Edit: Robin♥

Hắn vuốt ve bụng Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại vẫn không biết gì, còn đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Y hừ nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh lại, che miệng nhỏ đánh cái ngáp, hai mắt còn ngái ngủ lờ mờ nhìn người ngồi bên cạnh, nói: “Ngươi đã về rồi à.”

Dương Liên Đình nhìn dáng vẻ uể oải của y, thấy không nỡ, thấp giọng: “Ngươi ngủ tiếp đi, hôm nay ta làm cơm tối.”

Đông Phương Bất Bại lười nhác đáp một tiếng, vẫn chậm chạp ngồi dậy.

Y mới bắt đầu tỉnh ngủ, y phục rời rạc, áo ngoài tuột xuống mở rộng, lộ ra cổ dài duyên dáng bên trong, cùng một phần xương quai xanh tinh mĩ. Lại thêm tóc đen buông xõa, mắt phượng phủ sương mờ, hai môi đỏ hồng.

Cảnh đẹp ý vui vô tình hiển hiện, làm cho Dương Liên Đình động tâm. Hắn nghĩ đến tư liệu Len vừa đưa tới, tim rất nhanh đập mạnh, cảm giác toàn bộ máu đều chảy xuống, tập trung toàn bộ tại bộ phận nam tính kiêu ngạo kia.

Đông Phương Bất Bại không phát hiện hắn có điều bất thường, chỉ lười biếng giật nhẹ y phục mình, lấy tay gạt tóc ra sau lưng, nhẹ nhàng hỏi: “Liên đệ, ngươi đói rồi à? Để ta đi nấu cho.”

Dương Liên Đình mỉm cười, ôm lấy y, thanh âm trở nên đặc biệt khàn khan gợi cảm, chậm nói: “Ta đói rồi. Nhưng mà không cần lo lắng, ăn cái khác trước…”

Đông Phương Bất Bại sao có thể không nghe ra thanh âm ẩn chứa mùi tình dục, kỳ lạ liếc hắn một cái, xấu hổ nói: “Liên đệ, trời còn chưa có tối đâu.”

Dương Liên Đình tháo màn che, đạp rơi giày bò lên trên giường, ôm theo Đông Phương Bất Bại, một bên hôn hôn hai má y, một bên sờ bụng y nhô lên, nói: “Đến nào. Mấy ngày chưa có làm, hôm nay phải để ta thống khoái một chút.”

Mấy ngày nay vì cơ thể Đông Phương Bất Bại mệt mỏi, Dương Liên Đình xót y, không nỡ làm.

Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ làm trái ý hắn, nhu thuận nói: “Được. Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để thương hài tử.”

Dương Liên Đình cười, thầm nghĩ: đây chính là vì hài tử nha.

Đông Phương Bất Bại vì bụng đã rất lớn, hiện tại trời còn chưa tối, trong phòng vẫn còn vài vệt nắng.

Y quay đầu nhìn người đang ôm mình, tại trên cổ y nhẹ hôn hôn, rên rỉ một tiếng, nói: “Lát nữa ngươi không được xem…”

“Xem cái gì?” Dương Liên Đình hôn sau lưng y, một bên cởi y phục, thuận theo đường lưng tuyệt đẹp thẳng tắp của y thoát xuống.

Đông Phương Bất Bại kêu một tiếng, âm ừ nói: “Không cho xem bụng của ta…”

“Tại sao?”

Dương Liên Đình đã nằm sát bên cạnh Đông Phương Bất Bại, hai môi chậm rãi tiến đến trước ngực y.

Đông Phương Bất Bại cắn môi dưới: “Khó coi.”

Dương Liên Đình cúi đầu cười, nhẹ nhàng gỡ xuống y phục che trên bụng y, lộ ra bụng dưới nhô cao cao, nói: “Không khó coi chút nào, ta thích. Ngươi mau bỏ tay, để ta xem kỹ chút xem nó có lớn lên không.”

Đông Phương Bất Bại không chịu, vẫn lấy tay che bụng.

Dương Liên Đình cười: “Đừng che. Thật ra trong bóng tối ta vẫn nhìn rõ, đã sớm xem rồi. Có phải sợ ta thấy bụng bầu của ngươi không?”

Đông Phương Bất Bại a một tiếng, không nói chuyện.

Dương Liên Đình nói: “Dù ngươi có biến thành dáng vẻ gì ta cũng thích. Hắc hắc, ta thích bụng ngươi béo béo, rất khả ái a.” Vừa nói vừa cởi.

Đông Phương Bất Bại khẽ kêu, chon mặt vào gối đầu.

Dương Liên Đình sờ lên bụng y, hôn xuống, tay cũng mò xuống dưới, đi tìm cái mông mềm mịn.

Hắn cẩn thận quan sát mông Đông Phương Bất Bại, cũng không vì mang thai mà to ra, xương hông vẫn rất hẹp, chẳng qua thịt nhiều thêm một ít, sờ càng mềm càng thích, đàn hồi tốt lắm.

Nhưng mà thế này chưa đủ.

Dương Liên Đình trong lòng thầm lo lắng, dục vọng cũng giảm xuống mấy phần. Chỉ là nhìn Đông Phương Bất Bại ngây ngô, xấu hổ giấu mặt vào gối, thì vật dưới hông lại trướng lớn lên.

Xem ra hắn càng lúc càng chịu chi phôi của nhục thể.

Dương Liên Đình vuốt ve cơ thể Đông Phương Bất Bại, từ tốn đi xuống hai cánh mông y, tại nơi nụ hoa hồng nhạt kia khẽ hôn.

“Ân…” Đông Phương Bất Bại kêu nhẹ một tiếng, thẹn thùng xoay xoay mông, cố nhoài về phía trước, nâng hạ thân lên, nhẹ hô: “Liên đệ, tiến vào đi…”

Dương Liên Đình sờ nắn hai mông đàn hồi mềm dẻo của y, dùng sức tách ra hai bên, nhìn rõ, vươn đầu lưỡi, liếm nụ hoa bí mật kia.

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc, vừa xấu hổ vừa gấp hỏi: “Liên đệ?”

Đây là lần đầu tiên Dương Liên Đình dùng miệng lấy lòng y.

Dương Liên Đình chuyên tâm liếm, vươn đầu lưỡi dò xét tiến vào mật huyệt, nước bọt ẩm thấp theo nếp gấp chảy xuống.

Y có chút chịu không nổi hô lên: “Liên đệ, mau tiến vào đi…”

Đông Phương Bất Bại dưới sự “dạy dỗ” của Dương Liên Đình, sớm biết vị, đối với tình dục nhục thể lần tinh thần đều có một loại cao trào mới lạ. Chỉ một mình Dương Liên Đình mới có thể cho y, khiến y muốn sống muốn chết, cam nguyện vì Liên đệ của y hiến dâng tất cả.

Dương Liên Đình cẩn thận liếm thật kỹ, cuối cùng mới ngồi dậy, đưa hung khí thô to cứng rắn của mình nhét vào.

Hai người đồng thời thỏa mãn thở ra một tiếng.

Đông Phương Bất Bại thích được chiếm hữu như thế, khiến y cảm thấy giống như mình thực sự trở thành “người phụ nữ” của Liên đệ.

Dương Liên Đình cũng thích cảm giác ấy, là cảm thụ hắn chưa bao giờ có ở thế giới tương lai, là chiếm hữu cùng khoái cảm chân chính của nam nhân. Người dưới thân hắn không chỉ là người võ công đệ nhất tại thế giới này, còn là『 mẫu thân 』 của con hắn, là người hắn yêu.

Dương Liên Đình hưng phất bắt đầu luật động.

Đông Phương Bất Bại tùy theo chuyển động của hắn phát ra âm thanh ân a rên rỉ, hai mắt mê ly.

Dương Liên Đình phát hiện mình càng lúc càng yêu thích dáng vẻ dâm đãng của lão bà nhà mình trên giường, còn có thanh âm rên rỉ liên tục. Cơ mà mục đích chính hôm nay không phải là làm tình, cho nên đành kiên trì đâm chọc khoảng nửa giờ, cùng tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại quấn quyện một hồi, rồi vội vàng bắn ra, rời trận.

Hắn không như trước đây cùng Đông Phương Bất Bại nói chuyện, mà là cúi người, chăm chú nhìn miệng nụ hoa còn chưa khép lại được hoàn toàn sau trận hoan ái, chỗ đó còn đang khẽ mấp máy đóng mở, giống như một đóa cúc nở rộ, cánh hoa dập dềnh.

Dương Liên Đình nuốt nước miếng, vươn tay mình, cẩn thận tìm cách nhét vào.

Đông Phương Bất Bại còn đang thở gấp không ngừng, phát hiện chuyện hắn đang làm, kinh ngạc, khó hiểu hói: “Liên đệ, ngươi làm gì vậy?”

Dương Liên Đình ngầng đầu cười với y, đáp: “Ta muốn nhìn chút.”

“Nhìn cái gì?”

Đông Phương Bất Bại cả người còn đang khỏa thân sau trận hoan ái, toàn thân toát ra một loại khí tức lười biếng gợi cảm. Da thịt trắng noãn như con cừu nhỏ, tóc dài vương trên thân người bóng loáng, hai điểm thù du trước ngực đỏ hồng, hai đầu ngực căng tròn, so với trước đây lớn hơn nhiều. Đã vậy phía dưới đầu ngực còn hơi nhô lên, giống như quả bóng bàn.

Dương Liên Đình nhìn nhìn, lại không nhịn được định rút tay ra, muốn thay vào là tính khí giống đực của mình, hung hăng làm một trận. Cũng may là hắn ý chí phi thường, kiềm chế lại được.

Đông Phương Bất Bại có chút khó chịu, cầu xin nói: “Liên đệ ngoan, lấy tay ngươi ra thôi.”

“Sao rồi? Không thoải mái sao?”

“Cũng không phải… thấy là lạ.”

Dương Liên Đình cười hì hì, nói: “Ta nghe nói có người rất thích quyền giao (1). Ngươi cso biết cái gì gọi là quyền giao không?”

Đông Phương Bất Bại mờ mịt một lát, rồi lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng, dưới mông cũng căng chặt, sẵng giọng: “Ta không thích. Ngươi, ngươi mau lấy ra, đi mà…”

Dương Liên Đình chỉnh lại bàn tay đang duỗi ra đã đi vào hết, nắm lại, xoay xoay tìm kiếm trong tràng bích căng chặt, không thèm nghe đến y cầu xin, chỉ hỏi: “Có cảm giác gì không?”

“Đau…”

Đông Phương Bất Bại hai mi nhíu chặt, hai mắt ẩn ẩn nước, có vẻ khó chịu lắm.

Dương Liên Đình lòng mềm nhũn, đành từ từ rút tay về.

Đông Phương Bất Bại lấy chăn lụa che mặt, hai vai khẽ run run.

Dương Liên Đình bối rối, ôm lấy y nói: “Đông Phương, ngươi sao rồi? Tức giận rồi à?”

Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, hai mắt ẩm ướt, nói: “Ta không giận.”

“Vậy ngươi…”

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn, cúi đầu đáp: “Ta biết vừa rồi ngươi nhìn cái gì. Ngươi sợ ta không sinh hài tử được, đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương