Dữ Quân Giai Lão
Quyển 4 - Chương 71: Tới thanh lâu

Hạnh Hoa Lâu là kỹ viện lớn nhất tại ngõ Thu Thủy. Cửa so với những thanh lâu khác cũng lớn hơn một chút.

Hai bên sườn cửa chính, lụa đỏ Tứ Xuyên quấn quanh đèn lồng treo trên cao, bên dưới rủ tua màu vàng, lúc này đang lắc lư nhẹ nhàng theo gió. Cửa lớn chạm khắc hoa hồng tinh xảo mở rộng vào trong, bên trong oanh oanh yến yến, hoàn phì yến sấu* qua lại như thoi đưa. Trong đại sảnh bày hơn mười cái bàn, không còn chỗ trống.

*Hoàn là Dương quý phi, Yến là Triệu Phi Yến, đều là những người đẹp trong lịch sử Trung Quốc, tuy nhiên Dương quý phi là người đẹp béo tròn, còn Triệu Phi Yến là người đẹp mảnh mai.

Hai bên đại sảnh có hai cầu thang rộng ước chừng hơn sáu thước, cao ước chừng bảy thước, dẫn lên một bình đài hình vuông rộng mười lăm thước, đang có vài ca nương, vũ nương biểu diễn. Hai bên phải trái đều có cầu thang thông lên sương phòng trên lầu, đồng thời thông xuống phía dưới, rộng hơn sáu thước.

Trên hành lang sương phòng trên lầu, nha hoàn, kỹ nữ, khách tới mua vui, trai gái đi lới đi lui vô cùng náo nhiệt. Đứng trong phòng, ngẩng đầu nhìn lên cao chính là nóc nhà, treo đầy những chiếc đèn lồng, bên trong thắp nến đỏ, chiếu phòng sáng trưng.

Nhìn tình hình trước mặt, Hiểu Vân không thể không cảm khái, quả nhiên là kỹ viện hàng đầu, thật sự là khí thế, xa hoa, thối nát! Khó trách ngay cả vào cửa cũng phải giao trước năm quan tiền. Có điều dù sao Bạch Ngọc Đường tiền nhiều, nàng không đau lòng. Hơn nữa, nếu có thể tra ra cái gì trong này, tiền tiêu cũng đáng giá.

"Hai vị công tử, tiểu nhân Liễu Dương, dưới lầu đã ngồi đầy, lên nhã gian trên lầu được không?"

Tới tiếp đón bọn họ là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, có điều mùi vị son phấn hơi dày đặc.

Thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu, Liễu Dương liền dẫn bọn họ lên lầu. Hiểu Vân đi theo phía sau Bạch Ngọc Đường, vừa đi vừa nhìn phải nhìn trái đánh giá, chà chà, bàn đều là gỗ lim đấy! Xem đồ sứ này, trong suốt trắng sáng, đều là đồ tốt nhất đó.

Quẹo tới quẹo lui, vào một gian phòng trang nhã, đối diện với cửa là một chiếc bàn tròn, dùng một cây gỗ lim thật tốt tạo thành, trên bàn đã có rượu và thức ăn, phía sau là một tấm bình phong, bên trên vẽ cung nữ đồ, xuyên qua bình phong có thể thấy mặt sau là giường, sa trướng màu đỏ, một bên còn có nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp bày áo ngủ bằng gấm, bên cạnh còn có hai chiếc bàn dài, một bàn đặt đàn tranh, một bàn bên dưới đặt ấm lô, bên trên đặt lư hương, không biết loại hương gì, khói trắng lượn lờ, tản ra mùi hương ngọt ngào nồng đậm. Là một loại mùi ngọt ngào ái muội, rất dễ tạo ra những ý tưởng kỳ quái, khiến người ta liên tưởng tới việc nơi này thường làm loại việc nào đó!

Liễu Dương mới hai người ngồi, rót rượu cho bọn họ. Lập tức có hai cô nương tiến vào, đều mặc quần áo tím, búi tóc song hoàn, trâm hoa cài nghiêng, trên mặt trang điểm rất tinh xảo, hai người thoạt nhìn rất giống nhau, quần áo mỏng manh vây lấy dáng người thướt tha, có thể nói là có tư sắc.

"Nhị vị công tử, các nàng là Tử Ngọc cùng Tử Hoàn, ở Ngưng Hương Lâu chúng ta được coi là danh hoa tỷ muội, hy vọng hai vị vừa lòng."

Bạch Ngọc Đường chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn các nàng, quay đầu nhìn Hiểu Vân hỏi: “Tiểu đệ cảm thấy thế nào?"

Hiểu Vân đánh giá các nàng từ trên xuống dưới một chút, suy nghĩ rồi lắc đầu.

"Ngươi cũng thấy đấy, tiểu đệ nhà ta không hài lòng, đổi hai người khác.” Bạch Ngọc Đường đem rượu uống hết rồi nói.

Liễu Dương kia hiển nhiên không ngờ hai người bọn họ đối với đôi hoa tỷ muội này không hài lòng, ngạc nhiên một chút, có điều rất nhanh trấn định, vội vàng đáp ứng, sau đó mang theo Tử Ngọc cùng Tử Hoàn đi ra.

Đợi ba người đi rồi, Bạch Ngọc Đường khẽ trêu chọc: “Ngươi đúng là biết chọn người."

Hiểu Vân lườm hắn, con chuột bạch ngươi, cái miệng hư hỏng, thích chọc người, rõ ràng bọn họ đã bàn xong kế hoạch, lúc này đừng có bảo nàng bới móc mới phải.

"Ngũ Ca, ta biết ngươi tửu lượng tốt, có điều, lúc này uống ít một chút tốt hơn."

"Ha ha." Bạch Ngọc Đường cười cười, cầm chén sứ trắng tinh xảo trong tay thưởng thức: “Yên tâm, rượu này, cho dù là một bình cũng không say ngã được ta."

"Tửu quỷ!" Hiểu Vân nâng cằm, nhìn nam nữ đi qua đi lại ngoài cửa lớn, chán chường gõ gõ tay trên mặt bàn.

Bạch Ngọc Đường cười khẽ vài tiếng, từ chối cho ý kiến.

Đang nói, Liễu Dương lại mang theo hai cô nương tiến vào.

"Hai vị công tử, Anh Anh cùng Yến Yến..."

Hắn một câu nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường xì một tiếng, một ngụm rượu liền phun tới.

"Anh Anh Yến Yến?" Hiểu Vân cũng nở nụ cười, quả nhiên là oanh oanh yến yến!

Bạch Ngọc Đường xoa xoa miệng, cười phất tay, "Đổi hai người khác, tên này nghe không thích."

Liễu Dương sắc mặt cứng đờ, có chút khó coi, có điều vẫn mang theo Anh Anh cùng Yên Yến đi xuống. Một lát sau lại đổi hai người đi lên, Bạch Ngọc Đường lại nói không thích, muốn đổi nữa.

Lần này Liễu Dương có chút giận. Bọn họ vừa vào, hắn đã nhìn ra tiểu công tử kia là một cô nương. Có điều bọn họ mở cửa buôn bán, có người tới tìm vui, không quan tâm là nam hay nữ, hắn chỉ cần tiếp đón. Có điều theo tình hình cho thấy, hai người kia là tới tìm phiền toái rồi.

"Nhị vị ‘công tử’ không phải tới đây bới móc bổn lâu chứ?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Không phải vậy, gia ta muốn tìm hai cô nương nhìn thuận mắt, tên dễ nghe, không có ý tìm phiền toái cho các ngươi.” Nói xong, từ trong túi áo móc ra mấy khối bạc vụn, đặt lên bàn.

"Nếu tiểu Liễu không chê phiền toái, tìm cô nương khác cho chúng ta, tìm đến lúc chúng ta vừa lòng, bạc này là của ngươi."

Quả nhiên là có tiền dễ hành sự, Liễu Dương sau khi thấy bạc, lập tức đổi sắc mặt, đổi sang khuôn mặt tươi cười.

"Được được được, tôi làm tôi làm."

Liễu Dương từ trên xuống dưới, tới tới lui lui chạy không dưới bảy lần, chạy lên chạy xuống, thở hồng hộc. Nhưng mà, Hiểu Vân bọn họ vẫn không thấy cô nương nào gọi là Minh Châu. Hai người trao đổi ánh mắt, hơi gật đầu, đành phải lấy lui mà tiến, giữ lại hai cô nương tên Mai Mai cùng Lan Lan.

Liễu Dương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng vui vẻ thu bạc đi ra ngoài.

Ở chỗ này có một sự ưu việt chính là chỉ cần có tiền, trên cơ bản chuyện gì cũng làm được.

Sau khi Liễu Dương đi rồi, đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại bốn người. Bọn họ cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, xuất ra mấy khối bạc vụn đặt trên bàn trực tiếp hỏi chuyện. Bọn họ không làm như vậy ngay từ đầu, là muốn trực tiếp gặp được vị cô nương tên Minh Châu kia. Nhưng bọn họ gặp mười mấy cô nương, cũng không ai tên Minh Châu, cho nên mới từ bỏ ý định này, ngược lại chuyển sang mục tiêu hỏi thăm tin tức từ các cô nương khác.

Vì sao không trực tiếp hỏi Liễu Dương? Liễu Dương coi như một nửa chủ quản Hạnh Hoa Lâu, nói không chừng biết nhiều hơn một chút. Nhưng mà, chính vì hắn biết nhiều, bọn họ hỏi trực tiếp, có lẽ càng không thể hỏi ra. Bởi vì có lẽ hắn biết nội tình, bởi vì có lẽ hắn sẽ hoài nghi thân phận bọn họ, bởi vì hắn không chỉ không nói gì, thậm chí bọn họ sẽ đánh rắn động cỏ.

Nhưng những cô nương này lại khác. Chỉ cần có bạc, trên cơ bản ngươi bảo các nàng làm gì cũng được, huống chi là mở miệng nói chuyện trong Hạnh Hoa Lâu cho bọn họ nghe. Mà sở dĩ chọn hai nàng này, là vì trong các nữ tử, nhìn qua hai nàng nhỏ tuổi nhất. Tuy nói trong thanh lâu không có nữ tử đơn thuần, như dù sao tuổi nhỏ cũng đơn thuần hơn một chút, nắm chắc hơn một chút.

"Ở đây có hai lạng bạc, chúng ta có mấy vấn đề muốn hỏi các ngươi, các ngươi không cần làm gì, chỉ cần đem chuyện mình biết nói hết với chúng ta, bạc này là của các ngươi."

Hai cô nương kia nghe bọn họ nói vậy, mắt sáng lên. Trong thanh lâu này, người lui tới rồng rắn lẫn lộn, tam giáo cửu lưu, người nào cũng có. Đương nhiên có người tới hỏi thăm tin tức. Nếu gặp được loại này, các nàng có thể có thêm chút thu nhập, đối với chuyện này, các nàng cũng có chút quen thuộc. Chuyện tốt như vậy, sao có thể bỏ qua. Vì thế vội gật đầu không ngừng.

"Được được được, công tử có vấn đề gì, cứ việc hỏi, ta biết nhất định sẽ nói với công tử."

"Tốt." Bạch Ngọc Đường vừa lòng gật đầu. "Trong Hạnh Hoa Lâu các ngươi, có cô nương tên Minh Châu không?"

"Minh Châu?" Hai người kia suy nghĩ rồi lắc đầu nói không có.

Hiểu Vân cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, quả nhiên là tên giả.

"Vậy, chỗ các ngươi gần đây có người nào thường xuyên tới. Hoặc là nói, mấy ngày nay có chuyện gì kỳ quái, việc gì đặc biệt không?” Hiểu Vân lấy ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hỏi.

"Chúng ta ở đây mỗi ngày đều người đến người đi, có điều, mấy hôm trước có một cô nương đến đây, hình như là…” Mai Mai điểm ngón tay tính ngày, Lan Lan trí nhớ tốt hơn, nói luôn: “Là ngày mười bảy."

"Đúng đúng đúng, là ngày mười bảy. Lúc bọn họ tới có hai nam một nữ, trong đó một nam nhân rất tiêu sái, cô nương kia cùng một nam nhân ở lại đây."

"Đúng vậy, lâu chúng ta có nam tử ở qua đêm là chuyện thường, nhưng chưa từng thấy một nam một nữ cùng ở lại, còn ở tới vài ngày. Chỗ chúng ta không phải là khách điếm. Có điều, ma ma không cho chúng ta bàn tán linh tinh, nếu không phải…” Lan Lan nhìn bạc, “Nếu không phải công tử hỏi, ta sẽ không nói nhiều."

Hiểu Vân liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, xem ra bọn họ chính là người chúng ta muốn tìm.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm hai khối bạc vụn đưa cho Mai Mai cùng Lan Lan nói.

"Cám ơn hai vị cô nương, chỉ cần các ngươi đem chuyện mình biết nói hết ra, bạc này đều là của các ngươi, chúng ta cũng không nói với bên ngoài là do các ngươi nói ra."

Mai Mai cùng Lan Lan mỉm cười nhận bạc cất vào ngực, gật đầu không ngừng.

"Công tử có vấn đề gì cứ việc hỏi."

Lúc Hiểu Vân cùng Bạch Ngọc Đường từ trong Hạnh Hoa Lâu đi ra đã là giờ tuất. Hai người không trực tiếp trở về phủ nha Khai Phong phủ mà đi dạo thêm vài vòng.

Còn chưa tới gần, xa xa đã thấy một người đang đi ngược chiều tới, dáng người kia vô cùng quen mắt, có điều trời quá tối không thể nhận ra là ai.

Có điều Bạch Ngọc Đường lại nhìn rất rõ.

"Hiểu Vân, là Triển Chiêu!"

Là Triển Chiêu! Hiểu Vân trong lòng thầm kêu không ổn, sao lại không hay như vậy, lúc này đụng phải hắn, nếu để hắn biết nàng theo Bạch Ngọc Đường tới Hạnh Hoa Lâu, vậy không được rồi. Không biết cha nàng biết được sẽ cấm túc hay tha cho nàng đây.

Hiểu Vân cúi đầu, kéo kéo góc áo Bạch Ngọc Đường.

"Ngũ Ca, ngươi đi về trước đi. Ta đi thêm một vòng rồi mới về. Trăm ngàn không thể để Triển đại nhân biết chuyện này, bằng không hai chúng ta sẽ gặp phải phiền toái."

Nói xong, cũng không chờ Bạch Ngọc Đường trả lời, xoay người liền bỏ đi.

Triển Chiêu từ xa đã nhìn thấy một hán tử mặt đầy râu ria cùng một tiểu công tử dáng người nhỏ nhắn đang đi về phía này. Hán tử kia hắn không biết, nhưng cảm thấy thân hình rất quen mắt. Về phần tiểu công tử, nhìn rất giống một người quen. Hai người này đang đi về phía phủ nha, Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái, liền dừng lại chờ trước cửa phủ, nhìn hai người bọn họ. Ai ngờ, công tử kia đi được nửa đường liền chuyển hướng ngược lại đi về bên trái bỏ đi.

Triển Chiêu thấy người kia hình như vì mình mà vội vàng bỏ đi, càng cảm thấy kỳ quái, vội bước tới gần, đi chưa được mấy bước liền nghe có người gọi hắn.

"Triển Chiêu!"

Nghe thấy hán tử râu ria kia gọi tên mình, Triển Chiêu ngạc nhiên, giọng nói này.."Bạch huynh?"

Bạch Ngọc Đường cười gật đầu. "Đúng."

Triển Chiêu nở nụ cười, khó trách cảm thấy thân hình hắn quen mắt như vậy. Có điều, khuôn mặt này quả thật là không quen chút nào.

"Bạch huynh vì sao hóa trang như vậy?"

"Chúng ta đi vào nói sau." Nói xong, Bạch Ngọc Đường dẫn đầu đi vào phủ nha.

Triển Chiêu nhìn bóng dáng nhỏ bé đi xa dần, rồi mới đi theo phía sau Bạch Ngọc Đường hỏi:

"Bạch huynh, vừa rồi ta thấy có một tiểu công tử đi cùng Bạch huynh, sao vừa nhìn thấy Triển mỗ lại vội vàng bỏ đi vậy?"

"À, đó là tiểu công tử của quản sự tiệm vải của Bạch gia trong kinh thành, vừa rồi gặp trên đường, theo ta nói chút việc, nói xong thì đi.” Bạch Ngọc Đường nói dối mà mặt không hề đỏ.

Triển Chiêu gật đầu, cũng không suy đoán thêm, theo sau Bạch Ngọc Đường vào phủ nha. Nhưng mà, trong đầu luôn cảm thấy có chút là lạ, bóng dáng tiểu công tử kia, có sự quen thuộc khó nói thành lừoi.

Hiểu Vân sau khi bỏ đi, đầu cũng không dám quay lại, liên tục bước về phía trước. Nhìn thấy một cái ngõ, cũng không quan tâm sẽ thông tới nơi nào, liền chui vào trong. May mắn tối nay trời trong, trên trời có ánh trăng, trong ngõ có chút ánh sáng, bằng không trời tối như mực, không nhìn thấy gì, sẽ rất đáng sợ.

Vì tránh đụng phải Triển Chiêu, Hiểu Vân đặc biệt phải chịu cái rét, một mình ở ngoài lâu hơn một chút. Đi một hồi bất giác đã đi khá xa. Nhìn bài tử ở đầu phố, Hiểu Vân mới ý thức được, mình đã đến Ngự phố. Vừa định xoay người trở về, lại nghe thấy một trận âm thanh kỳ quái, liền bước lên vài bước, ngó vào Ngự phố nhìn một chút. Vừa nhìn, lá gan của nàng thiếu chút đã bị dọa vỡ mất.

Người chết, một người chết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương