Đột Nhiên Rất Nhớ Anh
-
Chương 2
Đây tin nhắn cuối cùng mà Kiều Tư gửi cho cô, thời gian gửi là 4 tiếng trước.
Lòng bàn tay Thẩm Vân Trừ nóng lên, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa lúc đèn đỏ, đường lớn tắc xe, Cố Trình vừa nghe điện thoại vừa nghiêng người để lấy túi tài liệu ở bên ghế phụ.
Có lẽ là cảm nhận thấy ánh mắt cô, anh bỗng nhiên quay đầu lại.
Lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh trong trẻo hiện rõ biểu cảm muốn nói lại thôi của cô.
"Có chuyện gì sao?" Cố Trình vẫn đang nghe điện thoại lại trực tiếp hỏi cô.
Ở đầu bên kia điện thoại đối tác nghĩ rằng anh đang nói với mình nên hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Kết quả, không thấy Cố Trình đáp lời.
Thẩm Vân Trừ ra vẻ bình tĩnh di chuyển tầm mắt, ngại việc anh vẫn đang nghe điện thoại, mở phần ghi chú của di động ra đánh chữ.
[Anh đợi em ở sân bay lâu lắm rồi?]
Sau đó, đưa màn hình điện thoại đến phía trước mặt anh.
Cố Trình nhanh chóng nhìn qua, cầm lấy di động của cô, để tập tài liệu vừa mới lấy được sang bên cạnh, cũng đánh chữ vào ghi chú giống cô.
[Không lâu lắm]
Nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: Chuyến bay của khách hàng cất cánh trước khi chuyến bay của em hạ cánh không bao lâu.
Sau đó đem điện thoại trả lại cho cô.
Thẩm Vân Trừ ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, may mắn không khiến anh phải chờ quá lâu.
Đèn xanh, xe khởi động, hai người lại ai bận việc nấy.
Lúc về đến nhà, mẹ Thẩm đã đứng ở cửa chờ từ sớm, phía sau còn có dì giúp việc nhà họ Kiều đi theo.
Cố Trình lái xe vào trong cổng biệt thự.
"Cuối cùng cũng biết trở về rồi?" Mẹ Thẩm kéo cửa xe, chờ con gái xuống xe, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá "Sao lại gầy đi rồi, so với trong video gầy hơn nhiều lắm." Trong giọng nói đều cho thấy sự đau lòng.
"Đâu có đâu ạ, đồng nghiệp đều bảo con béo đó." Thẩm Vân Trừ nhéo nhéo mặt mình, "Mẹ, hàng xóm mới chuyển đến nấu ăn vô cùng giỏi, là người Trung Quốc, lần nào cũng mời con sang ăn cơm, con ăn đến sắp lăn được rồi."
Mẹ Thẩm lại xụ mặt: "Nói bậy, rõ ràng là gầy đi như vậy.
Có phải là vì thức khuya vẽ bản thảo? Xong lại quên ăn cơm không?"
"Không có mà mẹ." Cô duỗi tay kéo áo khoác màu xanh ngọc trên người, vẫn là nụ cười tủm tỉm như cũ, "Mẹ, mẹ xem xem, áo khoác con vừa mới mua không lâu mà giờ đã sắp không kéo được khóa rồi đây này."
Cố Trình nhìn hai mẹ con ôm nhau, im lặng đứng bên cười.
Anh đi đến cốp xe lấy túi hành lý của Thẩm Vân Trừ, yên lặng đứng chờ một bên.
Điện thoại di động trong túi kêu rất nhiều lần liên tiếp, anh rút ra nhìn, tất cả đều là tin giục anh nhanh chóng trở về.
Chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó cũng không trả lời gì.
"Cố tiên sinh, đưa hành lý cho tôi đi để tôi mang vào trong." Dì giúp việc nhà họ Kiều cười nói đi tới.
Nam nhân đĩnh đạc anh tuấn lại kéo theo cái túi hành lý kiểu nữ của cô gái nhỏ, nhìn buồn cười đến mức nào cơ chứ.
Cố Trình đẩy túi hành lý qua cũng không từ chối, "Cảm ơn."
Dì Ngô ngẩn người, cẩn thận nhỡ lại.
Cậu ấy nói lời cảm ơn với bà, lời này không có gì xấu nhưng sao cảm giác không được tự nhiên vậy nhỉ.
Tiếng vali kéo trên mặt đất phát ra tiếng vang, Thẩm mẹ lúc này mới nhớ tới Cố Trình bị bỏ rơi đứng bên cạnh đã lâu, vội nói: "Cố Trình, ngại quá, làm phiền con đưa Vân Trừ về, mau vào nhà ăn chút trái cây nào."
Cố Trình vẻ mặt ôn hòa, gọi một tiếng "Mợ."
Sau đó, anh đi đến bên cạnh mẹ Thẩm, mọi người cùng nhau đi vào trong biệt thự của nhà họ Kiều.
"Tối nay ở con ở lại ăn cơm với mọi người chứ?" Mẹ Thẩm kéo tay con gái, hỏi Cố Trình.
Thẩm Vân Trừ vừa nghe xong liền hơi quay đầu nhìn anh.
Không nghĩ đến là anh cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, khóe miệng đều là ý cười, nhìn cái người lúc nào cũng nghiêm túc kia.
Cố Trình rất nhanh quay mặt đi, nhìn phía trước "Cảm ơn mợ, buổi tối con còn có việc."
Mẹ Thẩm vẻ mặt tiếc nuối: "Công việc quan trọng, nhưng mà cơ thể càng quan trọng hơn.
Đừng có giống như Vân Trừ mỗi lần làm việc là như không muốn sống nữa, nói thế nào cũng không chịu nghe."
Lại một lần oán thán nữa, Thẩm Vân Trừ ngoan ngoãn nghe bên cạnh, một câu cũng không dám phản bác.
Nói một lúc lâu, cuối cùng mẹ Thẩm cũng chịu buông tha cho cô.
Thẩm Vân Trừ như trút được gánh nặng, nhìn Cố Trình cười cười rồi xoay người lên tầng.
Lên đến tầng 2, tiếng mẹ và anh nói chuyện ngày càng xa, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng vụn vặt, mơ hồ nghe thấy tên cô.
Cô dừng bước, ma xui quỷ khiến thế nào lại lặng lẽ bước xuống tầng, đứng ở đoạn nghỉ giữa tầng 1 và tầng 2, ngồi xổm nghe ngóng hai người dưới tầng.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cũng vẫn khách khí lễ phép.
Đây chính là thái độ của mẹ đối với người thân của nhà họ Kiều.
Ngoài dự đoán là Cố Trình tính tình nhẫn lại ngồi nói chuyện, trước kia cô vẫn nghe nói là anh rất bận rộn.
Cẳng chân tê dại, Thẩm Vân Trừ đơn giản trực tiếp ngồi xuống bậc cầu thang, sau đó cô thấy anh nhận điện thoại, sắc mặt thay đổi, có vẻ là sự việc khó giải quyết.
Rất nhanh, tiếng nói chuyện dưới tầng ngừng lại, hình ảnh trước mặt cô cũng dần trở lên mơ hồ, chỉ có bóng dáng Cố Trình rời đi là càng rõ ràng hơn.
Thẩm Vân Trừ đứng dậy lên tầng, trong lòng có những cảm xúc không rõ quấn lấy, phức tạp mà bí ẩn.
Cố Trình trở lại công ty không đi đến văn phòng của mình mà ngược lại gõ cửa phòng bên cạnh.
"Vào đi." Sở Dự vội vàng xem hồ sơ vụ án, đầu cũng không ngẩng lên.
Tiếng bước chân trầm ổn, anh ta không cần nghe cũng biết là ai.
"Quay trở lại rồi?" Sở Dự cười hỏi.
Cố Trình "Ừ" một tiếng, trực tiếp ngồi vào sô pha.
Sở Dự là học trưởng của anh, hai người quen biết đã nhiều năm, cùng nhau hợp tác mở văn phòng luật sư này.
"Sáng nay đưa người ra sân bay, sao đến bây giờ mới trở về? Nghe nói lúc trước là cậu giúp khách hàng đặt vé máy bay sáng nay?"
Điều hòa trong văn phòng ấm áp, Cố Trình cởi bỏ nút áo khoác, cảm thấy buồn đến khó chịu.
Sở Dự thấy anh không đáp lời liền ngẩng đầu nhìn, đáy mắt vẫn đọng lại nét cười.
Đánh giá hồi lâu hỏi: "Sao lại nhăn thành như vậy rồi?
Sở Dự có biệt danh là "Thiết diện băng sơn", rất hiếm khi nói đùa, giờ đây nhìn thấy bộ dạng của Cố Trình lại nhìn không được mà nói nhiều thêm mấy câu.
"Dẫn khách ra sân bay từ 9 giờ sáng mà đến tận bây giờ?" Nói rồi nhìn đông hồ " Đến bây giờ đã sắp 3 rưỡi chiều rồi, lại còn đột nhiên thay đổi phong cách ăn mặc nữa, nếu như cậu không nói tôi sẽ cho rằng công mượn danh nghĩa việc công đi làm việc riêng đấy.
Sao rồi, đi xem mắt?"
Cố Trình ném áo khoác sang một bên, chỉ còn lại áo sơ mi, vẫn thấy không thoải mái "Thật sự là muốn đi xem mắt, anh phê duyệt sao?"
Gần đây công ty có rất nhiều vụ án, một người đảm nhận mấy vụ, hôm nay lúc chờ ở sân bay điện thoại anh luôn không ngừng.
"Cậu nói đi?" Tưởng tượng thử, Sở Dự cảm thấy không thể tưởng tượng, "Thật sự là đi xem mắt? Nếu cậu thật sự nghĩ thông suốt muốn tìm đối tượng, thật sự có một người theo cậu từ trường học đến văn phòng."
Cố Trình nhíu mày "Đừng nói bậy."
Sở Dự quay đầu đi, nhìn qua lớp cửa chớp vừa đúng lúc có thể nhìn thấy một cô gái ở khu văn phòng, bộ dạng hấp tấp với thất thần đối với người nào đó thật sự rất xứng đôi.
Cuối cùng, ánh mắt một lần nữa rơi xuống Cố Trình đặt biệt khác thường này.
"Cậu nhìn xem cậu lúc này có bao nhiêu điểm bất thường?" Anh ta nói thầm
Cố Trình cúi đầu, nhìn áo sơ mi cà vạt của bản thân.
Thật sự rất bất thường.
Anh đơn giản nới lỏng cà vạt, lại đem cúc trên áo sơ mi tháo ra.
Dễ nhìn hơn nhiều rồi.
Sở Dự tiếp tục xem hồ sơ vụ án, không để ý đến Cố Trình.
Kết quả, người nào đó lại không hề có một chút tự giác nào, không hề có ý định quay về văn phòng mình.
Không nhịn được nữa, cuối cùng Sở Dự vẫn phải hỏi: "Một ngày không ở văn phòng rồi, giờ lại còn không định quay về làm việc?" Đôi mắt không rời khỏi tập tài liệu, giọng nói cũng lạnh lùng.
Cố Trình không hé răng, ngược lại còn đứng dậy đi lại khắp văn phòng tiếng bước chân ồn ào không hề có quy luật.
"Cố Trình, cậu...."
Lời nói còn chưa xong đã bị chặn ngang "Sở Dự anh có cảm thấy trang trí của công ty chúng ta có phần cũ kĩ rồi."
Cố Trình đứng yên nhìn chằm chằm giá sách phía sau tường.
"Có sao? Không cảm thấy." Sở Dự nhanh chóng xem xong một tờ, sau đó ký tên lên trên giấy tờ tài liệu, thuận miệng nói "Cậu hỏi một chút những học đệ học muội của chúng ta bên ngoài cùng với các luật sư khác đều khen ngợi hoàn cảnh làm việc của chúng ta rất tốt?"
Cố Trình cười một chút: "Nên chỉnh sửa rồi."
Sở Dự dưng bút, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không rõ cậu ta có ý gì.
"Văn phòng và cả khu dùng chung bên ngoài toàn bộ đều cần được thiết kế lại."Cố Trình dùng tay di di cách tường.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng lớn, tí tách.
Sở Dự nâng mi nheo mắt, đi qua nhìn.
Cái người học đệ kiêm đối tác xưa nay hành động không theo lẽ thường này giờ đây lại càng không thể hiểu nổi.
"Anh cũng cảm thấy chủ ý này không tồi đúng không?" Cố Trình giống như không để ý hỏi.
Sở Dự cảm thấy đau đầu: "Cố Trình, cậu không phải có chủ ý xấu gì chứ?"
Giây tiếp theo, anh ta liền nhìn thấy người rất không bình thường này lấy di động ra, không biết nghịch cái gì ở trên đó nhưng rất tập trung.
Rất nhanh, di động trên bàn kêu lên, là của Sở Dự.
Anh ta nhìn thử, là tin nhắn Wechat của Cố Trình, trên màn hình cũng không hiện hết nội dung tin nhắn, chỉ có một cái tên cùng một nửa dãy số điện thoại di động.
Cố Trình nhét điện thoại lại vào túi, cởi bỏ cúc áo sơ mi " Bây giờ chưa được, chờ buổi tối hãy gọi điện thoại cho cô ấy, nghe nói khả năng thiết kế của cô ấy không tệ đâu."
Tác giả có lời muốn nói: Độc giả thân yêu, ta đây dẫn Luật sư Cố với Thẩm cô nương đến ra mắt với mọi người.
Lần này cũng vẫn như vậy thôi, là ngọt văn, từ từ ngọt ngào, ngọt đến tận xương tủy, hy vọng mọi người sẽ thích..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook