Đông Xưởng Cần Nhân Tài Như Ngươi
2: Ngày Thứ Hai Cố Gắng Làm Cha


Nghi vấn lớn nhất đời này của Trì Ninh, chính là vì sao luôn có người muốn nói lý lẽ với y.
Y là người sẽ nói lý lẽ sao?
Y không phải !
Trì Ninh xuất thân từ Trấn Nam, một thành nhỏ biên giới Tây Nam, địa phương kia vị trí hẻo lánh, vùng khỉ ho cò gáy, đặc sản duy nhất có thể xuất khẩu chính là hoạn quan, hoạn quan quyền lực, hoạn quan quyền lực nổi danh.
Trong những năm Hiếu Đế Vĩnh Bình, Trì Ninh vẫn là đứa bé mồ côi, vì “tuấn tú” mà được tuyển vào cung.

Y vừa vào cung, liền tự động được xếp vào phái hoạn quan Trấn Nam, bái ông trùm trong phái thái giám Trương Tinh Trung làm sư phụ, được chọn vào Nội Thư Đường đi học.

Sau khi tốt nghiệp sau y bắt đầu lăn lộn ở Thần cung giám, Ngự dụng giám tích cóp ngày tháng kinh nghiệm, trong những năm Thiên Hà gia nhập hàng ngũ nội quan quản lý sự vụ, quản lý chế tạo hỏa dược, năm 16 tuổi, đã là nhân vật số 3 tại Đông Xưởng danh xứng với thực.
Nếu không phải năm ngoái sư phụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thêm một ít gợn sóng trong nhân sinh thuận buồm xuôi gió của Trì Ninh, hiện tại nói không chừng y đã bắt đầu được bồi dưỡng đợt hai, tiếp tục đi học ở Văn Hoa Đường, nghe đại thần nội các giảng bài.
Nhưng cho dù nói như thế nào, ngoại trừ trở ngại này, Trì Ninh lớn từng này, thật đúng là không biết khiêm tốn là gì, phân rõ phải trái là gì.
Ở điểm này, con nuôi của y lại rất hiểu chuyện, vâng lệnh hành sự, không hề thắc mắc.

Trì Ninh nói hắn bắt người, hắn liền bắt người, cũng mặc kệ người bị bắt có phải thế tử gì hay không, có địa vị hay không.
Hạ thiếu thừa tên thật là Hạ Hạ, tên được chủ tử ban cho, không thể sửa.

Đằng sau khuôn mặt đang vô cùng nghiêm túc của hắn, hiện giờ đang tự hỏi, có tội danh gì thích hợp có thể ụp lên đầu Văn Thời Bảo hay không.

Tuy rằng Khang Nhạc đại trưởng công chúa không đáng sợ, nhưng có thể gây ra ít phiền toái một phần vẫn được hơn.
Trong lòng Hạ Hạ nhanh chóng có chủ ý, trên tay hắn đúng thật là có sẵn tội danh.
Hạ Hạ có thể làm lơ lệnh cấm đi lại ban đêm, điểm binh suốt đêm ra khỏi kinh thành, đương nhiên là có hoàng mệnh đặc thù trên người—— trong vòng nửa tháng, hắn cần phải bắt giữ một đám trọng phạm triều đình có ý đồ yêu ngôn hoặc chúng trong các hoạn quan.
Đây là cuộc điều tra thanh trừng nội bộ đám hoạn quan, nhưng cũng không thể bảo đảm người bị ảnh hưởng không bao gồm ngoại thần.
Ví dụ như, vị cháu trai đầu óc rõ ràng không bình thường của đại trưởng công chúa.
Trên mặt Hạ Hạ lộ rõ ý đồ xấu, nheo mắt lại, không dấu vết quan sát Văn mập mạp, ở trong đầu nhanh chóng lướt qua những mối quan hệ xã giao dính líu đến hơn một trăm cân thịt này, chuẩn bị bày ra một màn “ăn không nói có” ngay tại chỗ.
Nhưng Hạ Hạ không nghĩ tới, cha nuôi Trì Ninh của hắn còn ác hơn hắn, sau khi vuốt ve khúc gỗ mun trên tay mình vài cái xong, Trì Ninh rốt cuộc lại mở miệng lần nữa, một vẻ bất cận nhân tình lạnh nhạt cùng xa cách: “Bắt hết cả những người bên cạnh Văn Thời Bảo, đặc biệt là nữ tử kia cùng đứa trẻ.”

Trong đám người, Hoàng Tam Nương vẫn luôn cúi thấp ôm đứa con, lúc này đã run bần bật, sau khi nghe được mệnh lệnh của Trì Ninh, hoảng sợ mở to đôi mắt đẹp, thật sự là nhìn thấy mà thương, làm người ta không đành lòng ra tay.
Văn Thời Bảo đã bị bắt lấy, cảm thấy Trì Ninh quả thực phát rồ: “Ngươi bắt ta thì thôi đi, vì sao muốn bắt người đi cùng ta?”
Lời vừa nói ra, rất có chiều hướng không đánh đã khai.
Văn Thời Bảo còn không biết chính mình hố đồng đội, tiếp tục ý đồ dùng đầu óc không được xem là thông minh của hắn, bảo vệ Hoàng Tam Nương: “Trì Ninh! Ngươi biết nàng là ai sao? Ngươi dám động đến nàng?”
Lời này vụng về như thế mà lại giống như đã từng nghe qua.
Trì Ninh không lên tiếng, nhưng khóe môi của y đã bán đứng sự châm chọc của y.

Nàng là ai, y tự nhiên rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, thậm chí mục đích y tới đây, chính là vì nàng.
“Nàng là người trong nhà của Mã thái giám!” Văn Thời Bảo nóng nảy, không thể không hét lên.

Hắn biết rõ, thân phận của hắn ở trước mặt người thường đủ để hắn diễu võ dương oai, ở trước mặt thái giám Đông Xưởng không kiêng nể gì này căn bản không là cái thá gì.

Cho nên hắn mới muốn liều mạng mà bảo vệ Hoàng Tam Nương cùng đứa bé kia, đây là lợi thế duy nhất để hắn có thể trở mình: “Tư Lễ Giám Mã thái giám, không phải ngươi không biết chứ?”
Luật bất thành văn trong hàng ngũ thái giám: thái giám Chưởng Ấn của Đông Xưởng, thường thường sẽ do nhân vật số 2 hoặc số 3 của Tư Lễ Giám kiêm nhiệm.
Mấy tháng gần đây trong cung mưa gió xoay vần, trong Tư Lễ Giám thường xuyên xảy ra biến động, chẳng qua là đấu tranh quyền lực giữa hoạn quan đã kết thúc khi chính quyền được củng cố.

Có lời đồn rằng, vị Mã thái giám này vô cùng có khả năng trở thành Thái giám Bỉnh bút đứng thứ 3 trong Tư Lễ Giám.

Nói cách khác,trong tương lai Mã thái giám chính là cấp trên trực tiếp của Trì Ninh.
Văn Thời Bảo cũng không tin, Trì Ninh này lại có gì ghê gớm hơn cả Mã thái giám?
Hạ Hạ nhìn Văn Thời Bảo với ánh mắt có vẻ hơi đồng tình, đây là ngu xuẩn cỡ nào, mới có thể khiến Văn Thời Bảo luôn dẫm chính xác lên điểm mấu chốt chọn cái chết?
Chỉ biết Mã thái giám được tuyển chọn cho vị trí Thái giám Chưởng ấn Đông Xưởng, lại không biết…
Trì Ninh cũng có phải không?
Hiện tại Trì Ninh là thái giám phò trợ Đông Xưởng, khi còn chưa quyết định Thái giám Chưởng ấn, trong tình huống một thái giám cùng phò trợ khác tư lịch hơi cao hơn y chết, Trì Ninh là người có khả năng được chọn nhất để tiếp quản Đông Xưởng.
Thậm chí người có đầu óc đều có thể nhìn ra được, mục đích chính của Trì Ninh là mượn vị trí chấp chưởng Đông Xưởng, làm bàn đạp để nhảy vào Tư Lễ Giám.
Ở thời đại của sư phụ Trì Ninh, Tư Lễ Giám còn chưa có cửa một tay che trời, chức trách của Nội quan giám, Ngự dụng giám, đều có cùng địa vị ngang nhau.


Nhưng một đời vua một đời thần, đối với đám hoạn quan trẻ tuổi hiện tại, nhập Tư Lễ Giám mới là bắt đầu nhân sinh rực rỡ của hoạn quan.
Trì Ninh nở nụ cười càng sâu hơn, rõ ràng là một loại ám chỉ lòng dạ thâm sâm có tính công kích rất mạnh, nhưng lên mặt y lại có tính lừa gạt mười phần, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy được mắt y hơi cong cong, dáng vẻ phúc hậu và vô hại, cứ như chàng thiếu niên nhà bên không biết buồn đau là gì.

Thiếu niên gằn từng chữ một, vô cùng thành khẩn: “Mã công công tự nhiên đức cao vọng trọng, không ai không biết, không ai không hiểu.”
“Hắn thâm minh đại nghĩa như thế, sẽ hiểu được cách làm việc của ta.”
Nói cách khác, nếu hắn không hiểu, là hắn không đủ thâm minh đại nghĩa, đức không xứng vị, không đủ tư cách chấp chưởng Đông Xưởng.
Trì Ninh nhìn Văn Thời Bảo cùng Hoàng Tam Nương, cuối cùng hiểu rõ vì sao “người” kia sẽ nói với y, tối nay tá túc Chân Tĩnh Tự tự nhiên có thể tâm tưởng sự thành.

Trước khi bị bắt dẫn đi, Hoàng Tam Nương đi trước một bước, quỳ gối trước mặt Trì Ninh, mềm mại như liễu, chưa nói mà nước mắt đã rơi trước, hay còn gọi là “nước mắt cá sấu”: “Xin hỏi vị đại nhân này, nô gia có gì sai? Chỉ vì ngài có cạnh tranh với đại nhân nhà ta, liền có thể…”
Nàng muốn ám chỉ Trì Ninh là đang bài trừ dị kỷ, vu oan giá họa.
Cho dù Trì Ninh có nói gì, cũng không thể thoát khỏi bị nghi ngờ.
Nhưng Trì Ninh… căn bản là không có ý định nói chuyện trực tiếp với Hoàng Tam Nương.

Y chỉ theo nhịp bước chân của chính mình, một tay nâng niu khúc gỗ bảo bối của y như cũ, một tay lộ ra khỏi tay áo to rộng, chỉ chỉ Văn Thời Bảo, nói với Hạ Hạ: “Chứa chấp trọng phạm triều đình”, lại chỉ chỉ Hoàng Tam Nương nói: “Trọng phạm triều đình”.
Lời ít mà ý nhiều, kích động sóng gió nghìn trượng.
Tùy tùng nhỏ Khổ Thái ở phía sau Trì Ninh ôm mèo, rất tri kỷ mà bổ sung với Hạ thiếu thừa một câu: “Chúng ta vốn không nên ở dừng lại chỗ này, nhưng Trì gia trên đường đi nghe nói ngài có nhiệm vụ, một hai phải phân ưu cho ngài.

Đại khái là ông trời cũng bị một tấm lòng cha hiền của Trì gia cảm động, thật sự để cho chúng ta ở Chân Tĩnh Tự bắt được nghịch tặc gian xảo này.”
Tình thân cảm động con mẹ nó đất trời.
Trong lòng Văn Thời Bảo cùng Hoàng Tam Nương có một vạn câu chửi thề muốn chửi tục.

“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Hoàng Tam Nương cũng không biết là chột dạ sợ hãi do bị vạch mặt, hay là bị lý do thoái thác đổi trắng thay đen làm cho tức lên, lồng ngực phập phồng , tay cũng run rẩy, “Lâm đại nhân, ta kính ngài làm việc vì Đông Xưởng, càng vất vả công lao càng lớn.

Nhưng ngài không có bất kỳ chứng cứ gì, đã tùy tiện bắt người… Đây là thái độ làm việc của ngài sao? Đây là vương pháp của Đại Khải sao? Hay là nói ngài căn bản chỉ muốn hãm hại trung lương!”

Lời này vừa nói ra, không ít người vây xem lại cười thành tiếng trước.
Mã thái giám nhà cô còn ít làm mấy chuyện như này sao?
Thái giám triều ta thực ra có không ít công công tài đức các mặt đều tốt, nhưng tuyệt không bao gồm Tư Lễ Giám Mã thái giám.

Hắn lấy quyền mưu tư, tiếng xấu đánh cho đến khi nhận tội cũng đã truyền khắp kinh thành từ 800 năm trước, cho dù con nít trên phố cũng nghe được một hai “công tích vĩ đại”, vậy mà còn không biết xấu hổ hỏi người khác có biết hai chữ “vương pháp” viết như thế nào hay không?
Trì ninh thở dài một hơi, y thật sự thấy phiền phải giải thích, nên chỉ giật giật tay, để Khổ Thái đi phổ cập cho người mù luật pháp.
“Thái Tổ gia thiết lập Đông Xưởng, nhằm phò trợ bệ hạ, trừ gian diệt ác, vì mục đích giám sát khắp thiên hạ, hiểu dân sinh khổ nhọc.

Ngươi hiểu rõ chưa?” Đông Xưởng chỉ nghe lệnh hoàng đế, không cần trải qua tam ty phê chuẩn, có thể tùy ý giám sát tróc nã thần dân.
Quyền lực to lớn, thanh trừng bốn phương.
Nói thẳng ra thì, Đông Xưởng làm việc, luôn luôn là có nghi ngờ thì cho bắt người, bắt người xong mới có thể bắt đầu tiến thêm một bước thẩm vấn và tra xét chứng cứ.

Nếu cần phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới có thể bắt người, thì còn cần Đông Xưởng bọn họ làm gì? Trực tiếp mời thanh thiên đại lão gia làm thẩm phán là được rồi.

Cả triều văn võ bá quan vì sao sợ Đông Xưởng? Là sợ bọn họ có thể tùy tiện chụp mũ.

Không có ai là trong sạch trăm phần trăm, chỉ cần bước vào Đông Xưởng, luôn có thể thẩm ra được gì đó.
Hiện giờ, vậy mà Hoàng Tam Nương này há mồm muốn chứng cứ của Đông Xưởng?
Không thể không nói, nàng đúng là có tâm kế thủ đoạn, đáng tiếc phải ăn hành vì không có kiến thức.
“Ngài có phải trọng phạm triều đình hay không, thẩm vấn một cái chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Hạ liếc mắt nhìn qua, Hoàng Tam Nương cùng Văn Thời Bảo liền câm miệng, hai tay chịu trói, cũng không có cơ hội già mồm.
Để tránh đêm dài lắm mộng,đám người Trì Ninh quyết định lập tức khởi hành lần nữa, ngược gió đội tuyết áp giải phạm nhân về kinh.
Tại ngã ba trên đường trở về thành, Trì Ninh đột nhiên kêu ngừng đội ngũ, ôm bảo bối gỗ mun của hắn xuống xe, cũng không biết ở ngã ba làm gì, chậm trễ một lúc lâu sau mới ra lệnh, không theo đường cũ hồi kinh, cần phải đi đường vòng qua Quảng Cừ Môn.

Cẩm Y Vệ theo Hạ Hạ đến, cũng không phải tất cả đều quen thuộc tác phong của Trì Ninh, có người không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Trong đó có một người mới tính cách rất hay tránh né, đặc biệt khó hiểu, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho huynh trưởng là tổng kỳ, ý muốn biết có chuyện gì.

Nhưng huynh trưởng của hắn lại chỉ lạnh nhạt quay đầu, dường như căn bản không nhìn đến vẻ lên án “vô con mẹ nó tình” của em trai ruột.
Vẻ mặt Hạ Hạ với chuyện này cũng là tập mãi thành quen.
Cái kiểu đột nhiên động kinh này của Trì Ninh cha nuôi hắn, lúc còn ở trong cung cũng làm không ít, lại chưa bao giờ có người nghi ngờ quyết định của Trì Ninh, bởi vì từ khi Trì Ninh biết cách làm việc, y chưa từng bị ăn hành bởi loại quyết định không thể hiểu được này.


Ngược lại, vô số kết quả đều chứng minh, quyết định kia chỉ là có huyền cơ khác.
Cũng có người từng thử hỏi Trì Ninh rốt cuộc như thế nào làm được, tóm lại y không thể thật sự liệu sự như thần, có thể nhìn trộm thiên cơ chứ.
Chính Trì Ninh cũng thấy mỗi lần y đều nói thật: “Bảo bối của ta nói cho ta.”
Nhưng người nghe được đáp án này, phản ứng đầu tiên đều là đỏ mặt, lại có cùng ý tưởng giống không nói gì nữa.

Bảo bối của công công… Còn có thể là cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Mà ngay sau khi đoàn người Trì Ninh lựa chọn đi hướng Quảng Cừ Môn, một đám người cầm đao che mặt, nhìn là biết kẻ bắt cóc cùng hung cực ác, cũng chạy tới ngã ba nơi Trì Ninh từng xuống ngựa, tự mình xem xét.

Thậm chí nơi đó còn có nhiều dấu chân của Trì Ninh và đoàn tùy tùng.

Đối mặt với cảnh tượng một hướng có vết bánh xe, một hướng không vết bánh xe, người dẫn đầu cười lạnh một tiếng: “Dấu vết này rõ ràng như thế, giống như chỉ muốn cho chúng ta biết hành tung, còn không phải là dương đông kích tây.”
Nói xong, bọn họ liền kiên định không đổi mà đuổi theo tới Tả An Môn.
Trì Ninh thì ở trong xe ngựa chất đầy đệm mềm, ôm gỗ mun bảo bối của y lắc lư, thanh thản yên ổn mà ngủ một giấc dài.

Một đêm không mộng mị, trời đã sáng, cũng tới Ung Kỳ thành rồi.
Hạ Hạ tri kỷ tiễn Trì Ninh về nhà, hoàn toàn xứng đáng vai trò con ngoan, cảm động cả Đại Khải.
Trước khi tạm biệt, Trì Ninh cách rèm xe dặn dò Hạ Hạ: “Buổi tối gọi các huynh đệ của người đến…”
“Trong nhà tụ họp?”
Sau khi Trì Ninh lên làm thái giám, nhận không ít con nuôi, y cảm thấy giữa các con của y rất huynh hữu đệ cung, là một đại gia đình hòa thuận, nhưng chưa chắc mấy người con trai của y lại nghĩ như vậy.

Ít nhất, Hạ Hạ không thật sự thích huynh đệ của hắn.

Cha chỉ có một, huynh đệ lại quá nhiều.
“Không không, lúc trước không phải các ngươi luôn tiếc nuối ta không có bảo bối sao.

Hiện giờ cuối cùng tìm về được, cha mời mọi người cùng nhau xem.”
Hạ Hạ: “...” Này, này liền không cần được không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương