Dụ Chàng Cắn Câu
-
Chương 4-1
Vừa chạy một chuyến đến Hứng Thiên điện, Gia Luật Long Khánh phải giải quyết xong chuyện Tiêu Thái hậu muốn thay hắn cưới trắc phi.
"Xin mẫu hậu chuyển cáo Hoàng thượng, ta có một mình Tiểu Tiểu như vậy đủ rồi, cái gì trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm tất cả đều miễn đi. Nếu là Hoàng thượng không có chuyện gì lại muốn cho ta thêm phiền toái, đừng trách ta không nói trước, ta nhất định sẽ kháng mệnh! Mẫu hậu, ngài cũng đừng ép ta mang theo Tiểu Tiểu trốn khỏi Mông Cổ đó!" Vừa gặp Tiêu Thái hậu Gia Luật Long Khánh đã nói ra nguyện ý của mình!
Gia Luật Long Khánh đi không sao, Hằng Vương đi cũng không sao, nhưng Chấn Thiên tướng quân không thể đi, binh mã thiên hạ Đại nguyên soái càng không thể đi!
Tiêu Thái hậu nhìn ra được sự kiên quyết của con mình, cũng nhìn ra con mình là người si tình, cho nên, nàng rốt cục gật đầu đáp ứng, dù sao nàng còn có một Tề Vương Gia Luật Long Hữu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thái Hậu Gia Luật Long Khánh kéo Tiểu Tiểu đi tới thường võ điện cùng Gia Luật Long Hữu, Y Oa Tô chơi đánh cầu một chút, mà đáng thương cho Gia Luật Long Hữu, giờ phút này vẫn còn không biết mình đã thành người chết thế cho Gia Luật Long Khánh, còn cao hứng phấn chấn, ồn ào hẹn ngày mai tiếp tục đấu cầu.
"Xin lỗi, ngày mai trong cung có Diệp Tử diễn, ta muốn mang Tiểu Tiểu đi xem một lần."
Diệp Tử diễn là trò tiêu khiển từ Đại Tống lưu truyền đến đất bắc, ở trong cung được hoan nghênh vô cùng, không chỉ các cung nữ thích, Hậu cung phi tần, Hoàng đế cũng rất thích. Khiến cho Tiểu Tiểu rất vui vẻ, nhưng Gia Luật Long Khánh biết những thứ này còn chưa đủ, hắn chẳng những nghĩ muốn buộc thân thể nàng, còn muốn buộc cả lòng của nàng. Hắn biết nàng thương hắn, nhưng hắn cũng muốn nàng yêu cả cuộc sống xung quanh hắn, như vậy mới có thể bảo đảm hắn vĩnh viễn sẽ không mất đi nàng.
Dân du mục phương bắc lấy săn bắn là sở trường, thuật cỡi ngựa cùng bắn nghệ kỹ thuật cao thấp có thể quyết định địa vị của một người ở trong một quần thể, chẳng những hoàng đế, ngay cả hậu phi cung tần đều tinh thông, còn các đại thần hoặc bình dân càng không cần phải nói, vì vậy người dân ở Liêu quốc không ai không tinh thông cỡi ngựa bắn cung. Du săn có thể nói là một loại hình thức của Liêu quốc chọn người có bản lĩnh để giúp nước nhà, đây là phương pháp mà Gia Luật Long Khánh muốn Tiểu Tiểu yêu cuộc sống ở Liêu quốc.
Những cô gái Trung Nguyên bình thường là đại môn không ra, cổng trong không mại, chỉ có những phụ nữ gia cảnh bần hàn mới vì cuộc sống mà bất đắc dĩ xuất đầu lộ diện. Ở Trung Nguyên nam nhân mới có thể luyện võ cỡi ngựa, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà núp trong khuê phòng thêu; Nam nhân có thể ra ngoài xông xáo, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà mà lo việc bếp núc nấu cơm rồi đợi chồng về, mà...quy củ này đem Tiểu Tiểu có cá tính hoạt bát cảm thấy bị trói buộc không thể động đậy, kêu khổ thấu trời, suốt ngày chỉ có thể lén lén lút lút đi theo phía sau huynh trưởng, sau đó liền bị phụ mẫu mắng chửi.
Song ở Liêu quốc thì khác, ở đây nam nữ đều có thể cỡi ngựa luyện võ, chỉ cần có thể hoàn thành chức trách của mình, nữ nhân nhà nghĩ ra cửa đi dạo một chút cũng sẽ không có người ngăn cản, mà thế lại vừa vặn hợp tính tình của Tiểu Tiểu.
Tháng ba ở Liêu quốc đang vui mừng giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày lễ, bởi vì trước ngày lễ khánh, Liêu thánh tông đang ở nơi săn bắn liền cấp tốc trở về đầu tiên triệu kiến đương nhiên chính là Hằng Vương cùng tân vương phi của hắn.
"Trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm cũng không cần?" Liêu thánh tông hỏi như thế, chắc là Tiêu Thái hậu đã đem những lời thanh minh lúc trước của Gia Luật Long Khánh nói cho hắn biết.
"Toàn bộ miễn! Sau này ít tới tìm ta phiền toái, ta nghe nói Mông Cổ trời trong xanh không khí trong lành đất đai rộng rãi, đang muốn tìm cơ hội đi đến đó xem có thật như lời đồn hay không, ngươi cũng đừng cho ta cơ hội đi đến đó, ta đi sẽ không trở về!" Gia Luật Long Khánh cảnh cáo nói.
Thánh tông Gia Luật Long Tự vỗ vỗ đầu vai đệ đệ. "Ta hiểu được, dù sao còn có lão Tam!" Cũng khó trách đệ đệ sẽ có loại phản ứng này, nếu như hắn biết gả tới là một Đại mỹ nhân như vậy hắn đã sớm ra mặt hy sinh rồi, sao còn đến phiên Gia Luật Long Khánh kia chứ!
Trong điện ấm áp chung quanh rộng rãi, cho nên không cần mang mũ, mà Tiểu Tiểu kể từ khi ra mắt Thánh tông đứng dậy sau, vẫn núp ở phía sau Long Khánh buồn cười không dứt.
Gia Luật Long Khánh nghiêng đầu nhìn xuống Tiểu Tiểu, chỉ thấy nàng toàn thân phát run "Tiểu Tiểu, làm sao vậy?"
"Hắn... Hắn... Đầu..." Gia Luật Long Khánh lập tức minh bạch ý của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn Thánh tông Gia Luật Long Tự một cái —— một đầu trọc lớn, tai hai bên thái dương để một nhúm tóc dài tới trước ngực, phía trên còn buộc mấy tiểu nơ con bướm màu sắc rực rỡ.
Để tránh Tiểu Tiểu làm ra chuyện luống cuống, Gia Luật Long Khánh gấp gáp hướng Thánh tông cáo lui ngay sau đó lôi kéo Tiểu Tiểu bước nhanh ra điện, song không đầy một lát, Thánh tông liền nghe được tiếng cuồng tiếu của Tiểu Tiểu từ ngoài điện truyền vào. "Nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Thánh tông mờ mịt tự hỏi.
Trong ba ngày lễ ở Liêu quốc, có các hạng mục tranh tài nhưng người tham gia nhiều nhất là hạng mục cưỡi săn, thật là hỗn loạn khiến cho người ta hoa mắt. Trừ những hoạt động ở trong cung, ngoài thành lại càng phi thường náo nhiệt, Tiểu Tiểu dĩ nhiên không chịu bỏ qua. Sáng sớm Liêu Thánh Tông đến chỗ Tiêu Thái hậu thỉnh an, Tiểu Tiểu liền lôi kéo Gia Luật Long Khánh ra bên ngoài chạy, ngay cả Thánh tông đuổi theo để nói câu kế tiếp cũng không nghe thấy.
"Long Khánh, ngươi có bằng hữu... Tìm... ". Thánh tông lắc đầu:” Cả ngày tìm không ra người, vừa trông thấy liền nháy mắt một cái biến mất cũng không biết là chạy đi đâu, thật là kỳ cục!"
Tiêu Thái hậu cười híp mắt nói: "Đại khái là mang theo Tiểu Tiểu ở chung quanh ngoạn, Tiểu Tiểu thật là làm cho người thấy liền thích, vừa đáng yêu vừa ngây thơ, có nàng ở bên người, chữ buồn cũng không biết là viết như thế nào!
Thánh tông thở dài một hơi:” Hình như có người tìm đến hắn nhưng không thấy, liền tìm đến ta đây nhắn cho hắn, trời mới biết làm Hoàng thượng mà ngay cả đệ đệ của mình cũng khó gặp mặt một lần."
Tiêu Thái hậu nhíu mày "Ngươi nói người kia là Lý Nguyên Hạo?"
"Đúng vậy!" Thánh tông không thể làm gì nói:” Long Khánh mời người ta tới tham gia thịnh hội, người ta tới rồi, mà mình ngay cả bóng dáng cũng tìm không ra. Lý Nguyên Hạo nói hắn đi Hằng Vương phủ tìm Long Khánh nhưng không thấy, không thể làm gì khác hơn là tìm tới ta đây mà hỏi."
"Hắn bây giờ ở..."
"Hắn và a di của hắn trước chỗ ở của lão Nhị."
"A di?"Tiêu Thái hậu không giải thích được hỏi.
Thánh tông nâng chung trà lên uống một hớp:” Sử La nhi, tuy nói là a di của Lý Nguyên Hạo, nhưng tuổi so với hắn còn nhỏ hơn mới vừa mãn mười tám, mỹ lệ đoan trang, hiền thục cao quý, người nào cưới nàng thật là có phúc."
Tiêu Thái hậu nhiếu mày "Nếu nàng coi trọng Long Khánh, vậy thật hỏng bét!"
Thánh tông rùng mình:” Ngài là nói..."
"Lý Nguyên Hạo trước kia cũng đã tới rất nhiều lần, ngươi có từng gặp hắn mang theo người ở bên cạnh không? Nhưng lần này lại mang theo một cô gái tuổi còn trẻ chưa lập gia đình, vừa tới liền vội tìm Long Khánh, nghĩ thôi cũng đoán được dụng ý của hắn là gì rồi."
Thánh tông cau mày trầm ngâm nói:” Nếu là như thế, thì thật có chút phiền!
"Ừ! Nếu là hắn đơn thuần chỉ muốn lấy đám hỏi để hai bên gắn bó hữu hảo, thế thì dễ làm cứ hứa làm trắc phi cho Lão tam, hoặc là ngươi một mình thu lấy đi dù sao ngươi cũng nói ai cưới được nàng thật có phúc. Nếu nàng không muốn làm nhỏ, Nam viện Đại vương Ba Cổ Tế mới vừa tang vợ cũng có thể cưới nàng, nhưng nếu nàng liên tục không đồng ý, đệ đệ của hoàng hậu là Tiêu Địch nổi tiếng là người nghiêm khắc! Chỉ sợ là..."
"Tự nàng coi trọng?" Thánh tông nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Thái hậu gật đầu:” Ngươi tốt nhất trước cẩn thận tính toán lại, tránh cho lúc khước từ có vấn đề giống như Hổ Na." Nàng thở dài một hơi:” Đến bây giờ vẫn còn không dứt, suốt ngày bám lấy ta mà làm ầm ĩ muốn ta giúp nàng làm chủ. Ta nói cho nàng biết Long Khánh không chịu cưới nhỏ, để cho nàng tìm người khác gả đi, nhưng nàng lại chết sống cũng không chịu cứ nhất định là phải gả cho Long Khánh, ta cũng nhanh bị nàng làm phiền chết!"
Thánh tông trầm mặc nghĩ ngợi.
"À! Đúng rồi, lần này ngươi muốn chọn người nào gả đi?"
"Ta mới vừa trở về, còn chưa nghĩ tới chuyện này, không ngờ Lý Nguyên Hạo tới nhanh như vậy."
"Đối phương là ai?" Tiêu Thái hậu hỏi.
"Đường ca của Lý Nguyên Hạo."
Tiêu Thái hậu suy nghĩ một chút. "Hổ Na thì sao! Đem nàng gả đi, tránh cho ở lại chỗ này thêm phiền!"
"Nàng chịu không?" Thánh tông hoài nghi hỏi.
"Bất kể nàng có chịu hay không! Hoàng mệnh không thể trái, nàng không chịu thì có thể thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ sao?"
"Ta biết, nhưng là chỗ Ô Bất Lữ..."
Tiêu Thái hậu hiểu, Thánh tông không muốn đắc tội với nhà mẹ đẻ của mình, tránh cho nàng bị làm khó. "Giao cho ta, nếu là bên nhà mẹ ta, đương nhiên là để ta làm xử lý."
"Mẫu hậu thánh minh!" Thánh tông lúc này mới bật cười.
"Đi!" Tiêu Thái hậu cười mắng:” Ngươi mau thử nghĩ xem làm như thế nào ứng phó Lý Nguyên Hạo!"
"Nhi thần cẩn tuân ý chỉ!"
Ngoài thành mọi người chen chúc nhau đâu đâu cũng nhìn thấy cũng toàn là người, Tiểu Tiểu xinh xắn mặc dù cùng Gia Luật Long Khánh và hai hộ vệ bảo hộ, nhưng ở trong đám người Liêu quốc cao to lực lưỡng nàng vẫn bị chen chúc không thở nổi.
Gia Luật Long Khánh cảm thấy đau lòng không thôi, vội vàng mang nàng vào quán ăn lớn nhất ngoài thành để tránh né sóng người.
Một lát sau, bọn họ ngồi yên ở trên lầu gần cửa sổ, bên trong một phòng trang nhã. Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đồ trên bàn:” Đó là món gì vậy?" Nàng chỉ vào món thịt, rất giống....
"Không nên hỏi, ăn thử đi, không lừa ngươi đâu, món này ăn ngon lắm. Ta vốn tưởng rằng trong cung mới có, không nghĩ tới ngoài thành cũng có."
Tiểu Tiểu híp mắt, thanh âm trầm thấp:” Đây là món gì?"
"Xin mẫu hậu chuyển cáo Hoàng thượng, ta có một mình Tiểu Tiểu như vậy đủ rồi, cái gì trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm tất cả đều miễn đi. Nếu là Hoàng thượng không có chuyện gì lại muốn cho ta thêm phiền toái, đừng trách ta không nói trước, ta nhất định sẽ kháng mệnh! Mẫu hậu, ngài cũng đừng ép ta mang theo Tiểu Tiểu trốn khỏi Mông Cổ đó!" Vừa gặp Tiêu Thái hậu Gia Luật Long Khánh đã nói ra nguyện ý của mình!
Gia Luật Long Khánh đi không sao, Hằng Vương đi cũng không sao, nhưng Chấn Thiên tướng quân không thể đi, binh mã thiên hạ Đại nguyên soái càng không thể đi!
Tiêu Thái hậu nhìn ra được sự kiên quyết của con mình, cũng nhìn ra con mình là người si tình, cho nên, nàng rốt cục gật đầu đáp ứng, dù sao nàng còn có một Tề Vương Gia Luật Long Hữu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thái Hậu Gia Luật Long Khánh kéo Tiểu Tiểu đi tới thường võ điện cùng Gia Luật Long Hữu, Y Oa Tô chơi đánh cầu một chút, mà đáng thương cho Gia Luật Long Hữu, giờ phút này vẫn còn không biết mình đã thành người chết thế cho Gia Luật Long Khánh, còn cao hứng phấn chấn, ồn ào hẹn ngày mai tiếp tục đấu cầu.
"Xin lỗi, ngày mai trong cung có Diệp Tử diễn, ta muốn mang Tiểu Tiểu đi xem một lần."
Diệp Tử diễn là trò tiêu khiển từ Đại Tống lưu truyền đến đất bắc, ở trong cung được hoan nghênh vô cùng, không chỉ các cung nữ thích, Hậu cung phi tần, Hoàng đế cũng rất thích. Khiến cho Tiểu Tiểu rất vui vẻ, nhưng Gia Luật Long Khánh biết những thứ này còn chưa đủ, hắn chẳng những nghĩ muốn buộc thân thể nàng, còn muốn buộc cả lòng của nàng. Hắn biết nàng thương hắn, nhưng hắn cũng muốn nàng yêu cả cuộc sống xung quanh hắn, như vậy mới có thể bảo đảm hắn vĩnh viễn sẽ không mất đi nàng.
Dân du mục phương bắc lấy săn bắn là sở trường, thuật cỡi ngựa cùng bắn nghệ kỹ thuật cao thấp có thể quyết định địa vị của một người ở trong một quần thể, chẳng những hoàng đế, ngay cả hậu phi cung tần đều tinh thông, còn các đại thần hoặc bình dân càng không cần phải nói, vì vậy người dân ở Liêu quốc không ai không tinh thông cỡi ngựa bắn cung. Du săn có thể nói là một loại hình thức của Liêu quốc chọn người có bản lĩnh để giúp nước nhà, đây là phương pháp mà Gia Luật Long Khánh muốn Tiểu Tiểu yêu cuộc sống ở Liêu quốc.
Những cô gái Trung Nguyên bình thường là đại môn không ra, cổng trong không mại, chỉ có những phụ nữ gia cảnh bần hàn mới vì cuộc sống mà bất đắc dĩ xuất đầu lộ diện. Ở Trung Nguyên nam nhân mới có thể luyện võ cỡi ngựa, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà núp trong khuê phòng thêu; Nam nhân có thể ra ngoài xông xáo, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà mà lo việc bếp núc nấu cơm rồi đợi chồng về, mà...quy củ này đem Tiểu Tiểu có cá tính hoạt bát cảm thấy bị trói buộc không thể động đậy, kêu khổ thấu trời, suốt ngày chỉ có thể lén lén lút lút đi theo phía sau huynh trưởng, sau đó liền bị phụ mẫu mắng chửi.
Song ở Liêu quốc thì khác, ở đây nam nữ đều có thể cỡi ngựa luyện võ, chỉ cần có thể hoàn thành chức trách của mình, nữ nhân nhà nghĩ ra cửa đi dạo một chút cũng sẽ không có người ngăn cản, mà thế lại vừa vặn hợp tính tình của Tiểu Tiểu.
Tháng ba ở Liêu quốc đang vui mừng giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày lễ, bởi vì trước ngày lễ khánh, Liêu thánh tông đang ở nơi săn bắn liền cấp tốc trở về đầu tiên triệu kiến đương nhiên chính là Hằng Vương cùng tân vương phi của hắn.
"Trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm cũng không cần?" Liêu thánh tông hỏi như thế, chắc là Tiêu Thái hậu đã đem những lời thanh minh lúc trước của Gia Luật Long Khánh nói cho hắn biết.
"Toàn bộ miễn! Sau này ít tới tìm ta phiền toái, ta nghe nói Mông Cổ trời trong xanh không khí trong lành đất đai rộng rãi, đang muốn tìm cơ hội đi đến đó xem có thật như lời đồn hay không, ngươi cũng đừng cho ta cơ hội đi đến đó, ta đi sẽ không trở về!" Gia Luật Long Khánh cảnh cáo nói.
Thánh tông Gia Luật Long Tự vỗ vỗ đầu vai đệ đệ. "Ta hiểu được, dù sao còn có lão Tam!" Cũng khó trách đệ đệ sẽ có loại phản ứng này, nếu như hắn biết gả tới là một Đại mỹ nhân như vậy hắn đã sớm ra mặt hy sinh rồi, sao còn đến phiên Gia Luật Long Khánh kia chứ!
Trong điện ấm áp chung quanh rộng rãi, cho nên không cần mang mũ, mà Tiểu Tiểu kể từ khi ra mắt Thánh tông đứng dậy sau, vẫn núp ở phía sau Long Khánh buồn cười không dứt.
Gia Luật Long Khánh nghiêng đầu nhìn xuống Tiểu Tiểu, chỉ thấy nàng toàn thân phát run "Tiểu Tiểu, làm sao vậy?"
"Hắn... Hắn... Đầu..." Gia Luật Long Khánh lập tức minh bạch ý của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn Thánh tông Gia Luật Long Tự một cái —— một đầu trọc lớn, tai hai bên thái dương để một nhúm tóc dài tới trước ngực, phía trên còn buộc mấy tiểu nơ con bướm màu sắc rực rỡ.
Để tránh Tiểu Tiểu làm ra chuyện luống cuống, Gia Luật Long Khánh gấp gáp hướng Thánh tông cáo lui ngay sau đó lôi kéo Tiểu Tiểu bước nhanh ra điện, song không đầy một lát, Thánh tông liền nghe được tiếng cuồng tiếu của Tiểu Tiểu từ ngoài điện truyền vào. "Nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Thánh tông mờ mịt tự hỏi.
Trong ba ngày lễ ở Liêu quốc, có các hạng mục tranh tài nhưng người tham gia nhiều nhất là hạng mục cưỡi săn, thật là hỗn loạn khiến cho người ta hoa mắt. Trừ những hoạt động ở trong cung, ngoài thành lại càng phi thường náo nhiệt, Tiểu Tiểu dĩ nhiên không chịu bỏ qua. Sáng sớm Liêu Thánh Tông đến chỗ Tiêu Thái hậu thỉnh an, Tiểu Tiểu liền lôi kéo Gia Luật Long Khánh ra bên ngoài chạy, ngay cả Thánh tông đuổi theo để nói câu kế tiếp cũng không nghe thấy.
"Long Khánh, ngươi có bằng hữu... Tìm... ". Thánh tông lắc đầu:” Cả ngày tìm không ra người, vừa trông thấy liền nháy mắt một cái biến mất cũng không biết là chạy đi đâu, thật là kỳ cục!"
Tiêu Thái hậu cười híp mắt nói: "Đại khái là mang theo Tiểu Tiểu ở chung quanh ngoạn, Tiểu Tiểu thật là làm cho người thấy liền thích, vừa đáng yêu vừa ngây thơ, có nàng ở bên người, chữ buồn cũng không biết là viết như thế nào!
Thánh tông thở dài một hơi:” Hình như có người tìm đến hắn nhưng không thấy, liền tìm đến ta đây nhắn cho hắn, trời mới biết làm Hoàng thượng mà ngay cả đệ đệ của mình cũng khó gặp mặt một lần."
Tiêu Thái hậu nhíu mày "Ngươi nói người kia là Lý Nguyên Hạo?"
"Đúng vậy!" Thánh tông không thể làm gì nói:” Long Khánh mời người ta tới tham gia thịnh hội, người ta tới rồi, mà mình ngay cả bóng dáng cũng tìm không ra. Lý Nguyên Hạo nói hắn đi Hằng Vương phủ tìm Long Khánh nhưng không thấy, không thể làm gì khác hơn là tìm tới ta đây mà hỏi."
"Hắn bây giờ ở..."
"Hắn và a di của hắn trước chỗ ở của lão Nhị."
"A di?"Tiêu Thái hậu không giải thích được hỏi.
Thánh tông nâng chung trà lên uống một hớp:” Sử La nhi, tuy nói là a di của Lý Nguyên Hạo, nhưng tuổi so với hắn còn nhỏ hơn mới vừa mãn mười tám, mỹ lệ đoan trang, hiền thục cao quý, người nào cưới nàng thật là có phúc."
Tiêu Thái hậu nhiếu mày "Nếu nàng coi trọng Long Khánh, vậy thật hỏng bét!"
Thánh tông rùng mình:” Ngài là nói..."
"Lý Nguyên Hạo trước kia cũng đã tới rất nhiều lần, ngươi có từng gặp hắn mang theo người ở bên cạnh không? Nhưng lần này lại mang theo một cô gái tuổi còn trẻ chưa lập gia đình, vừa tới liền vội tìm Long Khánh, nghĩ thôi cũng đoán được dụng ý của hắn là gì rồi."
Thánh tông cau mày trầm ngâm nói:” Nếu là như thế, thì thật có chút phiền!
"Ừ! Nếu là hắn đơn thuần chỉ muốn lấy đám hỏi để hai bên gắn bó hữu hảo, thế thì dễ làm cứ hứa làm trắc phi cho Lão tam, hoặc là ngươi một mình thu lấy đi dù sao ngươi cũng nói ai cưới được nàng thật có phúc. Nếu nàng không muốn làm nhỏ, Nam viện Đại vương Ba Cổ Tế mới vừa tang vợ cũng có thể cưới nàng, nhưng nếu nàng liên tục không đồng ý, đệ đệ của hoàng hậu là Tiêu Địch nổi tiếng là người nghiêm khắc! Chỉ sợ là..."
"Tự nàng coi trọng?" Thánh tông nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Thái hậu gật đầu:” Ngươi tốt nhất trước cẩn thận tính toán lại, tránh cho lúc khước từ có vấn đề giống như Hổ Na." Nàng thở dài một hơi:” Đến bây giờ vẫn còn không dứt, suốt ngày bám lấy ta mà làm ầm ĩ muốn ta giúp nàng làm chủ. Ta nói cho nàng biết Long Khánh không chịu cưới nhỏ, để cho nàng tìm người khác gả đi, nhưng nàng lại chết sống cũng không chịu cứ nhất định là phải gả cho Long Khánh, ta cũng nhanh bị nàng làm phiền chết!"
Thánh tông trầm mặc nghĩ ngợi.
"À! Đúng rồi, lần này ngươi muốn chọn người nào gả đi?"
"Ta mới vừa trở về, còn chưa nghĩ tới chuyện này, không ngờ Lý Nguyên Hạo tới nhanh như vậy."
"Đối phương là ai?" Tiêu Thái hậu hỏi.
"Đường ca của Lý Nguyên Hạo."
Tiêu Thái hậu suy nghĩ một chút. "Hổ Na thì sao! Đem nàng gả đi, tránh cho ở lại chỗ này thêm phiền!"
"Nàng chịu không?" Thánh tông hoài nghi hỏi.
"Bất kể nàng có chịu hay không! Hoàng mệnh không thể trái, nàng không chịu thì có thể thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ sao?"
"Ta biết, nhưng là chỗ Ô Bất Lữ..."
Tiêu Thái hậu hiểu, Thánh tông không muốn đắc tội với nhà mẹ đẻ của mình, tránh cho nàng bị làm khó. "Giao cho ta, nếu là bên nhà mẹ ta, đương nhiên là để ta làm xử lý."
"Mẫu hậu thánh minh!" Thánh tông lúc này mới bật cười.
"Đi!" Tiêu Thái hậu cười mắng:” Ngươi mau thử nghĩ xem làm như thế nào ứng phó Lý Nguyên Hạo!"
"Nhi thần cẩn tuân ý chỉ!"
Ngoài thành mọi người chen chúc nhau đâu đâu cũng nhìn thấy cũng toàn là người, Tiểu Tiểu xinh xắn mặc dù cùng Gia Luật Long Khánh và hai hộ vệ bảo hộ, nhưng ở trong đám người Liêu quốc cao to lực lưỡng nàng vẫn bị chen chúc không thở nổi.
Gia Luật Long Khánh cảm thấy đau lòng không thôi, vội vàng mang nàng vào quán ăn lớn nhất ngoài thành để tránh né sóng người.
Một lát sau, bọn họ ngồi yên ở trên lầu gần cửa sổ, bên trong một phòng trang nhã. Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đồ trên bàn:” Đó là món gì vậy?" Nàng chỉ vào món thịt, rất giống....
"Không nên hỏi, ăn thử đi, không lừa ngươi đâu, món này ăn ngon lắm. Ta vốn tưởng rằng trong cung mới có, không nghĩ tới ngoài thành cũng có."
Tiểu Tiểu híp mắt, thanh âm trầm thấp:” Đây là món gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook