Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 3 - Chương 43: Dịch bệnh huyện (Huyện dịch bệnh) – 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai tiểu nhị kia dẫn quan gia của nha môn đến chân tường của quán trọ, chần chừ vươn tay chỉ vào ô cửa sổ đóng kín trên tầng hai, đè thấp thanh âm nói: “Đại nhân, chính là phòng này.”

Hai người này mỗi ngày đều hầu hạ người khác, công phu miệng lưỡi đương nhiên không thành vấn đề ——

Bọn họ chỉ là tiểu dân chúng, cũng không hiểu rõ thâm ý trong tờ bố cáo của quan phủ, nên nói chuyện vô cùng cẩn thận. Không thể hét toáng lên “Trong quán của chúng ta có một hòa thượng trông giống quốc sư như đúc”, nhỡ may nhận lầm thì ba bên đều đắc tội, tròng mắt phải móc ra mà rửa. Nhưng lại khó mà nói “Trong quán có hòa thượng hơi giống cái vị bị truy nã khắp nơi kia”, nhỡ may nhỡ may, hòa thượng đó thực sự là quốc sư hoặc có liên quan đến quốc sư thì sao? Nói một nhân vật như thế có liên quan đến kẻ bị truy nã, vậy chẳng phải là muốn bị bắt à?

Hai tiểu nhị chần chừ nhiều lần, khi đến nha môn chỉ nói chung chung rằng —— Trong quán trọ của chúng ta có một vị tăng nhân, trông có vẻ không tầm thường. Về phần các quan gia của nha môn cảm giác “Sao lại có vẻ không tầm thường”, đó không phải chuyện của hai người bọn họ.

Song dù vậy, khi dẫn người của nha môn đến góc tường, tiểu nhị vẫn có chút thấp thỏm, nói không rõ tả không được, chính là cứ không bình tĩnh nổi.

Lời nói ở góc tường tuy đã đè xuống cực thấp, nhưng Tiết Nhàn làm tổ trong chăn vẫn nghe rành mạch.

Lại bị người bao vây.

Lại bị, người của nha môn, bao vây!

Mệnh của con lừa trọc này có vẻ cũng kém ghê, nán lại tổng cộng ba huyện thành, hai lần chọc đến quan nha, lần này còn bị người ta trực tiếp vây đến tận cửa!

Cảm giác không thoải mái ban nãy còn chưa tiêu tan, Tiết Nhàn trở người, quay ót lại với Huyền Mẫn, rơi vào trong chu kỳ “Ba ngày một lần không vừa mắt nhỏ, năm ngày một lần không vừa mắt lớn”.

Bước chân của Huyền Mẫn bao giờ cũng vô thanh vô tức, song đối với Tiết Nhàn, cảm giác tồn tại lại không hề thấp.

Y có thể cảm nhận được Huyền Mẫn đã đứng ở mép giường, đang buông mắt nhìn y. (Đùa chứ nghe rợn rợn kiểu gì, cái kiểu đứng nhìn bên giường =_=…….)

Tiết Nhàn cho rằng, với cái tính vạn năm không đổi cũng không màng đến sắc mặt kẻ khác của Huyền Mẫn, hắn đi tới chỉ là để làm một chuyện —— Thu hồi đống bạc mình kêu hắn mau cầm về.

Ai ngờ Huyền Mẫn lại chẳng làm gì, tay không chạm vào chăn, cũng không lấy bạc, mà chỉ đứng yên lặng ở mép giường.

“………”

Cái chày gỗ này không nói lời nào là sao?

Tiết Nhàn thoáng nhíu mi. Y thật sự không quen bị người ta nhìn lom lom như thế, người ngoài thì thôi không nói làm gì, y có thể xem như là hạt bụi hạt cát, hoặc là trực tiếp đánh văng luôn, nhưng con lừa trọc này thì có chút bất đồng. Bị người bình thường nhìn như vậy y chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, mà bị Huyền Mẫn nhìn chằm chằm như vậy, toàn bộ ót tính cả cổ rồi đến vai lưng của y đều cực kỳ không tự nhiên.

Da rồng đều cứng ngắc cả rồi……..

Còn chưa xong nữa hả? Có chuyện gì thì hòa thượng xúi quẩy nhà ngươi cứ nói đi……..

Tiết Nhàn nằm trong cái chăn cuộn thành ổ của mình, cứng ngắc thành một cái long côn, trong lòng than thở không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn chẳng nói tiếng nào.

Trong phòng tĩnh lặng đến thần kỳ.

Trong khoảnh khắc đó, động tĩnh ở cách vách, động tĩnh ngoài cửa sổ, động tĩnh ngoài phố, đối với Tiết Nhàn có nhĩ lực quá mức không bình thường mà nói, hết thảy đều biến mất sạch sẽ, chính y cũng chưa nhận ra mình đang chờ nghe Huyền Mẫn lên tiếng.

Dù sao đứng nửa ngày không nhúc nhích như vậy, ắt hẳn sẽ nói điều gì đó…….. không hề tầm thường, chẳng có lý nào điều tầm thường mà lại nghẹn lâu như thế. Là muốn giải thích mình đang tìm người như thế nào hả? Hay là muốn nói cái khác?

Nhưng mà, nha dịch ở góc tường ngoài cửa sổ đã chuẩn bị xông lên lầu, Huyền Mẫn vẫn chẳng buồn mở miệng.

“……..” Tiết Nhàn ở trong lòng đã lên trời xuống đất mấy bận: Sao không nghẹn chết ngươi luôn đi!

Thanh âm cực nhỏ của nha dịch mơ hồ truyền vào tai Tiết Nhàn: “Chú ý dưới chân, đừng gây ra động tĩnh đả thảo kinh xà, bọn ta bắt người từ cửa chính, các ngươi chờ dưới cửa sổ, đi!” (Đả thảo kinh xà: nghĩa là đụng vào đám cỏ thì làm con rắn kinh sợ, là câu thành ngữ để chỉ hành động hấp tấp, không kín kẽ cẩn mật, để đối phương phát hiện mà phòng bị, cảnh giác.)

Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nói: Ngươi mà nghẹn nữa thì sắp nghẹn đến tận đại lao của quan nha rồi đấy.

“Ngươi ——” Huyền Mẫn rốt cuộc cũng trầm giọng lên tiếng, ngữ khí mang theo một loại ý vị nói không nên lời, Tiết Nhàn nghe mà ót càng căng cứng hơn.

Đường đường là một con rồng, người ta mới nói một chữ, cứng cái rắm! Tiền đồ đâu?!

Tiết Nhàn ngay cả hô hấp cũng lặng lẽ, đợi Huyền Mẫn nói tiếp phần sau. Nhưng con lừa trọc trời đánh này nói xong một chữ “Ngươi”, lại im lặng một chốc nữa.

May mà tổ tông này hiện tại là nhân thân chứ không phải long thân, bằng không cái cảm giác nửa vời này có thể khiến y nghẹn đến độ hất tung cả căn phòng!

Nha dịch đã từ cửa sau đi vào quán trọ, song dù che giấu lén lút nhưng vẫn gây ra một ít động tĩnh.

Tiết Nhàn nghe thấy tăng bào của Huyền Mẫn đột nhiên truyền đến tiếng ma sát rất nhỏ, hình như là nghe tiếng nên quay đầu nhìn về phía cửa, bầu không khí khó nói vừa rồi tức thì tan thành mây khói, triệt để bị phá tan không còn một mảnh.

Tổ tông này chẳng hiểu sao tức đến ngã ngửa, cái trán chôn trong ổ chăn, dáng vẻ hận không thể nghẹn chết tại chỗ nhắm mắt làm ngơ. Y hừ lạnh trong lòng: Ai quan tâm ngươi sống chết thế nào chứ, bắt thì bắt đi, dù sao ta cũng có cách thoát thân.

Nhưng mà thân thể lại hiện ra vầng sáng trắng.

Bịch bịch bịch ——

Đã lên đến lầu, đám quan gia liền không che giấu động tĩnh nữa, tiếng bước chân vừa gấp vừa nặng, nghe mà thấy căng thẳng.

Đám nha dịch dưới cửa sổ “Xoẹt” một tiếng, có vẻ thanh đao bên hông đều đã tuốt ra khỏi vỏ.

Cửa chính và cửa sổ đều đã bị vây kín.

Đám nha dịch tiến lên lầu, dựa vào gần cửa phòng khiến động tĩnh càng lớn, còn cả tiểu nhị đứng dòm ở mép cửa.

Ngay tức khắc, hai người ở bên giường bất chợt chẳng thấy bóng dáng, một bóng đen khổng lồ nhô đầu ra từ trong đống chăn, trong quá trình vọt lên không trung liền lập tức kéo dài biến lớn.

Ầm ——

Bức tường chống đỡ chiếc giường sụp đổ theo tiếng vang, lộ ra Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất đang ngây ra như phỗng ở phòng bên cạnh.

Có lẽ không hề ngờ rằng tổ tông này lại không hề cố kỵ mà hóa rồng ngay tại chỗ, Huyền Mẫn thoáng sửng sốt, khi hoàn hồn lại, trong tay đã có thêm một bộ đồ đen —— Hiển nhiên là do tổ tông kia ném tới, trực tiếp xem hắn như cái túi đựng quần áo.

Khiến người ta cạn lời nhất chính là, sau khi tổ tông này ném quần áo cho hắn, còn không quên vươn móng vuốt chộp lấy đống bạc và kim châu ở trên giường. Đống kim châu tài vật này theo móng vuốt lăn một vòng, nháy mắt liền biến mất dưới lớp vảy da, cũng không biết bị y giấu đi chỗ nào.

Huyền Mẫn: “……..”

Tường trong phòng đều bị phá sập, nha dịch ngoài cửa không thể không nghe thấy động tĩnh.

Một tiếng thét lớn bạo liệt vang lên: “Đừng phí công, trước sau đều đã bị bao vây rồi, ngươi có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát nổi!”

Nha dịch vừa gào thét, vừa “Sầm” một tiếng mở cửa ra.

Ngay khi mở cửa, vị đầu lĩnh kia còn cười lạnh châm chọc: “Uổng công vô ích thôi, có bản lĩnh thì ngươi hất tung nóc nhà mà bay ra ——”

Thanh âm châm chọc ngưng bặt.

Đám nha dịch áp sát ngoài cửa phòng trong tức khắc đều cảm giác mình dường như đang nằm mơ……..

Không đúng, là nhất định đang nằm mơ.

Cái miệng giương lên của đầu lĩnh còn chưa kịp khép lại, đã dại ra nhìn con rồng đen dài cuộn mình trong phòng.

Hắc long lớn kinh người, chỉ riêng chiếc đuôi đã cuộn kín hết phòng, giường bị đè sụp một nửa, cả một bức tường đổ sập trên mặt đất, vết cắt bốn phía gãy gọn đến mức như thể dùng lưỡi dao bén nhọn cắt đi.

Nhưng mà…….. Dao gì có thể cắt tường như cắt đậu hủ thế này chứ?!

Nha dịch đầu lĩnh thấy hắc long hất tung nóc phòng, hơn phân nửa thân mình thò ra ngoài, cuộn người trên mái hiên xiêu vẹo, đè cho nửa bên mái hiên lung lay sắp đổ.

Ngay khi đám nha dịch vẻ mặt như gặp phải quỷ, chẳng biết làm sao, hắc long nọ đột nhiên cúi thấp đầu xuống, nheo mắt liếc nhìn bọn họ. Rồi sau đó vuốt sắc quơ một cái, xách một nam nhân trung niên thấp lùn và một thiếu niên gầy yếu trong phòng lên, đồng đời đầu rồng ngẩng lên, túm một nhân trẻ tuổi mặc tăng y trắng muốt đưa đến sau lưng.

53jpg

Ánh mắt hắc long ung dung xẹt qua đỉnh đầu đám người, rồi sau đó rít một tiếng trong trẻo, thân trước ngẩng lên.

Lập tức phong vân sôi trào, mơ hồ có thể thấy được điện quang lóe qua trong biển mây mù, khắp bầu trời âm u đều hiện ra sấm sét chợt lóe chợt tắt, bỗng sáng bỗng mờ. Tiếng sấm ầm ầm từ xa lại gần, vang dội khắp nơi…….

Tiếp đó, trường phong đột nhiên nổi lên, cuồn cuộn như hổ gầm sói tru.

Hắc long trong nháy mắt đó cưỡi gió bay lên, lao thẳng vào tầng mây, cái bóng khổng lồ màu đen như ẩn như hiện trong màn mây, chỉ thoáng chốc đã mất tăm mất tích.

Bất luận là người ở ngoài cửa phòng hay kẻ đang đợi trong góc tường, tất cả nha dịch, thậm chí toàn bộ tiểu nhị trong quán, chủ tiệm hai bên ngã tư đường thậm chí những người ngẩng lên nhìn thoáng qua bầu trời trong khoảnh khắc đó, đều trông thấy cảnh tượng rồng bay giữa màn mây, hồi lâu vẫn không tỉnh lại được.

Nha dịch đầu lĩnh thậm chí ngay cả diện mạo Huyền Mẫn cũng chưa kịp thấy rõ, chỉ nhớ một thân tăng y trắng như mây tuyết.

Trong khoảnh khắc hắc long cưỡi gió mà đi, những đám mây tụ lại khẽ động, đột nhiên đổ mưa to.

Mưa lớn kinh người, phả vào mặt lạnh lẽo, giá băng khiến người ta giật nảy mình.

Nha dịch bấy giờ mới dần phục hồi tinh thần, một người trong số đó lẩm bẩm: “Thật……. Thật đúng là hất tung nóc nhà……. bay đi sao?”

Thanh âm kia dường như là từ cổ họng phát ra, hơi thở mong manh, cũng không biết là bị dọa sợ hay bị đông lạnh.

Nha dịch đầu lĩnh nghe vậy, môi run run, bỗng nhiên mặt trắng bệch quay đầu nói: “Chúng ta……. Chúng ta tới để bắt hòa thượng kia nhỉ?”

Người phía sau hắn không kịp phản ứng, mờ mịt “A” một tiếng, “Đúng thế……..”

“Thứ vừa bay lên trời…….. là, là rồng đúng không?” Đầu lĩnh lại nói như mộng du.

“Đúng thế…….”

“Hòa thượng kia, các ngươi có thấy không ——” Đầu lĩnh vẻ mặt hoảng hốt đưa mắt nhìn đám mây, “Hòa thượng kia cưỡi rồng đi mất đó………”

“Đúng thế…….”

Bọn họ như một đám hồ mông (con meerkat nha, ciu tè lắm), thò cổ ngây ngốc nhìn trời, trừ “Đúng thế” ra thì chẳng nói được câu thứ hai. Mãi một hồi lâu sau, quần áo trên người đều bị mưa lạnh xối ướt, bọn họ mới kịp phản ứng ——

Hòa thượng! Cưỡi rồng!

Loại thần vật như rồng là có thể tùy tiện thấy được hay sao?!

Nhưng hòa thượng kia thế mà lại cưỡi thần vật bậc ấy bay lên trời, hòa thượng kia là hạng tầm thường có thể tùy tiện thấy được hay sao?!

Trong đầu mọi người gần như đồng thời lóe lên một ý nghĩ, bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh khủng, cẩn thận dè chừng nói: “Chẳng lẽ……. là……. là vị kia?”

Tăng nhân có thể cưỡi rồng, trên dưới cả nước này, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến một người ——

Vị quốc sư thần bí đến cực điểm, cũng chưa từng lộ mặt kia.

Có đôi khi, lời đồn đãi trên phố có tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ vỏn vẹn một đêm, đầu đường cuối ngõ huyện Hoa Chi đã điên cuồng truyền lưu một truyện —— Quốc sư xuất hiện!

Quán trọ chẳng mấy thu hút kia bỗng chốc đông như trẩy hội, hai tiểu nhị kia bị quan phủ tra hỏi xong, lại bị hàng xóm láng giềng hỏi tới hỏi lui.

Có điều trong lúc huyện Hoa Chi đang loạn xị bát nháo, hắc long và hòa thượng bị bàn tán đang bơi từ giữa một cái hồ hoang ở phụ cận huyện Thanh Bình lên bờ.

Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất còn chưa hoàn hồn từ nỗi kinh hách lên trời, nổi trên mặt hồ như cái xác chết trôi, sau khi được Huyền mẫn lôi lên bờ, ánh mắt dại ra hồi lâu vẫn chẳng thốt được câu nào.

Giang Thế Nịnh lại lần nữa hóa thành giấy da, dính trên một nhánh cỏ khô trên bờ rung rinh theo gió, vừa rung vừa nhìn đình lâu xa xa, nói với Tiết Nhàn: “Tổ tông ơi, xin ngươi lần tới đừng dùng phương thức hạ cánh kích thích như vậy được không?”

Tiết Nhàn nâng tay chỉ về cổng thành phía xa, ung dung nói: “Dù sao cũng xuống đất rồi, lại còn giảm được phí đi lại nữa, nhìn cổng thành đằng kia đi, chữ trên đó có đọc được không?” Nào, đọc theo ta, huyện —— Thanh —— Bình ——”

“Đã đưa ngươi đến tận cổng thành nhà trưởng tỷ ngươi rồi, còn ngại Đông ngại Tây cái gì, có mặt mũi không vậy? Hở?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương