Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám
-
Chương 53: Không cần giấu diếm
Bà xã, có phải anh là người em yêu nhất trên đời không?
Trần Hoài đang chuẩn bị tư liệu để tham gia cuộc họp tranh thủ liếc mắt đọc tin nhắn của Vương tổng, sau đó liền bị sốc nặng.
“Mi là ai, sao lại hack nick của lão Vương?!” Trần Hoài tức giận nhắn lại một tin.
Vương Tri Tranh rất bất mãn.
“Đừng có lảng sang chuyện khác, trả lời câu hỏi đi.”
“Mi không trả lại nick cho lão Vương, tôi liền báo cảnh sát!”
“….”
Trần Hoài sờ cằm, cân nhắc không biết Vương Tri Tranh lại bị kích thích chuyện gì.
Từ sau khi bọn họ đi du lịch trở về, Vương Tri Tranh liền chạy tới nhà anh, hai người ngày ngày trôi qua thuận lợi, ngay cả việc học lái xe cũng có tiến bộ rất lón, tuy rằng Ngụy Lai Thu tỏ ra rất khinh thường chuyện bọn họ lén lút tìm nơi khác tập xe, thế nhưng tổng thể mà nói cuộc sống sinh hoạt vẫn luôn vô cùng thuận lợi hài hòa.
Thật sự nghĩ mãi không ra vì sao đang yên đang lành Vương tổng lại phát điên như vậy.
Trần Hoài thầm nghĩ có nên bồi bổ thân thể cho Vương tổng hay không.
Nội dung cuộc họp lần này Trần Hoài cũng không quá bất ngờ, dù sao trước đó Vương Tri Tranh cũng đã tiết lộ một ít thông tin cho anh, điều bất ngờ duy nhất chính là Lưu Đình chỉ định anh là người phụ trách pháp chế chính của dự án, hoàn toàn loại bỏ Lý Thư Mộc ra khỏi nhóm.
Trần Hoài cũng là người thông minh, nghĩ tới điều khoản có vấn đề trong hợp đồng lần trước, cũng hiểu ra là có chuyện gì.
ở trong công ty, Trần Hoài luôn giữ nguyên tắc làm nhiều nói ít, nếu các sếp đã không lôi chuyện kia ra nói thì anh cũng không chủ động chạy tới hỏi, chỉ tỏ rõ thái độ mình sẽ tập trung toàn lực cho dự án mới.
Cuộc họp kết thúc không bao lâu, tin tức linh thông, nhóm bát quái lại một phen ầm ĩ.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Chúc mừng Trần Hoài, đã nắm trong tay một dự án quan trọng, khao đê!
[Tinh Tinh đốt đèn]: Khao đê +1
[Làm thay thẻ tín dụng]: Khao đê +2
[Gốc cây Thái Thương]: Gì gì gì, vậy nữ thần của tôi đâu?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Bad news, nữ thần của ông không được tham gia họp nha ~
[Gốc cây Thái Thương]: [Đứng hình] Tại sao?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Còn tại sao nữa, chúng ta đã chấm dứt với Gia Da, nữ thần của ông là thái tử phi Gia Da, còn thích hợp tham gia sao?
[Gốc cây Thái Thương]: Nữ thần của tôi mới không phải là thái tử phi Gia Da! [phẫn nộ]
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Vậy ông phải đi hỏi nữ thần của ông có đồng ý không! [Khinh thường]
[Gốc cây Thái Thương]; [lăn lộn gào khóc]
[Kính râm gấu mèo]: Nói mới nhớ, mấy người có phát hiện một chuyện….
[Tinh Tinh đốt đèn]: Chuyện gì?
[Kính râm gấu mèo]: Lúc chúng ta đi du lịch, tiểu Lục tổng cũng tới? Thế nhưng tôi quan sát rất lâu, phát hiện anh ta và nữ thần không có tiếp xúc nha…
[[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Chuyện này có gì kỳ quái, lúc đó đông người như vậy, đương nhiên muốn tránh hiềm nghi rồi, phép che mắt thôi.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Ô, nhưng mà….
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Hôm đó tôi và nữ thần chung một phòng, nữ thần về phòng ngủ rất sớm luôn, cư nhiên không có lén lút gặp riêng tiểu Lục tổng.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Mấy hôm nay tiểu Lục tổng cũng không tới tìm nữ thần ăn cơm nữa!
[Tinh Tinh đốt đèn]: Đệt, bà có phát hiện?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: A, dường như tôi đã phát hiện một bí mật rất lớn.
[Tinh Tinh đốt đèn]: Cái gì cái gì?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Hôm đó, khi tiểu Lục tổng tới nhà hàng, Lý nữ thần và Ngụy công tử đang ngồi cạnh nhau, mọi người còn nhớ không?
[Kính râm gấu mèo]: Ừ.
[Tinh Tinh đốt đèn]: Ý bà là??? [Kinh sợ]
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Không sai, xem ra bà đã đoán ra chân tướng…
Vì vậy, chờ Trần Hoài kéo xuống cuối đoạn đối thoại, đoạn ân oán tình cừu của ba người Lý Thư Mộc, Lục Ngọc Ca và Ngụy Lai Thu đã được quần chúng ăn dưa chung sức hợp tác cộng thêm năng lực biên kịch tài tình đã vẽ ra một cố sự hoàn chỉnh ….
Căn bản với sức tưởng tượng của đám quần chúng, ngày đs bá đạo tổng tài Lục Ngọc Ca biết được Lý mữ nhân tới suối nước nóng để thực tập, vì vậy ngàn dặm truy yêu, lái xe lên núi để chuẩn bị một điều bất ngờ cho mỹ nhân, không ngờ lại nhìn thấy mỹ nhân đang dựa vào thanh niên phú nhị đại anh tuấn – chính là Ngụy Lai Thu. Mặc dù mọi người đều không nhìn thấy sự hỗ động giữa bọn họ nhưng ba người bọn họ đã âm thầm tiến hành một phen tia lửa điện bắn ra bốn phía, cực kỳ cẩu huyết kịch liệt… (Chỗ này giảm bớt hơn một nghìn chữ nội dung biên kịch của đám quần chúng nhân dân), cuối cùng tiểu Lục tổng bất hạnh bị Ngụy công cắm sừng kết thúc. Tiểu Lục tổng đường đường là người thừa kế duy nhất của một trong những tập đoàn lớn nhất G thị sao có thể nuốt được cơn giận này, tự nhiên rất tức giận, phát thệ muốn trả thù Ngụy Lai Thu để đoạt lại Lý mỹ nhân, vì vậy không tiếc chấm dứt hợp đồng với Thái Thương nên mới có cục diện binh mã hoang tàn như hiện tại, thực sự chính là xung quan giận dữ vì hồng nhan.
Bạo ngược! Bạo ngược!
Bốn chữ cuối cùng chính là do Ngô Đế Lâm điên cuồng vì tổng tài văn đưa ra tổng kết phân trần.
Trần Hoài mồ hôi chảy ròng ròng nhìn bọn họ suy đoán lung ta lung tung, đáng sợ hơn nữa là, mọi người còn đều tự nhận là mình đã phát hiện ra chân tướng, các thành viên luôn vì nhiệm vụ truyền bá bát quái tới tất cả mọi người cư nhiên lại cực kỳ nghiêm túc căn dặn mọi người nhất định phải giữ bí mật.
Buổi trưa Ngụy Lai Thu tới tìm Trần Hoài cùng đi ăn trưa, Trần Hoài cao thâm khó dò kể lại suy đoán của mọi người cho cậu ta nghe, khiến Ngụy công tử sợ tới sắc mặt trắng bệch.
“Đệt mợ, đây là cái tin đồn quỷ quái gì, nếu truyền tới tai cha em, khẳng định sẽ không cho phép anh hai lén giúp em quẹt thẻ nữa rồi!”
Trần Hoài:…. T-T mình cũng muốn có người giúp mình quẹt thẻ.
Vương Tri Tranh đã sớm chuẩn bị xong xuôi dự án mới, tài liệu và kế hoạch đều đã làm xong hết, dự án thuận lợi thúc đẩy rất nhanh liền đi vào quỹ đạo.
Mọi người trong nhóm đều tăng ca làm việc, là người phụ trách pháp chế chính, Trần Hoài cũng bận rộn tối tăm mặt mũi, cho nên đến khi nhận được điện thoại của Đồng Hân Hân phản ứng đầu tiên là từ chối.
Đổng Hân Hân rất nhanh lại gọi lại, lúc này Trần Hoài đã nhớ ra, nhận điện.
“Bảo bối à, ông thay đổi rồi ~~~” Đồng Hân Hân rưng rưng muốn khóc: “Ông dám cúp điện thoại của tôi.”
“Oan uổng qua, thưa nương nương, tôi sắp bận thành chó rồi đây này.” Giọng Trần Hoài cũng nghẹn ngào không kém: “Bây giờ bà có thể phiên dịch được tiếng chó không, gâu gâu gâu ~~~~”
Đồng Hân Hân thấy Trần Hoài xác thực bận rộn, cũng không chỉ trích nữa, đáp: “Sao lại bận quá vậy?”
“Có dự án mới ~” Trần Hoài thở dài: “Nếu không có gì xảy ra, tiền thưởng cuối năm có thể mời bà vài bữa cơm.”
Đồng Hân Hân nhất thời mặt mày hớn hở: “Bận rộn là tốt, bận rộn là tốt.”
Trần Hoài vừa nhìn chằm chằm bản hợp đồng trong máy tính vừa nói: “Bà có chuyện gì, mau nói, đừng chậm trễ sự nghiệp của đại gia…”
“Ai ai ai…” Đồng Hân Hân kêu lên: “Trần đại gia, ông dù có bận rộn cũng đừng quên chuyện quan trọng nhất trên thế giới chứ—“
Trần Hoài suy nghĩ một lát, ngữ khí không chắc chắn hỏi lại: “Bà muốn ứng cử tổng thống?”
“Trời *** ông!” Đồng Hân Hân cả giận nói: “Có phải nhà ngươi đã quên mất cuối tuần này bản nương nương bày tiệc rượu rồi không!”
Đậu, mém quên thật!
Trần Hoài vội liếc nhìn lịch bàn, quả nhiên là cuối tuần này.
Hai tuần nay, anh bận rộn quên trời đất, ngay cả bộ phim ân oán tình cừu của Ngụy công tử, tiểu Lục tổng và Lý mỹ nhân cũng đã bỏ lỡ mấy trăm tập, nhưng cũng may anh không có thời gian để liếc nhìn bằng không dưới sự não bổ vạn năng của quần chúng nhân dân, cố sự tam giác tình yêu đã phát triển tới độ Ngụy công tử và tiểu Lục tổng bởi vì tranh đoạt mỹ nhân mà đấu trí đấu dũng hận thù sâu nặng cuối cùng biến thành tương ái tương sát, phỏng chừng sẽ phun mấy thùng nhiệt huyết mà ngất mất.
Trần Hoài vội vã nghiêm mặt nói: “Làm sao dám quên đám cưới của bà chứ, tiền mừng tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần chờ tôi lóe sáng ra trận đi.”
Đồng Hân Hân phỉ nhổ: “Ai thèm nhìn ông lóe sáng ra trận, nhìn suốt mười năm cũng đủ ngấy rồi, tôi muốn xem bạn trai ông lóe sáng ra trận.”
Trần Hoài: ….
Mợ nó, quên không hỏi Vương Tri Tranh chuyện này rồi.
Trần Hoài không khỏi cảm thán công tác hỏng việc, chột dạ nói: “Aiz, thái hậu à, tôi còn chưa kịp hỏi anh ấy có đi được không….”
Trần Hoài còn chưa dứt câu, màn hình máy tính chợt nhảy ra một cửa sổ chat.
[Demitry]: [Bức ảnh]
[Demitry]: Anh đã đặt 2 bộ quần áo ở cửa hàng XXX, tối nay anh tăng ca, lát tan tầm em tạt qua lấy nhé.
[Hoài thủy dễ uống]: [Choáng váng] là sao?
[Demitry]: Tham gia lễ cưới của bạn em…
Trần Hoài ngây ngốc, lại đọc lại đối thoại lần nữa, xác định mình không bị hoa mắt.
Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng Đồng Hân Hân ai oán: “Ông đừng có giả bộ! Bạn trai ông đã đáp ứng sẽ tới dự rồi, ông đừng hòng giấu diếm không cho tôi gặp…”
Trần Hoài triệt để hôn mê: “Bà nói gì? Anh ấy đáp ứng từ khi nào?”
Đồng Hân Hân kể lại chuyện Vương Tri Tranh nhận điện thoại khi Trần Hoài đang tắm đơt trước, ngữ khí rất hoài nghi hỏi: “Lẽ nào anh ấy không nói cho ông biết?”
“Có nói.” Trần Hoài nhìn đoạn chat trên màn hình đối thoại, thở dài, vừa mới nói xong.
Trần Hoài cũng không biết tâm tình mình lúc này là gì, tùy tiện đáp lại Đồng Hân Hân hai câu: “Đến lúc đó tôi và anh ấy nhất định sẽ tới.” rồi cúp máy.
[Hoài thủy dễ uống]: ….
[Hoài thủy dễ uống]: Anh thật sự muốn tới dự lễ cưới của bạn em?
[Demitry]: Tiền mừng để anh lo, không cần lo lắng.
[Hoài thủy dễ uống]: o(╯□╰)o ai thèm lo cái này.
[Demitry]: Vậy em lo cái gì?
[Hoài thủy dễ uống]: Anh định dùng danh nghĩa gì để tới dự?
[Demitry]: Cha em?
[Hoài thủy dễ uống]: ….
[[Hoài thủy dễ uống]: Vậy anh có con cũng quá sớm đi.
[Hoài thủy dễ uống]: Ba tuổi đã sinh con, thiên phú dị bẩm, đáng để nghiên cứu!
[Demitry]: Em đừng lo lắng.
Vương Tri Tranh đột nhiên nhắn một câu như vậy, Trần Hoài lập tức không biết nên trả lời thế nào.
[Demitry]: Quan hệ của chúng ta không cần phải che giấu với bất kỳ ái nữa.
Trần Hoài phát ra biểu tình đen thùi lùi.
[Hoài thủy dễ uống]: Hôm đó có thể tất cả bạn học em đều có mặt, hàng trăm cặp mắt sẽ đổ dồn vào…
[Demitry]: Cho nên anh mới đặt mua hai bộ quần áo mới, đảm bảo chúng ta phải đẹp trai nhất hội.
Trần Hoài đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
[Hoài thủy dễ uống]: ^_^ ừm
[Demitry]: Nhớ đi lấy quần áo nhé.
[Hoài thủy dễ uống]: Ok
[Hoài thủy dễ uống]: Còn chuyện này nữa…
[Demitry]: Chuyện gì?
[Hoài thủy dễ uống]: Anh thực sư bỏ tiền mừng?
Vương Tri Tranh ở bên kia trầm mặc một lúc lâu, rốt cục nhắn lại một tin—
[Demitry]: Vương tổng không thiếu tiền!
Thực yêu thích khí chất nhà giàu mới nổi này của Vương tổng!
Trần Hoài tâm tình khoái trá một lần nữa vùi đầu vào đại dương hợp đồng trước mắt.
Trần Hoài đang chuẩn bị tư liệu để tham gia cuộc họp tranh thủ liếc mắt đọc tin nhắn của Vương tổng, sau đó liền bị sốc nặng.
“Mi là ai, sao lại hack nick của lão Vương?!” Trần Hoài tức giận nhắn lại một tin.
Vương Tri Tranh rất bất mãn.
“Đừng có lảng sang chuyện khác, trả lời câu hỏi đi.”
“Mi không trả lại nick cho lão Vương, tôi liền báo cảnh sát!”
“….”
Trần Hoài sờ cằm, cân nhắc không biết Vương Tri Tranh lại bị kích thích chuyện gì.
Từ sau khi bọn họ đi du lịch trở về, Vương Tri Tranh liền chạy tới nhà anh, hai người ngày ngày trôi qua thuận lợi, ngay cả việc học lái xe cũng có tiến bộ rất lón, tuy rằng Ngụy Lai Thu tỏ ra rất khinh thường chuyện bọn họ lén lút tìm nơi khác tập xe, thế nhưng tổng thể mà nói cuộc sống sinh hoạt vẫn luôn vô cùng thuận lợi hài hòa.
Thật sự nghĩ mãi không ra vì sao đang yên đang lành Vương tổng lại phát điên như vậy.
Trần Hoài thầm nghĩ có nên bồi bổ thân thể cho Vương tổng hay không.
Nội dung cuộc họp lần này Trần Hoài cũng không quá bất ngờ, dù sao trước đó Vương Tri Tranh cũng đã tiết lộ một ít thông tin cho anh, điều bất ngờ duy nhất chính là Lưu Đình chỉ định anh là người phụ trách pháp chế chính của dự án, hoàn toàn loại bỏ Lý Thư Mộc ra khỏi nhóm.
Trần Hoài cũng là người thông minh, nghĩ tới điều khoản có vấn đề trong hợp đồng lần trước, cũng hiểu ra là có chuyện gì.
ở trong công ty, Trần Hoài luôn giữ nguyên tắc làm nhiều nói ít, nếu các sếp đã không lôi chuyện kia ra nói thì anh cũng không chủ động chạy tới hỏi, chỉ tỏ rõ thái độ mình sẽ tập trung toàn lực cho dự án mới.
Cuộc họp kết thúc không bao lâu, tin tức linh thông, nhóm bát quái lại một phen ầm ĩ.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Chúc mừng Trần Hoài, đã nắm trong tay một dự án quan trọng, khao đê!
[Tinh Tinh đốt đèn]: Khao đê +1
[Làm thay thẻ tín dụng]: Khao đê +2
[Gốc cây Thái Thương]: Gì gì gì, vậy nữ thần của tôi đâu?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Bad news, nữ thần của ông không được tham gia họp nha ~
[Gốc cây Thái Thương]: [Đứng hình] Tại sao?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Còn tại sao nữa, chúng ta đã chấm dứt với Gia Da, nữ thần của ông là thái tử phi Gia Da, còn thích hợp tham gia sao?
[Gốc cây Thái Thương]: Nữ thần của tôi mới không phải là thái tử phi Gia Da! [phẫn nộ]
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Vậy ông phải đi hỏi nữ thần của ông có đồng ý không! [Khinh thường]
[Gốc cây Thái Thương]; [lăn lộn gào khóc]
[Kính râm gấu mèo]: Nói mới nhớ, mấy người có phát hiện một chuyện….
[Tinh Tinh đốt đèn]: Chuyện gì?
[Kính râm gấu mèo]: Lúc chúng ta đi du lịch, tiểu Lục tổng cũng tới? Thế nhưng tôi quan sát rất lâu, phát hiện anh ta và nữ thần không có tiếp xúc nha…
[[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Chuyện này có gì kỳ quái, lúc đó đông người như vậy, đương nhiên muốn tránh hiềm nghi rồi, phép che mắt thôi.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Ô, nhưng mà….
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Hôm đó tôi và nữ thần chung một phòng, nữ thần về phòng ngủ rất sớm luôn, cư nhiên không có lén lút gặp riêng tiểu Lục tổng.
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Mấy hôm nay tiểu Lục tổng cũng không tới tìm nữ thần ăn cơm nữa!
[Tinh Tinh đốt đèn]: Đệt, bà có phát hiện?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: A, dường như tôi đã phát hiện một bí mật rất lớn.
[Tinh Tinh đốt đèn]: Cái gì cái gì?
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Hôm đó, khi tiểu Lục tổng tới nhà hàng, Lý nữ thần và Ngụy công tử đang ngồi cạnh nhau, mọi người còn nhớ không?
[Kính râm gấu mèo]: Ừ.
[Tinh Tinh đốt đèn]: Ý bà là??? [Kinh sợ]
[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Không sai, xem ra bà đã đoán ra chân tướng…
Vì vậy, chờ Trần Hoài kéo xuống cuối đoạn đối thoại, đoạn ân oán tình cừu của ba người Lý Thư Mộc, Lục Ngọc Ca và Ngụy Lai Thu đã được quần chúng ăn dưa chung sức hợp tác cộng thêm năng lực biên kịch tài tình đã vẽ ra một cố sự hoàn chỉnh ….
Căn bản với sức tưởng tượng của đám quần chúng, ngày đs bá đạo tổng tài Lục Ngọc Ca biết được Lý mữ nhân tới suối nước nóng để thực tập, vì vậy ngàn dặm truy yêu, lái xe lên núi để chuẩn bị một điều bất ngờ cho mỹ nhân, không ngờ lại nhìn thấy mỹ nhân đang dựa vào thanh niên phú nhị đại anh tuấn – chính là Ngụy Lai Thu. Mặc dù mọi người đều không nhìn thấy sự hỗ động giữa bọn họ nhưng ba người bọn họ đã âm thầm tiến hành một phen tia lửa điện bắn ra bốn phía, cực kỳ cẩu huyết kịch liệt… (Chỗ này giảm bớt hơn một nghìn chữ nội dung biên kịch của đám quần chúng nhân dân), cuối cùng tiểu Lục tổng bất hạnh bị Ngụy công cắm sừng kết thúc. Tiểu Lục tổng đường đường là người thừa kế duy nhất của một trong những tập đoàn lớn nhất G thị sao có thể nuốt được cơn giận này, tự nhiên rất tức giận, phát thệ muốn trả thù Ngụy Lai Thu để đoạt lại Lý mỹ nhân, vì vậy không tiếc chấm dứt hợp đồng với Thái Thương nên mới có cục diện binh mã hoang tàn như hiện tại, thực sự chính là xung quan giận dữ vì hồng nhan.
Bạo ngược! Bạo ngược!
Bốn chữ cuối cùng chính là do Ngô Đế Lâm điên cuồng vì tổng tài văn đưa ra tổng kết phân trần.
Trần Hoài mồ hôi chảy ròng ròng nhìn bọn họ suy đoán lung ta lung tung, đáng sợ hơn nữa là, mọi người còn đều tự nhận là mình đã phát hiện ra chân tướng, các thành viên luôn vì nhiệm vụ truyền bá bát quái tới tất cả mọi người cư nhiên lại cực kỳ nghiêm túc căn dặn mọi người nhất định phải giữ bí mật.
Buổi trưa Ngụy Lai Thu tới tìm Trần Hoài cùng đi ăn trưa, Trần Hoài cao thâm khó dò kể lại suy đoán của mọi người cho cậu ta nghe, khiến Ngụy công tử sợ tới sắc mặt trắng bệch.
“Đệt mợ, đây là cái tin đồn quỷ quái gì, nếu truyền tới tai cha em, khẳng định sẽ không cho phép anh hai lén giúp em quẹt thẻ nữa rồi!”
Trần Hoài:…. T-T mình cũng muốn có người giúp mình quẹt thẻ.
Vương Tri Tranh đã sớm chuẩn bị xong xuôi dự án mới, tài liệu và kế hoạch đều đã làm xong hết, dự án thuận lợi thúc đẩy rất nhanh liền đi vào quỹ đạo.
Mọi người trong nhóm đều tăng ca làm việc, là người phụ trách pháp chế chính, Trần Hoài cũng bận rộn tối tăm mặt mũi, cho nên đến khi nhận được điện thoại của Đồng Hân Hân phản ứng đầu tiên là từ chối.
Đổng Hân Hân rất nhanh lại gọi lại, lúc này Trần Hoài đã nhớ ra, nhận điện.
“Bảo bối à, ông thay đổi rồi ~~~” Đồng Hân Hân rưng rưng muốn khóc: “Ông dám cúp điện thoại của tôi.”
“Oan uổng qua, thưa nương nương, tôi sắp bận thành chó rồi đây này.” Giọng Trần Hoài cũng nghẹn ngào không kém: “Bây giờ bà có thể phiên dịch được tiếng chó không, gâu gâu gâu ~~~~”
Đồng Hân Hân thấy Trần Hoài xác thực bận rộn, cũng không chỉ trích nữa, đáp: “Sao lại bận quá vậy?”
“Có dự án mới ~” Trần Hoài thở dài: “Nếu không có gì xảy ra, tiền thưởng cuối năm có thể mời bà vài bữa cơm.”
Đồng Hân Hân nhất thời mặt mày hớn hở: “Bận rộn là tốt, bận rộn là tốt.”
Trần Hoài vừa nhìn chằm chằm bản hợp đồng trong máy tính vừa nói: “Bà có chuyện gì, mau nói, đừng chậm trễ sự nghiệp của đại gia…”
“Ai ai ai…” Đồng Hân Hân kêu lên: “Trần đại gia, ông dù có bận rộn cũng đừng quên chuyện quan trọng nhất trên thế giới chứ—“
Trần Hoài suy nghĩ một lát, ngữ khí không chắc chắn hỏi lại: “Bà muốn ứng cử tổng thống?”
“Trời *** ông!” Đồng Hân Hân cả giận nói: “Có phải nhà ngươi đã quên mất cuối tuần này bản nương nương bày tiệc rượu rồi không!”
Đậu, mém quên thật!
Trần Hoài vội liếc nhìn lịch bàn, quả nhiên là cuối tuần này.
Hai tuần nay, anh bận rộn quên trời đất, ngay cả bộ phim ân oán tình cừu của Ngụy công tử, tiểu Lục tổng và Lý mỹ nhân cũng đã bỏ lỡ mấy trăm tập, nhưng cũng may anh không có thời gian để liếc nhìn bằng không dưới sự não bổ vạn năng của quần chúng nhân dân, cố sự tam giác tình yêu đã phát triển tới độ Ngụy công tử và tiểu Lục tổng bởi vì tranh đoạt mỹ nhân mà đấu trí đấu dũng hận thù sâu nặng cuối cùng biến thành tương ái tương sát, phỏng chừng sẽ phun mấy thùng nhiệt huyết mà ngất mất.
Trần Hoài vội vã nghiêm mặt nói: “Làm sao dám quên đám cưới của bà chứ, tiền mừng tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần chờ tôi lóe sáng ra trận đi.”
Đồng Hân Hân phỉ nhổ: “Ai thèm nhìn ông lóe sáng ra trận, nhìn suốt mười năm cũng đủ ngấy rồi, tôi muốn xem bạn trai ông lóe sáng ra trận.”
Trần Hoài: ….
Mợ nó, quên không hỏi Vương Tri Tranh chuyện này rồi.
Trần Hoài không khỏi cảm thán công tác hỏng việc, chột dạ nói: “Aiz, thái hậu à, tôi còn chưa kịp hỏi anh ấy có đi được không….”
Trần Hoài còn chưa dứt câu, màn hình máy tính chợt nhảy ra một cửa sổ chat.
[Demitry]: [Bức ảnh]
[Demitry]: Anh đã đặt 2 bộ quần áo ở cửa hàng XXX, tối nay anh tăng ca, lát tan tầm em tạt qua lấy nhé.
[Hoài thủy dễ uống]: [Choáng váng] là sao?
[Demitry]: Tham gia lễ cưới của bạn em…
Trần Hoài ngây ngốc, lại đọc lại đối thoại lần nữa, xác định mình không bị hoa mắt.
Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng Đồng Hân Hân ai oán: “Ông đừng có giả bộ! Bạn trai ông đã đáp ứng sẽ tới dự rồi, ông đừng hòng giấu diếm không cho tôi gặp…”
Trần Hoài triệt để hôn mê: “Bà nói gì? Anh ấy đáp ứng từ khi nào?”
Đồng Hân Hân kể lại chuyện Vương Tri Tranh nhận điện thoại khi Trần Hoài đang tắm đơt trước, ngữ khí rất hoài nghi hỏi: “Lẽ nào anh ấy không nói cho ông biết?”
“Có nói.” Trần Hoài nhìn đoạn chat trên màn hình đối thoại, thở dài, vừa mới nói xong.
Trần Hoài cũng không biết tâm tình mình lúc này là gì, tùy tiện đáp lại Đồng Hân Hân hai câu: “Đến lúc đó tôi và anh ấy nhất định sẽ tới.” rồi cúp máy.
[Hoài thủy dễ uống]: ….
[Hoài thủy dễ uống]: Anh thật sự muốn tới dự lễ cưới của bạn em?
[Demitry]: Tiền mừng để anh lo, không cần lo lắng.
[Hoài thủy dễ uống]: o(╯□╰)o ai thèm lo cái này.
[Demitry]: Vậy em lo cái gì?
[Hoài thủy dễ uống]: Anh định dùng danh nghĩa gì để tới dự?
[Demitry]: Cha em?
[Hoài thủy dễ uống]: ….
[[Hoài thủy dễ uống]: Vậy anh có con cũng quá sớm đi.
[Hoài thủy dễ uống]: Ba tuổi đã sinh con, thiên phú dị bẩm, đáng để nghiên cứu!
[Demitry]: Em đừng lo lắng.
Vương Tri Tranh đột nhiên nhắn một câu như vậy, Trần Hoài lập tức không biết nên trả lời thế nào.
[Demitry]: Quan hệ của chúng ta không cần phải che giấu với bất kỳ ái nữa.
Trần Hoài phát ra biểu tình đen thùi lùi.
[Hoài thủy dễ uống]: Hôm đó có thể tất cả bạn học em đều có mặt, hàng trăm cặp mắt sẽ đổ dồn vào…
[Demitry]: Cho nên anh mới đặt mua hai bộ quần áo mới, đảm bảo chúng ta phải đẹp trai nhất hội.
Trần Hoài đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
[Hoài thủy dễ uống]: ^_^ ừm
[Demitry]: Nhớ đi lấy quần áo nhé.
[Hoài thủy dễ uống]: Ok
[Hoài thủy dễ uống]: Còn chuyện này nữa…
[Demitry]: Chuyện gì?
[Hoài thủy dễ uống]: Anh thực sư bỏ tiền mừng?
Vương Tri Tranh ở bên kia trầm mặc một lúc lâu, rốt cục nhắn lại một tin—
[Demitry]: Vương tổng không thiếu tiền!
Thực yêu thích khí chất nhà giàu mới nổi này của Vương tổng!
Trần Hoài tâm tình khoái trá một lần nữa vùi đầu vào đại dương hợp đồng trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook