Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa FULL
-
Chương 27
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Chờ cậu về nhà cùng.”
Trong mắt Bùi Thầm, lúc này Lương Chi Ý ngồi xổm nửa người xuống trước mặt cậu, đôi mắt như hạnh nhân nhìn cậu chăm chú, chứa đựng dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi cậu rằng có còn đau nữa không.
Ngón tay cầm khăn của Bùi Thầm siết chặt đến trắng bệch ra, lòng tự trọng cao ngất được xây đắp kiên cố bị đập vỡ trong nháy mắt, cảm xúc bị đè nén sắp phá tan nhà tù.
Cậu mím môi, nói trúc trắc: “Tuyên Hạ nói với cậu chuyện này à?”
“Mình nghe người khác nói trước, rồi mới đi hỏi Tuyên Hạ, Tuyên Hạ chỉ bảo cậu từng gặp tai nạn giao thông…”
Bùi Thầm nghe thế, hồi ức cuồn cuộn trong đầu.
Sau vụ tai nạn giao thông vào đầu lớp chín năm ấy, cậu điều trị cơ thể xong thì quay về trường.
Rất nhiều người chú ý tới chân cậu, bởi vì mọi người nghe nói, chân của cậu để lại vết thương vĩnh viễn, rất khó để trở lại sân bóng rổ.
Chàng trai từng vô cùng nhiệt huyết trên sân bóng rổ, nay lại trở thành một người mà ngay cả đi lại bình thường cũng không làm được.
Rất nhiều người nhìn cậu với ánh mắt đồng cảm, sau lưng thì lại bàn luận thương hại gia cảnh nghèo khó cực khổ và cơ thể không lành lặn của cậu.
Cũng có những cậu con trai ghen tị với việc cậu chơi bóng rổ giỏi, ngầm mỉa mai với vẻ hả hê trước nỗi đau của người khác: “Bây giờ Bùi Thầm chính là một thằng què, cậu bảo cậu ta chơi bóng rổ lần nữa xem nào?”
Khi đó cậu vừa quay về trường chưa được bao lâu, lúc học tiết thể dục phải tiến hành kiểm tra thể chất, giáo viên bảo cậu không cần tham gia chạy 50 mét, nhưng cậu cứ khăng khăng muốn kiểm tra thể chất như bình thường giống các bạn khác.
Khi cậu chạy thì cảm giác đầu gối như rách toác ra vậy, đau đớn vô cùng.
Cậu chạy qua vạch đích trong những ánh mắt vừa thương hại vừa ngạc nhiên của mọi người.
Tối hôm đó Bùi Thầm về tới nhà, thấy toàn bộ đầu gối sưng đỏ hết cả lên, nhìn mà giật mình.
Bây giờ, cậu quay lại sân thi đấu, không muốn để ý tới những lời bàn tán và đánh giá không có thiện chí về cậu của những người khác nữa.
Cậu có thể không thèm quan tâm tới những người đó.
Nhưng chỉ có Lương Chi Ý là ngoại lệ.
Cậu không thể khống chế bản thân mà không để ý tới được.
Cậu thừa nhận, bởi vì chút lòng tự trọng vừa nực cười vừa đáng thương này của cậu, cậu không muốn cô dùng thái độ đồng cảm hay là thương hại để đối xử với cậu.
Cho dù chỉ có một chút, thì cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu đến mức xé lòng.
Bùi Thầm cụp mắt, Lương Chi Ý biết lòng tự trọng của cậu rất cao, có lẽ không muốn người ngoài biết được, nghe cậu hỏi như thế thì cô dịu dàng giải thích:
“Bùi Thầm, cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ là mình lo cho đầu gối của cậu, muốn biết vết thương trên chân cậu bây giờ đã khôi phục như nào thôi.
Đầu gối của cậu có còn đau nữa không?”
Bùi Thầm im lặng một hồi lâu, rồi khàn giọng nói: “Không đau nữa.”
Thấy cô gái nhìn vết thương một cách chăm chú, cậu cảm thấy mất tự nhiên, muốn che lại, ai ngờ lại thấy cô lấy dầu nóng khỏi tay cậu, cười cong cả mắt: “Bùi Thầm à, mình bôi thuốc cho cậu nhé.”
Cậu ngơ ngác, rồi thấy cô vén chỗ quần thể thao che khuất đầu gối của cậu lên, để lộ vết sẹo của cậu một cách hoàn chỉnh.
Lúc ấy sau khi kết thúc lần phẫu thuật đầu tiên, một vết sẹo dài tận 10cm đã in hằn trên đầu gối cậu, vô cùng xấu xí.
Cậu cho rằng sau khi cô gái nhìn thấy thì ít nhất khuôn mặt cũng sẽ thoáng xuất hiện sự khó chịu, nhưng mặt mày cô vẫn cong cong, lại bôi dầu nóng lên đầu gối cậu, rồi xoa bóp.
Tay của con gái khác với tay của con trai, ngón tay của Lương Chi Ý mịn màng, động tác cũng rất nhẹ nhàng, sợ rằng nếu dùng sức sẽ làm cậu đau.
Dáng vẻ dịu dàng kiên nhẫn của cô gái đập vào mắt Bùi Thầm, có mấy lần cậu muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện mình không thể đẩy cô ra.
Lương Chi Ý bôi thuốc, rồi tò mò hỏi: “Bùi Thầm à, chẳng phải cậu bảo chân đã không đau nữa rồi sao? Thuốc này dùng để làm gì vậy?”
“Xoa bóp xương khớp, bôi một ít sau khi vận động để hôm sau khỏi bị đau.”
Cô hiểu ra rồi gật đầu, “Thế là đầu gối của cậu đã lành hẳn rồi sao?”
Cậu im lặng.
“Ừ.”
Trái tim Lương Chi Ý bình tĩnh trở lại, “Vậy là tốt rồi, nhưng bình thường cậu vận động vẫn cần phải chú ý đấy nhé, tuyệt đối đừng để bị thương nữa.”
Cô đáng yêu nói: “Nếu cậu mà bị thương thì mình sẽ đau lòng đấy.”
Hàng mi của Bùi Thầm cụp xuống, trái tim bị quấy nhiễu càng thêm rối bời.
Sau khi bôi xong, Lương Chi Ý đứng lên, trả dầu nóng lại cho cậu, rồi để ý tới chiếc băng đầu gối đã dùng một thời gian dài được đặt ở bên cạnh của cậu, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.
Với tình hình kinh tế nhà Bùi Thầm thì có lẽ không mua được một cái băng đầu gối tốt.
Nhưng thứ cậu cần bảo vệ nhất là chân mà.
Đầu óc Lương Chi Ý xoay chuyển, rồi nảy ra một ý.
Bùi Thầm uống thêm chút nước, cuối cùng đứng lên.
Lương Chi Ý đứng trước mặt cậu, mỉm cười nhìn về phía cậu: “Bùi Thầm à, đúng lúc mình đi một mình, tụi mình cùng đi ăn cơm nhé.”
“Tối nay tôi không có thời gian.”
“Cậu phải về nhà à?”
“Sáu giờ tôi phải tới hiệu sách Tân Hoa làm thêm, bây giờ phải chạy qua đó.” Gần đây bởi vì huấn luyện nên số lần làm thêm không nhiều lắm, nhưng cậu vẫn cố tới nhiều nhất có thể.
Lương Chi Ý thấy thương cậu đã mệt thế rồi mà vẫn không thể về nhà nghỉ ngơi, “Tối nay mình không vội về nhà, mình tới hiệu sách với cậu nhé.”
Bùi Thầm đối diện với đôi mắt sáng long lanh của cô, đã biết được mục đích của cô.
Cuối cùng cậu nhìn sang chỗ khác, kiềm chế nói: “Cậu về nhà sớm một chút đi.”
Cậu xoay người vừa định đi thì cô gái lại giữ cổ tay cậu lại, lòng cô trào dâng nỗi chua xót, khẽ hỏi: “Bùi Thầm à, có phải cậu hơi ghét mình không?”
Chàng trai nghe thế thì trái tim như chợt bị ai đó dùng sức siết chặt lấy.
“…Không.”
“Thế thì tại sao cả tuần nay cậu lại không muốn nói chuyện với mình thế?”
Bùi Thầm không nói nên lời.
Chỉ là cậu không muốn trao cho cô chút hy vọng nào nữa, khiến cô chán ghét sự lạnh lùng của cậu, sớm ngày hết hy vọng với cậu.
Biết đâu người khác sẽ cười cô, cười sao mà mắt nhìn của một tiểu thư nhà giàu như cô lại kém như thế, người mà cô nên thích là những chàng trai xuất sắc hơn ngoài kia, chứ không phải là người thấp kém nghèo khổ như cậu.
Lương Chi Ý nói: “Nếu cậu không ghét mình, vậy coi mình như một người bạn thì được đúng không? Mình cảm thấy mình cũng không hẳn là phiền phức mà, mình đi theo cậu tới hiệu sách, cậu làm chuyện của cậu, mình đọc sách của mình, thế là được chứ gì?”
Đôi mắt như hạnh nhân của cô cong lên nhìn cậu.
Cảm xúc quay cuồng nơi đáy lòng Bùi Thầm, cuối cùng cậu vẫn khó mà từ chối được yêu cầu của cô, thấp giọng nói:
“Đi thôi.”
Cô gái lập tức mỉm cười, kéo cậu nói: “Đi nào đi nào đi nào.”
…
Cuối cùng hai người ra khỏi sân bóng rổ.
Bùi Thầm tới WC của khu dạy học ở gần đó thay quần áo bóng rổ ra trước.
Lương Chi Ý đứng chờ ở cửa, nhắn cho Lương Đồng Châu một tin, nói dối là có việc ở trường, bảo tài xế đưa cậu về nhà trước.
Một lát sau, Lương Đồng Châu trả lời:
[Em đã về nhà từ lâu rồi.]
[Vả lại chị cho rằng em là thằng ngốc hả? Chị tưởng rằng em không biết chị đi làm cái gì sao?]
Lương Chi Ý:??
Tin nhắn của Lương Đồng Châu lại được gửi tới: [Em biết ngay là chị và Bùi Thầm có chuyện gì đó mà.]
“…”
Quả nhiên là bị cậu phát hiện rồi.
Thật ra cô cũng biết là không lừa cậu được bao lâu.
Hồi nãy trên sân chỉ còn có mấy người đó, cô đi tìm ai cũng rất rõ ràng.
Vả lại mấy hôm trước cô còn công khai thừa nhận thích Bùi Thầm trong lớp nữa, sao ‘cơn gió’ này lại không thể ‘thổi’ tới tai Lương Đồng Châu cho được.
Lương Chi Ý cảm thấy chuyện này hơi rắc rối, bỗng nhiên suy nghĩ xoay chuyển.
Tuy cô và Lương Đồng Châu thường xuyên đùa giỡn mấy trò trẻ con, nhưng hai chị em rất hòa thuận.
Bây giờ hai chàng trai đều ở trong đội bóng rổ của trường, biết đâu thằng em này của cô lại còn có thể ‘mặc cho cô tận dụng’, hỗ trợ cho chuyện giữa cô và Bùi Thầm thì sao?
Lương Chi Ý tính toán trong lòng, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Bùi Thầm thay đồ xong rồi đi ra thì thấy Lương Chi Ý đang đứng dưới tàng cây hoa quế, quần áo khẽ bay lên, không biết đang nghĩ cái gì mà cười ngây ngô, đôi mắt đáng yêu cong thành vầng trăng khuyết.
Trái tim cậu thoáng rung động, sau đó đi qua.
Lương Chi Ý đang thầm đắc ý thì bóng dáng của Bùi Thầm bất chợt xuất hiện trong tầm nhìn.
Cậu thản nhiên nhìn cô:
“Mơ xong rồi à? Đi được chưa?”
“…”
Cái người này đi ra từ khi nào thế, cô không thấy gì cả…
Hai má Lương Chi Ý đỏ ửng lên, nhanh chóng ngừng suy nghĩ, lẩm bẩm: “Đi thôi đi thôi đi thôi, mau đi thôi nào.”
Lúc này chỉ còn mười phút nữa là tới sáu giờ.
Khi ra khỏi cổng trường, Bùi Thầm nói: “Cậu đi ăn cơm đi, tôi đi thẳng tới hiệu sách luôn.”
“Hả, cậu không ăn cơm sao được?”
Cậu vừa chơi bóng rổ xong, tiêu hao nhiều thể lực như thế, sao một chàng trai trưởng thành lại không đói cho được, vả lại cậu còn muốn đi làm việc nữa.
Đúng lúc đi ngang qua một tiệm bánh mì, Lương Chi Ý nói: “Bọn mình đi mua ổ bánh mì đi, mình ăn bánh mì là được rồi, hơn nữa cậu nhất định phải ăn gì đó.”
Cuối cùng cậu đành phải đi theo cô vào tiệm chọn một ổ bánh mì.
Khi đi ra cô thấy cái gì đó, lại quẹo vào lấy hai chai sữa chua, sau khi tính tiền xong thì cô đưa một chai trong đó cho cậu: “Uống thêm một chai sữa chua đi, cậu không được từ chối.”
Bùi Thầm đành phải nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.
Hai người vừa ăn bánh mì vừa đi thẳng một mạch tới hiệu sách.
Thật ra Lương Chi Ý không đói, chủ yếu là cô muốn giám sát cậu ăn chút gì đó.
Sau khi tới hiệu sách, Bùi Thầm nói với cô: “Hôm nay tôi phải tới kho hàng chuyển sách, cậu có thể tới khu đọc sách ngồi.”
“Được.”
Bùi Thầm đến khu vực làm việc của hiệu sách, lấy đồng phục nhân viên.
Tại đó, một cô gái cũng là học sinh đi làm thêm quay đầu thấy cậu thì chợt nở nụ cười: “Tối nay cậu lại tới đấy à?”
“Ừ.”
Cô gái tên là Thích Băng, là học sinh lớp mười một của một trường cấp ba khác, bình thường tới đây làm thêm, thỉnh thoảng cũng sẽ làm việc cùng Bùi Thầm.
Thích Băng tiện tay đưa bộ đồng phục nhân viên trên ghế cho cậu, “Đêm nay cậu phải làm tới mấy giờ vậy?”
“Chín giờ rưỡi.”
“Mình cũng thế, nghe chị Vương bảo là xe chở hàng sắp tới rồi, khả năng là tối nay phải bận rộn rồi đây.”
Bùi Thầm thản nhiên đáp lại.
Thích Băng ngước mắt nhìn về phía cậu, rồi mỉm cười: “Chuẩn bị làm việc thôi.”
…
Ở một bên khác, tại khu vực đọc sách của hiệu sách, Lương Chi Ý tìm được chỗ rồi ngồi xuống.
Thấy Bùi Thầm cuối cùng cũng đã biến mất ở góc hiệu sách, cô đực mặt ra một lúc, sau đó lấy bài tập ra làm.
Nửa tiếng sau, cô làm xong quyển đánh giá năng lực toán học thì không muốn làm tiếp nữa.
Thật sự thấy nhàm chán, cô đặt bút xuống rồi đứng dậy đi tới cửa sau hiệu sách.
Lúc này ở trong kho hàng, Bùi Thầm đang chuyển từng thùng sách, Thích Băng cùng với một vài nhân viên đang làm cùng cậu.
Thích Băng trò chuyện với cậu: “Bùi Thầm này, cậu có biết khi nào thì kì thi giữa kỳ diễn ra không?”
Cậu trả lời với giọng điệu rất lạnh nhạt: “Khoảng giữa tháng mười một.”
“Lần này năm khu vực thi chung một đề nhỉ, bọn mình giống nhau cả đấy.”
“Chắc là thế.”
Thích Băng còn muốn nói gì đó thì bên cạnh lại truyền tới một giọng nữ trong vắt: “Bùi Thầm à…”
Chàng trai đảo tròng mắt, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý đã tìm tới đây từ lúc nào không hay.
Cô đi tới trước mặt, cậu hơi ngẩn ra: “Sao cậu lại tới đây?”
“Rảnh rỗi nhàm chán nên tới đây tìm cậu á.
Cậu đang dọn sách à? Mình cũng có thể giúp đỡ.”
Thích Băng thấy cô gái không rõ lai lịch cùng với thái độ vô cùng thân thiết khi nói chuyện với Bùi Thầm thì nhíu mày: “Chào cậu, cậu không phải nhân viên thì không vào đây được đâu.”
Cô gái ngẩn ra, rồi nói câu xin lỗi.
Ai ngờ sau đó cô lại đi tìm mấy dì khác cũng đang làm việc cho hiệu sách ở cạnh đó.
Chỉ thấy cô mỉm cười nói gì đó với người ta, mấy dì tươi cười rồi gật đầu.
Cuối cùng cô gái quay lại trước mặt Bùi Thầm, mỉm cười xinh đẹp: “Mấy dì ấy đồng ý rồi, mình có thể giúp.”
Sắc mặt Thích Băng cứng đờ ra, không nói nổi câu nào, đành phải chuyển sách tiếp.
Bùi Thầm cụp mắt nhìn Lương Chi Ý, giọng khàn khàn: “Không cần giúp đâu, chuyển sách mệt lắm, cậu mau quay về đi.”
“Không sao, đúng lúc mình vừa làm đề xong, muốn kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi đó mà.”
Vả lại có cô giúp đỡ thì cậu sẽ không phải vất vả như vậy nữa.
Cô xoay người đi chuyển sách, động tác rất nhanh nhẹn, không hề có dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều.
Bùi Thầm nhìn cô, mặt mày dần tối tăm.
Bùi Thầm tiếp tục làm việc.
Thích Băng ở bên cạnh thấy chàng trai chuyển sách với tốc độ nhanh hơn, luôn là Lương Chi Ý chuyển được một nửa thì đã bị cậu cầm đi mất.
Chủ yếu là vì cậu cố hết sức không muốn để cô mệt.
Bùi Thầm làm việc, một hồi lâu sau thì có cảm giác đầu gối bắt đầu đau âm ỷ.
Cậu dừng bước chân, hàng mày nhíu lại.
Lương Chi Ý đi tới: “Cậu sao vậy? Không thoải mái à?”
Cậu lắc đầu, vẻ mặt như bình thường: “Không sao.”
Lương Chi Ý không nghĩ nhiều.
Mấy nhân viên cùng nhau làm việc, một lát sau rốt cuộc cũng dỡ hết sách trên xe xuống.
Lương Chi Ý và Bùi Thầm chia nhau ôm chồng sách cuối cùng để lên giá, tay cô bất cẩn bị thanh sắt bên cạnh giá quẹt nhẹ một cái.
Cô đau đến mức hít một hơi lạnh, rút tay ra.
Bùi Thầm nhìn thấy thì lập tức bước lên trước, “Sao thế?”
“Ngón tay bị quẹt phải…”
Bùi Thầm thấy ngón trỏ của cô bị cắt ra một cái khe nhỏ, rỉ chút máu, hàng mày của cậu nhíu lại: “Tôi đi lấy băng cá nhân.”
“Ấy…”
Lương Chi Ý thấy cậu xoay người bước đi thì bật cười.
Thật ra là cô trêu cậu.
Cô chỉ thấy hơi nhói mà thôi, sao mà cái người này còn căng thẳng hơn cả cô vậy chứ…
Lúc này Thích Băng cầm sổ đăng ký sách đi tới.
Cô ấy nhìn về phía Lương Chi Ý thì mới phát hiện cô thật sự rất xinh đẹp, dù có nhìn thêm lần nữa cũng khiến người ta phải ngạc nhiên.
Thích Băng vẫn luôn cho rằng với ai Bùi Thầm cũng lạnh lùng thản nhiên, nhưng hồi nãy khi chuyển sách, đôi mắt của chàng trai luôn nhìn Lương Chi Ý, rõ ràng là quan tâm.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Bùi Thầm đối xử với một cô gái như thế.
Thích Băng quan sát cô gái, đôi mắt mang theo sự săm soi, một lúc lâu sau thì không nhịn được hỏi: “Cậu là bạn gái của Bùi Thầm sao?”
Lương Chi Ý đưa mắt nhìn cô ta, ngẩn ra, “Hả?”
“Mấy cậu không phải người yêu à?”
Lương Chi Ý hiểu ra ý của cô ta, mắt cong lên: “Bây giờ thì không phải, nhưng có lẽ sẽ nhanh chóng ‘phải’ thôi.”
Thích Băng: “…”
Lương Chi Ý nói xong thì Bùi Thầm vừa lúc đi tới.
Thích Băng thấy xấu hổ, nhanh chóng rời đi.
Bùi Thầm đi tới trước mặt Lương Chi Ý.
Khi nghĩ tới lời mà cô gái vừa nói với Thích Băng thì nói với giọng khàn khàn: “Đừng có nói linh tinh.”
Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng: “Biết đâu mình lại là nhà tiên tri đấy.”
Bùi Thầm cụp mắt, không để ý tới, rồi đưa băng cá nhân trong tay cho cô: “Dán vào đi.”
Cô nhận lấy, xé giấy gói, tiện miệng lẩm bẩm: “Cái này xấu quá đi.”
“Chẳng phải băng cá nhân nào cũng như nhau sao?”
“Làm gì có, bây giờ có nhiều hình vẽ hoạt hình lắm đó.”
“…” Mấy tuổi rồi mà còn hoạt hình?
Lương Chi Ý dán xong, rồi huơ tay trước mặt cậu.
Bùi Thầm hỏi: “Còn đau nữa không?”
Vẻ ranh mãnh như cáo xuất hiện trong đôi mắt cô gái.
Cô ngả người sang phía cậu, cười nói: “Có người nào đó quan tâm thì mình sẽ không đau nữa.”
Bùi Thầm lùi một bước ra sau, khàn khàn nói: “Cậu về đi, tôi còn phải đi làm việc khác nữa.”
“Được.”
Lương Chi Ý cũng không muốn gây thêm rắc rối cho cậu nữa, nên rời đi trước.
Bùi Thầm vào bên trong hiệu sách, bắt đầu sắp xếp phân loại sách trên giá.
Một lát sau, cậu quay đầu thì thấy Lương Chi Ý đang nằm bò trên cái bàn trước cửa sổ, đầu ngón cái tì lên cằm, cúi đầu nhìn chằm chằm đống bài tập ở trước mắt, dùng bút chọc nhẹ mặt mình.
Nhìn thì có vẻ là đang gặp phải một đề bài rắc rối nào đó.
Mỗi lần cô gặp phải đề khó thì luôn có thói quen làm động tác đấy.
Khi có hướng làm bài, mặt mày cô sẽ cong lên, kích động ngồi thẳng người dậy.
Quả nhiên không tới mấy giây, cô chợt hiểu ra điều gì đó, ngồi thẳng lưng lên, rồi nở nụ cười cầm bút bắt đầu viết.
Bùi Thầm không nhìn nữa, rồi bỗng cảm thấy tai nóng lên.
…Cậu nhớ rõ ràng như vậy làm gì?
***
Thời gian dần trôi đi.
Tới chín giờ, về cơ bản thì người trong hiệu sách đã đi hết, cũng sắp đến giờ đóng cửa.
Sau khi công việc chủ yếu của Bùi Thầm đã kết thúc, cậu tới khu vực làm việc thay bộ đồng phục nhân viên.
Thích Băng chợt đi tới.
Thích Băng nhìn cậu, “Cậu phải đi rồi à?”
“Ừ.”
“Nhóm chị Vương bảo muốn đi ăn khuya, không đi cùng sao?”
“Thôi.”
“Cậu muốn đi cùng với cô gái đó à?”
Ánh mắt Bùi Thầm thoáng dừng lại, rồi thấy Thích Băng đi tới trước mặt: “Bùi Thầm, trong khoảng thời gian cùng làm thêm với cậu này, mình cảm thấy cậu là một chàng trai rất ưu tú, mình nói thẳng nhé, mình thích cậu.”
Bùi Thầm im lặng mấy giây, “Xin lỗi cậu.”
Thích Băng hụt hẫng nhìn cậu, rồi hỏi với vẻ không phục: “Mình đã đoán được đáp án rồi.
Chỉ là mình không hiểu tại sao, mình cảm thấy mình cũng giỏi giang lắm mà.”
Bùi Thầm thu dọn cặp sách, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không vì sao cả.”
Không thích là không thích vậy thôi.
Thích Băng khó chịu, “Cậu thích cô gái giúp cậu chuyển sách hồi nãy đúng chứ?”
Động tác của Bùi Thầm thoáng khựng lại.
Mấy giây sau cậu mở miệng nói: “Không phải.”
Thích Băng cười một tiếng: “Cậu giả dối thật đấy.”
“…”
“Cậu thích cậu ấy, đứa ngốc cũng nhìn ra được.”
Bùi Thầm nghe thế, hàng mi đen rung lên.
Cuối cùng Thích Băng tức giận nói: “Không ngờ đấy, Bùi Thầm à, hoá ra cậu cũng là kiểu mê sắc đẹp đó hả!”
“…?”
Cuối cùng Thích Băng rời đi.
Bùi Thầm đứng tại chỗ, im lặng mấy giây.
Sau đó cậu thu dọn cặp xong rồi đi ra ngoài.
Khi tới gần quầy thu ngân, chàng trai trả lại thẻ công tác cho bà chủ.
Chị Vương nhận rồi cười: “Tiểu Bùi à, lát nữa đi ăn khuya nhé?”
Bùi Thầm từ chối khéo, bảo có việc phải đi.
Chị Vương vỗ cánh tay cậu rồi cười: “Được rồi, em đi trước đi, cô gái nhỏ nhà người ta ở đằng kia chờ em tới mức thiếp đi rồi kìa.”
Cô ấy thấy dáng vẻ ngờ vực của Bùi Thầm thì giải thích: “Chị vừa mới đi nhắc nhở mấy người khách đang đọc sách là sắp đến giờ đóng cửa rồi.
Có một cô gái nhỏ không đi, bảo là muốn đợi em.”
Bùi Thầm tới khu đọc sách thì thấy Lương Chi Ý vẫn đang ngồi tại chỗ, nằm úp sấp mà ngủ.
Ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống khuôn mặt dịu dàng trắng ngần của cô.
Cậu lặng lẽ nhìn cô mấy giây, rồi đi tới cạnh bàn.
Lương Chi Ý nghe thấy tiếng động, cô tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy cậu: “Bùi Thầm, cậu bận việc xong chưa?…”
Bùi Thầm thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô thì giọng ngắc ngứ: “Nếu mệt quá thì sao không về trước?”
Cô gái dụi mắt, chất giọng êm ái, mang theo đôi mắt lim dim buồn ngủ, lúm đồng tiền lộ ra:
“Vì chờ cậu đó, mình không muốn cậu một mình lẻ loi đi về.”
Bùi Thầm ngạc nhiên nhìn cô, đáy mắt như vẩy mực, trái tim bị gõ mạnh một cái, hoàn toàn sụp đổ.
Hết chương 27..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook