Đốt Thiên Tiên Đạo
153: Vô Danh Đạo Nhân Ủy Thác Lúc Lâm Chung


Trần Thất thả Ô Kim Vân Quang ra, nhìn Lô Minh Trạch đã bị ngã thành bột, ít nhất lắc đầu thở dài, ngược lại thầm oán hai người vừa rồi giữ chặt mình nói:
- Hai người các ngươi rốt cuộc sao lại thế này? Hắn chung quy cũng là anh em kết nghĩa của các ngươi, sao có thể bỏ mặc hắn rơi từ vân quang nhảy xuống? Dùng loại biện pháp này đến nghiệm chứng đạo pháp của ta thật giả? Các ngươi thắng rồi, ta chẳng qua mất mặt mũi một phen, các ngươi thua, đó chính là một tính mạng.

Vạn Kỳ huynh, chuyện này, ta không có lời khác có thể nói nữa, nơi đây cách phủ thành Phúc Dương không xa, các người tự mình nghĩ cách đưa xác bạn tốt của mình trở về đi, ta đi trước!
Trần Thất cưỡi Ô Kim Vân Quang, đưa những người này đều đặt xuống mặt đắt, sau đó vân quang khẽ chuyển, bay thẳng chín tầng trời, mây bay chốc lát liền đi xa.
Dương Châu Thất Anh nhìn nhau, vội vàng sai hạ nhân đến hỏi đường, vậy mới biết, đã đến cách phủ thành Phúc Dương trăm dặm, lúc này mới tin bản lãnh của Trần Thất không giả.

Chỉ là vì nghiệm chứng bản lãnh Trần Thất, lại hỏng tính mạng huynh đệ kết nghĩa nhà mình, hơn nữa chuyện này nói toạc ra, cũng không trách người ta, chỉ là bản thân bọn hắn không nên càn rỡ như vậy.
Hai người giữ Trần Thất kia đã sớm đều hối hận không ngừng, đấm ngực dậm chân, gào khóc.

Tám người này tuy đều có chút tính tình, nhưng giao tình quả thật sâu.

Bỗng nhiên thấy ít đi một người, mắt thấy Dương Châu Bát Anh bát anh phải đổi thành Dương Châu Thất Anh thêm Dương Châu nhất quỷ, trong lòng bi thương, tất nhiên là không cần nói năng rườm rà.

Những người này khóc rống một hồi, lúc này mới tìm một cái chiếu, bọc thi hài Lô Minh Trạch lại, rồi thuê một chiếc xe ngựa, đưa người bạn tốt này về phủ thành Phúc Dương, về phần bọn họ xử lí công việc về sau của người này như thế nào, lại không cần Trần Thất phải quan tâm.

Tiểu tặc này ra oai với Dương Châu Thất Anh một hồi, liền cưỡi vân quang trở lại phủ thành Phúc Dương ở trên trời, cũng không vội vàng hạ xuống, liền đếm đoàn Ô Kim Vân Quang này ở trên trời vòng đi vòng lại, nhất thời trong lòng sung sướng, sớm quên béng tên ma quỷ lẫn Dương Châu Thất Anh kia.
“Quả nhiên có một đoàn vân quang này, so với lúc trước tự đi đường khác nhau, thuận tiện hơn nhiều, sảng khoái hơn nhiều.


Chỉ là ta tế luyện pháp lực cấm chế quá thấp, vân quang này không nhanh...!Còn nữa, đoàn vân quang này cũng hơi cứng rắn chút, ngồi lên không thoải mái bằng Ngũ Độc Đào Hoa Trướng của Lý trưởng lão, cũng là khuyết điểm thật to, chờ ta sau này tu vi cao hơn, nhất định phải tế luyện vật ấy cho tốt.”
Trần Thất tế luyện một đoàn Ô Kim Vân Quang này, dùng chính là Tinh thần thạch, vật ấy là thi hài thiên ma vực ngoại hư không biến thành, cực kỳ cứng rắn, Lô Minh Trạch bước lên, tưởng là đất bằng, cái này cũng là một cái nguyên nhân dẫn đến bi kịch của hắn.

Trần Thất đương nhiên biết bản chất đoàn Ô Kim Vân Quang này, nhưng hắn tế luyện chưa lâu, chỉ có ba tầng cắm chế, nếu không phải dùng Tinh thần thạch, lúc này chẳng qua là một vân quang trôi mà không ngưng, còn chưa có khả năng phi thăng chở người.

Trần Thất muốn tế luyện đoàn Ô Kim Vân Quang này đến tụ tán như ý, phi độn là một đoàn vân quang, khi đối địch hóa thành Thái Dương Chân Hỏa, còn cần rất nhiều cố gắng nữa.
Vân độn pháp khí tầm thường, dù là không cần phi hành, dừng lại ở bầu trời, cũng cần hao tốn pháp lực.

Nhưng bản thân Tinh thần thạch đã có thể lơ lửng trên trời, Trần Thất không đi thúc giục, Ô Kim Vân Quang liền dừng lại bất động, trôi dạt theo gió.

Trần Thất chơi đùa đủ, mặc kệ bản thân Ô Kim Vân Quang này ở trong mây theo gió lưu chuyển, bản thân lại nằm ở trong vân quang, suy nghĩ lung tung.
“Vốn dĩ thù của cha ta, cuộc đời này khó báo được, nhưng nay phong thuỷ luân lưu, ta tu thành đạo pháp, việc báo thù căn bản không cần suy nghĩ nhiều, giết mấy tên hiệp thiếu đó, chẳng qua giống như bóp chết con kiến.

Nhưng sau khi báo thù, ta lại nên như thế nào đây? Tu luyện đạo pháp tất nhiên là không cần nói, ta là nên tìm cái động phủ, dốc lòng bế quan mấy trăm năm, hay là tùy ý đi, vừa chơi phong trần, vừa tu luyện đạo pháp? Cái trước thật bực bội.

cái sau...!Tựa như cũng không thú vị bao nhiêu...”
Trần Thất đang nghĩ chuyện không đâu, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm ứng, hắn vội vàng tách Ô Kim Vân Quang ra, lúc này mới nhìn thấy chân trời có hai ánh cầu vồng, chợt nhanh chợt chậm, đang hướng mình bên này bay nhanh.


Trần Thất liếc một cái liền nhận ra, hai đạo ánh cầu vồng này, chính là kiếm quang của hai vô danh đạo nhân và hắn cùng nhau tiến vào động phủ thượng cổ tiên nhân.

Trân Thất hoảng hốt thầm nghĩ: “Sao bọn họ trốn ra được rồi còn muốn tới tìm ta làm gì chứ?”
Ý niệm của Trần Thất còn chưa chuyển, hai đạo kiếm quang đó đã bay tới gần, cắt qua Ô Kim Vân Quang của, Trần Thất, sau đó hai tiếng rên rỉ, hai lão đạo sĩ tuổi già cùng nhau ngã ở trong vân quang.

Người tu đạo luyện vân pháp, đều là đem bản thân dùng vân đoàn bao bọc lại, ở trong vân quang mở một chỗ vân thất giống như phòng xá, không có chân đạp vân quang, thổi gió lạnh, chảy nước mũi, đoàn Ô Kim Vân Quang này của Trần Thất cũng không ngoại lệ.

Nhất là đoàn Ô Kim Vân Quang này chính là Tinh thần thạch dung hợp Thái Dương Chân Hỏa luyện thành, phòng ngự mạnh mẽ xa xa vượt qua ba tầng cấm chế, còn chưa vào phẩm giai pháp khí, cho dù pháp khí ba bốn giai bình thường cũng không so được, nhưng kiếm quang của hai đạo nhân này khẽ vạch, liền tự đem Ô Kim Vân Quang chém ra, hiển nhiên trừ kiếm pháp xuất chúng, hai thanh phi kiếm cũng không phải bình thường.
Trong lòng Trần Thất hơi kinh ngạc, nhưng rốt cuộc đạo tâm của hắn kiên định, nhìn ra hai đạo nhân này cũng không có lòng đối địch, lúc này mới kiềm chế tâm tư, ôm tay thi lễ, hòa khí hỏi:
- Hai vị tiền bồi xâm nhập trong vân quang của ta, không biết có chuyện gì?
Hai đạo nhân vô danh đó nhìn qua thì thấy cực kì không ổn, một người đã mất đi một cánh tay, một cái nửa người dưới hầu như không còn, chỉ là đều tự dùng pháp thuật cầm máu, nhưng thoạt nhìn cũng không sống được bao lâu.

Hai đạo nhân này, một người có chòm râu hoa râm, một người có chòm râu đen đầy mặt, người có chòm râu hoa râm kia liếc Trần Thất một cái, nhận ra là hắn, nhất thời mắt sáng lên, cưỡng chế cơ thể đang bị thương, thấp giọng kêu:
- Thì ra là ngươi, không nghĩ tới hai người chúng ta cũng không thể lành lặn trốn ra, ngươi lại bình yên vô sự.
Trần Thất thấy hai đạo nhân này nhận ra mình, trái lại cũng không để ý, khoanh chân ngồi xuống, kính cẩn hỏi:
- Hai vị tiền bồi giống như rất không ổn, không biết hai vị cần vãn bối hỗ trợ hay không?
Đạo nhân râu xồm đen kia, toàn bộ nửa thân dưới đều đã không còn, hắn thấp giọng kêu:
- Chúng ta đã không sống được bao lâu, tiểu tử ngươi không cần lo lắng.


Ta cùng sư huynh vốn là thấy nơi này có người trong đồng đạo, muốn nhờ người truyền lời, đã là tiểu tử ngươi, cũng coi như từng có duyên gặp một lần, giao chuyện này cho ngươi nhé?
Đạo nhân chòm râu hoa râm ho khan một tiếng, phun một ngụm máu khiến Ô Kim Vân Quang của Trần Thất dính đều là máu bầm, có chút cố hết sức nói:
- Hai người chúng ta chống đỡ không được bao lâu, tiểu tử ngươi tuyệt đối đừng ngắt lời, để cho chúng ta nói trước…
Đạo nhân chòm râu hoa râm này tuy chí đứt một cánh tay, nhưng thoạt nhìn so với chòm râu đen kia còn kém hơn, nói một câu, phun một ngụm máu, quả nhiên thoạt nhìn dáng vẻ sống không được lâu nữa.
Đạo nhân chòm râu đen cũng không chờ Trần Thất đặt câu hỏi, liền tự nói trước:
- Bọn ta ở trong động phủ của thượng cổ tiên nhân, bị ma đầu kia ngăn lại, vốn tự đánh giá hắn phải chết, lại không nghĩ tới, thì ra chủ nhân để lại một luồng thần niệm, giúp huynh đệ chúng ta một tay.

Chỉ là ma đầu kia tu vi thật sự quá lợi hại, lúc huynh đệ chúng ta chạy ra, bị hắn dùng món pháp khí giống như bảo tháp tập trung, liền biến thành bộ dáng này.
Đạo nhân chòm râu hoa râm tiếp lời:
- Nguyên chủ nhân của tòa động phủ đó lưu lại thần niệm, nói với ta: Hắn lúc trước cũng là một gã tán tu bình thường, cơ duyên kỳ ngộ, được một trang sách vàng, bên trên ghi lại một môn đạo quyết, tên là Long Hồ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp.

Về sau hắn kết giao một bằng hữu, liền cùng bằng hữu này cùng tu, hai người tu luyện đến sau tầng cảm ứng, liền không có cách nào tiếp tục, đạo hạnh dừng lại không tiến lên, vốn cho rằng cuộc đời này không thể tiến cảnh nữa.

Lại không nghĩ tới, bởi vì bọn họ tu luyện đạo quyết, vậy mà chọc phải một luồng thiên ngoại thần niệm chú ý, cũng không biết địa phương bao xa, dẫn tới một luồng ý niệm bao gồm mười mấy loại sát khí, luồng thần niệm đó tự xưng Hồng Phát lão tổ, còn chỉ điểm bọn họ rất nhiều ảo diệu của Long Hồ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp.

Bởi vì hai lần còn lại này, nguyên chủ nhân của tiên phủ đột nhiên tăng mạnh "dần dần tu luyện đến tiếp cận cảnh giới chân tiên chi cảnh, nhưng vị bằng hữu kia của hắn, lại bởi vì đạo tâm không đủ, dừng lại ở ngoài kim đan.
- Về sau chủ nhân tòa động phủ đó lại được thiên ngoại luồng thần niệm đó tiếp dẫn, người tự xưng Hồng Phát lão tổ kia đồng ý tiếp dẫn hắn đi nơi khác tu luyện.

Hắn cùng vị bằng hữu này của mình thương lượng, vị bằng hữu kia cũng tự vui mừng thay hắn, chỉ bởi vì Hồng Phát lão tổ vẫn chưa đáp ứng tiếp dẫn vị bằng hữu kia của hắn, chủ nhân tòa tiên phủ này tự đi trước, chỉ nói sau này trở về đón hắn.

Kết quả chủ nhân tòa động phủ đó sau khi đi rồi, bằng hữu của hắn, chính là kẻ tên là Diệp Pháp Thiện kia tự cảm thấy đạo hạnh đã vô địch, cho dù hạng người Kim đan cũng không thể làm gì hắn, liền không kiêng nề gì làm ác.


Về sau chủ nhân tòa động phủ đó hứa hẹn trở về đón hắn, lại thấy Diệp Pháp Thiện đã làm ác vô số, vô cùng đau đớn, chỉ có thể trấn áp hắn lại...
Trần Thất nghe trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Thì ra ở ngoài thế giới chúng ta ở, còn có thế giới, Hồng Phát lão tổ kia là nhân vật cỡ nào? Vậy mà có thể một luồng thần niệm, vượt qua hai cái thế giới? Lòng Trần Thất rung động, đối với lời của hai đạo nhân, càng nhiều thêm vài phần suy nghĩ nghiêm túc.
Sau khi đạo nhân chòm râu Hoa râm nói nhiều lời vậy, đã có chút hơi sau không tiếp hơi trước, thì bảo đạo nhân chòm râu đen kia nói tiếp.

Đạo nhân râu đen này cố nén đau đớn, tiếp lời nói:
- Nguyên chủ nhân tòa tiên phú đó sau khi rời khỏi, tòa động phủ này liền bị chìm ở trong hồ, không nghĩ tới thật lâu sau đó, cấm chế trong tòa động phủ đó đã không giam cầm được Diệp Pháp Thiện, hơn nữa làm hắn lĩnh ngộ vài phần diệu dụng của tòa động phủ này, thao túng tòa động phủ này vài lần lộ ra hành tung, lúc này mới dẫn ra nhóm người này của chúng ta.

Ngay cả chuyện Bích Ngọc Hà Hoa ngàn năm, cũng là hắn cố ý tiết lộ.

Lần này, chúng ta tự tiện xông vào tòa tiên phủ này, bị người ta phá vỡ một tầng cấm chế giam cầm hắn, tuy Diệp Pháp Thiện muốn thoát khỏi đó, còn cần có chút thời gian, nhưng đại ma đầu này thoát khỏi đó mà ra, thì lại là chuyện sớm hay muộn.
Trần Thất nghe tới đây, nhịn không được hỏi:
- Trong trường hợp đó hai vị tiền bồi đến tột cùng muốn như thế nào? Chẳng lẽ muốn tiểu tử đi đối phó người này sao? Tu vi của ta hạn hẹp, vốn dĩ không phải là đối thủ của Diệp Pháp Thiện này.
Hai vị đạo nhân vô danh cùng rên rỉ, hiển nhiên là do vết thương trên người quá nặng, hai người đã sắp chống đỡ không nổi nữa.

Đạo nhân râu hoa râm kia liên tục phun hai ngụm máu tươi, lúc này mới nỗ lực giãy dụa nói:
- Nguyên chủ nhân tòa động phủ đó đã cho chúng ta một món đồ, dùng để đối phó Diệp Pháp Thiện.

Bọn ta đã dùng không được, thứ này, cũng chỉ có giao phó cho ngươi, ngươi bây giờ còn không dùng được vật ấy, nhưng lại có thể giao nó cho người trong sư môn của ta…
Nói tới đây, đạo nhân râu hoa râm phun ngụm máu rồi qua đời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương