Đôi môi mỏng của người đàn ông hé ra khép lại.

Khương Tuyết Nhu đã từng nghe thấy những lời nói yêu thương cảm động từ trong miệng anh ta không biết bao nhiêu lần, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

“Đúng vậy đó, tôi xấu xa, vậy bây giờ anh đứng đây là muốn báo thù cho vợ sắp cưới của mình sao?”

“Đến bây giờ mà em còn không biết sai nữa.”

Lục Thanh Minh tức giận nói: “Bác trai bác gái vốn đã rất bất mãn với em rồi, sao em còn không biết thu liễm lại một chút. Bây giờ bên ngoài đều nói em lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen.”

“Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen thôi.”

Khương Tuyết Nhu cực kỳ thoải mái thừa nhận: “Bà đây cũng không phải là đức mẹ Maria.”


“Khương Tuyết Nhu.” Lục Thanh Minh không nhịn được mà tức giận đấm mạnh một cú lên xe. “Em thực sự làm anh quá thất vọng. Vì tương lai của chúng ta, anh đã cố gắng chịu đựng, hơn nữa còn hy vọng có thể nắm vững nhà họ Lục càng sớm càng tốt. Mà em thì sao, em đang làm gì đây? Em không những rời khỏi Khải Phong, trở thành một kẻ không có việc làm, ngay cả danh phận cũng rất mơ hồ. Em có thể nỗ lực hơn một chút không?”

“Tôi đang rất nỗ lực.” Nỗ lực ngồi vững vị trí mợ nhỏ của anh đó, tên đàn ông chó má.

Lục Thanh Minh tức giận cười một tiếng: “Em nỗ lực ức hiếp Khương Kiều Nhân à? Nếu em mà cứ như vậy, Kiều Nhân người ta cũng đã sắp vượt qua em rồi. Không sai, tuy cô ấy văn bằng thấp, lớn lên ở nông thôn, nhưng cô ấy cũng rất thông minh, nỗ lực, mỗi ngày cô ấy đều học đến nửa đêm.”

HỒ, hóa ra trong mắt anh cô ta có nhiều ưu điểm như vậy!” Khương Tuyết Nhu cười mỉa mai.

Vốn Lục Thanh Minh còn tưởng rằng cô đang ghen tỵ, nghe xong lời này thì lập tức lộ ra vài phần bất lực: “Tuyết Nhu, bây giờ không phải lúc ghen tỵ, chắc em cũng biết trò chơi rùa thỏ chạy đua.”

“Ai ghen tỵ chứ? Lục Thanh Minh, anh dựa vào đâu mà vứt bỏ tôi đi đỉnh hôn với cô ta, mà tôi lại còn phải nỗ lực vì anh nữa. Vậy có phải là tôi không nỗ lực, chẳng phải anh sẽ từ bỏ tôi sao? Rốt cuộc thứ anh muốn là một người phụ nữ mà mình thích hay là một người phụ nữ có thân phận xứng đáng với anh, có thể trợ giúp cho anh?”

“Nếu không phải anh thích em thì anh sẽ lãng phí thời gian ở đây tìm em sao? Nghe lời anh đi, trở về xin lỗi bác trai bác gái với cả Khương Kiều Nhân nữa, cố gắng trở lại Khải Phong sớm đi.” Lục Thanh Minh không kiên nhẫn nói.

“Trở về Khải Phong làm gì? Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, chỉ một câu nói của Khương Kiều Nhân thôi thì tất cả những gì tôi cố gắng sẽ biến mất.”

Khương Tuyết Nhu đột nhiên bật cười: “Cũng đúng, trong mắt anh đó không phải là kết quả của tôi, đó là do anh giúp tôi giành được.”

Lục Thanh Minh bị lời nói hùng hổ hăm dọa của cô làm cho phát cáu: “Nếu không phải nhờ anh thì em có thể giành được khách sạn về tay sao? Tại sao em không tự kiểm điểm lại khuyết điểm của mình, chẳng trách tất cả mọi người cũng không làm việc được với em.”

“Đúng vậy, vậy anh tránh xa tôi ra một chút.”

Khương Tuyết Nhu tức đến hàm răng phát ngứa, cô giật mạnh cửa xe ra, hằn học nói: “Sau này đừng có đến tìm tôi nữa, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh làm cho tôi thấy ghê tởm.”

“Em nói cái gì?”

Vẻ mặt cao ngạo của Lục Thanh Minh trầm xuống lạnh lẽo như băng: “Lúc em trách cứ anh không cầm gương ra soi thử mặt mũi lúc này của mình sao?”

“Đúng vậy, mặt mũi tôi xấu xí, không xứng với cậu chủ Lục cao quý anh.” Khương Tuyết Nhu cười lạnh một tiếng, cô đóng mạnh cửa lại, khởi động xe rồi rời đi.


Lục Thanh Minh bị ném qua một bên tức giận đá lên gốc cây bên cạnh một cái

Đúng lúc này, Khương Kiều Nhân gọi điện thoại đến, giọng điệu lo lắng quan tâm: “Thanh Minh, có phải là anh đi tìm Tuyết Nhu rồi không? Anh nói hai câu với con bé là được rồi, đừng làm con bé khó xử.

Lục Thanh Minh nhớ tới bộ dạng không tốt vừa rồi của Khương Tuyết Nhu, anh ta nhịn không được nói: “Cô ta đối xử với em như vậy mà em còn nói giúp cho cô ta nữa sao?”

“Không còn cách nào khác, thực ra em có thể hiểu được.”

Khương Kiều Nhân vừa buồn bã vừa ủy khuất nói: “Theo góc độ của con bé, quả thật em giống như một tên cướp giật đồ của con bé, nhưng việc của công ty nằm ngoài tầm kiểm soát của em, đó đều là ý của bố em. Còn về anh, em thực sự là quá yêu anh rồi, ngay cả khi biết trong lòng anh chỉ có con bé, em vẫn không thể khống chế được mà muốn tranh giành. Thanh Minh, anh có trách em quá ích kỷ không?”

Nếu là trước đây, Lục Thanh Minh thực sự sẽ trách cứ cô ta.

Nhưng nhớ đến Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không nỗ lực vì hai người bọn họ, đột nhiên anh ta cảm thấy Khương Kiều Nhân càng yêu anh ta hơn.

Yêu một người thì có gì sai chứ.

Đột nhiên anh ta cảm thấy có lỗi với cô ta: “Không có, anh không trách em, em đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Ừm, Thanh Minh, em nhất định sẽ nỗ lực giúp anh lấy lại nhà họ Lục. Em biết gần đây anh muốn hợp tác một hạng mục với nhà họ Tần, vì thế em mới tiếp xúc thường xuyên với Tần Gia Như.

Lục Thanh Minh bừng tĩnh, anh ta cảm thấy có chút đau lòng không giải thích được, Tần Gia Như không phải người dễ nói chuyện.

“Cảm ơn em.”

“Giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn cái gì nữa, có làm nhiều hơn vì anh thì cũng em cam tâm tình nguyện.”

Lần đầu tiên Lục Thanh Minh trở nên mờ mịt, anh ta nỗ lực như vậy để đổi lấy tấm chân tình của Khương Tuyết Nhu có đáng không?


Chiếc xe Maserati chạy trên con đường rộng lớn.

Cả dọc đường thân thể của Khương Tuyết Nhu đều run rẩy, bởi vì thể xác và tinh thần lạnh như băng.

Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô và Lục Thanh Minh sẽ đi tới bước dùng lời nói tương tàn lẫn nhau.

Đó là người cô từng yêu sao? Sẽ không tin tưởng cô, sẽ nghĩ cô ích kỷ đến mức không chịu nổi như vậy.

Hay là căn bản cô chưa bao giờ hiểu được sâu thẳm trái tim anh ta.

Không lâu sau, điện thoại di động của cô vang lên.

Là Lạc Tâm Du gọi đến, đây là cuộc gọi đầu tiên sau khi cô rời đi mấy ngày.

Cuộc gọi này nhất định không phải để gọi cô về nhà, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ấn nút nhận: “Mẹ.”

“Đừng gọi tao là mẹ, tạo không có đứa con gái độc ác như mày.”

Giọng nói tức giận của Lạc Tâm Du truyền đến: “Mày lập tức quay về cho tao, quỳ xuống xin lỗi chị mày đi.”






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương