Dữ Quân Giai Lão
-
Quyển 7 - Chương 148: Ngoại truyện (ba)
Tuyết rơi như lông ngỗng, bay lả tả trắng trời, khắp nơi long lanh như dát bạc, trắng trong thuần khiết khác thường. Tuyết ở phương bắc không cấp tập như phương nam, rơi trên mặt đất cũng không dễ tan. Tuyết đọng trên đường, bị người qua lại đạp lên, để lại nhiều dấu chân hỗn độn. Sau khi vào tháng chạp, thành Biện Lương luôn có tuyết không ngừng, giống như vĩnh viễn không hết. Giá rét cùng lo lắng, khó tránh khỏi khiến người ta mất hứng.
Ba người, từ xa đang đi về hướng Khai Phong Phủ, đi đầu mặc áo đỏ, chính là Tống triều Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ - Triển Chiêu. Dáng người của hắn, vẫn cứng cỏi cao lớn trong gió tuyết. Toàn thân màu đỏ, giữa bốn bề tuyết trắng lại rất nổi bật. Hắn vừa đi, vừa nghe Vương Triều Mã Hán nói chuyện bên cạnh. Ngẫu nhiên có người qua đường chào hỏi, hắn đều nho nhã lễ độ đáp lại. Nhưng mà, trên khuôn mặt tuấn lãng, hai hàng lông mày nhíu lại, giữa trán có nét lo âu.
"Triển đại nhân về rồi. Năm nay tuyết rơi dày thật nhỉ.” Nha dịch ở cổng nha môn thấy Triển Chiêu đi vào liền chào hỏi.
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu với hắn rồi vào phủ nha. Đi trên hành lang, nhìn bông tuyết phiêu tán bên ngoài, bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng thậm chí dừng bước. Gần tới cuối năm, là lúc lạnh nhất, gần đây lại luôn có tuyết, khiến hắn cảm thấy hoảng hốt. Kỳ thật, nỗi muộn phiền của hắn không liên quan tới thời tiết. Mà Hiểu Vân sắp tới kỳ sinh nở, khiến hắn cảm thấy bất an. Tuy rằng Công Tôn Sách đã nói rõ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không hiểu sao cảm thấy phiền muộn.
Trước kia chỉ cảm thấy việc sinh đứa nhỏ là chuyện kinh thiên địa nghĩa, chưa bao giờ nghĩ sẽ liên quan tới hắn. Nay đến phiên thê tử của mình sắp sinh, mới phát hiện sinh đứa nhỏ không dễ dàng. Vì chuẩn bị tâm lý, hắn đã học hỏi những người có hiểu biết. Hắn hỏi bà đỡ đã mời từ trước, hỏi người hầu hạ Hiểu Vân, hỏi Công Tôn tiên sinh, hắn còn hỏi cả Vương Triều về tình hình phu nhân hắn sinh đứa nhỏ. Bọn họ cho hắn đáp án không giống nhau, nhưng tổng kết lại vẫn không thoát khỏi chữ đau.
Đau đau đau, cuối cùng là đau kiểu gì? So với lúc hắn bị thương có đau hơn không?
"Triển hộ vệ!"
Nghe có người gọi, Triển Chiêu mới hồi phục tinh thần, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đang tới gần. Triển Chiêu vội khom người thi lễ, "Đại nhân, tiên sinh."
Triển Chiêu có đôi khi cũng gọi Công Tôn Sách là “nhạc phụ đại nhân”, nhưng mà trong phủ nha, có thể vì thói quen, hắn tới nay vẫn chưa sửa được miệng.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đã sớm nhìn ra tâm sự của Triển Chiêu, nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
"Hiểu Vân sắp lâm bồn rồi, Triển hộ vệ vẫn nên sớm về nhà cùng nàng đi. Dù sao phủ nha cũng không có chuyện gì quan trọng.” Bao đại nhân đề nghị.
Đối với sự quan tâm của Bao đại nhân, Triển Chiêu cảm thấy vô cùng cảm tạ, vội vàng chạy về nhà.
"Vân Nhi!" Triển Chiêu vừa vào cửa, đã bị hành động của Hiểu Vân dọa sợ, vội chạy vài bước tới đỡ nàng ngồi xuống ghế, sau đó mới xoay người nhặt trái cây đặt lên bàn.
"Muốn dọn dẹp, gọi Trần ma ma là được, nếu không có người ở đây, cứ để mặc nó rơi xuống đất cũng không sao. Nếu lỡ có gì sơ xuất, làm sao mà bình an sinh nở được. Trần ma ma cùng Tiểu Quyên đâu? Sao lại không ở đây?” Triển Chiêu sốt ruột, lời nói có chút nóng nảy. Hiện tại hành động không tiện, hơn nữa lúc nào cũng có thể sinh, sao lại để một mình nàng trong phòng?
Hiểu Vân tay chống thắt lưng, tay vịn bụng, nhẹ nhàng thở phì phò. Bụng lớn, ngay cả ngồi cũng không xong. Vừa động, đã thở thành dạng này. Có điều cũng khó trách, hiện giờ lúc đứng, bản thân mình cũng không nhìn được tới chân, vậy mà còn muốn ngồi xuống nhặt đồ, thật sự không biết tự lượng sức.
"Ta bảo bọn họ đi chuẩn bị vài thứ. Đừng tức giận.” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, cười cười trấn an hắn. Gần đây, hắn tỏ ra vô cùng nóng nảy.
"Vân Nhi..." Triển Chiêu nhìn cái bụng lớn tới dọa người, khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, cũng không nói gì, chỉ đưa tay qua, áp lên bàn tay nàng. Nàng nói, lửa than không tốt đốt với trẻ nhỏ, cho nên kiên trì không đốt than trong phòng, cho dù trời rất lạnh, vẫn thà mặc thêm nhiều quần áo, biến mình thành mập mạp cũng không muốn đốt than.
"Để bọn họ đi chuẩn bị cái gì?"
"Bảo bọn họ đi chuẩn bị chăn đệm mới, kéo cùng vải sạch, còn có rượu mạnh nữa."
"Chuẩn bị làm gì?” Triển Chiêu nghi hoặc, mấy thứ đó chẳng phải để băng bó cho người bị thương sao.
"Lúc sinh đứa nhỏ sẽ dùng.” Hiểu Vân cười nói, “Mấy thứ đó, trước khi dùng còn phải nấu trong nước sôi mấy canh giờ.Còn rượu là để tiêu độc."
"Ừ." Triển Chiêu gật đầu. Nàng từng nói với hắn, mấy thứ đồ đó có đủ loại vi khuẩn. Những thứ gọi là “vi khuẩn” đó, sẽ khiến người ta sinh bệnh. Còn rượu mạnh cùng độ nóng, có thể giết chết một phần đám vi khuẩn đó.
"Vân Nhi cảm thấy sắp tới lúc rồi sao?"
"Không biết." Hiểu Vân lắc đầu, dừng một lát lại nói: “Nghĩ lại hình như cũng tới lúc rồi?”
Tay Triển Chiêu, không khỏi run lên. Tới lúc rồi? Tức là đã sắp tới: “Vậy mau đi tìm bà đỡ."
"Tướng công, đừng nóng vội, không phải đã hẹn bà đỡ rồi sao? Hơn nữa cũng ở gần, đợi bụng bắt đầu đau hãy gọi cũng không muộn."
"Không được." Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không ổn. "Tìm người đi gọi đi, mấy ngày tới bảo bà ấy ở nhà chúng ta luôn."
Nói xong, không đợi Hiểu Vân trả lời, liền đi ra.
Ban đêm, Triển gia trong kinh thành thật yên tĩnh. Trần ma ma đem nước ấm đến, Triển Chiêu giúp Hiểu Vân rửa chân xong, hai người lên giường ngủ. Đến nửa đêm, Hiểu Vân thức dậy đi ngoài, không bao lâu sau, lại ngồi dậy, cứ thế lặp lại vài lần, Triển Chiêu bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Thời kỳ cuối mang thai, thường đi tiểu đêm, nhưng chưa từng thường xuyên như vậy.
"Vân Nhi? Sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ừ, hình như sắp sinh rồi." Hiểu Vân nửa nằm trên giường, hơi thở đứt quãng. Thân dưới truyền đến từng trận nhức nhối, như có cái gì muốn đi ra.
"Tướng công..."
Triển Chiêu nhíu mày, trái tim co rút, vội đứng dậy mặc áo ngoài rồi ra cửa gọi người.
"Trần ma ma, Tiểu Quyên, Hồng Đại nương..."
Giọng Triển Chiêu rất lớn, cũng rất gấp. Người bên ngoài nhanh chóng bị đánh thức, thắp đèn chạy tới.
"Triển đại nhân."
"Trần ma ma, Tiểu Quyên, đem chăn đệm mới ở phòng bên vào thay đi. Mặt khác, mấy thứ phu nhân dặn chuẩn bị buổi chiều, mau dùng nước sôi nấu qua. Hồng đại nương, vào xem phu nhân.” Triển Chiêu cố gắng bình tĩnh đem lời Hiểu Vân vừa dặn lúc nãy truyền lại. Trần ma ma cùng Tiểu Quyên đều đi làm việc. Hồng đại nương vào trong phòng, cởi bỏ quần áo Hiểu Vân, sờ bụng, hỏi mấy vấn đề, sau đó lại rời khỏi.
"Phu nhân mới bắt đầu đau bụng sinh, chắc một khoảng thời gian nữa mới sinh được, Triển đại nhân không cần gấp, từ từ sẽ đến."
Theo lời Hồng đại nương chuyện này chỉ mới bắt đầu. Hồng đại nương cho người chuẩn bị chút đồ ăn để tăng thêm sức lực. Hiểu Vân thật ra không có gì không ổn, thậm chí có thể vừa nói chuyện vừa ăn. Nhưng mà có vài khoảnh khắc vô cùng đau đớn, hai tay nắm chặt. Triển Chiêu chỉ không ngờ rằng, một lát thời gian mà Hồng đại nương nói, là hơn nửa buổi tối. Mãi tới lúc trời hoàn toàn sáng, Hiểu Vân vẫn chỉ kêu đau vài tiếng.
Triển Chiêu cho hạ nhân tới Khai Phong Phủ đưa tin, sau đó cho Tiểu Quyên mang bữa sáng tới. Hắn nhìn Hiểu Vân ăn, bản thân lại không thấy có khẩu vị, thậm chí còn cảm thấy chính mình cũng muốn đau. Đúng lúc hạ nhân vào báo có người tới. Triển Chiêu ra cửa xem, là Công Tôn Sách, Tiểu Thúy, còn cả Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa đều tới.
Tiểu Thúy cùng Triển Chiêu chào hỏi xong, liền vào phòng sinh. Triển Chiêu đi theo sau, muốn trở lại phòng, lại bị Tiểu Thúy ngăn lại.
"Triển đại nhân, ngài vẫn nên ở ngoài chờ thôi.” Nói xong liền đóng cửa phòng.
Triển Chiêu nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi lạnh. Âm thanh bắt đầu vọng ra từ trong phòng, là tiếng rên rỉ của Hiểu Vân. Giống như ẩn nhẫn, lại mang theo tiếng nức nở. Khiến hắn nghe được trong lòng cũng bắt đầu dậy sóng.
Công Tôn Sách tiến lên vỗ vai Triển Chiêu. Tình cảnh này, ông cũng từng trải qua, cảm giác của Triển Chiêu lúc này, ông có thể hiểu. Huống chi, bên trong phòng sinh chính là con gái ông.
"Nhạc phụ, Hiểu Vân..." Triển Chiêu mím môi, lạnh như vậy, hắn lại cảm thấy cả người đều đổ mồ hôi.
"A..." Đúng vào lúc này, tiếng kêu sợ hãi từ trong phòng truyền ra, khiến Triển Chiêu thất kinh.
"Hiểu Vân!"
"Triển Chiêu, nữ nhân sinh nở, khó tránh như vậy.” Công Tôn Sách đè tay Triển Chiêu đang muốn gõ cửa lại: “Vào trong cũng không thể giảm bớt thống khổ của nó, ở bên ngoài chờ đi."
Triển Chiêu nắm tay, giãy dụa hồi lâu, cuối cùng thoái lui đứng bên cạnh cửa. Tiếng kêu của Hiểu Vân ngày càng thường xuyên hơn, lúc dài lúc ngắn, lúc cao lúc thấp. Mà Triển Chiêu ở ngoài phòng, giống như bị lăng trì, tiếng kêu đau đớn của Hiểu Vân, chính là bả đao, từng đao từng đao cắt lên người hắn. Mà loại lăng trì này, kéo dài liên tục suốt hai canh giờ, tới sau cùng, tiếng rên rỉ kia lại biến thành tiếng khóc khi có khi không, nếu không phải Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn Sách ngăn cản, Triển Chiêu thật muốn xông vào. Cho dù hắn không thể giúp gì, cũng muốn ở bên cạnh nàng.
Vân Nhi, Vân Nhi...
"Triển Chiêu..., Triển... Chiêu..."
"Vân Nhi!" Nghe thấy Hiểu Vân gọi tên mình, Triển Chiêu cuối cùng không thể chịu đựng hơn, tránh khỏi tay Bạch Ngọc Đường, đi lên gõ cửa. Bạch Ngọc Đường kéo hắn, hắn bướng bỉnh tránh thoát. "Ta ở đây, ta ở đây!"
"Vân Nhi! Vân Nhi! Tiểu Quyên, mở cửa nhanh."
Hiểu Vân ở trong phòng khóc hô tên của hắn, Triển Chiêu ở ngoài phòng sốt ruột gõ cửa.
Người trong phòng không chịu được tiếng kêu của Triển Chiêu, vội mở cửa. Triển Chiêu trong lúc vội vàng, lời nói có chút dọa người, nhất là gặp phải chuyện của Hiểu Vân, có đôi khi không giữ được lý trí.
Cửa mở, Triển Chiêu liền xông vào. Trong phòng sinh nóng hừng hực, tràn ngập hơi nước. Triển Chiêu không để ý gì khác, chạy thẳng đến đầu giường.
"Triển đại nhân!" Hồng Đại nương đối với việc Triển Chiêu xuất hiện, có chút bất mãn, lại không dám nói gì. Tiểu Thúy trấn định hơn bảo Hồng đại nương đừng động tới hắn, cứ làm việc của mình.
Hiểu Vân mặt đỏ bừng, ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, tóc dài rối tung dính trên sườn mặt, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
"Triển Chiêu..."
"Vân Nhi, Vân Nhi..." Triển Chiêu quỳ gối ở đầu giường, nắm lấy tay nàng, không biết làm sao nói chuyện. Hắn nên làm gì bây giờ, hắn nên làm gì bây giờ?
"A, không sinh, không sinh nữa." Bị ép buộc năm sáu canh giờ, đã cướp hết sức lực vốn có. Hiểu Vân khóc kêu, lệ rơi đầy mặt, ồn ào đòi không sinh đứa nhỏ.
"Phu nhân, cố gắng kiên trì, sắp sinh rồi.” Hồng đại nương có chút bất đắc dĩ. Từng đỡ đẻ không ít sản phụ, trường hợp như Triển phu nhân, cũng coi như thuận lợi, cho dù đau cũng chỉ cần dùng sức là sinh được. Nhưng bộ dáng hiện tại sao lại thế này.
"Đau muốn chết, không sinh..."
"Được được được, không sinh, không sinh."
"Tiểu thư, Triển đại nhân, tới lúc này rồi, sao có thể không sinh chứ!” Tiểu Thúy ảo não, giáo huấn lại Triển Chiêu, “Triển đại nhân, sinh đứa nhỏ không phải ăn cơm, sinh được thì sinh, không sinh thì thôi. Nếu không sinh, đừng nói đứa nhỏ, ngay cả tiểu thư cũng sẽ nguy tới tính mạng đó!"
"Nhưng mà..." Triển Chiêu bị lời của Tiểu Thúy dọa sợ, kinh ngạc không biết làm thế nào cho phải.
"Triển đại nhân, ngài ra ngoài trước đã, cứ ở đây, tiểu thư không có cách nào sinh đứa nhỏ được đâu."
"Nhưng mà..." Một chốc lát này, Triển Chiêu ngoại trừ nhưng mà, thật sự không biết nói gì. Hiểu Vân thoạt nhìn đau đớn vô cùng, nhưng đứa nhỏ không thể không sinh, biết làm sao bây giờ.
"Triển đại nhân, muốn tiểu thư mẫu tử bình an, ngài đi ra ngoài đi! Sinh đứa nhỏ đau đớn là bình thường, hồi nãy tiểu thư vẫn làm rât tốt, từ sau khi ngài vào thì tệ hơn hẳn, chỉ biết làm nũng thôi!"
Triển Chiêu nhìn Tiểu Thúy, lại nhìn Hiểu Vân, người trước trợn mắt nhìn, vẻ mặt bất đắc dĩ; người sau ủy khuất nhìn hắn, nín tiếng nức nở. Cuối cùng, Triển Chiêu nhắm mắt, kìm nén, buông tay không quay đầu đi ra khỏi phòng.
Tiểu Thúy từng sinh hai đứa con, nghe nàng ắt hẳn không sai. Hiểu Vân đau thì đau, vẫn hơn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Kết quả, Triển Chiêu bị đuổi khỏi phòng sinh, sau đó bắt đầu đi qua đi lại bên ngoài, giống như muốn mài mòn mặt sàn trước cửa phòng vậy.
Cửa phòng lại đóng lại, tiếng rên rỉ cùng la khóc đứt quãng truyền ra, kéo dài suốt hai canh giờ. Cuối cùng, sau một tiếng kêu lớn, vang lên tiếng khóc nỉ non trong trẻo, phá không lan ra, rơi vào tai mọt người, vô cùng rõ ràng.
"Sinh rồi! Sinh rồi!" Đinh Nguyệt Hoa kéo tay Bạch Ngọc Đường, vui vẻ nhảy nhót.
Triển Chiêu chợt cảm thấy toàn thân bủn rủn, tựa vào bên tường, cả người vô lực. Chuyện này, quả thật còn vất vả khó khăn hơn cả đi bắt trộm cướp cả trăm ngàn lần.
Cửa mở ra một góc. Gió vù vù thổi vào trong phòng, cuốn tung rèm cửa. Đi ra là Tiểu Quyên, sắc mặt đầy vẻ vui mừng.
"Chúc mừng Triển đại nhân, phu nhân sinh được một tiểu công tử, mẫu tử bình an."
Công Tôn Sách vui vẻ ra mặt, mừng rỡ cười lớn. Bạch Ngọc Đường bước lên chúc mừng, Triển Chiêu lại rảo chân đi vào phòng sinh.
"Vân Nhi!"
Hiểu Vân nằm ở trên giường, bộ dáng vẫn chật vật như vậy, thoáng nhìn vẫn còn vẻ mệt mỏi. Lúc nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ chậm rãi mở mắt nhìn, rồi rất nhanh nhắm lại.
Triển Chiêu đưa tay đẩy tóc trên mặt nàng, rồi cầm lấy tay nàng, cơ hồ nghẹn ngào: "Vân Nhi."
Hiểu Vân không mở mắt, chỉ cúi đầu nói.
"Triển Chiêu, tương lai nếu con bất hiếu, nhất định phải thay ta đánh nó."
Triển Chiêu bật cười, nước mắt cũng theo đi ra, vội dùng tay áo trộm lau đi, sau đó trịnh trọng đáp lại: “Được. Nếu nó đối với nàng không tốt, ta sẽ thay nàng dạy dỗ nó."
"Triển đại nhân, đến xem tiểu công tử đi, thật xinh đẹp mà."
Hồng Đại nương đưa tiểu hài tử đã được quấn tã lót tới, Triển Chiêu đưa tay định đón, lại sợ tay chân mình thô lậu khiến nó bị thương, liền nâng nhẹ trên tay. Bộ dáng buồn cười ấy, khiến ba người trong phòng đều cười rộ lên.
"Triển đại nhân, làm thế này." Tiểu Thúy tiến lên làm mẫu, Triển Chiêu mới miễn cưỡng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên giường, để Hiểu Vân nhìn thấy.
Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn, vươn tay chạm vào khuôn mặt trẻ con ửng đỏ, cười rộ lên.
"Xem ra đại đa số tiểu hài tử mới sinh đều có chút giống khỉ."
"Hồ đồ, tiểu oa nhi sao có thể giống khỉ được.” Lời của Hiểu Vân đồng thời bị mọi người phản đối, Hiểu Vân đành phải ngậm miệng không nói gì thêm.
Sinh mệnh mới sinh ra, luôn mang lại niềm vui. Nhất là tiểu oa nhi càng ngày càng trở nên đáng yêu này. Triển gia trên dưới đều vui vẻ, Khai Phong Phủ trên dưới cũng đều vui vẻ. Mấy ngày qua phòng khách Triển gia không ngớt người qua lại, đều là đến chúc mừng, đến tặng thuốc cho sản phụ mới bồi dưỡng thân thể, quà cáp để đầy cả bàn.
Vậy là, chuyện khó có được xảy ra, Công Tôn Sách xách một đôi chim bồ câu, mang đến thăm con gái. Thứ nhất là thăm nom con gái cùng cháu ngoại, thứ hai là vì đặt tên cho cháu ngoại.
Mấy tháng trước, Hiểu Vân từng nói tên đứa nhỏ sẽ để Công Tôn Sách đặt. Công Tôn Sách vô cùng cảm khái, cũng vui vẻ nhận lời. Đến nay, đứa nhỏ đã sinh được mấy ngày, chọn được ngày lành, ông đem bao lì xì đã chuẩn bị từ trước tới, giao cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu cảm tạ rồi nhận lấy. Mở ra xem, bên trong là khóa trường mệnh. Trên mặt khóa khắc một con dơi đang giương cánh, viết Bách niên trường mệnh. Mặt bên kia là một đứa trẻ đang chơi đùa, khắc hai chữ “Triển Ký”.
"Triển Ký!" Triển Chiêu thấy vậy, vội đem khóa giao cho Hiểu Vân. Hai người mặt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi. Bọn họ chưa bao giờ đề cập cái tên “Triển Ký” với ông mà!
"Sao thế?” Biểu hiện của hai người khiến Công Tôn Sách kinh ngạc. Chẳng lẽ tên có gì không ổn?
"Không có gì, cha, tên đặt rất hay.” Hiểu Vân cười trả lời. Công Tôn Sách lúc này mới yên tâm, cười rộ lên: “Vậy thì tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy tên này tốt nhất."
Hiểu Vân xoa xoa chữ trên khóa, nhìn Triển Chiêu cười. Có lẽ, có vài thứ thật sự khó mà nói rõ ràng.
Ba người, từ xa đang đi về hướng Khai Phong Phủ, đi đầu mặc áo đỏ, chính là Tống triều Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ - Triển Chiêu. Dáng người của hắn, vẫn cứng cỏi cao lớn trong gió tuyết. Toàn thân màu đỏ, giữa bốn bề tuyết trắng lại rất nổi bật. Hắn vừa đi, vừa nghe Vương Triều Mã Hán nói chuyện bên cạnh. Ngẫu nhiên có người qua đường chào hỏi, hắn đều nho nhã lễ độ đáp lại. Nhưng mà, trên khuôn mặt tuấn lãng, hai hàng lông mày nhíu lại, giữa trán có nét lo âu.
"Triển đại nhân về rồi. Năm nay tuyết rơi dày thật nhỉ.” Nha dịch ở cổng nha môn thấy Triển Chiêu đi vào liền chào hỏi.
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu với hắn rồi vào phủ nha. Đi trên hành lang, nhìn bông tuyết phiêu tán bên ngoài, bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng thậm chí dừng bước. Gần tới cuối năm, là lúc lạnh nhất, gần đây lại luôn có tuyết, khiến hắn cảm thấy hoảng hốt. Kỳ thật, nỗi muộn phiền của hắn không liên quan tới thời tiết. Mà Hiểu Vân sắp tới kỳ sinh nở, khiến hắn cảm thấy bất an. Tuy rằng Công Tôn Sách đã nói rõ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không hiểu sao cảm thấy phiền muộn.
Trước kia chỉ cảm thấy việc sinh đứa nhỏ là chuyện kinh thiên địa nghĩa, chưa bao giờ nghĩ sẽ liên quan tới hắn. Nay đến phiên thê tử của mình sắp sinh, mới phát hiện sinh đứa nhỏ không dễ dàng. Vì chuẩn bị tâm lý, hắn đã học hỏi những người có hiểu biết. Hắn hỏi bà đỡ đã mời từ trước, hỏi người hầu hạ Hiểu Vân, hỏi Công Tôn tiên sinh, hắn còn hỏi cả Vương Triều về tình hình phu nhân hắn sinh đứa nhỏ. Bọn họ cho hắn đáp án không giống nhau, nhưng tổng kết lại vẫn không thoát khỏi chữ đau.
Đau đau đau, cuối cùng là đau kiểu gì? So với lúc hắn bị thương có đau hơn không?
"Triển hộ vệ!"
Nghe có người gọi, Triển Chiêu mới hồi phục tinh thần, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đang tới gần. Triển Chiêu vội khom người thi lễ, "Đại nhân, tiên sinh."
Triển Chiêu có đôi khi cũng gọi Công Tôn Sách là “nhạc phụ đại nhân”, nhưng mà trong phủ nha, có thể vì thói quen, hắn tới nay vẫn chưa sửa được miệng.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đã sớm nhìn ra tâm sự của Triển Chiêu, nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
"Hiểu Vân sắp lâm bồn rồi, Triển hộ vệ vẫn nên sớm về nhà cùng nàng đi. Dù sao phủ nha cũng không có chuyện gì quan trọng.” Bao đại nhân đề nghị.
Đối với sự quan tâm của Bao đại nhân, Triển Chiêu cảm thấy vô cùng cảm tạ, vội vàng chạy về nhà.
"Vân Nhi!" Triển Chiêu vừa vào cửa, đã bị hành động của Hiểu Vân dọa sợ, vội chạy vài bước tới đỡ nàng ngồi xuống ghế, sau đó mới xoay người nhặt trái cây đặt lên bàn.
"Muốn dọn dẹp, gọi Trần ma ma là được, nếu không có người ở đây, cứ để mặc nó rơi xuống đất cũng không sao. Nếu lỡ có gì sơ xuất, làm sao mà bình an sinh nở được. Trần ma ma cùng Tiểu Quyên đâu? Sao lại không ở đây?” Triển Chiêu sốt ruột, lời nói có chút nóng nảy. Hiện tại hành động không tiện, hơn nữa lúc nào cũng có thể sinh, sao lại để một mình nàng trong phòng?
Hiểu Vân tay chống thắt lưng, tay vịn bụng, nhẹ nhàng thở phì phò. Bụng lớn, ngay cả ngồi cũng không xong. Vừa động, đã thở thành dạng này. Có điều cũng khó trách, hiện giờ lúc đứng, bản thân mình cũng không nhìn được tới chân, vậy mà còn muốn ngồi xuống nhặt đồ, thật sự không biết tự lượng sức.
"Ta bảo bọn họ đi chuẩn bị vài thứ. Đừng tức giận.” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, cười cười trấn an hắn. Gần đây, hắn tỏ ra vô cùng nóng nảy.
"Vân Nhi..." Triển Chiêu nhìn cái bụng lớn tới dọa người, khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, cũng không nói gì, chỉ đưa tay qua, áp lên bàn tay nàng. Nàng nói, lửa than không tốt đốt với trẻ nhỏ, cho nên kiên trì không đốt than trong phòng, cho dù trời rất lạnh, vẫn thà mặc thêm nhiều quần áo, biến mình thành mập mạp cũng không muốn đốt than.
"Để bọn họ đi chuẩn bị cái gì?"
"Bảo bọn họ đi chuẩn bị chăn đệm mới, kéo cùng vải sạch, còn có rượu mạnh nữa."
"Chuẩn bị làm gì?” Triển Chiêu nghi hoặc, mấy thứ đó chẳng phải để băng bó cho người bị thương sao.
"Lúc sinh đứa nhỏ sẽ dùng.” Hiểu Vân cười nói, “Mấy thứ đó, trước khi dùng còn phải nấu trong nước sôi mấy canh giờ.Còn rượu là để tiêu độc."
"Ừ." Triển Chiêu gật đầu. Nàng từng nói với hắn, mấy thứ đồ đó có đủ loại vi khuẩn. Những thứ gọi là “vi khuẩn” đó, sẽ khiến người ta sinh bệnh. Còn rượu mạnh cùng độ nóng, có thể giết chết một phần đám vi khuẩn đó.
"Vân Nhi cảm thấy sắp tới lúc rồi sao?"
"Không biết." Hiểu Vân lắc đầu, dừng một lát lại nói: “Nghĩ lại hình như cũng tới lúc rồi?”
Tay Triển Chiêu, không khỏi run lên. Tới lúc rồi? Tức là đã sắp tới: “Vậy mau đi tìm bà đỡ."
"Tướng công, đừng nóng vội, không phải đã hẹn bà đỡ rồi sao? Hơn nữa cũng ở gần, đợi bụng bắt đầu đau hãy gọi cũng không muộn."
"Không được." Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không ổn. "Tìm người đi gọi đi, mấy ngày tới bảo bà ấy ở nhà chúng ta luôn."
Nói xong, không đợi Hiểu Vân trả lời, liền đi ra.
Ban đêm, Triển gia trong kinh thành thật yên tĩnh. Trần ma ma đem nước ấm đến, Triển Chiêu giúp Hiểu Vân rửa chân xong, hai người lên giường ngủ. Đến nửa đêm, Hiểu Vân thức dậy đi ngoài, không bao lâu sau, lại ngồi dậy, cứ thế lặp lại vài lần, Triển Chiêu bắt đầu cảm thấy không thích hợp. Thời kỳ cuối mang thai, thường đi tiểu đêm, nhưng chưa từng thường xuyên như vậy.
"Vân Nhi? Sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ừ, hình như sắp sinh rồi." Hiểu Vân nửa nằm trên giường, hơi thở đứt quãng. Thân dưới truyền đến từng trận nhức nhối, như có cái gì muốn đi ra.
"Tướng công..."
Triển Chiêu nhíu mày, trái tim co rút, vội đứng dậy mặc áo ngoài rồi ra cửa gọi người.
"Trần ma ma, Tiểu Quyên, Hồng Đại nương..."
Giọng Triển Chiêu rất lớn, cũng rất gấp. Người bên ngoài nhanh chóng bị đánh thức, thắp đèn chạy tới.
"Triển đại nhân."
"Trần ma ma, Tiểu Quyên, đem chăn đệm mới ở phòng bên vào thay đi. Mặt khác, mấy thứ phu nhân dặn chuẩn bị buổi chiều, mau dùng nước sôi nấu qua. Hồng đại nương, vào xem phu nhân.” Triển Chiêu cố gắng bình tĩnh đem lời Hiểu Vân vừa dặn lúc nãy truyền lại. Trần ma ma cùng Tiểu Quyên đều đi làm việc. Hồng đại nương vào trong phòng, cởi bỏ quần áo Hiểu Vân, sờ bụng, hỏi mấy vấn đề, sau đó lại rời khỏi.
"Phu nhân mới bắt đầu đau bụng sinh, chắc một khoảng thời gian nữa mới sinh được, Triển đại nhân không cần gấp, từ từ sẽ đến."
Theo lời Hồng đại nương chuyện này chỉ mới bắt đầu. Hồng đại nương cho người chuẩn bị chút đồ ăn để tăng thêm sức lực. Hiểu Vân thật ra không có gì không ổn, thậm chí có thể vừa nói chuyện vừa ăn. Nhưng mà có vài khoảnh khắc vô cùng đau đớn, hai tay nắm chặt. Triển Chiêu chỉ không ngờ rằng, một lát thời gian mà Hồng đại nương nói, là hơn nửa buổi tối. Mãi tới lúc trời hoàn toàn sáng, Hiểu Vân vẫn chỉ kêu đau vài tiếng.
Triển Chiêu cho hạ nhân tới Khai Phong Phủ đưa tin, sau đó cho Tiểu Quyên mang bữa sáng tới. Hắn nhìn Hiểu Vân ăn, bản thân lại không thấy có khẩu vị, thậm chí còn cảm thấy chính mình cũng muốn đau. Đúng lúc hạ nhân vào báo có người tới. Triển Chiêu ra cửa xem, là Công Tôn Sách, Tiểu Thúy, còn cả Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa đều tới.
Tiểu Thúy cùng Triển Chiêu chào hỏi xong, liền vào phòng sinh. Triển Chiêu đi theo sau, muốn trở lại phòng, lại bị Tiểu Thúy ngăn lại.
"Triển đại nhân, ngài vẫn nên ở ngoài chờ thôi.” Nói xong liền đóng cửa phòng.
Triển Chiêu nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi lạnh. Âm thanh bắt đầu vọng ra từ trong phòng, là tiếng rên rỉ của Hiểu Vân. Giống như ẩn nhẫn, lại mang theo tiếng nức nở. Khiến hắn nghe được trong lòng cũng bắt đầu dậy sóng.
Công Tôn Sách tiến lên vỗ vai Triển Chiêu. Tình cảnh này, ông cũng từng trải qua, cảm giác của Triển Chiêu lúc này, ông có thể hiểu. Huống chi, bên trong phòng sinh chính là con gái ông.
"Nhạc phụ, Hiểu Vân..." Triển Chiêu mím môi, lạnh như vậy, hắn lại cảm thấy cả người đều đổ mồ hôi.
"A..." Đúng vào lúc này, tiếng kêu sợ hãi từ trong phòng truyền ra, khiến Triển Chiêu thất kinh.
"Hiểu Vân!"
"Triển Chiêu, nữ nhân sinh nở, khó tránh như vậy.” Công Tôn Sách đè tay Triển Chiêu đang muốn gõ cửa lại: “Vào trong cũng không thể giảm bớt thống khổ của nó, ở bên ngoài chờ đi."
Triển Chiêu nắm tay, giãy dụa hồi lâu, cuối cùng thoái lui đứng bên cạnh cửa. Tiếng kêu của Hiểu Vân ngày càng thường xuyên hơn, lúc dài lúc ngắn, lúc cao lúc thấp. Mà Triển Chiêu ở ngoài phòng, giống như bị lăng trì, tiếng kêu đau đớn của Hiểu Vân, chính là bả đao, từng đao từng đao cắt lên người hắn. Mà loại lăng trì này, kéo dài liên tục suốt hai canh giờ, tới sau cùng, tiếng rên rỉ kia lại biến thành tiếng khóc khi có khi không, nếu không phải Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn Sách ngăn cản, Triển Chiêu thật muốn xông vào. Cho dù hắn không thể giúp gì, cũng muốn ở bên cạnh nàng.
Vân Nhi, Vân Nhi...
"Triển Chiêu..., Triển... Chiêu..."
"Vân Nhi!" Nghe thấy Hiểu Vân gọi tên mình, Triển Chiêu cuối cùng không thể chịu đựng hơn, tránh khỏi tay Bạch Ngọc Đường, đi lên gõ cửa. Bạch Ngọc Đường kéo hắn, hắn bướng bỉnh tránh thoát. "Ta ở đây, ta ở đây!"
"Vân Nhi! Vân Nhi! Tiểu Quyên, mở cửa nhanh."
Hiểu Vân ở trong phòng khóc hô tên của hắn, Triển Chiêu ở ngoài phòng sốt ruột gõ cửa.
Người trong phòng không chịu được tiếng kêu của Triển Chiêu, vội mở cửa. Triển Chiêu trong lúc vội vàng, lời nói có chút dọa người, nhất là gặp phải chuyện của Hiểu Vân, có đôi khi không giữ được lý trí.
Cửa mở, Triển Chiêu liền xông vào. Trong phòng sinh nóng hừng hực, tràn ngập hơi nước. Triển Chiêu không để ý gì khác, chạy thẳng đến đầu giường.
"Triển đại nhân!" Hồng Đại nương đối với việc Triển Chiêu xuất hiện, có chút bất mãn, lại không dám nói gì. Tiểu Thúy trấn định hơn bảo Hồng đại nương đừng động tới hắn, cứ làm việc của mình.
Hiểu Vân mặt đỏ bừng, ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, tóc dài rối tung dính trên sườn mặt, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
"Triển Chiêu..."
"Vân Nhi, Vân Nhi..." Triển Chiêu quỳ gối ở đầu giường, nắm lấy tay nàng, không biết làm sao nói chuyện. Hắn nên làm gì bây giờ, hắn nên làm gì bây giờ?
"A, không sinh, không sinh nữa." Bị ép buộc năm sáu canh giờ, đã cướp hết sức lực vốn có. Hiểu Vân khóc kêu, lệ rơi đầy mặt, ồn ào đòi không sinh đứa nhỏ.
"Phu nhân, cố gắng kiên trì, sắp sinh rồi.” Hồng đại nương có chút bất đắc dĩ. Từng đỡ đẻ không ít sản phụ, trường hợp như Triển phu nhân, cũng coi như thuận lợi, cho dù đau cũng chỉ cần dùng sức là sinh được. Nhưng bộ dáng hiện tại sao lại thế này.
"Đau muốn chết, không sinh..."
"Được được được, không sinh, không sinh."
"Tiểu thư, Triển đại nhân, tới lúc này rồi, sao có thể không sinh chứ!” Tiểu Thúy ảo não, giáo huấn lại Triển Chiêu, “Triển đại nhân, sinh đứa nhỏ không phải ăn cơm, sinh được thì sinh, không sinh thì thôi. Nếu không sinh, đừng nói đứa nhỏ, ngay cả tiểu thư cũng sẽ nguy tới tính mạng đó!"
"Nhưng mà..." Triển Chiêu bị lời của Tiểu Thúy dọa sợ, kinh ngạc không biết làm thế nào cho phải.
"Triển đại nhân, ngài ra ngoài trước đã, cứ ở đây, tiểu thư không có cách nào sinh đứa nhỏ được đâu."
"Nhưng mà..." Một chốc lát này, Triển Chiêu ngoại trừ nhưng mà, thật sự không biết nói gì. Hiểu Vân thoạt nhìn đau đớn vô cùng, nhưng đứa nhỏ không thể không sinh, biết làm sao bây giờ.
"Triển đại nhân, muốn tiểu thư mẫu tử bình an, ngài đi ra ngoài đi! Sinh đứa nhỏ đau đớn là bình thường, hồi nãy tiểu thư vẫn làm rât tốt, từ sau khi ngài vào thì tệ hơn hẳn, chỉ biết làm nũng thôi!"
Triển Chiêu nhìn Tiểu Thúy, lại nhìn Hiểu Vân, người trước trợn mắt nhìn, vẻ mặt bất đắc dĩ; người sau ủy khuất nhìn hắn, nín tiếng nức nở. Cuối cùng, Triển Chiêu nhắm mắt, kìm nén, buông tay không quay đầu đi ra khỏi phòng.
Tiểu Thúy từng sinh hai đứa con, nghe nàng ắt hẳn không sai. Hiểu Vân đau thì đau, vẫn hơn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Kết quả, Triển Chiêu bị đuổi khỏi phòng sinh, sau đó bắt đầu đi qua đi lại bên ngoài, giống như muốn mài mòn mặt sàn trước cửa phòng vậy.
Cửa phòng lại đóng lại, tiếng rên rỉ cùng la khóc đứt quãng truyền ra, kéo dài suốt hai canh giờ. Cuối cùng, sau một tiếng kêu lớn, vang lên tiếng khóc nỉ non trong trẻo, phá không lan ra, rơi vào tai mọt người, vô cùng rõ ràng.
"Sinh rồi! Sinh rồi!" Đinh Nguyệt Hoa kéo tay Bạch Ngọc Đường, vui vẻ nhảy nhót.
Triển Chiêu chợt cảm thấy toàn thân bủn rủn, tựa vào bên tường, cả người vô lực. Chuyện này, quả thật còn vất vả khó khăn hơn cả đi bắt trộm cướp cả trăm ngàn lần.
Cửa mở ra một góc. Gió vù vù thổi vào trong phòng, cuốn tung rèm cửa. Đi ra là Tiểu Quyên, sắc mặt đầy vẻ vui mừng.
"Chúc mừng Triển đại nhân, phu nhân sinh được một tiểu công tử, mẫu tử bình an."
Công Tôn Sách vui vẻ ra mặt, mừng rỡ cười lớn. Bạch Ngọc Đường bước lên chúc mừng, Triển Chiêu lại rảo chân đi vào phòng sinh.
"Vân Nhi!"
Hiểu Vân nằm ở trên giường, bộ dáng vẫn chật vật như vậy, thoáng nhìn vẫn còn vẻ mệt mỏi. Lúc nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ chậm rãi mở mắt nhìn, rồi rất nhanh nhắm lại.
Triển Chiêu đưa tay đẩy tóc trên mặt nàng, rồi cầm lấy tay nàng, cơ hồ nghẹn ngào: "Vân Nhi."
Hiểu Vân không mở mắt, chỉ cúi đầu nói.
"Triển Chiêu, tương lai nếu con bất hiếu, nhất định phải thay ta đánh nó."
Triển Chiêu bật cười, nước mắt cũng theo đi ra, vội dùng tay áo trộm lau đi, sau đó trịnh trọng đáp lại: “Được. Nếu nó đối với nàng không tốt, ta sẽ thay nàng dạy dỗ nó."
"Triển đại nhân, đến xem tiểu công tử đi, thật xinh đẹp mà."
Hồng Đại nương đưa tiểu hài tử đã được quấn tã lót tới, Triển Chiêu đưa tay định đón, lại sợ tay chân mình thô lậu khiến nó bị thương, liền nâng nhẹ trên tay. Bộ dáng buồn cười ấy, khiến ba người trong phòng đều cười rộ lên.
"Triển đại nhân, làm thế này." Tiểu Thúy tiến lên làm mẫu, Triển Chiêu mới miễn cưỡng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên giường, để Hiểu Vân nhìn thấy.
Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn, vươn tay chạm vào khuôn mặt trẻ con ửng đỏ, cười rộ lên.
"Xem ra đại đa số tiểu hài tử mới sinh đều có chút giống khỉ."
"Hồ đồ, tiểu oa nhi sao có thể giống khỉ được.” Lời của Hiểu Vân đồng thời bị mọi người phản đối, Hiểu Vân đành phải ngậm miệng không nói gì thêm.
Sinh mệnh mới sinh ra, luôn mang lại niềm vui. Nhất là tiểu oa nhi càng ngày càng trở nên đáng yêu này. Triển gia trên dưới đều vui vẻ, Khai Phong Phủ trên dưới cũng đều vui vẻ. Mấy ngày qua phòng khách Triển gia không ngớt người qua lại, đều là đến chúc mừng, đến tặng thuốc cho sản phụ mới bồi dưỡng thân thể, quà cáp để đầy cả bàn.
Vậy là, chuyện khó có được xảy ra, Công Tôn Sách xách một đôi chim bồ câu, mang đến thăm con gái. Thứ nhất là thăm nom con gái cùng cháu ngoại, thứ hai là vì đặt tên cho cháu ngoại.
Mấy tháng trước, Hiểu Vân từng nói tên đứa nhỏ sẽ để Công Tôn Sách đặt. Công Tôn Sách vô cùng cảm khái, cũng vui vẻ nhận lời. Đến nay, đứa nhỏ đã sinh được mấy ngày, chọn được ngày lành, ông đem bao lì xì đã chuẩn bị từ trước tới, giao cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu cảm tạ rồi nhận lấy. Mở ra xem, bên trong là khóa trường mệnh. Trên mặt khóa khắc một con dơi đang giương cánh, viết Bách niên trường mệnh. Mặt bên kia là một đứa trẻ đang chơi đùa, khắc hai chữ “Triển Ký”.
"Triển Ký!" Triển Chiêu thấy vậy, vội đem khóa giao cho Hiểu Vân. Hai người mặt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi. Bọn họ chưa bao giờ đề cập cái tên “Triển Ký” với ông mà!
"Sao thế?” Biểu hiện của hai người khiến Công Tôn Sách kinh ngạc. Chẳng lẽ tên có gì không ổn?
"Không có gì, cha, tên đặt rất hay.” Hiểu Vân cười trả lời. Công Tôn Sách lúc này mới yên tâm, cười rộ lên: “Vậy thì tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy tên này tốt nhất."
Hiểu Vân xoa xoa chữ trên khóa, nhìn Triển Chiêu cười. Có lẽ, có vài thứ thật sự khó mà nói rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook