Dụ Quân Hoan
-
Chương 80: Nóng lạnh
“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ hoang mang lo sợ, vùi mặt vào giữa hai ngọn núi, thì thào: “Tố Tố, không phải huynh cố ý đâu...”
Đó là chuyện đời trước, kiếp này huynh sẽ tận lực đền bù, Ngu Quân Duệ không kể nỗi buồn đau trong lòng ra, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu huynh không cố ý đâu Tố Tố.
Ban đầu, Diệp Tố Huân chỉ hơi đau ngực, đợi tới lúc Ngu Quân Duệ cứ nói mãi câu kia, không khỏi sinh nghi, sờ soạng tóc Ngu Quân Duệ, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngu Quân Duệ, huynh có chuyện giấu muội?”
Hai cơ thể quấn nhau không một khe hở chìm trong nước, Ngu Quân Duệ lại có cảm giác như sắp chết đến nơi.
Trong cơn hoảng loạn lại muốn dùng thủ đoạn đời trước: dùng cơ thể lấy lòng Diệp Tố Huân, nhưng vừa dừng công kích, đại điêu vẫn đang ngủ say, không thể đứng dậy ngay tức thì. Ngu Quân Duệ mặc kệ nó đang ngủ, cũng không quan tâm có đúng thời cơ không, nhẹ nhàng nâng Diệp Tố Huân nằm trên bờ ao, vùi đầu vào trong rừng cỏ thơm mát...
“Ngu Quân Duệ, huynh làm gì?” Diệp Tố Huân buồn bực, định đập hắn lại không có sức.
Ngu Quân Duệ có lòng khiêu khích, lại quen thuộc cơ thể Diệp Tố Huân, đầu lưỡi đảo quanh rốn lốc xoáy, ngón tay nhào kẹp rồi kéo nhẹ anh đào nhỏ, Diệp Tố Huân than nhẹ một tiếng, cơ thể mệt mỏi cực độ không ngờ lại bắt đầu ngưa ngứa.
Tiếng than nhẹ như có như không cổ vũ Ngu Quân Duệ, hắn không do dự nữa, đầu lưỡi một đường thẳng xuống, bắt đầu liếm hút chọc ghẹp hoa huy*t, lúc thì dùng đầu lưỡi như linh xà thăm dò trong vách tường trơn bóng mềm mại, khi lại cắn cắn múi thịt non mềm. Nơi đó của Diệp Tố Huân vừa dục tiên dục tử, vẫn còn mẫn cảm, bị hắn chơi đùa như thế, chưa tới một phút, trong huyệt đã tê liệt một mảnh, đôi má thắm ngậm xuân, tình sinh ý động.
Khiêu khích chọc ghẹo cũng khiến cho đại điêu bừng tĩnh, oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, Ngu Quân Duệ giương mắt thấy Diệp Tố Huân đã động tình, không chần chừ, ôm Diệp Tố Huân vào trong suối, đỡ gậy lớn thúc vào.
“A! Đau quá!” Diệp Tố Huân chỉ thấy hạ thân đau xót, không kìm được kêu lên.
“Sao rồi? Đau lắm hả?” Ngu Quân Duệ ngẩn ngơ, rõ ràng trong đó Tố Tố rất ướt mà, bình thường như vậy hắn có làm thế nào cũng chẳng thấy nàng kêu đau.
Tuy hoa tâm trơn ướt, nhưng vật này của Ngu Quân Duệ thô dài khác thường, lại còn đi vào trong trạng thái cứng như đá, dù cánh hoa không căng nứt, nhưng vẫn làm Diệp Tố Huân đau tới mức rơi cả nước mắt, nàng rầu rĩ mắng: “Huynh không thể chậm một chút à?”
Vào cũng vào rồi, lại không thể rút ra một cách nhanh chóng, Ngu Quân Duệ hít hít khí, hòa nhã nói: “Nó sẽ chậm từ từ, muội nhịn tí.”
Miệng thì nói chậm từ từ, trong lòng cũng muốn chậm một chút, nhưng khe thịt non mềm sít sao cắn hút, khó mà chậm chạp, động tác Ngu Quân Duệ càng cuồng dã, Diệp Tố Huân chịu không nổi, khóc rống lên, mới kêu mắng vài tiếng, đau xót đã biến mất, thời kì cực khổ trôi qua, hoa đạo gắt gao bao lấy cây gậy, dây dưa đủ loại, đã quên đau đớn lúc trước, chỉ nhớ sung sướng và mãn nguyện khi hoan ái...
Vô tri vô giác, tới lúc ra khỏi suối, mặt trời đã ngả về phía tây, hai người tận tình làm trong hang động những ba, bốn canh giờ. Cả eo lẫn chân Diệp Tố Huân đều nhũn ra, đầu mơ mơ màng màng, mắt cũng chẳng mở ra được, nghi ngờ lúc đầu dĩ nhiên càng không phải nói, quên sạch. Hôn mê để Ngu Quân Duệ ôm lên lưng ngựa, nằm trong ngực hắn ngủ.
Mi Sơn cách Thái châu không xa, Ngu Quân Duệ say mê nhìn Diệp Tố Huân rã rời, trong lòng thỏa mãn vô cùng, cũng không vội vã ra roi thúc ngựa, hơi kéo dây cương, mang theo một người một ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Bốn người ra ngoài đều có thu hoạch khác nhau, Hoa Ẩn Dật khôi phục dung nhan, Trình Sâm có được cơ thể người ái mộ từ tấm bé, trong Giang Ninh thanh, tai biến trong Ngu phủ đã được san phẳng, trong Trình gia: Trình phu nhân và Lưu Uyển Ngọc tranh đấu, tình cảnh như nước với lửa.
Lần đầu tiên Trình phu nhân so chiêu với Lưu Uyển Ngọc, Trình phu nhân cho Lưu Uyển Ngọc tới một gian phòng dành cho con ở, Lưu Uyển Ngọc thất bại thảm hại. Ả ta không cam lòng, định lợi dụng sự sủng ái của Trình Phủ để trở mình thì tin tức Ngu Diệu Sùng tìm được đường sống trong chỗ chết, tước hầu chưa bị rung chuyển truyền đến tai ả.
“Phải làm sao đây?” Trình Phủ không có chủ ý, Lưu Uyển Ngọc là thiếp thất chạy trốn khỏi Ngu gia, nếu Ngu Diệu Sùng chất vấn, ngay cả ông ta cũng khó gánh vác. Trình Sâm - núi dựa hay bày kế bảo toàn cả nhà - lại đi vắng, ông ta gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
“Lão gia, chuyện đến nước này, còn có thể làm thế nào, đưa người về Ngu gia thôi.” Trình phu nhân khuyên nhủ.
Trả về Ngu gia? Trình Phủ ngẩn ngơ, nhớ tới cơ thể mềm mại, dung mạo như hoa của Lưu Uyển Ngọc, cuối cùng vẫn có chút không nỡ, gục đầu không đáp.
“Lão gia chớ lo, thiếp về nói vài lời với dượng là được.” Lưu Uyển Ngọc cười nhạt nói, dù Ngu Diệu Sùng có truy vấn, cô ả cũng không lo lắng.
Ban đầu Ngu Diệu Sùng nạp thiếp, Ngự sử từng cáo buộc ông ta đức hạnh thiếu sót, ngày đó Ngu Quân Duệ ra chủ ý, để Ngu Diệu Sùng dâng thư cho Hoàng đế, nói lưỡng tình tương duyệt với cô ả, song vẫn tuân thủ nghiêm ngặt, cô ả vẫn mang tấm thân xử nữ, xin nghe theo quyết định của hoàng đế, dù gả cô ả tới nhà khác cũng được.
Khi đó Ngu Quân Duệ muốn ép cô ả thừa nhận lưỡng tình tương duyệt với Ngu Diệu Sùng trước mặt người khác, chặt đứt đường lui của cô ả, cô ả lại lợi dụng sự tin cậy của hoàng đế với phụ thân, không thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người, nhưng Ngu Diệu Sùng đã nói cô ả gần như trong sạch, đồng ý để cô ả gả cho người khác, lời này ai trong kinh cũng rõ ràng.
Hôm nay, cô ả chỉ cần lôi lời này ra chặn miệng lưỡi thiên hạ, mà nơi đó của Ngu Diệu Sùng, cô ả cũng có hẳn một kế khác khiến ông ta ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Lúc Lưu thị nghe tin cháu gái theo Trình Phủ, đang buồn bực cũng phải thở phào, cuối cùng cũng thoát khỏi cục diện khó coi: cô cháu chung chồng, song nghĩ tới cháu gái đi rồi nhưng vẫn còn Diệp Dương thị và Hoa Ẩn Dật, vừa vui lại buồn.
Ngày Lưu Uyển Ngọc tới nhà, nghe hạ nhân báo Ngu Diệu Sùng chờ cô ả ở Trọng Hi Đường, Lưu thị liền phát hoảng, vội vàng chạy tới Trọng Hi Đường.
“Uyển Ngọc, sao cháu còn.... Cẩn thận dượng nhé...”
“Cẩn thận dượng thì sao?” Lưu Uyển Ngọc lạnh lùng cười, nói: “Cô mụ sợ ông ta, cháu lại chẳng thèm để ý, ông ta dám đụng tới cháu sao?”
“Ta không dám động ư?” Một câu hỏi lạnh lùng vang lên, Ngu Diệu Sùng xuất hiện ở cửa.
“Dĩ nhiên không dám.” Lưu Uyển Ngọc ưỡn bụng, thị uy nhìn Ngu Diệu Sùng.
“Uyển Ngọc, bụng cháu lớn như thế, đứa bé này?” Lưu thị ngây người, lúc này bà ta mới chú ý tới cái bụng khác thường của Lưu Uyển Ngọc.
Ngu Diệu Sùng thấy cái bụng của Lưu Uyển Ngọc lồi ra, tay vung lên định đánh buông thõng xuống.
“Đứa trẻ cô mang là của ta?” Nhìn cái bụng này, ước chừng đã được ba tháng, lần cuối cùng của ông và Lư Uyển Ngọc, vừa đúng cách đây ba tháng rưỡi.
“Ta đã uống thuốc làm mạch rối loạn, đại phu nào cũng chẩn đoán mang thai nửa tháng, nhưng đứa nhỏ này, xác thực đã được ba tháng rưỡi.”
“Cô mang hài tử của ta còn cùng Trình Phủ...?” Ngu Diệu Sùng tức giận đến phát run.
“Ta không bám lấy Trình Phủ, Ngu Quân Duệ có thể để ta sống sao?” Lưu Uyển Ngọc nghiến răng nghiến lợi hỏi. Ném nải đồ trong tay ra, nút buộc tay nải lỏng lẻo, ngoại bào tím nhạt bên trong tức thì lộ ra. “Ngu Quân Duệ ném ngoại bào này vào căn phòng Trình Phủ mua cho ta ở, nếu không phải ta sớm đã phát hiện thì đã bị ông ta trị chết từ lâu rồi!”
“Bất kể thế nào thì giờ cô đang mang đứa bé của ta, về Ngu gia ngay cho ta!” Để con mình nhận người khác làm cha, Ngu Diệu Sùng không thể tha thứ, người đến tuổi trung niên lại đột nhiên có đứa bé, tuy đứa trẻ này đến bất ngờ, cũng không phải do nữ nhân bản thân yêu thương hoài nó, nhưng vẫn khiến ông ta đắc ý, vui sướng từ tận đáy lòng.
Xử sự của Ngu Diệu Sùng khiến Lưu Uyển Ngọc mừng thầm.
“Muốn đứa nhỏ này thì phải làm theo lời ta, nếu không, tùy lúc ta đều có thể khiến nó biến mất.”
Rời khỏi Ngu gia, Lưu Uyển Ngọc thở thật dài một hơi khoan khoái, sau này, Ngu Diệu Sùng sẽ vì đứa bé của ông ta, nghe theo sắp xếp của cô ả. Xem ra quyết định không uống thuốc phá thai là chính xác. Giờ đây cô ả càng thêm may mắn, Ngu Quân Duệ không ở Giang Ninh, kế hoạch của cô ả tất không có ai phá hủy được.
Giống như ngày tổ chức yến tiệc nạp thiếp oanh động Giang Ninh, tin thiếp thất Ngu gia gả cho người khác làm khắp Giang Ninh chấn động, cùng lúc đó, một thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế khiến địa vị Ngu gia cao quý hơn trong triều đình.
Diêu Ý Chân được thái hậu nhận làm nghĩa nữ, gia phong trưởng công chúa Ý Ninh, xây dựng phủ công chúa, tứ hôn cùng Ngu Quân Duệ.
Sau cơn mưa trời quang đãng, vừa thoát khỏi cảnh ngục tù, trời lại giáng việc vui như vậy, Ngu Quân Duệ là Phò mã, sau khi thành thân sẽ ở tại phủ công chúa cùng Diêu Ý Chân, tước vị Ân Bình hầu gia, dĩ nhiên hắn sẽ không có quyền kế tục nữa.
Không cần lo lắng Ngu Quân Duệ kết thân với Diêu gia uy hiếp tước vị của Ngu Quân Diệp nữa, Ngu Diệu Sùng mừng khôn tả xiết, không ít quan viên trên chiều xuôi theo hướng gió, trong khoảng thời gian ngắn, cửa Ngu phủ gần như bị người ta giẫm nát.
Ngu Diệu Sùng vừa lòng, Diêu Nghiệp lại bị Diêu Ý Chân giày vò đến mức bạc tóc.
Hai ngày, Diêu Ý Chân chưa ăn cơm.
“Ai bảo các người xin hoàng thượng tứ hôn cho ta? Các người mau bảo hoàng thượng thu hồi ý chỉ, ngày nào chưa thu ý chỉ, ngày đó ta còn không ăn cơm.”
“Tiểu tổ tông của ta ơi, cha xin con, ăn cơm rồi chúng ta thương lượng từ từ sau.”
“Không bàn bạc gì hết, các người làm vậy, không phải khiến ta chế nhạo Ngu Quân Duệ ư? Không thu hồi ý chỉ tứ hôn, ta sẽ tuyệt thực đói chết.”
“Phu nhân, vậy phải làm sao bây giờ?” Diêu Nghiệp cũng lo âu không ăn được cơm, người nói cho thái hậu Diêu Ý Chân thích Ngu Quân Duệ, người xin hoàng đế tứ hôn cũng là ông, thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, lại kêu ông đi xin Hoàng đế thu hồi ý chỉ, cho ông mười lá gan ông cũng không dám.
Diêu phu nhân cũng không có cách nào, rõ ràng nữ nhi thích Ngu Quân Duệ, tứ hôn cho Ngu Quân Duệ, không phải đã như ý nàng rồi ư? Sao trái lại làm ầm ĩ lên.
Bất kể như thế nào, để Hoàng đế thu hồi ý chỉ là không có khả năng, nhưng cũng không thể tận mắt nhìn nữ nhi đói chết, nếu chết đói thật, cả Diêu gia cũng sẽ chôn cùng với nàng ta.
Diêu phu nhân không còn kế sách, nhớ tới Diêu Ý Chân cũng không chán ghét Ngu Quân Diệp, tạm thời chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, bèn đề nghị: “Lão gia, không thì gọi Ngu đại thiếu gia tới khuyên Chân Nhi đi.”
“Thế có được không?” Nữ nhi phải gả cho Ngu Quân Duệ, trước khi thành thân lại gặp riêng đại bá (anh trai chồng), không hợp quy củ, hơn nữa đại bá này còn từng đính thân với nàng ta, nếu để người biết, miệng lưỡi lại không ít lời gièm pha.
“Chân Nhi còn bị ít người đàm tiếu ư?” Diêu phu nhân hỏi ngược lại. Bà ta bảo Diêu Nghiệp mời Ngu Quân Diệp đến, chính vì Ngu Quân Diệp từng đính thân với Diêu Ý Chân, khi đó Diêu Ý Chân đồng ý đính thân với y, mặc dù không thích y, nhưng cũng chắc hẳn không ghét y. Chỉ cần có thể khuyên nữ nhi ăn cơm, thêm mấy lời đồn thổi linh tinh cũng chẳng ngại gì.
Đó là chuyện đời trước, kiếp này huynh sẽ tận lực đền bù, Ngu Quân Duệ không kể nỗi buồn đau trong lòng ra, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu huynh không cố ý đâu Tố Tố.
Ban đầu, Diệp Tố Huân chỉ hơi đau ngực, đợi tới lúc Ngu Quân Duệ cứ nói mãi câu kia, không khỏi sinh nghi, sờ soạng tóc Ngu Quân Duệ, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngu Quân Duệ, huynh có chuyện giấu muội?”
Hai cơ thể quấn nhau không một khe hở chìm trong nước, Ngu Quân Duệ lại có cảm giác như sắp chết đến nơi.
Trong cơn hoảng loạn lại muốn dùng thủ đoạn đời trước: dùng cơ thể lấy lòng Diệp Tố Huân, nhưng vừa dừng công kích, đại điêu vẫn đang ngủ say, không thể đứng dậy ngay tức thì. Ngu Quân Duệ mặc kệ nó đang ngủ, cũng không quan tâm có đúng thời cơ không, nhẹ nhàng nâng Diệp Tố Huân nằm trên bờ ao, vùi đầu vào trong rừng cỏ thơm mát...
“Ngu Quân Duệ, huynh làm gì?” Diệp Tố Huân buồn bực, định đập hắn lại không có sức.
Ngu Quân Duệ có lòng khiêu khích, lại quen thuộc cơ thể Diệp Tố Huân, đầu lưỡi đảo quanh rốn lốc xoáy, ngón tay nhào kẹp rồi kéo nhẹ anh đào nhỏ, Diệp Tố Huân than nhẹ một tiếng, cơ thể mệt mỏi cực độ không ngờ lại bắt đầu ngưa ngứa.
Tiếng than nhẹ như có như không cổ vũ Ngu Quân Duệ, hắn không do dự nữa, đầu lưỡi một đường thẳng xuống, bắt đầu liếm hút chọc ghẹp hoa huy*t, lúc thì dùng đầu lưỡi như linh xà thăm dò trong vách tường trơn bóng mềm mại, khi lại cắn cắn múi thịt non mềm. Nơi đó của Diệp Tố Huân vừa dục tiên dục tử, vẫn còn mẫn cảm, bị hắn chơi đùa như thế, chưa tới một phút, trong huyệt đã tê liệt một mảnh, đôi má thắm ngậm xuân, tình sinh ý động.
Khiêu khích chọc ghẹo cũng khiến cho đại điêu bừng tĩnh, oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, Ngu Quân Duệ giương mắt thấy Diệp Tố Huân đã động tình, không chần chừ, ôm Diệp Tố Huân vào trong suối, đỡ gậy lớn thúc vào.
“A! Đau quá!” Diệp Tố Huân chỉ thấy hạ thân đau xót, không kìm được kêu lên.
“Sao rồi? Đau lắm hả?” Ngu Quân Duệ ngẩn ngơ, rõ ràng trong đó Tố Tố rất ướt mà, bình thường như vậy hắn có làm thế nào cũng chẳng thấy nàng kêu đau.
Tuy hoa tâm trơn ướt, nhưng vật này của Ngu Quân Duệ thô dài khác thường, lại còn đi vào trong trạng thái cứng như đá, dù cánh hoa không căng nứt, nhưng vẫn làm Diệp Tố Huân đau tới mức rơi cả nước mắt, nàng rầu rĩ mắng: “Huynh không thể chậm một chút à?”
Vào cũng vào rồi, lại không thể rút ra một cách nhanh chóng, Ngu Quân Duệ hít hít khí, hòa nhã nói: “Nó sẽ chậm từ từ, muội nhịn tí.”
Miệng thì nói chậm từ từ, trong lòng cũng muốn chậm một chút, nhưng khe thịt non mềm sít sao cắn hút, khó mà chậm chạp, động tác Ngu Quân Duệ càng cuồng dã, Diệp Tố Huân chịu không nổi, khóc rống lên, mới kêu mắng vài tiếng, đau xót đã biến mất, thời kì cực khổ trôi qua, hoa đạo gắt gao bao lấy cây gậy, dây dưa đủ loại, đã quên đau đớn lúc trước, chỉ nhớ sung sướng và mãn nguyện khi hoan ái...
Vô tri vô giác, tới lúc ra khỏi suối, mặt trời đã ngả về phía tây, hai người tận tình làm trong hang động những ba, bốn canh giờ. Cả eo lẫn chân Diệp Tố Huân đều nhũn ra, đầu mơ mơ màng màng, mắt cũng chẳng mở ra được, nghi ngờ lúc đầu dĩ nhiên càng không phải nói, quên sạch. Hôn mê để Ngu Quân Duệ ôm lên lưng ngựa, nằm trong ngực hắn ngủ.
Mi Sơn cách Thái châu không xa, Ngu Quân Duệ say mê nhìn Diệp Tố Huân rã rời, trong lòng thỏa mãn vô cùng, cũng không vội vã ra roi thúc ngựa, hơi kéo dây cương, mang theo một người một ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Bốn người ra ngoài đều có thu hoạch khác nhau, Hoa Ẩn Dật khôi phục dung nhan, Trình Sâm có được cơ thể người ái mộ từ tấm bé, trong Giang Ninh thanh, tai biến trong Ngu phủ đã được san phẳng, trong Trình gia: Trình phu nhân và Lưu Uyển Ngọc tranh đấu, tình cảnh như nước với lửa.
Lần đầu tiên Trình phu nhân so chiêu với Lưu Uyển Ngọc, Trình phu nhân cho Lưu Uyển Ngọc tới một gian phòng dành cho con ở, Lưu Uyển Ngọc thất bại thảm hại. Ả ta không cam lòng, định lợi dụng sự sủng ái của Trình Phủ để trở mình thì tin tức Ngu Diệu Sùng tìm được đường sống trong chỗ chết, tước hầu chưa bị rung chuyển truyền đến tai ả.
“Phải làm sao đây?” Trình Phủ không có chủ ý, Lưu Uyển Ngọc là thiếp thất chạy trốn khỏi Ngu gia, nếu Ngu Diệu Sùng chất vấn, ngay cả ông ta cũng khó gánh vác. Trình Sâm - núi dựa hay bày kế bảo toàn cả nhà - lại đi vắng, ông ta gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
“Lão gia, chuyện đến nước này, còn có thể làm thế nào, đưa người về Ngu gia thôi.” Trình phu nhân khuyên nhủ.
Trả về Ngu gia? Trình Phủ ngẩn ngơ, nhớ tới cơ thể mềm mại, dung mạo như hoa của Lưu Uyển Ngọc, cuối cùng vẫn có chút không nỡ, gục đầu không đáp.
“Lão gia chớ lo, thiếp về nói vài lời với dượng là được.” Lưu Uyển Ngọc cười nhạt nói, dù Ngu Diệu Sùng có truy vấn, cô ả cũng không lo lắng.
Ban đầu Ngu Diệu Sùng nạp thiếp, Ngự sử từng cáo buộc ông ta đức hạnh thiếu sót, ngày đó Ngu Quân Duệ ra chủ ý, để Ngu Diệu Sùng dâng thư cho Hoàng đế, nói lưỡng tình tương duyệt với cô ả, song vẫn tuân thủ nghiêm ngặt, cô ả vẫn mang tấm thân xử nữ, xin nghe theo quyết định của hoàng đế, dù gả cô ả tới nhà khác cũng được.
Khi đó Ngu Quân Duệ muốn ép cô ả thừa nhận lưỡng tình tương duyệt với Ngu Diệu Sùng trước mặt người khác, chặt đứt đường lui của cô ả, cô ả lại lợi dụng sự tin cậy của hoàng đế với phụ thân, không thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người, nhưng Ngu Diệu Sùng đã nói cô ả gần như trong sạch, đồng ý để cô ả gả cho người khác, lời này ai trong kinh cũng rõ ràng.
Hôm nay, cô ả chỉ cần lôi lời này ra chặn miệng lưỡi thiên hạ, mà nơi đó của Ngu Diệu Sùng, cô ả cũng có hẳn một kế khác khiến ông ta ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Lúc Lưu thị nghe tin cháu gái theo Trình Phủ, đang buồn bực cũng phải thở phào, cuối cùng cũng thoát khỏi cục diện khó coi: cô cháu chung chồng, song nghĩ tới cháu gái đi rồi nhưng vẫn còn Diệp Dương thị và Hoa Ẩn Dật, vừa vui lại buồn.
Ngày Lưu Uyển Ngọc tới nhà, nghe hạ nhân báo Ngu Diệu Sùng chờ cô ả ở Trọng Hi Đường, Lưu thị liền phát hoảng, vội vàng chạy tới Trọng Hi Đường.
“Uyển Ngọc, sao cháu còn.... Cẩn thận dượng nhé...”
“Cẩn thận dượng thì sao?” Lưu Uyển Ngọc lạnh lùng cười, nói: “Cô mụ sợ ông ta, cháu lại chẳng thèm để ý, ông ta dám đụng tới cháu sao?”
“Ta không dám động ư?” Một câu hỏi lạnh lùng vang lên, Ngu Diệu Sùng xuất hiện ở cửa.
“Dĩ nhiên không dám.” Lưu Uyển Ngọc ưỡn bụng, thị uy nhìn Ngu Diệu Sùng.
“Uyển Ngọc, bụng cháu lớn như thế, đứa bé này?” Lưu thị ngây người, lúc này bà ta mới chú ý tới cái bụng khác thường của Lưu Uyển Ngọc.
Ngu Diệu Sùng thấy cái bụng của Lưu Uyển Ngọc lồi ra, tay vung lên định đánh buông thõng xuống.
“Đứa trẻ cô mang là của ta?” Nhìn cái bụng này, ước chừng đã được ba tháng, lần cuối cùng của ông và Lư Uyển Ngọc, vừa đúng cách đây ba tháng rưỡi.
“Ta đã uống thuốc làm mạch rối loạn, đại phu nào cũng chẩn đoán mang thai nửa tháng, nhưng đứa nhỏ này, xác thực đã được ba tháng rưỡi.”
“Cô mang hài tử của ta còn cùng Trình Phủ...?” Ngu Diệu Sùng tức giận đến phát run.
“Ta không bám lấy Trình Phủ, Ngu Quân Duệ có thể để ta sống sao?” Lưu Uyển Ngọc nghiến răng nghiến lợi hỏi. Ném nải đồ trong tay ra, nút buộc tay nải lỏng lẻo, ngoại bào tím nhạt bên trong tức thì lộ ra. “Ngu Quân Duệ ném ngoại bào này vào căn phòng Trình Phủ mua cho ta ở, nếu không phải ta sớm đã phát hiện thì đã bị ông ta trị chết từ lâu rồi!”
“Bất kể thế nào thì giờ cô đang mang đứa bé của ta, về Ngu gia ngay cho ta!” Để con mình nhận người khác làm cha, Ngu Diệu Sùng không thể tha thứ, người đến tuổi trung niên lại đột nhiên có đứa bé, tuy đứa trẻ này đến bất ngờ, cũng không phải do nữ nhân bản thân yêu thương hoài nó, nhưng vẫn khiến ông ta đắc ý, vui sướng từ tận đáy lòng.
Xử sự của Ngu Diệu Sùng khiến Lưu Uyển Ngọc mừng thầm.
“Muốn đứa nhỏ này thì phải làm theo lời ta, nếu không, tùy lúc ta đều có thể khiến nó biến mất.”
Rời khỏi Ngu gia, Lưu Uyển Ngọc thở thật dài một hơi khoan khoái, sau này, Ngu Diệu Sùng sẽ vì đứa bé của ông ta, nghe theo sắp xếp của cô ả. Xem ra quyết định không uống thuốc phá thai là chính xác. Giờ đây cô ả càng thêm may mắn, Ngu Quân Duệ không ở Giang Ninh, kế hoạch của cô ả tất không có ai phá hủy được.
Giống như ngày tổ chức yến tiệc nạp thiếp oanh động Giang Ninh, tin thiếp thất Ngu gia gả cho người khác làm khắp Giang Ninh chấn động, cùng lúc đó, một thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế khiến địa vị Ngu gia cao quý hơn trong triều đình.
Diêu Ý Chân được thái hậu nhận làm nghĩa nữ, gia phong trưởng công chúa Ý Ninh, xây dựng phủ công chúa, tứ hôn cùng Ngu Quân Duệ.
Sau cơn mưa trời quang đãng, vừa thoát khỏi cảnh ngục tù, trời lại giáng việc vui như vậy, Ngu Quân Duệ là Phò mã, sau khi thành thân sẽ ở tại phủ công chúa cùng Diêu Ý Chân, tước vị Ân Bình hầu gia, dĩ nhiên hắn sẽ không có quyền kế tục nữa.
Không cần lo lắng Ngu Quân Duệ kết thân với Diêu gia uy hiếp tước vị của Ngu Quân Diệp nữa, Ngu Diệu Sùng mừng khôn tả xiết, không ít quan viên trên chiều xuôi theo hướng gió, trong khoảng thời gian ngắn, cửa Ngu phủ gần như bị người ta giẫm nát.
Ngu Diệu Sùng vừa lòng, Diêu Nghiệp lại bị Diêu Ý Chân giày vò đến mức bạc tóc.
Hai ngày, Diêu Ý Chân chưa ăn cơm.
“Ai bảo các người xin hoàng thượng tứ hôn cho ta? Các người mau bảo hoàng thượng thu hồi ý chỉ, ngày nào chưa thu ý chỉ, ngày đó ta còn không ăn cơm.”
“Tiểu tổ tông của ta ơi, cha xin con, ăn cơm rồi chúng ta thương lượng từ từ sau.”
“Không bàn bạc gì hết, các người làm vậy, không phải khiến ta chế nhạo Ngu Quân Duệ ư? Không thu hồi ý chỉ tứ hôn, ta sẽ tuyệt thực đói chết.”
“Phu nhân, vậy phải làm sao bây giờ?” Diêu Nghiệp cũng lo âu không ăn được cơm, người nói cho thái hậu Diêu Ý Chân thích Ngu Quân Duệ, người xin hoàng đế tứ hôn cũng là ông, thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, lại kêu ông đi xin Hoàng đế thu hồi ý chỉ, cho ông mười lá gan ông cũng không dám.
Diêu phu nhân cũng không có cách nào, rõ ràng nữ nhi thích Ngu Quân Duệ, tứ hôn cho Ngu Quân Duệ, không phải đã như ý nàng rồi ư? Sao trái lại làm ầm ĩ lên.
Bất kể như thế nào, để Hoàng đế thu hồi ý chỉ là không có khả năng, nhưng cũng không thể tận mắt nhìn nữ nhi đói chết, nếu chết đói thật, cả Diêu gia cũng sẽ chôn cùng với nàng ta.
Diêu phu nhân không còn kế sách, nhớ tới Diêu Ý Chân cũng không chán ghét Ngu Quân Diệp, tạm thời chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, bèn đề nghị: “Lão gia, không thì gọi Ngu đại thiếu gia tới khuyên Chân Nhi đi.”
“Thế có được không?” Nữ nhi phải gả cho Ngu Quân Duệ, trước khi thành thân lại gặp riêng đại bá (anh trai chồng), không hợp quy củ, hơn nữa đại bá này còn từng đính thân với nàng ta, nếu để người biết, miệng lưỡi lại không ít lời gièm pha.
“Chân Nhi còn bị ít người đàm tiếu ư?” Diêu phu nhân hỏi ngược lại. Bà ta bảo Diêu Nghiệp mời Ngu Quân Diệp đến, chính vì Ngu Quân Diệp từng đính thân với Diêu Ý Chân, khi đó Diêu Ý Chân đồng ý đính thân với y, mặc dù không thích y, nhưng cũng chắc hẳn không ghét y. Chỉ cần có thể khuyên nữ nhi ăn cơm, thêm mấy lời đồn thổi linh tinh cũng chẳng ngại gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook