Đốt Thiên Tiên Đạo
188: Sư Phụ Dạy Đồ Đệ


Sau khi Trần Thất thu nhận Dung Dung liền có chút trầm ngâm, Dung Dung không thể sánh bằng Lô Hồng Anh, cô nương này là người từng tu luyện đạo pháp, nếu như ta vẫn cứ mặc kệ nàng tất nhiên sẽ làm cho hai nàng không đoàn kết, nói không chừng sau này sẽ phản bội chính mình.

Nếu như truyền thụ một ít pháp thuật thì Trần Thất cũng không biết pháp thuật nào thích hợp với Dung Dung.
Tên tiểu tặc này dù sao cũng có tâm tư linh hoạt hơn người, ngẫm nghĩ rất lâu bỗng nhiên suy tính ra một ý.

Hắn tiện tay bóp ra một miếng Kim Cương Phù Tiền, búng tay bắn một cái biến miếng Phù Tiền này thành kinh văn “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” đánh vào trong thức hải của Kim Lân Thần trong cơ thể Dung Dung.

Tu vi của bản thân Dung Dung chẳng qua mới là luyện khí nhập khiếu đương nhiên không thể ngăn cản hành động của Trần Thất.
Sau khi Trần Thất đánh kinh văn “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” vào trong thức hải của Kim Lân Thần liền cười nói:
- Bây giờ tu vi của ngươi vẫn còn thấp, ta truyền thụ kinh văn cho ngươi thì ngươi cũng không thể lĩnh ngộ được cách dùng hiệu quả.

Ta hợp nhất quyển kinh văn này và Kim Lân Thần, con vương trùng này có được quyển kinh văn này thì bản lĩnh sẽ được tăng thêm tất nhiên sẽ có ích với ngươi.

Cộng thêm ngươi cũng có thể thông qua Kim Lân Thần chia sẻ quyển “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” này, còn có thể làm cho mối liên hệ giữa ngươi và con vương trùng này càng thêm chặt chẽ.
Ban đầu Dung Dung cũng không nghĩ tới Trần Thất tiện tay liền có thể tặng cho nàng một quyển kinh văn ảo diệu như thế.

Cô nương này cũng không biết quyển kinh văn này của Trần Thất có chút cổ quái tất nhiên là cảm động tới rơi nước mắt, liên tục nói cảm ơn.

Trần Thất không yên tâm về nàng lắm cho nên thà rằng chuẩn bị sẵn một chiêu như thế cũng không nguyện ý để cho sau này lỡ như xảy ra tình huống gì khác lại làm cho chính mình luống cuống tay chân.
Trong số những con cổ trùng của Thiên Cổ Tiên Nương thì Kim Lân Thần có pháp lực gần bằng với hai con Thái Ất Kim Ngô, tư chất cũng rất xuất sắc được Trần Thất tặng cho “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” lập tức liền biến chất rất nhanh, bên ngoài cơ thể của Dung Dung đã nhiều thêm hai vòng Phật quang, mặc dù hai loại tiểu thần thông này chính là Kim Lân Thần tự lĩnh hội, không phải pháp lực của chính Dung Dung nhưng thông qua việc thao túng con cổ trùng này Dung Dung cũng có thể vận dụng một cách tự nhiên hai loại tiểu thần thông này.


Dung Dung cũng không ngờ tới “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” lại thần kỳ như thế, hai loại tiểu thần thông mà Kim Lân Thần lĩnh hội lại không phải là thứ gì mới mẻ, một bộ là Sinh Liên Thần Túc Thông, một bộ là Ngũ Đại Minh Vương Niệm Pháp mà Bích Vảy Thần cũng lĩnh hội được.

Thật ra những con vương trùng của Thiên Cổ Tiên Nương đều có tu vi đạt cấp cương khí, nhất là hai con Thái Ất Kim Ngô đều đã luyện thành nội đan, cho nên truyền thụ “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” thì lập tức liền có thể lĩnh hội ra thần thông, bởi vì tu vi của bản thân những con vương trùng này đã rất cao rồi.
Năm đó Tân Thần Tử độn phá đại thiên, lúc rời khỏi thế giới này mang theo những con cổ trùng tùy thân theo, mấy con vương trùng này đặt ở hiện tại tất nhiên là vô cùng lợi hại, nhưng đối với đẳng cấp như Tân Thần Tử mà nói thì cũng không đáng nhắc tới, còn chưa được tính là thành tài.

Tân Thần Tử sử dụng pháp thuật phong ấn, vốn định sau này tới lấy nhưng lại không ngờ sau này hắn không thể quay lại thế giới này nữa, kết quả là cho Thiên Cổ Tiên Nương chiếm được món hời.
Cổ trùng lúc Tân Thần Tử để lại không phải mười ba con này mà có chừng mấy vạn, chỉ là bởi vì thời gian quá lâu nên sinh mệnh của những con cổ trùng này cũng dần dần chết đi, chỉ còn mười ba con này còn có thể sống sót mà thôi.
Trần Thất cười ha hả dìu Dung Dung đứng lên, cũng ra dáng một sư phụ nói với Dung Dung:
- Ngươi có được quyển kinh văn này thì tạm thời không cần lo lắng vấn đề dùng pháp môn nào tu hành.

Chẳng qua ngươi đã bái nhập môn hạ của ta, làm sư phụ thì nên tặng ngươi một món pháp khí, chỉ là bây giờ trên người ta không có món nào thích hợp với ngươi nên tạm thời món lễ vật bái sư sẽ để lại sau này rồi cho.
Dung Dung nào dám tính toán với Trần Thất? Hơn nữa nàng có được Kim Lân Thần đã rất mãn nguyện rồi, được thêm “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” cũng là niềm vui bất ngờ, cô nương này cũng không tham lam vội nói:
- Sư phụ sao có thể nói như thế? Đồ nhi mang ơn còn không kịp làm sao còn dám đòi pháp khí ở chỗ sư phụ.

Hơn nữa mỗi món pháp khí đều vô cùng trân quý, chỉ sợ trong tay sư phụ cũng không đủ dùng, đồ nhi không dám tham lam.
Trần Thất cười ha ha kéo Dung Dung lên, tạm thời để nàng xuống tầng hai tu luyện, còn cố ý ở trước mặt Vạn Phương dặn dò một câu:
- Sáu con vương trùng còn lại bị ta phong ấn ở tầng ba, ngươi đừng có để cho bọn chúng đột nhiên chạy thoát.
Vạn Phương thấy Trần Thất lại thu nữ đệ tử này, vừa tới tay liền truyền cho một môn pháp thuật vô cùng cao siêu, nàng không biết căn nguyên của “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” nên trong lòng vô cùng hâm mộ.


Nghĩ thầm: “Lô Hồng Anh muội muội được hắn truyền cho Hỏa Vân Cấm Pháp, Dung Dung này cũng được hắn truyền thụ “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh”, nếu ta bái hắn làm sư phụ thì không biết hắn sẽ truyền cái gì cho ta? Hừ hừ, ta đã cùng hắn như thế rồi tại sao lại còn muốn ta bái nhập môn hạ của hắn nữa?”
Sóng mắt của Vạn Phương lưu chuyển bỗng nhiên nghĩ tới nếu như mình ở trước mặt Trần Thất duyên dáng gọi to một tiếng sư phụ thì Trần Thất sẽ có biểu cảm gì.

Suy nghĩ một lúc lâu gương mặt của Vạn Phương liền ửng đỏ, cho tới khi Lô Hồng Anh từ bên ngoài bay vào, lúc này liền trở mặt véo Trần Thất một cái, tên tiểu tặc này còn không biết tại sao bỗng nhiên bị Vạn Phương véo.
Ban đầu Lô Hồng Anh quen biết đám người Vạn Kỳ cũng là do có Vạn Phương, mối quan hệ với La Phu Lục Nữ cũng không đến nỗi tệ, vừa nãy ở trong động còn đọ sức với bọn họ một trận, chợt nhớ tới sư phụ nên đi tìm một lượt, cũng ra khỏi động nhìn thấy Trần Thất thả Kim Cương Tháp ra.

Nàng ở trong Kim Cương Tháp tu luyện đã lâu, lúc ở bên cạnh Trần Thất có tới chín phần thời gian là trải qua ở trong Kim Cương Tháp cũng biết tòa bảo tháp này không phải là vật tầm thường, thấy sư phụ mình bỗng nhiên lại tòa tháp này ra liền phi thân nhảy vọt lên.
Mặc dù Lô Hồng Anh được Trần Thất truyền thụ cho Hỏa Vân Cấm Pháp nhưng với tu vi của nàng còn chưa thể gạt mây phi hành.

Trần Thất cũng không cho nàng pháp khí nào để phi độn cho nên chỉ có thể dùng khinh công của nhân gian tung người nhảy lên.
Cô nương nhỏ này thấy sư phụ của chính mình có cử chỉ thân mật, thái độ mập mờ với Vạn Phương cũng chỉ xem như không nhìn thấy, hướng về phía Trần Thất duyên dáng quỳ gối hỏi:
- Tại sao sư phụ lại thả Kim Cương Tháp ra vậy?” Trần Thất nói lại những lời vừa nói một lần nữa, cuối cùng nói: “Chính là bởi vì không lâu sau đó có thể có đại địch tiến đánh cho nên ta mới thả Kim Cương Tháp ra, tránh cho bị người ta hủy đi sân luyện của chúng ta.
Lô Hồng Anh lúc này mới “tỉnh ngộ” có chút chán nản nói:
- Chỉ tiếc tu vi của đồ nhi quá kém không giúp được gì cho sư phụ.
Trần Thất cười ha ha trấn an vài câu rồi lại hỏi tu vi gần đây của Lô Hồng Anh.

Lô Hồng Anh được Trần Thất truyền thụ công pháp lại bị hắn bắn vào một hạt giống chân hỏa, còn tu luyện trong Kim Cương Tháp loại pháp khí dư dả linh khí này, căn cơ của bản thân cũng kiên cố lại có cố gắng tu hành nên đã sớm tu luyện Hỏa Vân Cấm Pháp tới tầng cảnh giới thứ mười.

Trần Thất thấy Lô Hồng Anh chuyển chân khí võ đạo trong cơ thể thành chân khí hệ hỏa, mặc dù Hỏa Vân Cấm Pháp không thể so với Hỏa Nha Trận, chân khí tu ra được cũng không phải lấy Đại Nhật Chân Hỏa làm chủ lại có chút phức tạp nhưng cũng thích hợp tu luyện pháp thuật hơn những chân khí võ đạo bình thường.


Tên tiểu tặc này trầm ngâm một lúc liền nói:
- Vốn dĩ ta nên tự tay giúp ngươi tế luyện một món pháp khí chẳng những có thể dùng để hộ thân mà cũng có thể có rất nhiều cách dùng khác.

Nhưng mà hiện sư phụ không thể phân thân cũng không có thời gian để làm.

Như vậy đi ở chỗ ta có một khối Tinh Thần Thạch ngươi cầm đi dùng Hỏa Vân Cấm Pháp tu luyện.

Khối Tinh Thần Thạch này bản chất kỳ lạ chỉ cần người có thể tế luyện được một hai tầng cấm chế liền có thể phi hành thay vì đi bộ, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút thôi.

Nhưng Hỏa Vân Cấm Pháp chẳng những có thể phi độn mà cũng là thuật pháp sát phạt, món pháp khí này bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tế luyện, uy lực tăng theo tốc độ tăng lên của tu vi, có thể đi theo ngươi rất lâu.
Lô Hồng Anh nghe được rất cảm kích lại muốn quỳ xuống cám ơn Trần Thất đã ban thưởng, Trần Thất cười ha ha nói:
- Chớ có biến thành sâu dập đầu, tranh thủ thời gian xuống dưới tu luyện đi.

Ta mới thu một đồ đệ mới tên Dung Dung vốn là giáo đồ của Thiên Cổ Tiên Nương.

Pháp lực của nàng bây giờ không kém ngươi bao nhiêu, nhưng Dung Dung sư muội của ngươi có một con vương trùng bám thân, có thể phát huy tu vi tới cấp luyện khí ngưng sát lại mạnh hơn ngươi.

Ngươi phải cố gắng tu luyện đừng có để cho sư muội của mình vượt qua.
Trong lòng Lô Hồng Anh cảm kích đồng ý liên tục phải cố gắng tu luyện, lúc này mới muốn lấy Tinh thần thạch đi xuống dưới tế luyện.

Thế nhưng ngay lúc Trần Thất lấy khối Tinh Thần Thạch ra thì Lô Hồng Anh trợn tròn hai mắt lên, lúc trước Trần Thất thu phục được Tinh thần thạch ít nhất cũng có phạm vi mấy mẫu, nàng không biết vật này có thể tự mình trôi nổi nên âm thầm ước tính sức lực của chính mình còn cho rằng không thể chuyển đi được, ánh mắt nhìn về phía Trần Thất mang ý cầu cứu.
Trần Thất thấy nữ đồ đệ Lô Hồng Anh này sử dụng ánh mắt như thế làm sao lại không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, lập tức cười ha ha nói:

- Thôi được ta liền để vật này vào tầng hai cho, trước khi ngươi có thể tế luyện cho nó có thể biến to ra và nhỏ lại thì không được xuất quan.
Trần Thất cũng chỉ kiếm cớ tránh cho Lô Hồng Anh vướng tay vướng chân.

Vạn Phương vốn không phải là người có tính tình thận trọng nhưng bị Trần Thất nhắc nhở mấy lần thì cũng có chú hứng thú đối với sáu con vương trùng kia.
Nàng nghe nói những con vương trùng này có thể làm cho pháp lực của người ta tăng gấp bội, liền nhỏ giọng hỏi:
- Thất ca ca, mấy con vương trùng kia của ngươi có thể cho ta một con không?
Trần Thất nhíu mày nói:
- Ta không hi vọng trong cơ thể của ngươi có nuôi cổ trùng gì đó, Dung Dung là trước khi bái sư đã mang theo đạo thuật nên ta cũng không quản nàng, ngươi lại không thể ngươi cầu cũng vô dụng thôi.
Vạn Phương nghĩ tới chuyện có một con sâu chui qua chui lại trong cơ thể mình mặc dù có thể thể tăng pháp lực nhưng đến cùng thì cũng có chút sợ hãi lập tức không cầu xin thêm nữa chỉ kéo Trần Thất nói một chút chuyện linh tinh, Trần Thất trả lời một lúc liền nói muốn đi tu luyện để cho Vạn Phương muốn làm gì thì làm.
Vạn Phương bảo vệ ở bên Trần Thất một thời gian cũng có chút nhớ các ca ca và sư tỷ sư muội, liền triệu hồi hồ lô Kim Ngân ra bay ra khỏi Kim Cương Tháp trực tiếp bay vào trong động Kim Ngân.

Lúc này động Kim Ngân đã được chỉnh đốn rồi đổi mới hoàn toàn, La Phu Lục Nữ cũng sắp xếp xong xuôi chỗ ở rồi, bọn Vạn Kỳ cũng tự mình làm xong chỗ ở.

Lúc đầu động Kim Ngân này là Trần Thất cướp được trong tay Kim Ngân Đồng Tử, La Phu Lục Nữ và Dương Châu Thất Anh bọn họ vào ở có chút không đúng lễ nghĩa.

Nhưng Vạn Phương nghiễm nhiên trở thành đạo lữ của Trần Thất, có một nửa thân phận bà chủ, La Phu Lục Nữ và đám Vạn Kỳ lại có quan hệ thân thiết với nàng, lúc này mới mượn chút quan hệ này đều đi vào ở.

Trần Thất dù sao cũng sẽ không quản bọn họ nhưng đám La Phu Lục Nữ thì khỏi nói, đều biết thân biết phận nên chỉ chiếm một nơi cực nhỏ, chỉ là hoàn cảnh thanh tịnh tao nhã có chút độc đáo.

Đám người Vạn Kỳ thì lại chiếm một nơi gần với động thất tu luyện của Trần Thất nhất, cũng là chỗ cực lớn, muốn ra vào động Kim Ngân đều phải đi ngang chỗ bọn họ ở.

Trong lòng cũng có chút tâm tư..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương