Dụ Dỗ
-
Chương 1
“Mặt mũi của chàng trai trong sáng như vầng trăng.”
Vào buổi tối mùa hè, bầu trời đêm không trăng không sao, mấy đám mây đen đè lên đỉnh núi nơi phương xa, tình hình như là sắp mưa đến nơi.
Tại sảnh tiệc lớn của khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Lương Thị đang tổ chức một buổi tiệc mừng thọ.
Tập đoàn Lương Thị có địa vị hiển hách trong giới kinh doanh, nhà họ Lương cũng là danh gia vọng tộc hàng đầu của thành phố Lâm. Đêm nay là tiệc mừng thọ mẹ vợ của chủ tịch tập đoàn, dù tổ chức rất khiêm tốn nhưng người có thể tới đây không giàu thì cũng có địa vị.
Khách mời lần lượt đi lên chúc thọ bà cụ, nhưng trong lòng bà cụ lại cứ nhớ mong một người. Một hồi lâu sau thì hỏi bố Lương mẹ Lương ở bên cạnh.
“Sao Chi Ý vẫn chưa tới vậy?”
Bố Lương nhìn đồng hồ, “Chắc là con bé sắp tới rồi đấy ạ. Nửa tiếng trước gọi điện cho nó thì thấy bảo đã đi rồi.”
Mẹ Lương mỉm cười vỗ về bà: “Mẹ à mẹ đừng lo, có lẽ là bị tắc đường. Nếu mà có cánh thì nó còn ước gì có thể bay tới gặp mẹ đấy.”
Bà cụ bị chọc cười, đang nói chuyện thì bên cạnh vang lên một giọng nữ trung niên:
“Mẹ ơi, chúc mừng sinh nhật mẹ nhé.”
Nhìn qua trong giây lát, là ba người nhà họ Trương tới. Người phụ nữ nói chuyện là con gái út của bà cụ, em gái của mẹ Lương. Bà ta mang theo chồng và con gái tới, ăn mặc cực kỳ lộng lẫy.
Mẹ Trương làm lố đưa lên một bộ trang sức đắt đỏ làm quà mừng thọ, con gái Trương Hân Hân cũng lanh lợi chúc thọ bà ngoại.
Chuyện trò mấy câu đơn giản, mẹ Trương quan sát bốn phía: “Sao mà không thấy hai đứa Chi Ý và Đồng Châu vậy?”
Hai người là chị em sinh đôi, mẹ Lương bất đắc dĩ nói: “Đồng Châu bị sốt nên ở nhà nghỉ ngơi, Chi Ý thì tới vùng khác du lịch, đêm nay bay về, có lẽ là sắp tới rồi. Phải rồi, sao bọn em đến muộn vậy?”
Mẹ Trương mỉm cười khép vạt áo choàng tơ tằm vào: “Chẳng phải là vì một thời gian nữa Hân Hân có một buổi biểu diễn độc tấu piano tại phòng hoà nhạc thành phố đấy sao, gần đây đang tập luyện.”
“Buổi biểu diễn độc tấu sao? Hân Hân giỏi thật đấy.”
“Đúng vậy, giáo viên vẫn luôn khen con bé có năng khiếu, hơn nữa ngoại hình lại nổi bật…” Mẹ Trương nói xong thì miệng cười sắp ngoác đến mang tai.
Bà ta thấy có nhiều khách khứa đang ở đây như thế, lại nhìn thấy chỗ này có đặt đàn piano, cuối cùng mỉm cười: “Mẹ à, hay là để Hân Hân đàn một bài ở đây nhé ạ? Góp vui cho sinh nhật của mẹ.”
Từ nhỏ mẹ Trương đã bị người chị là mẹ Lương lấn át. Sau này đối phương lại được gả vào cửa nhà giàu, bà ta càng không so được. Cũng may là gần đây việc làm ăn của chồng bất ngờ phất lên, con gái lại ưu tú, chẳng lẽ bà ta lại không nắm lấy cơ hội mà khoe khoang một phen ư?
Ý định khoe khoang của bà ta rất rõ ràng, vẻ tươi cười của bà cụ có phần phai nhạt, nhưng vẫn gật đầu: “Được…”
Vì thế Trương Hân Hân kiêu ngạo ngồi xuống trước cây đàn piano trên bục trong ánh nhìn của đám đông.
Tưởng tượng đến vẻ ngạc nhiên mọi người trước khúc nhạc của cô ta, cô gái mừng thầm trong lòng, ngón tay chậm rãi đặt lên phím đàn.
Tiếng đàn vang lên.
Ngay khi mọi người đang đắm chìm…
Thì cửa phòng tiệc bỗng mở ra.
Một cô gái chậm rãi đi tới trong sự đón tiếp của nhân viên phục vụ.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê rọi xuống, dừng trên bộ lễ phục màu xanh biển ombre của cô, làn váy hình lá sen lay động như những con sóng theo từng bước chân, khuôn mặt với làn da trắng hơn tuyết, ngoại hình xinh đẹp sáng sủa.
“Người này có lẽ là thiên kim tiểu thư nhà họ Lương nhỉ…”
“Đúng vậy, viên ngọc quý trên tay chủ tịch Lương. Xinh đẹp thật đấy…”
Âm thanh kinh ngạc rộn ràng nhốn nháo truyền ra từ đám khách khứa, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cô gái. Tiếng đàn của Trương Hân Hân tựa như bản nhạc nền khi nhân vật chính xuất hiện.
Sắc mặt của mẹ Trương tái đi trong thoáng chốc.
Tại trung tâm của đại sảnh, chỉ thấy Lương Chi Ý đi tới trước mặt bà cụ khéo léo hỏi thăm sức khỏe. Bà cụ vui vẻ ra mặt, trách cô: “Cháu nói cháu đấy, sao muộn thế này mới đến?…”
“Hồi nãy cháu về nhà thay quần áo.” Cô gái nhẹ nhàng cười, khoác tay bà cụ làm nũng, “Cháu đến muộn bà ngoại đừng không vui nhé ạ. Cháu có mang quà cho bà đây, bà xem xem có thích không…”
Lương Chi Ý biết bà cụ thích đồ cổ, nên lần này ra ngoài cô bèn cố ý chọn một miếng đá ngọc lam cầm tay được chạm khắc tinh tế. Mặc dù thứ này không thể so được với vàng bạc, nhưng lại khiến bà cụ vui vẻ nhất.
Khách khứa ở bên cạnh thấy thế thì cười nói bà cụ thật sự có phúc khi có được một đứa cháu ngoại ngoan ngoãn như vậy. Mọi người đều biết thiên kim của chủ tịch Lương không chỉ xinh đẹp mà còn am hiểu cầm kì thi họa, cực kì xuất sắc, là người được bà cụ cưng chiều nhất.
Lúc này Trương Hân Hân đàn xong quay về, bà cụ cũng khen mấy câu. Mẹ Trương thấy đề tài đều xoay quanh Lương Chi Ý thì gượng cười nói chen vào: “Một khoảng thời gian rồi không gặp Chi Ý, càng lớn càng xinh đẹp hơn rồi nhỉ.”
Lương Chi Ý chào hỏi bà ta.
Giọng điệu của mẹ Trương có chút mỉa mai: “Mẹ cháu nói khoảng thời gian trước cháu vẫn đang đi du lịch hả? Cháu cũng không thể ham chơi như vậy được đâu, lên lớp 11 rồi cháu phải tập trung vào việc học. Như Hân Hân ấy, có đánh đàn cũng không chậm trễ bài vở, kì thi nào cũng nằm trong top 10 toàn khối đấy.”
Lương Chi Ý nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, chỉ khéo léo cười: “Dạ, cháu nhất định sẽ cố gắng học tập.”
“Dì nghe nói lên lớp 11 cháu phải chuyển đến cơ sở chính của trường THPT Số 1 học phải không? Bây giờ cháu và Hân Hân vừa cùng khối vừa cùng trường, các cháu có thể hỗ trợ lẫn nhau. Phải rồi, bình thường cháu thi được hạng bao nhiêu toàn khối vậy?”
Lương Chi Ý khẽ thở dài: “Ài, thường thường thôi ạ, khi phát huy không tốt thì chỉ có thể đạt hạng hai của khối.”
“…?”
Cơ sở mà cô học hồi lớp 10 là cơ sở mới do trường THPT Số 1 mở, liên kết với quốc tế. Thành tích bảng vàng không hề thua kém cơ sở chính, mà cô hầu như luôn đứng nhất toàn khối.
Lúm đồng tiền thấp thoáng trên má cô gái: “Đến lúc đó còn phải nhờ em họ chỉ bảo nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ.”
Khách khứa ở xung quanh bị chọc cười bởi vẻ dí dỏm của cô, mẹ Trương gượng cười hai tiếng: “Thế, thế thì tốt quá.”
Mẹ Lương vỗ tay con gái, bất đắc dĩ cười: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
Cuối cùng Lương Chi Ý bảo hơi đói. Bà cụ bảo cô đi ăn chút gì đó, cô bèn đi kiếm đồ ăn.
Sau khi gắp một ít đồ ngọt, cô đi tới chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất ngồi xuống. Từ trưa đến giờ cô cũng chưa ăn cơm, lúc này có hai miếng bánh kem hạt dẻ vào bụng thì cô mới có cảm giác sống lại.
Cô ăn xong thì biếng nhác ngồi đó, nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài. Bỗng nhiên mắt bị người ta che lại, phía sau truyền tới tiếng cười gian xảo: “Đoán xem ta là ai nào?”
Lương Chi Ý cạn lời: “…Quý Phỉ Nhi, bỏ cái móng vuốt của cậu ra đi.”
Quý Phỉ Nhi là bạn cực thân của Lương Chi Ý, thế hệ cha mẹ cũng quen biết nhau. Cô nàng cười hì hì buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lương Chi Ý ngạc nhiên: “Sao hồi nãy không thấy cậu thế?”
“Hồi nãy mình đứng trong góc xem trò hay, đoán là dì của cậu đã tức chết rồi ha ha.”
Lương Chi Ý ngước cằm, bất đắc dĩ thở dài. Nhiều năm như thế cô cũng đã quen rồi, hơn nữa cũng không phải là cô chủ động so kè với người khác, cô cũng bực lắm chứ.
Quý Phỉ Nhi quay đầu thì nhìn thấy bàn tay của cô gái ôm lấy sườn mặt lộng lẫy của mình, hàng mi chớp động như cánh bướm.
Đỉnh thật, ngay cả gái thẳng như cô nàng mà cũng dụ dỗ.
Quý Phỉ Nhi không nghĩ nữa, đụng bả vai cô: “Đúng rồi, cậu mau nói với mình lần này đi du lịch thế nào đi?”
Lương Chi Ý mỉm cười, tán gẫu với cô ấy: “Vui lắm nhé…”
***
Hai người ghé lại gần nhau, vui sướng chuyện trò.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ sát đất mây đen dần dày đặc, khách sạn bị bóng tối mênh mông bao phủ lấy.
Khách sạn năm sao dưới trướng tập đoàn Lương Thị kết hợp nghỉ ngơi và giải trí. Trong đó từ tầng một đến tầng bốn là trung tâm thương mại.
Vào giờ phút này trong kho hàng của một hiệu sách ở tầng một của tòa nhà, mấy nhân viên đang bận việc. Hồi nãy hiệu sách vừa nhập một lượng sách lớn, bây giờ phải tiến hành kiểm kê tổng hợp tất cả số sách.
Một chàng trai với khuôn mặt sáng sủa ôm từng chồng sách một, đi tới đi lui giữa xe tải và kho hàng.
Chàng trai người cao chân dài, mặc áo phông trắng và quần đen, da trắng mắt lạnh. Trong bóng tối, đường nét gương mặt bị che lấp không rõ ràng lắm, lại tăng thêm cảm giác mịt mờ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cậu dọn sách, một giọt mồ hôi từ trên trán cậu chảy xuống, lướt qua quai hàm với đường nét góc cạnh, vạt áo trước bị mồ hôi thấm ướt nhẹp hơi dán trước ngực.
Đẹp trai bắt mắt cực kì.
Hoàn toàn không hề phù hợp với công việc này một chút nào.
Có người ôm hai chồng sách từ trên xe tải xuống, đang cố hết sức đi về phía trước thì một bàn tay thon dài đón lấy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Để tôi cầm một ít cho.”
Cô gái cũng làm thêm đối diện với cặp mắt sâu thẳm lạnh nhạt của cậu thì hai má ửng đỏ, nói cảm ơn cậu.
Động tác của chàng trai gọn gàng nhanh nhẹn, đưa sách vào kho hàng. Một người phụ nữ trung niên tới kiểm kê, mỉm cười hỏi cậu: “Tiểu Bùi à, ngày mai khai giảng rồi phải không? Học lớp 11 hả?”
“Dạ.”
“Cháu học ở đâu vậy?”
“Trường THPT Số 1 ạ.”
“Giỏi thật đấy, trường THPT Số 1 tốt lắm. Cô vừa nhìn cháu thì đã biết là dạng học vấn uyên bác rồi…”
Mặt mày Bùi Thầm mềm mỏng đi mấy phần, đáp một tiếng.
Bởi vì cần kiếm tiền, công việc đêm nay là một trong những công việc làm thêm của cậu trong kì nghỉ hè. Cậu làm việc cần mẫn lại thông minh, nên nhân viên nào cũng thích cậu.
Bùi Thầm tiếp tục làm việc, lúc này ở bên ngoài có hai người vừa chuyển sách vừa trò chuyện:
“Tối nay cậu sao thế, không đi hẹn hò với bạn trai à?”
“Anh ấy đang tăng ca trong gian bếp trên tầng, bận túi bụi, bảo là đêm nay khách sạn phải tổ chức một buổi dạ tiệc vô cùng quan trọng, hình như cả ông tổng của tập đoàn cũng sẽ đến.”
“Chả trách đêm nay khi tôi đi từ bãi đỗ xe ngầm lên thì nhìn thấy rất nhiều xe sang. Hơn nữa tôi còn đúng lúc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cực kỳ, mặc váy dạ hội màu xanh da trời, như công chúa vậy, tôi còn tưởng là minh tinh đấy.”
“Cậu nói thế làm tôi cũng muốn nhìn xem.”
“Hầy, vừa nhìn thì đã biết người ta là kẻ giàu có rồi, có liên quan gì tới chúng ta đâu…”
Tiếng cười nói phất qua tai Bùi Thầm.
Đôi mắt cậu vẫn thản nhiên như cũ, trong đầu tự động loại bỏ những thông tin không liên quan tới mình, tiếp tục chuyển sách.
Một lát sau, không trung vang lên tiếng đùng đoàng, hạt mưa rớt xuống người.
Trời mưa rồi, Bùi Thầm cụp mắt, lặng lẽ nhanh tay hơn.
***
Bên ngoài trời đổ mưa, tại sảnh tiệc lớn trên tầng lại vẫn ăn uống linh đình, từng hồi hoan hô nói cười, vẫn sôi nổi như trước.
Trong tiếng chúc mừng của khách khứa, bà cụ vô cùng vui vẻ cắt bánh ngọt. Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi ăn bánh ngọt xong thì cùng đi WC.
Trên đường đi thì Trương Hân Hân ngang qua, thấy cô thì khiêu khích: “Chị họ à, tiếp theo đây đến cơ sở chính học, chị phải cố gắng học tập đấy nhé. Áp lực cạnh tranh ở đây lớn lắm, muốn thi được hạng nhất cũng không dễ như vậy đâu.”
Lương Chi Ý nghe thế, chân mày thấp thoáng nét cười: “Ừ, chắc chắn là chị phải cố gắng thi tốt rồi, không thì cũng không thể không biết xấu hổ khoe ra bên ngoài được, em nói có đúng không?”
“…”
Trương Hân Hân tức giận tới nỗi không nói nổi lời nào. Cô ta không nói nên lời, đành phải quay đầu bước đi, giống một con công dù bị đánh bại vẫn phải ngẩng cao đầu.
Lương Chi Ý nở nụ cười, thật ra cô chẳng thèm quan tâm đến Trương Hân Hân, trái lại đối phương vẫn luôn coi cô là kẻ địch giả tưởng.
Khi tới WC, Quý Phỉ Nhi nghĩ đến cuộc sống sau này thì mong chờ nói: “Chi Chi à, sau này cậu chuyển đến lớp chín của bọn mình thì chúng ta có thể đi học với nhau rồi.”
“Phải rồi,” Cô ấy vỗ tay Lương Chi Ý, “Nhưng mà Trương Hân Hân nói cũng có lý đấy. Nếu tới cơ sở chính mà không làm tốt thì hạng nhất của cậu cũng sẽ bị cướp mất đấy.”
“Có ý gì?”
“Bởi vì lớp chúng ta có một anh chàng nhiều lần đứng nhất khối, tên là Bùi Thầm, một học sinh siêu giỏi siêu khủng bố. Lần nào điểm số cũng bỏ xa người đứng thứ hai. Quan trọng nhất là…”
Quý Phỉ Nhi nhướng mày lên, “Cực kì đẹp trai.”
Nghe thấy chữ cuối cùng này, Lương Chi Ý ngước mắt nhìn về phía cô ấy, có thêm hứng thú muốn tìm hiểu: “Đẹp trai đến mức vào vậy?”
“Mức đứng nhất trường, cậu nói xem đẹp trai tới đâu? Nhiều cô gái trong khối thích cậu ấy lắm.”
“Thế nào? Tiểu thuyết Mary Sue bước ra ngoài đời thực đấy à?”
“Hầy, ngày mai tới trường nhập học, cậu nhìn thấy người thật thì sẽ biết. Đến lúc đó đừng có mà bị mê hoặc đến mức không đi nổi đó nha.”
“…”
Cô không tin lắm.
Lúc quay lại phòng tiệc, cô gái đi tới cạnh bà cụ. Một lúc lâu sau thì cô hơi mệt, dù sao cũng bôn ba mệt nhọc cả một ngày, bà cụ bèn giục cô đi về nghỉ ngơi trước, buổi khai giảng ngày mai quan trọng hơn.
Bên ngoài trời đổ mưa, trợ lý chủ tịch đưa ô tới cho cô. Vì thế cô tạm biệt người lớn trong nhà, lại nói với Quý Phỉ Nhi một tiếng rồi rời khỏi phòng tiệc.
Cô chậm rãi đi vào thang máy, thấy có người ấn tầng hầm số một, cô bèn cúi đầu tiếp tục nhìn di động. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô vô thức đi ra ngoài, không chú ý tới số tầng.
Một lúc lâu sau, cô khóa màn hình, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, rồi bất chợt phát hiện ra nơi mình đến không phải bãi đỗ xe ngầm, mà là cửa hông ở phía đông của tầng một khách sạn.
Cửa thang máy đã đóng lại, cô không muốn đợi nữa, nên gọi điện cho tài xế:
“…Dạ, chạy thẳng lên đón cháu là được ạ.”
Sau khi cúp máy, ánh mắt cô di chuyển lung tung, rồi nhìn thấy ngoài cửa đỗ một chiếc xe tải. Cửa sau xe tải mở ra, có mấy người đi tới đi lui, đang dỡ đống sách nặng trịch trên xe xuống.
Cô biết là có một hiệu sách ở cửa hông bên này, cô không nhìn thêm nữa mà quay mặt đi, dự tính thời gian cũng hòm hòm rồi thì đi ra ngoài.
Bên ngoài có mưa nhỏ rơi xuống tí tách, cô mở chiếc ô trong suốt, nhẹ nhàng túm làn váy, đi qua bên cạnh chiếc xe tải.
Cô cúi đầu chú ý dưới chân, không để ý phía trước.
Cùng lúc đó, chàng trai chuyển sách từ trên xe xuống xoay người, hai người lập tức va vào nhau.
Lương Chi Ý sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, chiếc ô trong tay không cầm chắc, bị rớt xuống đất.
Cô lùi ra sau một bước, cùng với những hạt mưa phùn rơi trên người, làn váy màu xanh dương như làn nước dập dờn tạo ra từng tầng sóng gợn.
Lương Chi Ý cúi đầu nhìn xem váy có bị bẩn không. Ngay sau đó chiếc ô dưới đất được nhặt lên, giơ lên trước mặt cô, ngăn lại hạt mưa rơi trên đỉnh đầu.
Lương Chi Ý ngẩn ra, khi ngẩng đầu lên theo phản ứng bản năng thì nhìn thấy chàng trai đứng trước mặt.
Vóc dáng cậu rất cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, môi mỏng mũi thẳng, mặt mày như ngâm trong hồ sâu, khí chất trong trẻo như vầng trăng.
Hai đôi mắt nhìn nhau. Cặp mắt trong trẻo xa cách của Bùi Thầm nhìn cô. Khi mở miệng, chất giọng lạnh và khàn mang theo cảm giác mát mẻ của màn đêm, tựa như hạt mưa đập lên mặt ô trong suốt, rơi vào trong lòng:
“Xin lỗi, có làm váy của cô bị bẩn không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: “Màn vả mặt nhanh nhất trong lịch sử.”
Hết chương 1.
Lưu ý: Đây là bản đã được chỉnh sửa vì tác giả có sửa lại vài chỗ trong truyện nên sẽ hơi khác bản convert chứ không phải mình chém gió nhé mọi người.
Vào buổi tối mùa hè, bầu trời đêm không trăng không sao, mấy đám mây đen đè lên đỉnh núi nơi phương xa, tình hình như là sắp mưa đến nơi.
Tại sảnh tiệc lớn của khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Lương Thị đang tổ chức một buổi tiệc mừng thọ.
Tập đoàn Lương Thị có địa vị hiển hách trong giới kinh doanh, nhà họ Lương cũng là danh gia vọng tộc hàng đầu của thành phố Lâm. Đêm nay là tiệc mừng thọ mẹ vợ của chủ tịch tập đoàn, dù tổ chức rất khiêm tốn nhưng người có thể tới đây không giàu thì cũng có địa vị.
Khách mời lần lượt đi lên chúc thọ bà cụ, nhưng trong lòng bà cụ lại cứ nhớ mong một người. Một hồi lâu sau thì hỏi bố Lương mẹ Lương ở bên cạnh.
“Sao Chi Ý vẫn chưa tới vậy?”
Bố Lương nhìn đồng hồ, “Chắc là con bé sắp tới rồi đấy ạ. Nửa tiếng trước gọi điện cho nó thì thấy bảo đã đi rồi.”
Mẹ Lương mỉm cười vỗ về bà: “Mẹ à mẹ đừng lo, có lẽ là bị tắc đường. Nếu mà có cánh thì nó còn ước gì có thể bay tới gặp mẹ đấy.”
Bà cụ bị chọc cười, đang nói chuyện thì bên cạnh vang lên một giọng nữ trung niên:
“Mẹ ơi, chúc mừng sinh nhật mẹ nhé.”
Nhìn qua trong giây lát, là ba người nhà họ Trương tới. Người phụ nữ nói chuyện là con gái út của bà cụ, em gái của mẹ Lương. Bà ta mang theo chồng và con gái tới, ăn mặc cực kỳ lộng lẫy.
Mẹ Trương làm lố đưa lên một bộ trang sức đắt đỏ làm quà mừng thọ, con gái Trương Hân Hân cũng lanh lợi chúc thọ bà ngoại.
Chuyện trò mấy câu đơn giản, mẹ Trương quan sát bốn phía: “Sao mà không thấy hai đứa Chi Ý và Đồng Châu vậy?”
Hai người là chị em sinh đôi, mẹ Lương bất đắc dĩ nói: “Đồng Châu bị sốt nên ở nhà nghỉ ngơi, Chi Ý thì tới vùng khác du lịch, đêm nay bay về, có lẽ là sắp tới rồi. Phải rồi, sao bọn em đến muộn vậy?”
Mẹ Trương mỉm cười khép vạt áo choàng tơ tằm vào: “Chẳng phải là vì một thời gian nữa Hân Hân có một buổi biểu diễn độc tấu piano tại phòng hoà nhạc thành phố đấy sao, gần đây đang tập luyện.”
“Buổi biểu diễn độc tấu sao? Hân Hân giỏi thật đấy.”
“Đúng vậy, giáo viên vẫn luôn khen con bé có năng khiếu, hơn nữa ngoại hình lại nổi bật…” Mẹ Trương nói xong thì miệng cười sắp ngoác đến mang tai.
Bà ta thấy có nhiều khách khứa đang ở đây như thế, lại nhìn thấy chỗ này có đặt đàn piano, cuối cùng mỉm cười: “Mẹ à, hay là để Hân Hân đàn một bài ở đây nhé ạ? Góp vui cho sinh nhật của mẹ.”
Từ nhỏ mẹ Trương đã bị người chị là mẹ Lương lấn át. Sau này đối phương lại được gả vào cửa nhà giàu, bà ta càng không so được. Cũng may là gần đây việc làm ăn của chồng bất ngờ phất lên, con gái lại ưu tú, chẳng lẽ bà ta lại không nắm lấy cơ hội mà khoe khoang một phen ư?
Ý định khoe khoang của bà ta rất rõ ràng, vẻ tươi cười của bà cụ có phần phai nhạt, nhưng vẫn gật đầu: “Được…”
Vì thế Trương Hân Hân kiêu ngạo ngồi xuống trước cây đàn piano trên bục trong ánh nhìn của đám đông.
Tưởng tượng đến vẻ ngạc nhiên mọi người trước khúc nhạc của cô ta, cô gái mừng thầm trong lòng, ngón tay chậm rãi đặt lên phím đàn.
Tiếng đàn vang lên.
Ngay khi mọi người đang đắm chìm…
Thì cửa phòng tiệc bỗng mở ra.
Một cô gái chậm rãi đi tới trong sự đón tiếp của nhân viên phục vụ.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê rọi xuống, dừng trên bộ lễ phục màu xanh biển ombre của cô, làn váy hình lá sen lay động như những con sóng theo từng bước chân, khuôn mặt với làn da trắng hơn tuyết, ngoại hình xinh đẹp sáng sủa.
“Người này có lẽ là thiên kim tiểu thư nhà họ Lương nhỉ…”
“Đúng vậy, viên ngọc quý trên tay chủ tịch Lương. Xinh đẹp thật đấy…”
Âm thanh kinh ngạc rộn ràng nhốn nháo truyền ra từ đám khách khứa, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cô gái. Tiếng đàn của Trương Hân Hân tựa như bản nhạc nền khi nhân vật chính xuất hiện.
Sắc mặt của mẹ Trương tái đi trong thoáng chốc.
Tại trung tâm của đại sảnh, chỉ thấy Lương Chi Ý đi tới trước mặt bà cụ khéo léo hỏi thăm sức khỏe. Bà cụ vui vẻ ra mặt, trách cô: “Cháu nói cháu đấy, sao muộn thế này mới đến?…”
“Hồi nãy cháu về nhà thay quần áo.” Cô gái nhẹ nhàng cười, khoác tay bà cụ làm nũng, “Cháu đến muộn bà ngoại đừng không vui nhé ạ. Cháu có mang quà cho bà đây, bà xem xem có thích không…”
Lương Chi Ý biết bà cụ thích đồ cổ, nên lần này ra ngoài cô bèn cố ý chọn một miếng đá ngọc lam cầm tay được chạm khắc tinh tế. Mặc dù thứ này không thể so được với vàng bạc, nhưng lại khiến bà cụ vui vẻ nhất.
Khách khứa ở bên cạnh thấy thế thì cười nói bà cụ thật sự có phúc khi có được một đứa cháu ngoại ngoan ngoãn như vậy. Mọi người đều biết thiên kim của chủ tịch Lương không chỉ xinh đẹp mà còn am hiểu cầm kì thi họa, cực kì xuất sắc, là người được bà cụ cưng chiều nhất.
Lúc này Trương Hân Hân đàn xong quay về, bà cụ cũng khen mấy câu. Mẹ Trương thấy đề tài đều xoay quanh Lương Chi Ý thì gượng cười nói chen vào: “Một khoảng thời gian rồi không gặp Chi Ý, càng lớn càng xinh đẹp hơn rồi nhỉ.”
Lương Chi Ý chào hỏi bà ta.
Giọng điệu của mẹ Trương có chút mỉa mai: “Mẹ cháu nói khoảng thời gian trước cháu vẫn đang đi du lịch hả? Cháu cũng không thể ham chơi như vậy được đâu, lên lớp 11 rồi cháu phải tập trung vào việc học. Như Hân Hân ấy, có đánh đàn cũng không chậm trễ bài vở, kì thi nào cũng nằm trong top 10 toàn khối đấy.”
Lương Chi Ý nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, chỉ khéo léo cười: “Dạ, cháu nhất định sẽ cố gắng học tập.”
“Dì nghe nói lên lớp 11 cháu phải chuyển đến cơ sở chính của trường THPT Số 1 học phải không? Bây giờ cháu và Hân Hân vừa cùng khối vừa cùng trường, các cháu có thể hỗ trợ lẫn nhau. Phải rồi, bình thường cháu thi được hạng bao nhiêu toàn khối vậy?”
Lương Chi Ý khẽ thở dài: “Ài, thường thường thôi ạ, khi phát huy không tốt thì chỉ có thể đạt hạng hai của khối.”
“…?”
Cơ sở mà cô học hồi lớp 10 là cơ sở mới do trường THPT Số 1 mở, liên kết với quốc tế. Thành tích bảng vàng không hề thua kém cơ sở chính, mà cô hầu như luôn đứng nhất toàn khối.
Lúm đồng tiền thấp thoáng trên má cô gái: “Đến lúc đó còn phải nhờ em họ chỉ bảo nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ.”
Khách khứa ở xung quanh bị chọc cười bởi vẻ dí dỏm của cô, mẹ Trương gượng cười hai tiếng: “Thế, thế thì tốt quá.”
Mẹ Lương vỗ tay con gái, bất đắc dĩ cười: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
Cuối cùng Lương Chi Ý bảo hơi đói. Bà cụ bảo cô đi ăn chút gì đó, cô bèn đi kiếm đồ ăn.
Sau khi gắp một ít đồ ngọt, cô đi tới chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất ngồi xuống. Từ trưa đến giờ cô cũng chưa ăn cơm, lúc này có hai miếng bánh kem hạt dẻ vào bụng thì cô mới có cảm giác sống lại.
Cô ăn xong thì biếng nhác ngồi đó, nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài. Bỗng nhiên mắt bị người ta che lại, phía sau truyền tới tiếng cười gian xảo: “Đoán xem ta là ai nào?”
Lương Chi Ý cạn lời: “…Quý Phỉ Nhi, bỏ cái móng vuốt của cậu ra đi.”
Quý Phỉ Nhi là bạn cực thân của Lương Chi Ý, thế hệ cha mẹ cũng quen biết nhau. Cô nàng cười hì hì buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lương Chi Ý ngạc nhiên: “Sao hồi nãy không thấy cậu thế?”
“Hồi nãy mình đứng trong góc xem trò hay, đoán là dì của cậu đã tức chết rồi ha ha.”
Lương Chi Ý ngước cằm, bất đắc dĩ thở dài. Nhiều năm như thế cô cũng đã quen rồi, hơn nữa cũng không phải là cô chủ động so kè với người khác, cô cũng bực lắm chứ.
Quý Phỉ Nhi quay đầu thì nhìn thấy bàn tay của cô gái ôm lấy sườn mặt lộng lẫy của mình, hàng mi chớp động như cánh bướm.
Đỉnh thật, ngay cả gái thẳng như cô nàng mà cũng dụ dỗ.
Quý Phỉ Nhi không nghĩ nữa, đụng bả vai cô: “Đúng rồi, cậu mau nói với mình lần này đi du lịch thế nào đi?”
Lương Chi Ý mỉm cười, tán gẫu với cô ấy: “Vui lắm nhé…”
***
Hai người ghé lại gần nhau, vui sướng chuyện trò.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ sát đất mây đen dần dày đặc, khách sạn bị bóng tối mênh mông bao phủ lấy.
Khách sạn năm sao dưới trướng tập đoàn Lương Thị kết hợp nghỉ ngơi và giải trí. Trong đó từ tầng một đến tầng bốn là trung tâm thương mại.
Vào giờ phút này trong kho hàng của một hiệu sách ở tầng một của tòa nhà, mấy nhân viên đang bận việc. Hồi nãy hiệu sách vừa nhập một lượng sách lớn, bây giờ phải tiến hành kiểm kê tổng hợp tất cả số sách.
Một chàng trai với khuôn mặt sáng sủa ôm từng chồng sách một, đi tới đi lui giữa xe tải và kho hàng.
Chàng trai người cao chân dài, mặc áo phông trắng và quần đen, da trắng mắt lạnh. Trong bóng tối, đường nét gương mặt bị che lấp không rõ ràng lắm, lại tăng thêm cảm giác mịt mờ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cậu dọn sách, một giọt mồ hôi từ trên trán cậu chảy xuống, lướt qua quai hàm với đường nét góc cạnh, vạt áo trước bị mồ hôi thấm ướt nhẹp hơi dán trước ngực.
Đẹp trai bắt mắt cực kì.
Hoàn toàn không hề phù hợp với công việc này một chút nào.
Có người ôm hai chồng sách từ trên xe tải xuống, đang cố hết sức đi về phía trước thì một bàn tay thon dài đón lấy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Để tôi cầm một ít cho.”
Cô gái cũng làm thêm đối diện với cặp mắt sâu thẳm lạnh nhạt của cậu thì hai má ửng đỏ, nói cảm ơn cậu.
Động tác của chàng trai gọn gàng nhanh nhẹn, đưa sách vào kho hàng. Một người phụ nữ trung niên tới kiểm kê, mỉm cười hỏi cậu: “Tiểu Bùi à, ngày mai khai giảng rồi phải không? Học lớp 11 hả?”
“Dạ.”
“Cháu học ở đâu vậy?”
“Trường THPT Số 1 ạ.”
“Giỏi thật đấy, trường THPT Số 1 tốt lắm. Cô vừa nhìn cháu thì đã biết là dạng học vấn uyên bác rồi…”
Mặt mày Bùi Thầm mềm mỏng đi mấy phần, đáp một tiếng.
Bởi vì cần kiếm tiền, công việc đêm nay là một trong những công việc làm thêm của cậu trong kì nghỉ hè. Cậu làm việc cần mẫn lại thông minh, nên nhân viên nào cũng thích cậu.
Bùi Thầm tiếp tục làm việc, lúc này ở bên ngoài có hai người vừa chuyển sách vừa trò chuyện:
“Tối nay cậu sao thế, không đi hẹn hò với bạn trai à?”
“Anh ấy đang tăng ca trong gian bếp trên tầng, bận túi bụi, bảo là đêm nay khách sạn phải tổ chức một buổi dạ tiệc vô cùng quan trọng, hình như cả ông tổng của tập đoàn cũng sẽ đến.”
“Chả trách đêm nay khi tôi đi từ bãi đỗ xe ngầm lên thì nhìn thấy rất nhiều xe sang. Hơn nữa tôi còn đúng lúc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cực kỳ, mặc váy dạ hội màu xanh da trời, như công chúa vậy, tôi còn tưởng là minh tinh đấy.”
“Cậu nói thế làm tôi cũng muốn nhìn xem.”
“Hầy, vừa nhìn thì đã biết người ta là kẻ giàu có rồi, có liên quan gì tới chúng ta đâu…”
Tiếng cười nói phất qua tai Bùi Thầm.
Đôi mắt cậu vẫn thản nhiên như cũ, trong đầu tự động loại bỏ những thông tin không liên quan tới mình, tiếp tục chuyển sách.
Một lát sau, không trung vang lên tiếng đùng đoàng, hạt mưa rớt xuống người.
Trời mưa rồi, Bùi Thầm cụp mắt, lặng lẽ nhanh tay hơn.
***
Bên ngoài trời đổ mưa, tại sảnh tiệc lớn trên tầng lại vẫn ăn uống linh đình, từng hồi hoan hô nói cười, vẫn sôi nổi như trước.
Trong tiếng chúc mừng của khách khứa, bà cụ vô cùng vui vẻ cắt bánh ngọt. Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi ăn bánh ngọt xong thì cùng đi WC.
Trên đường đi thì Trương Hân Hân ngang qua, thấy cô thì khiêu khích: “Chị họ à, tiếp theo đây đến cơ sở chính học, chị phải cố gắng học tập đấy nhé. Áp lực cạnh tranh ở đây lớn lắm, muốn thi được hạng nhất cũng không dễ như vậy đâu.”
Lương Chi Ý nghe thế, chân mày thấp thoáng nét cười: “Ừ, chắc chắn là chị phải cố gắng thi tốt rồi, không thì cũng không thể không biết xấu hổ khoe ra bên ngoài được, em nói có đúng không?”
“…”
Trương Hân Hân tức giận tới nỗi không nói nổi lời nào. Cô ta không nói nên lời, đành phải quay đầu bước đi, giống một con công dù bị đánh bại vẫn phải ngẩng cao đầu.
Lương Chi Ý nở nụ cười, thật ra cô chẳng thèm quan tâm đến Trương Hân Hân, trái lại đối phương vẫn luôn coi cô là kẻ địch giả tưởng.
Khi tới WC, Quý Phỉ Nhi nghĩ đến cuộc sống sau này thì mong chờ nói: “Chi Chi à, sau này cậu chuyển đến lớp chín của bọn mình thì chúng ta có thể đi học với nhau rồi.”
“Phải rồi,” Cô ấy vỗ tay Lương Chi Ý, “Nhưng mà Trương Hân Hân nói cũng có lý đấy. Nếu tới cơ sở chính mà không làm tốt thì hạng nhất của cậu cũng sẽ bị cướp mất đấy.”
“Có ý gì?”
“Bởi vì lớp chúng ta có một anh chàng nhiều lần đứng nhất khối, tên là Bùi Thầm, một học sinh siêu giỏi siêu khủng bố. Lần nào điểm số cũng bỏ xa người đứng thứ hai. Quan trọng nhất là…”
Quý Phỉ Nhi nhướng mày lên, “Cực kì đẹp trai.”
Nghe thấy chữ cuối cùng này, Lương Chi Ý ngước mắt nhìn về phía cô ấy, có thêm hứng thú muốn tìm hiểu: “Đẹp trai đến mức vào vậy?”
“Mức đứng nhất trường, cậu nói xem đẹp trai tới đâu? Nhiều cô gái trong khối thích cậu ấy lắm.”
“Thế nào? Tiểu thuyết Mary Sue bước ra ngoài đời thực đấy à?”
“Hầy, ngày mai tới trường nhập học, cậu nhìn thấy người thật thì sẽ biết. Đến lúc đó đừng có mà bị mê hoặc đến mức không đi nổi đó nha.”
“…”
Cô không tin lắm.
Lúc quay lại phòng tiệc, cô gái đi tới cạnh bà cụ. Một lúc lâu sau thì cô hơi mệt, dù sao cũng bôn ba mệt nhọc cả một ngày, bà cụ bèn giục cô đi về nghỉ ngơi trước, buổi khai giảng ngày mai quan trọng hơn.
Bên ngoài trời đổ mưa, trợ lý chủ tịch đưa ô tới cho cô. Vì thế cô tạm biệt người lớn trong nhà, lại nói với Quý Phỉ Nhi một tiếng rồi rời khỏi phòng tiệc.
Cô chậm rãi đi vào thang máy, thấy có người ấn tầng hầm số một, cô bèn cúi đầu tiếp tục nhìn di động. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô vô thức đi ra ngoài, không chú ý tới số tầng.
Một lúc lâu sau, cô khóa màn hình, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, rồi bất chợt phát hiện ra nơi mình đến không phải bãi đỗ xe ngầm, mà là cửa hông ở phía đông của tầng một khách sạn.
Cửa thang máy đã đóng lại, cô không muốn đợi nữa, nên gọi điện cho tài xế:
“…Dạ, chạy thẳng lên đón cháu là được ạ.”
Sau khi cúp máy, ánh mắt cô di chuyển lung tung, rồi nhìn thấy ngoài cửa đỗ một chiếc xe tải. Cửa sau xe tải mở ra, có mấy người đi tới đi lui, đang dỡ đống sách nặng trịch trên xe xuống.
Cô biết là có một hiệu sách ở cửa hông bên này, cô không nhìn thêm nữa mà quay mặt đi, dự tính thời gian cũng hòm hòm rồi thì đi ra ngoài.
Bên ngoài có mưa nhỏ rơi xuống tí tách, cô mở chiếc ô trong suốt, nhẹ nhàng túm làn váy, đi qua bên cạnh chiếc xe tải.
Cô cúi đầu chú ý dưới chân, không để ý phía trước.
Cùng lúc đó, chàng trai chuyển sách từ trên xe xuống xoay người, hai người lập tức va vào nhau.
Lương Chi Ý sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, chiếc ô trong tay không cầm chắc, bị rớt xuống đất.
Cô lùi ra sau một bước, cùng với những hạt mưa phùn rơi trên người, làn váy màu xanh dương như làn nước dập dờn tạo ra từng tầng sóng gợn.
Lương Chi Ý cúi đầu nhìn xem váy có bị bẩn không. Ngay sau đó chiếc ô dưới đất được nhặt lên, giơ lên trước mặt cô, ngăn lại hạt mưa rơi trên đỉnh đầu.
Lương Chi Ý ngẩn ra, khi ngẩng đầu lên theo phản ứng bản năng thì nhìn thấy chàng trai đứng trước mặt.
Vóc dáng cậu rất cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, môi mỏng mũi thẳng, mặt mày như ngâm trong hồ sâu, khí chất trong trẻo như vầng trăng.
Hai đôi mắt nhìn nhau. Cặp mắt trong trẻo xa cách của Bùi Thầm nhìn cô. Khi mở miệng, chất giọng lạnh và khàn mang theo cảm giác mát mẻ của màn đêm, tựa như hạt mưa đập lên mặt ô trong suốt, rơi vào trong lòng:
“Xin lỗi, có làm váy của cô bị bẩn không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: “Màn vả mặt nhanh nhất trong lịch sử.”
Hết chương 1.
Lưu ý: Đây là bản đã được chỉnh sửa vì tác giả có sửa lại vài chỗ trong truyện nên sẽ hơi khác bản convert chứ không phải mình chém gió nhé mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook