Lộ Bắc Nhiên mặt mày hốt hoảng, nhìn chiếc xe đẩy đưa chiếc giường ra ngoài, đám người đứng ngoài cửa đều đi theo phía sau.

Cậu tránh sang một bên, hai chân như bị đóng trên mặt đất, muốn hỏi thử xem người nọ là ai, lại không dám hỏi.

Bỗng nhiên có người ở sau lưng vỗ vai cậu.

Lộ Bắc Nhiên mờ mịt quay đầu lại, là một người đàn ông đeo khẩu trang.

Mà cặp mắt bên ngoài khẩu trang kia, quá quen thuộc.

Cậu lập tức nhào tới, ôm chặt lấy người trước mắt.

Diệp Lẫm bị niềm vui bỗng nhiên xảy đến làm cho bối rối, một tay chống gậy, một tay khác đưa lên, ôm cạnh hông Lộ Bắc Nhiên.

"Xa như vậy sao em lại tới đây?"

Giọng Lộ Bắc Nhiên buồn bã: "Anh Chử Vân nói anh gặp tai nạn giao thông."

Bị xe ba bánh đụng cũng tính là tai nạn giao thông à? Tạm tính vậy. Diệp Lẫm vỗ về người trong ngực, "Không sao đâu, đừng lo lắng."

Những người nhà bạn bè của bệnh nhân vừa rồi đã khóc lóc rời đi, lúc này trên hành lang không có ai, mà hai người đều đeo khẩu trang, nên Diệp Lẫm để mặc cho cậu ôm.

Một lát sau, cuối cùng Lộ Bắc Nhiên cũng bình tĩnh lại, ngượng ngùng buông tay ra, "Anh, anh bị thương có nặng không?"

Diệp Lẫm thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài của cậu đã đỏ lên, vừa đau lòng vừa ngọt ngào, hắn kéo cổ tay Lộ Bắc Nhiên, "Không nặng. Về rồi nói."

Phòng bệnh của Diệp Lẫm là phòng đơn, Lý Quế Viên thấy hắn quay về, "Anh chạy đi đâu đó, em vừa mới ra ngoài một lúc đã mất tăm rồi, vừa mới cố định xong anh không thể yên tĩnh một lát hả?"

Diệp Lẫm: "Em nói nhiều quá." Nếu hắn không đi ra ngoài là bỏ lỡ mất Tiểu Lộ lao vào lồng ngực rồi.

Lúc này Lý Quế Viên mới nhìn thấy Lộ Bắc Nhiên, "Ôi, sao thầy Lộ tới đây vậy? Không phải đang quay phim sao?"

"Tôi nghe nói Diệp Lẫm xảy ra chuyện, nên tới thăm anh ấy." Lộ Bắc Nhiên vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn, cậu cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.

Lý Quế Viên bó tay, "Em nói này, có chút bệnh vặt thôi cũng gọi người đến thăm anh, không biết xấu hổ."

Trong lòng Diệp Lẫm tràn ngập Lộ Bắc Nhiên, không rảnh quan tâm cô, "Đi mua hai suất cơm đi." Ẩn ý là em đừng đứng đây ngứa mắt.

Diệp Lẫm ngồi trên giường bệnh, Lộ Bắc Nhiên kéo ghế đến ngồi bên cạnh hắn.

"Anh Chử Vân đâu?"

Diệp Lẫm: "Đi thôi. Anh không nghĩ cậu ta lại nói cho em, có ảnh hưởng việc đóng phim của em không?"

Lộ Bắc Nhiên lắc đầu, "Em rảnh mà."

Vành mắt cậu vẫn hơi ửng đỏ, lông mi ướt đẫm nước mắt, trông vô cùng đáng thương, lòng Diệp Lẫm hơi ngứa, hỏi: "Vừa rồi sao em lại khóc?"

Trên đường tới đây Lộ Bắc Nhiên tinh thần căng thẳng, hơn nữa còn suýt nhận lầm người, khi nhìn thấy Diệp Lẫm liền kích động, nước mắt vô thức chảy xuống.

Nhưng thừa nhận là mình khóc thì mất mặt quá, cậu bèn nói dối: "Chị gió thổi vào thôi."

Không khác câu trả lời Diệp Lẫm đoán lắm, hắn biết điều không vạch mặt cậu: "Chử Vân làm quá lên thôi, phẫu thuật nhỏ, nửa tiếng là xong rồi."

"Vâng." Lúc đó Lộ Bắc Nhiên quá sốt ruột, mới cảm giác như cậu đợi tin nhắn rất lâu. Cậu lấy điện thoại ra nhìn, thấy tin nhắn Chử Vân vừa mới gửi cách đây không lâu: "Nhiên Nhiên anh lộn rồi, tên kia không sao hết á, anh đi trước ha."

Lộ Bắc Nhiên: "..."

"Cho anh em cậu ta nói gì với em." Diệp Lẫm xem xong thầm nghĩ, Chử Vân, anh em tốt.

Lộ Bắc Nhiên hỏi: "Anh, sao anh lại bị thương?"

Thật ra cũng không nhẹ như Diệp Lẫm nói, mu bàn chân bị bánh xe ép gãy xương, phải đóng đinh. Hơn nữa không gây mê hoàn toàn, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn rất đau.

Thấy Lộ Bắc Nhiên cau mày nhìn chằm chằm xuống chân mình, mắt Diệp Lẫm tràn ngập ý cười, "Thương anh à?"

Tai Lộ Bắc Nhiên lập tức đỏ lên, vội dời mắt sang chỗ khác, liền nhìn thấy hoa quả trong ngăn tủ, "Em gọt táo cho anh nhé."

"Được."

Khi Lộ Bắc Nhiên gọt táo, Diệp Lẫm không hề chớp mắt mà nhìn theo tay cậu.

Quả táo xoay tròn khéo léo trong tay cậu, ngón tay trắng nõn thon dài, cầm dao gọt hoa quả cũng vui tai vui mắt như vậy, vỏ táo sau khi gọt thì nối liền một dải.

Diệp Lẫm đắc ý ăn táo, tán gẫu chuyện trong đoàn phim với Lộ Bắc Nhiên.

Ăn xong, Lộ Bắc Nhiên đưa một tờ giấy ướt sang, Diệp Lẫm lau tay xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lộ Bắc Nhiên.

Lộ Bắc Nhiên căng thẳng đến thân thể cứng ngắc.

"Đã lâu vậy rồi, em nghĩ xong chưa?"

Bị Diệp Lẫm nhìn chằm chằm, Lộ Bắc Nhiên ngại ngùng đến sắp nổ tung.

Cậu lấy dũng khí, khẽ gật đầu.

Diệp Lẫm ngẩn ra. Sau khi phản ứng lại thì niềm vui sướng đã lấp kín lồng ngực, hắn muốn đứng dậy bế Lộ Bắc Nhiên xoay ba vòng, nhưng tiếc là bây giờ hắn đang què không đứng lên được, chỉ có thể lùi bước, vươn tay ôm người thật chặt trong lồng ngực.

Diệp Lẫm kề sát bên tai Lộ Bắc Nhiên, vừa cười vừa nói: "Anh vui lắm, bạn trai." Ngay cả tông giọng cũng cao hơn.

Tai Lộ Bắc Nhiên đỏ chót lên vì tiếng "bạn trai" này.

Thật ra trong lòng cậu đã có đáp án từ lâu, vừa rồi suýt nữa cậu đã nghĩ là Diệp Lẫm có chuyện thật rồi, cảm giác như trái tim bị tàn nhẫn móc đi một miếng.

Có rất nhiều chuyện có thể từ từ giải quyết, nhưng sinh mạng ngắn ngủi, phải quý trọng thời gian ở bên người mình yêu.

Yên lặng ôm nhau cả buổi, cuối cùng Diệp Lẫm cũng buông tay, hắn chăm chăm nhìn Lộ Bắc Nhiên, khiến cậu căng thẳng đếc mức không biết phải để tay vào đâu.

Diệp Lẫm đột nhiên nói: "Tiểu Lộ, dưới mắt em có một sợi lông mi, anh lấy xuống giúp em."

"Dạ." Lộ Bắc Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Diệp Lẫm lấy sợi lông mi xuống giúp cậu, vốn định nói "xong rồi", nhưng có lẽ do dáng vẻ của Lộ Bắc Nhiên lúc này thật sự rất dụ người, trên khuôn mặt trắng nõn là vệt đỏ ửng do thẹn thùng, khóe mắt vẫn còn hơi hồng hồng, cùng với đôi môi mọng nước... Giống như lông vũ phe phẩy trong lòng hắn, khiến lòng hắn ngứa râm ran.

Lộ Bắc Nhiên cảm nhận được ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, hơi ngứa, cậu định hỏi "đã xong chưa?"

Môi bỗng nhiên truyền lại xúc cảm mềm mại.

Cậu kinh hoảng mở mắt ra, gương mặt tuấn tú của Diệp Lẫm gần trong gang tấc, mắt hắn nhắm lại, hàng mi run rẩy.

Đầu Lộ Bắc Nhiên đoàng một tiếng, cảm giác máu trong người nhanh chóng dồn lên đỉnh đầu, "Anh...", nhưng cậu vừa mở miệng, đầu lưỡi mềm mại đã trượt vào, một tay Diệp Lẫm giữ gáy cậu, một tay khác lại siết chặt cạnh hông Lộ Bắc Nhiên.

Nụ hôn mùi táo.

Dường như không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.

"Em về rồi đây..." Lý Quế Viên vừa đẩy cửa ra đã thấy hai người đang ôm nhau, biểu cảm trên mặt hóa đá.

Lộ Bắc Nhiên nghe tiếng bèn vội vã đẩy Diệp Lẫm ra, đứng lên, mặt cậu đỏ chẳng khác nào cà chua.

Diệp Lẫm bất mãn nguýt Lý Quế Viên, "Lần sau phải gõ cửa."

Lý Quế Viên bình tĩnh lại sau cơn khiếp sợ, xem ra ông chủ của cô đã thành công rồi, cô đi vào trong ánh mắt giết người của Diệp lẫm, bày từng món ăn lên trên bàn nhỏ, "Trắng trợn làm vậy trong bệnh viện có được không vậy, lỡ như người tới là phóng viên thì phải làm sao?"

Dáng vẻ tay chân luống cuống của Lộ Bắc Nhiên đáng yêu đến Diệp Lẫm muốn chết, hắn liền tàn nhẫn đuổi Lý Quế Viên đi, "Nên là em ra giữ cửa."

Lý Quế Viên: "Tuân mệnh."

Lộ Bắc Nhiên nói: "Quế Viên không ăn cùng bọn tôi sao?"

"Không sao, em ăn rồi." Lý Quế Viên nghĩ, thầy Lộ biết thương người quá đi, có điều cô ăn thức ăn cho chó đến no rồi.

Diệp Lẫm khắc chế chính mình, không có thú tính quá độ mà tiếp tục thân, tuy rằng không thân đủ, nhưng hắn đã sắp bị đường nhỏ ngọt hóa.

Ăn xong Diệp Lẫm bảo Lý Quế Viên đưa Lộ Bắc Nhiên về, Lộ Bắc Nhiên nói: "Không cần không cần, em tự bắt xe là được."

Lý Quế Viên: "Không việc gì đâu thầy Lộ, đừng thấy em là nữ, có thể sai em như đàn ông."

Lộ Bắc Nhiên kiên trì muốn gọi xe, Diệp Lẫm nói: "Vậy lên xe xong em gửi biển số xe cho anh, sau khi đến khách sạn thì gọi video."

Lộ Bắc Nhiên gật đầu, "Anh nghỉ ngơi cho khỏe." Thật ra cậu đang rất ngượng, hoàn toàn không quen được với sự thay đổi thân phận này.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Lẫm: Bé trai nhắm mắt tức là muốn hôn hôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương