Trần Thất tuy vừa mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng đã là tội phạm có “thâm niên” sáu bảy năm làm nghề cướp đường.
Cha hắn Trần Hoành Giang là Thất trại chủ của Thiên Mã sơn, trong một lần xuống núi cướp đường đụng trúng phải hàng khủng bị một nhóm giang hồ thiếu hiệp “trừ gian diệt ác”, thân trúng chín đao, chết rất thảm.
Lúc đó Trần Thất mới lên tám tuổi, còn nhớ phụ thân mình cả người bê bết máu, được người ta đưa lên núi, bản thân hắn cũng chỉ biết nhào tới mà khóc, nghiến rằng nghiến lợi thề rằng phải báo thù cho cha mình.

Đại trại chủ “rộng lượng” ngay lập tức nhận hắn là khai sơn đại đệ tử, đồng ý truyền thụ lại võ nghệ cho hắn để trấn an một nhóm sơn tặc.
Có điều không có phụ thân làm chỗ dựa, Trần Thất nhanh chóng phát hiện địa vị của mình ở trong sơn trại lập tức bị thay đổi, chẳng những phải hứng chịu rất nhiều ánh mắt xem thường mà còn bị người ta gọi đến gọi đi, sai khiến như chó con.
Người mẹ đã qua đời khi hắn còn nhỏ cũng rất thiệt thòi, bà cũng là một tiểu thư nhà giàu có, nhưng rồi bị cha hắn bắt đi sau đó ép phải thành thân, lúc trước bà dạy hắn đọc sách biết chữ cùng rất nhiều đạo lý làm người.

Trần Thất cũng lanh lợi, không chịu gánh cái danh đứa con mồ côi của Thất trại chủ tiền nhiệm mà lấy thân phận “thân truyền đệ tử” của Đại trại chủ mà đối mặt với mọi người, rồi lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, tự mình thầm đổi thân phận trong lòng.

Cho dù ai sai khiến cũng đều cười xuề xòa đáp ứng, nhờ vào mồm miệng nhanh nhảu, chịu khó chạy đi chạy lại mà có thể ương ngạnh sống tiếp trong ổ giặc cướp này.
Đại trại chủ Thiên Mã sơn, tên hiệu là Hắc Toàn Phong, thời còn trẻ từng bái nhập Thiết Cốt môn để học nghệ, võ nghệ vô cùng lợi hại, có điều chuyện thu nhận Trần Thất làm đồ đệ ông ta đã sớm quên rồi.

Nhưng Trần Thất cũng nhận biết được tầm quan trọng của võ nghệ khi sống trong ổ giặc cướp này.

Vậy nên thường tới phòng Đại trại chủ bưng trà đổ nước, dọn dẹp phòng ốc, mỗi khi thấy Đại trại chủ tâm tình tốt là lãnh giáo vài câu.
Đại trại chủ vẫn còn có mấy phần nghĩa khí, tự dưng cao hứng lên là truyền thụ lại cho hắn hai tay công phu, mỗi khi Trần Thất học được thứ gì đó là âm thầm ra sức khổ luyện, mất năm sáu năm công phu rồi cũng tu luyện được Thiết Cốt công đến độ ba bốn phần điêu luyện.


Cộng thêm việc lén học trộm khi các chư vị thủ lĩnh trong trại luyện võ, rồi cả việc tự mình suy đoán lung tung, cuối cùng chắp vá lại thành một đường đao pháp.

Không thể nói là có sát chiêu gì lợi hại nhưng cả ngày phải sống cuộc sống liếm máu trên đầu đao, tuổi còn nhỏ như vậy cũng được coi là tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn ngoan độc) rồi, bình thường có thể ném dăm ba hán tử ngã lăn trên mặt đất trong chớp mắt.
Cứ từ từ rèn luyện như thế thôi mà Trần Thất từ một đứa lâu la tầm thường lên thành tiểu đầu mục.

Vài ngày trước có một vị trại chủ của Thiên Mã sơn tranh địa bàn với một nhóm hãn phỉ, cuối cùng bị người ta lật đổ, Đại trại chủ liền thuận tay đề bạt Trần Thất, cũng làm Thất trại chủ, coi như là con thừa kế nghiệp cha.
Dù cho đây là lần đầu tiên Trần Thất tự mình dẫn đầu đám lâu la trong trại ra ngoài “mua bán” nhưng hắn thường xuyên nhìn những cảnh chém giết này rồi cho nên không chút căng thẳng, chỉ là vẫn chưa gặp được mục tiêu mà mình phải đánh cướp cho nên có chút không kiên nhẫn mà thôi.
Nhóm cường đạo này mai phục trên núi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy bụi đất bay lên từ phía xa xa, người nào người nấy đều thầm nghĩ một câu trong lòng: “Dê béo tới rồi.” Mọi người đều là những tên cướp chuyên nghiệp, chỉ nhìn bụi đất bay lên là biết đó là cả một đội xe, tiền hàng nhất định không ít.
Trần Thất bỗng nhiên buồn đi tiểu liền quát lớn một tiếng: “Các ngươi xuống núi giết trước đi, ta sẽ tới sau.” Những sơn tặc kia không dám làm trái hiệu lệnh của Trần Thất, khai mở cuống họng rồi gầm loạn lên, từng nhóm lần lượt xông xuống núi chém giết.

Dù sao thì sơn tặc cũng chẳng chú ý tới cái gì mà phương pháp đánh trận, chỉ là ỷ vào người đông thế mạnh mà thôi, có người dẫn dắt hay không cũng không khác biệt nhiều lắm.
Trần Thất tìm một chỗ vắng vẻ rồi kéo đũng quần xuống, sảng khoái giải quyết nỗi buồn.

Buổi sáng hắn uống hết mấy gáo nước, nước tiểu cứ vậy mà tuôn trào, phải làm ướt chừng ba bốn thước cỏ thì mới dừng lại.

Trần Thất xách cương đao trong tay, còn chưa thắt đai vải trên lưng đã giận dữ gầm lên: “Ta đến đây!” Cột chắc đai lưng mấy lần rồi nhanh chân chạy xuống núi.

Chờ tới lúc hắn chạy đến nơi thì đám sơn tặc Thiên Mã sơn đã bắt đầu chém giết với đội xe rồi.
Trần Thất thấy đám lâu la nhà mình đã chiếm thế thượng phong, thầm nghĩ

“Lần đầu tiên dẫn đội xuống núi thì cũng nên có chút lợi nhuận chứ, không chém giết vội phải thử xem xem có hàng gì tốt không để ta giữ lại trước.”
Hắn kẹp cương đao đi thẳng tới phía sau đoàn xe, liên tiếp vén màn che của mấy chiếc xe ngựa mà vẫn chưa thu hoạch được gì, tới khi đến chiếc xe ngựa cuối cùng rồi thì mới phát hiện thấy có một người nằm bên trong.

Người này hình như bị thương nặng, Trần Thất đang chuẩn bị giơ tay lên thì không biết người này bị động đến vết thương nào, lập tức phun ra một ngụm máu lớn, còn không đợi Trần Thất rút đao đã một đầu ngã quỵ, chết ngay tại chỗ.
Trần Thất bị bắn máu đầy mặt, thầm kinh ngạc trong lòng: “Chẳng lẽ ta ở trong trại Thiên Mã nhiều năm quá rồi nên biến thành một bộ dạng giặc cướp, cả người phát ra luồng khí sát phạt, người này nhìn thấy ta lập tức sợ hãi nên tự kết liễu đời mình luôn à? Cũng được đấy, thấy ngươi giúp Trần đại đương gia ta đây đỡ tốn chút sức lực, cho ngươi chết toàn thây vậy…” Mặc dù người này tự vẫn nhưng Trần Thất vẫn gán tính mạng của hắn lên người mình, trong lòng thầm nghĩ, “Tướng mạo của vị đại thúc này trông cũng được đấy chứ, vô cùng uy vũ, đáng tiếc lại rơi vào tay của Trần đại đương gia đây, dù có là hảo hán cũng phải than trách mình mạt vận.

Để ta xem trên người hắn có có cái gì!”
Hắn ở lâu trong ổ cướp Thiên Mã sơn nên đương nhiên là có máu cướp trong người, thấy người này ăn mặc bất phàm liền lặng lẽ mày mò dưới thi thể, lấy ra một chiếc túi vải màu đen, còn cả chút bạc vụn.

Trần Thất cũng thông minh, biết rằng với thân phận Thất trại chủ này của mình sẽ không được tin cậy, lúc trở về trại nhất định sẽ bị soát người, cho nên không dám giấu mấy khoản tiền đen này trong người, thừa dịp người ta không để ý mà lặng lẽ giấu trong bụi cỏ bên cạnh quan đạo, sau đó lại giả vờ quay ra chém giết.
Thực lực của mấy người trong trại Thiên Mã sơn vô cùng phi phàm, đoàn xe này lại chỉ là bảo tiêu hạng ba được thuê, không thể địch lại được nhóm cường đạo hung hãn này, cho nên chưa tới nửa canh giờ sau đã bị giết sạch sẽ.

Một mình Trần Thất đã giết chết bảy tên tiêu sư, phân công một nhóm lâu la đi đào hố chôn người chết, còn mình thì chỉ huy những người còn lại chuyển hết tài vật lên núi.
Lần xuống núi làm việc này Thiên Mã sơn thu hoạch được rất nhiều, sau khi làm xong chuyện, Đại trại chủ Hắc Toàn Phong luận công ban thưởng, dốc lòng truyền thụ lại khẩu quyết Thiết Cốt công cho hắn, ngay cả những phần tự mình giác ngộ cũng đều dạy cả cho hắn luôn, khiến cho Trần Thất vô cùng thỏa mãn.
Hắn nán lại trên núi mấy ngày, đúng lúc mấy ngày này chẳng có vụ làm ăn nào thế là thừa dịp người trong sơn trại không chú ý mà len lén xuống núi, tìm tới quan đạo chặn giết đoàn xe ngày hôm đó tìm kiếm một hồi lâu, quả nhiên phát hiện thấy túi vải đen với số bạc vụn mấy ngày trước giấu ở đây.
Trần Thất không hề biết bên trong túi vải đen này có thứ gì, chỉ đoán rằng đại hán hắn giết ngày hôm đó thoạt nhìn dáng vẻ uy phong cho nên đồ trên người hẳn là thứ đồ không tầm thường.


Nén chịu mất mấy ngày, Trần Thất đã không còn kiên nhẫn nữa, sau khi tìm thấy chiếc túi đen này thì lập tức kéo giật ra, thò tay vào trong lần mò, thế mà lại lấy ra được một thiết bài, bên trên có điêu khắc hình *phi cầm tẩu thú.
*Chim bay thú chạy.
Nhưng thiết bài này chỉ to bằng nửa bàn tay mà thôi, phía trên khắc đủ mọi loại phi cầm tẩu thú, tất cả đều vô cùng sống động, thoáng nhìn qua thì thấy cứ như là thật vậy, giống như ép nhỏ những còn thú sống lại.

Nhìn tư thế của những con vật trong này Trần Thất cảm thấy những con vật này như đang muốn giãy dụa thoát ra.
Vốn dĩ Trần Thất còn cho rằng bên trong túi này có vàng bạc châu báu gì, nhìn thấy cái thiết bài khắc đủ mọi loại chim bay thú nhảy này thì lập tức thất vọng, trong lòng thầm nhủ: “Thiết bài này nhìn trông cũng rất tinh xảo, tay nghề cũng không tệ đâu, không biết bán đi sẽ được mấy văn tiền nhỉ? Tiếc rằng ta ở Thiên Mã sơn, nào có cơ hội dạo chơi ở hiệu cầm đồ?”
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, giật tung chiếc túi ra, phát hiện bên trong còn có một chiếc quạt nhỏ, dây thừng đen, lá bùa, bắt mắt nhất chính là một quyển sách cực dày.

Không hề có vàng bạc châu báu như trong tưởng tượng, Trần Thất vô cùng tức giận, thầm nghĩ: “Cái túi căng đầy thế này mà không có nổi mấy tấm kim phiếu ngân phiếu, lại để quyển sách ở trong, kẻ này đột tử trong tay ta đúng là có chết cũng không oan uổng.”
Trần Thất lấy quyển sách ra, vốn định tiện tay xé nát nhưng lại thấy trên bìa sách ba chữ Hòa Sơn Kinh uốn lượn uyển chuyển thì lập tức đổi giận thành vui, thầm nghĩ: “Hóa ra là cuốn bí tịch võ học à.

Cái này được đấy, ta học của hắn mấy chiêu về sau nói không chừng có thể dựa vào chuyện may mắn ngày hôm nay mà ra đường xưng danh, có thể giống như Đại trại chủ, muốn ăn cái gì đi nữa không ai dám nói một lời, còn có thể lấy một cô nương xinh đẹp làm áp trại phu nhân.”
Trần Thất đã từng đọc sách mấy năm, đương nhiên là không ngại đọc bí tích, vậy là lập tức lật sách ra đọc.

Hắn mở cuốn Hòa Sơn Kinh này ra, mới xem được mấy trang chân mày lập tức cau lại, trong lòng thầm kêu lên một tiếng không ổn rồi.

Hóa ra cuốn Hòa Sơn Kinh này không phải bí tịch võ học gì mà lại là một bộ bí tịch pháp thuật.

Tổng cộng có sáu mươi bảy loại pháp thuật tà môn, tà đạo bàng môn, loại nào cũng đều âm tàn độc ác, muôn kiểu giết người thê thảm.

Chỉ nhìn miêu tả với luyện pháp của những loại pháp thuật này thôi Trần Thất đã cảm thấy từng cơn gió âm u thổi tới, toàn thân phát lạnh.
Lúc Trần Thất lăn lộn ở Thiên Mã Sơn đã từng nghe thấy có loại người sở hữu thuật pháp kỳ dị này, những người này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bình thường không xuất hiện trước mặt những người phàm tục, nói không chừng chỉ tiện tay thi triển một chút pháp thuật là có thể diệt hạ cả tòa Thiên Mã Sơn.


Nghĩ tới việc mình đã giết một nhân vật lợi hại đến vậy, Trần Thất bị dọa sợ đến mức hai tay run lẩy bẩy.

Mấy ngày nay hắn ở trong sơn trại khua mép khoác lác rằng lần đầu tiên đi ăn cướp đã giết một lúc bảy tên tiêu sư với một hảo hán võ lâm thần bí, nói dối nhiều đến mức chính mình quên luôn việc người đó tự mình tự vẫn chứ không phải do Trần đại đương gia nhà hắn ra tay.
“Người đó nhất định là người thông hiểu pháp thuật, chỉ là không hiểu sao lại bị thương, không thể nào sử dụng pháp thuật được nữa, nếu không thì mình có tới mười cái mạng cũng mất hết sạch.

Lúc trước có mấy lần Đại trại chủ phải chịu thua thiệt, có đợt rơi vào trong tay một đạo sĩ biết pháp thuật hiện giờ nhìn thấy hòa thượng, đạo sĩ hay ni cô đạo cô là không dám tới cướp bóc, vậy mà mình lại giết hại một người lợi hại đến như thế, chuyện này, nên làm thế nào mới ổn đây?”
Hai tay Trần Thất run rẩy lẩy bẩy, giống như quyển sách trên tay hắn nặng cả ngàn cân vậy, suy nghĩ mất một lúc lâu thì bỗng nhiên bừng tỉnh: “Người cũng đã chết rồi, ta còn sợ hắn làm gì nữa, chẳng lẽ lại còn có thể biến thành quỷ tới tìm ta chắc? Ta cũng thử luyện chút pháp thuật này xem, nói không chừng về sau sẽ thu được rất nhiều thứ tốt.”
Trần Thất tiện tay mở trang thứ nhất của Hòa Sơn Kinh ra thì thấy ngay loại pháp thuật thứ nhất tên là Thất Sát Nguyên Thần, nói về cách làm thế nào có thể dùng rắn rết tế luyện với hòa hợp hồn phách để đi âm thầm hại người.
Trần Thất nghĩ nếu như người này mà luyện được bản lĩnh này thì thật sự có làm quỷ cũng có thể tới giết người được, vậy là không dám xem nữa, đang định giấu bộ kinh thư này đi thì phát hiện bộ Hòa Sơn Kinh này dùng vật liệu cứng để làm bìa, mặt bìa còn cứng hơn cả trang sách, không dễ giấu trong người.
Hắn cũng không thèm quan tâm quyển Hòa Sơn Kinh này thiết kế kiểu gì, thuận tay xé lớp bìa ra, chỉ tính giữ lại những trang sách có kinh văn ở bên trong mà thôi.

Nhưng rồi lúc kéo bìa sách xuống thì thấy bên trong lộ ra một góc hiện ánh vàng, Trần Thất lập tức vui mừng, thầm than thở: “May mà ta thông minh đấy, hóa ra bên trong cuốn kinh thư này còn giấu thứ đồ tốt à.” Hắn giật hẳn tấm bìa ra, bên trong tấm bìa là ba trang sách màu vàng nhạt, dường như được làm từ vàng nguyên chất, chỉ là mỏng như tờ giấy, mềm mại như gấm vóc, nhìn vô cùng kỳ lạ.
Nhưng rồi Trần Thất lật qua lật lại cũng không thấy bên trên ba trang sách vàng óng này có thứ gì, cả hai mặt đều nhẵn nhụi, vô cùng trơn tay, đến lúc muốn xé thì lại vô cùng cứng cáp.

Nếu như nói ở giữa tấm vàng mỏng như lụa này còn có thể kẹp thứ gì đấy thì Trần Thất không hề dám tin, đã mỏng như cánh ve như vậy rồi còn có thể chứa được thứ gì nữa?
Xem xét kỹ lại mặt bìa đó, Trần Thất phát hiện quả nhiên không còn thứ gì nữa thật, không nhịn được mà thấy bứt rứt, đành phải để ba trang sách vàng này kẹp vào trong cuốn Hòa Sơn Kinh rồi nhét vào trong lòng.

Túi vải đen kia Trần Thất cũng mang về nốt, còn về phần chút bạc vụn kia thì hắn lại có chút khôn vặt, đào một cái hố chôn xuống chỗ cũ, hơn nữa còn làm một ký hiệu ở chiếc cây bên cạnh.
Làm xong tất cả những chuyện ấy, Trần Thất mới đủng đỉnh mà trở về sơn trại Thiên Mã.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương