Dụ Đồng
-
Chương 131: Chuyện xưa của nàng và hắn (1)
“A, con bướm!!” Thanh âm thanh thúy truyền đến, chỉ thấy một tiểu cô nương dị thường xinh đẹp đột nhiên từ trong bụi hoa chui ra, rồi lại đuổi theo con bướm vừa bay qua trước mắt. . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ô ô ô ô ô. . . . . . Đại ca. . . . . . Ô ô. . .” Tiểu cô nương đáng thương mái tóc rối tung, quần áo cũng có chút bẩn, dị thường thê thảm ngồi dưới đất, ô ô, vừa rồi đuổi theo con bướm vấp phải tảng đá mà ngã, chân đau quá nga. . . . . .”Đại ca. . . . . . Ô ô, tới cứu Lâm nhi a. . . Ô ô. . .” Tiểu cô nương thương tâm gọi ca ca của mình.
“Tiểu muội muội, muội xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên một giọng nam dễ nghe truyền đến, nữ hài tử đang khóc hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy một nam hài che mặt đứng phía sau mình, thoạt nhìn chiều cao không sai biệt lắm với Đại ca.
“Xảy ra chuyện gì? Bị té sao?” Biết mình đã dọa vị tiểu muội muội xinh đẹp này, nam hài thấp giọng nhẹ nhàng hỏi.
Xem nam hài cũng không có ác ý, miệng tiểu cô nương lại bắt đầu nhếch lên, “Ô ô, chân của ta đau quá, ô ô ô. . . . . . Ta muốn Đại ca. . .”
Nhìn thấy tiểu muội muội lại khóc, nam hài lập tức đi lên ngồi chồm hổm xuống trước mặt, “Đừng khóc đừng khóc, ta mang muội đi tìm Đại ca muội được không?” Dùng tay áo ôn nhu mà đem nước mắt trên mặt tiểu muội muội lau khô, nam hài ôn nhu an ủi.
“Huynh muốn dẫn ta đi tìm Đại ca a?” Nữ hài tử ngừng nước mắt, không xác định hỏi.
“Ân, muội đừng khóc, mắt đã sưng lên rồi, ta mang muội đi tìm ca ca muội, ” nói xong, liền xoay người, “Đến, nằm úp sấp lên lưng ta, ta cõng muội đi.”
Tiểu cô nương nhìn nhìn, rồi mới nở nụ cười, người này thật tốt giống Đại ca, khẽ động thân, tiểu cô nương chậm rãi nằm úp sấp lên lưng nam hài, “Đại ca ca, huynh tốt giống như Đại ca vậy.” Thanh âm vui vẻ của tiểu cô nương có vẻ dị thường nhu giòn.
“Ha hả, vậy sao? Ta gọi là Tiết Trung Hải, nếu không ngại muội cứ kêu ta là Hải ca ca đi.” Nam hài phi thường thích tiểu muội muội bộ dạng rất đẹp lại thực đáng yêu này.
“Được, Hải ca ca, ” tiểu cô nương phi thường nhu thuận hô một tiếng, “Ta gọi là Tiêu Lâm, Đại ca gọi ta là Lâm nhi, Nhị ca cùng tỷ tỷ gọi ta là Lâm muội.”
“Ta có thể gọi muội là Lâm nhi không?” Quay đầu nhìn tiểu cô nương đang nhìn mình, Tiết Trung Hải có chút chờ mong.
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Lâm phi thường vui vẻ đáp ứng, “Hải ca ca, huynh sao lại che mặt a?” Nói xong liền đem bố khăn trên mặt Hải ca ca túm xuống dưới, nàng cũng không muốn nhìn nửa khuôn mặt. Tiết Trung Hải nháy mắt che ở chỗ bố khăn bị gỡ xuống, lo lắng vết sẹo trên mặt sẽ dọa đến nàng, hắn không hy vọng muội muội mới vừa nhận thức này lại sợ mình.
“Oa, Hải ca ca, mặt của huynh xảy ra chuyện gì,” thanh âm không chút sợ hãi từ miệng Tiêu Lâm phát ra, rồi Tiêu Lâm vội vã dùng sức kéo đầu Hải ca ca lại, “Oa, Hải ca ca, đây là mới vừa bị thương đi, rất đau đi, sao lại bị như vậy a.” Trong mắt tràn ngập nghi vấn cùng đau lòng, rất đau đi.
“Muội. . . . không sợ sao?” Không dám tin nhìn Lâm nhi đang sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, trong ngực Tiết Trung Hải nảy lên một cỗ vị kì lạ.
“A? Vì sao phải sợ a, Hải ca ca là người tốt a, lại còn cõng Lâm nhi đi tìm Đại ca nữa.” Tiêu Lâm cười tủm tỉm mở miệng, Hải ca ca cũng sẽ không thương tổn mình.
“Lâm nhi!” Đôi mắt Tiết Trung Hải có chút phiếm hồng, nàng không chỉ có xinh đẹp mà còn vô cùng thiện lương.
Nàng khi ấy năm tuổi cùng hắn mười tuổi lần đầu tiên gặp mặt, chuyện xưa của nàng và hắn cũng bởi vậy mà đến.
“Hải ca!” Tiêu Lâm chừng mười tuổi vui vẻ kêu lên, rồi mới vội vã chạy qua.
“Lâm nhi!” Tiết Trung Hải vội vàng lao tới ôm lấy người đã chạy tới suýt nữa té ngã, “Muội cẩn thận chút a, định hù chết Hải ca sao?”
“Hì hì, ta không sợ đâu, Hải ca nhất định sẽ đỡ được ta!” Tiêu Lâm khẳng định.
“Lâm nhi. . . . muội a. . . .” Bất đắc dĩ cười cười, quen người này đã được năm năm, biết rõ nàng rất hoạt bát hiếu động, vén mấy sợi tóc rơi ra của Lâm nhi qua tai nàng, “Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?”
“Ha ha, Hải ca, ta có vật này cho huynh.” Tiêu Lâm thần bí cười cười, rồi mới đặt thứ gì đó lên tay nam tử.
“Đây là?” Nhìn ngọc tiêu rất nhỏ có chút thô ráp trên tay, Tiết Trung Hải có chút mờ mịt.
“Hải ca, tháng trước huynh không phải vừa qua khỏi mười lăm a? Đây là lễ vật ta tặng cho huynh, Hải ca đã trưởng thành rồi.” Đem ngọc tiêu làm vòng trang sức đeo lên cổ Hải ca, “Đây chính là Lâm nhi bỏ ra một tháng khắc đó, tuy rằng không đẹp nhưng Hải ca cũng không thể ghét bỏ nga.” trên mặt Tiêu Lâm lộ ra thần thái ‘nếu ngươi dám ghét bỏ ta liền bóp chết ngươi’.
“Đây là Lâm nhi tự mình khắc?” Trên mặt Tiết Nghĩa Hải đầy kinh hỉ, rất ngoài ý muốn, ngọc tiêu là thủ tiêu ý (tỏ ý muốn nắm giữ) sao? Được trả lời khẳng định thuyết phục, Tiết Trung Hải mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Lâm, “Cám ơn muội, Lâm nhi, đây là lễ vật tốt nhất mà Hải ca có được.” Đôi mắt Tiết Trung Hải bắt đầu phiếm hồng, năm năm trước hắn cùng với cha mẹ trên đường đến kinh gặp phải sơn tặc, cha mẹ bị sơn tặc giết chết, mà hắn tuy rằng thoát chết nhưng vì ngã xuống sườn núi mà bị phá huỷ dung mạo, sau đó được người qua đường cứu đưa vào kinh thành, tìm được biểu cữu đang làm người hầu ở Tiêu phủ mới tránh khỏi đói chết đầu đường, mà Lâm nhi chính là thiên kim tiểu thư, hắn làm sao có phúc mà. . . . .
“Hải ca, ta rất lợi hại đi, ta có thể tự khắc ngọc.” Tiêu Lâm rất kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Hải ca.
“Phải, Lâm nhi lợi hại nhất.” Nhéo nhéo cái mũi nhỏ, Tiết Trung Hải sùng nịch nở nụ cười.
Nàng mười tuổi cùng hắn mười lăm tuổi, một tiểu ngọc tiêu thô ráp trở thành tín vật tình yêu của hai con người ngây thơ.
“Hải ca ~~” Tiếng kêu nhẹ trong vườn hoa truyền đến, Tiết Trung Hải đi ngang qua vội vàng xoay người tìm kiếm, tiếp theo đó liền thấy một mạt thân mình nhỏ xinh nhảy ra.
“Lâm nhi? Muội đang làm gì?” Nhìn bảo bối đang mặc quần áo nam tử, Tiết Nghĩa Hải kinh hô.
“Hải ca, huynh nhỏ giọng thôi, ” vội vàng che miệng Hải ca, tiểu ‘nam tử’ tinh xảo xinh đẹp nhìn nhìn tả hữu, rồi mới đem Hải ca kéo tới một góc, “Hải ca, ta muốn đi xem phố xá, huynh dẫn ta đi đi, bọn họ nói đêm nay có hoa đăng, ta để cho Xuân Mai giả làm ta về phòng nghỉ ngơi rồi.” Nói xong, buông tay ra.
“Đây là nguyên nhân khiến muội ăn mặc thành như vậy?” Tiết Trung Hải chỉ một thân thanh bố nam trang.
“Đúng vậy, ta trộm quần áo của Đại ca rồi nhờ Xuân Mai hỗ trợ sửa lại, sao hả, vừa người đi, xem ta giống nam tử không?” Không hề áy náy Tiêu Lâm xoay người một vòng, “Hừ, cha nói cái gì mà nữ tử chưa lấy chồng không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, chán chết đi, ta đây coi như nam tử là được, Hải ca huynh dẫn ta đi đi ~~~~” Làm nũng lắc lắc cánh tay nam tử, nàng biết chiêu này tối dùng được.
“Thực không có biện pháp với muội, ” Vĩnh viễn không thể cự tuyệt yêu cầu của tiểu cô nương này, Tiết Trung Hải nhéo nhéo mặt Lâm nhi, “Hảo, ta mang muội đi, bất quá đi nhanh về nhanh, cẩn thận nhé, đêm nay người bên ngoài rất nhiều.”
“Hảo hảo, ta nhất định gắt gao giữ chặt lấy huynh.” Rồi mới cầm lấy đại chưởng ấm áp, gắt gao nắm chặt.
Cẩn thận cảm thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay, tâm Tiết Trung Hải nhói lên một chút, rồi mới ôn nhu nhìn khuôn mặt cho dù phủ nam trang cũng vẫn che lấp không được vẻ xinh đẹp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ngô, ăn ngon thật ăn ngon thật.” Tiểu công tử tuấn nhã đầu nhanh vùi vào các loại thức ăn đủ màu sắc thì thào tự nói.
“Lâm nhi, muội ăn chậm một chút, không ai tranh với muội đâu.” Bất đắc dĩ thở dài, Tiết Trung Hải vội vàng đem vụn thức ăn dính bên miệng bảo bối chùi đi.
“Mỗi ngày ở trong phủ đều buồn đến chết, vẫn là bên ngoài hảo ngoạn, ” Nhét vào một khối đường cao lớn, Tiêu Lâm phùng mang trợn má phát bực tức, “Hải ca, sau này huynh phải thường mang ta đi ra ngoài ngoạn.” Ô ô, mấy thứ bên ngoài ăn ngon thật.
“Nếu bị lão gia phát hiện thì muội làm sao?” Tiết Trung Hải lo lắng hỏi, hắn cùng Lâm nhi gặp mặt vốn đã phải giấu diếm người khác, nếu bị lão gia phát hiện hắn không sợ bị trách phạt, chỉ sợ Lâm nhi chịu ủy khuất.
“Sợ cái gì? Có Đại ca ở đây, Đại ca sẽ không để cho cha phạt ta đâu.” Nghĩ đến chỗ dựa vững chắc của mình, Tiêu Lâm một chút cũng không lo lắng, Đại ca chính là hiểu mình nhất.
“Sau này có cơ hội ta sẽ dẫn muội đi ra ngoài chơi, bất quá muội phải đáp ứng ta không được làm chuyện gì nguy hiểm.” Tiết Trung Hải thuận tiện đưa ra điều kiện trao đổi.
“Chuyện nguy hiểm là gì?” Lại ăn một khối mứt hoa quả, Tiêu Lâm khó hiểu hỏi.
“Lúc đang đi đường không được chạy, không được leo cây!”
“Hải ca, huynh cũng biết ta vốn là tiểu thư khuê các mà?” Tiêu Lâm nhíu mày.
“Hải ca cảm thấy muội như bây giờ tốt lắm, nhưng khi muội chạy thường xuyên vấp ngã, hơn nữa leo cây rất nguy hiểm, ngã xuống thì làm sao?” Nghĩ đến vài lần nguy hiểm chính mình nhìn thấy, Tiết Trung Hải có chút lo sợ.
“Hì hì, được, ta đáp ứng Hải ca, bất quá Hải ca nói lời giữ lời nga.” Tiêu Lâm vui vẻ cực kỳ, Hải ca không giống phụ thân cùng Nhị ca, lúc nào cũng bắt nàng không được thế này không được thế kia, phải có bộ dáng của tiểu thư khuê các.
Nàng mười hai tuổi cùng hắn mười bảy tuổi, tình yêu đã lặng lẽ nảy mầm.
“Hải ca. . .” Tiểu cô nương xinh đẹp bay nhanh đến đón nam tử cao lớn mới đến.
“Lâm nhi, cẩn thận!” Một màn lặp lại vô số lần lại phát sinh.
“Không phải nói không cho muội chạy sao?” Tiếp được thân mình thiếu chút nữa ngã sấp, nam tử trầm thanh gầm nhẹ.
“Hì hì, Hải ca sẽ tiếp được ta mà.” Tiểu cô nương không hề có ý thức tự giác nguy hiểm.
“Muội a, ta nói thế nào mới được đây!” Xoa xoa gò má tiểu cô nương đang cười đến sáng lạn, nam tử lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài.
“Hì hì. . . . . .” Quang mang trong mắt linh động, nàng rất thích nhìn bộ dáng hắn lo lắng.
“Lâm nhi, muội đã tới tuổi cập kê rồi? Là đại cô nương.” Vuốt ve mái tóc dài của tiểu cô nương, nam tử cảm khái nói, nữ tử này càng ngày càng xinh đẹp đã trở thành người được nhiều nam tử trong kinh thành ái mộ nhất, hắn còn có thể lưu lại bên nàng bao lâu.
“Ha ha, Lâm nhi có lớn lên nữa thì cũng là Lâm nhi của Hải ca a.” Tiểu cô nương căn bản không biết lo lắng của nam tử, nàng chỉ biết là trừ bỏ Đại ca ra, chỉ có người đang ở trước mặt này nàng mới không cần làm bộ ôn nhu hiền đức, có thể là chính mình.
Nam tử từ trong lòng lấy ra một cái bố bao, rồi mới cẩn thận mở ra, bên trong cư nhiên là một cây ngọc trâm, “Lâm nhi, Hải ca ngốc, không thể giống Lâm nhi tự khắc, đây là lễ vật Hải ca ở bên ngoài chọn cho muội, ngươi xem có thích không?”
“Oa oa, rất thích, thật đẹp, mau cài cho ta.” Tiêu Lâm vui vẻ kêu lên, màu sắc thanh thúy, trên đỉnh là hoa mai nàng thích nhất.
Đem ngọc trâm chậm rãi cài lên mái tóc cô nương, Tiết Trung Hải thật lâu không thể hoàn hồn, lúc này bọn họ tựa như nam nữ bình thường đang đính ước, “Lâm nhi. . . . . .” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nương, Tiết Trung Hải nhẹ giọng kêu lên.
“Hải ca. . . . . .” Cô nương ôn nhu nở nụ cười, rồi mới bổ nhào vào trong lòng Hải ca, nàng và hắn cũng không muốn nhiều lời, nàng cái gì cũng đều hiểu được. Nam tử gắt gao ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, cảm thấy được cho dù bây giờ chết đi hắn cũng rất hạnh phúc.
Nàng mười lăm tuổi cùng hắn hai mươi tuổi, tình yêu bắt đầu phát sinh ngăn trở.
“Hải ca ~~” Thanh âm khóc nức nở từ trong lòng ngực rộng lớn của nam tử truyền ra, “Ô ô, ta không muốn tiến cung, phụ thân bọn họ vì cái gì muốn đưa ta tiến cung? Ô ô. . . . .” Hôm nay phụ thân nói cho nàng rằng nàng được tuyển vào cung, tháng sau nàng sẽ rời khỏi hắn, phụ thân không cần nàng đồng ý liền đem nàng đưa vào trong cung.
“Lâm nhi. . . .” Tuy rằng biết một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi mình, lại không nghĩ rằng tới nhanh như vậy, tâm hắn đã đau đến chết lặng.
“Hải ca. . . . . . Ta biết, ta cái gì cũng đều biết, trừ bỏ Đại ca, tất cả mọi người đều muốn ta tiến cung, ta vào cung thì Tiêu gia có thể có được quyền thế càng nhiều, ô. . . . . . Đại ca ngày hôm qua cùng phụ thân bọn họ cãi nhau một trận, nói bọn họ bán nữ cầu vinh, rồi bị phụ thân đánh hai mươi trượng, Hải ca, phụ thân bọn họ vì cái gì phải làm như vậy, bọn họ đều không có nói cho ta biết. . . . . .” Cô nương dị thường ủy khuất, thất vọng khóc lớn.
“Lâm nhi. . . .” Nâng lên đầu cô nương, chạm vào làn nước mắt khiến mình có cảm giác chói mắt, “Muội nếu không muốn đi, Hải ca mang muội đi.” Hắn không muốn thấy bộ dáng lúc này của nàng.
“Hải ca?!” Trợn to hai mắt, Tiêu Lâm ngừng khóc, nhìn nam tử dị thường kiên định, Tiêu Lâm đột nhiên nở nụ cười, “Hải ca a. . . Ta có thể nào hại huynh được, huynh là Hải ca ta thích nhất, ” Nhìn người mặt đang lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng Tiêu Lâm cười đến dị thường ôn nhu, “Hải ca, huynh có thể nào chống lại Hoàng Thượng được? Ta không thể hại huynh, càng không thể hại Đại ca, hai người các huynh đều là người quan trọng nhất đời này của ta, Hải ca, kiếp này chúng ta vô duyên làm vợ chồng, ta hứa với huynh, kiếp sau ta nhất định là tân nương của huynh, huynh nhất định phải là phu quân của ta.” Càng nói, nước mắt lại càng rơi, rồi mới nhấc chân đem môi mình nhẹ nhàng khắc lên môi nam tử, nam tử phát ra tiếng gầm bi thống, hung hăng hôn lên môi cô gái, một lát sau đem nàng ôm vào trong lòng, nước mắt nam tử lũ lượt rơi xuống, “Lâm nhi, Hải ca đáp ứng muội, Hải ca không chỉ hứa kiếp sau là của muội, chỉ cần muội nguyện ý Hải ca trọn đời đều bồi muội.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhìn người yêu ngồi trên cỗ kiệu hướng hoàng cung đi xa, Tiết Trung Hải xoay người hướng vào trong phủ. . . . .
“Đại thiếu gia, thỉnh cho phép ta cùng ngài đi biên quan!” Quỳ trên mặt đất, Tiết Trung Hải khẩn cầu, đại thiếu gia đã được Hoàng Thượng ân chuẩn đến biên quan, hắn nếu không thể cùng nàng, vậy hắn sẽ bảo hộ người nàng coi trọng nhất.
Nàng mười bảy tuổi cùng hắn hai mươi hai tuổi, tình yêu bị chôn sâu dưới đáy dục vọng quyền thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook