Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa FULL
-
58: Ngoại Truyện 2
Edit+beta: Selbyul Yang
“Sinh ra là để dành cho nhau.”
Cô gái ôm túi mua hàng ngồi vào ghế phụ, quay đầu thì thấy Bùi Thầm lại đi vào siêu thị tiện lợi lần nữa.
Trong xe cực kì mát lạnh, cô cúi đầu nhìn hai cái hộp trong tay, nghĩ tới lời mà Bùi Thầm vừa mới nói vào tai cô, khuôn mặt vẫn không khỏi xấu hổ.
Nói cô mua loại nhỏ rồi…
Cô nghi ngờ người đàn ông thối tha này đang âm thầm khoe khoang cái gì đó QAQ.
Cô đâu chỉ tận mắt nhìn thấy thôi đâu.
Cô cũng đã từng lấy tay đo không biết bao nhiêu lần rồi.
Bề ngoài người này rõ ràng là da trắng mắt lạnh, bình thường thì đeo một chiếc kính gọng mỏng, khí chất lạnh nhạt sâu sắc, chỉ là thứ đó vừa hay trái ngược, kiêu ngạo đáng sợ, giương nanh múa vuốt một cách công khai, còn chưa phá tan cửa thành đã đâm cho nước chảy róc rách đầm đìa.
Sự tương phản này khiến tim cô đập loạn xạ mỗi khi nghĩ tới.
Mấy phút sau, cô nhìn thấy Bùi Thầm ra khỏi siêu thị tiện lợi.
Cửa bên ghế lái mở ra, anh lên xe, nghiêng người sang phía cô, đặt cái mới mua vào lòng cô, rồi nhìn về phía cô với ánh mắt sâu thẳm.
“Đáng nhẽ hồi nãy nên để em vào mua mới phải.” Anh nói.
“…”
Sao người này lại có thể xấu xa như thế vậy!
Cô cười mỉm, ngón tay kéo nhẹ góc áo anh, thấp giọng nói: “Hồi nãy em lấy bừa đó, quên mất là còn có sự khác biệt này, ai bảo người nào đó bẩm sinh đã giỏi giang hơn người chứ…”
Anh nghe thế, đôi mắt tối đi, rồi lấp kín cánh môi ngọt ngào như trái đào của cô, cắn một cái như trừng phạt.
Đúng là lúc nào cũng không quên quyến rũ anh.
Anh buông môi cô ra, ánh mắt của cô gái liếc tới thứ gì đó, khóe môi không khỏi cong lên, nũng nịu trêu chọc anh: “Bạn Bùi à, bây giờ anh như này thì có chịu được tới khi đến khách sạn không thế?”
Yết hầu Bùi Thầm lên xuống.
Trong khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn xử cô ở trong này luôn.
Anh nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, giọng khàn khàn: “Chờ đi.”
Lời nói ẩn ý sâu xa.
Tưởng tượng tới chuyện nào đó, tim cô nhũn ra.
Bùi Thầm ngồi ngay ngắn, cài dây an toàn, rồi khởi động xe lần nữa.
Chiếc xe vụt qua trong bóng đêm, mắt anh nhìn đằng trước, nhẫn nại cảm xúc.
Hai mươi phút sau, xe chạy tới trước cửa khách sạn.
Sau khi dừng xe, cô tới ghế sau lấy hoa, Bùi Thầm hỏi: “Có muốn bánh kem không?”
Mặt mày cô cong lên, “Đương nhiên là muốn rồi.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vui vẻ ôm hoa của cô gái, anh xoa đầu cô, khóe môi nhếch lên.
Hai người đi vào sảnh lễ tân, anh bảo cô chờ một chút, anh đi làm thủ tục nhận phòng, sau đó dẫn cô tới cửa thang máy.
Sau khi vào thang máy, cô nhìn về phía anh, đôi mắt tinh ranh:
“Ngắm cảnh đêm ở khách sạn này đẹp lắm, bình thường rất khó đặt, có phải là người nào đó đã lên kế hoạch xong xuôi ngay từ đầu rồi không vậy?”
Anh ôm lấy cô, thấp giọng thừa nhận: “Ừm.”
Bắt đầu từ lúc tốt nghiệp quay về thành phố Lâm, anh đã suy nghĩ tới rồi.
Cô khẽ hừ một tiếng, người này đúng là mưu mô.
Thang máy tới tầng cao nhất, hai người đi ra ngoài.
Khi tới cửa, họ quẹt thẻ mở cửa, cửa vừa đóng lại, cô gái còn chưa kịp nhìn căn phòng thì eo đã bị bóp lấy, đè lên tường.
Thứ trong tay bị thả xuống đất, tim cô loạn nhịp, rồi thấy anh cúi người xâm chiếm hơi thở cô trong nháy mắt.
Như một mồi lửa bị ném vào chảo dầu.
Hơi nóng bùng nổ trong tích tắc.
Cô gái nhắm mắt lại, sự ngọt ngào làn tràn trong tim.
Cô kiễng chân ôm cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Cái gáy của cô bị giữ lấy, Bùi Thầm hôn rất sâu, tiếng nước vang lên rõ ràng trong không khí, hơi thở trong trẻo của cô gái hòa cùng với mùi bạc hà của chàng trai, xen lẫn khao khát đã kiềm chế từ lâu, tựa sóng lớn cuồn cuộn, khiến người ta chìm đắm, trầm nổi trong ham muốn vô bờ bến.
Cô bị ôm lấy, giữa lúc kéo đẩy dụ dỗ nhau thì ngã xuống chiếc nệm mềm mại.
Anh mang theo gió táp mưa sa, nghiêng người đè lên.
Hai người không nói gì, hôn rất vội vã, cô gái như sắp chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng của anh tới nơi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt như mèo con.
Trong tầm nhìn của anh, dây váy của cô gái trượt xuống, mái tóc đen xõa xuống bờ vai trắng như tuyết, khuôn mặt tựa trái đào, cặp mắt hạnh ướt át, là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ trong sáng thuần khiết và lẳng lơ quyến rũ.
“Chi Chi à…”
Chàng trai cắn vành tai cô, khàn giọng gọi bên tai cô.
Cô dần mất đi năng lực suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, một loạt tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Bầu không khí bị phá vỡ.
Hàng mày của Bùi Thầm bỗng chốc nhíu lại, anh không nghe máy, mà tiếng chuông lại không hề có chiều hướng sẽ tắt, cứ vang lên hết lần này tới lần khác.
Tay cô gái đẩy ngực anh, sắc mặt đỏ bừng, cố gắng khuyên anh: “Bùi Thầm, anh nghe máy đi đã, lỡ may là chuyện của phòng làm việc thì sao…”
Nụ hôn đang in lên cổ cô của Bùi Thầm bị ép phải ngừng lại, đôi mắt đen cuồn cuộn, anh tì trán cô ổn định lại nhịp thở.
Mấy giây sau, anh mang sắc mặt nặng nề mà lấy di động ra, rồi thấy là cuộc gọi tới từ nhân viên của phòng làm việc.
Anh nghe máy, bên kia có giọng nói truyền tới: “Bùi thần, hôm nay bên nhà máy gặp chút vấn đề…”
Anh nghe điện thoại, cô cố ý giở trò, Bùi Thầm bắt lấy tay cô, anh liếc cô một cái như đang cảnh cáo, rồi vẫn giữ giọng bình tĩnh trả lời.
Sau một lúc lâu, anh cúp máy, Lương Chi Ý hỏi anh là chuyện gì, anh nói vấn đề ra, bây giờ cần anh đi xử lý.
Cô cảm nhận được thứ cảm xúc mà anh không nói ra, mặt mày cô cong lên, nhẹ nhàng dỗ anh: “Không sao đâu, vậy thì anh cứ bận việc trước đi, đúng lúc em muốn đi tắm một cái.”
Giọng anh khản đặc:
“Em cảm thấy bây giờ anh còn tâm trạng mà xử lý công việc sao?”
Cô mỉm cười xoa đầu anh, rồi ghé vào tai anh bật hơi: “Chẳng phải vẫn còn nhiều thời gian sao? Tổng giám đốc Bùi à, tối nay cho anh chơi thoải mái, có được không?”
Nghe thế, đôi mắt anh đen đặc như mực:
“Em nói đấy nhé.”
Tim cô nhảy lên, có cảm giác như đang tự đào hố chôn mình.
Cuối cùng anh hôn cô một cái rồi đứng lên.
Nhìn anh đi xử lý công việc, Lương Chi Ý không nhịn được mà cong môi mỉm cười.
Người này sẽ không nhịn ra bệnh gì đấy chứ?
Ai bảo cuộc gọi đó tới đúng lúc như thế…
Cô ngồi xuống, lúc này đưa mắt nhìn thì mới chú ý tới khung cảnh trong phòng, bên cạnh là cửa sổ sát đất to lớn, nơi này là tầng cao nhất, lúc này nhìn xuống từ trên cao, sự phồn hoa của thành phố Lâm lọt vào trong mắt.
Căn phòng là phòng xép, rất rộng rãi, có một phòng tắm mở, bên cạnh bồn tắm lớn cũng là cửa sổ sát đất, trong tầm mắt là bầu trời đầy sao.
Như này cũng đẹp quá rồi.
Anh biết những tâm tư nhỏ bé của một thiếu nữ như cô, nên cực kỳ coi trọng lần đầu tiên này, muốn mang tới cho cô sự lãng mạn nhất.
Cô không mang quần áo để tắm rửa nên lấy áo choàng tắm ra khỏi tủ quần áo, cuối cùng không muốn dụ dỗ anh nữa, cô bèn tới phòng tắm đóng kín ở bên kia.
Trong lúc tắm rửa, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và nghiêm túc khi xử lý công việc của Bùi Thầm truyền vào từ bên ngoài, trái ngược hẳn với hồi nãy.
Sau khi tắm xong, cô khoác áo tắm rồi đi ra ngoài.
Bùi Thầm mới bận xong, anh đi tới ôm lấy cô, một tay cởi thắt lưng, thấp giọng nói:
“Chờ anh tắm đã nhé.”
“Ừm…”
Mặt cô hơi nóng lên, quay sang chỗ khác, không nhìn động tác của anh.
Chàng trai vào phòng tắm, cô để bánh kem vào tủ lạnh, kéo rèm vào, rồi nằm bò ra giường chơi di động.
Một lát sau, Quý Phỉ Nhi gọi tới, cô nghe máy, tiếng cười hì hì truyền tới từ đầu bên kia: “Chi Chi à, cậu vẫn còn đang tăng ca hả? Nhìn cậu cô đơn chiếc bóng thế này, hay là mình dẫn cậu đi ăn khuya nhé? Đúng lúc mình ở nhà một mình cũng thấy chán.”
Cô gái nhếch khóe môi, “Không cần đâu, mình có người ở bên rồi.”
“Gì thế?”
Lương Chi Ý mở camera của di động ra, rồi nhìn Quý Phỉ Nhi, nâng má cười: “Mình gọi một anh đẹp trai, bây giờ đang ở khách sạn.”
Quý Phỉ Nhi:??!
Thấy cô gái mặc áo choàng tắm, dưới cổ áo là trái đào ngọt ngào được che lại một nửa, Quý Phỉ Nhi khiếp sợ: “Đệt mợ, cậu nghiêm túc đấy à?! Mình phải nói cho Bùi Thầm, cậu chết chắc rồi!”
Cô gái mỉm cười, “Cậu đi nói cho anh ấy đi.”
“Cậu ở khách sạn một mình, cố ý trêu mình chứ gì?”
Lương Chi Ý di chuyển ống kính, đối diện với chiếc quần âu của nam để trên sô pha, “Mình lừa cậu làm gì? Anh ấy đang đi tắm.”
Quý Phỉ Nhi không hiểu mô tê gì.
Cô nàng không nhịn được mà khuyên nhủ: “Chi Chi à, cậu tuyệt đối không thể như vậy được, nếu cậu mà bị Bùi Thầm phát hiện thì không tốt đâu…”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Quý Phỉ Nhi, Lương Chi Ý không nhịn được mà bật cười: “Sao cậu ngốc thế, vẫn còn tưởng là thật à? Người đang trong phòng tắm đương nhiên là Bùi Thầm rồi.”
Quý Phỉ Nhi lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Mình đã bảo mà, chủ yếu là vì chẳng phải cậu ấy và nhóm Đồng Châu đang ở vùng khác sao? Sao Bùi Thầm lại về rồi vậy?”
“Hôm nay là ngày kỉ niệm bốn năm của bọn mình, anh ấy về với mình.”
Quý Phỉ Nhi nhìn Lương Chi Ý của giờ phút này, rồi cười xấu xa: “Chúc mừng nhé chúc mừng nhé, hãy hưởng thụ buổi tối tốt đẹp này đi nhé, nhớ phải thực hiện biện pháp tránh thai đấy.”
“Đúng rồi, mình nói cậu này, nếu Bùi Thầm mà lạnh nhạt cấm dục quá thì cậu phải chủ động chút, đàn ông không chịu được việc bị quyến rũ đâu.”
“…”
Cô gái đỏ mặt.
Dường như từ ‘cấm dục’ này chẳng hề dính dáng gì tới Bùi Thầm hết.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô cúp máy trước, sau đó đưa mắt nhìn thì thấy chàng trai chỉ quấn một chiếc khăn tắm rồi đi ra.
Cô chợt nghĩ tới dáng vẻ khi chơi bóng rổ của anh, mang theo cảm giác mạnh mẽ khôn kể, hormone bùng nổ.
Anh đi về phía cô, cô đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, tim đập thình thịch, vừa định mở miệng thì màn hình trong tay sáng lên, cô cúi đầu nhìn, vậy mà lại là Trọng Tâm Nhu.
Cô đưa di động cho Bùi Thầm nhìn một cái rồi nghe máy, giọng nói dịu dàng quan tâm của Trọng Tâm Nhu truyền tới: “Chi Ý à, tối nay đi chơi với bạn ở bên ngoài hả con?”
Cô gái vừa định nói gì đó thì lập tức cảm giác được Bùi Thầm kéo cô vào lòng, anh cúi người đè cô xuống, tay thăm dò như con cá.
Đầu óc cô loảng xoảng mấy tiếng, khi đối diện với vẻ tươi cười thấp thoáng trên khuôn mặt anh, cô ý thức được là anh đang cố ý trả thù cô, cô xấu hổ đấm anh một cái, rồi giữ giọng bình tĩnh trả lời Trọng Tâm Nhu: “Dạ, mẹ ơi tối nay con không về đâu ạ…”
“Hửm?”
Cô chột dạ nói: “Con, con chơi ở nhà Phỉ Nhi, không muốn về nữa ạ.”
“Ừ được, chỉ là đúng lúc mẹ tan làm về thì thấy con không có trong phòng nên hỏi thử mà thôi…”
Cô đang muốn nói gì đó thì đôi môi đỏ lại bị lấp kín, nghiền nát từng chút một, tim cô đập thình thịch, không dám phát ra tiếng nức nở, như đang lén lút làm chuyện xấu xa.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, cô hoảng loạn nói nhanh: “Dạ, mẹ ơi con cúp máy trước đây…”
Sau khi để di động sang một bên, cô đối diện với đôi mắt đen của Bùi Thầm, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ tức tối khóc thút thít: “Bùi Thầm, em phải mách mẹ em là anh bắt nạt em…”
Chàng trai mỉm cười, “Hồi nãy ai cũng làm như thế này ấy nhỉ?”
Cô khẽ hừ một tiếng, rồi đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, cảm nhận được nụ hôn của anh lại ập tới, cô chợt nói: “Bà dì cả của em tới rồi.”
Chàng trai dừng động tác.
Sự khó tin lướt qua đôi mắt anh: “Chẳng phải em luôn có vào cuối tháng sao.”
“Em mới thấy, đến sớm rồi.”
Bầu không khí ngưng đọng mấy giây, giọng anh khàn khàn: “Thật à?”
Cô đè nén nụ cười ranh mãnh, “Đương nhiên rồi.”
Thấy cô để lộ biểu cảm nghịch ngợm như cáo con, anh đoán ra điều gì đó, bàn tay luồn vào áo choàng tắm, mấy giây sau thì phát hiện trống không toàn bộ.
Tựa như trong giấc chiêm bao, chỉ cần đẩy ra một phiến lá thì sẽ có thể nhìn trộm đóa hồng ướt át kiều diễm nở rộ ngay trước mắt.
Đôi mắt nặng nề của anh nhìn xuống: “Lừa anh đấy à?”
Cô cười, “Người nào đó còn tưởng thật nữa kìa.”
Bùi Thầm chợt thấy khó chịu trong lòng, anh nhìn cô rồi nói với giọng khàn khàn: “Em toi đời rồi.”
Nụ hôn hung ác ập xuống.
Sau đó cô gái rốt cuộc cũng biết, sự trừng phạt thật sự là như thế nào.
Tay cô bị giữ trên đỉnh đầu, nụ hôn của chàng trai dừng nơi đầu vai, cô gái có cảm giác bản thân như một hộp quà bị bóc ra từng chút một, đôi mắt ngập nước, nũng nịu gọi tên anh, âm thanh như kẹo đường, mềm mại mà ngọt ngấy, khiến đôi mắt anh đỏ hơn.
Nước lan tràn như thủy triều.
Công phá thành trì của cô từng chút một.
Bùi Thầm vô cùng kiên nhẫn, dẫn dụ cô chìm đắm từ từ, khát khao bị đè nén từ lâu như một sợi dây leo điên cuồng quấn lấy hai người.
Trong căn phòng, ánh sáng lọ mọ.
Khiến người ta nhuốm men say.
Hồi lâu sau, cô gái nói với giọng khóc nức nở: “Bùi Thầm…”
Chàng trai đối diện với cặp mắt ướt sũng của cô, đôi mắt nồng cháy, anh hôn lên đuôi mắt ướt át của cô, nhanh chóng chống nửa người lên đi lấy đồ.
Trái tim cô loạn nhịp, che mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng bao bì sột soạt, sau đó cô lại bị ôm lấy.
Cô đối diện với ánh mắt của anh, căng thẳng đến mức vịn lấy vai anh, Bùi Thầm khàn giọng dỗ dành bên tai cô:
“Chi Chi à, đừng sợ.”
Anh cực kỳ dịu dàng, như đang đối xử với một báu vật quý giá.
Ánh sáng chập chờn.
Thế giới của cô chỉ còn lại mỗi mình anh.
Đôi mắt Bùi Thầm hoàn toàn đỏ rực, anh thấp giọng gọi tên cô.
“Chi Chi à…”
Trước đây anh tự ti thấp kém, khó có thể bày tỏ tình cảm mà mình dành cho cô, cô là niềm hy vọng xa vời mà anh không thể chạm tay tới, là khát khao mà anh không dám thốt lên thành lời, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh, chỉ thuộc về riêng anh như thế này.
Anh thâm tình mà hôn lên môi cô.
Sau một lúc lâu, thấy cô gái vẫn hơi sợ hãi, Bùi Thầm dịu dàng vô cùng, dỗ dành cô từ từ thích nghi một cách vô cùng nhẫn nại.
Đóa hồng nhỏ nở rộ từng chút một trong đêm tối.
Giọt sương trên cành lá rớt xuống, hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí.
Lương Chi Ý dần dần say mê.
Sau một lúc lâu, Bùi Thầm cúi người, môi kề vào tai cô, thấp giọng nói: “Chi Chi à, anh muốn nhanh hơn một chút, có được không em?”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, khẽ đáp lại.
Sau đó hương hoa hoàn toàn bị nghiền nát.
…
Một hồi lâu sau, cùng với nụ hôn sâu của Bùi Thầm, hai người ôm chặt lấy nhau.
Mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô gái rúc trong lòng chàng trai, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, nghe thấy anh thở dài bên tai, khuôn mặt thiêu cháy đỏ bừng.
Sau một lúc lâu, anh hôn chóp mũi của cô rồi nhìn cô, giọng khàn khàn: “Chi Chi à, anh yêu em lắm.”
Tình cảm thắm thiết ngọt ngào lan tràn trong trái tim cô.
“Em cũng yêu anh.”
Sau khi ổn định lại, cô nằm sấp trên ngực anh, làn da trắng như tuyết được đắp một tấm chăn mỏng, cô vừa ngạo kiều vừa thẹn thùng trách anh: “Cuối cùng thì mong muốn của người nào đó cũng được thỏa mãn rồi.”
“Ừ.”
Nét dịu dàng lan tràn trong đôi mắt anh, anh nâng cằm cô lên, mổ nhẹ môi cô.
“Nếu sau này anh mà chọc cho em tức giận thì em sẽ không cho anh làm bậy đâu.”
Anh nhếch khóe môi, “Lấy cái này ra đe dọa anh đấy à?”
Cô khẽ hừ: “Thì sao, anh làm gì được em nào?”
Anh lật người, ôm cô vào lòng một lần nữa, cô gái bị anh cù lét phải bật cười, hai người quấn quýt bên nhau, dần dần lại mất phương hướng.
Đôi tình nhân mới nếm thử ngọt ngào, chỉ một lần sao mà đủ.
Lúc này cô gái không hề ngượng ngùng nữa, cô ôm lấy cổ anh, biến thành yêu tinh.
Sau một lúc lâu, đôi mắt cô quyến rũ, đôi môi đỏ khẽ bật hơi: “Bùi Bùi giỏi quá…”
Dù sao thì chàng trai vẫn còn non tơ, căn bản không chịu nổi cô như này, anh cắn vành tai cô, giọng khàn đặc: “Muốn làm hỏng em…”
Lương Chi Ý biết Bùi Thầm là một con sói, dần dần, sự dịu dàng bị thay thế bởi sự si mê và tàn nhẫn.
Một lúc sau, cô được ôm lấy, sau đó sững ra một lúc, nhìn anh bắt đầu chuyển động, đầu óc cô trống sống, không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cô bị đè lên tường, đồ bị vứt vào thùng rác.
Cô vốn tưởng là lần cuối rồi, ai ngờ mấy phút sau, anh lại lấy thêm một cái ra khỏi hộp.
Đáy mắt Bùi Thầm cuồn cuộn như mực, anh hôn lên đôi mắt rớm lệ của cô, giọng trầm thấp:
“Em đã nói là, tối nay cho anh chơi thoải mái mà.”
Tim cô nhảy lên.
Hu hu hu toi rồi…
***
Hôm sau, ánh nắng ban mai vương đầy trên đất.
Hơn bảy giờ sáng, cô gái bị chói mắt bởi ánh nắng bên ngoài, tỉnh một lần.
Cô lẩm bẩm một tiếng sáng quá, sau đó giữa lúc mơ màng, cô chợt nghe thấy tiếng bấm nút đóng rèm, cơ thể cô lại được ôm lấy, chàng trai dịu dàng nói:
“Không sao đâu, ngủ tiếp đi.”
Từ tối qua đến hừng đông, hơn hai ba giờ bọn họ mới ngủ.
Lúc này cô buồn ngủ cực kỳ, rất nhanh thì đã chìm vào mộng đẹp một lần nữa.
Khi tỉnh lần thứ hai thì đã là buổi trưa, trong lúc ý thức của cô đang mơ hồ thì nghe thấy giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt của Bùi Thầm, hình như anh đang nói chuyện công việc.
“Về chuyện bên công ty, cậu đi xử lý trước đi…”
Giữa lúc mơ màng, cô nhìn thấy anh dựa lưng vào cạnh giường, ôm hờ cô.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nương tư thế dựa vào lồng ngực anh, nũng nịu lẩm bẩm mấy tiếng.
Giọng nói của cô gái mềm mại như con mèo con mới sinh, lọt vào tai của người ở đầu bên kia qua ống nghe di động.
Nhân viên:???!!
Đệt mợ đệt mợ, không phải là mình đã quấy rầy chuyện gì của ông chủ đấy chứ!
Giọng nhân viên ngừng lại.
Mấy giây sau, Bùi Thầm nói với giọng bình tĩnh như trước: “Còn lại thì cậu tự xử lý trước đi.”
“Dạ, dạ, thế em cúp máy trước ạ.”
Đầu bên kia nhanh chóng ngắt máy.
Bùi Thầm để di động xuống rồi xoay người nhìn cô, anh xoa đầu cô gái, thấp giọng hỏi: “Đánh thức em rồi à?”
Lương Chi Ý lắc đầu, động đẩy cơ thể, ai ngờ cảm giác đau nhức chướng chướng ập đến, cô vừa định nói chuyện thì phát hiện giọng cũng khàn đi, nhớ đến việc bị anh giày vò tới tận đêm khuya lúc tối qua thì xấu hổ tức tối:
“Không chơi với anh nữa…”
Tối hôm qua, Bùi Thầm hoàn toàn bộc lộ bản tính, ăn sạch cô từ trong ra ngoài, từ phòng ngủ đến bồn tắm, từ người dụ dỗ lúc ban đầu, cuối cùng cô lại biến thành người xin tha, xem như đã hoàn toàn mở mang kiến thức kết cục khi để một con sói khai trai là gì.
Trong chuyện này đàn ông đều là lũ lưu manh…
Bùi Thầm khàn giọng dỗ cô: “Chi Chi đừng giận, anh sai rồi.”
“Hừ, sao tối qua anh lại không nhận thức được lỗi lầm này vậy?”
Bây giờ tới xin lỗi, rõ ràng là sau khi đã ăn no.
Anh mỉm cười dỗ cô, cô gái cũng không giận thật, ngọt ngào giận dỗi làm kiêu.
Cuối cùng cô dựa vào ngực anh, hai người quấn quýt bên nhau.
Sau một lúc lâu, cô không nói gì, anh xoa mái tóc dài như thác nước của cô, lưu luyến hỏi: “Ngẩn ra làm gì vậy?”
Mặt mày cô cong lên, nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài cửa sổ:
“Chỉ là bỗng dưng có chút hoảng hốt, có cảm giác chúng ta vẫn còn đang học 11, ngày hôm qua chúng ta vẫn đang là bạn cùng bàn.”
Anh nghe thế, khóe môi thoáng nhếch lên, từng cảnh tượng trong ký ức xuất hiện trong đầu.
“Bùi Bùi này, hồi trước lúc mà anh mới quen biết em ấy, anh cảm thấy em là kiểu người như nào vậy?” Cô ngước mắt lên nhìn về phía anh, bỗng thấy tò mò.
Bùi Thầm suy tư, nét dịu dàng lan ra đáy mắt: “Lần đầu tiên thì chắc là cảm thấy em rất xinh đẹp.
Sau đó, vào hôm sau khi khai giảng, anh tới phòng giáo vụ, nghe thấy tiếng em hát thì cảm thấy em hơi ngốc.”
Nhớ tới việc cô hát bị anh lấy sách ra trêu thì cô xấu hổ lúng túng phản bác lại: “Còn lâu em mới ngốc, đó là đáng yêu!”
Anh nhếch môi: “Ừ, đúng là rất đáng yêu.”
“Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó em trở thành bạn ngồi cùng bàn với anh.
Lúc ban đầu anh cảm thấy em nói rất nhiều,” Nhìn thấy ánh mắt chuyển tới của cô gái, anh mỉm cười, lập tức sửa lại, “Cũng rất hoạt bát nữa.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu không có hứng thú với anh thì còn lâu em mới muốn nói chuyện với anh.
Anh xem, em có chủ động với những chàng trai khác như thế không?”
Bùi Thầm cũng ý thức được điểm ấy.
Thế nên ban đầu anh thấy có chút khó hiểu, tại sao cô lại đối xử với anh khác những người khác.
Lương Chi Ý nghĩ tới quá khứ, rồi bùi ngùi thở dài thườn thượt, “Bạn Bùi à, hồi trước lúc vừa mới khai giảng là em đã thích anh rồi đó, nhưng em tỏ tình với anh, anh lại bảo là em không phải kiểu anh thích, nói anh chỉ thích người chững chạc điềm tĩnh.”
Nói xong thì tự cô lại thấy buồn bực: “Thế nên bây giờ em bắt đầu giả vờ chững chạc điềm tĩnh.”
“Lúc ấy anh lừa em thôi, bởi vì anh không muốn để em tiếp tục thích anh nữa,” Anh hôn vành tai cô, “Không cần phải sửa, người anh thích vẫn luôn là em của hiện tại.”
Khóe môi cô gái cong lên, trái tim ngọt như ngấm mật, “Thế nên hôm đó từ chối em xong, anh cũng khó chịu lắm nhỉ.”
Bùi Thầm đáp lại.
Bản chất của yêu là đau khổ, cô đau khổ vì anh không thích cô, anh lại đau khổ bởi vì không thể thích cô một cách công khai.
Nhớ lại hồi trước, Bùi Thầm nói: “Lúc ấy anh từ chối lời tỏ tình của em xong thì tới đại hội thể dục thể thao, hai hôm đó em không nói chuyện với anh, anh nhìn thấy em và Lương Đồng Châu đi với nhau, ban đầu anh còn tưởng các em có mối quan hệ đó.”
Thấy cô và chàng trai khác gần gũi nhau, anh lại càng khó chịu hơn, bây giờ hồi tưởng lại, cái cảm giác này rõ ràng chính là ghen tuông.
Cô không khỏi nở nụ cười, “Nhưng sau đó anh lại chủ động quan tâm tới em.”
“Thấy em tới kỳ không thoải mái, anh vẫn không nhịn được mà quan tâm em.
Hôm đó anh và em tan học, chân em bị ván trượt đụng phải, còn đau tới nỗi bật khóc thì anh đã hoàn toàn luống cuống.”
Cô nói giỡn trêu chọc: “Nếu anh thật sự muốn khiến em từ bỏ thì nói không chừng anh nên lạnh lùng với em hơn một chút.”
Anh hỏi lại: “Em cảm thấy anh làm được ư?”
Nếu cảm xúc có thể bị kiểm soát thì lúc ban đầu anh cũng sẽ không đắm chìm.
Cô gái mỉm cười: “Ừ, em cũng không làm được.”
Giống như việc anh không thể kiểm soát được chuyện thích cô, cô cũng không thể từ bỏ tình cảm mà mình dành cho anh.
“Bùi Thầm à, chúng mình sinh ra là để dành cho nhau đó.”
Anh nhếch môi, hôn cô, rồi thấp giọng lưu luyến bên tai cô: “Đương nhiên.”
Hai người ngọt ngào nói lời âu yếm, một lát sau cô gái nói muốn đi rửa mặt, anh bèn ôm cô dậy.
Khi xuống giường, cô nhìn thấy mặt đất với đống quần áo rơi vung vãi cùng với mấy cái bao trong thùng rác thì sắc mặt đỏ lên.
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao anh lại mua hai hộp rồi…
Dẫu sao thì vẫn còn một đêm nữa…
Quấn khăn tắm xong, hai người vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, cô dựa vào bồn rửa mặt, anh nhìn thấy những dấu hôn xinh đẹp trên chỗ cổ áo mở rộng của cô thì lại in thêm mấy dấu.
Anh âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, cô gái đối diện với đôi mắt dần sẫm đi của anh, ý thức được điều gì đó, cô trách anh: “Bùi Thầm, anh chính là một tên lưu manh…”
Người này ăn hoài mà không thấy no có phải không?
Cánh tay rắn chắc của anh chống ở hai bên sườn cô, anh cúi người từ từ miêu tả đôi môi đỏ của cô một cách dịu dàng, tim cô như nhũn ra, cuối cùng mạnh mẽ giữ tỉnh táo ngăn cản anh:
“Không được, anh mơ đẹp thật đấy.”
Hàng mi đen của anh rung lên, đôi môi mỏng mím chặt.
Anh nhìn thẳng vào cô, giọng khàn đi, mở miệng nói: “Chi Chi à, thì thêm một lần nữa thôi được không em?”
Thì á??? Ai chẳng biết phải cần ít nhất là bốn mươi phút dạo đầu chứ…
Anh như một con chó to xác đáng thương, cô biết anh là con sói đuôi to đang giả vờ giả vịt, khẽ hừ một tiếng: “Không cho anh đâu.”
Bùi Thầm càng khó chịu hơn.
Tối qua mới được nếm thử lần đầu, cảm giác tất nhiên là không thể diễn tả bằng lời.
Chuyện này sẽ gây nghiện, huống hồ anh còn trẻ, luôn muốn chết chìm trong sự mềm mại của cô gái, đúng là khó có thể khống thế.
Cô cứ khăng khăng không để anh thực hiện được, ngạo kiều nói mình đói bụng, Bùi Thầm nhẫn nhịn giữ gáy cô hôn một lát, cuối cùng hỏi cô muốn ăn gì.
Hai người ra khỏi phòng tắm, đúng lúc cũng tới giờ cơm, họ bèn gọi đồ ăn ngoài.
Trong lúc mua đồ ăn ngoài, Bùi Thầm gọi phục vụ phòng, bảo nhân viên dọn vệ sinh đi vào dọn dẹp, thay đổi mấy thứ như drap giường.
Cô gái ngượng ngùng trốn vào phòng sách, cuối cùng sau khi nhân viên dọn vệ sinh đã đi thì cô đi ra.
Bùi Thầm nhếch môi, kéo cô vào lòng, hỏi lại bên tai cô: “Xấu hổ gì chứ? Chỗ này còn chẳng phải do em mà ra sao?”
Vừa đụng vào cái là lại như này.
Giống như làm từ nước vậy.
Mặt cô đỏ hết cả lên, “Anh không được nói nữa…”
Cô xấu hổ tức tối không để ý tới anh, Bùi Thầm mỉm cười, sau đó tém lại, đi bận chuyện của mình.
Một lát sau, đồ ăn ngoài được đưa tới, anh tới cửa cầm vào, cô lại không nhịn được mà ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh, rồi bị anh kéo vào lòng ngồi xuống.
Cô ăn không ngừng nghỉ, Bùi Thầm nhìn rồi nở nụ cười:
“Đúng là mệt lắm nhỉ.”
“…”
Người này có thôi ngay đi không qwq.
Ăn trưa xong thì đã hơn ba giờ chiều, hai người đều không mắc chuyện quan trọng gì, Bùi Thầm nói anh tới phòng sách xử lý một ít công việc, cô cũng có thể làm chuyện của mình, dù sao thì bọn họ còn đặt một đêm tối nay nữa, không vội.
Sau khi Bùi Thầm tới phòng sách thì Lương Chi Ý cũng đi làm việc của mình.
Lúc chập tối cô bận xong, bèn nằm úp sấp trên giường chơi di động.
Cô nhìn thấy Quý Phỉ Nhi đăng ảnh đi ra ngoài chơi trong vòng bạn bè, tiện tay bình luận một cái, rất nhanh thì Quý Phỉ Nhi đã nhắn riêng chọc cô: [Tối qua thế nào? Trải nghiệm như nào? Mình không nhịn được nên hóng hớt xíu ]
Lương Chi Ý lại nhớ tới tối qua, mặt đỏ tim đập nhanh, cô tức giận gõ mấy chữ trả lời: [Không muốn nói chuyện, đã mệt chết rồi.]
Quý Phỉ Nhi: [??? Đệt mợ mãnh liệt đến thế à?]
[Bùi Thầm là kiểu người này á??]
Lương Chi Ý: [Ai nói với cậu là anh ấy lạnh lùng cấm dục vậy…]
Quý Phỉ Nhi ngạc nhiên mỉm cười: [Chẳng lẽ cậu ấy không như thế ư?!]
Lương Chi Ý khóc như thút thít: [Uổng công trước đây mình còn nói anh ấy ngây thơ, đều là giả dối hết! Người này chính là một con sói đói vồ mồi, thú tính bộc phát hu hu hu.]
Cô đang định lên án tiếp thì di động trong tay bỗng dưng bị lấy đi, cô quay đầu thì thấy Bùi Thầm đã tới bên cạnh cô từ lúc nào không hay, lúc này anh đang cụp mắt nhìn nội dung trong di động của cô.
Đầu óc cô loảng xoảng mấy tiếng, rồi đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của anh, khuôn mặt như quả cà chua nổ tung, cô lập tức rút di động về:
“Anh anh anh chưa nhìn thấy gì hết, có đúng không…”
“Em thấy sao?”
Cô xấu hổ tới nỗi muốn chui vào chăn, anh cúi người kéo cô vào lòng, đẩy áo choàng tắm của cô ra, nhìn chăm chú vào cô: “Chạy cái gì?”
“Em không…”
Cằm cô bị nâng lên, anh hôn lên môi cô, cô chậm rãi lùi về phía sau, anh lại áp sát từng bước như thợ săn.
Cô mơ màng: “Anh, chẳng phải là anh bận làm việc sao…”
“Bận xong rồi.”
Anh nhìn về phía cô, rồi mở miệng: “Đúng lúc thấy đói.”
Quần áo ma sát ra ngọn lửa.
Tấm rèm đóng chặt, tựa như đêm tối.
Bầu không khí dần nóng lên.
Cô từ chối, rồi vẫn rơi vào cạm bẫy của anh.
Vẫn không nhịn được, muốn cùng anh…
Áo choàng tắm của cô rơi xuống đất, ngay sau đó cô bị anh ôm lấy.
Giữa lúc mơ màng thì cô thấy Bùi Thầm ấn xuống cái nút mở rèm.
Tấm rèm chậm rãi mở ra.
Đèn neon sáng lên ở bên ngoài, bầu trời mịt mùng tối xuống.
Cô bị anh ôm tới cạnh cửa sổ, sợ tới mức mắt mở to, “Bùi Thầm…”
Cô gái nghe thấy chất giọng trầm thấp của anh hỏi lại: “Thú tính bộc phát ấy hả?”
“…”
Hu hu hu chết rồi…
Ngay sau đó, bàn chân cô chạm đất, người bị xoay đi, mặt hướng về phía chiếc gương to bên cạnh cửa sổ sát đất.
Hai tay cô bị ép phải chống lên gương, nhịp tim nhanh hơn, cảm nhận được Bùi Thầm ôm siết lấy cô trong lồng ngực, hơi thở của anh phả vào vành tai cô:
“Thế thì anh sẽ để em xem thử thú tính bộc phát thực sự là như thế nào.”
Hết ngoại truyện 2..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook