Dụ Chàng Cắn Câu
-
Chương 6-2
"Dường như một chút ngươi cũng không lo lắng?"
Tiểu Tiểu mặt nhăn nhó bướng bỉnh nói:” Ngươi muốn biết?"
"Dĩ nhiên."
Tiểu Tiểu ngồi dậy:” Tốt, chúng ta tới trao đổi, ta cho ngươi biết tại sao ta không lo lắng, thì ngươi cũng phải nói cho ta biết tại sao muốn bắt ta, ta không tin ngươi cùng Lý Nguyên Hạo đồng lõa, bởi vì ngươi không giống loại người này." Nàng nhìn bộ dạng Hoàn Nhan Duẫn Đôn đoan chính, vẻ mặt chính khí, tuyệt không giống như phường trộm chó trộm gà.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn suy nghĩ một chút, mới trả lời:” Được."
"Ta không lo lắng có ba nguyên nhân: Thứ nhất, Yến Ẩn sẽ đến cứu ta. Thứ hai, ta muốn nhân cơ hội này ở bên ngoài dạo chơi cho thống khoái. Ngươi không biết, Yến Ẩn luôn nhìn ta chằm chằm, có hắn đi theo, chỗ nào cũng không để cho ta đi, ta thật buồn bực, thật đáng thương!" Tiểu Tiểu thừa cơ oán trách Gia Luật Long Khánh bá đạo.
"Thì ra là như thế." Hoàn Nhan Duẫn Đôn lẩm bẩm nói. "Nếu là hắn, cũng sẽ nhìn nàng chằm chằm."
"Thứ ba..."Nàng thần bí nhìn trái nhìn phải, xác định không ai chú ý mới đi đến bên cạnh Hoàng Nhan Duẫn Đôn thấp giọng nói:” Nguyên nhân thứ ba chính là..." Đột nhiên, nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng thấy, đem một phen tinh quang lóe sáng tiểu chủy thủ đặt trên gáy của Hoàn Nhan Duẫn Đôn, làm Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói:” Ta có võ công. Thử nghĩ xem, tướng công của ta là đệ nhất cao thủ Đại Liêu, ta làm sao có thể để cho người khác chê cười chứ?" Nàng từ từ thu hồi tiểu chủy thủ, để trở về bên trong giày.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở hổn hển hai cái, vẫn còn không dám tin nhìn chằm chằm nàng. "Ngươi... Ngươi không phải từ Đại Tống gả tới sao? Làm sao lại có võ công?
Tiểu Tiểu nhún nhún vai."Cha cùng các ca ca của ta đều là võ tướng, coi như là học trộm, cũng có thể trộm hai tay!"
"A! Thì ra là như vậy." Hoàn Nhan Duẫn Đôn gật đầu.
Tiểu Tiểu nằm lại trên mặt đất:” Sau đó, Yến Ẩn lại dùng một bộ đao pháp cùng một bộ khinh công trao đổi với ta là phải ở trong nhà biết điều một chút chờ sinh, mà lúc hắn đang luyện kiếm, ta còn học trộm của hắn một bộ kiếm pháp... Hắc hắc, ta cứ len lén học một ít, sớm muộn gì tất cả võ công của hắn cũng sẽ bị ta học hết, đến lúc đó ta cũng sẽ trở thành võ lâm cao thủ."Nàng đắc ý cười.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn há miệng cứng lưỡi nhìn nàng chằm chằm.
"Tốt lắm, còn ngươi vì sao lại bắt ta?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn định thần, hơi nghĩ một lát mới nói:” Có một nửa là bị Lý Nguyên Hạo lừa, mà một nửa khác còn lại là vạn bất đắc dĩ."
"Vạn bất đắc dĩ?" Tiểu Tiểu vừa ngồi dậy, hai tay ôm hai đầu gối."Nói như thế nào?"
"Cái này nói rất dài dòng."
"Vậy ngươi cứ chầm chậm nói, dù sao chúng ta cũng dư thời gian."
Dân tộc Nữ Chân tộc cư ngụ ở Bạch Sơn Hắc Thủy, từ xưa luôn bị Liêu quốc khi dễ cùng giày xéo. Hàng năm, phải tiến cống cho Liêu quốc nhân sâm, mật sáp, là vật phẩm quý giá ở Bắc Châu. Quan viên Liêu quốc được phái đến cũng thường chiếm đoạt mạnh với tộc nhân ở tộc Nữ Chân, nếu có phản kháng, nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì tàn phế. Mà Liêu quốc Quốc chủ còn thường đến chỗ họ săn bắt, câu cá, ăn uống thả cửa, sau đó lấy săn bắn làm thú vui, lúc gần đi còn muốn bọn họ cống hiến thịt hươu nai, chó hoang, cá trắng, chuột cùng các loại chim quý thú lạ, nếu có vi phạm, nhẹ thì gặp phải đòn roi, nặng thì bị đưa vào nhà giam, thậm chí đầu phải dọn nhà.
Càng làm Nữ Chân tộc nhân không chịu chính là định kỳ phải tiến cống Liêu quốc chim biển Đông Thanh, khiến cho người Nữ chân một năm bốn mùa đều phải mạo hiểm đến nỗi tánh mạng bị nguy hiểm đi bắt, lại phải đúng hạn đem loại chim quý hiếm này đưa đến kinh đô ở Liêu quốc, còn phải đặc biệt xây dựng một cái ưng đường, vì thế, dân tộc Nữ chân đã hy sinh rất nhiều người.
Làm dân tộc Nữ Chân khó có thể chịu được nhất chính là Liêu quốc định kỳ phái quan viên đến các Bộ Lạc tộc Nữ Chân dò xét, mỗi khi đến một chỗ, ban đêm thì nhất định phải cùng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp qua đêm, không hỏi cô gái kia có trượng phu hay không hoặc có thân phận như thế nào? Nếu như từ chối, cả nhà liền bị tịch thu tài sản rồi bị giết. Tộc Nữ Chân Không chịu nổi khuất nhục, trải qua thời gian dài mọi người trong lòng đều căm phẫn, giống như một núi lửa, chỉ cần một mồi lửa liền bùng nổ, mà Lý Nguyên Hạo chỉ là nắm giữ thời cơ, đốt lửa thế thôi.
"Thật thê thảm đó!" Tiểu Tiểu rù rì nói.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn trầm mặc không nói.
"Lý Nguyên Hạo muốn các ngươi bắt trói ta?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn có chút xấu hổ gật đầu:” Hắn nói bắt trói Hằng Vương phi, Hằng Vương sẽ không dám điều động binh mã tới tấn công, sau đó, chúng ta có thể cùng Liêu quốc nói điều kiện “
"Hừ! Tên bỉ ổi kia quỷ kế đa đoan khó mà lường được, Yến Ẩn là bạn tốt của hắn, nhưng hắn lại không biết xấu hổ! Cho dù hắn thật sự mang ta đi, thì ta tình nguyện chết cũng không để hắn được toại nguyện!" Tiểu Tiểu tức giận nói.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn ảo não thở dài một hơi:” Thật ra thì, ta đã sớm hối hận vì bắt trói ngươi, ngươi là từ Tống triều tới, chuyện của hai tộc một chút cũng không quan hệ đến ngươi, mà ngươi lại thiện lương ngây thơ như vậy, chúng ta thật sự không nên kéo ngươi xuống nước, chỉ là ta..." Hắn lại thở dài một tiếng:” Không biết nên làm sao kết thúc việc này đây!"
Nghe vậy, con ngươi linh hoạt của Tiểu Tiểu chuyển chuyển không ngừng:” Như vậy đi! Ta sẽ theo các ngươi đến Bộ Lạc Nữ Chân, bởi vì ta nghĩ ở đó chắc vui lắm, sau đó, để cho Yến Ẩn tới tìm ta, chúng ta sẽ làm cho hắn xem một chút tình huống bi thảm về tộc Nữ Chân, đem tất cả trách nhiệm đẩy trả lại cho hắn! Ai bảo hắn là Hằng Vương, nếu phái quan viên để ý tới các ngươi, thì hắn phải có trách nhiệm quan tâm đến cuộc sống của các ngươi! Có đúng không?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn giật mình nhìn nàng.
"Ngươi yên tâm, ta bảo đảm hắn sẽ không trách tội các ngươi, vả lại ta còn không trách tội đâu! Ta muốn nhìn xem hắn làm Hằng Vương kiểu gì mà để bên trong lãnh thổ một nước có dân tộc phải chịu cuộc sống thê thảm như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết? Khốn kiếp! Làm sao được gả cho một tướng công vô dụng như vậy!
Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc mở to miệng.
Tiểu Tiểu nhìn thấy hình dạng của hắn, không khỏi le lưỡi cười:” Ha ha, nhất thời lỡ lời, nhất thời lỡ lời..."
Hoàn Nhan Duẫn Đôn từ từ khép miệng lại, thật sâu ngưng mắt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thì quang minh lỗi lạc nhìn lại hắn.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn đột nhiên hướng nàng làm trọng lễ:” Hoàn Nhan Duẫn Đôn đại biểu cho toàn bộ dân tộc Nữ Chân ở nơi này tạ ơn đại ân đại đức của Vương phi."
Tiểu Tiểu ngẩn ngơ:” Tại sao ngươi lại làm lễ? Đột nhiên đứng đắn như vậy, hại ta toàn thân nổi cả da gà!"
"Trải qua thời gian dài, Liêu quốc đối với dân tộc Nữ chân của chúng ta chỉ có cướp đoạt, khi dễ, chưa từng có người quan tâm đến chúng ta." Hoàn Nhan Duẫn Đôn lắc đầu:” Lại không nghĩ rằng người duy nhất chịu giúp ta, lại là người bị chúng ta bắt trói đến đây, ta thật không biết phải làm như thế nào..."
"Hắc! Đừng làm ra bộ dáng như vậy!" Tiểu Tiểu phất mạnh tay:” Nếu ngươi còn như vậy, chuyện gì ta cũng mặc kể đó!"
"Vương phi..."
"Như vậy đi! Nếu thật sự cảm kích ta... Hắc hắc! Vậy mang ta đi vui đùa một chút, ở chỗ các ngươi nếu có cuộc thi hoặc hoạt động gì đó thì cho ta tham gia cngf? Ta đến Liêu quốc hơn một năm, kết quả tranh tài cái gì cũng không được tham gia, hại thân thủ ta không có đất dụng võ!" Tiểu Tiểu lẩm bẩm oán trách:” Chỉ bằng điểm này, Yến Ẩn nên nếm thử tư vị nóng lòng này, hừ hừ! Báo ứng, báo ứng!"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn cố gắng nhịn cười. Tiểu vương phi thật khả ái, khó trách Gia Luật Long Khánh coi nàng như bảo bối! Hơn nữa còn là kẻ dở hơi!:” Trên đường đi, ta cùng tộc nhân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Hoàn Nhan Duẫn Đôn liếc thấy Lý Nguyên Hạo một bên nhìn bọn họ với ánh mắt tối tăm ghen ghét."Chờ đến Giang Châu, là có thể bỏ rơi hắn." Hoàn Nhan Duẫn Đôn khẽ nói với Tiểu Tiểu.
"Giang Châu?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái:” Ở đó có náo nhiệt không?
Hoàn Nhan Duẫn Đôn thuận miệng đáp:” Hoàn hảo, bất quá, không có náo nhiệt như ở Liêu quốc..."
Tiểu Tiểu không nói lời nào, chẳng qua là dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn.
"Trời! Vương phi nương nương, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt với hắn, nói ra nguyện vọng của nàng.
"Đừng nói nhiều! Chúng ta bây giờ còn không mau nhanh lên, ta còn muốn đi khắp nơi du ngoạn?
Tiểu Tiểu một bộ đáng thương.
"Vương phi nương nương, ngươi phải thông cảm chúng ta! Phủ Hoàng Long là Liêu quốc biên cảnh trọng trấn, nếu như..."
Viền nước mắt hiện lên ở trong mắt nàng, lã chã ướt át.
"Ai!" Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở dài một tiếng:” Vậy chúng ta đi thôi." Hắn rốt cục bất đắc dĩ đáp ứng.
"Theo dấu chân này thoạt nhìn, dường như bọn họ đi phủ Hoàng Long." Vương Tư Ôn có chút kinh ngạc nói.
"Làm sao có thể? Chạy xa như vậy sau đó tự chui đầu vào lưới!" Liệt Lỗ Cốc phản bác nói.
"Trốn?" Gia Luật Long Hữu rù rì nói:” Bản thân ta cảm thấy bọn họ không giống là đang trốn, ngược lại giống như là đang du sơn ngoạn thủy."
"Nhưng, Vương gia, tất cả dấu vết đều cho thấy bọn họ đi về phía Phủ Hoàng Long." Tịch Cát nói.
"Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Di Lý Cát lẩm bẩm nói.
Giờ phút này, sáu người đang đứng ở trong sơn động mà bọn người Hoàn Nhan Duẫn Đôn mới rời đi một ngày trước nghiên cứu thảo luận.
"Có thể hay không cố ý muốn dẫn chúng ta tới ngã ba?" Liệt Lỗ Cốc suy đoán nói.
Vương Tư Ôn cẩn thận tìm tòi một lần nữa. "Ta tìm không được dấu chân thứ hai."
"Hoặc là tới nửa đường sau lại đi vòng?" Tịch Cát cũng phỏng đoán.
"Tại sao phải phiền phức như vậy? Còn không phải đều bị chúng ta đuổi theo, ngược lại sẽ làm chậm trễ hành trình của bọn họ." Di Lý Cát nói.
"Làm chậm trễ hành trình bọn họ? Gia Luật Long Hữu reo lên. "Bọn họ đi chậm giống như bò, còn có thể chậm nữa sao?"
Một bên Gia Luật Long Khánh vẫn trầm ngâm không nói.
"Hoặc là chúng ta chia binh làm hai đường. Một đường hướng Phủ Hoàng Long, một đường chạy thẳng tới Hoàn Nhan bộ tộc. Liệt Lỗ Cốc đề nghị nói.
"Không tốt." Vương Tư Ôn phản đối:” Nếu là lực lượng phân tán, cho dù đuổi theo kịp căn bản cũng không thể chọn lựa bất kỳ hành động nào? Huống chi, chúng ta phân làm hai ngã thì phải liên lạc như thế nào? Nếu sau khi liên lạc xong mà chúng ta chưa hội họp với nhau, nhưng bọn họ lại đi đâu mất thì tính sao?
"Bọn họ cho tới bây giờ không hề chạy đi!" Gia Luật Long Hữu lẩm bẩm:” Vẫn luôn đi chậm như vậy!"
Gia Luật Long Khánh liếc hắn một cái. "Ngươi cho rằng bọn họ không trốn đi?"
Gia Luật Long Hữu nhún nhún vai. "Lúc ta đang lẩn trốn thục mạng cũng sẽ không nhàn nhã đi chơi như vậy, loại biện pháp trốn này giống như là..."
"Cái gì?"
Gia Luật Long Hữu chớp mắt mấy cái, nói ra kinh người:” Hằng Vương phi của chúng ta đang đi dạo đường lớn!"
Được xưng là đông trại của Khiết Đan, phủ Hoàng Long ( nay là Cát Lâm nông an huyện), Liêu quốc xây phủ ở biển Bột Hải là nơi đóng quân chủ yếu của Liêu quốc để đề phòng các bộ lạc khác làm phản. Nơi này ngoại trừ người Liêu, còn có người ở biển Bột Hải biển, người Nữ chân cùng người Hán, ngoài ra còn có người Thiết ly, Đột vểnh cùng Đảng Hạng Chờ là các dân tộc thiểu số, các nước phong tục hỗn tạp, lại bất đồng ngôn ngữ dân tộc, vì vậy, hết thẩy tụ hội hoặc giao dịch, đều dùng Hán ngữ làm tiếng nói thông dụng để giao tiếp.
Để tránh cho người để ý, Tiểu Tiểu phải dùng khăn lụa che lại nửa mặt chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn, mà Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì khuôn mặt bất đắc dĩ cùng các tộc nhân hộ vệ đang ở cùng chủ quán cò kè mặc cả sau lưng nàng, đến bây giờ hắn vẫn không rõ tình hình làm sao lại biến thành như vậy? Ngay từ mấy ngày trước, hắn nên trở lại bộ tộc cùng phụ thân mở hội nghị khẩn cấp, nhưng kết quả hắn bây giờ còn ở lại chỗ này theo nàng mua áo da?
Tiểu Tiểu mặt nhăn nhó bướng bỉnh nói:” Ngươi muốn biết?"
"Dĩ nhiên."
Tiểu Tiểu ngồi dậy:” Tốt, chúng ta tới trao đổi, ta cho ngươi biết tại sao ta không lo lắng, thì ngươi cũng phải nói cho ta biết tại sao muốn bắt ta, ta không tin ngươi cùng Lý Nguyên Hạo đồng lõa, bởi vì ngươi không giống loại người này." Nàng nhìn bộ dạng Hoàn Nhan Duẫn Đôn đoan chính, vẻ mặt chính khí, tuyệt không giống như phường trộm chó trộm gà.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn suy nghĩ một chút, mới trả lời:” Được."
"Ta không lo lắng có ba nguyên nhân: Thứ nhất, Yến Ẩn sẽ đến cứu ta. Thứ hai, ta muốn nhân cơ hội này ở bên ngoài dạo chơi cho thống khoái. Ngươi không biết, Yến Ẩn luôn nhìn ta chằm chằm, có hắn đi theo, chỗ nào cũng không để cho ta đi, ta thật buồn bực, thật đáng thương!" Tiểu Tiểu thừa cơ oán trách Gia Luật Long Khánh bá đạo.
"Thì ra là như thế." Hoàn Nhan Duẫn Đôn lẩm bẩm nói. "Nếu là hắn, cũng sẽ nhìn nàng chằm chằm."
"Thứ ba..."Nàng thần bí nhìn trái nhìn phải, xác định không ai chú ý mới đi đến bên cạnh Hoàng Nhan Duẫn Đôn thấp giọng nói:” Nguyên nhân thứ ba chính là..." Đột nhiên, nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng thấy, đem một phen tinh quang lóe sáng tiểu chủy thủ đặt trên gáy của Hoàn Nhan Duẫn Đôn, làm Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói:” Ta có võ công. Thử nghĩ xem, tướng công của ta là đệ nhất cao thủ Đại Liêu, ta làm sao có thể để cho người khác chê cười chứ?" Nàng từ từ thu hồi tiểu chủy thủ, để trở về bên trong giày.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở hổn hển hai cái, vẫn còn không dám tin nhìn chằm chằm nàng. "Ngươi... Ngươi không phải từ Đại Tống gả tới sao? Làm sao lại có võ công?
Tiểu Tiểu nhún nhún vai."Cha cùng các ca ca của ta đều là võ tướng, coi như là học trộm, cũng có thể trộm hai tay!"
"A! Thì ra là như vậy." Hoàn Nhan Duẫn Đôn gật đầu.
Tiểu Tiểu nằm lại trên mặt đất:” Sau đó, Yến Ẩn lại dùng một bộ đao pháp cùng một bộ khinh công trao đổi với ta là phải ở trong nhà biết điều một chút chờ sinh, mà lúc hắn đang luyện kiếm, ta còn học trộm của hắn một bộ kiếm pháp... Hắc hắc, ta cứ len lén học một ít, sớm muộn gì tất cả võ công của hắn cũng sẽ bị ta học hết, đến lúc đó ta cũng sẽ trở thành võ lâm cao thủ."Nàng đắc ý cười.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn há miệng cứng lưỡi nhìn nàng chằm chằm.
"Tốt lắm, còn ngươi vì sao lại bắt ta?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn định thần, hơi nghĩ một lát mới nói:” Có một nửa là bị Lý Nguyên Hạo lừa, mà một nửa khác còn lại là vạn bất đắc dĩ."
"Vạn bất đắc dĩ?" Tiểu Tiểu vừa ngồi dậy, hai tay ôm hai đầu gối."Nói như thế nào?"
"Cái này nói rất dài dòng."
"Vậy ngươi cứ chầm chậm nói, dù sao chúng ta cũng dư thời gian."
Dân tộc Nữ Chân tộc cư ngụ ở Bạch Sơn Hắc Thủy, từ xưa luôn bị Liêu quốc khi dễ cùng giày xéo. Hàng năm, phải tiến cống cho Liêu quốc nhân sâm, mật sáp, là vật phẩm quý giá ở Bắc Châu. Quan viên Liêu quốc được phái đến cũng thường chiếm đoạt mạnh với tộc nhân ở tộc Nữ Chân, nếu có phản kháng, nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì tàn phế. Mà Liêu quốc Quốc chủ còn thường đến chỗ họ săn bắt, câu cá, ăn uống thả cửa, sau đó lấy săn bắn làm thú vui, lúc gần đi còn muốn bọn họ cống hiến thịt hươu nai, chó hoang, cá trắng, chuột cùng các loại chim quý thú lạ, nếu có vi phạm, nhẹ thì gặp phải đòn roi, nặng thì bị đưa vào nhà giam, thậm chí đầu phải dọn nhà.
Càng làm Nữ Chân tộc nhân không chịu chính là định kỳ phải tiến cống Liêu quốc chim biển Đông Thanh, khiến cho người Nữ chân một năm bốn mùa đều phải mạo hiểm đến nỗi tánh mạng bị nguy hiểm đi bắt, lại phải đúng hạn đem loại chim quý hiếm này đưa đến kinh đô ở Liêu quốc, còn phải đặc biệt xây dựng một cái ưng đường, vì thế, dân tộc Nữ chân đã hy sinh rất nhiều người.
Làm dân tộc Nữ Chân khó có thể chịu được nhất chính là Liêu quốc định kỳ phái quan viên đến các Bộ Lạc tộc Nữ Chân dò xét, mỗi khi đến một chỗ, ban đêm thì nhất định phải cùng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp qua đêm, không hỏi cô gái kia có trượng phu hay không hoặc có thân phận như thế nào? Nếu như từ chối, cả nhà liền bị tịch thu tài sản rồi bị giết. Tộc Nữ Chân Không chịu nổi khuất nhục, trải qua thời gian dài mọi người trong lòng đều căm phẫn, giống như một núi lửa, chỉ cần một mồi lửa liền bùng nổ, mà Lý Nguyên Hạo chỉ là nắm giữ thời cơ, đốt lửa thế thôi.
"Thật thê thảm đó!" Tiểu Tiểu rù rì nói.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn trầm mặc không nói.
"Lý Nguyên Hạo muốn các ngươi bắt trói ta?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn có chút xấu hổ gật đầu:” Hắn nói bắt trói Hằng Vương phi, Hằng Vương sẽ không dám điều động binh mã tới tấn công, sau đó, chúng ta có thể cùng Liêu quốc nói điều kiện “
"Hừ! Tên bỉ ổi kia quỷ kế đa đoan khó mà lường được, Yến Ẩn là bạn tốt của hắn, nhưng hắn lại không biết xấu hổ! Cho dù hắn thật sự mang ta đi, thì ta tình nguyện chết cũng không để hắn được toại nguyện!" Tiểu Tiểu tức giận nói.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn ảo não thở dài một hơi:” Thật ra thì, ta đã sớm hối hận vì bắt trói ngươi, ngươi là từ Tống triều tới, chuyện của hai tộc một chút cũng không quan hệ đến ngươi, mà ngươi lại thiện lương ngây thơ như vậy, chúng ta thật sự không nên kéo ngươi xuống nước, chỉ là ta..." Hắn lại thở dài một tiếng:” Không biết nên làm sao kết thúc việc này đây!"
Nghe vậy, con ngươi linh hoạt của Tiểu Tiểu chuyển chuyển không ngừng:” Như vậy đi! Ta sẽ theo các ngươi đến Bộ Lạc Nữ Chân, bởi vì ta nghĩ ở đó chắc vui lắm, sau đó, để cho Yến Ẩn tới tìm ta, chúng ta sẽ làm cho hắn xem một chút tình huống bi thảm về tộc Nữ Chân, đem tất cả trách nhiệm đẩy trả lại cho hắn! Ai bảo hắn là Hằng Vương, nếu phái quan viên để ý tới các ngươi, thì hắn phải có trách nhiệm quan tâm đến cuộc sống của các ngươi! Có đúng không?"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn giật mình nhìn nàng.
"Ngươi yên tâm, ta bảo đảm hắn sẽ không trách tội các ngươi, vả lại ta còn không trách tội đâu! Ta muốn nhìn xem hắn làm Hằng Vương kiểu gì mà để bên trong lãnh thổ một nước có dân tộc phải chịu cuộc sống thê thảm như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết? Khốn kiếp! Làm sao được gả cho một tướng công vô dụng như vậy!
Hoàn Nhan Duẫn Đôn kinh ngạc mở to miệng.
Tiểu Tiểu nhìn thấy hình dạng của hắn, không khỏi le lưỡi cười:” Ha ha, nhất thời lỡ lời, nhất thời lỡ lời..."
Hoàn Nhan Duẫn Đôn từ từ khép miệng lại, thật sâu ngưng mắt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thì quang minh lỗi lạc nhìn lại hắn.
Hoàn Nhan Duẫn Đôn đột nhiên hướng nàng làm trọng lễ:” Hoàn Nhan Duẫn Đôn đại biểu cho toàn bộ dân tộc Nữ Chân ở nơi này tạ ơn đại ân đại đức của Vương phi."
Tiểu Tiểu ngẩn ngơ:” Tại sao ngươi lại làm lễ? Đột nhiên đứng đắn như vậy, hại ta toàn thân nổi cả da gà!"
"Trải qua thời gian dài, Liêu quốc đối với dân tộc Nữ chân của chúng ta chỉ có cướp đoạt, khi dễ, chưa từng có người quan tâm đến chúng ta." Hoàn Nhan Duẫn Đôn lắc đầu:” Lại không nghĩ rằng người duy nhất chịu giúp ta, lại là người bị chúng ta bắt trói đến đây, ta thật không biết phải làm như thế nào..."
"Hắc! Đừng làm ra bộ dáng như vậy!" Tiểu Tiểu phất mạnh tay:” Nếu ngươi còn như vậy, chuyện gì ta cũng mặc kể đó!"
"Vương phi..."
"Như vậy đi! Nếu thật sự cảm kích ta... Hắc hắc! Vậy mang ta đi vui đùa một chút, ở chỗ các ngươi nếu có cuộc thi hoặc hoạt động gì đó thì cho ta tham gia cngf? Ta đến Liêu quốc hơn một năm, kết quả tranh tài cái gì cũng không được tham gia, hại thân thủ ta không có đất dụng võ!" Tiểu Tiểu lẩm bẩm oán trách:” Chỉ bằng điểm này, Yến Ẩn nên nếm thử tư vị nóng lòng này, hừ hừ! Báo ứng, báo ứng!"
Hoàn Nhan Duẫn Đôn cố gắng nhịn cười. Tiểu vương phi thật khả ái, khó trách Gia Luật Long Khánh coi nàng như bảo bối! Hơn nữa còn là kẻ dở hơi!:” Trên đường đi, ta cùng tộc nhân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Hoàn Nhan Duẫn Đôn liếc thấy Lý Nguyên Hạo một bên nhìn bọn họ với ánh mắt tối tăm ghen ghét."Chờ đến Giang Châu, là có thể bỏ rơi hắn." Hoàn Nhan Duẫn Đôn khẽ nói với Tiểu Tiểu.
"Giang Châu?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái:” Ở đó có náo nhiệt không?
Hoàn Nhan Duẫn Đôn thuận miệng đáp:” Hoàn hảo, bất quá, không có náo nhiệt như ở Liêu quốc..."
Tiểu Tiểu không nói lời nào, chẳng qua là dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn.
"Trời! Vương phi nương nương, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt với hắn, nói ra nguyện vọng của nàng.
"Đừng nói nhiều! Chúng ta bây giờ còn không mau nhanh lên, ta còn muốn đi khắp nơi du ngoạn?
Tiểu Tiểu một bộ đáng thương.
"Vương phi nương nương, ngươi phải thông cảm chúng ta! Phủ Hoàng Long là Liêu quốc biên cảnh trọng trấn, nếu như..."
Viền nước mắt hiện lên ở trong mắt nàng, lã chã ướt át.
"Ai!" Hoàn Nhan Duẫn Đôn thở dài một tiếng:” Vậy chúng ta đi thôi." Hắn rốt cục bất đắc dĩ đáp ứng.
"Theo dấu chân này thoạt nhìn, dường như bọn họ đi phủ Hoàng Long." Vương Tư Ôn có chút kinh ngạc nói.
"Làm sao có thể? Chạy xa như vậy sau đó tự chui đầu vào lưới!" Liệt Lỗ Cốc phản bác nói.
"Trốn?" Gia Luật Long Hữu rù rì nói:” Bản thân ta cảm thấy bọn họ không giống là đang trốn, ngược lại giống như là đang du sơn ngoạn thủy."
"Nhưng, Vương gia, tất cả dấu vết đều cho thấy bọn họ đi về phía Phủ Hoàng Long." Tịch Cát nói.
"Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Di Lý Cát lẩm bẩm nói.
Giờ phút này, sáu người đang đứng ở trong sơn động mà bọn người Hoàn Nhan Duẫn Đôn mới rời đi một ngày trước nghiên cứu thảo luận.
"Có thể hay không cố ý muốn dẫn chúng ta tới ngã ba?" Liệt Lỗ Cốc suy đoán nói.
Vương Tư Ôn cẩn thận tìm tòi một lần nữa. "Ta tìm không được dấu chân thứ hai."
"Hoặc là tới nửa đường sau lại đi vòng?" Tịch Cát cũng phỏng đoán.
"Tại sao phải phiền phức như vậy? Còn không phải đều bị chúng ta đuổi theo, ngược lại sẽ làm chậm trễ hành trình của bọn họ." Di Lý Cát nói.
"Làm chậm trễ hành trình bọn họ? Gia Luật Long Hữu reo lên. "Bọn họ đi chậm giống như bò, còn có thể chậm nữa sao?"
Một bên Gia Luật Long Khánh vẫn trầm ngâm không nói.
"Hoặc là chúng ta chia binh làm hai đường. Một đường hướng Phủ Hoàng Long, một đường chạy thẳng tới Hoàn Nhan bộ tộc. Liệt Lỗ Cốc đề nghị nói.
"Không tốt." Vương Tư Ôn phản đối:” Nếu là lực lượng phân tán, cho dù đuổi theo kịp căn bản cũng không thể chọn lựa bất kỳ hành động nào? Huống chi, chúng ta phân làm hai ngã thì phải liên lạc như thế nào? Nếu sau khi liên lạc xong mà chúng ta chưa hội họp với nhau, nhưng bọn họ lại đi đâu mất thì tính sao?
"Bọn họ cho tới bây giờ không hề chạy đi!" Gia Luật Long Hữu lẩm bẩm:” Vẫn luôn đi chậm như vậy!"
Gia Luật Long Khánh liếc hắn một cái. "Ngươi cho rằng bọn họ không trốn đi?"
Gia Luật Long Hữu nhún nhún vai. "Lúc ta đang lẩn trốn thục mạng cũng sẽ không nhàn nhã đi chơi như vậy, loại biện pháp trốn này giống như là..."
"Cái gì?"
Gia Luật Long Hữu chớp mắt mấy cái, nói ra kinh người:” Hằng Vương phi của chúng ta đang đi dạo đường lớn!"
Được xưng là đông trại của Khiết Đan, phủ Hoàng Long ( nay là Cát Lâm nông an huyện), Liêu quốc xây phủ ở biển Bột Hải là nơi đóng quân chủ yếu của Liêu quốc để đề phòng các bộ lạc khác làm phản. Nơi này ngoại trừ người Liêu, còn có người ở biển Bột Hải biển, người Nữ chân cùng người Hán, ngoài ra còn có người Thiết ly, Đột vểnh cùng Đảng Hạng Chờ là các dân tộc thiểu số, các nước phong tục hỗn tạp, lại bất đồng ngôn ngữ dân tộc, vì vậy, hết thẩy tụ hội hoặc giao dịch, đều dùng Hán ngữ làm tiếng nói thông dụng để giao tiếp.
Để tránh cho người để ý, Tiểu Tiểu phải dùng khăn lụa che lại nửa mặt chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn, mà Hoàn Nhan Duẫn Đôn thì khuôn mặt bất đắc dĩ cùng các tộc nhân hộ vệ đang ở cùng chủ quán cò kè mặc cả sau lưng nàng, đến bây giờ hắn vẫn không rõ tình hình làm sao lại biến thành như vậy? Ngay từ mấy ngày trước, hắn nên trở lại bộ tộc cùng phụ thân mở hội nghị khẩn cấp, nhưng kết quả hắn bây giờ còn ở lại chỗ này theo nàng mua áo da?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook