Đốt Thiên Tiên Đạo
-
20: Lòng Người Phức Tạp
Bất kể là Trần Thất hay Lục Hạo Chi cũng đều là người tinh mắt, có thể tự nhìn ra được Lý Đại Hoành là kẻ đầu sỏ của nhóm người này lại còn có chút suy nghĩ không thiện cảm với hai người.
Hai người cũng không nói lời nào, trên đường đi cũng không trò chuyện về việc này.
Mắt thấy đã đến ngoài cửa phủ Thái Thú, Trần Thất nhớ tới Vạn đại tiểu thư và đội giáp sĩ kia cũng không khỏi thầm nghĩ: “Làm việc thay cho Thái Thú bản quận, hẳn là không gặp được những người này? Huống chi Lạc Phụng có nói Vạn đại tiểu thư kia đã đi theo Thú Vương doanh gì đó rồi, đi núi Chú Ấn , chắc hẳn võ tướng kia cũng đi theo, tuyệt đối không nên đụng phải tên oan gia kia.”
Trần Thất và Lục Hạo Chi dẫn theo hơn mấy trăm thanh niên hung bạo này, vừa đứng ở ngoài cửa phủ Thái Thú, lập tức liền có binh sĩ canh giữ phủ đệ Quận Đô Lương thủ đến đây hỏi thăm.
Lục Hạo Chi dù sao cũng từng đọc sách mấy năm, cũng không hổ danh hiệu Song Âm tú tài, trong cử chỉ hơi có chút hơi thở nhã nhặn, khi hắn nói rõ lai lịch với binh sĩ giữ cửa phủ đệ Thái thú quận Đô Lương.
Những binh sĩ kia nghe được là người của bang Trúc Chi thì không chần chừ gì mà lập tức đi vào trong phủ Quận Đô Lương thủ thông báo.
Không lâu sau, Thái thú quận Đô Lương cùng với Vương Trường Sinh đi ra ngoài.
Trần Thất nhìn thấy một vị quan lớn đi cùng với lão đạo sĩ đêm hôm đó thì không khỏi giật mình thầm nghĩ: “Hỏng bét rồi, sao mà không nghĩ tới bị Lạc Phụng lừa cho tự chui đầu vào lưới, công việc lần này chẳng lẽ là có liên quan tới Thái thượng trưởng lão của Hòa Sơn Đạo?”
Trần Thất trong lòng nóng như lửa đốt hận không thể gặp lại Lạc Phụng, muốn cắm tên khốn nạn đã hãm hại mình thành khúc thịt rồi ném vào trong hố phân cho chết đuối.
Nhưng mà lúc này đã gặp mặt Vương Trường Sinh rồi, hắn cũng không dám bỏ chạy, như vậy chẳng khác nào tự tố mình có vấn đề rất lớn.
Trần Thất ở trong lòng thầm nói: “Có lẽ không có chuyện gì đâu, đêm hôm đó ta chưa từng lộ mặt với lão đạo sĩ này, chỉ là cùng với Độc Lâu Yêu đấu một lát, hắn cho dù có gieo Liên Tâm Cổ bên trong Độc Lâu Yêu, cũng chưa chắc có thể nhìn thấy gương mặt của ta.”
Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn hơn trăm tên thanh niên cường tráng này một cái, ngược lại có chút hài lòng.
Lão ta muốn những nam tử cường tráng này, lại là bởi vì năm đó lúc học nghệ ở Hòa Sơn đạo, ngẫu nhiên gặp được một vị người Ma gia trại.
Thuật luyện thi của Ma Gia trại nổi tiếng thiên hạ không có địch thủ, Vương Trường Sinh có chút hâm mộ, liền dùng bài thần chú tế luyện một món pháp khí của Hòa Sơn đạo đổi một chút pháp môn luyện thi thô thiển này, lần này muốn thử luyện trên cơ thể những người này.
Thái Thú quận Đô Lương cũng không biết Vương Trường Sinh có ý tưởng như vậy, bằng không thì cũng chưa chắc sẽ dám đồng ý loại chuyện này.
Pháp môn mà Vương Trường Sinh năm đó trao đổi được chính là thuật tế luyện hoạt thi, là bí mật không lưu truyền của Ma Gia trại.
Thuật luyện thi khác đều cần tìm xác chết tốt nhất, Hoạt Thi Chi Thuật này lại không cần mà trực tiếp có thể lấy người sống tế luyện.
Chẳng qua loại pháp môn tế luyện người sống này, cũng không tàn nhẫn như những gì nghe được, thực ra chính là một loại pháp môn tu luyện đặc biệt.
Cần phải chôn người sống xuống đất, chỉ chừa lại một lỗ để trao đổi không khí, mỗi ngày đổ nước thuốc bí truyền vào.
Cứ mỗi ba năm lại tu luyện một đợt, mỗi lần cần chôn sống một canh giờ, thời gian không giống nhau, nhanh thì một hai tháng cũng có thể dùng, chậm thì mấy năm, mười mấy năm mới có thể dùng.
Sau khi hoạt thi thành công, mặc dù mất đi sức sống, cũng không còn khả năng sinh con đẻ cái, những cảm giác như là ăn, sắc, đau, sướng như thế toàn bộ mất hết, nhưng có sức lực lớn vô cùng, gân cốt như sắt thép, vượt xa người bình thường, tuổi thọ cũng có thể kéo dài trên diện rộng, thần trí cũng không khác người thường, chỉ là phản ứng có chút chậm chạp đờ đẫn.
Vương Trường Sinh lâu nay ở Kinh sư, cho dù có nhân tuyển tốt cũng không dám ở nơi như thế tu luyện loại pháp thuật tà môn này, không nói những thứ khác chỉ riêng mùi hôi thối của những hoạt thi này cũng đủ để hắn không còn cơ hội gặp lại đương kim thiên tử rồi.
Lần này mượn sức lực của quan địa phương, Vương Trường Sinh liền có thể luyện thành loại pháp thuật này, ngày sau cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
Trần Thất núp sau lưng Lục Hạo Chi không nói gì cũng không nhúc nhích, Vương Trường Sinh quả nhiên không phát hiện thiếu niên này chính là “Đại hung thủ” đêm hôm đó đã đánh lén, giết đồ đệ của chính mình và tiểu thiếp phủ lệnh Phàn Dương.
Hắn bị Thái Thú Quận Đô Lương và phủ lệnh Phàn Dương giật dây, đã rất sốt ruột, muốn đi Chú Ấn sơn Phiên Vân lĩnh mai phục từ sớm, tiện thể truy bắt Tiêu Bình Nam, lấy Hòa Sơn Kinh và sách vàng của Thiên Hà Lão Tổ về.
Vương Trường Sinh nghênh ngang cũng không để Thái Thú quận Đô Lương vào mắt, chỉ hơi chắp tay, nói: “Nhờ có thịnh tình của Thái Thú, bần đạo liền đi Chú Ấn Sơn trước chờ tên tặc tử kia, nếu có thể truy bắt người này, tất nhiên sẽ có hậu tạ.” Thái Thú Đô Lương tu dưỡng rất tốt, cũng không thèm để ý sự ngạo mạn của Vương Trường Sinh, chỉ cười mỉm ứng phó vài câu, trong lòng chỉ nghĩ: “Có thể tiễn ôn thần này đi, làm gì cũng được, lão ta tiếp tục ở lại phủ thành Phàn Dương này, chỉ sợ chức quan này của ta khó mà giữ vững, món hàng này vẫn là nhanh chóng đi đi.”
Vương Trường Sinh thét một tiếng, giương hai tay lên, liền có năm con ngựa toàn thân xanh đen bỗng dưng xuất hiện, Vương Trường Sinh tự mình phi thân nhảy lên một trong số đó, sau đó quát một tiếng: “Các người đi theo sau lão đạo, nếu như dám có chút chậm trễ thì đừng trách ta không nể mặt mũi.” Vương Trường Sinh vung tay lên, có mười mấy cái Độc Lâu Yêu bay ra, hóa thành kích thước to cỡ cái bánh xe, phun ra khói đen.
Hắn lạnh lùng quát: “Nếu chậm trễ sẽ bị Độc Yêu Lâu của ta cắn chết.”
Vương Trường Sinh căn dặn xong, phóng ngựa tiến lên phía trước, đáng thương cho đám người Lục Hạo Chi, Trần Thất, Lý Đại Hoành và thuộc hạ của hắn, không dám có chút chậm trễ nào, đều dùng hết sức lực một đường chạy như điên, không tới thời gian của nửa nén hương đã ra khỏi cửa Nam của phủ thành Phàn Dương, đi thẳng đến Chú Ấn Sơn.
Trần Thất ở nửa đường mấy lần muốn thoát đội, nhưng đám Độc Lâu Yêu giám sát đội đằng sau vô cùng thông minh, đi theo rất sát, Trần Đại đương gia cũng không dám giở mánh khóe, một khi biến khéo thành vụng bị Vương Trường Sinh phát hiện lại lịch của hắn, đó mới là đi đời nhà ma.
Đồng thời Trần Thất cũng cảm thấy rất kỳ quái, Vương Trường Sinh cần nhiều người như vậy làm gì, hắn đọc kỹ “Hòa Sơn Kinh” cũng không thấy trong đó có pháp môn gì cần nhiều người như vậy mới có thể thi triển.
Mặc dù Trần Thất đã từng nghĩ tới, có phải là Vương Trường Sinh lừa đám thanh niên cường tráng kia tới nơi vắng vẻ gì đó, giết hết một lượt, sau đó tế luyện Độc Lâu Yêu, các loại pháp khí như túi Ngũ Âm, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không giống.
Muốn tế luyện pháp khí của Hòa Sơn Đạo vô cùng phiền phức, cũng không phải là giết nhiều người là có thể luyện thành.
Trần Thất ngẫm nghĩ một lúc, cũng không thể hiểu rõ, loại chuyện này cũng không thể đi hỏi Lục Hạo Chi, liền âm thầm đem những vấn đề này chôn ở trong lòng.
Năm con ngựa xanh đen mà Vương Trường Sinh đang dùng, Trần Thất cũng biết thứ đồ này tên là Ngũ Mã Phù Đồ Tỏa, bình thường nhìn giống như năm con ngựa xanh đen cổ quái, nhưng nếu bị bài thần chú của Hòa Sơn đạo thúc giục, năm con ngựa này liền có thể diễn hóa thành mặc trọng giáp, âm khí từ xiềng xích ngưng tụ rồi nối liền, vốn là tà thuật dùng để xông pha giết địch.
Thường thường cần mấy trăm con ngựa tốt, dùng hết tất cả thủ đoạn tàn nhẫn giết chết, mới có thể tế luyện ra.
Chỉ là loại vật tà môn này bình thường dùng ở nơi dã ngoại hoang vu thì được, Vương Trường Sinh ngang nhiên ở bên trong thành phủ triệu hoán ra, lại ỷ vào địa vị tứ phẩm sư quân của mình khác với tán tu bình thường mới lớn lối như thế.
Nhưng năm con ngựa xanh đen này dù sao cũng là vật âm tà, giữa ban ngày chạy cũng không quá nhanh, Trần Thất và Lục Hạo Chi đều là thân có võ công, chẳng những đều luyện thành chân khí, cũng đều đả thông mấy chỗ khiếu huyệt, đuổi theo Ngũ Mã Phù Đồ Tỏa của Vương Trường Sinh cũng không phí sức.
Còn Lý Đại Hoành và thủ hạ của hắn thì đều kêu khổ không ngừng, nhưng cũng không ai dám hơi tụt lại phía sau, dù sao hơn mười Độc Yêu Lâu đốc thúc ở phía sau, thoạt nhìn cũng không giống như dễ nói chuyện.
Chớp mắt đã ra khỏi thành phủ Phàn Dương hơn hai ba mươi dặm, có một số thủ hạ của Lý Đại Hoành dần dần không duy trì được, dần dần rớt khỏi đội, bị những Độc Lâu Yêu kia không khách khí lập tức há cái miệng cực lớn của nó liên tục nuốt sống ba người.
Mặc dù Độc Lâu Yêu hung tàn như thế cũng kích thích tiềm lực của những người này, nhưng dù sao sức người có hạn, về sau rất nhiều người dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất thà bị Độc Lâu Yêu cắn chết.
Vương Trường Sinh thấy những người này quả nhiên không được, lúc này mới kéo Ngũ Mã Phật Tỏa một phát, thu lại Độc Lâu Yêu, thấp giọng quát: “Cho các ngươi nghỉ một canh giờ, sau đó tiếp tục lên đường.”
Lời này vừa nói ra, từ Lý Đại Hoành trở xuống, sắc mặt đều như màu đất.
Vẫn là Lục Hạo Chi có chút dũng khí, huống chi hắn ta từng gặp qua Vương Trường Sinh một lần, mặc dù Vương Trường Sinh sớm đã không còn nhớ rõ hắn ta, hắn liền đi lên trước làm một tư thái tao nhã, hành lễ với Vương Trường Sinh nói: “Lão tổ muốn ép buộc những người này, chắc hẳn là có chỗ trọng dụng, Lục mỗ mặc dù cũng không muốn trì hoãn chuyện của lão tổ, nhưng lại sợ những người này chạy nửa ngày nữa thì sẽ không ổn.
Chuyện lớn của lão tổ chẳng phải là không còn có ai có thể dùng sao?”
Lục Hạo Chi vừa rồi nhìn thấy là làm việc cho Vương Trường Sinh, đáy lòng liền dâng lên rất nhiều ý niệm.
Lúc đầu hắn đã nghĩ, nếu như có cơ hội thì có thể bái phỏng môn phái tiên đạo này, học được pháp thuật, so với làm sơn tặc tốt hơn gấp mấy trăm lần.
Đến nỗi còn muốn lôi kéo Trần Thất đi cùng mình để mượn tư chất của Trần Thất làm nước cờ đầu cho mình bái sư.
Về sau Trần Thất để lộ bản lĩnh tinh thông pháp thuật, Lục Hạo Chi liền suy nghĩ, mình với Trần Thất dù sao cũng có chút tình nghĩa, cũng từng có chút ý nghĩ với Trần Thất, nên về sau cũng có phần phối hợp, cũng không có lòng phản kháng.
Lúc này lại nhìn thấy Vương Trường Sinh, đáy lòng Lục Hạo Chi liền có thêm rất nhiều ý nghĩ, đến nỗi có một chút xúc động, muốn dâng Trần Thất ra ngoài, nhưng hắn xuất thân làm sơn tặc, không biết đã gặp bao nhiêu sơn tặc, nghe lời quan phủ dụ hàng, khi quay về đều bị chặt đầu, hoặc là dùng các thủ đoạn khác giết chết.
Hắn cũng không dám nói Vương Trường Sinh biết được bí mật của Trần Thất thì lão sẽ liền nhất định thưởng cho chính mình, nói không chừng khả năng lớn là vừa qua tay liền chặt mình và Trần Thất thành một đống.
Giống như loại lão tặc lâu năm như hắn đây, làm sao mà có thể dễ dàng tin tưởng người khác? Huống chi bản tính nóng nảy của Vương Trường Sinh hắn cũng không quen, càng không dám mạo hiểm.
Nếu như thật sự có lợi hắn ta cũng không sợ bán đứng Trần Thất, nhưng sau khi bán Trần Thất mà còn tự mình làm hàng đính kèm, Lục Hạo Chi tuyệt đối xin miễn thứ cho hắn là “kẻ bất tài.”
Vương Trường Sinh nghe lời của Lục Hạo Chi nói thì có chút trầm tư, toát mồ hôi lạnh, cũng không dám nghiêng đầu đi nhìn Trần Thất, trong lòng cũng vô cùng phức tạp.
Trần Thất thấy Lục Hạo Chi qua lại với Vương Trường Sinh, trong lòng cũng hơi chấn động thầm nghĩ: “Cũng không thể để Lục Hạo Chi nhiều lời với lão đạo sĩ này, nếu không Trần Đại đương gia ta cực kỳ không hay.
Cũng được, liền mạo hiểm một lần vậy…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook