Động Tiên Ca
-
Chương 31
Tôi nghĩ những người đã bế quan mười năm một trăm năm như Vô Cùng thì sẽ có thái độ bình tĩnh điềm nhiên, sự thật lại không phải vậy. Đợi lúc biết đánh nhầm tôi, hắn tức khắc mềm giọng xin lỗi, lại hóa thân thành gấu túi linh tinh, ôm tôi ngồi trên đầu gối mà phi thường phi thường thân mật, cọ cọ đến ngứa cổ tôi, cười không ngừng được.
“Đừng như vậy!” Tôi dùng sức đẩy đầu hắn ra, “Có gì mà dễ ngửi? Anh là chó à?!”
“Loan Loan thơm quá,” hắn vẻ mặt say mê, “Có mùi hương của hoa, cỏ xanh, gió… hương vị của sự sống…”
…Đừng nói với em, anh tu tu, không tu thành tiên, lại tu thành ma cà rồng đấy… Này! Đừng dùng răng nanh cắn động mạch của em!
Bị hắn khẽ cắn vài cái mới thỏa mãn buông tha tôi, ôm tôi thở dài, “Trước kia, chưa bao giờ cảm thấy bế quan có gì.” Môi hắn mấp máy, lại không nói cái gì, chỉ nói, “Về sau bế quan, cho dù phải trói em lại, cũng muốn kéo theo em vào chung khóa cửa lại.”
“…Vô Cùng, anh như vậy thật biến thái. Hơn nữa trái với nguyên tắc 3 không!”
“Vậy dùng mê hồn thuật là được, cái này không trái với nguyên tắc 3 không đúng không?”
Vẫn là màn tranh cãi kịch liệt trước sau như một, đương nhiên cũng vẫn không hề có kết quả gì mà chọn ngày bàn lại. Hắn thực mỹ mãn bảo tôi hầu hạ đi tắm gội đầu, cúi đầu khép hờ mắt chờ tôi chải tóc… mặc dù người tu tiên đến trình độ của hắn căn bản sẽ không bẩn.
Nhưng hắn chính là thích như vậy. Thậm chí buổi tối cũng không ngồi thiền nữa, mà ôm lấy tôi cosplay gấu mèo, rất khó được ngủ như một người phàm.
Như vậy… có thể chứ?
Vô Cùng là một tên mặt cười ngu biết tự mình tổng hợp lại, dùng một loại phương thức phi thường vặn vẹo mất tự nhiên mà “trưởng thành” . Tu tiên, không phải muốn tâm không vướng bận sao? Như vậy… thật sự có thể chứ?
Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tôi đoán Vô Cùng cũng còn chưa cẩn thận nghĩ tới… Nhưng mới ngắn ngủn mười năm, hắn đã quyến luyến thành như vậy… Vô Cùng, thật sự có thể tâm bất loạn mà tiếp tục tu hành sao? Cuối cùng hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Dù sao, ở trước mặt tôi, mặc kệ là bản thân hắn cũng được, trí nhớ của Lục Tu Hàn cũng tốt, hắn không hề biết được tư vị của “Tình”. Ban đầu luôn là đẹp nhất.
Nhưng… tu tiên thời gian lâu dài, thời điểm bế quan lại càng nhiều hơn. Tôi cũng không biết mình có thể đi đến được bước nào… Nhưng chúng tôi không thể cùng nhau bế quan được. Sẽ thường xuyên bị chênh lệch thời gian, không có khả năng sẽ luôn luôn ở cùng nhau.
Tuy rằng rất biến thái, siêu thần kinh, nhưng hắn quyến luyến ỷ lại kiểu này, khiến tôi cũng dần có thói quen quyến luyến ỷ lại. Tôi có thể chịu được sự xa cách trường kỳ…
Nhưng hắn có thể không? Hắn có thể thích tôi đến khi nào?
Tôi thừa nhận, đối với đàn ông, tôi vẫn không có niềm tin như trước… Quá nhiều “tài liệu giảng dạy tiêu cực” rồi. Cho dù là Vô Cùng… nhưng niềm tin của tôi đối với hắn cũng không nhiều lắm.
Mà tôi cũng không dám tiếp tục nghĩ sâu nữa. Quên đi, thôi. Tạm thời cứ tập trung vào thời khắc này, vào trước mắt vậy.
Nhưng Vô Cùng là một tên nhạy cảm… Cho dù là một tên biến thái mặt cười ngu. “Loan Loan, làm sao vậy?” Một mặt tưới nước lên đầu A Hoa bị giam cầm vẫn rít gào như trước, một mặt nghi hoặc nhìn tôi.
…Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
“Nếu, em và tu tiên, chỉ có thể chọn một, anh sẽ… chọn cái nào?” Tôi vẫn rất ngu đi hỏi một vấn đề ngu ngốc mà phái nữ thích hỏi nhất.
“Cái này còn phải hỏi?” Hắn tỏ vẻ kinh ngạc, “Đương nhiên là em a. Hắn… ý anh nói là Lục Tu Hàn muốn tu tiên, chính là muốn quan sát chúng sinh mà không muốn bị quan sát… Nhưng đó là hắn muốn không phải anh muốn. Lão Nhị uy hiếp đến sinh tồn của anh, bên cạnh đó cũng do thói quen, cho nên anh mới tiếp tục tu tiên.”
Hắn cười tươi sáng, “Hiện tại anh biết vì sao anh muốn tu tiên rồi… Bởi vì có thể sống thật lâu a. Vĩnh viễn, có thể ở cùng Loan Loan.”
Được rồi. Tôi biết đàn ông vốn bản tính thay đổi thất thường, lời thề cứ xem như truyện cười nghe chút là được. Nhưng tôi cũng rất ngu ngốc, nghe đến lòng say mặt đỏ. “Cái kia…” Tôi ấp úng một lúc, “Em không nhất định sẽ tu thành.”
“Không thành vấn đề.” Hắn nhún vai, “Trước kia còn sợ hồn phách không dễ đuổi bắt, hiện tại em đã Nguyên Anh rồi. Bắt được Nguyên Anh lại đơn giản, còn có thể ngâm trong thuốc nước để nuôi dưỡng… Luyện được trăm ngàn năm, cho dù không luyện thành Tán tiên, anh cũng có thể đem em chế khí thành kiếm linh thôi! Vĩnh viễn vĩnh viễn, đều ở bên nhau…”
…Biến thái.
Ai sẽ hy vọng chết rồi cũng không được yên bình còn bị ngâm trong Formalin làm tiêu bản a?! Còn là một cái tiêu bản Nguyên Anh nữa trời ạ… Vận khí không tốt còn có thể bị biến thành kiếm linh!
“Cho nên a, anh sẽ tu tiên chăm chỉ. Loan Loan phải nhẫn nại nha, ngắn ngủn chia lìa là vì vĩnh viễn ở bên nhau.”
Hắn ẩn ý đưa tình kéo tay tôi, ánh mắt lập lòe tỏa sáng, “Anh biết em rất yêu anh… Người ta cũng tiếc lắm. Nhưng em phải nhẫn nại a, trăm ngàn lần chớ có đi tìm gian phu… Bằng không sẽ hại anh tạo ra sát nghiệt a. Anh không nỡ giết em, nhưng sẽ không kiềm được mà tru di thập tộc…”
“…Chỉ có cửu tộc.”
Hắn cười đến xinh đẹp thuần khiết, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Đương nhiên là ngay cả bằng hữu của gian phu cũng giết sạch a, gộp cho đủ số.”
Biến thái trong biến thái vô địch vũ trụ mạnh nhất Hồng Hoang* xưa nay chưa từng có. Tôi đột nhiên hy vọng… hắn nhanh nhanh thay lòng đổi dạ.
*Hồng hoang (chữ Hán: 洪荒) theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai.
Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời tạo ra vạn vật, ngày cuối cùng tạo ra con người. Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời. Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn này, đại khái “Hy vọng” kia sẽ không trở thành sự thật. Tôi bóp cổ hắn mà giải thích ý nghĩa “một đời một kiếp một đôi người” một cách nghiêm khắc đến cực điểm. Hắn hai mắt đầy mê hoặc, “Anh vừa nghĩ đến chuyện em sẽ tìm gian phu liền cảm thấy đau lòng đến muốn vỡ ra, làm sao có thể đi tìm gian phụ cho em đau lòng đến vỡ ra chứ? Loan Loan, anh yêu em như vậy mà.”
…Hả?
“Lục Tu Hàn…” Tôi ậm ờ hỏi, “Không có, ờ… song tu? Tam thê tứ thiếp sao?”
“Có lô đỉnh.” Vô Cùng gật đầu, “Dùng xong liền ném đi. Hắn cảm thấy thê thiếp gây trở ngại việc tu hành, cho nên không có a.”
…Tâm tình của tôi thực phức tạp, thật sự rất phức tạp. Tôi không biết có nên hay không cảm tạ nhờ Lục Tu Hàn đã tu một cách không hề nhân tính, làm cho Vô Cùng nhà hắn không học phải cái xấu thế không.
Sau đó tôi tu luyện có phần nghiêm túc hơn… lấy Độ Kiếp làm mục tiêu. Có thể thành tiên hay không thì nói sau, ít nhất Độ Kiếp không qua còn có một điểm cuối… Tôi nghĩ với ý chí kiên định và tư chất của cái tên biến thái Vô Cùng kia, thành tiên nhất định không thành vấn đề… Tôi thà là mình Độ Kiếp không thành bị đánh về luân hồi, cũng không muốn để cho cái tên tiên nhân biến thái – Lục Vô Cùng tiên sinh kia móc Nguyên Anh của tôi ra đi ngâm Formalin.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi run bắn cả người rồi.
“Đừng như vậy!” Tôi dùng sức đẩy đầu hắn ra, “Có gì mà dễ ngửi? Anh là chó à?!”
“Loan Loan thơm quá,” hắn vẻ mặt say mê, “Có mùi hương của hoa, cỏ xanh, gió… hương vị của sự sống…”
…Đừng nói với em, anh tu tu, không tu thành tiên, lại tu thành ma cà rồng đấy… Này! Đừng dùng răng nanh cắn động mạch của em!
Bị hắn khẽ cắn vài cái mới thỏa mãn buông tha tôi, ôm tôi thở dài, “Trước kia, chưa bao giờ cảm thấy bế quan có gì.” Môi hắn mấp máy, lại không nói cái gì, chỉ nói, “Về sau bế quan, cho dù phải trói em lại, cũng muốn kéo theo em vào chung khóa cửa lại.”
“…Vô Cùng, anh như vậy thật biến thái. Hơn nữa trái với nguyên tắc 3 không!”
“Vậy dùng mê hồn thuật là được, cái này không trái với nguyên tắc 3 không đúng không?”
Vẫn là màn tranh cãi kịch liệt trước sau như một, đương nhiên cũng vẫn không hề có kết quả gì mà chọn ngày bàn lại. Hắn thực mỹ mãn bảo tôi hầu hạ đi tắm gội đầu, cúi đầu khép hờ mắt chờ tôi chải tóc… mặc dù người tu tiên đến trình độ của hắn căn bản sẽ không bẩn.
Nhưng hắn chính là thích như vậy. Thậm chí buổi tối cũng không ngồi thiền nữa, mà ôm lấy tôi cosplay gấu mèo, rất khó được ngủ như một người phàm.
Như vậy… có thể chứ?
Vô Cùng là một tên mặt cười ngu biết tự mình tổng hợp lại, dùng một loại phương thức phi thường vặn vẹo mất tự nhiên mà “trưởng thành” . Tu tiên, không phải muốn tâm không vướng bận sao? Như vậy… thật sự có thể chứ?
Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tôi đoán Vô Cùng cũng còn chưa cẩn thận nghĩ tới… Nhưng mới ngắn ngủn mười năm, hắn đã quyến luyến thành như vậy… Vô Cùng, thật sự có thể tâm bất loạn mà tiếp tục tu hành sao? Cuối cùng hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Dù sao, ở trước mặt tôi, mặc kệ là bản thân hắn cũng được, trí nhớ của Lục Tu Hàn cũng tốt, hắn không hề biết được tư vị của “Tình”. Ban đầu luôn là đẹp nhất.
Nhưng… tu tiên thời gian lâu dài, thời điểm bế quan lại càng nhiều hơn. Tôi cũng không biết mình có thể đi đến được bước nào… Nhưng chúng tôi không thể cùng nhau bế quan được. Sẽ thường xuyên bị chênh lệch thời gian, không có khả năng sẽ luôn luôn ở cùng nhau.
Tuy rằng rất biến thái, siêu thần kinh, nhưng hắn quyến luyến ỷ lại kiểu này, khiến tôi cũng dần có thói quen quyến luyến ỷ lại. Tôi có thể chịu được sự xa cách trường kỳ…
Nhưng hắn có thể không? Hắn có thể thích tôi đến khi nào?
Tôi thừa nhận, đối với đàn ông, tôi vẫn không có niềm tin như trước… Quá nhiều “tài liệu giảng dạy tiêu cực” rồi. Cho dù là Vô Cùng… nhưng niềm tin của tôi đối với hắn cũng không nhiều lắm.
Mà tôi cũng không dám tiếp tục nghĩ sâu nữa. Quên đi, thôi. Tạm thời cứ tập trung vào thời khắc này, vào trước mắt vậy.
Nhưng Vô Cùng là một tên nhạy cảm… Cho dù là một tên biến thái mặt cười ngu. “Loan Loan, làm sao vậy?” Một mặt tưới nước lên đầu A Hoa bị giam cầm vẫn rít gào như trước, một mặt nghi hoặc nhìn tôi.
…Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
“Nếu, em và tu tiên, chỉ có thể chọn một, anh sẽ… chọn cái nào?” Tôi vẫn rất ngu đi hỏi một vấn đề ngu ngốc mà phái nữ thích hỏi nhất.
“Cái này còn phải hỏi?” Hắn tỏ vẻ kinh ngạc, “Đương nhiên là em a. Hắn… ý anh nói là Lục Tu Hàn muốn tu tiên, chính là muốn quan sát chúng sinh mà không muốn bị quan sát… Nhưng đó là hắn muốn không phải anh muốn. Lão Nhị uy hiếp đến sinh tồn của anh, bên cạnh đó cũng do thói quen, cho nên anh mới tiếp tục tu tiên.”
Hắn cười tươi sáng, “Hiện tại anh biết vì sao anh muốn tu tiên rồi… Bởi vì có thể sống thật lâu a. Vĩnh viễn, có thể ở cùng Loan Loan.”
Được rồi. Tôi biết đàn ông vốn bản tính thay đổi thất thường, lời thề cứ xem như truyện cười nghe chút là được. Nhưng tôi cũng rất ngu ngốc, nghe đến lòng say mặt đỏ. “Cái kia…” Tôi ấp úng một lúc, “Em không nhất định sẽ tu thành.”
“Không thành vấn đề.” Hắn nhún vai, “Trước kia còn sợ hồn phách không dễ đuổi bắt, hiện tại em đã Nguyên Anh rồi. Bắt được Nguyên Anh lại đơn giản, còn có thể ngâm trong thuốc nước để nuôi dưỡng… Luyện được trăm ngàn năm, cho dù không luyện thành Tán tiên, anh cũng có thể đem em chế khí thành kiếm linh thôi! Vĩnh viễn vĩnh viễn, đều ở bên nhau…”
…Biến thái.
Ai sẽ hy vọng chết rồi cũng không được yên bình còn bị ngâm trong Formalin làm tiêu bản a?! Còn là một cái tiêu bản Nguyên Anh nữa trời ạ… Vận khí không tốt còn có thể bị biến thành kiếm linh!
“Cho nên a, anh sẽ tu tiên chăm chỉ. Loan Loan phải nhẫn nại nha, ngắn ngủn chia lìa là vì vĩnh viễn ở bên nhau.”
Hắn ẩn ý đưa tình kéo tay tôi, ánh mắt lập lòe tỏa sáng, “Anh biết em rất yêu anh… Người ta cũng tiếc lắm. Nhưng em phải nhẫn nại a, trăm ngàn lần chớ có đi tìm gian phu… Bằng không sẽ hại anh tạo ra sát nghiệt a. Anh không nỡ giết em, nhưng sẽ không kiềm được mà tru di thập tộc…”
“…Chỉ có cửu tộc.”
Hắn cười đến xinh đẹp thuần khiết, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Đương nhiên là ngay cả bằng hữu của gian phu cũng giết sạch a, gộp cho đủ số.”
Biến thái trong biến thái vô địch vũ trụ mạnh nhất Hồng Hoang* xưa nay chưa từng có. Tôi đột nhiên hy vọng… hắn nhanh nhanh thay lòng đổi dạ.
*Hồng hoang (chữ Hán: 洪荒) theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai.
Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời tạo ra vạn vật, ngày cuối cùng tạo ra con người. Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời. Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn này, đại khái “Hy vọng” kia sẽ không trở thành sự thật. Tôi bóp cổ hắn mà giải thích ý nghĩa “một đời một kiếp một đôi người” một cách nghiêm khắc đến cực điểm. Hắn hai mắt đầy mê hoặc, “Anh vừa nghĩ đến chuyện em sẽ tìm gian phu liền cảm thấy đau lòng đến muốn vỡ ra, làm sao có thể đi tìm gian phụ cho em đau lòng đến vỡ ra chứ? Loan Loan, anh yêu em như vậy mà.”
…Hả?
“Lục Tu Hàn…” Tôi ậm ờ hỏi, “Không có, ờ… song tu? Tam thê tứ thiếp sao?”
“Có lô đỉnh.” Vô Cùng gật đầu, “Dùng xong liền ném đi. Hắn cảm thấy thê thiếp gây trở ngại việc tu hành, cho nên không có a.”
…Tâm tình của tôi thực phức tạp, thật sự rất phức tạp. Tôi không biết có nên hay không cảm tạ nhờ Lục Tu Hàn đã tu một cách không hề nhân tính, làm cho Vô Cùng nhà hắn không học phải cái xấu thế không.
Sau đó tôi tu luyện có phần nghiêm túc hơn… lấy Độ Kiếp làm mục tiêu. Có thể thành tiên hay không thì nói sau, ít nhất Độ Kiếp không qua còn có một điểm cuối… Tôi nghĩ với ý chí kiên định và tư chất của cái tên biến thái Vô Cùng kia, thành tiên nhất định không thành vấn đề… Tôi thà là mình Độ Kiếp không thành bị đánh về luân hồi, cũng không muốn để cho cái tên tiên nhân biến thái – Lục Vô Cùng tiên sinh kia móc Nguyên Anh của tôi ra đi ngâm Formalin.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi run bắn cả người rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook