Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa FULL
-
63: Ngoại Truyện 7
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Nói với cả thế giới rằng anh yêu em.”
Lương Chi Ý nghe thế, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông thì lòng mềm mại: “Em không muốn để anh lo đó mà, em vốn định họp xong thì ra uống thuốc, thật ra không đau lắm đâu.”
“Sắc mặt như thế mà nói không đau lắm à?”
“Ờm…”
Bùi Thầm nâng mặt cô lên một chút, nhìn cô: “Quầng thâm mắt đậm như thế, buổi tối ngủ không ngon à? Có phải là lạnh quá không?”
“Ừ…”
Cô ôm lấy eo anh, mềm mại lẩm bẩm: “Anh không ở bên em, em lạnh tới nỗi không ngủ được.” Thật ra cô nói thế là vì muốn để anh chăm sóc cơ thể của mình nhiều hơn một chút, đừng thức khuya làm việc.
Bùi Thầm biết trước giờ cô luôn sợ lạnh, vào mùa đông đêm ngủ thì tay chân luôn lạnh lẽo, thường dễ bị tỉnh giấc giữa đêm vì lạnh, nhưng khi có anh, cô nằm trong vòng tay anh thì sẽ ngủ an ổn hơn rất nhiều.
Người đàn ông xoa đầu cô, đau lòng ôm chặt lấy cô, giọng khàn khàn: “Xin lỗi Chi Chi nhé, gần đây anh bận quá, không ở bên em được.”
“Không sao, em biết anh vì công ty, có lẽ là do đúng lúc mấy hôm nay nhiệt độ giảm xuống, bà dì của em lại tới nên mới thấy hơi đau bụng.”
“Hay là hôm nay em về nghỉ ngơi đi?”
“Không cần đâu, chẳng phải anh cho em uống thuốc rồi đó sao, một lát nữa là ổn rồi.”
Cô kéo tay anh, khẽ cười trêu chọc anh: “Tổng giám đốc Bùi à, anh tạm dừng cuộc họp kêu em ra như thế này có phải là không tốt lắm không?”
“Hồi nãy thấy sắc mặt em tệ như thế, em cảm thấy anh còn lòng dạ nào mà tập trung họp tiếp nữa sao?” Vào khoảnh khắc vừa rồi, anh chỉ sợ cô đau tới nỗi ngất luôn trong phòng họp.
Lương Chi Ý xoa dịu anh nói không sao, cuối cùng anh bảo cô nghỉ ngơi ở đây một lát, không cần họp tiếp nữa, cô không từ chối được, bèn ngoan ngoãn vào buồng nghỉ ở bên trong nằm.
Bùi Thầm dém chăn cho cô cẩn thận rồi xoa đầu cô: “Chờ anh đi họp về nhé, có việc gì thì nhắn tin cho anh.”
“Ừ, anh đi bận việc đi.”
Bùi Thầm rời đi, Lương Chi Ý rúc trong chăn, cùng với việc thuốc bắt đầu có hiệu quả, cảm giác đau đớn dần giảm bớt, cô cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Hai tiếng sau Lương Chi Ý tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng, ý thức dần quay về, mở mắt ra thì thấy Bùi Thầm tựa vào bên cạnh, đang dùng máy tính làm việc.
Bùi Thầm đưa mắt nhìn cô, “Tỉnh rồi hả?”
“Ừ…”
Người đàn ông để máy tính xuống rồi nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, cô dụi mắt: “Bây giờ là mấy giờ rồi hả anh? Các anh đã họp xong rồi à?”
“Xong lâu rồi, bây giờ là giờ nghỉ trưa,” Anh hôn lên môi cô, “Có còn đau nữa không? Bây giờ thấy như nào?”
“Ngủ một giấc thì đỡ hơn nhiều rồi,” Mặt mày cô cong lên, “Tổng giám đốc Bùi này, em như này có được xem là bỏ bê công việc nửa ngày không?”
Anh nhếch môi, “Nếu là bà chủ thì không sao.”
Cô mỉm cười dựa vào đầu vai anh, sau khi im lặng một lúc lâu thì mở miệng nói: “Bùi Thầm à, em mong rằng anh không cần phải mang tới cho bản thân áp lực quá lớn, em biết anh cố gắng làm việc như thế là vì muốn đem lại cho em một cuộc sống tốt trong tương lai, nhưng em không hy vọng bản thân lại trở thành gánh nặng của anh.”
Cô nhìn về phía anh:
“Em không hề để ý tới những thứ đó, điều duy nhất mà em để ý là anh.”
Nếu dùng sức khỏe để đổi lấy sự nghiệp thì còn có ý nghĩa gì nữa đâu.
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của cô, trái tim mềm nhũn, anh ôm chặt cô vào lòng: “Chi Chi à, anh yêu em.”
Cô nhếch khóe môi, ôm lại anh: “Em cũng yêu anh.”
***
Dưới sự khuyên nhủ của Lương Chi Ý, Bùi Thầm giảm bớt tốc độ phát triển sự nghiệp, để bản thân cũng như các nhân viên chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt.
Dù sao thì hiện nay có rất nhiều người thức đêm bị đột tử, nhất định phải tránh để những bi kịch như thế xảy ra.
Mọi người tiến về phía trước một cách ổn định.
Dưới sự cố gắng của Bùi Thầm và các nhân viên thuộc công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, ba tháng sau, người máy phục hồi chức năng Thiện Trí thế hệ hai cuối cùng cũng được nghiên cứu và phát triển thành công.
So với thệ hế một, người máy này có tới mười lăm chế độ tập luyện, có thể đưa ra những phương án phục hồi đa dạng với những bệnh nhân khác nhau, đồng thời Thiện Trí thế hệ hai có thể bắt chước lực tác động của chuyên gia huấn luyện, trợ lực cho bệnh nhân, như vậy thì không cần chuyên gia huấn luyện ở bên cạnh, cũng bảo đảm tốc độ và độ chính xác trong việc hoàn thành các động tác phục hồi chức năng, đồng thời đạt tới một bước đột phá mới trong công nghệ.
Sau khi người máy thế hệ hai được đưa ra thị trường, giành được những chứng nhận có uy tín cả trong lẫn ngoài nước, dù là ở lĩnh vực phục hồi thần kinh, trẻ em hay là người già thì cũng đều nhận được sự công nhận rộng rãi.
Người máy được bán ra ở mười mấy tỉnh thành trên cả nước, thậm chí còn xuất khẩu tới các quốc gia phương Tây và những tổ chức nghiên cứu phục hồi chức năng đứng đầu của quốc tế.
Sau một năm tốt nghiệp, công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri may mắn được hợp tác với một tổ chức y tế phục hồi hàng đầu ở nước ngoài, tầm nhìn và tham vọng của Bùi Thầm không chỉ dừng ở nội địa, anh lập tức nắm lấy cơ hội lần này, thành lập một nhóm nghiên cứu phát triển quốc tế hóa, tiến hành hợp tác chuyên sâu với các trung tâm nghiên cứu phát triển trên toàn cầu, thành lập phòng thí nghiệm chung.
Ngoài điều đó ra, suy nghĩ của nhóm người Thừa Tri không chỉ giới hạn trong lĩnh vực người máy phục hồi chức năng.
Cùng với sự mở rộng liên tục của nhóm nghiên cứu phát triển, bọn họ chia làm các nhóm nhỏ khác nhau, thiết kế một loạt các sản phẩm khoa học công nghệ.
Ví dụ như người máy hướng dẫn, thiết bị đeo, đồng hồ thông minh vân vân, có thể hỗ trợ những bệnh nhân huyết áp cao, mắc bệnh tiểu đường tiến hành kiểm tra sức khỏe hàng ngày, tỷ lệ nhập viện và khám bệnh giảm bớt rất nhiều.
Công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri đúng lúc bắt kịp thời đại mà AI kết hợp với mảng y tế đang cực kì phát triển, vươn lên trong ngành khoa học công nghệ, thu hút mọi ánh nhìn.
Hè qua đông tới, tháng đổi năm dời.
Sau ba năm tốt nghiệp, cổ phiếu của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri chính thức được niêm yết và giao dịch trên sàn chứng khoán.
Cùng với việc định giá của công ty vượt ngưỡng một tỷ, tài sản của Bùi Thầm đã tăng lên gấp mấy lần, tuổi còn trẻ đã trở thành gương mặt mới nổi vô cùng gây chú ý trong lĩnh vực khoa học công nghệ, vị thế tăng vọt trong giới kinh doanh.
Sau khi công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri được đưa ra thị trường, những sản phẩm của bọn họ liên quan tới các mảng thiết bị y tế, thông tin y tế, khám chữa bệnh từ xa.
Công ty không chỉ đơn giản là muốn tiến tới thị trường cao cấp* mà còn muốn phổ biến hơn ở các khu đô thị loại hai, tựa như mong ước thuở ban đầu của bọn họ, giúp đỡ nhiều bệnh nhân hơn.
(*)
Thời gian thấm thoát thoi đưa, dần dần chuyển từ thu sang đông.
Đội ngũ do Bùi Thầm dẫn dắt mất nửa năm nghiên cứu phát triển, cuối cùng cũng thiết kế ra một người máy gia dụng thông minh-“Vân An” thế hệ một.
Người máy gia dụng thông minh này chủ yếu là để tiện cho cuộc sống hằng ngày của mọi người, ví dụ như dọn vệ sinh, trông nhà, chăm nom vân vân, quan trọng nhất chính là có thể kết nối với tất cả các sản phẩm người máy phục hồi chức năng của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, tạo ra cuộc sống phục hồi chức năng thông minh với một hệ sinh thái chung.
Sau khi sản phẩm được đưa ra thị trường thì chuyện quan trọng nhất kế tiếp chính là quảng bá sản phẩm.
Giữa tháng mười hai, trong một cuộc họp, mọi người nghiên cứu và thảo luận những vấn đề ở mặt này, Lương Đồng Châu bắt chéo hai chân, biếng nhác nói: “Hiện tại Vân An thế hệ một của chúng ta nhận được phản ứng rất tốt từ thị trường, có rất nhiều truyền thông đăng các tin tức liên quan, nhưng tôi có cảm giác mức độ quảng bá của chúng ta vẫn chưa đủ, doanh số bán hàng không cao.”
Tuyên Hạ nói, nếu người máy Vân An thế hệ một của bọn họ có thể được phổ biến rộng rãi trên thị trường thì sang năm sản phẩm này có thể chính thức được xuất khẩu sang Châu Âu.
Bởi vì tất cả mọi người cực kì nhiệt tình và để ý tới lần quảng bá này nên không dám lơ là một chút nào.
Thường Bằng-Quản lý bộ phận mở rộng thị trường bày tỏ rằng gần đây đang đẩy mạnh quảng bá online, Lương Chi Ý hỏi: “Thế còn việc quảng bá offline của chúng ta thì sao?”
“Nếu offline thì chúng ta ít tập trung hơn một chút, hiện tại chỉ ở mấy tỉnh này…”
Thường Bằng nói xong, Tuyên Hạ ở bên cạnh nói: “Tôi cảm thấy quảng bá offline vẫn đơn giản hơn chút, không đủ hot, xem thử có thể thêm một vài cách khác không?”
“Cái này…”
“Chúng ta nghĩ thử xem có cách nào tốt không đi.”
“Mọi người thảo luận, cuối cùng nhìn về phía Bùi Thầm, người đàn ông cụp mắt nhìn tài liệu trong tay, cuối cùng lạnh nhạt mở miệng:
“Tôi có một ý tưởng, có thể tổ chức một buổi quảng bá sản phẩm quy mô lớn ở thành phố Lâm, mời một vài người thuộc các lĩnh vực liên quan và blogger tới, tiến hành livestream.
Đến lúc đó có thể cho người máy và khách hàng tiến hành tương tác với nhau, bầu không khí có thể thoải mái vui vẻ một chút, như thế thì sẽ thú vị hơn so với việc chỉ quảng cáo không thôi.”
“Ấy, cách này được đấy, bây giờ blogger tự do rất hot, lượt xem một video của blogger với hàng nghìn fan trên mạng cũng không thấp.”
“Đúng vậy, vả lại chẳng phải bây giờ mọi người đều thích xem livestream sao? Livestream cũng là một cách quảng bá rất tốt.”
Mọi người tỏ vẻ đồng ý, có người hỏi: “Thế chúng ta chọn thời điểm nào đây?”
Bùi Thầm nhìn về phía Thường Bằng, “Chúng ta chuẩn bị một buổi quảng bá như thế thì cần khoảng bao lâu?”
“Nếu muốn liên lạc với blogger tự do thì nhanh nhất cũng phải nửa tháng, chẳng phải tuần sau có lễ Giáng Sinh sao? Chúng ta có thể mượn bầu không khí của ngày lễ này để quảng bá một đợt.”
Bùi Thầm gật đầu, “Trong hai ngày này các cậu hãy nghĩ ra một bản kế hoạch, mọi người có ý kiến gì hay thì cũng có thể nói với Thường Bằng.”
“Được.”
Sau khi tan họp, Bùi Thầm ra khỏi phòng họp.
Người đàn ông mặc một chiếc trench coat, thân hình cao gầy, bước nhanh như gió, nhân viên ở xung quanh gật đầu chào, trợ lý đi theo ở phía sau báo cáo lịch trình kế tiếp.
Khi đi vào văn phòng rộng lớn, bên trong được ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến tầm nhìn sáng sủa hơn.
Lúc này bọn họ đang ở một tòa nhà cao tầng tọa lạc tại trung tâm thành phố, khi nhìn ra bên ngoài, cảnh sầm uất của thành phố Lâm lọt vào mắt.
Bùi Thầm ngồi trở lại chỗ, bảo trợ lý pha một cốc cà phê, có nhân viên lần lượt đi vào: “Thưa tổng giám đốc Bùi, cần anh ký tên ạ…”
Bây giờ anh phải quản lý hàng trăm nhân viên, quyết định sách lược trong mọi chuyện, nắm bắt tình hình chung.
Lúc Lương Chi Ý đi vào văn phòng thì nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn, khuôn mặt chìm trong ánh sáng, dáng hình càng thêm rõ ràng, bớt đi mấy phần ngây ngô tuổi trẻ, bộc lộ sức hấp dẫn chín chắn kiêu ngạo.
Cô mỉm cười đi vào, bắt chước giọng điệu của người khác: “Thưa tổng giám đốc Bùi, em cũng muốn tìm anh ký tên.”
Người đàn ông ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái cười khẽ, đuôi mày nhướng lên, “Hửm, cần ký cái gì?”
Cô đi tới bên cạnh anh, “Ừm…Xin tổng giám đốc Bùi đồng ý việc tối nay đi dạo siêu thị với em.”
Anh mỉm cười, kéo tay cô, “Được, thù lao của anh đâu?”
Giọng anh đầy ẩn ý, cô ngạo kiều càu nhàu: “Chẳng phải tối qua người nào đó đã nhận trước rồi sao?”
“Chuyện của hôm qua thuộc về hôm qua.”
Cô mắng anh, “Đừng có được voi đòi tiên.”
Mấy giây sau, cô cúi xuống hôn mặt anh, “Như này đã được chưa?”
Vẻ tươi cười lan ra đôi mắt, “Ừ, tàm tạm.”
Cô lẩm bẩm một tiếng, không cho anh được như ý, “Không thèm nghe anh nói nữa, em cũng phải đi làm việc đây.”
Cô xoay người ra khỏi văn phòng, Bùi Thầm nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, vẻ tươi cười càng rõ ràng hơn.
***
Sau khi đã xác định ý tưởng quảng bá, nhân viên của phòng mở rộng thị trường nhanh chóng chốt đề án, kế hoạch cho buổi quảng bá cũng bắt đầu tiến hành.
Loáng cái thì lễ Giáng Sinh cũng đã tới gần.
Vào buổi tối trước buổi quảng bá, sau khi bận xong rồi từ công ty về nhà trọ, Lương Chi Ý tắm rửa xong, thay quần áo, mặc áo ngủ hình con thỏ xù lông, ngồi dưới sàn phòng khách trang trí trang trí cây thông Noel được mua về, còn treo cả đèn ngôi sao và quà Giáng Sinh.
Trong xương tủy cô vẫn giống như một cô bé, thích chơi mấy thứ này giết thời gian.
Sau khi đã chuẩn bị xong, cô tắt đèn phòng khách, cây thông Noel sáng lên với ánh đèn mờ mờ, vô cùng ấm áp.
Cô vui vẻ thưởng thức một lúc, cuối cùng nhảy nhót chạy tới phòng sách, rồi thấy Bùi Thầm đang ngồi ở bàn làm việc gõ phím.
Ánh đèn sáng ngời đổ xuống từ trên đầu, khiến mặt mày anh nhuốm vẻ dịu dàng bình tĩnh, dáng vẻ tập trung xử lý công việc càng bộc lộ sức quyến rũ.
Cô đi qua nhìn màn hình máy tính, giọng mềm mại: “Bùi Thầm à, anh lại đang gõ code gì sao?”
Người đàn ông tắt máy tính rồi ngước mắt nhìn cô, sau đó giữ lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình ngồi, giọng lưu luyến: “Là về buổi quảng bá, mới xác nhận một vài chỗ trong buổi quảng bá xong.”
Anh ngửi được mùi hoa ngọt thanh trên người cô gái, “Tắm rồi à?”
“Đúng đó.”
Anh nhìn da thịt trắng nõn nơi cổ áo cô, mắt tối đi, sau đó bóp lấy eo cô, đè cô trước bàn làm việ, môi tìm kiếm đôi môi đỏ của cô, nhẹ nhàng phác họa bên ngoài.
Sau một lúc lâu, nụ hôn của anh khó khăn dừng lại, hơi thở nóng bỏng phả vào một bên cổ cô.
Chân cô gái tất nhiên là đã nhũn ra, rồi chợt nghe thấy anh mở miệng, giọng khàn khàn:
“Về phòng, nhé?”
Cô khẽ cắn môi, trả lời lại, ngay sau đó thì có cảm giác bị anh ôm ngồi đối mặt với anh, anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt cuồn cuộn như mực.
Tuy công việc bận rộn, nhưng hàng ngày người đàn ông vẫn để ý tới việc tập luyện, cho dù đã bên nhau lâu như thế rồi nhưng trong chuyện này sự nhiệt tình và thể lực của anh vẫn không hề giảm bớt.
Vóc dáng của cô gái cực kì đẹp, cũng coi như là một báu vật hiếm có ở mặt này, lần nào cũng như mới được khám phá, quyến rũ tới nỗi khiến anh sung sướng tột đỉnh.
Họ ra khỏi phòng sách, lúc đi ngang qua phòng khách, cô gái chỉ cho anh xem cây thông Noel: “Thế nào, em trang trí đẹp chứ hả? Em còn đặt thêm rất nhiều hộp quà cạnh cây thông Noel nữa, có phải là rất có không khí của ngày lễ không?”
Anh mỉm cười: “Với anh mà nói thì đóng gói bản thân em rồi tặng anh làm quà Giáng Sinh cũng có không khí của ngày lễ đấy.”
Sau khi vào phòng, anh đặt cô xuống giường.
Cô gái đối diện với ánh mắt của anh, môi đỏ cong lên, đôi mắt quyến rũ dập dờn như nước:
“Thật ra thì…em đã đóng gói xong xuôi rồi.”
Anh ngờ vực, rồi thấy cô chậm rãi cởi dây lưng áo choàng tắm, để lộ phong cảnh bên trong.
Cô gái mặc một chiếc váy liền áo hai dây màu trắng đỏ kiểu Giáng Sinh, chiếc cổ thiên nga đeo một cái nơ bướm bằng nhung đỏ, lộ ra một cái chuông nhỏ, cổ áo hình lá sen để lộ hình dáng trái đào ngọt ngào xinh đẹp, làn váy rất ngắn, phía sau có một cái đuôi bằng nhung, đôi tất trắng dài quá đầu gối càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Cô giơ tay che khuất một nửa khuôn mặt, càng có vẻ lúc mờ lúc tỏ giấu đầu hở đuôi, tựa như đang chờ đợi người nào đó tới cởi bỏ toàn bộ.
“Bùi Thầm à…anh có muốn món quà này không?”
Làn da cô trắng như tuyết, hơi đỏ lên dưới cái nhìn chăm chú của anh, đôi mắt hạnh nhân ướt át, nhìn anh một cái, giọng nói ngọt ngào, ngây thơ tột cùng.
Nhưng khuôn mặt ngây thơ, lại cứ cố ý mặc như thế này.
Ai có thể chống đỡ được sự quyến rũ của Lương Chi Ý chứ.
Bùi Thầm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, yết hầu di chuyển mạnh mẽ, cảm xúc trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Anh giữ chặt lấy cổ tay cô đặt sang một bên, đôi mắt nhìn cô chăm chú đỏ lên, giọng bặt tiếng:
“Món quà này thuộc về anh, từ trong ra ngoài, có đúng không?”
“Ừ…”
“Lát nữa đừng có kêu đổi ý đấy.”
Cô chợt cảm thấy sợ hãi: “Bùi Thầm, ngày mai còn có buổi quảng bá đấy, không thể ngủ muộn quá đâu…”
Đôi mắt anh nhìn xoáy vào cô:
“Em mặc như thế này mà tối nay còn muốn đi ngủ sớm một chút à?”
Sắc mặt cô đỏ bừng.
“Chuyện ngày mai thì ngày mai rồi nói, bây giờ anh chỉ muốn…”
Anh cúi người xuống bên tai cô, nghiến răng nói ba chữ.
Lương Chi Ý nghe thế thì sắc mặt như quả cà chua nổ tung, ngay sau đó cô liền cảm nhận được nụ hôn nóng như lửa của anh ùn ùn kéo tới.
Âm thanh trong căn phòng dâng lên như nước.
Tiếng chuông đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.
Trong căn phòng là cảnh xuân ngập tràn.
***
Hôm sau, ánh nắng lờ mờ, tia nắng xuyên qua khe hở tấm rèm rọi vào phòng ngủ, những hạt bụi thoáng lay động trong không khí.
Ở bên cạnh giường, quần áo rải rác dưới đất.
Tất trắng, nơ bướm bằng nhung, cùng với chiếc váy hai dây bị xé rách vân vân.
Tất cả đều thể hiện rõ ràng tình hình chiến đấu tối qua dữ dội tới cỡ nào.
Chuông báo thức vang lên, Lương Chi Ý bị đánh thức, rồi cảm nhận được Bùi Thầm ở bên cạnh giơ tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó kéo cô vào lòng một lần nữa.
Cô gái mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt thâm tình lưu luyến của anh.
“Chào buổi sáng, Chi Chi.”
Cô ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào đầu vai anh, tức giận làm nũng: “Tại anh cả đấy, em buồn ngủ quá…”
Bùi Thầm nhếch môi, thấp giọng dỗ cô: “Xin lỗi em nhé Chi Chi, chỉ có thể trách em tối qua tự đóng gói bản thân chủ động dâng tới cửa.”
“…”
Bây giờ Lương Chi Ý nghĩ lại thì thấy hối hận chết đi được, cô vốn không nên nổi hứng muốn đi mua cái loại quần áo này, đây chẳng phải là dê vào miệng cọp sao QAQ.
Vả lại gần đây người này dành thêm nhiều thời gian để tập luyện, tối qua lại đột phá thời gian trong một lần, cô thật sự càng ngày càng ăn không tiêu hu hu hu…
Cô quấn chiếc chăn mỏng, không phản ứng anh.
Bùi Thầm hôn mặt cô, thấp giọng nói: “Em ngủ thêm một lát đi, anh dậy trước.”
Cô híp mắt nằm trên giường, nhưng bởi vì hôm nay có buổi quảng bá rất quan trọng, một lát sau cô chủ động dậy.
Lúc xuống giường, cô nhìn thấy chiếc váy hai dây bị xé rách đó, nhớ tới dáng vẻ hung ác mạnh mẽ của anh tối qua thì mặt đỏ lên.
Sao ở trước mặt người ngoài người này lại có thể mang vẻ lạnh lùng lịch sự, nhưng vừa tới buổi tối thì lại biến thành như này vậy, hơn nữa anh còn qwq.
Nhiệm vụ dọn dẹp được giao cho Bùi Thầm, cô rửa mặt xong, thay quần áo rồi ăn sáng cùng với anh tại căn hộ, sau đó hai người xuất phát tới công ty.
Vào buổi sáng ở công ty, mọi người xác nhận xong các công việc liên quan tới buổi quảng bá, sau khi ăn trưa thì nhóm nhân viên phụ trách lên kế hoạch cho buổi quảng bá phải tới nơi tổ chức buổi quảng bá hôm nay để tiến hành chuẩn bị.
Lúc chập tối, Bùi Thầm lái xe chở Lương Chi Ý chạy ra khỏi nội thành, cuối cùng tới một trang viên cổ điển ở ngoại ô thành phố Lâm.
Trang viên được xây dựng theo phong cách Châu Âu cổ xưa, diện tích rất lớn, cổ kính sang trọng.
Khi xe chạy qua con đường rợp bóng cây bên cạnh hồ nhân tạo, màn đêm buông xuống, từng ngọn đèn sáng lên, kiến trúc tựa tòa lâu đài đập vào mắt, tựa như bí cảnh, yên tĩnh mà lãng mạn.
“Chỗ này cũng đẹp quá.”
Lương Chi Ý nhìn bốn phía rồi ngạc nhiên thán phục.
Vẻ tươi cười trào dâng trong đôi mắt Bùi Thầm, “Có đẹp không?”
“Ừ,” Cô cười lộ lúm đồng tiền, “Có cảm giác như là công chúa quay về tòa lâu đài ấy.”
Bùi Thầm quyết định tổ chức buổi quảng bá ở nơi này, vả lại còn nói hoạt động lần này là team building, tất cả mọi người trong công ty đều có thể tới tham gia.
Sau khi xe dừng lại, hai người bước xuống xe.
Bùi Thầm ôm cô đi vào một tòa nhà, băng qua hành lang dài, đi tới thảm cỏ vô cùng lớn ở sau vườn hoa.
Buổi quảng bá được tổ chức ngoài trời, sân khấu đã được dựng trên thảm cỏ, bên trên đặt một chiếc màn hình LED rất lớn, trước mặt bày một loạt những chiếc ghế ngồi buộc nơ con bướm làm bằng lụa trắng, hiện trường được trang trí tỉ mỉ với những chiếc đèn chùm và cánh hoa.
Tại một trang viên xinh đẹp như này, đây trông giống như một buổi tiệc rượu tư nhân cao cấp.
Tại hiện trường, các nhân viên chuẩn bị một cách có trật tự.
Khách khứa lần lượt có mặt, tham gia dựa theo thư mời.
Truyền thông cũng tới đúng giờ, phía sau xếp một loạt camera, chuẩn bị ghi lại buổi quảng bá long trọng tối nay.
Bùi Thầm và Lương Chi Ý đi về phía trước, nhóm nhân viên đi ngang qua chào hỏi họ, khi nhìn Lương Chi Ý thì khuôn mặt của mọi người ngập tràn vẻ tươi cười ngọt ngào.
Lúc tới trước sân khấu, các nhà thiết kế thuộc nhóm nghiên cứu phát triển đang chạy thử người máy một lần cuối, nhóm Tuyên Hạ, Lương Đồng Châu đã có mặt.
Ở bên cạnh, Quý Phỉ Nhi đang sắp xếp nhân viên làm việc, nhìn thấy tối nay cô gái mặc một chiếc váy màu rượu đỏ, xinh đẹp lộng lẫy như đóa hồng thì hài lòng nhướng mày lên: “Được đấy được đấy, bộ đồ tối nay đẹp cực kì.”
Lương Chi Ý mỉm cười, “Thế nào rồi, công việc xong chưa? Có cần mình giúp gì không?”
“Không cần đâu, về cơ bản thì đã xong xuôi rồi, còn nửa tiếng nữa buổi quảng bá mới bắt đầu, hơi căng thẳng tẹo.”
“Không sao đâu, chắc chắn chúng ta có thể tổ chức thuận lợi.”
Quý Phỉ Nhi cười: “Mình cũng thấy vậy.”
Một lát sau, nhà thiết kế đi tới, che tai nói với Lương Chi Ý: “Thưa giám đốc Lương, tối nay chúng ta sẽ có phân đoạn tương tác với người máy, đến lúc đó vẫn dựa theo quy trình mà chúng ta đã nói trước đó, lúc đó cô đi lên sân khấu theo lời nhắc của MC nhé.”
Lương Chi Ý là bên tương tác để thể hiện chức năng của người máy, trước đó cô đã diễn tập nội dung, “Yên tâm đi, không thành vấn đề.”
Một lát sau, đến bảy giờ rưỡi, buổi quảng bá chính thức được bắt đầu.
Bùi Thầm và Lương Chi Ý ngồi ở hàng trước, đèn tại hiện trường sáng lên, như ánh sao dịu dàng thắp sáng trang viên.
Cô gái đưa mắt sang, rồi đối diện với ánh mắt chăm chú mà Bùi Thầm dành cho cô, mặt mày cô cong lên, trong lòng cũng vô cùng chờ mong.
MC mặc váy dạ hội đi lên sân khấu, cô ấy cúi người một cái, rồi mỉm cười mở miệng:
“Thưa quý vị và các bạn, chào buổi tối, chào mừng mọi người tới với buổi quảng bá người máy gia dụng thông minh Vân An thế hệ một của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, đầu tiên chúng ta hãy chào mừng…”
MC giới thiệu khách khứa xong: “Tiếp theo đây, chúng tôi xin mời tổng giám đốc của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri lên sân khấu đọc diễn văn.”
Trong tiếng vỗ tay, ánh đèn rọi vào Bùi Thầm-người đang đi lên sân khấu.
Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu nghiêm chỉnh, tóc đen mày sáng, nhẹ nhàng trong trẻo.
Bây giờ anh là nhân tài kiệt xuất trong ngành, là sự tồn tại chói lọi và xuất sắc trong mắt mọi người, một người thật sự tỏa sáng.
Bùi Thầm đọc diễn văn, Lương Chi Ý ở dưới sân khấu ngước mắt lên nhìn anh, rồi đối diện với ánh mắt của anh, vẻ ngưỡng mộ và tự hào đong đầy trong đôi mắt của cô.
Sao anh bạn trai của cô lại có thể đẹp trai đến thế nhỉ he he.
Bùi Thầm nói về mong ước lúc ban đầu của nhóm thiết kế người máy Vân An, anh nói hùng hồn, khí thế mạnh mẽ.
Cuối cùng, “Cảm ơn sự ủng hộ của quý vị với công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, hy vọng rằng chúng tôi sẽ không ngừng phát triển, tiến về phía trước, luôn mang tới những niềm vui bất ngờ cho mọi người, cảm ơn.”
Bùi Thầm dứt lời, tiếng vỗ tay rất lớn vang lên tại hiện trường.
Chàng trai xuống sân khấu, quay trở lại chỗ ngồi.
Kế tiếp, MC cho mời nhà thiết kế của người máy Vân An và người máy đáng yêu cùng đi lên sân khấu, nhà thiết kế bắt đầu giới thiệu sản phẩm.
Mấy phút sau, có nhân viên cúi người, đi tới bên cạnh Bùi Thầm ở hàng đầu tiên: “Thưa tổng giám đốc Bùi, bên này có vấn đề cần anh qua xem thử.”
Bùi Thầm đồng ý, anh nói với Lương Chi Ý một tiếng rồi đứng dậy đi sang bên cạnh.
Một lát sau, nhà thiết kế giới thiệu xong, MC nói: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời phó tổng giám đốc của công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri lên sân khấu phối hợp với nhà thiết kế của chúng tôi giới thiệu thêm cho mọi người về các chức năng của người máy.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Lương Chi Ý đi lên sân khấu.
Khi đối mặt với khách khứa đông nghịt ở bên dưới, cô mỉm cười dịu dàng, chào hỏi mọi người.
“Thế thì bây giờ xin mời giám đốc Lương của chúng ta bắt chước một người lúc ở nhà vào ngày thường, hoàn thành một vài hoạt động đã chỉ định cùng người máy, chúng tôi sẽ chiếu biểu hiện của người máy này lên màn hình LED để tiện cho mọi người quan sát.”
Vì thế Lương Chi Ý đối thoại với người máy dựa theo lời nhắc, yêu cầu nó hoàn thành các hoạt động khác nhau.
Trong lần cuối cùng, cô làm một người mù, yêu cầu người máy dẫn đường giúp.
Lúc này, người máy di chuyển tới bên cạnh cô, dẫn cô đi từ từ về phía trước theo con đường đã được chỉ định.
Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, ai ngờ cô đang đi thì sau vài bước chân, người máy dừng lại không nhúc nhích.
Cô ngờ vực, kinh ngạc chạm vào mấy cái để kiểm tra, nhưng màn hình của người máy như bỗng nhiên xảy ra trục trặc, bị kẹt lại không hề phản hồi.
Trong thoáng chốc, tiếng bàn tán xì xào vang lên ở dưới sân khấu, Lương Chi Ý không ngờ rằng buổi quảng bá quan trọng như thế lại xảy ra vấn đề lớn như này.
Cô vô thức nhìn xuống bên dưới sân khấu, rồi lại phát hiện Bùi Thầm vẫn chưa quay lại.
Cô vừa định gọi nhà thiết kế tới kiểm tra thì người máy ở trước mặt bỗng nhiên bị hỏng, những mã số lộn xộn xuất hiện dày đặc trên màn hình, được chiếu trên màn hình điện tử cực lớn.
Toi rồi, sao lại biến thành như thế này chứ…
“Xin lỗi mọi người, mọi người yên tâm chớ nóng vội, nhà thiết kế…”
Cô hoảng hốt, vừa mới gọi người thì lại chợt nhìn thấy những mã số lộn xộn bỗng nhiên biến mất.
Mấy giây sau, một lưới pixel* từ từ hiện ra, tựa như một hành tinh trong vũ trụ mênh mông.
(*)
Lương Chi Ý ngỡ ngàng, mấy giây sau, khi càng nhiều điểm pixel hiện ra một cách có quy luật, cô chợt phát hiện, lần này không phải là những mã số lộn xộn nữa…
Một hình ảnh động rực rỡ sắc màu được phác họa ra.
Trong hình ảnh, mưa rơi từng hạt từng hạt, một cô gái mặc bộ váy lễ phục màu xanh da trời, giơ ô bước đi.
Bên cạnh xuất hiện một câu:
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lương Chi Ý.
Cô ấy như bước ra từ trong giấc mơ, tôi dọn sách đụng phải cô ấy, tôi rất hoảng hốt, sợ làm bẩn bộ váy xinh đẹp của cô ấy.”
Lương Chi Ý nhìn màn hình LED, cô bỗng ngẩn người.
Hình ảnh biến mất, ngay sau đó, bức tranh thứ hai từ từ được phác họa ra, đó là ở trong phòng học, cô gái ngồi trước bàn học, bên ngoài cửa sổ là ánh nắng mặt trời.
Bên cạnh đề: [Khi tới trường học, Lương Chi Ý ngồi cạnh tôi, cô ấy rất thích nằm bò ra bàn mỉm cười với tôi.
Tôi không muốn nhìn cô ấy, bởi vì mỗi lần đối diện với ánh mắt của cô ấy, trái tim tôi sẽ loạn nhịp.]
Bức tranh thứ ba là lúc đi quân sự, cô gái đứng dưới ánh nắng chói chang, đuôi ngựa phất phơ, tư thế oai hùng hiên ngang.
Bên cạnh đề: [Lúc đi quân sự, cô ấy là người mặc đồ rằn ri đẹp nhất trong số những cô gái ở đó.
Tôi vẫn luôn không nhịn được mà nhìn cô ấy, sau đó cô ấy bám lấy tôi đòi phương thức liên lạc, cười giống như một con cáo nhỏ.
Lý trí mách bảo tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể từ chối, tối hôm đó là lần đầu tiên tôi mất ngủ vì cô ấy.]
Bức tranh thứ tư là ở phòng thiết bị, cô gái kéo vạt áo anh, tỏ tình với anh, tươi cười rạng rỡ, dũng cảm thẳng thắn.
Bên cạnh đề: [Vào cái ngày nói không thích cô ấy đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy nói dối khó khăn như thế, nhưng tôi không dám đối mặt với tình cảm của chính mình, bởi vì tôi cảm thấy tôi không xứng với cô ấy.]
Bức tranh thứ năm là ở bờ biển, cô gái cầm sao biển, gió biển thổi tung mái tóc dài mềm mại của cô lên.
Bên cạnh đề: [Khi đó con tim tôi đang đấu tranh kịch liệt, nhưng khi tôi nắm lấy tay cô ấy, vào khoảnh khắc khi cô ấy mỉm cười với tôi đó, tôi biết rằng tôi đã không kìm được lòng mình mà thích cô ấy, không thể kiểm soát nổi.]
Bức tranh thứ sáu là ở cạnh sân bóng rổ, cô gái quơ gậy cổ vũ, nhìn anh chăm chú.
Bên cạnh đề: [Lương Chi Ý nói rằng cô ấy sẽ luôn luôn ở bên tôi, tôi biết dù có xảy ra chuyện gì thì cô ấy đều sẽ ở đó, tôi chợt phát hiện, cô ấy là một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả bóng rổ.]
Một vài hình ảnh không ngừng xuất hiện, cô với khuôn mặt mang nụ cười ấm áp trong quán mì, cô chạy về kiễng chân hôn lên mặt anh ở cửa trạm tàu điện ngầm, cô đi làm thêm kiếm tiền khi học ở tỉnh khác, cô xuất hiện sau lưng anh vào đêm giao thừa với những chùm pháo hoa nở rộ, cả cô khi ôm anh, kiên định nói luôn luôn thích anh nữa…
Bùi Thầm đã giành vô số ngày đêm, dùng code để tạo ra những thứ này.
Tựa như một thước phim chiếu lại, lúc này từng cảnh tượng hiện ra trước mắt Lương Chi Ý, cô xem mà hốc mắt nóng lên.
Cô cho rằng những chua xót và đau khổ mà cô từng trải qua khi theo đuổi anh chỉ là sự rối rắm của bản thân cô, mà không biết rằng, từ rất lâu trước kia, cô đã được anh khắc sâu trong tâm trí, sâu đậm hơn cả tình cảm của cô.
Cuối cùng, màn hình điện tử xuất hiện một câu.
Marry me.
(Lấy anh nhé!)
Những lời này biến thành hàng nghìn điểm pixel, xâu chuỗi với nhau một lần nữa, hình ảnh phác họa ra một biển hoa sơn chi bao la, linh động như biển sao.
Lương Chi Ý nghe thấy tiếng động truyền tới từ bên cạnh, cô quay đầu thì thấy Bùi Thầm đang cầm một bó hồng to tướng, chậm rãi đi lên sân khấu, thân hình cao lớn tuấn tú, mặt mày dịu dàng.
Tại hiện trường, đèn flash nháy điên cuồng.
Sự tập trung được dồn hết vào chỗ này.
Trong lúc đầu óc Lương Chi Ý trống rỗng, Bùi Thầm đi tới trước mặt cô, đưa bó hoa hồng cho cô.
Sau đó cô nhìn thấy anh mở một cái nắp ở trước ngực của người máy, mấy giây sau thì lấy một hộp trang sức bằng nhung đen từ bên trong ra, ngước mắt mỉm cười nhìn cô chăm chú:
“Tìm được rồi, thật ra hồi nãy người máy đột ngột xảy ra trục trặc là vì cái này.”
Cô nhìn cái hộp được giơ lên trước mắt, ngẩn cả người, rồi chợt nghe Bùi Thầm dịu dàng nói:
“Chi Chi à, thật ra mục đích quan trọng nhất của anh trong buổi tối hôm nay không phải là buổi quảng bá sản phẩm.
Với anh mà nói, quan trọng nhất là chuyện mà anh đã lên kế hoạch và chuẩn bị từ rất lâu, đó chính là…cầu hôn em.”
Trái tim cô gái bỗng loạn nhịp.
“Chi Ý, đã gần mười năm kể từ lúc quen biết em hồi học 11.
Trước khi chưa quen em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đời này anh sẽ yêu một người như thế, thì ra yêu đúng là chuyện mà lý trí không thể kiểm soát được.”
“Em vừa xuất hiện, thì trong mắt anh, em khác hẳn với tất cả những cô gái khác, em tỏa sáng rực rỡ, lúc nhìn về phía anh thì cười ngọt ngào ấm áp, anh đã bị em thu hút, không thể kìm lòng mà thích em.
Nhưng lúc ban đầu, bởi vì gia đình và cơ thể của anh, anh cảm thấy anh không xứng được đứng bên cạnh em, anh đã từng lùi bước, từng thử từ bỏ, nhưng sau này anh mới nhận ra rằng, không gì trong những điều này khiến anh cảm thấy đau khổ bằng việc đánh mất em.”
Bùi Thầm nhìn cô, tình cảm dịu dàng lưu luyến đong đầy trong đôi mắt:
“Chi Chi à, là em đã dạy anh rằng tình yêu cần phải có dũng khí và sự kiên trì.
Anh đã cảm thấy may mắn biết bao vì sau cùng anh đã lựa chọn ở bên em không chút do dự, nếu không thì anh không thể tưởng tượng nổi nếu hôm nay, trong thế giới của anh không có em thì cuộc sống của anh sẽ như thế nào.”
Cô gái nghe thế, sống mũi cay cay, rồi chợt nghe anh thấp giọng nói: “Anh đã từng tưởng tượng ra rất nhiều khung cảnh cầu hôn, anh không biết con gái thích kiểu nào, nhưng hôm nay anh muốn phô trương một lần.”
“Giống như việc em đã từng thể hiện tình cảm dành cho anh trước mặt cả lớp, thì bây giờ, anh muốn nói cho cả thế giới biết rằng, người mà Bùi Thầm anh yêu nhất đời này chỉ có Lương Chi Ý.”
Cho dù xuyên qua không gian và thời gian, anh vẫn sẽ mãi mãi không thay đổi, chưa từng thay đổi.
Bùi Thầm mở chiếc hộp nhung ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh ở bên trong.
Anh lấy nhẫn ra rồi giơ lên, quỳ một gối xuống, nhìn về phía cô, tình yêu đong đầy trong đôi mắt:
“Chi Chi à, em nói em vẫn sẽ luôn ở bên anh, mà bây giờ anh muốn hỏi, em có bằng lòng lấy anh, để anh bảo vệ em, cưng chiều em cả đời không?”
Cho dù đường đi có xa xôi trắc trở, cho dù gập ghềnh gian khổ, thì đời này anh chỉ muốn cùng cô bên nhau đến bạc đầu, trọn đời chỉ một.
“Đồng ý với anh ấy đi! Đồng ý với anh ấy đi!”
Tiếng hò reo nhiệt liệt vang lên ở bên dưới, Lương Chi Ý đưa mắt nhìn, thấy dưới sân khấu chợt xuất hiện rất nhiều gương mặt thân quen, có Lương Thiên Minh, Trọng Tâm Nhu, Bùi Vĩnh Hạ, Củng Cầm Tâm, còn có cả Tri Miên, Phàn Cao và rất nhiều nhân viên của công ty nữa, họ đều được mời đến chứng kiến khoảnh khắc này.
Thì ra tất cả những thứ này đều do anh chuẩn bị trước.
Khi ánh đèn và ống kính hội tụ, cô và Bùi Thầm đứng ở nơi chói sáng nhất.
Hốc mắt cô gái ươn ướt vì xúc động, nhìn người đàn ông khiến cô một lòng yêu thương ở trước mắt, khóe môi cong lên, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt, cô mở miệng nói ra câu trả lời khẳng định đã xuất hiện trong lòng vô số lần:
“Bùi Thầm, em bằng lòng.”
Từ lúc ban đầu vừa gặp đã yêu anh, đến sau này dần dần yêu anh sâu đậm hơn, bây giờ, cô bằng lòng lấy anh, sống cùng anh đến hết quãng đời còn lại.
Chẳng phải ở bên anh cả đời là mong ước lớn nhất của cô sao?
Chiếc nhẫn được đẩy từ từ vào ngón áp út của cô, một đống bóng bay rực rỡ sắc màu bất chợt bay lên sau màn hình LED, pháo hoa nở rộ trên đầu.
Trong thoáng chốc, đôi mắt được ánh sáng rực rỡ chiếu sáng lên.
Bùi Thầm đứng lên rồi kéo cô vào lòng.
Vào khoảnh khắc trước khi hôn lên môi cô, người đàn ông mở miệng, giọng nói khàn khàn lọt vào tai, vẫn cực kỳ rõ ràng trong tiếng pháo hoa:
“Chi Chi à, anh yêu em.”
Không do dự.
Đến chết không phai.
Anh muốn trao trọn tình yêu cho cô.
Mà tình yêu của đời anh, chỉ viết ba chữ Lương Chi Ý.
Hết ngoại truyện 7..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook