Ngô cung phụng năm đó ở lẫn trong thanh lâu sở quán, cũng coi như đã quen mặt quen việc. Không chỉ có kỹ nữ, thân thể của tiểu quan cũng từng xử lý qua nhiều lần. Nhưng loại tình huống trước mắt này, lại là lần đầu tiên gặp phải.

Hắn còn đang cân nhắc xem có phải là mình hoa mắt không, lại nhìn lần nữa, mới tỉnh ngộ ra vị ‘hiệp’ trước mắt này căn bản không phải là nữ nhân. Nhưng mà, nhưng mà cái bụng thật to còn đang nhúc nhích, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí thai nhi đang chuyển động……lại nghĩ tới mạch vừa rồi giống như……

Trong tâm Ngô cung phụng liền bật ra hai chữ ‘Yêu quái’, thực tế thì nơi đây là nơi hoang vu, đối mặt với một người mạnh mẽ không giống người bình thường, không khỏi sợ tới mức muốn quay đầu bỏ chạy, rồi tay chân lại bủn rủn, chỉ có thể tứ chi chạm đất bò đi. Đối với thanh âm quát chói tai của Đông Phương Bất Bại, hắn căn bản là không nghe thấy.

Mắt thấy đã bò đi được ba bốn trượng, Ngô cung phụng thầm nghĩ nhanh chóng chui vào rừng rậm rồi biến mất, ai ngờ đột nhiên cảm thấy giống như có một bàn tay khổng lồ đang túm lấy vạt áo phía sau của mình, thân thể bị kéo bay về, nặng nề ngã xuống.

Hắn choáng váng đầu óc, mắt mở to còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ bị xiết chặt, bị người ta túm dậy.

Hắn đạp đạp hai chân, nhìn vị ‘nữ hiệp’ dễ dàng dùng một tay kéo mình tới này.

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, trầm giọng nói:

“Ngươi chạy cái gì! Có tin hay không hiện tại ta một tay bóp chết người!”

Ngô cung phụng hự hự muốn nói ‘tin’, nhưng yết hầu bị bóp chặt không nói nên lời, mắt trợn to.

Đông Phương Bất Bại nói:

“Nếu như ngươi không giúp ta đỡ đẻ, ta còn cần ngươi làm gì!? Ta……Ách, ách a –“

Đông Phương Bất Bại nói được một nửa, đột nhiên cơn đau bụng sinh lại đánh úp đến, cực kỳ mãnh liệt, không chỉ có cắt đứt lời của y, cũng khiến cho y đau đến mức không tự chủ được nâng thân thể lên. Mà Ngô cung phụng bị y nắm trong tay, đã bị y dùng sức bóp chặt mà hôn mê.

“A –“

Đông Phương Bất Bại đau đến mức quăng Ngô cung phụng sang một bên, lại bất chấp mọi thứ, hai tay ôm lấy bụng của mình, ngũ quan đều nhíu chặt lại, đau đến mức muốn lăn lộn.

Đau quá – đau quá……

Đông Phương Bất Bại không ngừng rên rỉ. Bởi vì thân thể nặng nề, khó có thể hoạt động tự nhiên, nâng thân thể mang thai to lớn đứng lên cũng không được, đành phải dựa lưng vào cây đại thụ, hai chân không ngừng dùng sức. Trong chốc lát đem chính mình nửa ngồi xuống, trong chốc lát lại đau đến thoát lực ngã xuống mặt đất.

Đông Phương Bất Bại cảm nhận được một cơn đau nhức kịch liệt ở trong bụng, cùng với loại đau bụng sinh vừa rồi khác hẳn. Y có thể cảm nhận được thai nhi trong bụng đang vội vàng, có một tiểu tử không thể chờ đợi được nữa muốn đi ra.

Lúc này đầu óc Đông Phương Bất Bại trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì cả, chỉ dựa vào bản năng không ngừng dùng sức, dùng sức. Y cắn răng dùng sức đẩy xuống phía dưới, hạ thân trướng đau đến mức gần như chết lặng, dường như đây đã không còn là thân thể của mình nữa.

Loại cảm giác này lúc trước sinh Bảo Nhi cũng đã từng có. Chỉ là khi đó y không có thành công, nhưng lúc này……

Đông Phương Bất Bại đau đến mức không nhịn được cào mặt đất, trong chốc lát lại chộp lên thân cây, không chỉ lưu lại trên mặt đất cùng thân cây vô số vết vào, móng tay trên hai tay của y cũng đã bị nứt ra, tràn đầy vết máu.

Lúc này thân mình y đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt ngay cả lớp phấn dịch dung màu đen cũng không che dấu được.

Đau quá……Liên đệ! Liên đệ ngươi đang ở đâu……Ta nên làm gì bây giờ?

Đông Phương Bất Bại còn nhớ rõ lần trước sinh Bảo Nhi đã thất bại. Lần này cũng vậy, y giãy dụa thật lâu, hài tử vẫn bị mắc ở dưới không có cách nào đi ra được.

Đại phu bắt đến đã hôn mê ở một bên, miệng sùi bọt mép, rõ ràng là không thể tỉnh lại trong nửa khắc được.

Đông Phương Bất Bại ảo não chính mình vừa rồi bị đau bụng sinh đến mức thất thủ, đem người ta bóp đến hôn mê bất tỉnh. Nếu như người này còn tỉnh, có lẽ còn có thể nghĩ ra biện pháp giúp mình kéo hài tử ra.

Đột nhiên y linh quang chợt lóe, nghĩ đến một cách.

Người đang ở trong nguy cơ, tiềm lực quả nhiên là vô hạn.

Đông Phương Bất Bại giãy dụa vòng eo to lớn, giống như một con rùa bị lật ngửa, mất khí lực thật lớn, mới từ trên mặt đất giãy dụa bò lên được,

Y quay lại đối diện với đại thụ, dùng cánh tay chống thân cây, khiến cho thân thể lung lay sắp đổ của mình nửa quỳ trên mặt đất. Cái bụng thật to nặng nề trĩu xuống, tư thế này khiến cho thai nhi trượt xuống nhiều hơn, cũng thuận tiện cho y dùng lực.

Lúc này y không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức sinh hài tử ra.

Ngô Thành mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt mở mắt ra, đã nhìn thấy trước mắt có một bóng lưng tóc tai bù xù, nửa quỳ trước thân cây, hồng hộc phát ra tiếng kêu đau đớn.

Hắn nhất thời có chút hoảng hốt, nhớ không nổi chuyện vừa xảy ra. Nhưng lại lập tức trông thấy giữa hai chân xích lõa của bóng dáng kia đột nhiên có một vật chậm rãi đi ra, hai mắt không khỏi tối sầm, lại bị dọa ngất.

“A – a a –“

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trắng bệch, một tay chống thân cây, một tay dùng sức đè lên cái bụng to lớn cứng rắn, cố gắng đẩy xuống.

Hai chân y mở ra thật lớn, giãy dụa không biết bao nhiêu lâu, vật cứng bị nghẽn đột nhiên có ý muốn vọt ra, y chỉ cảm thấy có một cơn đau nhức tê liệt rất lớn dâng lên, có thứ gì đó dường như đang cố gắng đi ra.

Đông Phương Bất Bại dùng sức hít một hơi, cảm giác hẳn là hài tử sắp đi ra rồi.

Lúc này sắp đi vào một khắc cuối cùng của quá trình sinh sản. Y đã từng xem qua không ít sách thuốc, biết rõ đầu thai nhi đi ra được thì thân thể sau đó sẽ đi ra rất nhanh, vì vậy mãnh liệt hô hấp, lại theo cơn đau bụng sinh kịch liệt dùng sức đẩy xuống.

“Ách –“

Vật lớn ở hạ thể rốt cuộc cũng chậm rãi trượt ra.

Đông Phương Bất Bại vội nghiêng người nằm xuống, đưa tay đón được hài nhi vừa đi ra.

“Phù……oa oa oa……”

Lồng ngực nhỏ của hài nhi hình như hít thở không thông bắt đầu thở gấp, từng hơi từng hơi, theo đó mà đến chính là tiếng khóc rõ to.

Toàn thân Đông Phương Bất Bại đều đã ướt đẫm, mái tóc đen buộc gọn sớm đã ở trong hỗn loạn mà tản ra, khiến y càng có vẻ chật vật không chịu nổi. Y nhất thời có chút không thể tin được, hài tử cứ như vậy mà đã sinh ra rồi sao?

Y run rẩy ôm hài tử vào trong ngực, là nam anh vô cùng khỏe mạnh, nhưng vẫn còn bị dính cuống rốn.

Đông Phương Bất Bại trong giây lát có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm bản thân mình là nam hay nữ, chẳng lẽ đã thực biến thành nữ nhân? Tiếp theo phải làm sao bây giờ?

Y mờ mịt vô định ôm hài tử, chợt thấy hài tử đã hơi mở mắt ra, dù mới chỉ là một khe hở, nhưng mà đã có thể thấy rõ con mắt của hài tử.

Đông Phương Bất Bại nhìn xuống, không khỏi sửng sốt.

Là……

Dương Liên Đình ngưng tụ đại lượng tinh thần lực, làm một chuyến dịch chuyển không gian, đây là khoảng cách hắn có thể khống chế, cũng cách Đông Phương Bất Bại gần nhất.

Cảnh sắc xung quanh là một mảnh rừng núi, vây quanh là mấy ngọn núi cao quần tụ lại.

Dương Liên Đình triển khai sóng tinh thần tìm kiếm, biết rõ nơi đây hẳn là phía sau núi của Tung Sơn, nhưng vẫn chưa thấy được bóng dáng của Đông Phương Bất Bại.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng điều động nội tức, vận đủ công lực, hướng về mục tiêu đã xác định chạy như điên. Nội lực của hắn lúc này đã không kém bọn người Hướng Vấn Thiên bao nhiêu, khinh công tuy rằng thiếu luyện tập, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Hắn một bên lao về hướng của Đông Phương Bất Bại, một bên vẫn triển khai sóng tinh thần để cảm ứng. Phạm vi Tung Sơn rộng lớn, tuy rằng tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng vẫn phải chạy mất hơn nửa canh giờ. Đột nhiên dưới chân hắn lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Đó là……

Có một hài tử đã sinh ra!

Dương Liên Đình rõ ràng là cảm nhận được sóng tinh thần yếu ớt của hài tử, nhưng so với Bảo Nhi lúc mới sinh ra thì đã mạnh hơn nhiều.

Sắc mặt hắn đại biến, không biết Đông Phương sinh hạ hài tử như thế nào, chẳng lẽ……Không, không. Sẽ không!

Dương Liên Đình nghiêm mặt chạy vội một đường, rốt cuộc cũng chạy tới khe núi cấm địa của Tung Sơn.

“Oa oa……Oa oa oa……”

Từ xa hắn đã nghe được tiếng khóc rõ to của hài tử, thật đúng là một tiểu tử khỏe mạnh.

“Đông Phương –“

Đông Phương Bất Bại đang suy yếu tựa dưới gốc cây, một tay ôm hài tử, một tay xoa bụng, còn đang cố gắng chịu đựng cơn đau bụng sinh mà đứa bé kia đang gây ra cho y, không biết làm thế nào mới phải. Không may Ngô cung phụng vẫn đang hôn mê nằm một bên, quả thật là so với phế vật còn không bằng.

Đột nhiên một tiếng kêu quen thuộc vang lên, khiến cho hắn ngẩn người.

Chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác? Như thế nào lại nghe được thanh âm của Liên đệ?

Đông Phương Bất Bại mơ mơ màng màng, cũng không cho là đúng, cúi đầu hừ khẽ, cố gắng gom góp một chút khí lực.

“Đông Phương!”

Lúc này theo tiếng gọi, một bóng người từ đằng xa lướt tới.

Đông Phương Bất Bại đột nhiên cả kinh, sững sỡ nhìn qua người kia, quả thực không thể tin được.

Dương Liên Đình cũng không dám tin những gì mình thấy được lúc này.

Quần áo của Đông Phương Bất Bại lộn xộn, nơi hạ thân tràn đầy vết máu dơ bẩn, trong ngực ôm một hài nhi mới sinh, thần sắc mờ mịt tiều tụy, so với lúc sinh Bảo Nhi còn chật vật hơn.

Dương Liên Đình đau lòng đến mức cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Mạnh mẽ nhào tới, đem người kia ôm vào trong ngực.

“Đông Phương, là ta đã tới chậm, đều do ta không tốt, khiến ngươi chịu khổ rồi!”

Đông Phương Bất Bại lại sững sờ nhìn hắn, đột nhiên vươn tay ra sờ sờ mặt hắn, trong miệng lẩm bẩm:

“Như thế nào lại chân thật như vậy? Chẳng lẽ ta sinh con xong liền bị choáng váng?”

Dương Liên Đình nghe xong lời nói của y liền không biết nên khóc hay nên cười, thật sự là dở khóc dở cười, chỉ một mực ôm y, dùng sức hôn lên khuôn mặt y, nói:

“Ngươi không có choáng váng, cũng không có nằm mơ, là ta a. Thật sự là ta đã trở về!”

“A, ân –“

Đông Phương Bất Bại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của hắn, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra đây không phải là nằm mơ. Ai ngờ đúng lúc đó, cơn đau bụng lại đến, một tiểu bảo bối khác cũng gấp gáp muốn được sinh ra.

Lúc này mặt trời đã nhanh xuống núi, trong rừng bóng cây lay động, trời chiều mông lung.

Dương Liên Đình luống cuống tay chân dùng áo ngoài gói kỹ con lớn lại, đặt ở một bên, đỡ Đông Phương Bất Bại tựa vào thân cây, thấy bụng y vẫn to, hơn nữa cơn đau càng lúc càng đến nhanh, vội vàng triển khai tinh thần lực, nghĩ muốn trợ giúp y.

Ai ngờ vừa rồi hắn dịch chuyển không gian trên trăm km, sớm đã hao phí hết tinh thần lực. Hắn bởi vì làm trái quy định, cấm chế so với người khác đều mạnh hơn, cho nên tinh thần lực chẳng những không có hoàn toàn khôi phục, hồi phục còn rất chậm chạp, lúc này căn bản không có cách nào giúp đỡ Đông Phương Bất Bại giống như lần trước thay đổi kết cấu thân thể, thuận lợi sinh hạ hài tử.

Dương Liên Đình thử mấy lần vẫn không được, sắc mặt không khỏi cũng trở nên trắng bệch.

Đông Phương Bất Bại dường như biết rõ hắn muốn làm gì, dùng sức nắm chặt tay của hắn, cố sức nặn ra một nụ cười, an ủi:

“Liên đệ, đừng lo lắng, tự ta có thể làm được.”

Dương Liên Đình lo lắng nói:

“Đông Phương……”

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hắn, cả người đều tràn đầy niềm hạnh phúc lớn lao, tinh thần cũng mạnh mẽ hơn, sức mạnh cũng được bổ sung, không còn bộ dáng chật vật mờ mịt như vừa rồi.

“Liên đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể bình an sinh hạ con của chúng ta ra. Ân, a –“

Dường như muốn chứng minh lời nói của mình, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cong người lên, dùng sức đẩy xuống phía dưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương