Dư Ngã Tâm Động
-
12: Sân Bóng
Ôn Dư sờ đến chốt cửa mở ra, theo một tiếng bang, hắc ám trước mắt nháy mắt tản ra.
Trong ký túc xá yên tĩnh không tiếng động, những người khác đều đi về.
Nàng đã quen quạnh quẽ cùng nhàm chán, dựa vào bàn lấy quyển sách tùy ý lật giở, không bao lâu nàng gác xuống sách, tâm huyết dâng trào cầm lấy di động mở ra WeChat.
Lại sau đó......!
Click mở vòng bạn bè của Diệp Kỳ Trăn.
Ôn Dư không nghĩ tới chính mình đêm nay sẽ chủ động đưa ra ý tưởng làm bạn cùng Diệp Kỳ Trăn, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, đơn giản là không giống phong cách của nàng.
Ngay cả Kỳ Uẩn thân nhất với nàng, nàng cũng chưa nói qua một câu làm bạn.
Diệp Kỳ Trăn đăng vòng bạn bè không nhiều, cơ bản là dăm ba bữa đăng một lần, có phong cảnh, mỹ thực, còn có chú mèo đi lạc nơi vườn trường.
Nàng hẳn là thích nhiếp ảnh, Ôn Dư nhìn ra có không ít ảnh chụp là dùng camera chuyên nghiệp.
Từng bài lướt đi xuống.
Lướt đến một tấm selfie, đầu ngón tay Ôn Dư ngừng lại, click mở, ảnh chụp Diệp Kỳ Trăn hướng màn ảnh cười đến xán lạn, trên mặt còn dính bơ, tựa đề "18 tuổi".
Nàng nhìn lại thời gian, 12/3.
Diệp Kỳ Trăn trở lại ký túc xá, cũng chán đến chết lướt di động, nàng nhìn chằm chằm chân dung WeChat của Ôn Dư một hồi lâu, tò mò click vào.
Như nàng sở liệu ——
Vòng bạn bè Ôn Dư quả nhiên là trống rỗng.
Nghĩ đến ảnh chụp đêm nay, nàng thuận tay viết một dòng trạng thái: Liên hoan, bến tàu, pháo hoa, mì hôm nay ngon nhất.
Lại một hơi đăng thêm sáu bức ảnh.
Đăng xong, Diệp Kỳ Trăn mới phát hiện tay Ôn Dư xuất hiện trong bức ảnh cuối, cổ tay tinh tế tinh xảo, ngón tay thon dài......!Không lộ mặt hẳn là không có gì vấn đề đi.
Thực mau, có một lượt thích.
Diệp Kỳ Trăn cho rằng sẽ là Đường Đường, kết quả nàng điểm vào, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, cư nhiên là Ôn Dư.
Nàng có xem vòng bạn bè?
Thần kỳ.
Lại qua một lát, lục tục có không ít lượt thích cùng bình luận, Diệp Kỳ Trăn tùy ý nhìn nhìn, quả nhiên có không ít người chú ý tới rồi bàn tay trong bức ảnh thứ 6.
-
Buổi tối 8 giờ hơn.
Ôn Dư ngồi ở phòng vẽ tranh bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ lá cây bạch quả nhẹ lay mà xuất thần, giấy vẽ trắng trơn, không có ý tưởng.
Nàng xoa xoa trán, khi không có cảm hứng cả người sẽ đặc biệt áp lực, như là ngực bị cái gì đè nặng.
Kỳ Uẩn lưu ý đến Ôn Dư áp suất thấp, nàng dựa vào bên cửa sổ sửa sang lại trang điểm, sau đó nghiêng đầu nói với Ôn Dư: "Không có cảm hứng cũng đừng cố nghẹn, không phải tùy ý là làm được, tích cực như vậy sao?"
"Sắp ra ngoài?" Ôn Dư thấy Kỳ Uẩn trong tay cầm son môi, đối diện camera trước ngó trái ngó phải.
"Gần đây quen một cô gái rất thú vị."
"Không phải nói không dám yêu đương?" Ôn Dư hỏi.
"Ai nói muốn yêu đương?" Kỳ Uẩn vẻ mặt thoải mái mà cười cười.
Ôn Dư biết Kỳ Uẩn là có ý tứ gì.
Kỳ Uẩn đụng tới nữ sinh nào có hảo cảm, sẽ không mong hồi đáp mà đối đãi người ta thật tốt, tiêu tiền rồi đủ loại hỏi han ân cần, ái muội rồi lại cũng không vượt rào, một khi đối phương bắt đầu nảy sinh tình cảm, nàng sẽ lập tức lãnh đạm.
"Không cảm thấy như vậy quá tra sao?" Ôn Dư cười hỏi Kỳ Uẩn.
"Cậu không biết xấu hổ còn nói tôi tra?" Kỳ Uẩn không chút do dự phản kích, "Lại nói tôi có chừng mực, trước nay cũng chưa tổn thương tình cảm ai."
Ôn Dư không nói nữa, rất nhiều người đều cảm thấy nàng tra, bao gồm cả Kỳ Uẩn.
Nàng chưa từng vì chính mình biện giải, lười biện giải, huống hồ nàng không để bụng người khác thấy nàng thế nào, từ nhỏ đã như vậy.
Kỳ Uẩn nói đây là nắm giữ quyền chủ động ở trong tay chính mình, không dễ dàng bị thương tổn, Ôn Dư nhìn thấu hết, Kỳ Uẩn chẳng qua là sợ hãi, sợ thích người khác thôi.
Kỳ Uẩn nói "Đi đây", tiêu sái rời đi.
Ôn Dư ngửa đầu nhìn trần nhà, xem ra đêm nay là tìm không thấy cảm hứng, nàng lấy qua di động xem thời gian, không tự giác lại nghĩ tới Diệp Kỳ Trăn.
Mười một liên hoan kết thúc, Diệp Kỳ Trăn hứa một mình mời nàng ăn cơm, vừa mới ngày hôm qua, nếu nàng hôm nay lại tìm người ta có phải quá thường xuyên hay không?
Nghĩ một lúc, Ôn Dư vẫn quyết định đi sân thể dục chạy vài vòng, tâm tình áp lực nàng thích đổ mồ hôi.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, trên màn hình bắn ra một cái thông báo WeChat.
【Y】 sáng mai có thời gian không? Bạn tôi có trận bóng rổ, muốn đi xem không?
Ôn Dư ngưng thần nhìn tin nhắn Diệp Kỳ Trăn gửi, hôm qua mới gặp mặt, ngày mai lại muốn rủ mình? Có quá thường xuyên không? Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve di động, nàng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ cười cười, bị Kỳ Uẩn ảnh hưởng, nữ sinh gửi WeChat đều có thể nghĩ nhiều như vậy.
Không đến một phút.
Diệp Kỳ Trăn thu được một câu trả lời.
【W】 được a, có thời gian
Diệp Kỳ Trăn nguyên bản không tính giúp Đường Tiêu, thế nhưng Đường Tiêu kia quá lắm mồm, còn thề thốt đây là một lần duy nhất cũng là một lần cuối cùng, nàng lúc này mới đồng ý.
Nàng còn tưởng rằng Ôn Dư sẽ không có hứng thú, không nghĩ tới đồng ý sảng khoái đến như vậy.
Đường Tiêu ở cấp ba nằm trong đội bóng rổ trường, chơi cũng khá, Diệp Kỳ Trăn biết vì sao Đường Tiêu nhờ mình dẫn Ôn Dư qua đi, quá dễ đoán, đơn giản là tưởng chơi thật soái để lại ấn tượng tốt.
Nói đến cũng là, nữ sinh đều sẽ có hảo cảm với nam sinh giỏi thể thao đi? Diệp Kỳ Trăn nghĩ, lại cảm thấy chính mình là ngoại lệ.
Ngày kế gió nhẹ sáng sủa.
Bên ngoài sân bóng rổ thực náo nhiệt.
Diệp Kỳ Trăn trên người mặc áo hoodie mỏng rộng thùng thình, đi giày vải bạt, đứng bên sân bóng rổ phơi nắng.
10 giờ hơn nhiệt độ không khí hơi cao, nhưng gió thổi cũng không cảm thấy nóng, ấm áp.
Đường Tiêu một đường chạy đến trước mặt Diệp Kỳ Trăn, "Cậu chắc chắn cậu ấy sẽ đến?"
"Cậu ấy đồng ý rồi, sắp tới thôi."
"Tôi hôm nay có đẹp trai không?"
Diệp Kỳ Trăn: "Khá tốt."
Đường Tiêu nhíu nhíu mi: "Cậu trả lời qua loa thế sao?"
"Cậu có từng nghe qua một câu?" Diệp Kỳ Trăn cảm thấy chính mình cần thiết nhắc nhở một chút, "Con trai cảm thấy mình đẹp trai sẽ thực nhàm chán."
Đường Tiêu cảm thấy chính mình bị tổn thương, sắp bắt đầu, người trên sân bóng cao giọng gọi bên này, hắn lại hấp tấp chạy qua đi.
Chuẩn bị ổn thoả, nửa đầu trận đấu đều đã bắt đầu rồi, Diệp Kỳ Trăn còn không thấy Ôn Dư, nàng mọi nơi nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu, một vòng xuống dưới cũng không có kết quả.
Kiểm tra điện thoại, Ôn Dư không gửi nàng lời từ chối, hẳn là sẽ đến đi.
Diệp Kỳ Trăn cúi đầu nhìn di động quá nghiêm túc, không chú ý tới người bên cạnh, một lúc sau, phát hiện bóng dáng bên cạnh lại đi về phía nàng, nàng lúc này mới chậm rì rì ngẩng đầu.
Nhìn đến đối phương nàng ngẩn ra một chút.
Bên người không phải ai khác, chính là Ôn Dư.
Như là đột nhiên có niềm vui trên trời rơi xuống, Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư, cười nói: "Cậu tới đây lúc nào?"
"Vừa mới." Ôn Dư nghiêng lần đầu đáp, nàng xa xa liền thấy được Diệp Kỳ Trăn không đầu không đuôi nhìn xung quanh, bộ dáng nhìn có điểm ngốc.
Nàng hôm nay lại mặc kiện áo sơmi nhạt màu, lười biếng tùy ý, cổ tay áo cuộn lên lộ ra một đoạn cánh tay xinh đẹp.
Diệp Kỳ Trăn phát hiện Ôn Dư thật sự thích hợp mặc áo sơmi, có lẽ học mỹ thuật là sẽ tự có khí chất văn nghệ? Ngẫm lại Đường Tiêu, giống như cũng không như vậy.
"Đằng kia, Đường Tiêu là số 13." Diệp Kỳ Trăn phản ứng một lát, vụng về đem đề tài chuyển đến Đường Tiêu, "Cậu ta chơi bóng cũng ổn."
Ôn Dư "Ân", ánh mắt chuyển hướng sân bóng.
Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư xem đến nghiêm túc, giống như rất thích, chẳng lẽ Đường Tiêu lần này có cơ hội? Nàng hỏi Ôn Dư: "Cậu thích bóng rổ?"
Ôn Dư quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Xem không hiểu."
Diệp Kỳ Trăn: "......"
"Cậu thích bóng rổ?" Ôn Dư hỏi lại Diệp Kỳ Trăn.
Diệp Kỳ Trăn lắc lắc đầu, thẳng thắn nói: "Chính là cổ vũ cậu ta."
"Cậu cùng Đường Tiêu quan hệ khá thân thiết nhỉ."
Nàng sẽ không hiểu lầm mình thích Đường Tiêu đi? Diệp Kỳ Trăn vội giải thích một chút, "Khi còn nhỏ đã quen, trước kia là hàng xóm, cậu ta nhận ba mẹ tôi là cha mẹ nuôi."
Trên sân bóng một đám người bước đi như bay, mồ hôi như mưa, không biết có phải ảo giác không, Diệp Kỳ Trăn cảm giác Ôn Dư tới làm bầu không khí nôn nóng không ít, dù chỉ là thi đấu hữu nghị nhưng một đám đều thập phần ra sức.
Mỗi khi có người úp rổ còn sẽ hướng các nàng nhìn xem.
Bất quá Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư đều thực bình tĩnh, cũng không có hoan hô.
Diệp Kỳ Trăn còn ngẫu nhiên vỗ tay, Ôn Dư là hoàn toàn là thờ ơ.
Lại qua mười phút, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy chính mình nhất định cùng sân bóng rổ này bát tự không hợp, nếu không bóng rổ cũng sẽ không bắn trúng đầu nàng.
Diệp Kỳ Trăn che lại cái trán đau đớn, đều hoài nghi mình bị chấn động não, trong chốc lát đầu óc trống rỗng.
"Thực xin lỗi a."
"Không có việc gì đi."
"Có bị thương không?"
......!
Một đám người nhanh chóng xông tới, ngửi được mùi mồ hôi, Diệp Kỳ Trăn càng không thoải mái, bất quá vẫn là cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, các cậu tiếp tục."
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện trường nhìn xem đi? Tôi nhìn xem có nghiêm trọng không."
Đi đến nàng trước mặt nói chuyện là Từ Khai Minh, Diệp Kỳ Trăn quen hắn, lần trước liên hoan đã gặp mặt, nàng cũng nghe Đường Tiêu nói qua, Từ Khai Minh cùng đội bóng rổ với hắn.
Thấy bàn tay đối phương lại đây, Diệp Kỳ Trăn hơi khó chịu, lui lui ra sau, "Thật không có việc gì."
Ôn Dư liếc Từ Khai Minh một cái, "Tôi đưa cậu ấy đi."
"Được rồi, không có việc gì chúng tôi đây tiếp tục." Nam sinh áo số 6 lớn giọng.
Đám người tan.
Diệp Kỳ Trăn tiếp tục xoa trán.
Ôn Dư đối Diệp Kỳ Trăn nói: "Bỏ tay ra, để tôi nhìn xem."
Xoa nhẹ vài cái rồi, Diệp Kỳ Trăn ngoan ngoãn nghe Ôn Dư nói, chính diện quay mặt về phía Ôn Dư, thoáng ngửa đầu, còn nói giỡn hỏi: "Mọc sừng không?"
"Dài quá." Ôn Dư bỗng dưng cười, xem tình huống không tính nghiêm trọng, đi bệnh viện lại có vẻ khoa trương, nàng lại nói: "Tại đây chờ tôi một chút."
Lại là những lời này, tựa như lần trước, Diệp Kỳ Trăn nghe nàng nói những lời này, trong lòng thực ấm áp.
Nàng còn không có tới kịp hỏi Ôn Dư đi làm gì, nàng đã xoay người đi rồi.
Không bao lâu, Diệp Kỳ Trăn thấy Ôn Dư trong tay cầm hai cây kem lại đây, nàng tiếp nhận Ôn Dư đưa qua một cây, ngượng ngùng nói "Cảm ơn", xé mở giấy gói bắt đầu ăn.
Ôn Dư cười đến bất đắc dĩ, nàng đoán không sai, Diệp Kỳ Trăn vừa thấy kem chính là muốn ăn, cho nên nàng cố ý mua hai cây.
"Lại đây."
Diệp Kỳ Trăn dừng ăn kem một chút, tiếp theo liền nhìn đến Ôn Dư đem cây kem trong tay đắp ở trán nàng.
Ôn Dư vừa chườm lạnh, vừa nhẹ giọng hỏi nàng, "Có đau không?"
Nàng tiếng nói ôn nhu, động tác cũng ôn nhu, Diệp Kỳ Trăn đờ đẫn không lập tức trả lời cái gì, Ôn Dư nhất định là đối chính mình có hiểu lầm, mới cảm thấy chính mình cần chiếu cố như vậy.
Như thường ngày, nàng hẳn là sẽ lập tức tiếp nhận kem trong tay đối phương, nói tự mình làm.
Nhưng giờ phút này, nàng chỉ yên lặng nhìn Ôn Dư, vẫn không nhúc nhích, "Có chút."
Lại dùng ánh mắt này nhìn mình, thật là mình nghĩ nhiều sao? Ôn Dư tiếp tục cầm que kem ở trên trán Diệp Kỳ Trăn nhẹ nhàng đè xuống, nàng đón lấy ánh mắt Diệp Kỳ Trăn, ôn nhu hỏi: "Như vậy thoải mái hơn không?"
"Ân......" Diệp Kỳ Trăn kêu.
"Kem sắp chảy rồi, còn không mau ăn." Ôn Dư cười nàng, nhưng cười đến thất thần, "Cậu ăn, tôi giúp cậu đắp."
Thật sắp chảy rồi, Diệp Kỳ Trăn liền như vậy an tĩnh ăn kem, tâm tư lại không ở que kem.
"Diệp đồng học."
"Ân?" Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư.
"Giữa trưa có cần ăn đồ ngon bồi bổ không?" Ôn Dư thừa nhận chính mình có tư tâm, nàng lại muốn nhìn bộ dáng Diệp Kỳ Trăn ăn cơm, đặc biệt ngon miệng.
Diệp Kỳ Trăn nghe ra Ôn Dư giễu cợt mình, đã sắp giữa trưa, nàng liếc mắt về phía sân bóng, cùng Ôn Dư thương lượng nói: "Chờ Đường Tiêu bọn họ cùng nhau đi?"
Ôn Dư suy nghĩ một lát, chuyên chú nhìn Diệp Kỳ Trăn, nhỏ giọng nói: "Tôi hôm nay tâm tình không tốt, không muốn có những người khác."
Tác giả có lời muốn nói: Có người muốn thả thính, khụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook