Du Long Tùy Nguyệt
Quyển 1 - Chương 12: Nam nhi đương tự cường…

Nước đen kia bị rỉ từ cái khe dưới đáy thùng, nhỏ giọt thành một bãi nước trên mặt đất. Triệu Phổ đã sinh hoạt khá lâu trong quân đội, rất quen thuộc với loại chất lỏng có màu này, đó là máu loãng bị biến đen.

Triệu Phổ nhíu mày, máu loãng thông thường phải khô mới bị đổi màu, máu đen mà còn có thể chảy, phỏng chừng là trúng độc. Đương nhiên, cũng có thể đây là thứ gì đó chứ không phải máu. Có điều, nếu như bị mất một lượng máu nhiều như thế này, người trong thùng kia xem ra lành ít dữ nhiều rồi.

Lúc này, Giả Ảnh đang cầm một cái thực hạp tiến đến, bên trong bày đầy thịt hoẵng cắt lát, rắc một ít muối hột cùng gia vị, bóng nhẫy thơm lừng. Đầy cả một hạp, còn có một con chim trĩ quay đặt chính giữa, vàng óng ả, dường như còn được quết chút mật ong.

Giả Ảnh tựa hồ sợ mấy người ăn không đủ, lại đi ra ngoài, bê nguyên một cái chân hoẵng đưa cho Triệu Phổ. Triệu Phổ giật giật khóe miệng, bị xem là thùng cơm rồi.

Giả Ảnh thấy Triệu Phổ cầm chân hoẵng, có chút muốn cười, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi Giả Ảnh, “Ảnh Ảnh, vậy còn các ngươi thì sao?”

Tiểu Tứ Tử nhớ rõ Giả Ảnh là ảnh vệ thứ tư bé gặp được, lần trước là một người mặc áo tím, rất thanh tú, một người khác mặc áo xanh, khá điềm đạm. Còn có một người mặc áo đỏ, thích cười. Người này thì mặc màu nâu, có vẻ rất ôn hòa.

Giả Ảnh vươn tay nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Bên ngoài còn có hai con hoẵng mà, cũng đủ ăn.”

Đang khi nói, Công Tôn đột nhiên vươn tay, thoạt nhìn như muốn đẩy bàn tay đang nhéo mặt Tiểu Tứ Tử ra, nhưng là lén lút, đẩy thứ gì đó vào trong tay Giả Ảnh.

Giả Ảnh cầm lấy, sờ vào thì thấy hình như là một gói thuốc bột, có chút khó hiểu nhìn Công Tôn, Công Tôn liếc qua đám tiêu sư đang ngồi gặm màn thầu phía sau, nháy mắt mấy cái với hắn.

Các ảnh vệ của Triệu Phổ đều là những người cực kỳ cơ trí giỏi giang, Giả Ảnh là người lớn nhất trong đám ảnh vệ, cũng là người khôn khéo nhất, tự nhiên ngầm hiểu, thản nhiên nhận thuốc bột, đi ra.

Tiểu Tứ Tử cầm lấy một miếng thịt hoẵng nướng đút vào trong miệng, “Oa, phụ thân ăn ngon nga!”

Công Tôn cũng vươn tay cầm một miếng thưởng thức, gật đầu, “Ừm, thịt thú rừng trong núi này thật là thơm!”

“Tiểu Tứ Tử, ăn đùi gà.” Triệu Phổ giúp Tiểu Tứ Tử xé đùi gà, đưa đến bên miệng, Tiểu Tứ Tử sung sướng cắn một cái, rồi đút vào miệng Công Tôn, “Phụ thân thật mềm nha.”

Triệu Phổ ở một bên gặm cánh gà, nhìn Công Tôn đang ăn thức ăn Tiểu Tứ Tử đưa tới, thầm nhủ: Tiểu Tứ Tử ngươi nói rất đúng, phụ thân ngươi thật mềm.

Ba người này ăn đến miệng đầy mùi thịt, mà bên ngoài không biết Giả Ảnh làm thế nào, từng làn hương thơm phức bay vào trong miếu, thơm nức mũi.

Lại nhìn mấy tiêu sư nọ, đều đang ăn bánh màn thầu trắng không chút mùi vị, có vài người tuổi còn trẻ, thèm ăn đến nỗi nước bọt ứa ra muốn chảy ròng ròng.

Giả Ảnh từ phía sau đi vào, hỏi Triệu Phổ, “Thiếu gia, còn một con hoẵng này, ngài có ăn nữa không?”

Triệu Phổ xua tay, “Ăn không nổi nữa.”

“Tiểu Tứ Tử?” Giả Ảnh đi tới, Tiểu Tứ Tử đang xoa bụng, ăn thật no.

Giả Ảnh nhún nhún vai, đi tới xe ngựa cầm một vò rượu đến, rót rượu cho Triệu Phổ bọn họ, Công Tôn ngẩng đầu, nhìn các tiêu sư kia một chút, hỏi, “Các vị đại ca.”

Đám tiêu sư quay đầu lại nhìn, thấy người nói là một thư mi thanh mục tú, bên cạnh còn mang theo một tiểu hài nhi khả ái như một búp bê làm bằng ngọc.

Lưu tổng tiêu đầu nọ cười hỏi, “Tiên sinh có chuyện gì?”

“Các huynh đệ của chúng ta bắt được nhiều thú rừng, nướng thịt ăn không hết, ta thấy các vị đại ca chỉ ăn lương khô, nếu như không chê đồ thừa, hãy lấy một con hoẵng nướng mà ăn đi?”

“Ách…” Lưu tiêu đầu kia tựa hồ có chút khó xử, còn vài tiêu sư trẻ tuổi bên cạnh đã sớm thèm đến nhỏ dãi rồi, đều hướng ánh mắt mong đợi mà nhìn hắn.

“Phụ thân, bọn họ chỉ ăn bánh bao thôi sao?” Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được thì giật mình hỏi.

“Ừ.” Công Tôn gật đầu.

“Vậy nha.” Tiểu Tứ Tử nói, “Ảnh Ảnh chúng ta còn thịt thịt không, chia cho bọn họ ăn đi.”

Giả Ảnh gật đầu, chạy ra phía sau mang một con hoẵng đã nướng chín vàng đến, nói, “Phía sau còn có nửa con, các vị anh hùng không ngại thì hãy ăn đi.”

Đám tiêu sư này đều là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, người khác đã có ý tốt, nếu ra sức khước từ thì có vẻ mình quá kiêu ngạo. Lưu tổng tiêu đầu liền gật gật đầu, vươn tay nhận, nói lời cảm tạ với Tiểu Tứ Tử bọn họ.

Sau đó, các tiêu sư chia thịt hoẵng ra ăn, tổng tiêu đầu nếm thử cũng không cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa sau khi ăn xong, cũng không có chút cảm giác buồn ngủ nào, cảm thấy an tâm, rồi lại cảm thấy mình quá mức nhát gan, nghi ngờ lòng tốt của người khác.

Triệu Phổ thấy bọn ho không có phản ứng thì hơi khó hiểu, quay đầu lại nhìn Công Tôn, Công Tôn lau tay cho Tiểu Tứ Tử đang tựa trên người y, không hề sốt ruột.

Tiểu Tứ Tử một tay bị Công Tôn cầm dùng khăn lau sạch, tay kia thì nắm cái đuôi của thỏ con, miệng lẩm bẩm, “Thỏ con ơi thỏ con, ta muốn nuôi ngươi có được không nha? Ngươi theo chúng ta đi Khai Phong đi?”

Một lớn một nhỏ đều có hai cái lỗ tai thật dài, Triệu Phổ đột nhiên cảm thấy… nếu tương lai có thể có một hài tử đáng yêu nhu thuận như Tiểu Tứ Tử, vậy thì thật là hạnh phúc.

~

Màn đêm buông xuống, mưa vẫn còn rơi ào ào không dứt, đến sau nửa đêm, thời tiết chuyển lạnh, những hạt mưa rơi trên mặt đất phát ra những tiếng tí tách, Giả Ảnh đi ra ngoài nhìn, nhíu mày… Thời tiết thật quỷ quái, lại bắt đầu có tuyết rơi.

Trong ngôi miếu đổ nát, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử không chịu nổi lạnh, đã vào trong xe ngựa, Tiểu Tứ Tử đã sớm ngủ, còn Công Tôn lại tựa vào bên cửa xe, nghe động tĩnh bên ngoài.

Toàn bộ trong miếu không ai nói chuyện, chỉ có Triệu Phổ đang ngồi cạnh đống lửa, phát ra tiếng tất tác không biết là đang làm gì.

Nơi Công Tôn dựa vào, vừa lúc ở rèm cửa có một khe hở, có thể nhìn qua khe hở kia, thấy được Triệu Phổ bên ngoài. Hắn đang cầm một nhánh cây rất thô lại rất dài, tay kia thì dùng một thanh chủy thủ tước vỏ cây.

Sau khi đoán được thân phận của Triệu Phổ, Công Tôn vẫn chưa lần nào tỉ mỉ quan sát hắn. Trong lòng thấy hơi buồn cười, Cửu Vương gia này thanh danh vang xa, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, nghe nói binh khí của hắn là Tân Đình Hầu mà năm xưa Trương Tam gia (Trương Phi) đã dùng. Đó là một thanh yêu đao giết người hấp huyết, nhưng sao không thấy hắn mang theo bên người nhỉ, nếu có cơ hội, thật muốn nhìn rõ một chút.

Đang nghĩ đến đó, Công Tôn liền chú ý tới khóe miệng Triệu Phổ hơi hơi nhếch, ngước mắt nhìn lướt qua khe hở bên rèm cửa mà y đang nhìn ra ngoài.

Công Tôn sửng sốt, ánh mắt kia của Triệu Phổ, rõ ràng hàm chứa vài phần bỡn cợt, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra mình đã bị hắn theo dõi một lúc lâu. Không hiểu vì sao trên mặt nóng ran, vội vàng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng vỗ Tiểu Tứ Tử đang ôm con thỏ nhỏ đắp thảm lông dê mà ngủ say.

Vừa vỗ hai cái, rèm cửa bị tung lên, Triệu Phổ phi thân vào, động tác cực nhanh nhưng không hề phát ra tiếng động, xe ngựa cũng chẳng có chút chấn động nào.

Công Tôn nhíu mày nhìn hắn, Triệu Phổ cười hỏi, “Uy, thư ngốc, đám tiêu đầu bên ngoài đã bắt đầu ngáy ngủ, không hề có chút cảnh giác, thuốc đã có tác dụng rồi phải không?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Loại thuốc này không phải mông hãn dược thông thường, chỉ làm cho người ta ngủ thật say… Sau khi ăn, đi ngủ rồi sẽ rất khó bị đánh thức.”

“À.” Triệu Phổ cười, nói, “Chúng ta đi mở thùng kia nhìn thử xem.” Nói xong, muốn vươn tay bế Công Tôn, Công Tôn ngăn hắn lại, trừng mắt cảnh cáo.

Triệu Phổ nhún nhún vai, với tay ra ngoài xe, lấy qua nhánh cây hắn vừa mới tước vỏ, đã trở thành một cây quải trượng.

“Ừm.” Công Tôn vừa lòng gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng đặt Tiểu Tứ Tử nằm xuống, tiếp nhận quải trượng cảm thấy rất thuận tay, liền tự mình xuống xe, theo Triệu Phổ đi đến gần chiếc thùng kia.

Hai người đi đến bên thùng gỗ, Triệu Phổ cẩn thận quan sát, nhẹ nhàng ghé tai vào bên cạnh thùng lắng nghe, đột nhiên nhíu mày, “Thư ngốc, có hơi thở.”

“Cái gì?” Công Tôn cũng kề tai sát thùng nghe thử, bên trong có tiếng hít thở mỏng manh.

“Là thật.” Công Tôn giật mình, “Bên trong là người sống!”

“Cũng chưa chắc là người.” Triệu Phổ nói, “Chỉ có thể xác định bên trong là một vật sống.”

“Chúng ta mở ra nhìn xem?” Công Tôn nói xong, lại nhìn ổ khóa, vừa thấy liền nhíu mày, “Là khóa băng thiết, ổ khóa này là cửu khúc khóa… Mở không ra trừ phi phá thùng này.”

“Nga, cái này dễ, không phải chỉ là một cái thùng gỗ thôi sao, một chưởng đập nát nó ra cho ngươi!” Triệu Phổ vừa nói vừa định động thủ, lại bị Công Tôn giữ chặt, “Ngươi đừng làm bậy, lỡ như bên trong không phải người thì sao… Vậy sáng mai sẽ bị phát hiện, ta thấy những tiêu sư này không giống người xấu, lỡ như là hiểu lầm thì sao?”

Triệu Phổ rút tay lại, hơi mất kiên nhẫn nói, “Ta nói thư sinh nhà ngươi thật phiền phức, vậy bây giờ làm gì? Không thể không làm gì mà lại mở thùng ra được.”

Công Tôn nghĩ nghĩ, ra hiệu bảo Triệu Phổ đến bên đống lửa tìm một nhánh cây mang tới đây, Triệu Phổ mang tới, Công Tôn cầm nhánh cây, chọc chọc vào trong bãi nước đen dưới đáy xe, sau đó lại đưa đến bên mũi ngửi ngửi, nhíu mày, “Di?”

“Di cái gì?” Triệu Phổ tò mò hỏi.

“Hm…” Công Tôn nghĩ một hồi rồi đáp, “Đây không phải máu loãng, mà là thuốc.”

“Thuốc?” Triệu Phổ vô cùng khó hiểu, “Thuốc thì tại sao lại chảy ra ngoài?”

“Thuốc này gọi là Hắc Đàn.” Công Tôn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào một ít, đầu ngón tay trắng như tuyết kia dính chất lỏng, trong màu đen lại có chút đỏ, thoạt nhìn quả thật rất giống máu loãng biến đen.

“Hắc Đàn là cái gì?” Triệu Phổ vẫn chưa thể hiểu nổi.

“Là loại thuốc trị thương tốt nhất, dùng để giữ mạng.” Công Tôn trả lời, “Chúng ta đúng là quá đa nghi, trong thùng này hẳn là có một bồn nước, trong bồn chứa đầy thuốc, người bị thương được ngâm vào trong Hắc Đàn, vì trên đường bị xóc nảy nên thuốc mới bị tràn ra, chảy xuống gầm xe.”

Triệu Phổ nghe được cảm thấy thú vị, hỏi, “Hắc Đàn trị ngoại thương? Vậy nói cách khác là trong thùng này có người bị trọng thương? Nhưng tại sao lại dùng cách áp tiêu đưa người đi?”

Lúc này Công Tôn chạy đến những cái thùng bên cạnh, ghé sát vào một cái ngửi ngửi, gật đầu, “Ừm, trong đây đều chứa đầy Hắc Đàn, Hắc Đàn này phải mỗi mười ngày đổi một lần, có thể giữ mạng.”

Công Tôn nói xong, ném nhánh cây, lấy ra một đoạn nến ngắn từ trong tay áo, chống quải trượng đi đến bên đống lửa thắp lên, Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Đây là cái gì?”

“Là giải dược.” Công Tôn nói, “Xem ra chúng ta đã nghĩ oan cho những tiêu sư này, Hắc Đàn này giá sánh ngang với hoàng kim, một bồn Hắc Đàn chẳng khác nào một bồn hoàng kim, cho dù là xuất phát vì mục đích gì, nhưng áp tải như vậy là vì muốn giúp người nọ giữ mạng, còn vì sao lại giấu trong thùng, đại khái cũng là để có thể thuận tiện vận chuyển.” Vừa nói chuyện, Công Tôn vừa dùng ngọn nến nhẹ nhàng xông khói một chút, sau đó thổi tắt, giấu lại vào tay áo, trở về xe ngựa.

“Vậy chuyện bọn họ bị trúng độc…” Triệu Phổ vẫn thấy không hiểu được.

“Đó không phải là độc, chỉ là do thường xuyên tiếp xúc với dược tính của Hắc Đàn.” Công Tôn cười, “Yên tâm, không chỉ không độc, mà còn rất bổ dưỡng.”

Triệu Phổ cảm thấy không thú vị, bận bịu nửa ngày trời cũng chẳng phát hiện cái gì, liền quay về bên cạnh đống lửa uống rượu.

Quả nhiên, không bao lâu sau Lưu tiêu đầu kia liền tỉnh lại, hắn dụi dụi mắt, ngáp to một cái nhìn quanh bốn phía, thở dài rồi bắt đầu lầm bầm, “Ôi… Ngày mai khi nào mới đến.”

“Tiêu đầu.” Một tiêu sư bên cạnh cũng tỉnh, ngáp nói, “Chúng ta đều lo lắng hoảng sợ một tháng, chỉ còn ba bốn ngày thì sẽ đến Khai Phong rồi, ngươi còn lo lắng cái gì nữa? Thả lỏng một chút đi.”

Lưu tổng tiêu đầu đứng lên, vươn vai, thấy Triệu Phổ đang ngồi một bên uống rượu.

Hắn vô thức nhìn thoáng qua, trong lòng thầm tán thưởng Triệu Phổ khí phách hào hùng, tựa hồ là nhiều năm sống trong quân ngũ, tuy còn trẻ nhưng lại có cảm giác tang thương.

Triệu Phổ ngẩng đầu, thấy Lưu tiêu đầu đang nhìn mình bèn hỏi, “Tiêu đầu uống rượu không?”

Lưu tổng tiêu đầu đi đến, cười nói, “Hôm nay đúng là mất mặt, đã ăn rồi lại uống của các ngươi.”

“Không sao.” Triệu Phổ rót cho hắn chén rượu đưa qua, “Đều là bôn ba bên ngoài, có cơm cùng ăn có rượu cùng uống thôi.”

“Ha ha, rất sảng khoái, tiểu ca dường như tham gia quân ngũ thì phải.” Lưu tổng tiêu đầu hớp một ngụm Tiểu Thiêu Dao, thoải mái mà thở hổn hển.

“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, “Tiêu đầu thật tinh mắt, ta ở Ải Bắc chinh chiến đã gần mười năm rồi.”

“Hay.” Lưu tổng tiêu đầu cảm khái, “Học võ, nên ra chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia, hơn hẳn so với lăn lộn trong võ lâm, tuy rằng học võ nghệ, nhưng lại là người một nhà đánh nhau.”

Triệu Phổ cười cười, gật đầu, rót rượu cho hắn.

Công Tôn thấy hai người trò chuyện, cũng ló ra nửa người, nhìn ra bên ngoài.

“Uy, tiên sinh còn chưa nghỉ ngơi?” Tiêu đầu hỏi, “Ta thấy hình như tiên sinh bị thương ở chân.”

“Chỉ là trật khớp thôi.” Công Tôn cười cười, “Không có gì bất tiện, qua hai ba ngày thì tốt rồi.”

“Ai, tiên sinh nếu có thể sớm gặp chúng ta thì tốt rồi, có thể gặp vị nữ thần y kia, diệu thủ hồi xuân, nếu được thì nhờ nàng chữa trị, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”

“Nữ thần y?” Công Tôn nghe được thì cảm thấy rất hứng thú, nghĩ thầm, đại khái là người đã điều chế loại thuốc kia, hiện nay người có thể điều chế Hắc Đàn không nhiều, gọi nàng là thần y cũng không sai.

“Vâng, niên kỷ không nhỏ, hơn ba mươi, nhưng trông rất xinh đẹp.” Lưu tổng tiêu đầu nở nụ cười, “Chỉ tiếc đã lập gia đình, có người nói người nàng lấy chính là phú hộ nổi danh ở Tùng Giang Phủ.”

Công Tôn gật đầu, chống quải trượng xuống xe, đi tới ngồi bên cạnh Triệu Phổ bọn họ.

Vừa ngồi xuống định trò chuyện vài câu, lại nghe Triệu Phổ nói, “Có người tới.”

Công Tôn và Lưu tổng tiêu đầu cũng chưa kịp hiểu gì cả, bèn nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Cái gì?”

Không đợi Triệu Phổ trả lời, Giả Ảnh chạy tới, thấp giọng nói với Triệu Phổ, “Có hai mã đội, mặc y phục của cấm quân, đại khái có hơn bốn mươi người mang đao, hình như đang chạy tới đây.”

“Nguy rồi!” Lưu tiêu đầu nọ vừa nghe kẻ đuổi theo chính là cấm quân, bỗng nhiên đứng bật dậy, “Các huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu!”

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó hiểu, thầm hỏi chuyện này là sao?

Lưu tổng tiêu đầu nọ nói với Triệu Phổ, “Không ngờ thật sự bị đuổi theo, nhị vị, không gạt các ngươi, đám người này tới vì chúng ta, các ngươi hãy chạy mau đi, đừng để bị mất mạng oan uổng!”

Đồng thời, bên ngoài đã có thể nghe được tiếng vó ngựa vang lên.

Đúng lúc này, Công Tôn quay đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đồng thời đã nhảy xuống xe ngựa đi ra ngoài cửa.

“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn sửng sốt, con thỏ nhỏ chạy ở phía trước, đã ra đến bậc thềm, Tiểu Tứ Tử thì đang đuổi theo phía sau, bé quay đầu lại nói với Công Tôn, “Phụ thân, thỏ con chạy trốn.”

“Tiểu Tứ Tử, đừng lo cho nó, mau trở lại.” Công Tôn vội vã gọi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử rất nghe lời dừng lại, nhưng lại có chút khó hiểu, xoay mặt nhìn ra bên ngoài, dưới chân núi có rất nhiều người cưỡi ngựa xông lên, các con ngựa của cấm quân đều cao to diện mạo dữ tợn, con thỏ nhỏ vừa chạy đến cửa miếu, đã bị kỵ binh làm cho sợ hãi, ngồi yên trước cửa không dám động đậy.

Tiểu Tứ Tử có chút do dự, bé chỉ cần bước ra một bước là có thể ôm thỏ con về rồi. Suy nghĩ một chút, bé liền sải chân bước ra thềm cửa, đi ôm thỏ.

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn vội vàng chống quải trượng chạy ra, Triệu Phổ bên cạnh đã xông ra ngoài trước y, mắt thấy Tiểu Tứ Tử đã ôm lấy con thỏ, mã đội cũng chạy đến trước mặt, Triệu Phổ phi thân đến vươn tay ôm ngang Tiểu Tứ Tử, chợt nghe trong mã đội có một người hô lên, “Bắn cung! Một người cũng không tha!”

Triệu Phổ nghe xong nhíu mày, đồng thời trước mắt thoáng hiện một trận u quang, hơn mười mũi tên bay đến trước mặt, hắn xoay người lui trở vào trong miếu. Lúc này, Xích Ảnh cùng Thanh Ảnh trên nóc miếu cũng tiến vào theo, rút đao ngăn lại những mũi tên đang bay đến, giơ tay đóng cửa miếu lại.

Triệu Phổ trở lại bên người Công Tôn, đem Tiểu Tứ Tử đặt trên mặt đất, Công Tôn sờ mặt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, tại sao lại không nghe lời hả?”

“Thế nhưng thỏ con thật đáng thương.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Chúng ta là bằng hữu mà.”

“Ừ, là bằng hữu thì nên có tình nghĩa.” Triệu Phổ gật đầu, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Đừng xem Tiểu Tứ Tử ngốc ngốc, thật ra rất có khí phách, như vậy cũng dám chạy ra cứu con thỏ.”

Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ hồng, tuy Triệu Phổ nói bé ngốc ngốc, thế nhưng, lần đầu tiên bé được người ta khích lệ là có khí phách… Mà có khí phách nghĩa là sao vậy ta?

“Huynh đệ, đi mau!” Tiêu đầu kia hối thúc Triệu Phổ bọn họ, “Đây không phải là đùa giỡn.”

“Muộn rồi, miếu đã bị bao vậy.” Triệu Phổ vô tư nói.

Quả nhiên, bên ngoài truyền đền tiếng ngựa hí, lập tức, có người ở ngoài cao giọng hô, “Người trong miếu nghe đây, giao ra Hình Hoài Châu, bằng không giết không luận tội*.”

*(đánh chết kẻ hành hung, chống cự khi bị bắt hoặc vi phạm lệnh cấm ngay tại chỗ thì không bị quy vào tội giết người)

“Hình Hoài Châu?” Triệu Phổ sửng sốt, đảo mắt nhìn tiêu đầu nọ, nắm áo hắn, “Người trong thùng chính là Hình Hoài Châu?”

“Ách.” Lưu tổng tiêu đầu bị Triệu Phổ dọa, gật đầu, “Tuy triều đình định tội Hình Hoài Châu thông gian với ngoại quốc, nhưng chúng ta không tin, Hình tướng quân suốt đời nhân nghĩa, sẽ không làm loại chuyện này.”

“Cái gì?” Giả Ảnh cũng sửng sốt, “Hình Hoài Châu thông đồng với ngoại quốc?”

“Quan phủ đã hạ lệnh truy nã hắn rồi.” Lưu tiêu đầu nói, “Lúc trước được một vị nghĩa sĩ cứu, nhưng hắn bị trọng thương, vị nghĩa sĩ kia đưa hắn đến nhờ thần y cứu trị, chữa xong, bảo chúng ta đưa đi Khai Phong giao đến tận tay Bao đại nhân, nói Hình Hoài Châu bị oan, mong Bao đại nhân có thể giúp hắn rửa sạch oan tình này.”

“Hình Hoài Châu… Không phải là Đại tướng quân trấn thủ vùng Nam Cương sao?” Công Tôn khó hiểu hỏi, “Vì sao đột nhiên nói hắn thông đồng với ngoại quốc?”

“Đó là nói láo.” Vẻ mặt Triệu Phổ từ lâu đã trở nên tức giận, “Hình Hoài Châu căn bản không phải loại người như vậy.” Nói xong, nói với Giả Ảnh, “Mở rộng cửa!”

“Dạ.” Giả Ảnh đi tới mở cửa miếu hoang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương