Edit: Robin♥
Người đến đúng là Dương Liên Đình.
Gần đây hắn vẫn luôn dùng một phần tinh thần lực để quan sát Đông Phương Bất Bại cẩn thận, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải thần tiên, tinh thần thể cũng không thể lớn mạnh đến mức vạn năng, cho nên không phát hiện ra kịp cái ý định “giảm béo” của Đông Phương Bất Bại.
Hơn nữa tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại đã mạnh hơn, nếu không phải y đang trong thời kỳ tương đối bất ổn, lại thêm một hồi luyện võ hôm nay khiến sóng tinh thần của thai nhi dao động bất thường, Dương Liên Đình sẽ không phát hiện nhanh đến thế.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Dương Liên Đình vừa tức vừa vội, không đợi Đông Phương Bất Bại kịp thu nội lực đã phóng tới.
Đông Phương Bất Bại sợ ngộ thương đến hắn, vội vàng thu tay, lại thấy hắn tức giận, có chút bối rối, nói: “Ta đang luyện võ…”
“Đang yên đang lành mà luyện luyện cái gì? Không phải đã nói ngươi phải nghỉ ngơi cẩn thận hay sao? Phải giữ gìn cơ thể mình chứ!”
Dương Liên Đình chưa từng ăn nói dữ dằn như thế với y, Đông Phương Bất Bại thấy có chút ủy khuất, nhưng không biết biểu đạt thế nào, nhỏ giọng nói: “Ta gần đây cơ thể rât tốt, thì là…”
“Thì là làm sao? Có phải không ổn chỗ nào không?” Dương Liên Đình khẩn trương đỡ trên sờ dưới xem y có làm sao không.
Đông Phương Bất Bại không tự chủ sờ sờ bụng dưới, chưa kịp nói gì, Dương Liên Đình đã lo lắng hỏi: “Có phải bụng khó chịu không? Bụng khó chịu phải không?”
Đông Phương Bất Bại vốn có cảm giác bụng hơi đau, nhưng không nghiêm trọng. Y không rõ Dương Liên Đình sao lại khẩn trương như thế, đáp: “Có chút khó chịu. Nhưng cũng không…”
Y còn chưa nói dứt câu, Dương Liên Đình đã bật dậy, ôm y nhấc bổng lên, chạy về tẩm thất.
Đông Phương Bất Bại bị hắn làm khó hiểu, nhưng cũng không dám lên tiếng thắc mắc, trong lòng cũng thầm có cảm giác mình đã làm ra đại họa khủng khiếp nào đấy.
Kể từ sau khi y tu luyện Quỳ hoa bảo điển, chịu ảnh hưởng của một loại võ công chí âm (1) nhất thế gian, tâm thái càng trở nên mẫn cảm âm nhu. Hơn nữa sau khi y tự cung, cơ thể khuyết thiếu càng khiến y suy nghĩ nhiều thêm. Tình cảm y dành cho Dương Liên Đình đã xâm nhập vào sâu tận cốt tủy, tuyệt đối không muốn để hắn có chút nào không vui. Đây không chỉ xuất phát từ sự hiền thảo thuận tong của một 『 nữ tử 』 đối với trượng phu của mình, mà còn là biểu hiện tình cảm của y dành cho Dương Liên Đình đã đến độ hết đường cứu vãn.
“Liên đệ, có phải ta làm sai chuyện gì không?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình đang khẩn trương kiểm tra trên dưới người mình, bất an hỏi.
Dương Liên Đình dùng tinh thần thể xem xét, thai nhi trong bụng Đông Phương Bất bại mặc dù có bị chịu một chút xung kích, nhưng sóng tinh thần nhỏ bé vẫn ổn định, vẫn chưa có vấn đề gì.
Hắn dùng tinh thần thể liên lạc với Len, tới khi có trả lời thai nhi không có gì đáng lo hắn mới thở ra. Nghe đến lời Đông Phương Bất Bại hỏi, rõ ràng chuyện này không thể tiếp tục giấu giếm thêm nữa, phải để cho y biết cơ thể y hiện tại đang ở tình huống nào.
“Đông Phương, có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, xem ra hôm nay nhất định phải để ngươi hay.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn thần sắc trịnh trọng, có chút khẩn trương: “Là chuyện gì vậy?”
Dương Liên Đình cân nhắc một chút, nói: “Ngươi còn nhớ lúc trước cơ thể ngươi thường xuyên có biểu hiện lạ? Thường xuyên buồn nôn, thỉnh thoảng còn cảm thấy mệt mỏi.”
Đông Phương Bất Bại nghe hắn hỏi đến chuyện này, cúi đầu ân một tiếng.
Dương Liên Đình thấy y như vậy, cũng thấu hiểu tâm tư y, nhẹ giọng nói: “Nếu như ta nói, đấy là bởi vì ngươi có thai, ngươi có tin không?”
Đông Phương Bất Bại giật mình nhìn hắn, giống như hắn vừa kể một chuyện cười kinh điển. Y ngẩng ngẩng đầu, tựa hồ là muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Liên đệ, ta sao có thể có thai được đây?”
Y tuy là nói như thế, nhưng sâu tận đáy mắt toát ra thật đậm tiếc nuối cùng buồn đau.
Dương Liên Đình vốn đã nghĩ cả đống lý do để làm y tin chuyện này, nếu không phải căn cứ yêu cầu bọn hắn trước khi thí nghiệm thành công phải giữ bí mật, hắn thậm chí còn muốn kể luôn cho chuyện mình là người đến từ tương lai.
Bất quá thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn mình, Dương Liên Đình đột nhiên cảm thấy lời nói dối nào cũng nói không ra, vẫn là lời nói thật mới có sức thuyết phục nhất.
Hắn đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, kéo mở ngăn kéo dưới cùng, từ bên trong lấy ra một bức khăn thêu, chính là bức tranh thêu hai tháng trước Đông Phương Bất Bại thêu một nhà uyên ương ba người vầy nước.
Hắn sờ lên con uyên ương nhỏ béo ú bơi theo sau cha mẹ, mặt ngây dại ra, nhnf Đông Phương Bất Bại nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Kỳ thật trong lòng ngươi rất khát vọng có thể sinh một hài tử cho ta, chỉ là ngươi không tin mình có thể có mang, đúng vậy không?”
Hắn để tấm khăn kia vào trong tay Đông Phương Bất Bại, thong thả nói: “Như vậy ngươi mơ rất tốt, mơ đến hiện tại cũng có mang thật rồi. Vì ta, cũng vì con của hai chúng ta, ngươi phải cẩn thận chăm sóc chính mình, không được tiếp tục luyện võ nữa, có được không?”
Đông Phương Bất Bại nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cảm nhận được thành ý khẩn cầu của hắn, không đành làm trái, liền gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Dương Liên Đình mỉm cười, cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Đông Phương Bất Bại nếu đã đáp ứng hắn, thì nhất định có thể làm được. Mặc dù hiện tại y không tin, nhưng rồi sự thật sẽ chứng minh tất cả. Qua thêm mấy tháng, thai nhi càng lúc càng lớn, đứa trẻ sẽ hoạt động nhiều, y tự nhiên sẽ tin.
Đông Phương Bất Bại tất nhiên không nói suông, nếu đã đáp ứng Dương Liên Đình, liền không thèm tiếp tục chuyện “giảm béo” nữa. Hơn nữa cũng không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của Dương Liên Đình hay không, y thực nghĩ mình như mơ đến thành thật, cái loại cảm giác mình đang có thai càng lúc càng rõ.
Gần đây y không còn quá buồn nôn, khẩu vị cũng từ từ trở lại, ăn thứ này thứ nọ cũng thấy ngon hơn. Hơn nữa… bụng dưới hình như cũng càng lúc càng béo.
Đông Phương Bất Bại sờ xuống bụng mình, cũng nghĩ có lẽ chuyện Liên đệ nói có khi lại là thật, nói không chừng y thật sự có thai. Hơn nữa mỗi ngày Dương Liên Đình trở về, cũng tràn đầy hứng thú. Trước tiên hôn hôn y, rồi nói chuyện, sau đó nhất định sẽ cúi đầu sờ sờ bụng y, nhẹ gọi: “Bảo bối, hôm nay có ngoan ngoãn không thế?”. Đông Phương Bất Bại bị hắn khiến cho không biết nên nói gì, trong lòng vừa ngọt vừa chua xót, tâm lý vô cùng phức tạp.
Kỳ thật đối với chuyện này y vẫn nửa tin nửa ngờ, còn vì một lý do, chính là vì Dương Liên Đình vẫn duy trì tần suất hoan ái với y. Trước kia y từng nghe nói qua, nếu như người đã có mang thì phải giảm tránh chuyện giường chiếu. Lúc ấy y có đến bảy tiểu thiếp, Ôn Ti Ti là người duy nhất từng có mang, nhưng đáng tiếc chỉ được 4 tháng thì sảy, sau đó không còn tin vui nào nữa. Khi đó y chỉ một lòng lo chuyện trong giáo, đối chuyện thê thiếp không quá để ý, nghĩ đến các nàng mới theo mình chưa lâu, không có chính thê, tạm thời không có con cũng không sao. Nhưng chuyện đại phu dặn dò mình khi ấy y vẫn nhớ kỹ.
Rốt cuộc có phải mình có mang thật không? Đông Phương Bất Bại trong lòng vẫn còn lo nghĩ.
Một buổi trưa ngày nọ, y thêu hoa đến mệt, liền nằm xuống nghỉ trên ghế dựa.
Vừa mới nằm xuống, đột nhiên Đông Phương Bất Bại giật mình, mở choàng mắt. Vừa mới đây thôi, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vừa mới đây thôi, Đông Phương Bất Bại khẽ run rẩy, xoay người ngồi dậy.
Y tỏ vẻ không dám tin mà nhìn xuống bụng mình, hai tay dường như có cảm giác là lạ, lại tiếp tục xoa nhẹ.
Vừa rồi… y xác thực có cảm giác trong bụng mình có cái gì đó chuyển động.
Đây không phải ảo giác!
Đông Phương Bất Bại kiên nhẫn nhìn chăm chú bụng mình, đợi thêm gần một tiếng rưỡi, lại có phản ứng.
Y lo lắng đứng dậy, chậm rãi bước về phòng. Nhớ lại chuyện Dương Liên Đình nói ngày trước, lại thêm phản ứng mấy ngày nay, lẽ nào mình là có mang thật hay sao? Quỳ hoa bảo điển thật sự có thể biến y thành phụ nữ?
Đông Phương Bất Bại tự nhận mình võ công cái thế, nhưng y thuật không tinh tường, cùng lắm chỉ biết một ít cách trị ngoại thương và giải độc.
Hiện tại cơ thể y khiếm khuyết, không muốn gặp người lạ, lại càng không muốn chữa bệnh hay thăm khám gì hết. Y ngồi sững sờ trong phòng một lúc lâu, rồi đứng dậy đi đến thư phòng Dương Liên Đình.
Thư phòng được xây dựng khá toàn vẹn, bên trong có rất nhiều y thư (2), y liền lấy ra nghiên cứu.
Đến tối Dương Liên Đình trở về, liền thấy y đang ôm y thư ngồi đọc rất tập trung, hỏi y đang làm gì vậy, Đông Phương Bất Bại thần sắc phức tạp nhìn hắn, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Cơ thể không thoải mái sao? Sao tự nhiên lại xem y thư?”
Đông Phương Bất Bại chần chừ một lát, cuối cùng nói: “Hôm nay… Ta hình như có cảm giác trong bụng, trong bụng….”
Dương Liên Đình khẩn trương hỏi: “Trong bụng thế nào?” Trong thời gian này hắn phát hiện tinh thần lực của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại phát triển rất nhanh, mặc dù nhục thể mới phát triển được khoảng 4 tháng, nhưng tinh thần lực đã tiến gần đến cấp R rồi.
Cấp bậc này mặc dù đối với thai nhi nhân loại tương lai mà nói là quá nhỏ yếu, nhưng là ‘con lai’ giữa nhân loại cấp cao và nhân loại cấp thấp, như vậy đã là không tệ chút nào.
Người đến đúng là Dương Liên Đình.
Gần đây hắn vẫn luôn dùng một phần tinh thần lực để quan sát Đông Phương Bất Bại cẩn thận, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải thần tiên, tinh thần thể cũng không thể lớn mạnh đến mức vạn năng, cho nên không phát hiện ra kịp cái ý định “giảm béo” của Đông Phương Bất Bại.
Hơn nữa tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại đã mạnh hơn, nếu không phải y đang trong thời kỳ tương đối bất ổn, lại thêm một hồi luyện võ hôm nay khiến sóng tinh thần của thai nhi dao động bất thường, Dương Liên Đình sẽ không phát hiện nhanh đến thế.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Dương Liên Đình vừa tức vừa vội, không đợi Đông Phương Bất Bại kịp thu nội lực đã phóng tới.
Đông Phương Bất Bại sợ ngộ thương đến hắn, vội vàng thu tay, lại thấy hắn tức giận, có chút bối rối, nói: “Ta đang luyện võ…”
“Đang yên đang lành mà luyện luyện cái gì? Không phải đã nói ngươi phải nghỉ ngơi cẩn thận hay sao? Phải giữ gìn cơ thể mình chứ!”
Dương Liên Đình chưa từng ăn nói dữ dằn như thế với y, Đông Phương Bất Bại thấy có chút ủy khuất, nhưng không biết biểu đạt thế nào, nhỏ giọng nói: “Ta gần đây cơ thể rât tốt, thì là…”
“Thì là làm sao? Có phải không ổn chỗ nào không?” Dương Liên Đình khẩn trương đỡ trên sờ dưới xem y có làm sao không.
Đông Phương Bất Bại không tự chủ sờ sờ bụng dưới, chưa kịp nói gì, Dương Liên Đình đã lo lắng hỏi: “Có phải bụng khó chịu không? Bụng khó chịu phải không?”
Đông Phương Bất Bại vốn có cảm giác bụng hơi đau, nhưng không nghiêm trọng. Y không rõ Dương Liên Đình sao lại khẩn trương như thế, đáp: “Có chút khó chịu. Nhưng cũng không…”
Y còn chưa nói dứt câu, Dương Liên Đình đã bật dậy, ôm y nhấc bổng lên, chạy về tẩm thất.
Đông Phương Bất Bại bị hắn làm khó hiểu, nhưng cũng không dám lên tiếng thắc mắc, trong lòng cũng thầm có cảm giác mình đã làm ra đại họa khủng khiếp nào đấy.
Kể từ sau khi y tu luyện Quỳ hoa bảo điển, chịu ảnh hưởng của một loại võ công chí âm (1) nhất thế gian, tâm thái càng trở nên mẫn cảm âm nhu. Hơn nữa sau khi y tự cung, cơ thể khuyết thiếu càng khiến y suy nghĩ nhiều thêm. Tình cảm y dành cho Dương Liên Đình đã xâm nhập vào sâu tận cốt tủy, tuyệt đối không muốn để hắn có chút nào không vui. Đây không chỉ xuất phát từ sự hiền thảo thuận tong của một 『 nữ tử 』 đối với trượng phu của mình, mà còn là biểu hiện tình cảm của y dành cho Dương Liên Đình đã đến độ hết đường cứu vãn.
“Liên đệ, có phải ta làm sai chuyện gì không?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình đang khẩn trương kiểm tra trên dưới người mình, bất an hỏi.
Dương Liên Đình dùng tinh thần thể xem xét, thai nhi trong bụng Đông Phương Bất bại mặc dù có bị chịu một chút xung kích, nhưng sóng tinh thần nhỏ bé vẫn ổn định, vẫn chưa có vấn đề gì.
Hắn dùng tinh thần thể liên lạc với Len, tới khi có trả lời thai nhi không có gì đáng lo hắn mới thở ra. Nghe đến lời Đông Phương Bất Bại hỏi, rõ ràng chuyện này không thể tiếp tục giấu giếm thêm nữa, phải để cho y biết cơ thể y hiện tại đang ở tình huống nào.
“Đông Phương, có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, xem ra hôm nay nhất định phải để ngươi hay.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn thần sắc trịnh trọng, có chút khẩn trương: “Là chuyện gì vậy?”
Dương Liên Đình cân nhắc một chút, nói: “Ngươi còn nhớ lúc trước cơ thể ngươi thường xuyên có biểu hiện lạ? Thường xuyên buồn nôn, thỉnh thoảng còn cảm thấy mệt mỏi.”
Đông Phương Bất Bại nghe hắn hỏi đến chuyện này, cúi đầu ân một tiếng.
Dương Liên Đình thấy y như vậy, cũng thấu hiểu tâm tư y, nhẹ giọng nói: “Nếu như ta nói, đấy là bởi vì ngươi có thai, ngươi có tin không?”
Đông Phương Bất Bại giật mình nhìn hắn, giống như hắn vừa kể một chuyện cười kinh điển. Y ngẩng ngẩng đầu, tựa hồ là muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Liên đệ, ta sao có thể có thai được đây?”
Y tuy là nói như thế, nhưng sâu tận đáy mắt toát ra thật đậm tiếc nuối cùng buồn đau.
Dương Liên Đình vốn đã nghĩ cả đống lý do để làm y tin chuyện này, nếu không phải căn cứ yêu cầu bọn hắn trước khi thí nghiệm thành công phải giữ bí mật, hắn thậm chí còn muốn kể luôn cho chuyện mình là người đến từ tương lai.
Bất quá thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn mình, Dương Liên Đình đột nhiên cảm thấy lời nói dối nào cũng nói không ra, vẫn là lời nói thật mới có sức thuyết phục nhất.
Hắn đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, kéo mở ngăn kéo dưới cùng, từ bên trong lấy ra một bức khăn thêu, chính là bức tranh thêu hai tháng trước Đông Phương Bất Bại thêu một nhà uyên ương ba người vầy nước.
Hắn sờ lên con uyên ương nhỏ béo ú bơi theo sau cha mẹ, mặt ngây dại ra, nhnf Đông Phương Bất Bại nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Kỳ thật trong lòng ngươi rất khát vọng có thể sinh một hài tử cho ta, chỉ là ngươi không tin mình có thể có mang, đúng vậy không?”
Hắn để tấm khăn kia vào trong tay Đông Phương Bất Bại, thong thả nói: “Như vậy ngươi mơ rất tốt, mơ đến hiện tại cũng có mang thật rồi. Vì ta, cũng vì con của hai chúng ta, ngươi phải cẩn thận chăm sóc chính mình, không được tiếp tục luyện võ nữa, có được không?”
Đông Phương Bất Bại nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, cảm nhận được thành ý khẩn cầu của hắn, không đành làm trái, liền gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Dương Liên Đình mỉm cười, cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Đông Phương Bất Bại nếu đã đáp ứng hắn, thì nhất định có thể làm được. Mặc dù hiện tại y không tin, nhưng rồi sự thật sẽ chứng minh tất cả. Qua thêm mấy tháng, thai nhi càng lúc càng lớn, đứa trẻ sẽ hoạt động nhiều, y tự nhiên sẽ tin.
Đông Phương Bất Bại tất nhiên không nói suông, nếu đã đáp ứng Dương Liên Đình, liền không thèm tiếp tục chuyện “giảm béo” nữa. Hơn nữa cũng không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của Dương Liên Đình hay không, y thực nghĩ mình như mơ đến thành thật, cái loại cảm giác mình đang có thai càng lúc càng rõ.
Gần đây y không còn quá buồn nôn, khẩu vị cũng từ từ trở lại, ăn thứ này thứ nọ cũng thấy ngon hơn. Hơn nữa… bụng dưới hình như cũng càng lúc càng béo.
Đông Phương Bất Bại sờ xuống bụng mình, cũng nghĩ có lẽ chuyện Liên đệ nói có khi lại là thật, nói không chừng y thật sự có thai. Hơn nữa mỗi ngày Dương Liên Đình trở về, cũng tràn đầy hứng thú. Trước tiên hôn hôn y, rồi nói chuyện, sau đó nhất định sẽ cúi đầu sờ sờ bụng y, nhẹ gọi: “Bảo bối, hôm nay có ngoan ngoãn không thế?”. Đông Phương Bất Bại bị hắn khiến cho không biết nên nói gì, trong lòng vừa ngọt vừa chua xót, tâm lý vô cùng phức tạp.
Kỳ thật đối với chuyện này y vẫn nửa tin nửa ngờ, còn vì một lý do, chính là vì Dương Liên Đình vẫn duy trì tần suất hoan ái với y. Trước kia y từng nghe nói qua, nếu như người đã có mang thì phải giảm tránh chuyện giường chiếu. Lúc ấy y có đến bảy tiểu thiếp, Ôn Ti Ti là người duy nhất từng có mang, nhưng đáng tiếc chỉ được 4 tháng thì sảy, sau đó không còn tin vui nào nữa. Khi đó y chỉ một lòng lo chuyện trong giáo, đối chuyện thê thiếp không quá để ý, nghĩ đến các nàng mới theo mình chưa lâu, không có chính thê, tạm thời không có con cũng không sao. Nhưng chuyện đại phu dặn dò mình khi ấy y vẫn nhớ kỹ.
Rốt cuộc có phải mình có mang thật không? Đông Phương Bất Bại trong lòng vẫn còn lo nghĩ.
Một buổi trưa ngày nọ, y thêu hoa đến mệt, liền nằm xuống nghỉ trên ghế dựa.
Vừa mới nằm xuống, đột nhiên Đông Phương Bất Bại giật mình, mở choàng mắt. Vừa mới đây thôi, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vừa mới đây thôi, Đông Phương Bất Bại khẽ run rẩy, xoay người ngồi dậy.
Y tỏ vẻ không dám tin mà nhìn xuống bụng mình, hai tay dường như có cảm giác là lạ, lại tiếp tục xoa nhẹ.
Vừa rồi… y xác thực có cảm giác trong bụng mình có cái gì đó chuyển động.
Đây không phải ảo giác!
Đông Phương Bất Bại kiên nhẫn nhìn chăm chú bụng mình, đợi thêm gần một tiếng rưỡi, lại có phản ứng.
Y lo lắng đứng dậy, chậm rãi bước về phòng. Nhớ lại chuyện Dương Liên Đình nói ngày trước, lại thêm phản ứng mấy ngày nay, lẽ nào mình là có mang thật hay sao? Quỳ hoa bảo điển thật sự có thể biến y thành phụ nữ?
Đông Phương Bất Bại tự nhận mình võ công cái thế, nhưng y thuật không tinh tường, cùng lắm chỉ biết một ít cách trị ngoại thương và giải độc.
Hiện tại cơ thể y khiếm khuyết, không muốn gặp người lạ, lại càng không muốn chữa bệnh hay thăm khám gì hết. Y ngồi sững sờ trong phòng một lúc lâu, rồi đứng dậy đi đến thư phòng Dương Liên Đình.
Thư phòng được xây dựng khá toàn vẹn, bên trong có rất nhiều y thư (2), y liền lấy ra nghiên cứu.
Đến tối Dương Liên Đình trở về, liền thấy y đang ôm y thư ngồi đọc rất tập trung, hỏi y đang làm gì vậy, Đông Phương Bất Bại thần sắc phức tạp nhìn hắn, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Cơ thể không thoải mái sao? Sao tự nhiên lại xem y thư?”
Đông Phương Bất Bại chần chừ một lát, cuối cùng nói: “Hôm nay… Ta hình như có cảm giác trong bụng, trong bụng….”
Dương Liên Đình khẩn trương hỏi: “Trong bụng thế nào?” Trong thời gian này hắn phát hiện tinh thần lực của thai nhi trong bụng Đông Phương Bất Bại phát triển rất nhanh, mặc dù nhục thể mới phát triển được khoảng 4 tháng, nhưng tinh thần lực đã tiến gần đến cấp R rồi.
Cấp bậc này mặc dù đối với thai nhi nhân loại tương lai mà nói là quá nhỏ yếu, nhưng là ‘con lai’ giữa nhân loại cấp cao và nhân loại cấp thấp, như vậy đã là không tệ chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook