Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
-
Chương 64
Ở trong trí nhớ của Chúc Ngữ, bà chưa từng nhìn thấy con gái nhỏ ngồi dưới đất gào khóc giống như giờ phút này.
Vưu Khả Ý như đứa bé mất lý trí, ngã ngồi ở trên sàn xi măng lạnh lẽo, cũng không phải đau khổ che mặt khóc thút thít, mà là thật sự gào khóc.
Thậm chí cô chưa từng đưa tay lau nước mắt, cũng không có một chút ý tứ muốn che giấu dáng vẻ chật vật này, chỉ khóc đến mức tê tâm liệt phế, khuôn mặt đều là nước mắt, so với khi không chiếm được kẹo hoặc cưng chiều của cha mẹ lúc nhỏ thì còn cuồng loạn hơn.
Cho đến giờ phút này, hình như Chúc Ngữ mới ý thức sâu sắc được, có lẽ phần tình cảm kia cắm rễ trong lòng cô còn sâu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, sâu đến mức có lẽ không ai có thể mạnh mẽ nhổ đi, sâu đến mức trong thời gian rất lâu sau này, Vưu Khả Ý cũng sẽ không dễ dàng khôi phục như cũ.
Cũng vào giây phút này, lòng của Chúc Ngữ bắt đầu đau.
Có lẽ là bởi vì bà bỏ rơi con gái nhỏ quá lâu, cho tới khi cô đã sớm học được độc lập, học được ẩn nhẫn và thỏa hiệp ở trong quá trưởng thành, cô không thích làm nũng, chỉ im lặng làm theo kế hoạch của ba mẹ. Cho nên Chúc Ngữ cũng dần dần quên mất cô cũng là một đứa bé cần cưng chiều và che chở, quên chia cho cô một chút tình thương dịu dàng của mẹ.
Cho tới nay, Chúc Ngữ chỉ tự cho rằng làm chuyện đúng là vì tốt cho cô, lại chưa từng bận tâm đến cảm nhận của cô.
Giờ khắc này, thấy bộ dạng Vưu Khả Ý bất chấp tất cả ngồi dưới đất gào khóc, rốt cuộc lòng của Chúc Ngữ nhanh chóng co rút từng chút từng chút thành một cục.
Bà ngồi xổm xuống cố gắng ôm lấy con gái, muốn cho cô một chút an ủi, nhưng vừa mới tiếp xúc được bả vai Vưu Khả Ý, liền bị Vưu Khả Ý đẩy ra thật mạnh.
"Khả Ý, mẹ chỉ muốn an ủi con." Bà giải thích như vậy, lại cố gắng đưa tay ôm con gái một lần nữa.
Vưu Khả Ý nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn bà, sau đó vừa khóc vừa cười nói: "Không ai có thể an ủi con, không ai có thể an ủi con. . . . . ."
Cô thì thào nói như vậy, sau đó đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, tông cửa xông ra ngoài.
Bởi vì người có thể an ủi cô đã không có ở đây, anh đã rời đi rồi.
Người đó đã nói cho cô một hôn lễ, hôm nay điều hoà nhiệt độ còn chưa lắp, sàn nhà còn chưa lát, anh vứt bỏ cô dâu ngay cả váy lụa trắng cũng còn chưa kịp mặc vào, biến mất khỏi thế gian rồi.
Cô chỉ muốn chạy ra khỏi địa phương khắp nơi đều là bóng dáng của anh, lại phát hiện cho dù chạy ra khỏi nhà, trên con đường này, trong trấn nhỏ này, nơi từng cọng cây ngọn cỏ đều mang hơi thở của anh, tất cả nơi này đều có liên quan tới anh.
Trời đất bao la, thế nhưng không có một người nào một chỗ nào không liên quan đến Nghiêm Khuynh.
Cô khóc đến nỗi thở không ra hơi, một mình liều mạng chạy ở dưới ánh mặt trời nóng bức sau giữa trưa, mồ hôi làm ướt sau lưng, áo sơ mi trắng dính vào trên lưng xuất hiện một ít dấu vết ướt nhẹp nhỏ, nhưng cô không quản nhiều như vậy, chỉ hi vọng hoặc là tìm được anh, hoặc là chạy ra khỏi nơi tràn đầy bóng dáng của anh.
Nhưng trốn chỗ nào được đây? Trừ phi cô moi trái tim ra, nếu không thì anh vẫn ở nơi đó, ai cũng đuổi không đi, ai cũng lau không đi.
Chúc Ngữ muốn đuổi theo ra cửa, lại bị chồng kéo lại.
"Để cho con bé yên tĩnh một mình đi, không nên quấy rầy nó."
Bà đỏ mắt hỏi: "Ông không sợ con gái sẽ gặp chuyện không may sao?"
"Đuổi theo được một lần hai lần, không đuổi theo được cả đời, nếu như con bé nghĩ không thoáng, không ai có thể giúp nó được." Ba Vưu thở dài, dáng vẻ già hơn tuổi rất nhiều, lại chỉ có thể ôm lấy vợ, "Điều duy nhất chúng ta có thể làm là tin tưởng con bé nhiều một chút."
Lúc hoàng hôn, Vưu Khả Ý trở lại.
Một mình cô đi thật lâu ở trên trấn, sau đó đến phòng học múa đợi đến sáu giờ, thường ngày khi đó Nghiêm Khuynh đều sẽ tới đưa cơm cho cô, cô sinh ra một tia hi vọng từ trong tuyệt vọng, cảm thấy có lẽ mình có thể chờ được Nghiêm Khuynh.
Nhưng không có.
Trong phòng học trống rỗng, cửa chính vẫn chưa từng bị người khác đẩy ra. Không ai có mỉm cười giơ hộp cơm lên rồi đi tới từ ngoài cửa, cũng không có ai đặt thức ăn thơm phức ở trên cái bàn tròn, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô: "Nếm thử thức ăn hôm nay xem có hợp khẩu vị của em không?"
Vưu Khả Ý chỉ có thể im lặng mở loa, để âm nhạc nổi lên, trong hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên múa bài hát này cho anh. Hội trường to như vậy ngồi đầy người xem, chỉ có một mình cô đứng ở trên sân khấu không ngừng xoay tròn, nâng mắt liền nhìn thấy anh đứng ở bên ngoài cửa chính.
Anh mặc áo khoác ngoài màu tro thuốc lá im lặng đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng chưa bao giờ từng mở miệng nói chuyện nhiều, nhưng ánh mắt xa xôi kia lại giống như đã nói xong tất cả.
Rõ ràng anh đứng ở nơi đó chỉ có thời gian giây lát, lại giống như đã sớm tồn tại ở nơi đó, giống như đã đứng mấy thế kỷ.
Cô còn nhớ rõ tên bài hát kia ——《 Người múa dũng cảm 》
Vưu Khả Ý xoay tròn một lần lại một lần ở trong phòng học đơn sơ này, gương trên ba mặt tường đều phản chiếu vô cùng rõ ràng bóng dáng của cô. Cô nhắm mắt lại, trong hoảng hốt nhìn thấy cảnh tượng ngày đó, giống như khi cô múa, anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện ngoài cổng chính.
Nhưng đến phần cuối khi cô mở mắt nhìn về phía ngoài cửa thì lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Khuynh.
Anh đi thật rồi.
Anh thật sự sẽ không trở lại nữa rồi.
Ý thức được chuyện này thì cuối cùng Vưu Khả Ý nặng nề ngồi dưới đất, chậm rãi nằm ở trên mặt thảm của phòng học mà khóc.
Cho đến khi ánh trời chiều đến, cô mới về nhà.
Bốn người trong phòng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, lo lắng chờ đợi, giờ phút này thấy cô trở lại, rốt cuộc toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tầm mắt Vưu Khả Ýđảo qua trên mặt từng người, cuối cùng dừng ở trên mặt cậu, cô trầm mặc chốc lát, hỏi: "Cậu, Nghiêm Khuynh sẽ bị xử. . . . . . Sẽ bị phán tử hình sao?"
Cậu sững sờ, sau đó chần chừ nói: "Người kia là người tàn tật bị mất sức lao động, hơn nữa trong quá trình đánh nhau không hề phản kháng, tất cả nói ra, đây chính là vụ đánh người tàn tật vô cùng ác liệt tới chết. . . . . ."
Câu nói kế tiếp Vưu Khả Ý cũng không nghe lọt một chữ nữa.
Cô ngẩng đầu hỏi ông: "Con có thể gặp anh ấy một lần không?" Nhưng vừa mới dứt lời, cô lại ngậm miệng lắc đầu một cái.
Sao cô có thể thấy được anh chứ? Khi anh quyết định muốn chia tay với cô, cô sẽ không có cơ hội gặp lại anh.
Cô biết Nghiêm Khuynh không muốn để cho cô thấy được một mặt chán nản nhất của anh.
Cô biết, đều biết.
Cậu bỗng nhiên không nhịn được lại mở miệng nói: "Thật ra cuối cùng chuyện sẽ như thế nào thì cũng không ai biết, Nghiêm Khuynh cậu ta ——"
Chúc Ngữ đột nhiên kéo tay ông lại, có chút lo lắng ngăn trở ông nói tiếp.
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn ông, "Cậu ta cái gì ạ?"
Cậu dừng một chút, mới nói: "Cậu ta nhất định có tính toán của chính mình, con cũng không cần suy nghĩ bi quan như vậy, có lẽ trời không tuyệt đường người thì sao?"
Vưu Khả Ý không biết cái gì gọi là trời không tuyệt đường người, cô chỉ biết Nghiêm Khuynh sẽ không trở về nữa.
Thậm chí cô không muốn biết kết cục của anh, chỉ sợ kết cục kia sẽ làm cô hoàn toàn mất đi hi vọng.
Cô đứng tại chỗ rất lâu, lại chậm rãi đi ở trong nhà, chạm tới tất cả đồ vật Nghiêm Khuynh để lại, sau đó trở lại trong phòng khách, dừng ở trước mặt Chúc Ngữ.
Cô nói: "Mẹ, con có thể cầu xin mẹ một chuyện không?"
Chúc Ngữ gật đầu: "Con nói đi."
"Con trở về với mẹ, mẹ bảo con đi học thì con sẽ đi học, bảo con vào đoàn thì con sẽ vào đoàn." Cô nhìn trong đôi mắt Chúc Ngữ từ từ dấy lên ánh sáng, sau đó khẽ nói, "Nhưng con muốn giữ lại căn nhà này, đây là chúng con thuê được, mẹ có thể giúp một tay, để cho con giữ nó lại được không?"
Chúc Ngữ chần chừ một lát.
Vưu Khả Ý cho rằng bà không muốn, tiếp tục bổ sung: "Từ nay về sau con đều sống theo tâm nguyện của mẹ, sẽ không bao giờ chống lại mẹ nữa, mẹ hãy giúp con một chút, được không?"
Chúc Ngữ lắc đầu một cái, giống như hạ quyết tâm rất lớn, bà cười khổ mà nói: "Mẹ sẽ nghĩ biện pháp giữ lại căn nhà giúp con, nhưng Khả Ý, sau này mẹ sẽ không ép buộc con, không ép buộc con sống theo tâm nguyện của mẹ nữa. Con muốn làm cái gì thì làm, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con nữa."
Vưu Khả Ý mờ mịt nhìn ánh trời chiều sắp biến mất ngoài cửa sổ, trong lòng không có một chút tự do vui sướng nào.
Lấy kết cục bây giờ làm giá tiền đổi lấy tự do mà cô khát vọng đã lâu, cô đã không lạ gì.
Cô nghĩ thật lâu, khẽ nói: "Nhưng con đã không còn chuyện muốn làm."
Chuyện duy nhất, có lẽ chính là ba chuyện Nghiêm Khuynh không yên tâm mà anh đề cập tới trong thư, một là việc học của cô, hai là gia đình của cô, ba là sự cố chấp của cô.
Cô cong khóe miệng lên cười cười, khuôn mặt thảm bại nói với Chúc Ngữ: "Mẹ, để cho con trở về tiếp tục đi học đi, con muốn chuyển về nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ vào đoàn."
—— Đó cũng không phải là chỉ vì tâm nguyện của mẹ, mà là vì Nghiêm Khuynh, vì bản thân con. Mặc kệ anh ấy ở đâu, con đều hi vọng anh ấy có thể yên tâm về con.
—— Bởi vì con muốn nói cho anh ấy biết, con, Vưu Khả Ý, cũng chưa từng hối hận khi ở chung với anh ấy.
Vưu Khả Ý như đứa bé mất lý trí, ngã ngồi ở trên sàn xi măng lạnh lẽo, cũng không phải đau khổ che mặt khóc thút thít, mà là thật sự gào khóc.
Thậm chí cô chưa từng đưa tay lau nước mắt, cũng không có một chút ý tứ muốn che giấu dáng vẻ chật vật này, chỉ khóc đến mức tê tâm liệt phế, khuôn mặt đều là nước mắt, so với khi không chiếm được kẹo hoặc cưng chiều của cha mẹ lúc nhỏ thì còn cuồng loạn hơn.
Cho đến giờ phút này, hình như Chúc Ngữ mới ý thức sâu sắc được, có lẽ phần tình cảm kia cắm rễ trong lòng cô còn sâu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, sâu đến mức có lẽ không ai có thể mạnh mẽ nhổ đi, sâu đến mức trong thời gian rất lâu sau này, Vưu Khả Ý cũng sẽ không dễ dàng khôi phục như cũ.
Cũng vào giây phút này, lòng của Chúc Ngữ bắt đầu đau.
Có lẽ là bởi vì bà bỏ rơi con gái nhỏ quá lâu, cho tới khi cô đã sớm học được độc lập, học được ẩn nhẫn và thỏa hiệp ở trong quá trưởng thành, cô không thích làm nũng, chỉ im lặng làm theo kế hoạch của ba mẹ. Cho nên Chúc Ngữ cũng dần dần quên mất cô cũng là một đứa bé cần cưng chiều và che chở, quên chia cho cô một chút tình thương dịu dàng của mẹ.
Cho tới nay, Chúc Ngữ chỉ tự cho rằng làm chuyện đúng là vì tốt cho cô, lại chưa từng bận tâm đến cảm nhận của cô.
Giờ khắc này, thấy bộ dạng Vưu Khả Ý bất chấp tất cả ngồi dưới đất gào khóc, rốt cuộc lòng của Chúc Ngữ nhanh chóng co rút từng chút từng chút thành một cục.
Bà ngồi xổm xuống cố gắng ôm lấy con gái, muốn cho cô một chút an ủi, nhưng vừa mới tiếp xúc được bả vai Vưu Khả Ý, liền bị Vưu Khả Ý đẩy ra thật mạnh.
"Khả Ý, mẹ chỉ muốn an ủi con." Bà giải thích như vậy, lại cố gắng đưa tay ôm con gái một lần nữa.
Vưu Khả Ý nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn bà, sau đó vừa khóc vừa cười nói: "Không ai có thể an ủi con, không ai có thể an ủi con. . . . . ."
Cô thì thào nói như vậy, sau đó đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, tông cửa xông ra ngoài.
Bởi vì người có thể an ủi cô đã không có ở đây, anh đã rời đi rồi.
Người đó đã nói cho cô một hôn lễ, hôm nay điều hoà nhiệt độ còn chưa lắp, sàn nhà còn chưa lát, anh vứt bỏ cô dâu ngay cả váy lụa trắng cũng còn chưa kịp mặc vào, biến mất khỏi thế gian rồi.
Cô chỉ muốn chạy ra khỏi địa phương khắp nơi đều là bóng dáng của anh, lại phát hiện cho dù chạy ra khỏi nhà, trên con đường này, trong trấn nhỏ này, nơi từng cọng cây ngọn cỏ đều mang hơi thở của anh, tất cả nơi này đều có liên quan tới anh.
Trời đất bao la, thế nhưng không có một người nào một chỗ nào không liên quan đến Nghiêm Khuynh.
Cô khóc đến nỗi thở không ra hơi, một mình liều mạng chạy ở dưới ánh mặt trời nóng bức sau giữa trưa, mồ hôi làm ướt sau lưng, áo sơ mi trắng dính vào trên lưng xuất hiện một ít dấu vết ướt nhẹp nhỏ, nhưng cô không quản nhiều như vậy, chỉ hi vọng hoặc là tìm được anh, hoặc là chạy ra khỏi nơi tràn đầy bóng dáng của anh.
Nhưng trốn chỗ nào được đây? Trừ phi cô moi trái tim ra, nếu không thì anh vẫn ở nơi đó, ai cũng đuổi không đi, ai cũng lau không đi.
Chúc Ngữ muốn đuổi theo ra cửa, lại bị chồng kéo lại.
"Để cho con bé yên tĩnh một mình đi, không nên quấy rầy nó."
Bà đỏ mắt hỏi: "Ông không sợ con gái sẽ gặp chuyện không may sao?"
"Đuổi theo được một lần hai lần, không đuổi theo được cả đời, nếu như con bé nghĩ không thoáng, không ai có thể giúp nó được." Ba Vưu thở dài, dáng vẻ già hơn tuổi rất nhiều, lại chỉ có thể ôm lấy vợ, "Điều duy nhất chúng ta có thể làm là tin tưởng con bé nhiều một chút."
Lúc hoàng hôn, Vưu Khả Ý trở lại.
Một mình cô đi thật lâu ở trên trấn, sau đó đến phòng học múa đợi đến sáu giờ, thường ngày khi đó Nghiêm Khuynh đều sẽ tới đưa cơm cho cô, cô sinh ra một tia hi vọng từ trong tuyệt vọng, cảm thấy có lẽ mình có thể chờ được Nghiêm Khuynh.
Nhưng không có.
Trong phòng học trống rỗng, cửa chính vẫn chưa từng bị người khác đẩy ra. Không ai có mỉm cười giơ hộp cơm lên rồi đi tới từ ngoài cửa, cũng không có ai đặt thức ăn thơm phức ở trên cái bàn tròn, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô: "Nếm thử thức ăn hôm nay xem có hợp khẩu vị của em không?"
Vưu Khả Ý chỉ có thể im lặng mở loa, để âm nhạc nổi lên, trong hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên múa bài hát này cho anh. Hội trường to như vậy ngồi đầy người xem, chỉ có một mình cô đứng ở trên sân khấu không ngừng xoay tròn, nâng mắt liền nhìn thấy anh đứng ở bên ngoài cửa chính.
Anh mặc áo khoác ngoài màu tro thuốc lá im lặng đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng chưa bao giờ từng mở miệng nói chuyện nhiều, nhưng ánh mắt xa xôi kia lại giống như đã nói xong tất cả.
Rõ ràng anh đứng ở nơi đó chỉ có thời gian giây lát, lại giống như đã sớm tồn tại ở nơi đó, giống như đã đứng mấy thế kỷ.
Cô còn nhớ rõ tên bài hát kia ——《 Người múa dũng cảm 》
Vưu Khả Ý xoay tròn một lần lại một lần ở trong phòng học đơn sơ này, gương trên ba mặt tường đều phản chiếu vô cùng rõ ràng bóng dáng của cô. Cô nhắm mắt lại, trong hoảng hốt nhìn thấy cảnh tượng ngày đó, giống như khi cô múa, anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện ngoài cổng chính.
Nhưng đến phần cuối khi cô mở mắt nhìn về phía ngoài cửa thì lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Khuynh.
Anh đi thật rồi.
Anh thật sự sẽ không trở lại nữa rồi.
Ý thức được chuyện này thì cuối cùng Vưu Khả Ý nặng nề ngồi dưới đất, chậm rãi nằm ở trên mặt thảm của phòng học mà khóc.
Cho đến khi ánh trời chiều đến, cô mới về nhà.
Bốn người trong phòng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, lo lắng chờ đợi, giờ phút này thấy cô trở lại, rốt cuộc toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tầm mắt Vưu Khả Ýđảo qua trên mặt từng người, cuối cùng dừng ở trên mặt cậu, cô trầm mặc chốc lát, hỏi: "Cậu, Nghiêm Khuynh sẽ bị xử. . . . . . Sẽ bị phán tử hình sao?"
Cậu sững sờ, sau đó chần chừ nói: "Người kia là người tàn tật bị mất sức lao động, hơn nữa trong quá trình đánh nhau không hề phản kháng, tất cả nói ra, đây chính là vụ đánh người tàn tật vô cùng ác liệt tới chết. . . . . ."
Câu nói kế tiếp Vưu Khả Ý cũng không nghe lọt một chữ nữa.
Cô ngẩng đầu hỏi ông: "Con có thể gặp anh ấy một lần không?" Nhưng vừa mới dứt lời, cô lại ngậm miệng lắc đầu một cái.
Sao cô có thể thấy được anh chứ? Khi anh quyết định muốn chia tay với cô, cô sẽ không có cơ hội gặp lại anh.
Cô biết Nghiêm Khuynh không muốn để cho cô thấy được một mặt chán nản nhất của anh.
Cô biết, đều biết.
Cậu bỗng nhiên không nhịn được lại mở miệng nói: "Thật ra cuối cùng chuyện sẽ như thế nào thì cũng không ai biết, Nghiêm Khuynh cậu ta ——"
Chúc Ngữ đột nhiên kéo tay ông lại, có chút lo lắng ngăn trở ông nói tiếp.
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn ông, "Cậu ta cái gì ạ?"
Cậu dừng một chút, mới nói: "Cậu ta nhất định có tính toán của chính mình, con cũng không cần suy nghĩ bi quan như vậy, có lẽ trời không tuyệt đường người thì sao?"
Vưu Khả Ý không biết cái gì gọi là trời không tuyệt đường người, cô chỉ biết Nghiêm Khuynh sẽ không trở về nữa.
Thậm chí cô không muốn biết kết cục của anh, chỉ sợ kết cục kia sẽ làm cô hoàn toàn mất đi hi vọng.
Cô đứng tại chỗ rất lâu, lại chậm rãi đi ở trong nhà, chạm tới tất cả đồ vật Nghiêm Khuynh để lại, sau đó trở lại trong phòng khách, dừng ở trước mặt Chúc Ngữ.
Cô nói: "Mẹ, con có thể cầu xin mẹ một chuyện không?"
Chúc Ngữ gật đầu: "Con nói đi."
"Con trở về với mẹ, mẹ bảo con đi học thì con sẽ đi học, bảo con vào đoàn thì con sẽ vào đoàn." Cô nhìn trong đôi mắt Chúc Ngữ từ từ dấy lên ánh sáng, sau đó khẽ nói, "Nhưng con muốn giữ lại căn nhà này, đây là chúng con thuê được, mẹ có thể giúp một tay, để cho con giữ nó lại được không?"
Chúc Ngữ chần chừ một lát.
Vưu Khả Ý cho rằng bà không muốn, tiếp tục bổ sung: "Từ nay về sau con đều sống theo tâm nguyện của mẹ, sẽ không bao giờ chống lại mẹ nữa, mẹ hãy giúp con một chút, được không?"
Chúc Ngữ lắc đầu một cái, giống như hạ quyết tâm rất lớn, bà cười khổ mà nói: "Mẹ sẽ nghĩ biện pháp giữ lại căn nhà giúp con, nhưng Khả Ý, sau này mẹ sẽ không ép buộc con, không ép buộc con sống theo tâm nguyện của mẹ nữa. Con muốn làm cái gì thì làm, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con nữa."
Vưu Khả Ý mờ mịt nhìn ánh trời chiều sắp biến mất ngoài cửa sổ, trong lòng không có một chút tự do vui sướng nào.
Lấy kết cục bây giờ làm giá tiền đổi lấy tự do mà cô khát vọng đã lâu, cô đã không lạ gì.
Cô nghĩ thật lâu, khẽ nói: "Nhưng con đã không còn chuyện muốn làm."
Chuyện duy nhất, có lẽ chính là ba chuyện Nghiêm Khuynh không yên tâm mà anh đề cập tới trong thư, một là việc học của cô, hai là gia đình của cô, ba là sự cố chấp của cô.
Cô cong khóe miệng lên cười cười, khuôn mặt thảm bại nói với Chúc Ngữ: "Mẹ, để cho con trở về tiếp tục đi học đi, con muốn chuyển về nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ vào đoàn."
—— Đó cũng không phải là chỉ vì tâm nguyện của mẹ, mà là vì Nghiêm Khuynh, vì bản thân con. Mặc kệ anh ấy ở đâu, con đều hi vọng anh ấy có thể yên tâm về con.
—— Bởi vì con muốn nói cho anh ấy biết, con, Vưu Khả Ý, cũng chưa từng hối hận khi ở chung với anh ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook