Một người bên cạnh tiếp lời nói:

“Đông Phương Bất Bại? Dường như y chưa từng rời khỏi giang hồ a?”

Đại hán kia nói:

“Cái này ngươi không biết đâu. Sau khi Nhật Nguyệt Thần giáo xuất hiện một Dương đương gia, những năm này bọn hắn giống như là liều mạng kiếm tiền vậy. Có nơi nào nghe thấy bọn họ đi tìm phiền toái không? Đông Phương Bất Bại bỏ mặc chuyện giang hồ nhiều năm như thế, so với thoái ẩn cũng không có gì khác mấy.”

Một người gật đầu nói:

“Mấy năm này tuy Nhật Nguyệt Thần giáo rất ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ, nhưng mà so với lúc trước càng lúc càng giàu có hơn. Nghe nói ngay cả mấy hạ nhân trông cửa của bọn họ, trên tay mỗi người đều mang một cái nhẫn ngọc, cực kỳ giàu có. Ngũ Nhạc Kiếm phái so với bọn họ, có thể nói là vô cùng keo kiệt.”

“Nhỏ giọng một chút. Nhật Nguyệt Thần giáo cùng Ngũ Nhạc Kiếm phái thủy hỏa bất dung, đều không phải dễ chọc. Chú ý đừng có gây phiền phức.”

“Địa phương nhỏ này của chúng ta, đều cách Nhật Nguyệt Thần giáo lẫn Ngũ Nhạc Kiếm phái xa vô cùng, sợ cái gì chứ.”

“Tiền nhiệm Giáo chủ kia của Nhật Nguyệt Thần giáo không phải là đã quay về rồi sao? Tháng trước có tin truyền ra Đông Phương Bất Bại bị giết, lão đã đoạt lại ngôi vị Giáo chủ rồi.”

“Tin tức của ngươi không nhanh rồi. Đó đã là việc của một tháng trước, lão Hình ta mới từ bên Hà Nam quay về, tin tức mới nhất chính là Đông Phương Bất Bại tái xuất giang hồ, người ta căn bản không có chết. Ngươi ngẫm lại đi, y được xưng là người có võ công đệ nhất thiên hạ từ vài chục năm trước, Nhậm Ngã Hành nào có thể đánh thắng được y.”

“Giang hồ lại sắp có phong ba đi? Đông Phương Bất Bại có thể buông tha Nhậm Ngã Hành sao? Y định làm gì?”

“Hắc hắc, ta nghe nói nha……”

Nói đến hơn hai tháng trước, sau khi hoa viên bí mật ở sườn núi phía sau Hắc Mộc Nhai phát nổ, đại bộ phận mọi người trên Thần giáo đều nghe được. Đồng Bách Hùng là người đầu tiên dẫu đầu mọi người tìm đến chỗ phát ra tiếng nổ, thì Đông Phương Bất Bại tỉnh lại trong Hinh Viên ở sau mảnh ao đầm bên dưới Hắc Mộc Nhai.

Khi y tỉnh lại thì, câu nói đầu tiên khi mở mắt ra chính là gọi:

“Liên đệ –“

Y đột nhiên xoay người ngồi dậy, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, rồi lại có chút quen thuộc. Y sửng sốt một chút, lập tức nhận ra đây chính là phòng ngủ của y và Dương Liên Đình ở trong Hinh Viên.

Trước cửa phòng ngủ treo một tấm mành có thêu một bức tranh hoa mẫu đơn rực rỡ, chính là thứ mấy ngày trước y mới treo lên thêm.

Đông Phương Bất Bại ngây người một lát, nhớ rõ chính mình ngay thời khắc trước khi hôn mê, trông thấy Dương Liên Đình đẩy y cùng Bảo Nhi ra, một mình chặn lại Thôi Nguyệt Đào, sau đó trước mắt mình đột nhiên trắng xóa, ánh sáng chói lòa, bên tai dường như nghe được một tiếng nổ lớn oanh động, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

Nhưng là mình đến nơi này bằng cách nào?

Vừa rồi lúc y đứng dậy động tác quá lớn, trong bụng đột nhiên đau đớn từng đợt, không khỏi hừ một tiếng, đỡ bụng ngửa về phía sau, lại đột nhiên phát hiện Bảo Nhi đang ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh y.

Y vội vàng chạm lên mạch của Bảo Nhi, lại kiểm tra toàn thân bé, thấy bé chỉ là bị ngất đi, toàn thân không có chút thương tích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại quay đầu xem xét, thân hình khổng lồ của tiểu Hồ Đầu cũng nằm ở trên mặt đất cạnh giường, bốn chân vươn về phía trước, cho thấy nó cũng đang hôn mê.

Trong lòng Đông Phương Bất Bại đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Nếu như y được Dương Liên Đình mang xuống nhai, như thế nào lại không biết chút gì cả? Liên đệ sao lại không đặt Bảo Nhi ở trong phòng ngủ của bé mà lại đặt ở trong này? Tiểu Hổ Đầu thân thể lớn như vậy sao lại mê man trên mặt đất? Chẳng lẽ tiểu Hổ Đầu cũng được Liên đệ khênh xuống?

Điều này tuyệt đối là không thể. Cho dù là chính y, cũng không có cách nào mang theo hai người một lớn một nhỏ cùng một con dã thú xuống nhai được, huống chi còn là trong tình trạng nguy cơ ập đến trước mắt như thế?

Đông Phương Bất Bại nhớ tới một mạt trắng xóa trước khi hôn mê kia, rõ ràng không phải là do người thường tạo nên. Y luôn biết rõ rằng Liên đệ không giống người thường, không thể nói rõ là như thế nào, nhưng chuyện có thể làm cho mình mang thai được, đám người Nhậm Ngã Hành không biết, còn tưởng là do ‘công lao’ của [Quỳ Hoa Bảo Điển], nhưng bản thân y lại vô cùng tin tưởng. [Quỳ Hoa Bảo Điển] tuy rằng tinh thâm uyên bác, thần kỳ khó lường, nhưng tuyệt đối không có khả năng khiến cho y mang thai hài tử của Liên đệ.

Hơn nữa từ sau khi ở cùng một chỗ với Liên đệ, tinh thần của y tốt hơn rất nhiều, ngũ quan đều trở nên vô cùng mẫn cảm, tâm trí thường thường có thể rời khỏi thân thể, đạt tới cảnh giới ngoại khán. Thậm chí gần đây y còn phát hiện, chỉ cần y muốn, không cần vận dụng nội lực cùng võ công, có nhiều thứ có thể tự di chuyển đến tay y.

Đây là bởi vì sau khi có thai, lượng ăn tăng nhiều, người trở nên mệt mỏi lười biếng, có một lần đang ở trong phòng ngủ thêu hoa, đột nhiên cảm thấy đói bụng, nhớ tới trong nhà bếp có một phần điểm tâm, nhưng lại chẳng muốn đi lấy. Ai ngờ y nghĩ đi nghĩ lại một hồi, điểm tâm này đột nhiên xuất hiện từ khoảng không rơi vào trong tay y.

Lúc ấy y khiếp sợ vạn phần. Vì muốn kiểm nghiệm chuyện này, còn cố ý thử qua mấy lần, phát hiện ra chỉ có lúc ham muốn của y vô cùng mãnh liệt mới có thể có loại sự việc này xảy ra, nếu như cố ý, ngược lại còn không thể thành công. Chuyện này y còn chưa kịp nói cho Dương Liên Đình, thì đã xảy ra chuyện của Nhậm Ngã Hành.

Những việc này đều không phải thứ mà người thường có thể làm được. Đông Phương Bất Bại tin tưởng là Dương Liên Đình đã khiến mình có được loại năng lực này. Y nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.

Có lẽ y cùng Bảo Nhi và Hổ Đầu, đều là được Dương Liên Đình dùng loại phương pháp này đưa đến nơi đây.

Nếu là như vậy……Liên đệ đang ở nơi nào?

Đông Phương Bất Bại không hổ là Đông Phương Bất Bại. Y tài trí hơn người, phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng suy đoán đến loại khả năng này, không khỏi sắc mặt đại biến.

Bất chấp bụng đang đau không ngừng, y chống xuống dưới giường, chống đỡ thân mình mập mạp đi lại trong Hinh Viên gọi Dương Liên Đình.

“Liên đệ — Liên đệ — ngươi đang ở đâu?”

Y dạo một vòng qua tất cả các chỗ gần xung quanh viên, càng tìm càng sốt ruột, nhưng đồng thời bụng cũng đau đến lợi hại, đầu đầy mồ hôi.

Y biết không thể tiếp tục tìm kiếm nữa, nếu tìm thì chắc chắn hài tử trong bụng sẽ không giữ được. Huống chi y cũng không thể lừa mình dối người, sơn cốc ở gần Hinh Viên này rộng bao nhiêu chứ? Với công lực của y gọi như vậy mà vẫn không hề có người đáp lại, Dương Liên Đình nhất định là không có ở đây.

Sắc mặt y tái nhợt, chống đỡ thân thể quay lại Hinh Viên, đột nhiên nghe thấy thanh âm lo lắng khủng hoảng của Bảo Nhi.

“Mẫu thân – phụ thân – hai người ở chỗ nào? Ô ô ô……mẫu thân……mẫu thân, phụ thân……”

Sau khi con gái được ba tháng tuổi thì, Đông Phương Bất Bại rất ít khi nghe thấy tiếng bé khóc, lúc này đáy lòng siết chặt, nhất thời bất chấp Dương Liên Đình có chuyện gì.

“Bảo Nhi, mẫu thân ở bên này.”

Y mới lên tiếng, bóng dáng của Dương Bảo Nhi đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chạy về phía y.

Đông Phương Bất Bại lúc này vừa mới đi vào Hinh Viên, rốt cuộc cũng không chống đỡ được thân thể nữa, dọc theo khung cửa chậm rãi trượt xuống.

“Mẫu thân –“

Dương Bảo Nhi nhào vào trong lòng Đông Phương Bất Bại. Dù sao bé cũng vẫn còn nhỏ, trải qua đại biến lần này, còn tỉnh lại ở một nơi lạ lẫm, ngay cả việc mẫu thân đang có mang đệ đệ cũng quên, chỉ biết mỗi một việc là nhào vào trong lồng ngực Đông Phương Bất Bại oa oa khóc lớn.

Đông Phương Bất Bại ôm chặt bảo bối, vuốt ve mái tóc đen nhánh của bé an ủi, dỗ dành đến nửa ngày, đợi đến lúc bé bình tĩnh, mới cau mày nói:

“Bảo Nhi, mẫu thân thấy không thoải mái, con đi xuống đi.”

Dương Bảo Nhi lúc này mới nhớ ra, nói:

“Mẫu thân, con không hù dọa các đệ đệ chứ.”

Nói rồi bàn tay nhỏ bé liền sờ sờ lên bụng Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng cười cười, không yên lòng nói:

“Không có. Bảo Nhi rất ngoan.”

Dương Bảo Nhi đột nhiên chớp chớp đôi mắt còn hồng rực, nói:

“Đây là nơi nào? Phụ thân đâu? Có phải là phụ thân đánh đuổi những kẻ xấu kia đi không?”

Đông Phương Bất Bại nghe bé nhắc đến Dương Liên Đình, trong lòng đau đớn, đột nhiên khí huyết cuồn cuộn, nội tức hỗn loạn. Y thầm kêu một tiếng không ổn, biết mình trong lúc bi thống thì chân khí hỗn loạn, vội vàng muốn điều tức lại, nhưng đau đớn trong bụng khiến y bị phân tâm, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng khuỵu xuống.

Dương Bảo Nhi lại càng hoảng sợ, bối rối kêu lên:

“Mẫu thân, người làm sao vậy?”

Trong tâm Đông Phương Bất Bại kêu to không tốt, ngoài miệng lại nói:

“Không có việc gì, đừng sợ. Mẫu thân……”

Y còn chưa nói dứt lời, đột nhiên trước mắt choáng váng, ngực bị đè nén, nội tức chạy loạn, đau đớn trong bụng bỗng nhiên tăng lên, cuối cùng hôn mê.

Dương Bảo Nhi sợ tới mức hồn bay phách tán, ôm thân thể yếu đuối nằm trên mặt đất của Đông Phương Bất Bại kêu to. Nhưng bé cũng không phải là người thường, mà là con gái yêu của Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình, tài trí cùng năng lực đều vượt qua người thường.

Bé kinh hoàng một hồi, rất nhanh đã tỉnh táo lại, cảm thấy trong bụng Đông Phương Bất Bại ẩn ẩn truyền đến một luồng sóng tinh thần hỗn loạn.

Cảm ứng của Dương Bảo Nhi với sóng tinh thần chính là kế thừa thể chất trời sinh của phụ thân bé, so với Đông Phương Bất Bại được bồi dưỡng sau đó thì nhạy cảm hơn nhiều lắm. Bé lập tức cảm nhận được hai đệ đệ đang vô cùng bất an, giống như trong bụng mẫu thân đang xảy ra vấn đề gì đó.

Mặc dù bé không biết biện pháp giải quyết, nhưng mà dựa theo bản năng triển khai sóng tinh thần của mình, chậm rãi trấn an phần bụng của Đông Phương Bất Bại.

Hai thai nhi còn nhỏ xao động một hồi, dần dần cảm nhận được tinh thần lực của tỷ tỷ, trong đó còn xen lẫn một chút năng lượng trị liệu yếu ớt. Tuy rằng năng lượng này rất nhỏ, rất yếu ớt, nhưng hai thai nhi đã từ từ yên tĩnh.

Dương Bảo Nhi còn chưa biết, bé trong lúc bất tri bất giác đã không thầy tự biết được phương pháp dùng tinh thần lực để chữa trị của nền khoa học của nhân loại tương lai. Tuy rằng chỉ mới ở bước đầu, hiệu quả cũng rất nhỏ, nhưng đối với hai thai nhi mới hình thành sóng tinh thần mà nói thì như vậy thực sự là đủ rồi. Bằng không Đông Phương Bất Bại trải qua đại kiếp nạn này, tâm lực suy giảm, rất có thể sẽ sinh non.

Đông Phương Bất Bại vẫn chưa biết mình vừa trải qua nguy cơ sinh non, mà nhờ có con gái của y mới có thể hóa hiểm thành an. Y hôn mê nằm trên mặt đất, chân khí trong cơ thể hỗn loạn, bốn phía bạo phát, gần như tẩu hỏa nhập ma. Đây chính là lần nguy hiểm chật vật đầu tiên trong mấy chục năm tu tập võ công của y.

Thân thể của Đông Phương Bất Bại tuy rằng hôn mê, nhưng kỳ lạ là tinh thần lực ngoài ý muốn ngưng tụ lại, hình hành một dạng thân thể hư ảo mờ mịt, tách rời ra khỏi cơ thể.

Đây chính là tinh thần thể vừa mới hình thành của y.

Đông Phương Bất Bại cũng không phát hiện ra điều này, chỉ phát hiện ra ý thức của mình có thể tách rời tồn tại bên ngoài cơ thể, liền lập tức hướng về địa điểm mình quan tâm nhất lướt đi – Hắc Mộc Nhai.

Đông Phương Bất Bại đi vào chỗ y cùng Dương Liên Đình đã ẩn cư nhiều năm trên Hắc Mộc Nhai, chỉ thấy tiểu xá tinh mỹ ngày trước đã biến thành một mảnh phế tích, hoa viên xin đẹp tao nhã giờ đã không còn nhìn ra nơi từng là tiên cảnh nhân gian, trong lòng không khỏi cực kỳ căm tức.

Y dạo qua một vòng, không phát hiện được manh mối gì, còn đang trầm ngâm, chợt nhìn thấy hai tên thị vệ ở Thánh Đức đường đi đến, ngó tới ngó lui, giống như đang tìm kiếm vật gì đó.

Một trong hai người bỗng nhiên nói:

“Trận nổ hôm qua thật kỳ quái. Tuy rằng Nhậm Ngã……Người kia nói là Đông Phương Giáo chủ cùng Dương Tổng quản dùng Phích Lịch Tử đánh lén thất bại, bị nổ bỏ mình. Nhưng Đông Phương Giáo chủ thần công cái thế, làm sao có thể thất thủ được.”

Người còn lại xem xét xung quanh, xác nhận nơi phế tích này quả thực không có người, mới nói:

“Tiền nhiệm Giáo chủ mất tích nhiều năm như vậy, bây giờ quay về muốn lại một lần nữa chấp chưởng giáo quyền, Đồng Trưởng lão là người đầu tiên không phục. Tiền nhiệm Giáo chủ tuy rằng dư uy năm đó vẫn còn, cũng lôi kéo được không ít người ủng hộ, nhưng là người trung với Đông Phương Giáo chủ vẫn còn rất nhiều. Hiện tại Đồng Trưởng lão kéo theo những người này giằng co cùng tiền nhiệm Giáo chủ, nhưng nếu như Đông Phương Giáo chủ vẫn không chịu ra mặt, còn không biết được là ai thắng ai thua.”

“Vậy ngươi nói Nhậm Ngã Hành kia có thể thắng không?”

“Ngươi có ý gì?”

Người mở miệng nói chuyện đầu tiên lúc này chần chừ nói:

“Chúng ta đều là người của Đông Phương Giáo chủ. Từ lúc Đông Phương Giáo chủ chấp chưởng giáo đến nay, thế lực của giáo phát triển không ngừng, Dương Tổng quản cũng hào sảng phóng khoáng, mọi người mấy năm này đều giàu có hơn không ít. Bây giờ tiền nhiệm Giáo chủ đột nhiên quay về, lại quay lại lối mòn lỗi thời năm ấy, mấy người chúng ta……”

Những lời phía sau của hắn biến mất không dám nêu lên, tên còn lại ngầm hiểu được, nói nhỏ:

“Triệu Đường chủ nói, hiện nay hành tung của Đông Phương Giáo chủ cùng Dương Tổng quản không rõ, chúng ta không tiện nói chuyện, đành phải tạm thời nghe theo người kia, giữ lại mạng nhỏ quan trọng hơn. Phàm là một trong hai vị kia trở về, đi theo Nhậm Ngã Hành thì có chỗ nào tốt? Luận võ công lão không sánh bằng Đông Phương Giáo chủ, luận hào sảng cùng bản lĩnh vơ vét của cải……chỉ sợ không bằng một góc của Dương Tổng quản.”

“Hắc hắc, đại ca, thực không dám giấu diếm ngươi, tiểu đệ ta cũng là nghĩ như vậy. Đám huynh đệ trên Hắc Mộc Nhai ôm tâm tư này cũng không ít. Tất cả mọi người đều ngóng trông Đông Phương Giáo chủ cùng Dương Tổng quản sớm ngày quay trở về, đuổi người kia đi.”

“Suỵt – lời này đều phải để ở trong lòng, từ nay về sau không cần phải nhắc lại.”

“Biết rồi.”

Đông Phương Bất Bại đứng ở bên cạnh nhìn hai người kia xì xào bàn tán, đem thần thái cùng ngôn từ của họ nhìn rõ ràng, không giống như có âm mưu gì đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương