Dữ Quân Giai Lão
-
Quyển 6 - Chương 117: Trở thành quyến thuộc
"Vân Nhi, tối nay, ta muốn nàng thật sự trở thành thê tử của ta, là nữ nhân độc nhất vô nhị của ta."
Một câu dịu dàng mà kiên định, nhẹ nhàng truyền vào trong tai. Hiểu Vân cảm thấy một câu nói kia, giọng nói kia, tựa như một cục đá, ném xuống hồ nước trong tim nàng, tạo nên từng gợn sóng, nhộn nhạo, choáng váng.
"Được." Nhìn Triển Chiêu trước mặt, là nam tử mình yêu, ngoại từ từ này, Hiểu Vân không biết còn có thể nói gì.
Đôi mắt đen láy kia càng ngày càng gần, chậm rãi hạ rèm mi, nhắm lại hai mắt. Hôn môi, mang theo hơi thở ấm áp, dừng trên trán trên mi, trên khóe mắt, hai má, trên mũi nàng. Mềm mại, nóng hổi, mềm nhẹ như lông chim, lại trêu chọc, khiến trong lòng nàng giống như mọc thêm hai cánh bướm, không ngừng xôn xao, muốn bay muốn múa.
"Triển đại ca..." Khẽ mở đôi môi, một tiếng thở dài vang lên, gọi đến cánh môi dịu dàng như cánh hoa, hái lấy ấm áp của nàng, để lại nhiệt độ cùng khí tức của hắn.
Nến trong phòng lay động, in lên cửa sổ hai bóng hình. Một đôi tình nhân đang ôm lấy nhau, cùng nhau tâm sự, cùng nhau ân ái.
...
Trăng treo trên cao, ngoài cửa sổ đêm lạnh như nước. Mà trong phòng, bên trong màn trướng, hai người liếc mắt đưa tình, lẳng lặng đối diện, hoà thuận vui vẻ.
Triển Chiêu nắm tay Hiểu Vân, mười ngón giao hòa. Ánh nến mờ nhạt xuyên qua màn trướng chiếu vào tạo nên vài vệt sáng. Thiên hạ trước mắt, khuôn mặt tinh xảo, lộ ra vẻ dịu dàng cùng thẹn thùng, hai gò má ửng hồng, còn có đôi môi đỏ sẫm ướt át, so với ngày thường lại thêm vài phần mềm mại đáng yêu, mái tóc hỗn độn phủ trên vai, trên gối, dây dưa cùng một chỗ với mái tóc của hắn, không phân biệt được của ai.
Kết tóc cùng giường, ân ái không rời. Hạnh phúc như vậy, khiến hắn thỏa mãn muốn thở dài.
"Vân Nhi..."
"Vâng?" Hiểu Vân vùi đầu vào cần cổ hắn, nhẹ nhàng cọ xát. Sợi tóc mềm mại, hơi thở ấm áp, da thịt nõn nà, lướt qua cổ và ngực của hắn, làm con tim hắn lại ngứa ngáy một trận, vội lấy tay đè lại đầu nàng, không cho nàng tác quái. Tình triều mới qua không lâu, dự vị vẫn còn, khát vọng rất dễ dàng bị châm ngòi. Mà Hiểu Vân mới trải qua việc này lần đầu, không thích hợp lại ân ái lần nữa. Triển Chiêu nhắm mắt lại, thở dốc mấy phen, mới khiến cỗ lửa nóng mới dấy lên trong cơ thể đè ép xuống.
"..."
"Làm sao vậy?" Hiểu Vân thấy hắn không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Triển Chiêu hơi cúi đầu, nhìn Hiểu Vân, tay vỗ về mái tóc nàng, rồi chuyển qua hai má, da thịt của nàng có chút lạnh lẽo, giống như một khối ngọc quý, xúc cảm mềm mịn, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay. Thật không muốn rời đi, để nàng lại một mình.
"Đã lâu rồi, ta phải đi thôi. Chỗ Bao đại nhân..."
Thấy Triển Chiêu lại nhíu mày, Hiểu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, tay vuốt mày hắn nói: “Ừ, ta biết mà. Huynh đi đi."
"..."
Thấy Triển Chiêu không nói gì, Hiểu Vân cười từ trong lòng hắn tránh ra, đẩy hắn, thúc giục hắn đứng dậy. "Huynh mau đi, ta ngủ một mình quen rồi, nếu huynh ở đây, ta không ngủ nổi."
"Vân Nhi..." Thấy Hiểu Vân như vậy, Triển Chiêu càng cảm thấy trong lòng khó chịu, tâm tư của nàng, hắn làm sao không biết. Muốn nói gì đó, nhưng há mồm lại không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, xốc chăn đứng dậy, đưa lưng về phía nàng mặc quần áo.
Tuy rằng hai người đã có da thịt chi thân, nhưng Hiểu Vân vẫn chỉ dám đem tầm mắt dừng lại trên bờ vai của hắn. Bờ vai có chút gầy gò, lại khiến nàng cảm thấy thật rộng lớn, rất an toàn.
Triển Chiêu lưu loát mặc quần áo, buộc tóc, nhanh chóng sửa soạn thỏa đáng. Xoay người, thấy Hiểu Vân ôm chăn, tay phải gối đầu, bả vai cùng tay trái lộ ra khỏi chăn, tóc dài thả sau người, cười khanh khách nhìn mình. Thật là một bức mỹ nhân trên giường, cho dù trên tay quấn vải trắng, không chút ảnh hưởng tới phong tình, ngược lại càng khiến người ta thương mến.
Triển Chiêu cúi người xuống, đem cánh tay nàng nhét vào trong chăn, kéo chăn cẩn thận lên tới tận cổ: “Thân mình lạnh như vậy mà không đắp chăn, cẩn thận lạnh."
Được Triển Chiêu che chở, khiến ý cười trên mặt Hiểu Vân càng đậm. Nhìn hắn không chuyển mắt, nhu thuận gật đầu: “Ừ, ta đã biết."
Triển Chiêu nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ sủng nịch. Đưa tay vén tóc nàng tới sau tai, lại hôn một cái trên chóp mũi nàng, rồi mới đứng dậy: “Ta đi đây."
"Ừ." Hiểu Vân gật đầu, Triển Chiêu lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Nhưng tới cạnh cửa, lại nhịn không được dừng lại quay đầu nhìn nàng. Hiểu Vân thấy vẻ mặt lưu luyến không rời của hắn, trong lòng ngọt ngào như mật, ngoài miệng lại thúc giục: “Sao huynh còn chưa đi?"
Triển Chiêu liếc mắt thật sâu nhìn Hiểu Vân, lúc này mới xoay người mở cửa rời đi.
Nhìn Triển Chiêu biến mất sau cánh cửa, Hiểu Vân nhịn không được thở dài một tiếng. Nằm ngửa trên giường, nhìn màn trướng trên đỉnh đầu. Tuy rằng trong lòng ngọt ngào, nhưng cũng có mất mát tiếc nuối. Nếu có thể đồng giường cộng chẩm, ôm nhau mà ngủ cho tới sáng, không phải rất tốt sao? Có điều, thời điểm này, tình cảnh này, có thể ôn tồn như vậy, đã đủ rồi.
Hắn có việc cần làm, có trách nhiệm của hắn. Tâm của hắn, rất rộng rất lớn, rất sâu rất dài. Chứa giang sơn xã tắc, lê dân dân chúng, chứa thân nhân bạn bè, đạo nghĩa giang hồ. Triển Chiêu không phải là Triển Chiêu của một mình nàng. Trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai cũng không phải. Nàng hiểu, mà cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng muốn độc chiếm hắn. Nếu hắn thật sự trở thành Triển Chiêu của một mình nàng, hắn vẫn còn là Triển Chiêu sao?
Nàng đã là thê tử của hắn, đã có tấm lòng của hắn, có thâm tình của hắn, còn cần gì hơn nữa? Có thể làm bạn của hắn, có được sự dịu dàng của hắn, nàng thấy đã đủ rồi.
Chuyện vừa rồi, trong đầu nàng vẫn rất rõ ràng. Mỗi một động tác, mỗi một lần va chạm, mỗi một chút cảm giác, đều ôn nhu mà lưu luyến. Cẩn thận chăm sóc như vậy, giống như đối xử với bảo vật vậy.
Hắn khẽ hôn, như gió xuân thổi qua bờ mi, hai má nàng, cuối cùng dừng lại trên môi nàng; bàn tay to lớn của hắn, khẽ vuốt qua lỗ tai, cổ, xương quai xanh cùng bả vai, dừng lại trên lưng nàng. Môi hắn, lưu luyến trên vết sẹo, vết sẹo ba năm trước đây, nay đã mờ nhạt đi nhiều, chỉ còn lại một dấu vết mỏng manh như một con rết nhỏ. Nàng biết, đó là thương cảm cùng không đành của hắn dành cho nàng.
Lần đầu kết hợp, không thể tránh khỏi khiến nàng cảm thấy đau đớn. Nhưng nước mắt của nàng, không phải đau vì cảm giác lần đầu bị chiếm giữ, mà vì cảm xúc cuối cùng cũng đi tới thời khắc này. Trải qua mưa gió cùng bao sóng gió, cuối cùng cũng đến được với nhau. Nhưng nước mắt hạnh phúc của nàng, lại khiến Triển Chiêu hiểu lầm hắn khiến nàng đau, trong nhất thời tay chân hoảng hốt, không biết làm sao cho phải. Chỉ biết dùng lời nói mềm mại nhỏ nhẹ an ủi nàng, xin lỗi nàng. Hắn một bên thở dốc ẩn nhẫn, một bên hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của nàng, lại vừa phải an ủi nàng, tay chân luống cuống, hiện tại nhớ đến, nàng vẫn nhịn không được muốn cười. Triển Chiêu như vậy, thật sự là đáng yêu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hiểu Vân càng dương cao, cười đến nỗi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết. Giờ khắc này, nàng rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là: đau, cũng sung sướng. Hắn tìm mọi cách trìu mến nàng, cẩn thận che chở nàng, nàng đều biết, một chút đau kia có là gì? Làm nữ nhân của hắn, nàng rất vui vẻ. Huống chi, lần đầu tiên luôn khó tránh khỏi, sau này sẽ không đau như vậy nữa. Khẳng định có thể "nước lửa, cùng hóa mây mưa"!
Vừa ý thức được ý nghĩ của mình, Hiểu Vân vội lắc đầu, đem mấy từ trong đầu quăng ra ngoài. Trong lòng thầm mắng: Đinh Hiểu Vân, ngươi là tên sắc nữ, suy nghĩ không đâu! Còn không mau làm chuyện chính, ngủ ngủ, nhanh ngủ đi.
Có lẽ vì thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát, Hiểu Vân đã ngủ mất, mà khóe miệng, còn mang theo ý cười.
Một câu dịu dàng mà kiên định, nhẹ nhàng truyền vào trong tai. Hiểu Vân cảm thấy một câu nói kia, giọng nói kia, tựa như một cục đá, ném xuống hồ nước trong tim nàng, tạo nên từng gợn sóng, nhộn nhạo, choáng váng.
"Được." Nhìn Triển Chiêu trước mặt, là nam tử mình yêu, ngoại từ từ này, Hiểu Vân không biết còn có thể nói gì.
Đôi mắt đen láy kia càng ngày càng gần, chậm rãi hạ rèm mi, nhắm lại hai mắt. Hôn môi, mang theo hơi thở ấm áp, dừng trên trán trên mi, trên khóe mắt, hai má, trên mũi nàng. Mềm mại, nóng hổi, mềm nhẹ như lông chim, lại trêu chọc, khiến trong lòng nàng giống như mọc thêm hai cánh bướm, không ngừng xôn xao, muốn bay muốn múa.
"Triển đại ca..." Khẽ mở đôi môi, một tiếng thở dài vang lên, gọi đến cánh môi dịu dàng như cánh hoa, hái lấy ấm áp của nàng, để lại nhiệt độ cùng khí tức của hắn.
Nến trong phòng lay động, in lên cửa sổ hai bóng hình. Một đôi tình nhân đang ôm lấy nhau, cùng nhau tâm sự, cùng nhau ân ái.
...
Trăng treo trên cao, ngoài cửa sổ đêm lạnh như nước. Mà trong phòng, bên trong màn trướng, hai người liếc mắt đưa tình, lẳng lặng đối diện, hoà thuận vui vẻ.
Triển Chiêu nắm tay Hiểu Vân, mười ngón giao hòa. Ánh nến mờ nhạt xuyên qua màn trướng chiếu vào tạo nên vài vệt sáng. Thiên hạ trước mắt, khuôn mặt tinh xảo, lộ ra vẻ dịu dàng cùng thẹn thùng, hai gò má ửng hồng, còn có đôi môi đỏ sẫm ướt át, so với ngày thường lại thêm vài phần mềm mại đáng yêu, mái tóc hỗn độn phủ trên vai, trên gối, dây dưa cùng một chỗ với mái tóc của hắn, không phân biệt được của ai.
Kết tóc cùng giường, ân ái không rời. Hạnh phúc như vậy, khiến hắn thỏa mãn muốn thở dài.
"Vân Nhi..."
"Vâng?" Hiểu Vân vùi đầu vào cần cổ hắn, nhẹ nhàng cọ xát. Sợi tóc mềm mại, hơi thở ấm áp, da thịt nõn nà, lướt qua cổ và ngực của hắn, làm con tim hắn lại ngứa ngáy một trận, vội lấy tay đè lại đầu nàng, không cho nàng tác quái. Tình triều mới qua không lâu, dự vị vẫn còn, khát vọng rất dễ dàng bị châm ngòi. Mà Hiểu Vân mới trải qua việc này lần đầu, không thích hợp lại ân ái lần nữa. Triển Chiêu nhắm mắt lại, thở dốc mấy phen, mới khiến cỗ lửa nóng mới dấy lên trong cơ thể đè ép xuống.
"..."
"Làm sao vậy?" Hiểu Vân thấy hắn không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Triển Chiêu hơi cúi đầu, nhìn Hiểu Vân, tay vỗ về mái tóc nàng, rồi chuyển qua hai má, da thịt của nàng có chút lạnh lẽo, giống như một khối ngọc quý, xúc cảm mềm mịn, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay. Thật không muốn rời đi, để nàng lại một mình.
"Đã lâu rồi, ta phải đi thôi. Chỗ Bao đại nhân..."
Thấy Triển Chiêu lại nhíu mày, Hiểu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, tay vuốt mày hắn nói: “Ừ, ta biết mà. Huynh đi đi."
"..."
Thấy Triển Chiêu không nói gì, Hiểu Vân cười từ trong lòng hắn tránh ra, đẩy hắn, thúc giục hắn đứng dậy. "Huynh mau đi, ta ngủ một mình quen rồi, nếu huynh ở đây, ta không ngủ nổi."
"Vân Nhi..." Thấy Hiểu Vân như vậy, Triển Chiêu càng cảm thấy trong lòng khó chịu, tâm tư của nàng, hắn làm sao không biết. Muốn nói gì đó, nhưng há mồm lại không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, xốc chăn đứng dậy, đưa lưng về phía nàng mặc quần áo.
Tuy rằng hai người đã có da thịt chi thân, nhưng Hiểu Vân vẫn chỉ dám đem tầm mắt dừng lại trên bờ vai của hắn. Bờ vai có chút gầy gò, lại khiến nàng cảm thấy thật rộng lớn, rất an toàn.
Triển Chiêu lưu loát mặc quần áo, buộc tóc, nhanh chóng sửa soạn thỏa đáng. Xoay người, thấy Hiểu Vân ôm chăn, tay phải gối đầu, bả vai cùng tay trái lộ ra khỏi chăn, tóc dài thả sau người, cười khanh khách nhìn mình. Thật là một bức mỹ nhân trên giường, cho dù trên tay quấn vải trắng, không chút ảnh hưởng tới phong tình, ngược lại càng khiến người ta thương mến.
Triển Chiêu cúi người xuống, đem cánh tay nàng nhét vào trong chăn, kéo chăn cẩn thận lên tới tận cổ: “Thân mình lạnh như vậy mà không đắp chăn, cẩn thận lạnh."
Được Triển Chiêu che chở, khiến ý cười trên mặt Hiểu Vân càng đậm. Nhìn hắn không chuyển mắt, nhu thuận gật đầu: “Ừ, ta đã biết."
Triển Chiêu nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ sủng nịch. Đưa tay vén tóc nàng tới sau tai, lại hôn một cái trên chóp mũi nàng, rồi mới đứng dậy: “Ta đi đây."
"Ừ." Hiểu Vân gật đầu, Triển Chiêu lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Nhưng tới cạnh cửa, lại nhịn không được dừng lại quay đầu nhìn nàng. Hiểu Vân thấy vẻ mặt lưu luyến không rời của hắn, trong lòng ngọt ngào như mật, ngoài miệng lại thúc giục: “Sao huynh còn chưa đi?"
Triển Chiêu liếc mắt thật sâu nhìn Hiểu Vân, lúc này mới xoay người mở cửa rời đi.
Nhìn Triển Chiêu biến mất sau cánh cửa, Hiểu Vân nhịn không được thở dài một tiếng. Nằm ngửa trên giường, nhìn màn trướng trên đỉnh đầu. Tuy rằng trong lòng ngọt ngào, nhưng cũng có mất mát tiếc nuối. Nếu có thể đồng giường cộng chẩm, ôm nhau mà ngủ cho tới sáng, không phải rất tốt sao? Có điều, thời điểm này, tình cảnh này, có thể ôn tồn như vậy, đã đủ rồi.
Hắn có việc cần làm, có trách nhiệm của hắn. Tâm của hắn, rất rộng rất lớn, rất sâu rất dài. Chứa giang sơn xã tắc, lê dân dân chúng, chứa thân nhân bạn bè, đạo nghĩa giang hồ. Triển Chiêu không phải là Triển Chiêu của một mình nàng. Trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai cũng không phải. Nàng hiểu, mà cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng muốn độc chiếm hắn. Nếu hắn thật sự trở thành Triển Chiêu của một mình nàng, hắn vẫn còn là Triển Chiêu sao?
Nàng đã là thê tử của hắn, đã có tấm lòng của hắn, có thâm tình của hắn, còn cần gì hơn nữa? Có thể làm bạn của hắn, có được sự dịu dàng của hắn, nàng thấy đã đủ rồi.
Chuyện vừa rồi, trong đầu nàng vẫn rất rõ ràng. Mỗi một động tác, mỗi một lần va chạm, mỗi một chút cảm giác, đều ôn nhu mà lưu luyến. Cẩn thận chăm sóc như vậy, giống như đối xử với bảo vật vậy.
Hắn khẽ hôn, như gió xuân thổi qua bờ mi, hai má nàng, cuối cùng dừng lại trên môi nàng; bàn tay to lớn của hắn, khẽ vuốt qua lỗ tai, cổ, xương quai xanh cùng bả vai, dừng lại trên lưng nàng. Môi hắn, lưu luyến trên vết sẹo, vết sẹo ba năm trước đây, nay đã mờ nhạt đi nhiều, chỉ còn lại một dấu vết mỏng manh như một con rết nhỏ. Nàng biết, đó là thương cảm cùng không đành của hắn dành cho nàng.
Lần đầu kết hợp, không thể tránh khỏi khiến nàng cảm thấy đau đớn. Nhưng nước mắt của nàng, không phải đau vì cảm giác lần đầu bị chiếm giữ, mà vì cảm xúc cuối cùng cũng đi tới thời khắc này. Trải qua mưa gió cùng bao sóng gió, cuối cùng cũng đến được với nhau. Nhưng nước mắt hạnh phúc của nàng, lại khiến Triển Chiêu hiểu lầm hắn khiến nàng đau, trong nhất thời tay chân hoảng hốt, không biết làm sao cho phải. Chỉ biết dùng lời nói mềm mại nhỏ nhẹ an ủi nàng, xin lỗi nàng. Hắn một bên thở dốc ẩn nhẫn, một bên hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của nàng, lại vừa phải an ủi nàng, tay chân luống cuống, hiện tại nhớ đến, nàng vẫn nhịn không được muốn cười. Triển Chiêu như vậy, thật sự là đáng yêu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hiểu Vân càng dương cao, cười đến nỗi mắt cong lên như hai vầng trăng khuyết. Giờ khắc này, nàng rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là: đau, cũng sung sướng. Hắn tìm mọi cách trìu mến nàng, cẩn thận che chở nàng, nàng đều biết, một chút đau kia có là gì? Làm nữ nhân của hắn, nàng rất vui vẻ. Huống chi, lần đầu tiên luôn khó tránh khỏi, sau này sẽ không đau như vậy nữa. Khẳng định có thể "nước lửa, cùng hóa mây mưa"!
Vừa ý thức được ý nghĩ của mình, Hiểu Vân vội lắc đầu, đem mấy từ trong đầu quăng ra ngoài. Trong lòng thầm mắng: Đinh Hiểu Vân, ngươi là tên sắc nữ, suy nghĩ không đâu! Còn không mau làm chuyện chính, ngủ ngủ, nhanh ngủ đi.
Có lẽ vì thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát, Hiểu Vân đã ngủ mất, mà khóe miệng, còn mang theo ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook