Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!
-
Chương 16: CP Lê Tử Lâm (1)
Edit: A Uyển
Trong đầu Lục Lâm mới vừa in rõ hình ảnh eo nhỏ của Lê Nhan, đáy mắt sâu thẳm, trên mặt ngược lại tỉnh bơ. Giữa mi mắt lạnh nhạt như đang tức giận với khiêu khích của Lê Nhan.
Ít nhất, Chu Đông và Lê Nhan cho là như vậy.
Hơi cong khóe mắt, Lê Nhan cảm thấy nhiệm vụ đối đầu với nam chính hôm nay đã hoàn thành √
"Bạn học Lục Lâm, hôm đó cảm ơn cậu." Bỗng dưng, thanh âm Lâm Dư phá vỡ bầu không khí vi diệu.
Nhìn thấy bóng dáng Lục Lâm, Lâm Dư ngồi phía sau suy nghĩ một lát vẫn là đi đến chào hỏi. Sáng hôm nay nếu không phải Lục Lâm xuất hiện kịp thời, đám côn đồ kia không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Nhẹ vén mấy lọn tóc rũ xuống bên tai, Lâm Dư ngẩng đầu nói: "Cậu có thấy bánh ngọt để trên bàn buổi trưa không? Đó là bánh do tớ tự làm, không biết có hợp khẩu vị của cậu không..."
Nữ sinh gò má trắng nõn ửng đỏ, giống như đang thẹn thùng. Lâm Dư bình thường thích nấu ăn, nhất là làm các loại bánh ngọt. Buổi sáng Lâm Dư về nhà chăm sóc bà nội, sau đó nghĩ muốn cảm ơn Lục Lâm, đành tranh thủ thời gian nghỉ trưa nướng một ít bánh, thêm vào một ít trái cây, xế chiếu đến lớp Lục Lâm nhờ bạn học khác để trên bàn hắn.
Nghe thấy lời Lâm Dư, Lục Lâm vậy mà lại nhìn về phía Lê Nhan.
Lê Nhan tự nhiên hiểu Lục Lâm tại sao nhìn cô. Mấy cái bánh kia... rốt cuộc là do cô ăn.
Muốn hỏi mùi vị như thế nào, một chữ, ngọt.
Mím môi, Lê Nhan cũng cảm thấy chuyện này thật lúng túng.
Bất quá Lục Lâm giống như không hề phát hiện, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt của Lê Nhan, rơi vào Lâm Dư, dáng đứng lười biếng, giọng nói cũng tràn đầy cảm xúc thờ ơ.
"Cậu không cần quá để tâm, tôi chỉ là đi ngang qua thuận tay cứu giúp. Ngoài ra, tôi không thích đồ ngọt, sau này đừng đưa."
Liếm liếm răng khểnh, Lục Lâm tự lừa mình dối người là bản thân ghét ăn ngọt. Ngược lại, Lê Nhan tay cầm kịch bản đè xuống khóe môi, đầy ý tứ nhìn Lục Lâm một cái.
Màu đỏ trên mặt Lâm Dư nhạt dần, lại có chút trắng bệch. Nàng nên sớm nghĩ tới, người như Lục Lâm, làm sao mà thích ăn ngọt cho được. Lẳng lặng rũ mi, Lâm Dư ừ một tiếng thật thấp, khôi phục bộ dáng an tĩnh vốn có.
Bị ánh mắt Lê Nhan quét qua, Lục Lâm nhìn nụ cười mơ hồ trong đôi mắt đen láy, huyệt thái dương đột nhiên giật giật một cái, giọng nói lập tức lớn hơn, cậy mạnh ôm cổ Chu Đông.
"Tiểu tử mày còn đứng chỗ này làm gì, đi đánh bóng đi." Nói xong xoay người đi vào sân bóng.
Mấy người cũng không có chú ý đến, phía bên phải có một nhóm người vẫn nhìn chằm chằm vào bên này, ánh mắt sáng lên, hưng phấn giống như mãnh thú đói mấy ngày đột nhiên tìm được đồ ăn.
Giờ thể dục thoáng chốc đã kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, trong sân thể dục hơn nửa học sinh đã nhanh chóng giải tán.
Nhất là nam sinh vừa đánh bóng rổ mồ hôi dầm dề, quần áo giống như vừa vớt lên từ trong nước. Vừa tan học, liền chạy đi thay quần áo, hứng nước lạnh rửa mặt ở phòng vệ sinh.
Nước lạnh như băng từ gò má chảy xuống, Chu Đông tùy ý cầm áo lau lau, mới từ nhà vệ sinh đi ra, ngẩng đầu một cái, bảy tám người đã vây hắn ở hành lang.
Chu Đông: "..." Chuyện gì?
"Mấy người muốn làm gì? Đại ca tôi là Lục Lâm, tôi là đệ tử số một của hắn đó!!!" Hắn là người của Lục Lâm, lại có người muốn gây sự với hắn? Hừ, ngông cuồng, quá ngông cuồng!
"Chính là cậu, không tìm lộn." Nghe Chu Đông nói, nữ sinh cầm đầu gật đầu một cái, trên mặt lộ ra nụ cười. "Chúng tôi không có ác ý, chỉ là chị Kiều... Có chút việc muốn hỏi cậu một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook