Động Vật Máu Lạnh
-
Chương 2
Lúc đến hiện trường thì tổ giám định đã có mặt.
Nhân viên điều tra bận rộn chụp hình, thu thập vật chứng, Lục Khải Ân và Kỷ Tư bèn nhìn xung quanh hết một lượt.
Bên trong chung cư cao cấp sạch sẽ gọn gàng, mọi thứ đều ngăn nắp, không có chút dấu vết ẩu đả. Lục Khải Ân quỳ trên sàn nhà kế bên phòng ngủ, thò tay xuống phía dưới tủ quần áo quệt một cái, đến cả góc bí mật nhất cũng không có một hạt bụi.
Kỷ Tư liếc ngón tay gã, cười nói: “Chủ nhân của căn nhà này mắc bệnh sạch sẽ quá mức à?”
“Trời mới biết.” Lục Khải Ân ra hiệu cho Hoàng Văn Kiệt đang cầm túi vật chứng đi loanh quanh lại gần, hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Nạn nhân là phụ nữ, chết hơn mười hai tiếng đồng hồ, kết luận ban đầu là do một vật không nhọn đánh vào sau đầu gây nên vết thương chí mạng, những thứ khác thì vẫn phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi.”
“Tiếp tục.”
“Hiện trường không để lại chút manh mối gì, có lẽ anh không tin nhưng đến dấu vân tay chúng tôi cũng không tìm được.”
“Ồ?” Lục Khải Ân hơi kinh ngạc, “Sau khi hung thủ giết người thì còn dọn dẹp căn phòng cho đâu vào đấy ư?”
“Sự thật là vậy.”
“Ai báo án?”
“Một cô gái sống cạnh bên, chó nhà cô ta ngửi thấy mùi máu.”
Lục Khải Ân gật đầu, “Không có dấu vết phá cửa vào phòng, rất có khả năng là người quen gây án.” Thế là chỉ huy Kỷ Tư, “Cậu đi hỏi xem, ngoài chủ nhà ra thì nơi này còn có người nào thường lui tới.”
Kỷ Tư vui vẻ nhận lệnh đi làm.
Nhàn nhã đi đến, chống tay trái lên bức tường phía sau lưng cô gái trông như nữ sinh cấp ba, cúi đầu thành thạo nở một nụ cười điện đóm đầy đủ, mặt đối phương lập tức đỏ lên.
“Anh, anh cảnh sát…”
Lục Khải Ân ở xa nhìn thấy cảnh này, đành bó tay thở dài một hơi.
Loại đàn ông này, đúng là kẻ thù của công chúng.
Một lát sau, Kỷ Tư mang về tin tức mà y bán nụ cười để đổi lấy – người bị hại có một người bạn trai quen nhau đã lâu tên là Châu Diệu Sơn, tối qua có lẽ đã đến đây, vì trước nửa đêm cô gái đó có nghe thấy tiếng cãi nhau của một nam một nữ.
Lục Khải Ân gọi điện thoại cho sở cảnh sát yêu cầu tư liệu của Châu Diệu Sơn, quyết định lập tức đi mời hắn về “hỗ trợ điều tra”.
Đang muốn tuyên bố thu đội, tên Kỷ Tư kia đã buột miệng nói ra hai chữ đó. Quay người lại đối diện với Lục Khải Ân sắc mặt không tốt, y giỡn cợt cúi gập người, “Xin lỗi, cướp mất lời thoại của anh rồi.”
Lúc ra khỏi cửa, trên đường đi Kỷ Tư nhìn tứ phía, dưới chân vấp phải cái gì đó, cả người theo đó nghiêng qua, Lục Khải Ân đi bên cạnh vô thức đỡ y, đồng thời không quên giậu đổ bìm leo: “Thân thủ của cậu quả nhiên phi phàm hệt như truyền thuyết.”
Kỷ Tư cười đến là vui vẻ, kéo bàn tay của gã và bản thân mình đan thành mười ngón, giơ lên cao rồi nói: “Anh xem, tay của chúng ta rất hợp nè.”
Bầu không khí ngưng lại trong phút chốc.
Đồng nghiệp xung quanh không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về một phía, cố nặn ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng lại chuyên chú hết vào sự phát triển của tình hình. Hai nhân vật có thừa sức tranh luận nhất trong đội cảnh sát đối đầu nhau trong cùng một tổ nhỏ, mọi người đều chờ màn kịch giao đấu trực tiếp này đã lâu, huống chi lúc này hiện trường cực kỳ mờ ám, bất kỳ ai cũng không muốn lỡ mất cảnh đặc sắc nào.
Nhưng Lục Khải Ân lại khiến mọi người thất vọng, gã chỉ lạnh lùng đẩy Kỷ Tư ra, tay chà đi xát lại lên quần, cực kỳ khinh thường: “Xin lỗi, theo tôi thì tay của cậu không đủ nhỏ, cũng chẳng đủ mềm.”
Mọi người lần lượt xấu hổ ho khan, Kỷ Tư hình như lại chẳng hề hấn gì, vẫn vui vẻ như cũ đi theo sau.
Trong nhà thuận lợi tìm được nghi phạm số một Châu Diệu Sơn, đối diện với cảnh sát đến thăm, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, chẳng hỏi han gì, chỉ nói một câu: “Chờ chút, tôi đi lấy áo khoác.”
Đoàn người quay về sở cảnh sát, Lục Khải Ân sắp xếp cho Thẩm Chí Lương và Trịnh Trung Thái cùng tổ ghi lời khai của Châu Diệu Sơn, còn mình và các tổ viên khác thì ngồi trước màn hình quan sát phản ứng của hắn, cùng thảo luận tình tiết vụ án.
“Vừa vào đã nhận tội, tên này cũng thẳng thắn lắm.”
“Tôi đã hỏi người quản lý của tòa nhà, do có thang máy thông trực tiếp đến bãi đậu xe nên ông ta cũng không thể xác định được thời gian Châu Diệu Sơn rời đi. Hơn nữa trước đó camera quan sát của bãi đậu xe hư rồi, đến sáng hôm nay mới sửa xong.”
“Trùng hợp vậy à?”
“Đích thực là vừa khéo luôn, chẳng có điều gì khả nghi cả.”
Lúc này Thẩm Chí Lương và Trịnh Trung Thái lần lượt đi ra, vẻ mặt hơi thú vị, “Khẩu cung của hắn chẳng có vấn đề gì, chi tiết rõ ràng mạch lạc, ăn khớp với tình hình ở hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi.”
“Vấn đề nằm ở chỗ là quá ăn khớp.” Lục Khải Ân bỏ hai chân khỏi mặt bàn, đứng dậy đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Tư, “Đi, chúng ta đi gặp hắn chứ?”
Châu Diệu Sơn là một người đàn ông khiến người khác có ấn tượng ban đầu rất tốt, trên người có một khí chất nhàn nhã thảnh thơi, tuy không thể hiện ra, nhưng lại khiến người khác rất dễ cảm nhận được. Hắn ngồi trong phòng hỏi cung uống thứ cà phê mùi vị nhạt nhẽo đựng trong cốc giấy, nhưng lại ung dung tự tại như đang ngồi ở phòng khách nhà mình tiếp đãi khách.
Lục Khải Ân và hắn im lặng nhìn nhau một hồi, sau đó gã mở miệng: “Đã định nhận tội rồi thì tại sao lúc đó còn phải lau sạch hết tất cả dấu vân tay dấu chân ở chung cư, đến một sợi tóc cũng không chừa?”
Châu Diệu Sơn cười hiền hòa, “Tôi nghĩ nếu như may mắn, tôi có thể sẽ gặp được một đám cảnh sát ngu ngốc, vậy thì tôi có thể may mắn thoát tội rồi.”
Kỷ Tư loạt soạt lật hồ sơ của hắn, hỏi vu vơ: “Anh kinh doanh tranh vẽ à?”
“Không sai, tôi kinh doanh phòng trưng bày tranh Sơn Hải.”
“Á…” Kỷ Tư vui mừng kêu lên khiến Lục Khải Ân nhìn y một cách kỳ quặc, “Anh là ông chủ của Sơn Hải á? Tuần trước tôi còn dạo qua tiệm anh, bức ‘Nở Rộ’ các anh treo ở khúc cua đó tôi luôn ngưỡng mộ vô cùng, đáng tiếc hỏi hết mấy lần, nhân viên cứ nói là không bán.”
“À, nếu sếp thích thì tôi không ngại tặng đâu.”
“Thật không?”
“Ngày mai tôi sẽ nhờ quản lý ở phòng trưng bày gửi đến cho sếp Kỷ.”
“Vậy sao mà được…”
Huyệt thái dương của Lục Khải Ân giật không ngừng, gã nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quyết định mở lời ngăn cản chủ đề này lại, cũng tránh lát nữa lại phát triển theo chiều hướng hoang đường hơn.
Nhưng Kỷ Tư đột nhiên chen ngang một câu: “‘Hải’ là ai?” Thái độ nghiêm chỉnh gần như là lạnh lùng.
Châu Diệu Sơn đột nhiên ngẩn người.
“Bạn gái của anh cũng là nạn nhân, tên tiếng Trung là Trần Mẫn Thi, anh cũng không có anh chị em nào, căn phòng trưng bày này vốn chẳng phải hợp tác với bạn làm ăn, vậy chữ ‘Hải’ này, là ai?” Lời nói của Kỷ Tư vừa gấp vừa nhanh, căn bản khiến người khác không thể ngăn cản, “Theo như tôi biết, ngoài bức tranh ‘Nở Rộ’ ở phòng tranh của anh ra, còn có một tác phẩm cũng không cho bán, vừa khéo, tên nó là ‘Sơn Hải’, nội dung không phải là tranh phong cảnh, nhưng lại là hai hình bóng mờ nhạt, một người là anh, còn người kia là ai?”
Hàm răng của Châu Diệu Sơn cắn chặt, hung dữ trả lời: “Chẳng có ai hết, là tôi đặt bừa tên đó được không?”
“Đương nhiên là được,” Kỷ Tư khoanh tay dựa lưng ra ghế, hơi lạnh nhạt cười, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, anh có cần căng thẳng thế không?”
Lục Khải Ân lại nhìn y một cái, nhưng lần này nội dung trong ánh mắt rõ ràng đã có thay đổi rất lớn. Gã chậm rãi nói: “Anh Châu, anh có hiểu biết rộng rãi, không biết đã nghe đến cách nói này chưa – trước khi người bị hại chết thảm, võng mạc sẽ lưu lại hình ảnh của hung thủ trước mắt, ở nước ngoài đã có một vài án lệ dựa vào cách này để phá án thành công rồi.”
Châu Diệu Sơn hừ một tiếng, “Đứng trước mặt Mẫn Thi là tôi, điểm này tôi cũng đã thừa nhận rồi.”
“Ồ…” Lục Khải Ân cố ý kéo dài âm đuôi như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nhưng vết thương chí mạng duy nhất của nạn nhân lại nằm ở sau đầu.”
Kỷ Tư ngầm phối hợp với gã, dùng ánh mắt cực kỳ ái mộ đánh giá Châu Diệu Sơn, giọng điệu quả thật sùng bái đến cực điểm, “Thì ra dưới cái vỏ người kinh doanh tranh vẽ thì anh còn là người dị năng, thật là thất lễ thất lễ quá. Đây gọi là gì nhỉ, thuật phân thân?”
Châu Diệu Sơn hung hãn trừng mắt, kích động đứng phắt khỏi ghế, cãi chày cãi cối: “Tôi nói là khi Mẫn Thi ngã xuống, người cuối cùng cô ấy thấy là tôi.”
“Được rồi được rồi, đừng giải thích nữa.” Kỷ Tư làm động tác an ủi, “Nếu như anh muốn nhận tội, chẳng lẽ cảnh sát chúng tôi lại không cho anh nhận ư?”
Châu Diệu Sơn chỉ có thể chán nản ngồi xuống.
Lục Khải Ân suy nghĩ một lúc, tiếp lời Kỷ Tư: “Cậu đi ra trước đi, một mình tôi nói chuyện với hắn.”
“Tại sao?” Vẻ mặt của Kỷ Tư lập tức trở nên uất ức, “Anh với hắn có chuyện gì mà giấu tôi?” Kết quả bị Lục Khải Ân huých chân dưới bàn, y mới lèm bèm lết đến cửa.
Sau đó, Lục Khải Ân quay người tắt công tắc của thiết bị quan sát, rút thuốc lá trong túi ra, đưa cho Châu Diệu Sơn một điếu, dùng ánh mắt hỏi: Có hút không?
Châu Diệu Sơn lặng lẽ cầm lấy.
“Nhận tội thay người khác?” Lục Khải Ân châm lửa cho cả hai, dùng giọng điệu hoàn toàn chẳng giống như đang chất vấn, mà như một người bạn cũ quan tâm hỏi vu vơ hơn.
Châu Diệu Sơn hút vào phổi một hơi thật sâu, rồi lại chầm chậm phả ra, buồn rầu mà cũng thản nhiên.
“Đáng không? Cho dù có phán ngộ sát đi nữa thì anh cũng phải ngồi tù mấy năm đấy.”
“Tôi cảm thấy đáng.”
“Tôi có thể cá với anh, tôi đảm bảo anh sẽ thấy hối hận ngay trong buổi tối của cái ngày anh vào đấy.”
Châu Diệu Sơn cười nhạt, “Không sao, nếu như anh thắng thì tôi sẽ cho anh cả căn phòng trưng bày đó… dù sao giữ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Lục Khải Ân nhíu đầu mày, “Vậy anh kêu luật sư chuẩn bị sẵn hợp đồng chuyển nhượng đi.” Sau đó sập cửa cái rầm sau lưng.
“Tên này là đồng tính.”
Vừa bước ra, Lục Khải Ân còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Tư chờ bên ngoài đã đưa ra phán đoán chắc nịch.
Nội trong một ngày, lời thoại của mình bị cướp lần thứ hai, điều này khiến Lục Khải Ân tương đối khó chịu.
“Sao cậu biết?”
“Biết thì biết thôi, sao tôi biết là làm sao tôi biết được?” Như đang chơi nhiễu khẩu lệnh1.
“Đây chính là cái gọi là trực giác của ‘đồng loại’ ư?”
“Không đúng lắm,” Kỷ Tư cười rồi huơ ngón trỏ, “Tôi á, là song tính đó.”
Lục Khải Ân nheo mắt nhìn y, qua một lúc lâu đột nhiên bật cười, mang theo chút ác ý nói, “Nhìn cậu tôi bất giác nghĩ đến một câu.”
“Câu gì?” Kỷ Tư hiếu kỳ ghé đến.
“Những kẻ song tính đều là đồ khốn.”
1: Nhiễu khẩu lệnh (繞口令) là trò chơi nói nhanh một câu khó nói, dễ líu lưỡi khi nói, như câu “chị nhặt rau rồi luộc, em nhặt rau luộc rồi”.
Nhân viên điều tra bận rộn chụp hình, thu thập vật chứng, Lục Khải Ân và Kỷ Tư bèn nhìn xung quanh hết một lượt.
Bên trong chung cư cao cấp sạch sẽ gọn gàng, mọi thứ đều ngăn nắp, không có chút dấu vết ẩu đả. Lục Khải Ân quỳ trên sàn nhà kế bên phòng ngủ, thò tay xuống phía dưới tủ quần áo quệt một cái, đến cả góc bí mật nhất cũng không có một hạt bụi.
Kỷ Tư liếc ngón tay gã, cười nói: “Chủ nhân của căn nhà này mắc bệnh sạch sẽ quá mức à?”
“Trời mới biết.” Lục Khải Ân ra hiệu cho Hoàng Văn Kiệt đang cầm túi vật chứng đi loanh quanh lại gần, hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Nạn nhân là phụ nữ, chết hơn mười hai tiếng đồng hồ, kết luận ban đầu là do một vật không nhọn đánh vào sau đầu gây nên vết thương chí mạng, những thứ khác thì vẫn phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi.”
“Tiếp tục.”
“Hiện trường không để lại chút manh mối gì, có lẽ anh không tin nhưng đến dấu vân tay chúng tôi cũng không tìm được.”
“Ồ?” Lục Khải Ân hơi kinh ngạc, “Sau khi hung thủ giết người thì còn dọn dẹp căn phòng cho đâu vào đấy ư?”
“Sự thật là vậy.”
“Ai báo án?”
“Một cô gái sống cạnh bên, chó nhà cô ta ngửi thấy mùi máu.”
Lục Khải Ân gật đầu, “Không có dấu vết phá cửa vào phòng, rất có khả năng là người quen gây án.” Thế là chỉ huy Kỷ Tư, “Cậu đi hỏi xem, ngoài chủ nhà ra thì nơi này còn có người nào thường lui tới.”
Kỷ Tư vui vẻ nhận lệnh đi làm.
Nhàn nhã đi đến, chống tay trái lên bức tường phía sau lưng cô gái trông như nữ sinh cấp ba, cúi đầu thành thạo nở một nụ cười điện đóm đầy đủ, mặt đối phương lập tức đỏ lên.
“Anh, anh cảnh sát…”
Lục Khải Ân ở xa nhìn thấy cảnh này, đành bó tay thở dài một hơi.
Loại đàn ông này, đúng là kẻ thù của công chúng.
Một lát sau, Kỷ Tư mang về tin tức mà y bán nụ cười để đổi lấy – người bị hại có một người bạn trai quen nhau đã lâu tên là Châu Diệu Sơn, tối qua có lẽ đã đến đây, vì trước nửa đêm cô gái đó có nghe thấy tiếng cãi nhau của một nam một nữ.
Lục Khải Ân gọi điện thoại cho sở cảnh sát yêu cầu tư liệu của Châu Diệu Sơn, quyết định lập tức đi mời hắn về “hỗ trợ điều tra”.
Đang muốn tuyên bố thu đội, tên Kỷ Tư kia đã buột miệng nói ra hai chữ đó. Quay người lại đối diện với Lục Khải Ân sắc mặt không tốt, y giỡn cợt cúi gập người, “Xin lỗi, cướp mất lời thoại của anh rồi.”
Lúc ra khỏi cửa, trên đường đi Kỷ Tư nhìn tứ phía, dưới chân vấp phải cái gì đó, cả người theo đó nghiêng qua, Lục Khải Ân đi bên cạnh vô thức đỡ y, đồng thời không quên giậu đổ bìm leo: “Thân thủ của cậu quả nhiên phi phàm hệt như truyền thuyết.”
Kỷ Tư cười đến là vui vẻ, kéo bàn tay của gã và bản thân mình đan thành mười ngón, giơ lên cao rồi nói: “Anh xem, tay của chúng ta rất hợp nè.”
Bầu không khí ngưng lại trong phút chốc.
Đồng nghiệp xung quanh không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về một phía, cố nặn ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng lại chuyên chú hết vào sự phát triển của tình hình. Hai nhân vật có thừa sức tranh luận nhất trong đội cảnh sát đối đầu nhau trong cùng một tổ nhỏ, mọi người đều chờ màn kịch giao đấu trực tiếp này đã lâu, huống chi lúc này hiện trường cực kỳ mờ ám, bất kỳ ai cũng không muốn lỡ mất cảnh đặc sắc nào.
Nhưng Lục Khải Ân lại khiến mọi người thất vọng, gã chỉ lạnh lùng đẩy Kỷ Tư ra, tay chà đi xát lại lên quần, cực kỳ khinh thường: “Xin lỗi, theo tôi thì tay của cậu không đủ nhỏ, cũng chẳng đủ mềm.”
Mọi người lần lượt xấu hổ ho khan, Kỷ Tư hình như lại chẳng hề hấn gì, vẫn vui vẻ như cũ đi theo sau.
Trong nhà thuận lợi tìm được nghi phạm số một Châu Diệu Sơn, đối diện với cảnh sát đến thăm, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, chẳng hỏi han gì, chỉ nói một câu: “Chờ chút, tôi đi lấy áo khoác.”
Đoàn người quay về sở cảnh sát, Lục Khải Ân sắp xếp cho Thẩm Chí Lương và Trịnh Trung Thái cùng tổ ghi lời khai của Châu Diệu Sơn, còn mình và các tổ viên khác thì ngồi trước màn hình quan sát phản ứng của hắn, cùng thảo luận tình tiết vụ án.
“Vừa vào đã nhận tội, tên này cũng thẳng thắn lắm.”
“Tôi đã hỏi người quản lý của tòa nhà, do có thang máy thông trực tiếp đến bãi đậu xe nên ông ta cũng không thể xác định được thời gian Châu Diệu Sơn rời đi. Hơn nữa trước đó camera quan sát của bãi đậu xe hư rồi, đến sáng hôm nay mới sửa xong.”
“Trùng hợp vậy à?”
“Đích thực là vừa khéo luôn, chẳng có điều gì khả nghi cả.”
Lúc này Thẩm Chí Lương và Trịnh Trung Thái lần lượt đi ra, vẻ mặt hơi thú vị, “Khẩu cung của hắn chẳng có vấn đề gì, chi tiết rõ ràng mạch lạc, ăn khớp với tình hình ở hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi.”
“Vấn đề nằm ở chỗ là quá ăn khớp.” Lục Khải Ân bỏ hai chân khỏi mặt bàn, đứng dậy đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Tư, “Đi, chúng ta đi gặp hắn chứ?”
Châu Diệu Sơn là một người đàn ông khiến người khác có ấn tượng ban đầu rất tốt, trên người có một khí chất nhàn nhã thảnh thơi, tuy không thể hiện ra, nhưng lại khiến người khác rất dễ cảm nhận được. Hắn ngồi trong phòng hỏi cung uống thứ cà phê mùi vị nhạt nhẽo đựng trong cốc giấy, nhưng lại ung dung tự tại như đang ngồi ở phòng khách nhà mình tiếp đãi khách.
Lục Khải Ân và hắn im lặng nhìn nhau một hồi, sau đó gã mở miệng: “Đã định nhận tội rồi thì tại sao lúc đó còn phải lau sạch hết tất cả dấu vân tay dấu chân ở chung cư, đến một sợi tóc cũng không chừa?”
Châu Diệu Sơn cười hiền hòa, “Tôi nghĩ nếu như may mắn, tôi có thể sẽ gặp được một đám cảnh sát ngu ngốc, vậy thì tôi có thể may mắn thoát tội rồi.”
Kỷ Tư loạt soạt lật hồ sơ của hắn, hỏi vu vơ: “Anh kinh doanh tranh vẽ à?”
“Không sai, tôi kinh doanh phòng trưng bày tranh Sơn Hải.”
“Á…” Kỷ Tư vui mừng kêu lên khiến Lục Khải Ân nhìn y một cách kỳ quặc, “Anh là ông chủ của Sơn Hải á? Tuần trước tôi còn dạo qua tiệm anh, bức ‘Nở Rộ’ các anh treo ở khúc cua đó tôi luôn ngưỡng mộ vô cùng, đáng tiếc hỏi hết mấy lần, nhân viên cứ nói là không bán.”
“À, nếu sếp thích thì tôi không ngại tặng đâu.”
“Thật không?”
“Ngày mai tôi sẽ nhờ quản lý ở phòng trưng bày gửi đến cho sếp Kỷ.”
“Vậy sao mà được…”
Huyệt thái dương của Lục Khải Ân giật không ngừng, gã nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quyết định mở lời ngăn cản chủ đề này lại, cũng tránh lát nữa lại phát triển theo chiều hướng hoang đường hơn.
Nhưng Kỷ Tư đột nhiên chen ngang một câu: “‘Hải’ là ai?” Thái độ nghiêm chỉnh gần như là lạnh lùng.
Châu Diệu Sơn đột nhiên ngẩn người.
“Bạn gái của anh cũng là nạn nhân, tên tiếng Trung là Trần Mẫn Thi, anh cũng không có anh chị em nào, căn phòng trưng bày này vốn chẳng phải hợp tác với bạn làm ăn, vậy chữ ‘Hải’ này, là ai?” Lời nói của Kỷ Tư vừa gấp vừa nhanh, căn bản khiến người khác không thể ngăn cản, “Theo như tôi biết, ngoài bức tranh ‘Nở Rộ’ ở phòng tranh của anh ra, còn có một tác phẩm cũng không cho bán, vừa khéo, tên nó là ‘Sơn Hải’, nội dung không phải là tranh phong cảnh, nhưng lại là hai hình bóng mờ nhạt, một người là anh, còn người kia là ai?”
Hàm răng của Châu Diệu Sơn cắn chặt, hung dữ trả lời: “Chẳng có ai hết, là tôi đặt bừa tên đó được không?”
“Đương nhiên là được,” Kỷ Tư khoanh tay dựa lưng ra ghế, hơi lạnh nhạt cười, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, anh có cần căng thẳng thế không?”
Lục Khải Ân lại nhìn y một cái, nhưng lần này nội dung trong ánh mắt rõ ràng đã có thay đổi rất lớn. Gã chậm rãi nói: “Anh Châu, anh có hiểu biết rộng rãi, không biết đã nghe đến cách nói này chưa – trước khi người bị hại chết thảm, võng mạc sẽ lưu lại hình ảnh của hung thủ trước mắt, ở nước ngoài đã có một vài án lệ dựa vào cách này để phá án thành công rồi.”
Châu Diệu Sơn hừ một tiếng, “Đứng trước mặt Mẫn Thi là tôi, điểm này tôi cũng đã thừa nhận rồi.”
“Ồ…” Lục Khải Ân cố ý kéo dài âm đuôi như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nhưng vết thương chí mạng duy nhất của nạn nhân lại nằm ở sau đầu.”
Kỷ Tư ngầm phối hợp với gã, dùng ánh mắt cực kỳ ái mộ đánh giá Châu Diệu Sơn, giọng điệu quả thật sùng bái đến cực điểm, “Thì ra dưới cái vỏ người kinh doanh tranh vẽ thì anh còn là người dị năng, thật là thất lễ thất lễ quá. Đây gọi là gì nhỉ, thuật phân thân?”
Châu Diệu Sơn hung hãn trừng mắt, kích động đứng phắt khỏi ghế, cãi chày cãi cối: “Tôi nói là khi Mẫn Thi ngã xuống, người cuối cùng cô ấy thấy là tôi.”
“Được rồi được rồi, đừng giải thích nữa.” Kỷ Tư làm động tác an ủi, “Nếu như anh muốn nhận tội, chẳng lẽ cảnh sát chúng tôi lại không cho anh nhận ư?”
Châu Diệu Sơn chỉ có thể chán nản ngồi xuống.
Lục Khải Ân suy nghĩ một lúc, tiếp lời Kỷ Tư: “Cậu đi ra trước đi, một mình tôi nói chuyện với hắn.”
“Tại sao?” Vẻ mặt của Kỷ Tư lập tức trở nên uất ức, “Anh với hắn có chuyện gì mà giấu tôi?” Kết quả bị Lục Khải Ân huých chân dưới bàn, y mới lèm bèm lết đến cửa.
Sau đó, Lục Khải Ân quay người tắt công tắc của thiết bị quan sát, rút thuốc lá trong túi ra, đưa cho Châu Diệu Sơn một điếu, dùng ánh mắt hỏi: Có hút không?
Châu Diệu Sơn lặng lẽ cầm lấy.
“Nhận tội thay người khác?” Lục Khải Ân châm lửa cho cả hai, dùng giọng điệu hoàn toàn chẳng giống như đang chất vấn, mà như một người bạn cũ quan tâm hỏi vu vơ hơn.
Châu Diệu Sơn hút vào phổi một hơi thật sâu, rồi lại chầm chậm phả ra, buồn rầu mà cũng thản nhiên.
“Đáng không? Cho dù có phán ngộ sát đi nữa thì anh cũng phải ngồi tù mấy năm đấy.”
“Tôi cảm thấy đáng.”
“Tôi có thể cá với anh, tôi đảm bảo anh sẽ thấy hối hận ngay trong buổi tối của cái ngày anh vào đấy.”
Châu Diệu Sơn cười nhạt, “Không sao, nếu như anh thắng thì tôi sẽ cho anh cả căn phòng trưng bày đó… dù sao giữ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Lục Khải Ân nhíu đầu mày, “Vậy anh kêu luật sư chuẩn bị sẵn hợp đồng chuyển nhượng đi.” Sau đó sập cửa cái rầm sau lưng.
“Tên này là đồng tính.”
Vừa bước ra, Lục Khải Ân còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Tư chờ bên ngoài đã đưa ra phán đoán chắc nịch.
Nội trong một ngày, lời thoại của mình bị cướp lần thứ hai, điều này khiến Lục Khải Ân tương đối khó chịu.
“Sao cậu biết?”
“Biết thì biết thôi, sao tôi biết là làm sao tôi biết được?” Như đang chơi nhiễu khẩu lệnh1.
“Đây chính là cái gọi là trực giác của ‘đồng loại’ ư?”
“Không đúng lắm,” Kỷ Tư cười rồi huơ ngón trỏ, “Tôi á, là song tính đó.”
Lục Khải Ân nheo mắt nhìn y, qua một lúc lâu đột nhiên bật cười, mang theo chút ác ý nói, “Nhìn cậu tôi bất giác nghĩ đến một câu.”
“Câu gì?” Kỷ Tư hiếu kỳ ghé đến.
“Những kẻ song tính đều là đồ khốn.”
1: Nhiễu khẩu lệnh (繞口令) là trò chơi nói nhanh một câu khó nói, dễ líu lưỡi khi nói, như câu “chị nhặt rau rồi luộc, em nhặt rau luộc rồi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook