần lãnh tĩnh lại.
Không biết trải qua bao lâu, cô mới lặng người ngừng động tác. Nhắm mắt một chút, Tiêu Uyển Thanh đưa tay vuốt nước trên mặt, rồi sau đó lấy ra kem lót, phấn phủ... giản lược trang điểm một chút, che giấu đi khuôn mặt hồng nhuận đỏ ửng bất thường.
Được rồi. Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh hài lòng nghĩ.
Cô mở cửa, cảm giác rút cuộc đã tìm lại được sự thanh tỉnh thường ngày.
❅❅❅
Trong phòng khách, Lâm Tiễn đã chuẩn bị sẵn sàng câu đối xuân và hồ dán. Nàng lấy câu đối ra khỏi bao, thuần thục đem lớp bao nhựa đặt phía dưới rồi mới trải câu đối xuân lên, làm như vậy khi quét hồ sẽ không dây bẩn ra sàn nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn liền quay đầu lại, ngọt ngào mỉm cười: "Tiêu a di, con chuẩn bị xong rồi."
Dưới nắng xuân, dung nhan nữ hài thiên chân thuần khiết, mắt ngọc mày ngài. Bước chân Tiêu Uyển Thanh thoáng đình trệ, trái tim đột ngột phát run, thanh tỉnh vừa mới tìm về dường như lại muốn trở nên hỗn loạn.
"Chỉ là dán câu đối xuân thôi, không cần nghĩ quá nhiều, không được nghĩ lung tung nữa!" Tiêu Uyển Thanh hít một hơi thật sâu, từ tận đáy lòng tự nhủ. Hết thảy... theo nhịp thở dần khôi phục lại bình thường, ngoại trừ lồng ngực vẫn còn lưu lại chút bồi hồi nóng hổi.
Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống kế bên, nhìn thấy Lâm Tiễn lót tấm nhựa mỏng bên dưới câu đối, bất giác thốt lời tán dương: "Tiễn Tiễn hình như rất có kinh nghiệm nha."
Lâm Tiễn vừa kiêu ngạo trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Dạ, từ nhỏ con đã đi theo ba dán câu đối xuân, chính là có nhiều năm kinh nghiệm đó." vừa len lén dò xét cô.
Dường như, Tiêu a di rửa mặt xong liền có chút khác lạ? Vừa rồi chấn động phập phồng nàng mơ hồ cảm nhận được, tựa hồ đều đã lắng đọng xuống. Tiêu a di lúc này đã khôi phục lại vẻ ôn nhu bình tĩnh ngày thường, tựa như mặt hồ gợn không chút sóng.
Tiêu Uyển Thanh tự nhiên với tay mở nắp lọ hồ, cầm lấy cọ, vừa quét hồ lên câu đối xuân, vừa dặn dò Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, con ra mở cửa đi. Một lát nữa dì cầm góc trên, con cầm góc dưới, mình mang câu đối ra ngoài."
Dù có như thế nào, câu nói ẩn nhẫn vừa rồi "Con đã là đại hài tử rồi", tóm lại không phải nghe nhầm. Lâm Tiễn trấn an chính mình: Lâm Tiễn, kiên nhẫn một chút, thả lỏng một chút, chậm rãi dẫn dụ, cuối cùng, cái gì cũng đều có thể...
Nàng nén xuống nghi ngờ, ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ."
Câu đối xuân này hai người đã mua trong dịp sắm Tết lần trước, nhưng lúc đó vì lo lắng thân thể Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh căn bản không có chút tâm tư nào, tùy tiện qua loa liền chọn xong một bộ. Hôm nay dán lên rồi, Lâm Tiễn mới cẩn thận đánh giá câu đối, xem đi xem lại đều cảm thấy không hài lòng, phi thường không hài lòng.
"Tiêu a di, câu đối này ý tứ không hay, nét chữ cũng không đẹp, không văn nhã chút nào!" Câu đối xuân nhà nàng, hàng năm đều là ông nội, ông ngoại, ba nàng thay phiên viết, đương nhiên là nét bút tao nhã, phong lưu ý vị.
Tiêu Uyển Thanh nhìn nữ hài trường thân ngọc lập đứng ở cửa chăm chú đánh giá câu đối, trong lòng liền không khỏi ấm áp. Từ lúc dọn về căn hộ này đến nay, ngần ấy năm rồi, đây là lần đầu tiên có người bồi cô dán câu đối xuân...
Tựa như, căn hộ này, từ khi nàng dọn đến mới dần có được hơi ấm gia đình...
Tiêu Uyển Thanh tựa người cạnh cửa, trên khuôn mặt là doanh nhiên ý cười, dịu dàng nói với Lâm Tiễn: "Không sao, dì cảm thấy vậy là rất tốt rồi. Tiễn Tiễn vào nhà đi, dì đem sủi cảo hấp lên, con ăn một chút rồi hãy trở về nhà."
Lâm Tiễn nghe lời đi vào cửa, nhưng vẫn cố chấp nhớ lấy cặp câu đối xuân kia, lải nhải đề nghị: "Về sau chúng ta vẫn nên tự mình viết câu đối xuân đi. Hàng năm mình sẽ đi mua giấy đỏ, trước đêm 30 Tiêu a di..."
Tiêu Uyển Thanh căn bản không còn nghe rõ Lâm Tiễn nói gì sau đó, cô chỉ lặng nhìn nữ hài, từ đáy lòng cẩn thận mặc niệm mấy chữ tốt đẹp này "Về sau", "Chúng ta", "Hàng năm"...
Cô... có thể như vậy chờ mong sao?
Một giây sau, cô giật mình phỉ nhổ khiển trách chính mình, Tiêu Uyển Thanh, ngươi như thế nào lại bắt đầu ghê tởm vô sỉ tham lam mà suy nghĩ bậy bạ như vậy?
Không thể, không thể, không được!
Lâm Tiễn rồi sẽ lớn lên, sẽ rời đi, làm sao có thể mãi mãi ở đây bồi lão a di như cô?
Đến Chu Thấm còn không thể nguyên vẹn dài lâu mà có được nhân sinh sau này của Lâm Tiễn, huống chi là cô đây?
Chỉ có điều, Lâm Tiễn hiện giờ có lòng như vậy, cô nên biết đủ mà thấy hài lòng rồi, không phải sao?
So với quãng đời sắp tới dài đằng đẵng lại vô cùng tươi đẹp của nàng, vài năm ngắn ngủi ở bên cô, chung quy rồi sẽ hoá thành một đoạn ký ức mơ hồ nhàn nhạt. Rất nhiều năm sau, nếu như Lâm Tiễn nhớ đến cô, bất quá cũng chỉ là... Tiêu Uyển Thanh, một a di nàng đã từng gần gũi khi xưa.
Đến khi cô già đi, nếu Lâm Tiễn còn nhớ đến cô, hàng năm Tết đến sẽ mang theo tuấn lãng trượng phu cùng hài tử thông minh đến cùng cô bái niên, nhìn một chút lão nhân cô đơn này... Tiêu Uyển Thanh, như vậy cũng đã đủ rồi, không phải sao?
Tiêu Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, lừa mình dối người mà nghĩ, rất tốt, như vậy liền rất tốt rồi.
Ăn xong sủi cảo, Tiêu Uyển Thanh sợ Lâm Tiễn về nhà quá trễ sẽ không kịp ăn bữa cơm chiều, liền lo lắng thúc giục nàng trở về. Lâm Tiễn lại giống kẹo cao su vậy, nhão nhão dính dính, làm thế nào cũng không chịu nhúc nhích, bướng bỉnh ở lại bồi cô nấu bữa cơm tất niên, nấu nhiều đến căn bản cô sợ ăn không nổi hết phân nửa. Đến lần thứ nhất thúc giục, thấy sắc trời chuyển tối rồi, nàng mới đứng lên, lưu luyến rời đi.
Đưa Lâm Tiễn đến cửa rồi, Tiêu Uyển Thanh bỗng nhớ đến điều gì, cách tay áo kéo cổ tay Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, chờ dì một chút, dì đi lấy thứ này cho con."
Lâm Tiễn cũng đang kiếm cớ chui về phòng ngủ, nghe Tiêu Uyển Thanh nói vậy, mặt mày lập tức hớn hở: "Dạ, Tiêu a di đi đi, con cũng nhớ ra còn để quên đồ trong phòng."
Nói rồi, không đợi Tiêu Uyển Thanh phản ứng, nàng nhanh như chớp chạy về phòng, bỏ Tiêu Uyển Thanh ở lại phía sau.
Tiêu Uyển Thanh nhìn động tác trẻ con của nàng, bất đắc dĩ cưng chiều mỉm cười, chậm rãi rảo bước về phòng ngủ, lấy trong ngăn kéo phong bao mừng tuổi cô đã chuẩn bị từ sớm, vốn định chờ sau Tết Lâm Tiễn trở về rồi mới đưa cho nàng.
Quà mừng tuổi, là hai quả cầu vàng bạc cùng mười tám tờ Mao gia gia. (tờ ¥100, khoảng 340k VND)
Năm sáu năm trước, dù cô không đến nhà Lâm Tiễn chúc Tết, nhưng tiền mừng tuổi vẫn luôn chu đáo gửi Chu Thấm đưa cho nàng. Chỉ là, cô vừa đưa phong bao ra, Chu Thấm lập tức đem một phong khác đưa lại cho cô, nói là bà cho cô tiền mừng tuổi. Vì vậy cho nên về sau, Tiêu Uyển Thanh cũng không còn ý tứ đưa tiền mừng tuổi cho Lâm Tiễn nữa.
Lần này, cô rút cuộc có thể đưa tận tay cho Lâm Tiễn rồi.
Từ phòng ngủ đi ra, Tiêu Uyển Thanh liền nhìn thấy Lâm Tiễn thu lưng hóp bụng, rón rén như mèo con từ phòng ăn bước ra. Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rồi cũng không suy nghĩ sâu xa, mỉm cười hỏi Lâm Tiễn: "Đã lấy xong đồ chưa?"
Lâm Tiễn nhanh chóng bước ra ngoài vài bước, mang theo Tiêu Uyển Thanh cũng nương theo nàng mà đi ra, cách xa khỏi phòng bếp. Đôi mắt Lâm Tiễn đen láy, mang theo ý cười dạt dào, gật đầu nói: "Dạ, đã cất kỹ rồi ạ."
Tiêu Uyển Thanh không nghi ngờ gì, mỉm cười cầm một phong đại hồng bao đưa cho Lâm Tiễn, ôn nhu nói: "Tiễn Tiễn, a di cho con tiền mừng tuổi. Năm mới vui vẻ."
Từ lúc Tiêu Uyển Thanh đi ra, Lâm Tiễn đã nhìn thấy phong hồng bao trên tay cô, cho nên cũng không kinh ngạc. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt mềm mại đáp lời: "Con cảm ơn Tiêu a di." Nhưng hai tay lại không đưa ra nhận lấy phong bao.
Bởi vì hôm nay Tiêu Uyển Thanh có rất nhiều dị thường, nên trong lòng nàng bỗng khấp khởi một phần khát vọng cùng chờ mong. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt đầy hy vọng, nhẹ giọng dò xét: "Nhưng mà Tiêu a di, tiếng pháo giao thừa còn chưa vang lên, còn chưa đến lúc chúc Tết nhận lì xì mà. Chờ hai ngày nữa, dì đến nhà chúc Tết rồi lại lì xì cho con, có được không?"
Tiêu Uyển Thanh không ngờ nữ hài sẽ nói như vậy, cô sửng sốt một chút, năm ngón tay siết chặt lấy hồng bao.
Lâm Tiễn nhìn thấy trên mặt cô có do dự cùng giãy giụa loé lên, đến cuối cùng, ánh mắt đau đớn kia vẫn trầm mặc không đáp ứng nàng.
Lâm Tiễn đột nhiên lại cảm thấy, đau lòng. Nàng đang làm cái gì? Nàng vì sao lại vội vã như vậy, được một tấc lại muốn tiến một thước? Nàng sao có thể bức bách cô, làm cho cô khó xử như vậy?
Lâm Tiễn liền gạt bỏ tâm tư, hai tay nhận lấy hồng bao, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, thầm thì: "Cảm ơn Tiêu a di, dì cũng vậy, năm mới vui vẻ."
Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy đáy mắt nữ hài có chút thất vọng chợt loé lên, trong chớp mắt, cô gần như muốn mở miệng đáp ứng nàng rồi. Nhưng mà đến cùng, rút cuộc cũng không có cách nào đồng ý. Thân thể cứng đờ của cô được nữ hài ôn nhu ôm vào lòng, chần chờ một hồi lâu, vẫn là nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve tóc nàng.
Lâm Tiễn đi rồi, tất cả sinh khí cùng ấm áp trong nhà, dường như theo khoảnh khắc nàng khép cửa rời đi, đều đã bị giam chặt bên ngoài cánh cửa. Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ tựa người, nhìn phòng khách một mảnh trống rỗng, rồi lại nhìn ngoài cửa sắc trời ảm đạm, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo quạnh hiu.
Nhưng rồi một giây sau, tin nhắn của Lâm Tiễn lại vừa vặn truyền đến. Nàng nói, Tiêu a di, dì nhớ ăn cơm, để lâu sẽ nguội lạnh mất.
Đôi mắt lạnh lẽo cô quạnh của Tiêu Uyên Thanh không tự chủ được mà trở nên ấm áp, khoé môi cũng khẽ nở một đường cong.
Cả bàn đồ ăn a, có hai món là Tiễn Tiễn tự tay nấu, là nên ăn a...
Cô xoay người, bước chân mang theo chút nhẹ nhàng, nhanh chóng rảo bước trở về phòng ăn. Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, còn không mở đèn lên, cô đã mơ hồ nhìn thấy ở chỗ ngồi thường ngày của Lâm Tiễn trên bàn ăn, có một bóng đen khổng lồ đang ngồi lọt thỏm trong ghế.
Là một chú gấu Teddy lông xù cao đến nửa người lớn đang đoan chính ngồi trên ghế, mỉm cười hì hì nhìn cô.
Trong chốc lát, phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng), Tiêu Uyển Thanh nhớ lại vừa rồi Lâm Tiễn hóp lưng như mèo, lén lén lút lút, còn có điệu bộ vui vẻ của nàng lúc cong mi nói "Đã cất kỹ rồi", thậm chí còn có giọng nói mềm mại lúc ấm ức kể xe buýt chen lấn làm nàng mệt chết đi được... Như có một trận cuồng phong hung hăng càn quét, trái tim Tiêu Uyển Thanh tựa chiếc lá lẻ loi, mặc kệ gió thốc mưa sa, vẫn kiên trì bám lấy cành không chịu rời đi.
Trong ánh hoàng hôn, Tiêu Uyển Thanh thẫn thờ đứng lặng người thật lâu, tự nhủ chính mình, phía trước là vực sâu muôn trượng, nếu bước thêm một bước, chính là đời này... vạn kiếp bất phục.
Nhưng rồi, thân thể dường như lại không chịu tuân theo sự khống chế của tâm trí, Tiêu Uyển Thanh rút cuộc không tự chủ được mà từng bước từng bước nặng nề bước tới chú gấu Teddy trước mặt.
Trên cổ Teddy có một sợi dây đỏ, treo một chiếc hồng bao thật lớn.
Hai tay Tiêu Uyển Thanh nắm lại thành đoàn, do dự một hồi lâu rồi mới khẽ chạm vào sợi dây kia, tháo hồng bao xuống. Từ trong hồng bao đổ ra, chính là một chồng tiền đỏ xếp hình trái tim tinh xảo, còn có một tấm card nhỏ hình trái tim. Bên trên, là một hàng chữ phiêu dật viết mấy dòng:
"Tiểu Teddy cấp Tiêu Tiểu Uyển tiền mừng tuổi. Tiêu Tiểu Uyển phải ăn cơm thật ngoan, mau mau lớn lên a."
Bên tai Tiêu Uyển Thanh tựa hồ có thể nghe thấy được, nếu nữ hài nói ra những lời này, giọng điệu của nàng sẽ đến thế nào mềm mại ngọt ngào...
Trong yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng trái tim mình mãnh liệt đập loạn, như vậy vội vã, như vậy liều lĩnh mà điên cuồng phát ra.
Teddy không nghe thấy, Tiêu Uyển Thanh trong lòng hoảng hốt mà loạn niệm bao nhiêu lần "Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không..."
Nhưng mà, bản《 Tâm Kinh 》đã từng vô số lần đem cô từ mê loạn cùng khủng hoảng dần bình tĩnh trở lại... lần này cũng mất đi hiệu lực rồi.
Cô mang theo run rẩy, đưa tay ôm lấy cổ Teddy, tựa như đang ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Tiễn vậy. Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, dùng gò má còn vương chút đau đớn, quyến luyến mà cọ cọ lên lông tơ mềm mại của Teddy, trong lòng, bởi vì cật lực khắc chế mà chua xót đến phát đau.
Cuối cùng, Tiêu Uyển Thanh không áp chế nổi mà ngẩng đầu, trên chiếc trán mềm mịn, trên chóp mũi đen bóng nhỏ xíu của Teddy...
Và cả trên khoé miệng mỉm cười kia, từng chút từng chút rơi xuống... Tiêu Uyển Thanh đem tất cả nhu tình khẽ hôn.
Màn đêm hoàn toàn phủ xuống. Bóng tối hung tợn tựa hồ muốn nuốt sống cô.
Lông tơ của Teddy dần thấm đẫm dòng nước mắt nóng hổi.
Tiêu Uyển Thanh tuyệt vọng nghĩ: Phật tổ, sợ là cũng cứu không được ta a...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Tiêu a di: Ta là biến thái sao?
Lâm Tiễn: Đưa Teddy ta đây chẳng lẽ là biến thái sao?
Lâm Tiễn kỳ thực là cố tình nằm đè lên chân Tiêu Uyển Thanh. Ở tư thế này, nàng có thể vừa vặn vươn hai tay đặt lên tấm chăn mỏng đắp trên bụng cô.
Nghe Tiêu Uyển Thanh nói vậy, Lâm Tiễn tuy có chút quyến luyến, nhưng rút cuộc vẫn không nỡ để cô phải khó chịu. Nàng nghiêng đầu, ngại ngùng nói: "Thực xin lỗi, Tiêu a di, con vừa rồi vô ý." Lâm Tiễn toàn thân nằm sấp trên chiếc giường mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, đôi má nàng cọ nhẹ lên đùi cô, mãi rồi vẫn lưu luyến không muốn đứng dậy. Vì vậy, nàng chỉ nghịch ngợm chống hai tay nhấc người lên để Tiêu Uyển Thanh có thể rút chân, chỉ chờ cô rút chân ra nàng sẽ tiếp tục vùi người xuống chiếc giường mềm mại này.
Tiêu Uyển Thanh thấy Lâm Tiễn nhấc người lên liền như được đại xá, vội vàng luống cuống thu đầu gối, ý định muốn rút đôi chân thon dài ra.
Nhưng chẳng ngờ, nhà dột lại còn gặp mưa dầm.
Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp hoàn toàn rút chân ra, Lâm Tiễn đã vội vàng buông tay, lần nữa nằm sấp người xuống.
Ngay lúc Lâm Tiễn thả người sấp xuống, ngón chân Tiêu Uyển Thanh qua lớp chăn mỏng liền khẽ trượt lên gò núi mềm mại của nàng, cảm giác đầy đặn như vậy, rõ ràng như vậy...
Đầu ngón tay cô, thậm chí cũng có thể tinh tường cảm nhận được sự mềm mại vừa lướt qua kia...
Tâm trí Tiêu Uyển Thanh lúc này trở nên trống rỗng, mờ mịt không tự chủ được mà lặp đi lặp lại xúc cảm đó trong đầu, khắp người bỗng dưng căng tức.
Lần này, Lâm Tiễn là phi thường khổ sở rồi...
Nàng hoàn toàn chỉ vì lười biếng, cho rằng Tiêu Uyển Thanh đã thu chân về rồi mới gục người xuống. Không ngờ, Tiêu Uyển Thanh thoạt trông rõ ràng là khẩn trương như vậy, nhưng động tác lại cẩn thận đến quá phận chậm chạp. Vừa rồi đánh giá sai tình hình, quá sớm hạ tay gục người xuống, phần trước ngực, thoáng chút đã bị mũi chân Tiêu Uyển Thanh đâm vào!
Tuy Lâm Tiễn có chút màn hình phẳng, tuy nàng tới gặp Tiêu a di có chút tâm cơ mà cố ý mặc thêm áօ lót đệm dày... Nhưng mà, cũng là... phần non mềm của thiếu nữ a!
Gò ngực yếu ớt không chút phòng vệ lại bị vật cứng hung hăng đâm vào làm Lâm Tiễn đau đến nhăn mặt. Nàng theo phản xạ lập tức chống người lên, giơ tay trái muốn xoa ngực.
Một giây sau, như sực nhớ đến điều gì, bàn tay giơ lên chưa kịp đặt lên ngực liền lúng túng dừng lại trong không trung. Nàng nghiêng đầu, thẹn thùng nhìn Tiêu Uyển Thanh.
Lúc này Lâm Tiễn mới phát hiện, khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh đỏ lựng bất thường. Đôi mắt cô chết lặng nhìn nàng, sóng nước khẽ run.
Thấy Lâm Tiễn nhìn mình, gò má Tiêu Uyển Thanh lại càng nóng rực. Trong đầu cô, tựa hồ có một trận thiên – ma giao chiến. Một bên hoảng hốt kinh nghi "ngươi thích nàng rồi ư?" cùng một bên chật vật phủ nhận "ngươi tuyệt đối không thích nàng" điên cuồng giằng co. Xúc cảm vừa chạm đến chỗ mềm mại của nữ hài, cùng với biểu hiện thẹn thùng đến nao lòng của nàng lúc này, không ngừng chấn động cõi lòng Tiêu Uyển Thanh.
Mũi chân cô giấu bên dưới lớp chăn mỏng bất giác co rút lại, nhìn thấy Lâm Tiễn nhíu mày muốn xoa ngực lại không dám, lúc này mới chật vật tìm lại được giọng nói, lo lắng hỏi nàng: "Đau lắm sao?"
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Tiêu Uyển Thanh mới phát hiện mình vừa mới ngu xuẩn hỏi cái gì.
Bầu không khí trong nhất thời trở nên ngưng trệ.
Địa phương đó, được người trong lòng đụng chạm tới, tuy chỉ vô ý, nhưng rút cuộc cảm giác cũng bất đồng. Dù Lâm Tiễn da mặt dày đến đâu, nhất thời cũng không tránh khỏi vài phần thẹn thùng xấu hổ.
Nhưng rồi nàng phát hiện, Tiêu a di dường như so với nàng lại càng khẩn trương, càng ngượng ngùng hơn gấp bội. Ngay lập tức, trong lòng nàng nhảy nhót mừng vui đến quên cả xấu hổ. Đôi mắt Lâm Tiễn mang theo ba phần thẹn thùng bảy phần gian tà, bỗng nhiên nhíu chặt mày nhích đến gần Tiêu Uyển Thanh, ấm ức làm nũng: "Đau quá a..."
Dứt lời, nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, cắn môi nhìn Tiêu Uyển Thanh, chậm rãi di chuyển xoa động...
"Lâm Tiễn!" Tiêu Uyển Thanh vội vàng dời tầm mắt nhìn về khoảng không phía sau lưng Lâm Tiễn, có chút hoảng hốt cao giọng gọi nàng.
Lâm Tiễn ngừng tay, nghi hoặc đáp lời: "Dạ?"
Tiêu Uyển Thanh đè nén ngữ khí, nuốt xuống một chút, rồi bỗng không đầu không đuôi nhắc nhở nàng: "Con đã là đại hài tử rồi a."
Lâm Tiễn dĩ nhiên vừa nghe qua đã hiểu được Tiêu Uyển Thanh ý tại ngôn ngoại. Nhưng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng đáng yêu, lúng túng khó xử hiếm thấy của Tiêu Uyển Thanh, nàng cố nén cười, nhịn không được lại muốn tiếp tục trêu ghẹo cô. Lâm Tiễn trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, lần nữa nghi ngờ thốt lên: "Dạ?"
Tiêu Uyển Thanh nghe Lâm Tiễn khó hiểu hỏi lại liền thu mắt nhìn nàng, thấy biểu lộ của nữ hài một mực khờ khạo ngây ngô, rút cuộc, sống lưng dựng thẳng từng chút trở nên mềm nhũn. Dường như đã cam chịu nhận mệnh rồi, Tiêu Uyển Thanh sa sút thở dài, xốc chăn leo xuống giường, không dám quay đầu lại nhìn Lâm Tiễn, tận lực gắng gượng bình thản đáp lời nàng: "Không có gì. Tiễn Tiễn, con... lúc nào hết đau, con đi tìm câu đối xuân và hồ dán giúp dì được không? Chờ dì rửa mặt xong, chúng ta cùng ra cửa dán câu đối xuân."
Lâm Tiễn nhìn bóng dáng Tiêu Uyển Thanh uyển chuyển bước vào phòng tắm, đôi mắt tiểu hồ ly không giấu nổi nét giảo hoạt vui mừng. Chờ cô đóng cửa phòng tắm rồi, nàng rút cuộc nhịn không nổi ý cười đã sớm muốn tràn ra, bụm miệng khẽ cười. Sau đó, nàng cao hứng áp má lên gối Tiêu Uyển Thanh, thu lấy chút dư hương của cô còn sót lại, rồi ôm lấy gối lăn lộn trên giường hồi lâu.
Tiêu a di, rút cuộc đã có phản ứng rồi phải không?!
Tiêu a di, rút cuộc đã bắt đầu dùng ánh mắt đối đãi nữ nhân mà nhìn nàng rồi phải không?!
Tiêu a di, rút cuộc... đã thông suốt rồi phải không?!
A a a a!
Trong phòng tắm, Tiêu Uyển Thanh lấy khăn lau khô mặt. Nhìn trong gương khuôn mặt quen thuộc còn mang chút lạ lẫm mê man kia, hàng chân mày tú khí bỗng nhíu chặt.
Cô mở vòi sen mức lớn nhất, để dòng nước ầm ầm xả xuống thấm đẫm khuôn mặt. Rồi sau đó, cô nâng tay cách xa hai bên má. Ngập ngừng một hồi, cô cắn môi, hai bàn tay tận lực vỗ vào gò má trắng nõn của chính mình, phát ra một tràng "Ba~ Ba~" vang dội.
Tiêu Uyển Thanh! Ngươi vô sỉ xấu xa cũng nên có hạn độ a.
Nước chảy ầm ầm, cách một lớp vách ngăn, Lâm Tiễn căn bản sẽ không nghe thấy...
Nhưng mười dấu ngón tay hung tợn in lên khuôn mặt non mịn cô, rõ ràng sẽ làm người khác trông thấy mà giật mình.
Tiêu Uyển Thanh tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình trong gương, dứt khoát cầm lấy khăn, dùng sức thô bạo chà xát khuôn mặt...
Một lát sau, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Tiêu Uyển Thanh lại đưa tay chuyển vòi nước sang mức lạnh nhất, hứng đầy một chậu, vén mấy sợi tóc trượt xuống trước ngực, rồi vục đầu vào dòng nước lạnh buốt. Nín thở mấy chục giây, đến lúc nhịn không nổi nữa bắt đầu khó khăn hít thở, dòng nước lại lạnh lùng sộc thẳng vào mắt mũi, làm cô sặc sụa đến chua xót, lồng ngực đau buốt.
"Rầm" một tiếng, Tiêu Uyển Thanh run rẩy ngẩng mặt lên, rồi lại liên tục vùi đầu xuống nước.
Tâm trí nóng rực kia, vì khuôn mặt, lồng ngực cùng xoang mũi, yết hầu không ngừng đau đớn... rút cuộc đã dần lãnh tĩnh lại.
Không biết trải qua bao lâu, cô mới lặng người ngừng động tác. Nhắm mắt một chút, Tiêu Uyển Thanh đưa tay vuốt nước trên mặt, rồi sau đó lấy ra kem lót, phấn phủ... giản lược trang điểm một chút, che giấu đi khuôn mặt hồng nhuận đỏ ửng bất thường.
Được rồi. Tiêu Uyển Thanh bình tĩnh hài lòng nghĩ.
Cô mở cửa, cảm giác rút cuộc đã tìm lại được sự thanh tỉnh thường ngày.
❅❅❅
Trong phòng khách, Lâm Tiễn đã chuẩn bị sẵn sàng câu đối xuân và hồ dán. Nàng lấy câu đối ra khỏi bao, thuần thục đem lớp bao nhựa đặt phía dưới rồi mới trải câu đối xuân lên, làm như vậy khi quét hồ sẽ không dây bẩn ra sàn nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn liền quay đầu lại, ngọt ngào mỉm cười: "Tiêu a di, con chuẩn bị xong rồi."
Dưới nắng xuân, dung nhan nữ hài thiên chân thuần khiết, mắt ngọc mày ngài. Bước chân Tiêu Uyển Thanh thoáng đình trệ, trái tim đột ngột phát run, thanh tỉnh vừa mới tìm về dường như lại muốn trở nên hỗn loạn.
"Chỉ là dán câu đối xuân thôi, không cần nghĩ quá nhiều, không được nghĩ lung tung nữa!" Tiêu Uyển Thanh hít một hơi thật sâu, từ tận đáy lòng tự nhủ. Hết thảy... theo nhịp thở dần khôi phục lại bình thường, ngoại trừ lồng ngực vẫn còn lưu lại chút bồi hồi nóng hổi.
Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống kế bên, nhìn thấy Lâm Tiễn lót tấm nhựa mỏng bên dưới câu đối, bất giác thốt lời tán dương: "Tiễn Tiễn hình như rất có kinh nghiệm nha."
Lâm Tiễn vừa kiêu ngạo trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Dạ, từ nhỏ con đã đi theo ba dán câu đối xuân, chính là có nhiều năm kinh nghiệm đó." vừa len lén dò xét cô.
Dường như, Tiêu a di rửa mặt xong liền có chút khác lạ? Vừa rồi chấn động phập phồng nàng mơ hồ cảm nhận được, tựa hồ đều đã lắng đọng xuống. Tiêu a di lúc này đã khôi phục lại vẻ ôn nhu bình tĩnh ngày thường, tựa như mặt hồ gợn không chút sóng.
Tiêu Uyển Thanh tự nhiên với tay mở nắp lọ hồ, cầm lấy cọ, vừa quét hồ lên câu đối xuân, vừa dặn dò Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, con ra mở cửa đi. Một lát nữa dì cầm góc trên, con cầm góc dưới, mình mang câu đối ra ngoài."
Dù có như thế nào, câu nói ẩn nhẫn vừa rồi "Con đã là đại hài tử rồi", tóm lại không phải nghe nhầm. Lâm Tiễn trấn an chính mình: Lâm Tiễn, kiên nhẫn một chút, thả lỏng một chút, chậm rãi dẫn dụ, cuối cùng, cái gì cũng đều có thể...
Nàng nén xuống nghi ngờ, ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ."
Câu đối xuân này hai người đã mua trong dịp sắm Tết lần trước, nhưng lúc đó vì lo lắng thân thể Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh căn bản không có chút tâm tư nào, tùy tiện qua loa liền chọn xong một bộ. Hôm nay dán lên rồi, Lâm Tiễn mới cẩn thận đánh giá câu đối, xem đi xem lại đều cảm thấy không hài lòng, phi thường không hài lòng.
"Tiêu a di, câu đối này ý tứ không hay, nét chữ cũng không đẹp, không văn nhã chút nào!" Câu đối xuân nhà nàng, hàng năm đều là ông nội, ông ngoại, ba nàng thay phiên viết, đương nhiên là nét bút tao nhã, phong lưu ý vị.
Tiêu Uyển Thanh nhìn nữ hài trường thân ngọc lập đứng ở cửa chăm chú đánh giá câu đối, trong lòng liền không khỏi ấm áp. Từ lúc dọn về căn hộ này đến nay, ngần ấy năm rồi, đây là lần đầu tiên có người bồi cô dán câu đối xuân...
Tựa như, căn hộ này, từ khi nàng dọn đến mới dần có được hơi ấm gia đình...
Tiêu Uyển Thanh tựa người cạnh cửa, trên khuôn mặt là doanh nhiên ý cười, dịu dàng nói với Lâm Tiễn: "Không sao, dì cảm thấy vậy là rất tốt rồi. Tiễn Tiễn vào nhà đi, dì đem sủi cảo hấp lên, con ăn một chút rồi hãy trở về nhà."
Lâm Tiễn nghe lời đi vào cửa, nhưng vẫn cố chấp nhớ lấy cặp câu đối xuân kia, lải nhải đề nghị: "Về sau chúng ta vẫn nên tự mình viết câu đối xuân đi. Hàng năm mình sẽ đi mua giấy đỏ, trước đêm 30 Tiêu a di..."
Tiêu Uyển Thanh căn bản không còn nghe rõ Lâm Tiễn nói gì sau đó, cô chỉ lặng nhìn nữ hài, từ đáy lòng cẩn thận mặc niệm mấy chữ tốt đẹp này "Về sau", "Chúng ta", "Hàng năm"...
Cô... có thể như vậy chờ mong sao?
Một giây sau, cô giật mình phỉ nhổ khiển trách chính mình, Tiêu Uyển Thanh, ngươi như thế nào lại bắt đầu ghê tởm vô sỉ tham lam mà suy nghĩ bậy bạ như vậy?
Không thể, không thể, không được!
Lâm Tiễn rồi sẽ lớn lên, sẽ rời đi, làm sao có thể mãi mãi ở đây bồi lão a di như cô?
Đến Chu Thấm còn không thể nguyên vẹn dài lâu mà có được nhân sinh sau này của Lâm Tiễn, huống chi là cô đây?
Chỉ có điều, Lâm Tiễn hiện giờ có lòng như vậy, cô nên biết đủ mà thấy hài lòng rồi, không phải sao?
So với quãng đời sắp tới dài đằng đẵng lại vô cùng tươi đẹp của nàng, vài năm ngắn ngủi ở bên cô, chung quy rồi sẽ hoá thành một đoạn ký ức mơ hồ nhàn nhạt. Rất nhiều năm sau, nếu như Lâm Tiễn nhớ đến cô, bất quá cũng chỉ là... Tiêu Uyển Thanh, một a di nàng đã từng gần gũi khi xưa.
Đến khi cô già đi, nếu Lâm Tiễn còn nhớ đến cô, hàng năm Tết đến sẽ mang theo tuấn lãng trượng phu cùng hài tử thông minh đến cùng cô bái niên, nhìn một chút lão nhân cô đơn này... Tiêu Uyển Thanh, như vậy cũng đã đủ rồi, không phải sao?
Tiêu Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, lừa mình dối người mà nghĩ, rất tốt, như vậy liền rất tốt rồi.
Ăn xong sủi cảo, Tiêu Uyển Thanh sợ Lâm Tiễn về nhà quá trễ sẽ không kịp ăn bữa cơm chiều, liền lo lắng thúc giục nàng trở về. Lâm Tiễn lại giống kẹo cao su vậy, nhão nhão dính dính, làm thế nào cũng không chịu nhúc nhích, bướng bỉnh ở lại bồi cô nấu bữa cơm tất niên, nấu nhiều đến căn bản cô sợ ăn không nổi hết phân nửa. Đến lần thứ nhất thúc giục, thấy sắc trời chuyển tối rồi, nàng mới đứng lên, lưu luyến rời đi.
Đưa Lâm Tiễn đến cửa rồi, Tiêu Uyển Thanh bỗng nhớ đến điều gì, cách tay áo kéo cổ tay Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, chờ dì một chút, dì đi lấy thứ này cho con."
Lâm Tiễn cũng đang kiếm cớ chui về phòng ngủ, nghe Tiêu Uyển Thanh nói vậy, mặt mày lập tức hớn hở: "Dạ, Tiêu a di đi đi, con cũng nhớ ra còn để quên đồ trong phòng."
Nói rồi, không đợi Tiêu Uyển Thanh phản ứng, nàng nhanh như chớp chạy về phòng, bỏ Tiêu Uyển Thanh ở lại phía sau.
Tiêu Uyển Thanh nhìn động tác trẻ con của nàng, bất đắc dĩ cưng chiều mỉm cười, chậm rãi rảo bước về phòng ngủ, lấy trong ngăn kéo phong bao mừng tuổi cô đã chuẩn bị từ sớm, vốn định chờ sau Tết Lâm Tiễn trở về rồi mới đưa cho nàng.
Quà mừng tuổi, là hai quả cầu vàng bạc cùng mười tám tờ Mao gia gia. (tờ ¥100, khoảng 340k VND)
Năm sáu năm trước, dù cô không đến nhà Lâm Tiễn chúc Tết, nhưng tiền mừng tuổi vẫn luôn chu đáo gửi Chu Thấm đưa cho nàng. Chỉ là, cô vừa đưa phong bao ra, Chu Thấm lập tức đem một phong khác đưa lại cho cô, nói là bà cho cô tiền mừng tuổi. Vì vậy cho nên về sau, Tiêu Uyển Thanh cũng không còn ý tứ đưa tiền mừng tuổi cho Lâm Tiễn nữa.
Lần này, cô rút cuộc có thể đưa tận tay cho Lâm Tiễn rồi.
Từ phòng ngủ đi ra, Tiêu Uyển Thanh liền nhìn thấy Lâm Tiễn thu lưng hóp bụng, rón rén như mèo con từ phòng ăn bước ra. Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rồi cũng không suy nghĩ sâu xa, mỉm cười hỏi Lâm Tiễn: "Đã lấy xong đồ chưa?"
Lâm Tiễn nhanh chóng bước ra ngoài vài bước, mang theo Tiêu Uyển Thanh cũng nương theo nàng mà đi ra, cách xa khỏi phòng bếp. Đôi mắt Lâm Tiễn đen láy, mang theo ý cười dạt dào, gật đầu nói: "Dạ, đã cất kỹ rồi ạ."
Tiêu Uyển Thanh không nghi ngờ gì, mỉm cười cầm một phong đại hồng bao đưa cho Lâm Tiễn, ôn nhu nói: "Tiễn Tiễn, a di cho con tiền mừng tuổi. Năm mới vui vẻ."
Từ lúc Tiêu Uyển Thanh đi ra, Lâm Tiễn đã nhìn thấy phong hồng bao trên tay cô, cho nên cũng không kinh ngạc. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt mềm mại đáp lời: "Con cảm ơn Tiêu a di." Nhưng hai tay lại không đưa ra nhận lấy phong bao.
Bởi vì hôm nay Tiêu Uyển Thanh có rất nhiều dị thường, nên trong lòng nàng bỗng khấp khởi một phần khát vọng cùng chờ mong. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt đầy hy vọng, nhẹ giọng dò xét: "Nhưng mà Tiêu a di, tiếng pháo giao thừa còn chưa vang lên, còn chưa đến lúc chúc Tết nhận lì xì mà. Chờ hai ngày nữa, dì đến nhà chúc Tết rồi lại lì xì cho con, có được không?"
Tiêu Uyển Thanh không ngờ nữ hài sẽ nói như vậy, cô sửng sốt một chút, năm ngón tay siết chặt lấy hồng bao.
Lâm Tiễn nhìn thấy trên mặt cô có do dự cùng giãy giụa loé lên, đến cuối cùng, ánh mắt đau đớn kia vẫn trầm mặc không đáp ứng nàng.
Lâm Tiễn đột nhiên lại cảm thấy, đau lòng. Nàng đang làm cái gì? Nàng vì sao lại vội vã như vậy, được một tấc lại muốn tiến một thước? Nàng sao có thể bức bách cô, làm cho cô khó xử như vậy?
Lâm Tiễn liền gạt bỏ tâm tư, hai tay nhận lấy hồng bao, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, thầm thì: "Cảm ơn Tiêu a di, dì cũng vậy, năm mới vui vẻ."
Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy đáy mắt nữ hài có chút thất vọng chợt loé lên, trong chớp mắt, cô gần như muốn mở miệng đáp ứng nàng rồi. Nhưng mà đến cùng, rút cuộc cũng không có cách nào đồng ý. Thân thể cứng đờ của cô được nữ hài ôn nhu ôm vào lòng, chần chờ một hồi lâu, vẫn là nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve tóc nàng.
Lâm Tiễn đi rồi, tất cả sinh khí cùng ấm áp trong nhà, dường như theo khoảnh khắc nàng khép cửa rời đi, đều đã bị giam chặt bên ngoài cánh cửa. Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ tựa người, nhìn phòng khách một mảnh trống rỗng, rồi lại nhìn ngoài cửa sắc trời ảm đạm, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo quạnh hiu.
Nhưng rồi một giây sau, tin nhắn của Lâm Tiễn lại vừa vặn truyền đến. Nàng nói, Tiêu a di, dì nhớ ăn cơm, để lâu sẽ nguội lạnh mất.
Đôi mắt lạnh lẽo cô quạnh của Tiêu Uyên Thanh không tự chủ được mà trở nên ấm áp, khoé môi cũng khẽ nở một đường cong.
Cả bàn đồ ăn a, có hai món là Tiễn Tiễn tự tay nấu, là nên ăn a...
Cô xoay người, bước chân mang theo chút nhẹ nhàng, nhanh chóng rảo bước trở về phòng ăn. Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, còn không mở đèn lên, cô đã mơ hồ nhìn thấy ở chỗ ngồi thường ngày của Lâm Tiễn trên bàn ăn, có một bóng đen khổng lồ đang ngồi lọt thỏm trong ghế.
Là một chú gấu Teddy lông xù cao đến nửa người lớn đang đoan chính ngồi trên ghế, mỉm cười hì hì nhìn cô.
Trong chốc lát, phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng), Tiêu Uyển Thanh nhớ lại vừa rồi Lâm Tiễn hóp lưng như mèo, lén lén lút lút, còn có điệu bộ vui vẻ của nàng lúc cong mi nói "Đã cất kỹ rồi", thậm chí còn có giọng nói mềm mại lúc ấm ức kể xe buýt chen lấn làm nàng mệt chết đi được... Như có một trận cuồng phong hung hăng càn quét, trái tim Tiêu Uyển Thanh tựa chiếc lá lẻ loi, mặc kệ gió thốc mưa sa, vẫn kiên trì bám lấy cành không chịu rời đi.
Trong ánh hoàng hôn, Tiêu Uyển Thanh thẫn thờ đứng lặng người thật lâu, tự nhủ chính mình, phía trước là vực sâu muôn trượng, nếu bước thêm một bước, chính là đời này... vạn kiếp bất phục.
Nhưng rồi, thân thể dường như lại không chịu tuân theo sự khống chế của tâm trí, Tiêu Uyển Thanh rút cuộc không tự chủ được mà từng bước từng bước nặng nề bước tới chú gấu Teddy trước mặt.
Trên cổ Teddy có một sợi dây đỏ, treo một chiếc hồng bao thật lớn.
Hai tay Tiêu Uyển Thanh nắm lại thành đoàn, do dự một hồi lâu rồi mới khẽ chạm vào sợi dây kia, tháo hồng bao xuống. Từ trong hồng bao đổ ra, chính là một chồng tiền đỏ xếp hình trái tim tinh xảo, còn có một tấm card nhỏ hình trái tim. Bên trên, là một hàng chữ phiêu dật viết mấy dòng:
"Tiểu Teddy cấp Tiêu Tiểu Uyển tiền mừng tuổi. Tiêu Tiểu Uyển phải ăn cơm thật ngoan, mau mau lớn lên a."
Bên tai Tiêu Uyển Thanh tựa hồ có thể nghe thấy được, nếu nữ hài nói ra những lời này, giọng điệu của nàng sẽ đến thế nào mềm mại ngọt ngào...
Trong yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng trái tim mình mãnh liệt đập loạn, như vậy vội vã, như vậy liều lĩnh mà điên cuồng phát ra.
Teddy không nghe thấy, Tiêu Uyển Thanh trong lòng hoảng hốt mà loạn niệm bao nhiêu lần "Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không..."
Nhưng mà, bản《 Tâm Kinh 》đã từng vô số lần đem cô từ mê loạn cùng khủng hoảng dần bình tĩnh trở lại... lần này cũng mất đi hiệu lực rồi.
Cô mang theo run rẩy, đưa tay ôm lấy cổ Teddy, tựa như đang ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Tiễn vậy. Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, dùng gò má còn vương chút đau đớn, quyến luyến mà cọ cọ lên lông tơ mềm mại của Teddy, trong lòng, bởi vì cật lực khắc chế mà chua xót đến phát đau.
Cuối cùng, Tiêu Uyển Thanh không áp chế nổi mà ngẩng đầu, trên chiếc trán mềm mịn, trên chóp mũi đen bóng nhỏ xíu của Teddy...
Và cả trên khoé miệng mỉm cười kia, từng chút từng chút rơi xuống... Tiêu Uyển Thanh đem tất cả nhu tình khẽ hôn.
Màn đêm hoàn toàn phủ xuống. Bóng tối hung tợn tựa hồ muốn nuốt sống cô.
Lông tơ của Teddy dần thấm đẫm dòng nước mắt nóng hổi.
Tiêu Uyển Thanh tuyệt vọng nghĩ: Phật tổ, sợ là cũng cứu không được ta a...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Tiêu a di: Ta là biến thái sao?
Lâm Tiễn: Đưa Teddy ta đây chẳng lẽ là biến thái sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook