Dữ Quân Giai Lão
Quyển 6 - Chương 115: Tiến triển chậm rãi

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường đã ra cửa đi đến tiền trang Tứ Hải, Đinh Nguyệt Hoa là người hầu, tất nhiên cũng đi. Hiểu Vân vì bị thương, ở lại quan xá không ra ngoài. Đường Thực tạm thời cũng không có việc gì làm, ở nhà chờ đợi, đợi cho tới lúc trời tối mới thấy bọn họ trở về. Mà bọn họ, một chuyến này không tệ, thuận lợi mang về mấy thứ, chính là sổ sách của ngân hàng Tứ Hải.

Hôm nay, Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa tới tiền trang Tứ Hải, cùng thủ hạ của Lý Khôn, tức chưởng quầy Điêu Tán gặp mặt, cố lý lộ ra ý định hợp tác cùng Lý Khôn của bọn họ, để Điêu Tán nghĩ bọn họ nhận ủy thác của Đường Thực, tiếp cận tiền trang để thu lợi. Sau khi bọn họ trình bày mục đích, Điêu Tán liền dẫn bọn họ đi gặp Lý Khôn. Bạch Ngọc Đường ở trước mặt Lý Khôn, không hề cố kỵ nói thẳng ý định hợp tác, Lý Khôn vô cùng vui vẻ đồng ý.

Bọn họ lấy tiền thắng được ban đầu ở Sòng bạc Ngân Câu làm vốn, gửi vào tiền trang Tứ Hải, mỗi tháng có thể lĩnh tiền lợi tức. Trên thế giới này có nghề nào tạo ra lợi nhuận cao như vậy, mỗi tháng được tới 10% lợi tức? Gửi tiền ở đây một năm, sẽ nhận được gấp đôi, đây căn bản chính là hối lộ. Mà những chuyện này, đều ghi rất rõ ràng trên sổ sách của tiền trang.

Trong tay chưởng quầy của ngân hàng Tứ Hải có hai bản sổ sách, một quyển là minh trướng*, bản khác là ám trướng**. Bạch Ngọc Đường tận mắt nhìn Điêu tán ghi lại dòng tiền ra vào lên minh trướng, cùng với lợi tức theo lẽ bình thường, đây là để cho quan phủ xem. Còn trong bản ám trướng, ghi lại rõ ràng lợi tức của bọn họ từng tháng.

* Minh trướng: sổ sách công khai các khoản mục thu chi

** Ám trướng: sổ sách bí mật ghi chép các khoản mục không thể công khai

Nhìn thấy tình huống này, Bạch Ngọc Đường nảy ra một kế: nếu Trình Nguyên cùng Lý Khôn thật sự là quan thương cấu kết, như vậy, “tiền lãi” của Trình Nguyên cũng có thể được ghi lại trong ám trướng. Như vậy, ám trướng sẽ trở thành bằng chứng quan trọng kết tội Trình Nguyên làm quan bất chính, ăn hối lộ. Vì thế, sau khi hắn thỏa thuận xong mọi chuyện, liền mời Điêu Tán uống rượu, chuốc say hắn rồi lén vào tiền trang Tứ Hải, trộm hai bản sổ sách đó ra. Lúc trở lại quan xá đã là cuối giờ Tuất.

Nhìn hai bản sổ sách, lo lắng cả ngày của Đường Thực biến mất, tinh thần phấn chấn, không ngừng cảm tạ Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa: “Bạch đại nhân, Đinh cô nương, thật sự là vất vả cho hai người. Có hai bản sổ sách này, chúng ta lo gì không tra được bằng chứng Trình Nguyên ăn hối lộ.” Nói xong, vội vàng vào thư phòng xem xét sổ sách.

Bộ dáng hấp tấp của Đường Thực, khiến người ta vừa buồn cười vừa vui mừng. Có vị thông phán vì công vụ mà làm việc không kể đêm ngày, dân chúng Đăng Châu thật có phúc. Nhưng mà, đáng tiếc, sự tình không thuận lợi như bọn họ mong muốn.

Sáng sớm hôm sau, Hiểu Vân vừa mới rời giường, Đường Phúc đã tới tìm nàng, nói là Đường Thực hôn mê trong thư phòng, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, không biết có chuyện gì xảy ra. Hiểu Vân vội vàng chạy tới xem, quả nhiên thấy Đường Thực gục xuống bàn không nhúc nhích, dưới khuỷu tay còn đang mở ra một trang giấy ghi khoản mục.

"Đường đại nhân!" Hiểu Vân vội chạy tới nâng hắn dậy, tay phải đặt lên cổ tay hắn.

Đường Phúc thấy Hiểu Vân càng lúc mày càng nhíu chặt, trái tim nhảy lên, nóng ruột không ngừng xoa tay: "Đinh cô nương, thiếu gia nhà tôi..."

"Đường Thực hắn trúng độc." Hiểu Vân buông cổ tay Đường Thực, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cuốn sổ đang mở ra trên bàn, trang sổ kia vẫn còn dấu vết rõ ràng.

"Trúng độc! Sao có thể trúng độc, thiếu gia đêm qua luôn ở trong thư phòng, không tiếp xúc với người khác mà!” Lời của Hiểu Vân khiến Đường Phúc nhất thời hoảng loạn tay chân: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Đinh cô nương, ngài phải cứu thiếu gia nhà tôi..."

Hiểu Vân vội vàng đỡ lấy Đường Phúc đang muốn quỳ xuống, "Phúc thúc, ông chớ hoảng hốt, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu thiếu gia nhà ông. Trước tiên ông tìm người đỡ hắn nằm xuống, ta đi lấy thuốc.” Nói xong, Hiểu Vân vội vàng về phòng. Pha chế giải dược cần có thời gian, trước tiên phải áp chế độc dược khuếch tán trong cơ thể hắn trước đã. May mắn, nàng mang theo một ít thuốc cấp cứu, có thể tạm thời áp chế một thời gian.

"Đinh cô nương, thiếu gia sao còn chưa tỉnh lại?" Đường Phúc nhìn Đường Thực nằm không nhúc nhích trên giường, lo lắng đỏ mắt. Thuốc đã uống hai lần, châm cũng đã hạ, sao chẳng thấy gì khởi sắc?

"Phúc thúc, ông đừng gấp, giải độc cần có quá trình, Đường Thực không thể tỉnh lại nhanh như vậy. Có điều ta cam đoan, hắn sẽ không sao hết.” Hiểu Vân đem ngân châm cất vào trong bao bố.

Đường Phúc nhìn Đường Thực, lại nhìn Hiểu Vân, vừa do dự vừa bất an. Không phải không tin nàng, nhưng ông ta rất lo lắng. Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng này của ông ta, liền bước lên vỗ vỗ vai an ủi: “Phúc thúc, ông yên tâm, nha đầu đã cam đoan, Đường đại nhân tất nhiên sẽ vô sự."

Đường Phúc nhìn Bạch Ngọc Đường, há miệng thở dốc, một hồi lâu mới phun ra một câu: "Lão nô tin tưởng Đinh cô nương sẽ chữa khỏi cho thiếu gia." Dứt lời, xoay người nhìn Đường Thực không chuyển mắt. Hiểu Vân không tiếng động thở dài, lắc đầu, cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng, để lại chủ tớ hai người bọn họ.

Hai người im lặng đi một lát, cách phòng Đường Thực rất xa mới nói chuyện: “Lý Khôn, quả thật là một nhân vật lợi hại. Không ngờ, chúng ta ngược lại bị tính kế."

"Đúng vậy." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Hắn vậy mà tính đến chuyện chúng ta sẽ xuống tay với sổ sách, liền làm giả sổ, hạ độc, sau đó cố ý để chúng ta trộm đi. Xem ra hắn đối với hành tung của chúng ta nắm rõ như lòng bàn tay."

Hiểu Vân gật đầu: "Hắn lợi hại hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, có thể, ngay cả thân phận của huynh hắn cũng đã biết."

Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường lại nhíu mày: “Chúng ta ở ngoài sáng, địch trong tối, như vậy càng thêm bị động."

"Đúng vậy." Hiểu Vân một tay chống eo, một tay chống má, vẻ mặt ngưng trọng. Độc mà Đường Thực trúng, chẳng lẽ là cái đó? Lý Khôn sao có thể có loại độc này!?

"Suy nghĩ gì vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy Hiểu Vân nhíu mày trầm tư, hồi lâu không nói lời nào, cũng không biết đang nghĩ cái gì, liền mở miệng hỏi. Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, lắc lắc đầu rồi nói: “Đúng rồi, Nguyệt Hoa cô nương đâu?"

Bởi vì Hiểu Vân cùng họ với Đinh Nguyệt Hoa, gọi Đinh Nguyệt Hoa là Đinh cô nương, luôn có cảm giác giống như gọi mình, vì thế nàng vẫn luôn gọi là Nguyệt Hoa cô nương. Tính cách của Đinh Nguyệt Hoa hoàn toàn không như nàng tưởng tượng, là một nữ nhân dịu dàng hiền thục, tĩnh nhược. Cái tính hoạt bát hiếu động kia, căn bản giống một “dã nha đầu”, gần như không có lúc nào yên tĩnh được. Chỉ cần có mặt nàng, thế giới này không thể yên lặng nữa, mà mấy ngày qua, nàng đã quen với giọng nói ríu rít của nàng ấy ở bên. Lúc trước vội vàng điều trị cho Đường Thực, không chú ý, tới bây giờ mới phát giác, bên tai giống như thiếu cái gì vậy, thì ra là Đinh Nguyệt Hoa không xuất hiện.

Bạch Ngọc Đường giống như đối với ba chữ Đinh Nguyệt Hoa này rất đau đầu, nhắc tới tên nàng, hắn liền nhíu mày thở dài: “Mới vừa rồi nàng biết Lý Khôn lợi dụng sổ sách giả để hạ độc Đường Thực, ồn ào muốn đi tìm bọn chúng tính sổ, ta đã điểm huyệt mê của nàng."

Trực tiếp điểm huyệt, thật đúng là thủ đoạn bạo lực. Hiểu Vân cười lắc đầu nghĩ: hai người này đúng là oan gia.

Đúng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng thanh đồng, âm thanh trang nghiêm, từ xa vọng tới, hướng về phía này. Tim Hiểu Vân mãnh liệt nhảy lên, dấu không được vui sướng trên mặt, cười khanh khách nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Bọn họ tới rồi!” Dứt lời xoay người đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường vốn định ngăn cản, định nói lấy “thân phận” bọn họ, không tiện trực tiếp gặp Bao đại nhân. Có điều sau đó lại nghĩ, dù sao Lý Khôn đã biết bọn họ đang âm thầm điều tra hắn, vậy tất đã biết thân phận bọn họ là giả. Hơn nữa, nếu Bao đại nhân tới, bọn họ hẳn là có thể quang minh chính đại mà tra án, càng không cần che dấu thân phận nữa.

Nhìn dáng chạy như chim sổ lồng của Hiểu Vân, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, có chút cảm khái, hâm mộ. Nhìn một hồi mới xoay người đi vào trong. Vẫn nên đánh thức Nguyệt Hoa muội tử dậy đã. Nghĩ tới bộ giác tức giận của Đinh Nguyệt Hoa sau khi tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm thấy trán râm ran đau nhức. Nha đầu kia thật đúng là “Thiên địch” của hắn.

Hiểu Vân ra khỏi quan xá, đội ngũ của Bao đại nhân đã tới đường lớn trước cửa. Hiểu Vân nhanh chóng tìm được bóng áo đỏ của Triển Chiêu bên trong, đang đi trước quan kiệu của Bao đại nhân. Mà Triển Chiêu cũng rất nhanh nhìn thấy nàng, khẽ gật đầu rồi đem ánh mắt dời khỏi người nàng, quan sát dân chúng vây quanh trên đường. Mà Hiểu Vân sau khi nhìn Công Tôn Sách, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi người hắn.

Ngọc thạch trên mũ ô sa, hai dải mũ hồng, quan phục đỏ lửa, sóng lớn ba đào, thân thẳng như tùng, diện mạo hiên ngang. Một thân áo đỏ, thoạt nhìn càng thêm oai hùng. Sao lại có người vừa hợp với màu lam, lại hợp với cả màu đỏ chứ? Hai màu sắc này, ở trên người hắn, đều như vì hắn mà sinh ra.

Hắn mặc áo lam, trầm ổn nội liễm, yên tĩnh sâu xa, giống như biển lớn, có thể dung nạp trăm dòng suối nhỏ.

Hắn mặc áo đỏ, nóng bỏng cương liệt, kiên định cố chấp, giống như mặt trời đỏ rực, chiếu sáng thế gian.

Nhưng mà, cho dù hắn là ai, đều một thân chính khí, cứng cỏi kiêu ngạo. Vì muôn dân trăm họ, vì trăm vạn dân chúng, không sợ gió tanh mưa máu, vượt mọi chông gai, che chở Bao đại nhân, một đường tiến bước.

Đây là Triển Chiêu, là Triển Chiêu của Bao đại nhân, cũng là Triển Chiêu của người trong thiên hạ. Mà nàng vô cùng may mắn, có thể chiếm được một vị trí trong lòng hắn, một vị trí vô cùng đặc biệt. Nàng sao có thể từ bỏ hắn được? Cho dù là trường sinh bất tử, trẻ mãi không già, nàng cũng không đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương