Đủ ngọt
-
Chương 15:
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bên ngoài cửa sổ khuất bóng dưới tầng mây đen.
Những lời của Khang Vãn Ninh đã khiến Tiền Đóa Đóa suy nghĩ vẩn vơ, làm thế nào cũng bắt cô ấy phải nói rõ ràng cho bằng được.
Cố Tri Vi nhân cơ hội trốn đi, chào hỏi với Trần Tĩnh rồi trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay giáo sư Nhiệm đến xem cô múa vài lần, nhưng vẫn chưa hài lòng.
Một mặt là có vài động tác có lẽ phải điều chỉnh lại một chút, mặt khác, giáo sư Nhiệm cảm thấy trạng thái của Cố Tri Vi không thích hợp lắm, cô ấy nói là ngày mai muốn đưa cô đi đây đi đó giúp cô tìm trạng thái.
Cố Tri Vi không dám buông lỏng, sớm đã đi nghỉ ngơi.
Ngày mai tranh thủ tập luyện xong sớm một chút để kết thúc công việc.
Dù sao cô cũng đã hứa với Giang Thuật là sẽ tham gia bữa tiệc khiêu vũ tối mai của công ty anh rồi.
…
Sáng sớm hôm sau, Cố Tri Vi tỉnh dậy trong tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đánh răng rửa mặt sơ qua rồi ra ngoài chạy bộ một vòng, sau đó trở về nhà tắm rửa, ăn sáng đơn giản và xuất phát đến trường học.
Giáo sư Nhiệm nói chín giờ cô ấy sẽ tới, trước đó, Cố Tri Vi tự mình luyện tập cũng không dám lười biếng chút nào.
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua ô cửa kính, rơi xuống sàn phòng học vũ đạo.
Ngoài cửa sổ, gió thổi lá bay, xào xạc khe khẽ.
Cố Tri Vi bước vào phòng học, trước tiên là bật hết tất cả bóng đèn và điều hòa lên.
Sau đó theo thường lệ, cô đến phòng thay đồ thay quần áo luyện tập.
Khi Giang Thuật gửi tin nhắn đến, đúng lúc Cố Tri Vi vừa thay quần áo xong.
Điện thoại vừa vang lên, cô còn cảm thấy quái lạ, tò mò ai lại gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.
Mãi cho đến khi sửa soạn xong vạt áo, cô mới thong thả ung dung cầm điện thoại lên xem.
Thấy người gửi tin nhắn là Giang Thuật, Cố Tri Vi trố mắt đờ đẫn trong giây lát rồi mới ấn vào khung đối thoại.
[Lễ phục đã được đưa tới rồi, em có muốn thử trước không?]
Vừa mới bắt đầu đã trực tiếp nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình, đây là thói quen mà Giang Thuật giao tiếp với người khác.
Anh chưa bao giờ quanh co lòng vòng , và cũng chưa bao giờ quan tâm đối phương có thích nghe lời nói của mình hay không.
Anh chỉ nghiêm túc truyền đạt ý tứ của mình cho đối phương biết.
Cố Tri Vi cảm thấy thói quen này của Giang Thuật cũng khá tốt, tốt hơn một số người vừa mới bắt đầu cũng không nói chuyện gì mà chỉ hỏi một câu “Có đó không?”.
Sau khi hồi thần lại khỏi mạch suy nghĩ làm gián đoạn, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng thay đồ.
Cố Tri Vi vừa đi về phía phòng học vũ đạo vừa trả lời tin nhắn của Giang Thuật: [Tôi đang chuẩn bị tập múa ở trường, có lẽ không có thời gian rảnh để thử quần áo.]
Nếu bộ lễ phục đã được lựa chọn dựa theo số đo ba vòng của cô thì chắc hẳn sẽ không xuất hiện tình huống không vừa vặn với cơ thể.
Cho nên Cố Tri Vi nghĩ ngợi một lúc, hay là thôi vậy.
So với việc thử lễ phục, buổi luyện tập của ngày hôm nay càng quan trọng hơn.
[Vậy tôi để bộ lễ phục ở Nam Chi Thủy Tạ nhé?]
Giang Thuật không nói thêm gì nữa, chỉ là anh không rõ Cố Tri Vi muốn tự mình trở về Nam Chi Thủy Tạ lấy lễ phục hay là như thế nào.
Cố Tri Vi: [Hay là anh xem thử có thể tìm người đưa đến học viện hí kịch giúp tôi được không? Tôi sợ sau khi tôi bận xong thì thời gian cũng không còn nhiều, không kịp trở về Nam Chi Thủy Tạ nữa.]
Dù sao thời gian từ trường học trở về Nam Chi Thủy Tạ cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ đi xe.
Khách sạn nơi công ty của Giang Thuật tổ chức buổi liên hoan thường niên hình như nằm trên đường từ trường học của Cố Tri Vi về Nam Chi Thủy Tạ.
Cho nên cô nghĩ, đợi đến khi luyện múa xong thì trực tiếp thay quần áo và trang điểm ở căn chung cư bên này rồi gọi xe đến đó có lẽ sẽ thuận tiện hơn.
Để đỡ phải đi đi về về, làm chậm trễ thời gian trên đường.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, giống như đá chìm đáy biển.
Cố Tri Vi vào phòng học, tranh thủ ép chân trước bức tường kính, ôm điện thoại kiên nhẫn chờ đợi tin nhắn của người đàn ông.
Ước chừng mười phút sau, Giang Thuật nhắn tin lại: [Vậy khoảng một giờ chiều tôi đưa đến cho em.]
Cố Tri Vi: “…”
Cô xác nhận lại tin nhắn kia rất nhiều lần.
Xác định là Giang Thuật nói anh tự mình đưa tới.
Một lúc lâu sau Cố Tri Vi mới nhớ ra, tối hôm qua người đàn ông đã nói chiều nay anh có thời gian rảnh, anh còn nói muốn cùng cô đi gặp bác sĩ tâm lý nữa.
Vậy anh nói tự mình đưa lễ phục tới đây, ngược lại cũng có vẻ hợp lý.
[Vậy làm phiền anh đi một chuyến rồi.]
Cố Tri Vi không từ chối ý tốt của Giang Thuật.
Có lẽ là đã chịu ảnh hưởng từ lời nói của bọn Khang Vãn Ninh tối hôm qua, tâm trạng muốn chuyển từ yêu thầm sang tình yêu công khai của cô càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Nếu đã muốn cố gắng theo đuổi Giang Thuật thì hẳn là nên tạo ra một vài cơ hội ở chung với nhau.
Nhưng không thể giống như một năm nay được, rõ ràng hai người đã là vợ chồng hợp pháp, cũng đã thêm Wechat của nhau và lưu cả số điện thoại di động, nhưng ngay cả một lần liên lạc cũng không có.
Bây giờ nghĩ lại, trong một năm nay không hành động gì thật sự là vô cùng lãng phí cơ hội.
Cố Tri Vi thu lại suy nghĩ của mình, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Giang Thuật: [Không phiền, nên như vậy.]
Vẫn là phong cách khách sáo và xa cách như cũ.
Cảm giác được cuộc nói chuyện hẳn là nên dừng ở đây, nhưng trong lòng Cố Tri Vi lại có một loại xúc động muốn tán gẫu với Giang Thuật thêm một chút gì đó.
May mắn thay, cuối cùng cô vẫn nhịn được loại xúc động này xuống.
Nếu Giang Thuật đã tràn đầy nhiệt huyết với sự nghiệp và ước mơ của mình thì Cố Tri Vi nghĩ rằng, người có thể khiến anh động lòng có lẽ cũng giống như anh vậy.
Vì thế cô cũng muốn làm tốt những việc mà mình nên làm.
…
Đến giờ cơm trưa, Cố Tri Vi gửi tin nhắn cho Giang Thuật nói là khoảng một giờ cô sẽ đợi anh ở cửa nam của học viện hí kịch.
Lúc Giang Thuật sắp đến nơi, anh gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại không nghe máy.
Đến cửa nam của học viện hí kịch, Giang Thuật cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Anh nghĩ có lẽ là Cố Tri Vi có chuyện gì đó làm trì hoãn rồi.
Giang Thuật dừng xe bên lề đường, yên lặng ngồi đợi trên ghế lái khoảng mười phút.
Trong lúc đó, anh lại gọi cho Cố Tri Vi một cuộc điện thoại nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Cho đến khi Giang Thuật khẽ cau mày, cửa sổ xe bên ghế lái bị ai đó gõ vang.
Đưa mắt nhìn sang, Giang Thuật nhìn thấy gương mặt trang điểm tinh xảo của Chúc Nghiên.
Chúc Nghiên ra hiệu, Giang Thuật xuất phát từ phép lịch sự hạ cửa sổ bên ghế lái xuống.
Giọng nói kinh ngạc vui mừng của nữ sinh lập tức trở nên rõ ràng hơn: “Anh Giang Thuật! Thật sự là anh à!”
“Vừa rồi em vội vàng nhìn thoáng qua đã cảm thấy giống anh rồi, không ngờ lại là anh thật!”
Chúc Nghiên mặt mày rạng rỡ, cho dù biểu cảm của Giang Thuật có lạnh nhạt như thường thì cô ta vẫn nhiệt tình chào hỏi với anh.
Cuối cùng, Chu Nghiên tò mò hỏi anh: “Anh Giang Thuật đến trường của bọn em có chuyện gì thế ạ?”
Nghe cô ta nói vậy, lúc này Giang Thuật mới biết thì ra Chúc Nghiên cũng giống như Cố Tri Vi, đều là sinh viên của học viện hí kịch.
Hơn nữa hai người họ học cùng một khóa và tốt nghiệp cùng khoa, đều ở lại trường để học lên cao học.
Ngay cả người hướng dẫn cũng là cùng một người.
Giang Thuật hỏi Chúc Nghiên phòng học vũ đạo.
Nếu cô ta và Cố Tri Vi có chung người hướng dẫn thì chắc hẳn cô ta biết thường ngày Cố Tri Vi luyện múa ở phòng học vũ đạo nào trong trường.
Chúc Nghiên vừa nghe thấy anh hỏi Cố Tri Vi thì sắc mặt lập tức thay đổi, cực kỳ khó coi, nhưng cô ta vẫn muốn chú ý đến hình tượng của mình, mỉm cười gượng gạo: “Cho nên… anh Giang Thuật tới đây là tìm Cố Tri Vi sao?”
Giang Thuật ừ một tiếng, giọng nói thâm trầm.
Nhưng nó lại giống như một cây gai băng đâm vào tim Chúc Nghiên, vết thương vừa lạnh lẽo vừa đau đớn.
Mãi một lúc sau, cô ta mới lấy lại một chút lý trí và truy hỏi nguyên do.
Biết được Giang Thuật tới đây để đưa lễ phục cho Cố Tri Vi, và tối hôm nay hai người họ sẽ tham gia buổi liên hoan khiêu vũ cùng nhau.
Chúc Nghiên hoàn toàn không thể trụ vững được nữa: “Tại sao anh lại muốn đưa Cố Tri Vi đi tham gia buổi liên hoan khiêu vũ?”
Giang Thuật im lặng trong chốc lát, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô ta: “Bởi vì cô ấy là vợ của tôi.”
Chúc Nghiên nghẹt thở, đầu quả tim đã đau nhói đến cực điểm: “Anh Giang Thuật, anh có thích cô ta không?”
Trong khi chất vấn Giang Thuật, hốc mắt cô ta bỗng dưng đỏ hoe.
Giang Thuật ngồi trong xe khẽ sững người, chú ý tới đôi mắt đỏ hoe và ướt đẫm của nữ sinh, trong đầu anh không khỏi hiện lên khuôn mặt của Cố Tri Vi.
Ngay cả khi Chúc Nghiên hỏi anh có phải đã thích Cố Tri Vi rồi hay không, anh cũng không nghe lọt tai.
Hai bên im lặng vài giây, dưới đôi mắt ướt đẫm mà mông lung đang nhìn chằm chằm mình của Chúc Nghiên, Giang Thuật cau mày, vô cùng khó hiểu nhìn cô ta: “Cô sắp khóc rồi sao?”
Chúc Nghiên: “…”
Cô ta vốn dĩ vẫn có thể nhẫn nhịn thêm một chút nữa, sợ rằng dáng vẻ khóc lóc của mình sẽ rất khó coi, để lại ấn tượng không tốt cho Giang Thuật.
Không ngờ người đàn ông đột nhiên lại hỏi như vậy, còn là một giọng nói chân thành nữa.
Cô ta cảm giác được sợi dây yếu ớt nhất trong trái tim mình đã đứt “phựt” một tiếng.
Những giọt nước mắt đã không thể khống chế được nữa đang đua nhau lăn xuống.
Chuyện đã đến nước này rồi, Chúc Nghiên chỉ có thể liều mạng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt mình cho tốt.
Hy vọng bản thân có thể khóc dễ nhìn một chút, tốt nhất là “lê hoa đái lệ”, có thể làm cho Giang Thuật sinh ra lòng trắc ẩn mà thương hoa tiếc ngọc cô ta.
Kết quả Giang Thuật cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, vẻ mặt nghi hoặc lại giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Chúc Nghiên có một loại cảm giác bị anh coi thành vật thí nghiệm mà quan sát và nghiên cứu.
Dần dần, cô ta cảm thấy mình thật mất mặt, nước mắt cũng ngừng rơi xuống.
Thấy cô ta đã bình tĩnh lại, Giang Thuật hỏi một câu: “Vô duyên vô cớ, tại sao lại khóc?”
Vấn đề này đã bắt đầu quấy nhiễu anh từ ngày hôm qua rồi.
Buổi sáng hôm qua, Cố Tri Vi cũng như vậy, đôi mắt cô đỏ bừng không hề có báo trước cũng không thể giải thích được.
Giang Thuật lên tra Baidu, nhưng đáp án cũng không lý tưởng lắm.
Hơn nữa Cố Tri Vi cũng phủ nhận đáp án của Baidu.
Nhưng cô lại không nói lý do cho Giang Thuật biết.
Bây giờ Chúc Nghiên cũng giống như vậy.
Thật khó để khiến người ta không tò mò nguyên nhân trong đó.
Chúc Nghiên suýt chút nữa đã bị người đàn ông chậm chạp này làm cho tức hộc máu, khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập: “Bởi vì lời nói vừa rồi của anh làm tổn thương trái tim em!”
Cô ta khóc lóc rống lên với Giang Thuật, lời nói vừa dứt lại hối hận không thôi, khí thế nhỏ dần, cực kỳ cô đơn: “Anh Giang Thuật… Anh thật sự không biết hay là giả vờ như không biết vậy?”
Giang Thuật lại ngẩn người, nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại lời nói của Chúc Nghiên.
Cảm xúc của cô ta hoàn toàn mất kiểm soát, còn chỉ trích anh nói chuyện làm tổn thương đến trái tim của cô ta.
Nếu đã như vậy thì buổi sáng ngày hôm qua, Cố Tri Vi hốc mắt đỏ bừng, lã chã chực khóc cũng là bởi vì anh nói điều gì đó khiến trái tim cô tổn thương sao?
Còn việc Chúc Nghiên hỏi anh có biết hay không, Giang Thuật nghe không hiểu gì cả.
Anh chỉ nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nữ sinh: “Biết cái gì?”
Chúc Nghiên nói không đầu không đuôi khiến anh rất mờ mịt.
Mà phản ứng chân thật của Giang Thuật ngược lại khiến Chúc Nghiên càng khóc dữ dội hơn.
Cô ta suýt chút nữa đã tức đến mức hộc máu, cuối cùng cũng hiểu được tại sao nữ sinh theo đuổi Giang Thuật mấy năm nay nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có một ai thành công.
Anh rõ ràng là một tên đầu gỗ!
Không có trái tim!
Nghĩ đến đây, Chúc Nghiên xấu hổ và tức giận không chịu nổi nhìn Giang Thuật lần cuối, sau đó lau nước mắt rồi chạy đi.
Cô ta sợ nếu như mình còn tiếp tục như vậy thì cảm xúc sẽ hoàn toàn mất khống chế.
Cô ta thực sự không muốn để Giang Thuật nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của mình.
Đối với việc Chúc Nghiên đột ngột rời đi, sự khó hiểu trong lòng Giang Thuật càng sâu hơn.
Có một khoảnh khắc anh tự xem xét lại mình, hoài nghi bản thân có phải lại nói gì đó tổn thương đến người ta hay không.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra.
Giang Thuật dứt khoát từ bỏ.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn túi quà tặng trên ghế lái phụ, chợt nhớ ra dự định ban đầu mình tới đây.
Giang Thuật lại cầm điện thoại gọi cho Cố Tri Vi.
Nhưng vẫn không có tin tức gì.
Không còn cách nào khác, Giang Thuật chỉ đành xuống xe và đi tìm những người qua đường chỉ đường cho mình.
…
Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè, vào giờ này buổi trưa, trong khuôn viên học viện hí kịch Thâm Quyến cũng không có nhiều người qua lại.
Ngôi trường hàng trăm năm tuổi, môi trường thanh tịnh và đẹp đẽ, cây cối tươi tốt, giống loài phong phú đa dạng.
Con đường bê tông dưới tán rừng rậm phủ đầy bóng cây đung đưa qua lại, cùng với những vệt nắng lốm đốm bị lá cây che mất.
Giang Thuật một mình đi qua con đường rợp mát bóng cây, cuối cùng cũng nhìn thấy bản đồ trường học ở cuối đường.
Trên bản đồ có đánh dấu phòng học vũ đạo chuyên dùng cho khoa vũ đạo nằm ở khu vực nào.
Giang Thuật đi theo phương hướng mà tìm đến, quả thật là dẫn anh tìm tới đúng nơi.
Lúc Giang Thuật đến phòng học vũ đạo dưới lầu, anh tình cờ gặp được một vài sinh viên của ban tuyên truyền trong hội sinh viên phụ trách quay video quảng bá.
Hôm nay bọn họ tới khu vực này của phòng học vũ đạo để lấy ngoại cảnh, đúng lúc gặp được Giang Thuật ở dưới lầu.
Có lẽ là do người đàn ông có thân hình được đãi ngộ, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đã cực kỳ hút mắt người xem rồi.
Người của hội sinh viên đã chú ý đến anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong đó có hai nữ sinh còn nhìn đến mức ngẩn người khi người đàn ông quay ngươig lại và để lộ khuôn mặt.
Lúc người đàn ông phát hiện ra bọn họ và đi tới hỏi đường, gương mặt hai nữ sinh đỏ bừng dưới ánh mặt trời, đôi mắt lấp lánh phát sáng.
Mãi đến khi người đàn ông hỏi bọn họ có biết Cố Tri Vi không, lúc này hai nữ sinh mới lấy được lý trí trở về.
“Anh tìm đàn chị Cố ạ?”
“Bây giờ chị ấy đang ở phòng học vũ đạo 301, bị giáo sư Nhiệm giữ lại để luyện tập thêm rồi ạ.” Nữ sinh đang trả lời vừa mới lên lầu trên lấy ngoại cảnh, lúc đi ngang qua phòng học vũ đạo 301 còn nhìn lướt qua từ cửa phòng học mở rộng.
Giang Thuật nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Tri Vi vẫn luôn không nghe điện thoại.
Cô đang luyện tập, đương nhiên không thể mang theo điện thoại di động trên người được.
Nghĩ vậy, Giang Thuật cảm ơn bọn họ rồi rời đi.
Anh có khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, nhưng biểu cảm lại rất lạnh nhạt.
Giống như tuyết trên núi, trăng giữa mây, lạnh lùng xa cách, không thể với tới.
Nhưng anh rất đẹp trai, khí chất cũng tuyệt vời, quả thực là còn đẹp mắt hơn cả giáo thảo* trước đây nữa.
*Giáo thảo: Chỉ nam sinh đẹp trai, thông minh, tài giỏi và được xem là biểu tượng của vẻ đẹp và năng lực của nam sinh trong trường học.
Người đàn ông như vậy, tới trường học là để tìm Cố Tri Vi…
Thật sự rất khó để mọi người không suy nghĩ xa xôi về mối quan hệ của hai người họ.
Bởi vậy mà khi Giang Thuật nhấc chân muốn rời đi, một nam sinh trong hội sinh viên đã lên tiếng gọi anh lại.
“Thật ngại quá, cho em hỏi một chút… Anh và đàn chị Cố có quan hệ thế nào vậy ạ?”
Giang Thuật dừng bước, thân hình mảnh khảnh hơi nghiêng người, quay đầu nhìn về phía nam sinh kia.
Anh cân nhắc một chút, lựa chọn ăn ngay nói thật: “Cô ấy là vợ của tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook