Dụ Lang
-
Chương 3-1: Hương hoa mai tự khổ hàn (1)
Trong lúc vô tình tay của Hàn Sâm đã sớm buông lỏng tay của Thẩm Thất. Chỉ là Thẩm Thất không có chú ý tới, lực chú ý của nàng hoàn toàn bị Mai Nhược Hàm hấp dẫn.
Lưng Mai Nhược Hàm cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, nàng mang mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Ánh mắt kia giống như bao hàm một hồ nước xanh biếc, sóng hồ cuộn trào ở trong mắt nàng, chỉ sợ thuận theo một động tác nhỏ của nàng liền sẽ vỡ đê, nhưng đôi mắt hồ nước của nàng hiểm hiểm dừng lại, làm cho người ta nhìn thấu bão táp trong lòng nàng, lại thương tiếc nàng kiềm chế.
Thẩm Thất không thể không thừa nhận, lúc này ánh mắt của Mai Nhược Hàm xinh đẹp hơn cả ngôi sao, cả người yếu đuối giống như sắp bị hồ nước đè sập. Mai Nhược Hàm xoay người, mang theo một tia hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Thất, một chữ cũng không nói ra, chỉ là lúc bước nhanh qua người Hàn Sâm thì trong nháy mắt đó ánh mắt lộ ra lưu luyến không rời, để lộ tiếng lòng của nàng.
“Lúc nãy Mai tiểu thư gọi trà gì?” Bỗng nhiên Hàn Sâm lên tiếng hỏi chưởng quầy.
“Là trà bạc hà.”
“Hâm nóng một bình đưa đến Mai phủ đi.” Con ngươi của Hàn Sâm khóa lên trên người của chưởng quầy kia, chưởng quầy bị khí thế của y dồn ép, nhanh chóng cúi đầu đồng ý.
Thẩm Thất cắn môi đứng ở sau lưng Hàn Sâm, trong lòng tràn đầy mất hứng, mất hứng vì Hàn Sâm còn nhớ Mai Nhược Hàm, cũng mất hứng vì ánh mắt kia của Mai Nhược Hàm. Ánh mắt kia khiến Thẩm Thất có một tia hoảng sợ, nàng không sợ Mai Nhược Hàm khiêu khích mình, chỉ là Mai Nhược Hàm vẫn luôn thanh cao ngạo mạn, bây giờ đổi thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, lại càng khiến người ta đau lòng, ngay cả Thẩm Thất nàng cũng sinh ra một chút cảm giác áy náy, huống chi là Hàn Sâm.
Lúc này Hàn Sâm đã xoay người lại, “Không phải muốn mua bánh phù dung sao?”
Thẩm Thất còn đang tức giận, chỉ cắn môi mà không nói lời nào, rõ ràng muốn cho Hàn Sâm biết nàng đang mất hứng.
Trên mặt Hàn Sâm vẫn là nụ cười như tuyết tan, “Nàng cần gì phải làm khó nàng ấy?” Trong giọng nói này mang theo rất nhiều trách cứ.
Thẩm Thất vô cùng ủy khuất trong lòng, nàng đâu phải làm khó Mai Nhược Hàm, nếu như nàng biết Mai Nhược Hàm cũng ở đây thì đánh chết nàng cũng không muốn vào, nàng muốn đời này Hàn Sâm không thể tiếp tục nhìn thấy Mai Nhược Hàm.
Thẩm Thất càng nghĩ càng giận, xoay người liền đi ra ngoài, không nghe thấy Hàn Sâm gọi nàng thì nàng lại càng tức giận hơn, vịn tay của gã sai vặt leo lên xe ngựa, để cho xa phu lập tức lái xe rời đi.
Nhưng xa phu kia không thấy Hàn Sâm đi ra thì nào dám chạy đi, chỉ một mực kéo dài thời gian. Đến lúc Hàn Sâm đi ra, Thẩm Thất nhìn qua cửa sổ thấy y không có chút vẻ lo lắng nào, trong lòng lại càng nổi giận, cắn cắn môi, hạ quyết tâm không để ý tới y.
“Ái phi, có muốn trà bạc hà nóng hổi hay không?” Hàn Sâm đem một bình trà sữa nâng đến trước mặt Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, quay người sang bên kia.
“Xem ra nàng không khát, vậy ta giúp nàng cất nó.” Hàn Sâm để bình trà xuống.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy y đang mạnh mẽ kéo bả vai của mình về phía y, mạnh mẽ đến mức nàng không thể chống cự lại, chỉ có thể bị bắt nhìn vào y. Từ nhỏ Thẩm Thất đã quen với việc được người ta cưng chiều dỗ dành, nào có người dám trong lúc nàng tức giận lại mạnh mẽ kéo nàng đối mặt, càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất hơn.
Nước mắt tựa như đứt đoạn lăn ra từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, càng lăn càng nhanh. Lông mi trên đôi mắt to run lên chính là đang tố cáo Hàn Sâm bắt nạt nàng.
Hàn Sâm thở dài một tiếng, áp sát lại gần mặt của Thẩm Thất, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt của nàng.
Thẩm Thất vừa tức vừa thẹn, chớp chớp mắt, ngược lại đã quên chuyện khóc lóc ban nãy.
“Thấy nàng tức giận, không phải bổn vương vì mua trà bạc hà nàng thích nhất mới đuổi theo muộn sao?” Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Thất.
Thẩm Thất vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, kinh ngạc là vì Hàn Sâm nhìn thấu nàng tức giận là do y không đuổi theo. Quả thực, ở trong mắt Thẩm Thất, Mai Nhược Hàm cũng chỉ là một cái đệm nhỏ, dù sao ván đã đóng thuyền, nàng mới là Lan Lăng Vương Phi, đây mới là sự thật. Thẩm Thất tức giận là do Hàn Sâm không lập tức tiến lên dỗ dành nàng khi nàng không vui, cũng không đuổi theo giống như trong suy nghĩ của nàng. Cái này ngược lại càng kích thích tính tình của Thẩm Thất.
Thẩm Thất dò xét Hàn Sâm một cái, trong miệng muốn nhả ra câu nói “Mai tiểu thư của chàng cũng thích uống trà bạc hà” mười phần vị chua này, nhưng lại cứng rắn bị nàng dừng lại. Nhớ đến hiện giờ nàng mới là người thắng cuộc, hà tất tính toán chi li với Mai Nhược Hàm, ngược lại sẽ nhắc nhở Hàn Sâm sự tồn tại của Mai Nhược Hàm này. Cho nên Thẩm Thất vội vàng nuốt xuống câu này.
“Đừng khóc? Nếu khóc nữa mẫu thân đại nhân của nàng sẽ cho là bổn vươn bắt nạt nàng, muốn làm chủ cho nàng hưu vi phu.” Hàn Sâm cầm tay Thẩm Thất cười nói.
“Thiếp cứ khóc, chính chàng bắt nạt thiếp.” Thẩm Thất vừa cười vừa lau nước mắt ở khóe mắt.
“Đúng, hàng đêm ta đều bắt nạt nàng.” Hàn Sâm ghé vào bên tai của Thẩm Thất nói.
“Chàng...” Thẩm Thất xấu hổ đến dậm chân, lại hết cách với y.
“Trà bạc hà này nàng không uống?” Hàn Sâm lập tức đổi chủ đề.
“Không uống.” Thẩm Thất vẫn còn xấu hổ và tức giận.
“Cũng được, mùa đông uống trà bạc hà lạnh sẽ không tốt cho dạ dày của nàng.”
Câu nói này của Hàn Sâm lập tức làm cho trong lòng Thẩm Thất trăm hoa đua nở, cái này bày tỏ y thật tâm lo lắng cho mình, bởi vì một người quan tâm đến thân thể của ngươi thì chính là thực sự để ý đến ngươi. Huống chi Hàn Sâm chỉ trả lại cho Mai Nhược Hàm một bình trà bạc hà, có thể thấy được y không quan đến đến thân thể của nàng ta, nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thất liền dễ chịu hơn. Trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Về chuyện Thẩm Thất trở về nhà thăm cha mẹ, đương nhiên là cả nhà đều vui vẻ hoà thuận, xưa nay cha mẹ vợ nhìn con rể đều là càng nhìn càng hài lòng, về phần phụ thân Thẩm Quang Diệu của Thẩm Thất vốn là trúng ý vị rể tài này, tuy rằng Lan Lăng Vương không vì kim thượng sở hỉ, nhưng ở trong mắt Thẩm Quang Diệu cái này cũng chỉ là rồng bơi nước cạn thời vận không tốt mà thôi, ông tự nhận cả đời này chưa bao giờ nhìn lầm, cho nên lúc trước mới có thể thúc giục Thẩm Thất quay về Lan Lăng. Về phần huynh trưởng Thẩm Thất, trừ bỏ vị Tam ca có sở thích đoạn tụ kia ra, còn lại đối với Hàn Sâm đều rất thành tâm, tất cả chuyện này đều làm cho Thẩm Thất cảm thấy hài lòng. Chỉ là lòng người không nên quá mức tham lam mà thôi.
Lưng Mai Nhược Hàm cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, nàng mang mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Ánh mắt kia giống như bao hàm một hồ nước xanh biếc, sóng hồ cuộn trào ở trong mắt nàng, chỉ sợ thuận theo một động tác nhỏ của nàng liền sẽ vỡ đê, nhưng đôi mắt hồ nước của nàng hiểm hiểm dừng lại, làm cho người ta nhìn thấu bão táp trong lòng nàng, lại thương tiếc nàng kiềm chế.
Thẩm Thất không thể không thừa nhận, lúc này ánh mắt của Mai Nhược Hàm xinh đẹp hơn cả ngôi sao, cả người yếu đuối giống như sắp bị hồ nước đè sập. Mai Nhược Hàm xoay người, mang theo một tia hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Thất, một chữ cũng không nói ra, chỉ là lúc bước nhanh qua người Hàn Sâm thì trong nháy mắt đó ánh mắt lộ ra lưu luyến không rời, để lộ tiếng lòng của nàng.
“Lúc nãy Mai tiểu thư gọi trà gì?” Bỗng nhiên Hàn Sâm lên tiếng hỏi chưởng quầy.
“Là trà bạc hà.”
“Hâm nóng một bình đưa đến Mai phủ đi.” Con ngươi của Hàn Sâm khóa lên trên người của chưởng quầy kia, chưởng quầy bị khí thế của y dồn ép, nhanh chóng cúi đầu đồng ý.
Thẩm Thất cắn môi đứng ở sau lưng Hàn Sâm, trong lòng tràn đầy mất hứng, mất hứng vì Hàn Sâm còn nhớ Mai Nhược Hàm, cũng mất hứng vì ánh mắt kia của Mai Nhược Hàm. Ánh mắt kia khiến Thẩm Thất có một tia hoảng sợ, nàng không sợ Mai Nhược Hàm khiêu khích mình, chỉ là Mai Nhược Hàm vẫn luôn thanh cao ngạo mạn, bây giờ đổi thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, lại càng khiến người ta đau lòng, ngay cả Thẩm Thất nàng cũng sinh ra một chút cảm giác áy náy, huống chi là Hàn Sâm.
Lúc này Hàn Sâm đã xoay người lại, “Không phải muốn mua bánh phù dung sao?”
Thẩm Thất còn đang tức giận, chỉ cắn môi mà không nói lời nào, rõ ràng muốn cho Hàn Sâm biết nàng đang mất hứng.
Trên mặt Hàn Sâm vẫn là nụ cười như tuyết tan, “Nàng cần gì phải làm khó nàng ấy?” Trong giọng nói này mang theo rất nhiều trách cứ.
Thẩm Thất vô cùng ủy khuất trong lòng, nàng đâu phải làm khó Mai Nhược Hàm, nếu như nàng biết Mai Nhược Hàm cũng ở đây thì đánh chết nàng cũng không muốn vào, nàng muốn đời này Hàn Sâm không thể tiếp tục nhìn thấy Mai Nhược Hàm.
Thẩm Thất càng nghĩ càng giận, xoay người liền đi ra ngoài, không nghe thấy Hàn Sâm gọi nàng thì nàng lại càng tức giận hơn, vịn tay của gã sai vặt leo lên xe ngựa, để cho xa phu lập tức lái xe rời đi.
Nhưng xa phu kia không thấy Hàn Sâm đi ra thì nào dám chạy đi, chỉ một mực kéo dài thời gian. Đến lúc Hàn Sâm đi ra, Thẩm Thất nhìn qua cửa sổ thấy y không có chút vẻ lo lắng nào, trong lòng lại càng nổi giận, cắn cắn môi, hạ quyết tâm không để ý tới y.
“Ái phi, có muốn trà bạc hà nóng hổi hay không?” Hàn Sâm đem một bình trà sữa nâng đến trước mặt Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, quay người sang bên kia.
“Xem ra nàng không khát, vậy ta giúp nàng cất nó.” Hàn Sâm để bình trà xuống.
Thẩm Thất chỉ cảm thấy y đang mạnh mẽ kéo bả vai của mình về phía y, mạnh mẽ đến mức nàng không thể chống cự lại, chỉ có thể bị bắt nhìn vào y. Từ nhỏ Thẩm Thất đã quen với việc được người ta cưng chiều dỗ dành, nào có người dám trong lúc nàng tức giận lại mạnh mẽ kéo nàng đối mặt, càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất hơn.
Nước mắt tựa như đứt đoạn lăn ra từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, càng lăn càng nhanh. Lông mi trên đôi mắt to run lên chính là đang tố cáo Hàn Sâm bắt nạt nàng.
Hàn Sâm thở dài một tiếng, áp sát lại gần mặt của Thẩm Thất, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt của nàng.
Thẩm Thất vừa tức vừa thẹn, chớp chớp mắt, ngược lại đã quên chuyện khóc lóc ban nãy.
“Thấy nàng tức giận, không phải bổn vương vì mua trà bạc hà nàng thích nhất mới đuổi theo muộn sao?” Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Thất.
Thẩm Thất vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, kinh ngạc là vì Hàn Sâm nhìn thấu nàng tức giận là do y không đuổi theo. Quả thực, ở trong mắt Thẩm Thất, Mai Nhược Hàm cũng chỉ là một cái đệm nhỏ, dù sao ván đã đóng thuyền, nàng mới là Lan Lăng Vương Phi, đây mới là sự thật. Thẩm Thất tức giận là do Hàn Sâm không lập tức tiến lên dỗ dành nàng khi nàng không vui, cũng không đuổi theo giống như trong suy nghĩ của nàng. Cái này ngược lại càng kích thích tính tình của Thẩm Thất.
Thẩm Thất dò xét Hàn Sâm một cái, trong miệng muốn nhả ra câu nói “Mai tiểu thư của chàng cũng thích uống trà bạc hà” mười phần vị chua này, nhưng lại cứng rắn bị nàng dừng lại. Nhớ đến hiện giờ nàng mới là người thắng cuộc, hà tất tính toán chi li với Mai Nhược Hàm, ngược lại sẽ nhắc nhở Hàn Sâm sự tồn tại của Mai Nhược Hàm này. Cho nên Thẩm Thất vội vàng nuốt xuống câu này.
“Đừng khóc? Nếu khóc nữa mẫu thân đại nhân của nàng sẽ cho là bổn vươn bắt nạt nàng, muốn làm chủ cho nàng hưu vi phu.” Hàn Sâm cầm tay Thẩm Thất cười nói.
“Thiếp cứ khóc, chính chàng bắt nạt thiếp.” Thẩm Thất vừa cười vừa lau nước mắt ở khóe mắt.
“Đúng, hàng đêm ta đều bắt nạt nàng.” Hàn Sâm ghé vào bên tai của Thẩm Thất nói.
“Chàng...” Thẩm Thất xấu hổ đến dậm chân, lại hết cách với y.
“Trà bạc hà này nàng không uống?” Hàn Sâm lập tức đổi chủ đề.
“Không uống.” Thẩm Thất vẫn còn xấu hổ và tức giận.
“Cũng được, mùa đông uống trà bạc hà lạnh sẽ không tốt cho dạ dày của nàng.”
Câu nói này của Hàn Sâm lập tức làm cho trong lòng Thẩm Thất trăm hoa đua nở, cái này bày tỏ y thật tâm lo lắng cho mình, bởi vì một người quan tâm đến thân thể của ngươi thì chính là thực sự để ý đến ngươi. Huống chi Hàn Sâm chỉ trả lại cho Mai Nhược Hàm một bình trà bạc hà, có thể thấy được y không quan đến đến thân thể của nàng ta, nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thất liền dễ chịu hơn. Trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Về chuyện Thẩm Thất trở về nhà thăm cha mẹ, đương nhiên là cả nhà đều vui vẻ hoà thuận, xưa nay cha mẹ vợ nhìn con rể đều là càng nhìn càng hài lòng, về phần phụ thân Thẩm Quang Diệu của Thẩm Thất vốn là trúng ý vị rể tài này, tuy rằng Lan Lăng Vương không vì kim thượng sở hỉ, nhưng ở trong mắt Thẩm Quang Diệu cái này cũng chỉ là rồng bơi nước cạn thời vận không tốt mà thôi, ông tự nhận cả đời này chưa bao giờ nhìn lầm, cho nên lúc trước mới có thể thúc giục Thẩm Thất quay về Lan Lăng. Về phần huynh trưởng Thẩm Thất, trừ bỏ vị Tam ca có sở thích đoạn tụ kia ra, còn lại đối với Hàn Sâm đều rất thành tâm, tất cả chuyện này đều làm cho Thẩm Thất cảm thấy hài lòng. Chỉ là lòng người không nên quá mức tham lam mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook