Dư Sinh Vi Kỳ
-
C43: Về sau có con đau lòng dì
Cơm no rượu say, đến lúc vãn tiệc cũng đã gần mười một giờ đêm. Tiêu Uyển Thanh đề nghị gọi xe đưa các nàng về nhà, liền bị cả đám phản đối. Không còn cách nào, cô đành phải thỏa hiệp, thế nhưng vẫn lo lắng dặn dò Hạ Chi Cẩn chạy xe cẩn thận, về tới nơi liền nhắn tin báo bình an cho Lâm Tiễn.
Sau đó, Tiêu Uyển Thanh ở lại thu dọn, chỉ có một mình Lâm Tiễn đưa mọi người ra xe.
Vừa rời khỏi thang máy, Hạ Chi Cẩn liền rảo bước đi lấy xe, Trần Chỉ cùng Đường Mạt cũng bám theo. Chỉ còn Lâm Tiễn và Thời Mãn cố ý chầm chậm đi phía sau.
Huyên náo một hồi, Thời Mãn uống có hơi quá chén, khuôn mặt trắng nõn của nàng lúc này ửng hồng, càng tăng thêm vài phần kiều mị liêu nhân. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng trước sau vẫn điềm tĩnh sắc sảo, không vẩn một gợn hơi men. Ra khỏi cửa tòa nhà, Thời Mãn khôi phục lại giọng lưỡi lợi hại, quay sang Lâm Tiễn đòi hỏi: "Cậu vẫn còn thiếu mình một câu cảm ơn cùng phong bao lì xì bà mối nha."
Lâm Tiễn làm mặt ngu: "Huh? Cậu nói gì?"
"A" Thời Mãn cười lạnh một tiếng: "Cậu cứ giả vờ đi...". Nàng đàm đạm tự nhủ: "Xem ra lần sau cũng không cần phải nhọc công. Hao tâm tổn trí để giúp đỡ như vậy, mà người ta một chút cũng không thèm cảm kích..."
"A..., mình sai rồi, mình sai rồi Mãn Mãn." Lâm Tiễn lập tức đổi giọng, khúm núm khoa trương: "Mãn Mãn, cậu làm sao thông minh tinh tường như vậy? Mãn Mãn, cậu cái gì cũng biết... Đại ân của cậu hôm nay, Lâm Tiễn nhất định khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên." Nói xong, ánh mắt nàng lo lắng nhìn qua thân hình thon gầy như ngọc của Hạ Chi Cẩn, thoáng trầm giọng hỏi: "Hôm nay cậu đột ngột xuất quỹ [1] như vậy, học tỷ... chuyện với chị ấy có ảnh hưởng gì không?"
Thời Mãn cũng bất giác nhìn về phía Hạ Chi Cẩn, đáy mắt sâu kín cuộn dâng từng đợt sóng ngầm. Mấy giây sau, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Tiễn thản nhiên nói: "Không sao đâu, Lâm Tiễn. Tình huống của chúng ta không giống nhau, mình... không muốn chờ đợi thêm nữa."
Chuyện của Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh, vốn dĩ là hai người các nàng chưa từng dám nghĩ tới.
Còn chuyện của Thời Mãn cùng Hạ Chi Cẩn, trước nay đều là Hạ Chi Cẩn luôn né tránh đối diện.
Giả ngốc, một người là đủ rồi.
Lúc Hạ Chi Cẩn lái xe trờ tới, Thời Mãn đột nhiên nắm lấy tay Lâm Tiễn, lôi kéo làm bộ đẩy Lâm Tiễn ra, hướng nàng lớn giọng từ chối: "Lâm Tiễn, không cần cậu đỡ. Mình chỉ là chóng mặt một chút thôi, mình không say, có thể tự mình đi được!"
Lâm Tiễn bất ngờ bị Thời Mãn kéo, lại nghe thấy nàng nói năng hồ đồ, cả người bỗng đông cứng. Lâm Tiễn nhìn thoáng qua ánh mắt quan tâm của Hạ Chi Cẩn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt, tất thảy đều như đang hướng về nàng như muốn hỏi "Các cậu đang nháo gì vậy?"
Thời Mãn cố tình làm ngơ, tư thái ngần ngật như thể thật sự có điểm say, ánh mắt đắm đuối nhìn Lâm Tiễn hồi lâu rồi mới buông tay nàng ra, cười nhẹ: "Xe tới rồi, mình đi đây, cảm ơn cậu và Tiêu a đi đã cho mình một buổi tối đáng nhớ". Nàng đột nhiên cất cao giọng, ồn ào ngây ngốc nói: " Lần nữa nào, Lâm Tiễn, sinh nhật vui vẻ!" Dứt lời, Thời Mãn ngả nghiêng đi về phía xe Hạ Chi Cẩn.
Hạ Chi Cẩn vội vàng xuống xe, đôi chân thon dài rảo nhanh vài bước đã đến sát bên Thời Mãn, vững vàng đỡ lấy nàng. Cúi đầu xuống đã nghe thấy trên người nàng một thân nhàn nhạt mùi rượu. Mùi rượu hoà quyện với hương thơm mát đặc trưng trên người Thời Mãn, tuy không khó chịu, nhưng vẫn khiến cho Hạ Chi Cẩn không khỏi nhíu mày.
"Em say quá rồi." Giọng Hạ Chi Cẩn trước sau như một, trầm đạm lạnh lùng.
Thời Mãn thuận thế tựa vào người Hạ Chi Cẩn. Nàng ngước mắt nhìn lên sống mũi thắng tắp của Hạ Chi Cẩn, nhìn đôi hàng mi dài rợp trên đôi mắt trong trẻo của nàng, nhẹ giọng mang theo chút kiều mị mà hỏi: "Vậy sao lúc nãy chị không ngăn cản em?" Nói rồi, Thời Mãn ngập ngừng dụi đầu vào một bên tai Hạ Chi Cẩn, khẽ giọng nỉ non: "Em còn tưởng, từ nay về sau chị không dám tới gần em nữa..."
Lâm Tiễn cảm giác rõ được Hạ Chi Cẩn thoáng run người, một cách vô thức như muốn ôm lấy Thời Mãn, nhưng khi Chi Cẩn vừa vươn tay ra, thì Thời Mãn lại cố tình né tránh, lạnh nhạt xoay lưng bước thẳng vào xe, không ngoái đầu nhìn lại mà nói với Lâm Tiễn: "Tiểu Tiễn, tới đây được rồi, cậu về đi."
Bàn tay Hạ Chi Cẩn bất giác nắm lại, rồi như vô lực mà buông thõng. Nàng ngước nhìn Lâm Tiễn, đôi mắt luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng vẫn ẩn chứa sự ân cần: "Trở về đi. Buổi tối gió lớn, em lại không mặc áo khoác, cẩn thận nhiễm lạnh."
Trần Chỉ cùng Đường Mạt đứng ở bên cạnh xe phụ họa nói: "Lâm Tiễn, cậu lên đi. Chúng mình đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Hôm nay, chúng mình chơi đùa rất vui vẻ, cám ơn cậu."
Lâm Tiễn gật đầu nhưng vẫn đứng yên: "Chờ các cậu rời đi, mình sẽ trở về."
Mọi người hết cách, đành phải thúc giục Hạ Chi Cẩn: "Học tỷ, vậy chúng ta đi thôi." Hạ Chi Cẩn nghe vậy, cũng liền nhanh chóng lên xe nổ máy rời đi.
❅❅❅
Tới khi xe của Hạ Chi Cẩn mất hút vào trong bóng đêm, Lâm Tiễn mới chậm rãi xoay người trở về. Nàng vừa mới bước vào trong thang máy thì điện thoại rung lên, Lâm Tiễn mở xem, là tin nhắn của Thời Mãn. Chỉ ngắn gọn 8 chữ, không đầu không đuôi: "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi" [2].
Lâm Tiên ngẩn ngơ dán mắt vào tin nhắn, tâm trí hỗn loạn, đến khi màn hình điện thoại tối đen, cửa thang máy tự động mở ra, nàng vẫn không thể đoán được Thời Mãn gửi cho nàng 8 chữ này rút cuộc là có ý gì.
Lâm Tiễn thở dài cất điện thoại, vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa thì đã nghe thấy tiếng cửa chống trộm "lạch cạch" mở.
Tiêu Uyển Thanh từ trong nhà ló đầu ra, nhìn nàng mỉm cười: "Dì nghe tiếng bước chân, đoán là con về".
Lâm Tiễn bước vào nhà, khép cửa lại. Nàng vừa thay giày vừa trêu chọc: "Dì không sợ nghe lầm sao, lỡ không phải con mà là kẻ xấu thì sao?"
Tiêu Uyển Thanh quay trở lại phòng khách, tiếp tục loay hoay dọn dẹp đồ chơi điện tử và chút thức ăn còn thừa, thản nhiên nhưng đầy tin tưởng khẽ nói: "Con chạy nhanh như vậy, nhất định sẽ kịp thời tới giúp dì đối phó."
Lâm Tiễn nghe được, không khỏi câu môi nở nụ cười. Nhưng rồi như chợt nghĩ tới điều gì, ý cười dần tan biến trên khuôn mặt nàng.
Nàng bước tới bên Tiêu Uyển Thanh, cúi đầu lặng lẽ cùng cô dọn dẹp, kê lại bàn trà, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Tiêu a di, con đã chẳng chạy đủ nhanh...
Kẻ xấu xa kia, con cũng chẳng tới kịp để đối phó...
Lâm Tiễn trầm mặc gom tất cả những đồ thừa còn vương vãi lại một chỗ, rồi cầm chổi lên chuẩn bị quét dọn. Không để ý tới, Tiêu Uyển Thanh đã tới ngồi trên sofa tự lúc nào, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, rồi bỗng nhẹ giọng hỏi: "Tiễn Tiễn, con không muốn hỏi dì điều gì sao?"
Khóe môi của cô cười rất dịu dàng, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tiễn, bình thản chờ mong.
Lâm Tiễn lập tức khựng lại nhìn Tiêu Uyển Thanh, nàng cắn cắn môi, muốn mở miệng ra nói mà lại không thốt nổi nên lời.
Tiêu Uyển Thanh khẽ nghiêng đầu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Tiễn ngắc ngứ nuốt khan, chần chừ một lúc rồi kéo ghế tới bên sofa, ngồi thẳng lưng đối diện với Tiêu Uyển Thanh. Nàng do dự ngước nhìn Tiêu Uyển Thanh, rồi lại cúi mặt xuống, bối rối hỏi: "Tiêu a di, khi nãy chơi đùa, có phải là thật không?" Vừa dứt lời, nàng vội vàng bồi thêm một câu: "Con không có ý mạo phạm."
Tiêu Uyển Thanh cười cười, ấm giọng trả lời nàng: "Dì biết, không có chuyện gì đâu. Thật sự, Lâm Tiễn, dì thích nữ nhân." Cô không né tránh, thẳng thắn bằng phẳng mà trả lời Lâm Tiễn. "Lâm Tiễn, ngày hôm nay, chỉ hôm nay thôi, con muốn biết điều gì đều có thể hỏi. Dì sẽ nói hết cho con."
Lâm Tiễn chớp mắt không dám tin, vừa mừng vừa sợ mà nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh. Nàng bối rối đan hai tay lại, đặt trên đầu gối, cố gắng trấn tĩnh một chút rồi mới khó khăn mở miệng hỏi: "Ngày trước... Dì cùng cha mẹ, cũng là bởi vì chuyện này mà bất hòa phải không? Chỉ có Ôn Đồng a di biết, còn tất cả những người khác, bao gồm cả mẹ con, đều không hay biết gì?"
Nét tươi cười trên khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh bỗng chốc tan biến. Phảng phất nhớ về chuyện xưa, ánh mắt cô dần trở nên xa xôi...
"Uhm... Nàng không muốn dì gả cho người khác. Dì vì muốn làm cho nàng an tâm, liền thẳng thắn nói chuyện của hai đứa với cha mẹ."
"Nhưng... sau đó thì sao?" Lâm Tiễn biết rõ, câu này nàng không nên hỏi. Nhưng vẫn là nhịn không được! Nhớ đến hình ảnh người thiếu phụ mang thai ngày ấy, rồi lại nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh một thân cô độc suốt bấy lâu nay... cảm thấy ngực quặn thắt như bị dao cứa, lại nóng rực như bị lửa thiêu.
"Sau đó thế nào..." Tiêu Uyển Thanh khóe môi khẽ nhếch, nhàn nhạt cười. "Sau đó, mẹ nàng ngã bệnh. Tâm nguyện cuối cùng chính là muốn nhìn thấy nàng kết hôn, sinh con, suốt đời không gặp lại dì. Cho nên, nàng làm theo ý mẹ, chúng ta chia tay."
Tiêu Uyển Thanh không nói với Lâm Tiễn, mẹ Nhan Giai trước đó đã từng tới gặp cô. Bà khi đó sinh khí dồi dào, ngang ngược yêu cầu cô chủ động rời bỏ Nhan Giai. Dĩ nhiên, Tiêu Uyển Thanh không chấp thuận. Không lâu sau đó, được tin bà lâm bệnh nặng, Nhan Giai đưa cô đến thăm. Ở phòng bệnh, bà tìm cớ đuổi khéo Nhan Giai ra ngoài, khi chỉ còn lại hai người liền lộ mặt ngả bài: "Ta không cần khách khí nói cho cô biết, là ta giả bệnh. Nhưng cô biết thì cũng có thể làm được gì?". Quả nhiên lúc sau, khi cô gần xa nhắc khéo Nhan Giai, chuyện mẹ đột nhiên ngã bệnh thật trùng hợp với thời điểm hai người công khai, Nhan Giai đã lập tức phản ứng rất gay gắt, chỉ trích cô ích kỷ, sao có thể độc ác nghi ngờ mẹ mình đem sinh mệnh ra đùa bỡn.
Ích kỷ! Rút cuộc, là ai ích kỷ?
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Người dưng vĩnh viễn chẳng thể bằng ruột thịt. Đau lòng chính là, đến khi đó Tiêu Uyển Thanh mới nhận ra, trong mắt đối phương, rút cuộc, cô vẫn chỉ là một "người dưng".
Tiêu Uyển Thanh đàm đạm nói vài câu, Lâm Tiễn nghe được, lại tức đến nghẹn ngào, tim như bị ngàn mũi dao cứa vào đau nhói.
Tiêu a di vì nàng vượt mọi chông gai, từ bỏ hết thảy, hai bàn tay trắng chạy đến bên nàng. Mà nàng, có thể thản nhiên như vậy mà quay lưng bỏ đi, kết hôn rồi sinh con? Mẹ của nàng cần báo hiếu, nên nàng quay lưng. Vậy khi nàng yêu cầu Tiêu a di xuất quỹ, liền không thèm nghĩ tới cha mẹ của Tiêu a di cũng cần báo hiếu sao? Lâm Tiễn dùng sức nắm chặt hai tay, cho đến khi móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay cũng không hề có chút cảm giác.
Rút cuộc, hỏa khí trong lòng không kiềm nổi, Lâm Tiễn giơ tay phải lên mãnh liệt đấm xuống mặt bàn, vang lên một tiếng "Ầm" thật lớn, nghiến răng nghiến lợi nghẹn lời mắng: "Cặn bã!"
Tiêu Uyển Thanh bị động tác đột ngột của Lâm Tiễn dọa đến thất kinh. Cô thảng thốt chạy đến trước mặt Lâm Tiễn, ngồi xụp xuống, hai tay run rẩy ôm lấy bàn tay phải của Lâm Tiễn. Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh khẩn trương như vậy, thần sắc nghiêm nghị, vừa sợ lại vừa giận mà quát lớn: "Lâm Tiễn, con điên rồi sao!"
Bàn tay non mịn trắng nõn của Lâm Tiễn vừa va chạm một chút lập tức rách da, máu đỏ hung hăng chảy thành dòng. Tiêu Uyển Thanh vội vàng đứng lên, chạy đi lấy hộp sơ cứu để rửa vết thương cho Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn đưa bàn tay rỉ máu đang đau đến tê cứng kia mà giữ cô lại, hốc mắt đỏ bừng, thanh âm nghẹt đắng: "Tiêu a di, con không có điên. Là con xót dì..."
Tiêu Uyển Thanh ngắm nhìn bàn tay thấm máu cùng đôi mắt phiếm hồng của nữ hài, hốt nhiên cũng đỏ cả vành mắt.
Bao nhiêu năm qua, đoạn tình cảm kia, đối với người ngoài, cô một chữ cũng không dám hé răng, chỉ có thể căng mình ra tự xoa dịu vết thương. Đồng nghiệp ngầm mắng cô tỏ vẻ, bạn học cũ hẹn không được mấy lần, sau lưng cũng mắng cô bội bạc vô tình. Tiêu Uyển Thanh không dám khóc, không dám cười, chỉ có thể cắn răng trân mình chịu đựng. Còn những người biết chuyện... A, Ôn Đồng luôn trách cô khờ dại, còn cha mẹ thì mỉa mai cô gieo gió gặt bão. Chỉ có Lâm Tiễn, chỉ có một mình nàng nói với cô, rằng: "Con xót dì..."
Không còn quản là mình lập dị, ấu trĩ cùng ủy khuất đến đâu, nước mắt tựa hồ không còn kiềm nén nổi, ức chế nghẹn ngào mà trượt xuống thành hàng...
Lâm Tiễn đứng lên nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh. Nàng đã cao hơn một chút, vóc dáng cơ hồ muốn ngang bằng Tiêu Uyển Thanh. Nàng sát tới gần cô, dịu dàng nhìn khuôn mặt mỹ lệ đang lê hoa đái vũ [3] kia, thầm nghĩ, muốn lại gần hơn chút nữa. Từng chút, từng chút hôn lên những giọt nước mắt đang vương trên gò má cô...
Nhưng rồi, Lâm Tiễn đem môi dưới cắn muốn bật máu, cuối cùng vẫn là đem lý trí ra khắc chế. Nàng đưa tay, từng chút từng chút ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, đem thân thể đơn bạc nhu nhược của cô ôm chặt vào lòng.
Lâm Tiễn ghé sát bên tai Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Cảm ơn dì, Tiêu a di. Cảm ơn dì đã tin tưởng con, thẳng thắn với con. Cảm ơn dì đã nguyện ý mở lòng ra với con. Cảm ơn dì..."
"Về sau, có con đau lòng dì."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
[1] Xuất quỹ: Come-out với gia đình.
[2] Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi: Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi". Ý chỉ ngay cả tâm tính mãnh liệt đến mấy cũng có lúc rung động trước những mỏng manh tinh tế.
[3] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị: Lê hoa nhất chi xuân đái vũ (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân).
【Tác giả có lời muốn nói】
Về tiền nhiệm, Tung C tiểu khả ái nói rất đúng lạp. "Không phải quên không được yêu, mà là quên không được tổn thương."
Tiêu a di không còn yêu tiền nhiệm, nhưng là, tiền nhiệm, vẫn luôn là nàng khúc mắc. Là tiền nhiệm dạy nàng biết yêu, cũng là tiền nhiệm làm nàng không còn dám yêu nữa.
Có đôi khi, được ăn cả ngã về không, sẽ táng gia bại sản. Tiêu Uyển Thanh đã đánh cuộc thì phải chịu thua, lại cũng canh cánh trong lòng.
Tiểu khả ái nhóm, nếu có thể nói...... Bình luận, cùng chương lần đầu tiên bình có thể đánh 2 phân thời điểm có thể hay không tận lực câu tuyển một chút 2 phân, khóc chít chít.
Xuẩn tác giả ở bò tự nhiên tích phân bảng đơn, mỗi lần nhìn đến 0 phân bình luận đều hảo tâm đau a...... Tâm lý hoạt động như sau:
Oa, tiểu khả ái tới lâm hạnh ta, vui rạo rực, a, tiểu khả ái nàng quên chấm điểm, một mũi tên nhập tâm, hảo tâm đau. Ta mặc kệ, ta cảm thấy tiểu khả ái nhất định là quên chấm điểm.
Như vậy thật giống như, thật giống như có người thổ lộ nói yêu ta, ta lòng Mãn Mãn vui mừng đóng đôi mắt, kết quả nàng lại quên hôn ta giống nhau, ủy khuất ba ba.
Sau đó, Tiêu Uyển Thanh ở lại thu dọn, chỉ có một mình Lâm Tiễn đưa mọi người ra xe.
Vừa rời khỏi thang máy, Hạ Chi Cẩn liền rảo bước đi lấy xe, Trần Chỉ cùng Đường Mạt cũng bám theo. Chỉ còn Lâm Tiễn và Thời Mãn cố ý chầm chậm đi phía sau.
Huyên náo một hồi, Thời Mãn uống có hơi quá chén, khuôn mặt trắng nõn của nàng lúc này ửng hồng, càng tăng thêm vài phần kiều mị liêu nhân. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng trước sau vẫn điềm tĩnh sắc sảo, không vẩn một gợn hơi men. Ra khỏi cửa tòa nhà, Thời Mãn khôi phục lại giọng lưỡi lợi hại, quay sang Lâm Tiễn đòi hỏi: "Cậu vẫn còn thiếu mình một câu cảm ơn cùng phong bao lì xì bà mối nha."
Lâm Tiễn làm mặt ngu: "Huh? Cậu nói gì?"
"A" Thời Mãn cười lạnh một tiếng: "Cậu cứ giả vờ đi...". Nàng đàm đạm tự nhủ: "Xem ra lần sau cũng không cần phải nhọc công. Hao tâm tổn trí để giúp đỡ như vậy, mà người ta một chút cũng không thèm cảm kích..."
"A..., mình sai rồi, mình sai rồi Mãn Mãn." Lâm Tiễn lập tức đổi giọng, khúm núm khoa trương: "Mãn Mãn, cậu làm sao thông minh tinh tường như vậy? Mãn Mãn, cậu cái gì cũng biết... Đại ân của cậu hôm nay, Lâm Tiễn nhất định khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên." Nói xong, ánh mắt nàng lo lắng nhìn qua thân hình thon gầy như ngọc của Hạ Chi Cẩn, thoáng trầm giọng hỏi: "Hôm nay cậu đột ngột xuất quỹ [1] như vậy, học tỷ... chuyện với chị ấy có ảnh hưởng gì không?"
Thời Mãn cũng bất giác nhìn về phía Hạ Chi Cẩn, đáy mắt sâu kín cuộn dâng từng đợt sóng ngầm. Mấy giây sau, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Tiễn thản nhiên nói: "Không sao đâu, Lâm Tiễn. Tình huống của chúng ta không giống nhau, mình... không muốn chờ đợi thêm nữa."
Chuyện của Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh, vốn dĩ là hai người các nàng chưa từng dám nghĩ tới.
Còn chuyện của Thời Mãn cùng Hạ Chi Cẩn, trước nay đều là Hạ Chi Cẩn luôn né tránh đối diện.
Giả ngốc, một người là đủ rồi.
Lúc Hạ Chi Cẩn lái xe trờ tới, Thời Mãn đột nhiên nắm lấy tay Lâm Tiễn, lôi kéo làm bộ đẩy Lâm Tiễn ra, hướng nàng lớn giọng từ chối: "Lâm Tiễn, không cần cậu đỡ. Mình chỉ là chóng mặt một chút thôi, mình không say, có thể tự mình đi được!"
Lâm Tiễn bất ngờ bị Thời Mãn kéo, lại nghe thấy nàng nói năng hồ đồ, cả người bỗng đông cứng. Lâm Tiễn nhìn thoáng qua ánh mắt quan tâm của Hạ Chi Cẩn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt, tất thảy đều như đang hướng về nàng như muốn hỏi "Các cậu đang nháo gì vậy?"
Thời Mãn cố tình làm ngơ, tư thái ngần ngật như thể thật sự có điểm say, ánh mắt đắm đuối nhìn Lâm Tiễn hồi lâu rồi mới buông tay nàng ra, cười nhẹ: "Xe tới rồi, mình đi đây, cảm ơn cậu và Tiêu a đi đã cho mình một buổi tối đáng nhớ". Nàng đột nhiên cất cao giọng, ồn ào ngây ngốc nói: " Lần nữa nào, Lâm Tiễn, sinh nhật vui vẻ!" Dứt lời, Thời Mãn ngả nghiêng đi về phía xe Hạ Chi Cẩn.
Hạ Chi Cẩn vội vàng xuống xe, đôi chân thon dài rảo nhanh vài bước đã đến sát bên Thời Mãn, vững vàng đỡ lấy nàng. Cúi đầu xuống đã nghe thấy trên người nàng một thân nhàn nhạt mùi rượu. Mùi rượu hoà quyện với hương thơm mát đặc trưng trên người Thời Mãn, tuy không khó chịu, nhưng vẫn khiến cho Hạ Chi Cẩn không khỏi nhíu mày.
"Em say quá rồi." Giọng Hạ Chi Cẩn trước sau như một, trầm đạm lạnh lùng.
Thời Mãn thuận thế tựa vào người Hạ Chi Cẩn. Nàng ngước mắt nhìn lên sống mũi thắng tắp của Hạ Chi Cẩn, nhìn đôi hàng mi dài rợp trên đôi mắt trong trẻo của nàng, nhẹ giọng mang theo chút kiều mị mà hỏi: "Vậy sao lúc nãy chị không ngăn cản em?" Nói rồi, Thời Mãn ngập ngừng dụi đầu vào một bên tai Hạ Chi Cẩn, khẽ giọng nỉ non: "Em còn tưởng, từ nay về sau chị không dám tới gần em nữa..."
Lâm Tiễn cảm giác rõ được Hạ Chi Cẩn thoáng run người, một cách vô thức như muốn ôm lấy Thời Mãn, nhưng khi Chi Cẩn vừa vươn tay ra, thì Thời Mãn lại cố tình né tránh, lạnh nhạt xoay lưng bước thẳng vào xe, không ngoái đầu nhìn lại mà nói với Lâm Tiễn: "Tiểu Tiễn, tới đây được rồi, cậu về đi."
Bàn tay Hạ Chi Cẩn bất giác nắm lại, rồi như vô lực mà buông thõng. Nàng ngước nhìn Lâm Tiễn, đôi mắt luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng vẫn ẩn chứa sự ân cần: "Trở về đi. Buổi tối gió lớn, em lại không mặc áo khoác, cẩn thận nhiễm lạnh."
Trần Chỉ cùng Đường Mạt đứng ở bên cạnh xe phụ họa nói: "Lâm Tiễn, cậu lên đi. Chúng mình đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Hôm nay, chúng mình chơi đùa rất vui vẻ, cám ơn cậu."
Lâm Tiễn gật đầu nhưng vẫn đứng yên: "Chờ các cậu rời đi, mình sẽ trở về."
Mọi người hết cách, đành phải thúc giục Hạ Chi Cẩn: "Học tỷ, vậy chúng ta đi thôi." Hạ Chi Cẩn nghe vậy, cũng liền nhanh chóng lên xe nổ máy rời đi.
❅❅❅
Tới khi xe của Hạ Chi Cẩn mất hút vào trong bóng đêm, Lâm Tiễn mới chậm rãi xoay người trở về. Nàng vừa mới bước vào trong thang máy thì điện thoại rung lên, Lâm Tiễn mở xem, là tin nhắn của Thời Mãn. Chỉ ngắn gọn 8 chữ, không đầu không đuôi: "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi" [2].
Lâm Tiên ngẩn ngơ dán mắt vào tin nhắn, tâm trí hỗn loạn, đến khi màn hình điện thoại tối đen, cửa thang máy tự động mở ra, nàng vẫn không thể đoán được Thời Mãn gửi cho nàng 8 chữ này rút cuộc là có ý gì.
Lâm Tiễn thở dài cất điện thoại, vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa thì đã nghe thấy tiếng cửa chống trộm "lạch cạch" mở.
Tiêu Uyển Thanh từ trong nhà ló đầu ra, nhìn nàng mỉm cười: "Dì nghe tiếng bước chân, đoán là con về".
Lâm Tiễn bước vào nhà, khép cửa lại. Nàng vừa thay giày vừa trêu chọc: "Dì không sợ nghe lầm sao, lỡ không phải con mà là kẻ xấu thì sao?"
Tiêu Uyển Thanh quay trở lại phòng khách, tiếp tục loay hoay dọn dẹp đồ chơi điện tử và chút thức ăn còn thừa, thản nhiên nhưng đầy tin tưởng khẽ nói: "Con chạy nhanh như vậy, nhất định sẽ kịp thời tới giúp dì đối phó."
Lâm Tiễn nghe được, không khỏi câu môi nở nụ cười. Nhưng rồi như chợt nghĩ tới điều gì, ý cười dần tan biến trên khuôn mặt nàng.
Nàng bước tới bên Tiêu Uyển Thanh, cúi đầu lặng lẽ cùng cô dọn dẹp, kê lại bàn trà, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Tiêu a di, con đã chẳng chạy đủ nhanh...
Kẻ xấu xa kia, con cũng chẳng tới kịp để đối phó...
Lâm Tiễn trầm mặc gom tất cả những đồ thừa còn vương vãi lại một chỗ, rồi cầm chổi lên chuẩn bị quét dọn. Không để ý tới, Tiêu Uyển Thanh đã tới ngồi trên sofa tự lúc nào, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, rồi bỗng nhẹ giọng hỏi: "Tiễn Tiễn, con không muốn hỏi dì điều gì sao?"
Khóe môi của cô cười rất dịu dàng, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tiễn, bình thản chờ mong.
Lâm Tiễn lập tức khựng lại nhìn Tiêu Uyển Thanh, nàng cắn cắn môi, muốn mở miệng ra nói mà lại không thốt nổi nên lời.
Tiêu Uyển Thanh khẽ nghiêng đầu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Tiễn ngắc ngứ nuốt khan, chần chừ một lúc rồi kéo ghế tới bên sofa, ngồi thẳng lưng đối diện với Tiêu Uyển Thanh. Nàng do dự ngước nhìn Tiêu Uyển Thanh, rồi lại cúi mặt xuống, bối rối hỏi: "Tiêu a di, khi nãy chơi đùa, có phải là thật không?" Vừa dứt lời, nàng vội vàng bồi thêm một câu: "Con không có ý mạo phạm."
Tiêu Uyển Thanh cười cười, ấm giọng trả lời nàng: "Dì biết, không có chuyện gì đâu. Thật sự, Lâm Tiễn, dì thích nữ nhân." Cô không né tránh, thẳng thắn bằng phẳng mà trả lời Lâm Tiễn. "Lâm Tiễn, ngày hôm nay, chỉ hôm nay thôi, con muốn biết điều gì đều có thể hỏi. Dì sẽ nói hết cho con."
Lâm Tiễn chớp mắt không dám tin, vừa mừng vừa sợ mà nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh. Nàng bối rối đan hai tay lại, đặt trên đầu gối, cố gắng trấn tĩnh một chút rồi mới khó khăn mở miệng hỏi: "Ngày trước... Dì cùng cha mẹ, cũng là bởi vì chuyện này mà bất hòa phải không? Chỉ có Ôn Đồng a di biết, còn tất cả những người khác, bao gồm cả mẹ con, đều không hay biết gì?"
Nét tươi cười trên khuôn mặt Tiêu Uyển Thanh bỗng chốc tan biến. Phảng phất nhớ về chuyện xưa, ánh mắt cô dần trở nên xa xôi...
"Uhm... Nàng không muốn dì gả cho người khác. Dì vì muốn làm cho nàng an tâm, liền thẳng thắn nói chuyện của hai đứa với cha mẹ."
"Nhưng... sau đó thì sao?" Lâm Tiễn biết rõ, câu này nàng không nên hỏi. Nhưng vẫn là nhịn không được! Nhớ đến hình ảnh người thiếu phụ mang thai ngày ấy, rồi lại nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh một thân cô độc suốt bấy lâu nay... cảm thấy ngực quặn thắt như bị dao cứa, lại nóng rực như bị lửa thiêu.
"Sau đó thế nào..." Tiêu Uyển Thanh khóe môi khẽ nhếch, nhàn nhạt cười. "Sau đó, mẹ nàng ngã bệnh. Tâm nguyện cuối cùng chính là muốn nhìn thấy nàng kết hôn, sinh con, suốt đời không gặp lại dì. Cho nên, nàng làm theo ý mẹ, chúng ta chia tay."
Tiêu Uyển Thanh không nói với Lâm Tiễn, mẹ Nhan Giai trước đó đã từng tới gặp cô. Bà khi đó sinh khí dồi dào, ngang ngược yêu cầu cô chủ động rời bỏ Nhan Giai. Dĩ nhiên, Tiêu Uyển Thanh không chấp thuận. Không lâu sau đó, được tin bà lâm bệnh nặng, Nhan Giai đưa cô đến thăm. Ở phòng bệnh, bà tìm cớ đuổi khéo Nhan Giai ra ngoài, khi chỉ còn lại hai người liền lộ mặt ngả bài: "Ta không cần khách khí nói cho cô biết, là ta giả bệnh. Nhưng cô biết thì cũng có thể làm được gì?". Quả nhiên lúc sau, khi cô gần xa nhắc khéo Nhan Giai, chuyện mẹ đột nhiên ngã bệnh thật trùng hợp với thời điểm hai người công khai, Nhan Giai đã lập tức phản ứng rất gay gắt, chỉ trích cô ích kỷ, sao có thể độc ác nghi ngờ mẹ mình đem sinh mệnh ra đùa bỡn.
Ích kỷ! Rút cuộc, là ai ích kỷ?
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Người dưng vĩnh viễn chẳng thể bằng ruột thịt. Đau lòng chính là, đến khi đó Tiêu Uyển Thanh mới nhận ra, trong mắt đối phương, rút cuộc, cô vẫn chỉ là một "người dưng".
Tiêu Uyển Thanh đàm đạm nói vài câu, Lâm Tiễn nghe được, lại tức đến nghẹn ngào, tim như bị ngàn mũi dao cứa vào đau nhói.
Tiêu a di vì nàng vượt mọi chông gai, từ bỏ hết thảy, hai bàn tay trắng chạy đến bên nàng. Mà nàng, có thể thản nhiên như vậy mà quay lưng bỏ đi, kết hôn rồi sinh con? Mẹ của nàng cần báo hiếu, nên nàng quay lưng. Vậy khi nàng yêu cầu Tiêu a di xuất quỹ, liền không thèm nghĩ tới cha mẹ của Tiêu a di cũng cần báo hiếu sao? Lâm Tiễn dùng sức nắm chặt hai tay, cho đến khi móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay cũng không hề có chút cảm giác.
Rút cuộc, hỏa khí trong lòng không kiềm nổi, Lâm Tiễn giơ tay phải lên mãnh liệt đấm xuống mặt bàn, vang lên một tiếng "Ầm" thật lớn, nghiến răng nghiến lợi nghẹn lời mắng: "Cặn bã!"
Tiêu Uyển Thanh bị động tác đột ngột của Lâm Tiễn dọa đến thất kinh. Cô thảng thốt chạy đến trước mặt Lâm Tiễn, ngồi xụp xuống, hai tay run rẩy ôm lấy bàn tay phải của Lâm Tiễn. Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh khẩn trương như vậy, thần sắc nghiêm nghị, vừa sợ lại vừa giận mà quát lớn: "Lâm Tiễn, con điên rồi sao!"
Bàn tay non mịn trắng nõn của Lâm Tiễn vừa va chạm một chút lập tức rách da, máu đỏ hung hăng chảy thành dòng. Tiêu Uyển Thanh vội vàng đứng lên, chạy đi lấy hộp sơ cứu để rửa vết thương cho Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn đưa bàn tay rỉ máu đang đau đến tê cứng kia mà giữ cô lại, hốc mắt đỏ bừng, thanh âm nghẹt đắng: "Tiêu a di, con không có điên. Là con xót dì..."
Tiêu Uyển Thanh ngắm nhìn bàn tay thấm máu cùng đôi mắt phiếm hồng của nữ hài, hốt nhiên cũng đỏ cả vành mắt.
Bao nhiêu năm qua, đoạn tình cảm kia, đối với người ngoài, cô một chữ cũng không dám hé răng, chỉ có thể căng mình ra tự xoa dịu vết thương. Đồng nghiệp ngầm mắng cô tỏ vẻ, bạn học cũ hẹn không được mấy lần, sau lưng cũng mắng cô bội bạc vô tình. Tiêu Uyển Thanh không dám khóc, không dám cười, chỉ có thể cắn răng trân mình chịu đựng. Còn những người biết chuyện... A, Ôn Đồng luôn trách cô khờ dại, còn cha mẹ thì mỉa mai cô gieo gió gặt bão. Chỉ có Lâm Tiễn, chỉ có một mình nàng nói với cô, rằng: "Con xót dì..."
Không còn quản là mình lập dị, ấu trĩ cùng ủy khuất đến đâu, nước mắt tựa hồ không còn kiềm nén nổi, ức chế nghẹn ngào mà trượt xuống thành hàng...
Lâm Tiễn đứng lên nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh. Nàng đã cao hơn một chút, vóc dáng cơ hồ muốn ngang bằng Tiêu Uyển Thanh. Nàng sát tới gần cô, dịu dàng nhìn khuôn mặt mỹ lệ đang lê hoa đái vũ [3] kia, thầm nghĩ, muốn lại gần hơn chút nữa. Từng chút, từng chút hôn lên những giọt nước mắt đang vương trên gò má cô...
Nhưng rồi, Lâm Tiễn đem môi dưới cắn muốn bật máu, cuối cùng vẫn là đem lý trí ra khắc chế. Nàng đưa tay, từng chút từng chút ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, đem thân thể đơn bạc nhu nhược của cô ôm chặt vào lòng.
Lâm Tiễn ghé sát bên tai Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Cảm ơn dì, Tiêu a di. Cảm ơn dì đã tin tưởng con, thẳng thắn với con. Cảm ơn dì đã nguyện ý mở lòng ra với con. Cảm ơn dì..."
"Về sau, có con đau lòng dì."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
[1] Xuất quỹ: Come-out với gia đình.
[2] Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi: Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi". Ý chỉ ngay cả tâm tính mãnh liệt đến mấy cũng có lúc rung động trước những mỏng manh tinh tế.
[3] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị: Lê hoa nhất chi xuân đái vũ (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân).
【Tác giả có lời muốn nói】
Về tiền nhiệm, Tung C tiểu khả ái nói rất đúng lạp. "Không phải quên không được yêu, mà là quên không được tổn thương."
Tiêu a di không còn yêu tiền nhiệm, nhưng là, tiền nhiệm, vẫn luôn là nàng khúc mắc. Là tiền nhiệm dạy nàng biết yêu, cũng là tiền nhiệm làm nàng không còn dám yêu nữa.
Có đôi khi, được ăn cả ngã về không, sẽ táng gia bại sản. Tiêu Uyển Thanh đã đánh cuộc thì phải chịu thua, lại cũng canh cánh trong lòng.
Tiểu khả ái nhóm, nếu có thể nói...... Bình luận, cùng chương lần đầu tiên bình có thể đánh 2 phân thời điểm có thể hay không tận lực câu tuyển một chút 2 phân, khóc chít chít.
Xuẩn tác giả ở bò tự nhiên tích phân bảng đơn, mỗi lần nhìn đến 0 phân bình luận đều hảo tâm đau a...... Tâm lý hoạt động như sau:
Oa, tiểu khả ái tới lâm hạnh ta, vui rạo rực, a, tiểu khả ái nàng quên chấm điểm, một mũi tên nhập tâm, hảo tâm đau. Ta mặc kệ, ta cảm thấy tiểu khả ái nhất định là quên chấm điểm.
Như vậy thật giống như, thật giống như có người thổ lộ nói yêu ta, ta lòng Mãn Mãn vui mừng đóng đôi mắt, kết quả nàng lại quên hôn ta giống nhau, ủy khuất ba ba.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook