Edit: Robin♥
“Đông Phương, Đông Phương, ngươi là của ta…”
Dương Liên Đình ôm Đông Phương Bất Bại đặt lên thềm hồ, lời lẽ nóng bỏng như có sinh mệnh, xông vào đôi môi trên khuôn mặt nhu hòa thoái mái của Đông Phương Bất Bại.
“Đừng…”
Đông Phương Bất Bại thần trí mơ màng (1) ôm lấy bờ vai rắn chắc của Dương Liên Đình, tự động tách ra hai đùi, quấn lấy thắt lưng hắn. Đầu lưỡi cũng rất nhiệt tình, linh hoạt đáp lại hắn.
Hai người tiếp xúc chặt chẽ, Đông Phương Bất Bại có thể rõ ràng cảm giác được ‘hung khí’ của Dương Liên Đình dần trở nên cứng rắn, cương thẳng chọc chọc vào bụng dưới y.
Kỳ lạ là y tuyệt không thấy sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hưng phấn chờ mong.
Hoan ái cùng với Dương Liên Đình là kinh nghiệm hưng phấn nhất kiếp này y trải qua. Loại cảm giác như thế y không cách nào hình dung, chỉ biết khiến cho bàn thân dục sinh dục tử, lưu luyến không thôi. Ngoài thỏa mãn nhục thể, còn có thêm một loại tinh thần khác, thư sướng tột cùng khó mà diễn tả thành lời.
Chuyện hoan ái cực độ như vậy, làm tình cảm của y đối với Dương Liên Đình đạt đến một tầm cao tuyệt đối. Không phải nói là trước kia y không thật tâm yêu Dương Liên Đình, nhưng tình yêu lúc đầu của Đông Phương Bất Bại với hắn chỉ là bởi vì y một mực đem chính mình thành phụ nữ, giống như người chết đuối bắt được một mảng lục bình (2), gắt gao không chịu buông tay. Đông Phương Bất Bại hiện tại, chính là một nửa tính mạng của Dương Liên Đình, chân chân chính chính cả nhục thể và linh hồn, đều yêu một mình con người này, từ nay về sau thương hải tang điền, nhật nguyệt tinh biến (3), tình cảm này cũng tuyệt không đổi thay, mẫn diệt (4).
Dương Liên Đình dưới sự nhiệt tình mời gọi của Đông Phương Bất Bại, dứt khoát bắt đầu khám phá cơ thể y, chỉ muốn ngậm chặt rồi nuốt y xuống bụng, 『 ăn 』 đến một mảnh cũng không chừa.
Thời điểm tiến vào, mặc dù có qua tiền hí và mở rộng, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không nhịn được có chút đau đớn. Nhưng là chuyện đau đớn nhỏ như thế, cũng không bằng hoan du cực độ mình sắp nhận.
Hai đùi y quấn lấy thắt lưng Dương Liên Đình, đột nhiên trong lòng khẽ động, bắt chước dáng vẻ Dương Liên Đình xoa nắn nhũ đầu (5) mình, cũng vuốt ve nhũ đầu của đối phương, rất nhanh kinh ngạc phát hiện, hồng anh nho nhỏ của hắn cũng giống mình cứng lên.
Y cảm thấy mới lạ, đang muốn tiến thêm một bước『 đùa bỡn 』, lại nghe thấy Dương Liên Đình buồn bực rên một tiếng, gầm nhẹ nói: “Xem ra ngươi còn chưa thấy đủ!” Vừa nói vừa dụng lực, nhấc Đông Phương Bất Bại lên, đặt xuống tựa vào thành dục trì, càng hung hăng sáp nhập.
Tư thế như thế còn thêm xung kích từ nước, lực độ quá lớn vượt qua mọi cực hạn trước kia,
Đông Phương Bất Bại ngửa người, điểm gợi cảm trước ngực hoàn toàn bại lộ. Y chặt chẽ ôm lấy cổ Dương Liên Đình, tóc dài của hai người đan xen lẫn nhau, tùy theo luật động của thân thể mà cùng sóng nước đao dộng.
“A, a —— Liên đệ, ăn ta… Dùng sức ăn ta…”
Đông Phương Bất Bại hô hấp dồn dập, mê loạn rên rỉ, thậm chí tự thân cũng không biết mình vừa mới nói ra cái gì.
Phong tình phóng túng buông thả dị thường này, khiến Dương Liên Đình có một loại dục vọng muốn thực sự cắn xé ăn sạch y. Sợi tinh thần kim sắc lập tức tỏa ra như một tấm lưới, mở ra quanh thân hai người.
Dương Liên Đình lúc cuối cùng một điểm lý trí cũng không còn, hắn cũng không hề phát hiện sợi tinh thần của mình có hành động khác với ngày thường, kết hợp với sợi tinh thần mảnh nhỏ so với hắn vô cùng yếu ớt của Đông Phương Bất Bại càng lúc càng bền chặt.
Đông Phương Bất Bại bị làm đến thần trí mơ hồ, tư duy trống rỗng, cơ thể giống như muốn sụp đổ, hai đùi theo đó run rẩy, nếu không nhờ Dương Liên Đình chặt chẽ siết lấy, y đã đứng không nổi.
Tinh thần lực của y so với Dương Liên Đình hơn thế, yếu đến đáng thương, hoàn toàn bị Dương Liên Đình dẫn dắt.
Lúc này một thứ cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng dâng lên, khoái cảm khổng lồ khó có thể hình dung dâng lên ào ạt, một lực hấp dẫn vô cùng, giống như tinh thần và suy nghĩ của y hoàn toàn rời xa tiến vào một vũ trụ vô tận.
Biển dục vô cùng. Không biết qua bao lâu, tình dục cuối cùng làm hai người sức cùng lực kiệt.
Dương Liên Đình thở dốc trước khi Đông Phương Bất Bại hôn mê nhẹ nhàng đặt y vào nước ấm, dùng nước nóng chậm rãi tẩy rửa thân thể y.
Theo sóng nước đung đưa, đột nhiên Dương Liên Đình đưa tay sờ xuống bụng dưới bằng phẳng tinh tế của Đông Phương Bất Bại.
Hắn cau mày lại, tựa hồ có chút kinh ngạc, lại có chút ảo não.
Một trận mất không chế hôm nay, khiến hắn nhất thời mất đi lý trí, phóng túng tinh thần thể của mình, để nó câu kết với tinh thần lực còn hết sức yếu ớt của Đông Phương Bất Bại, tạo nên một sinh mạng mới.
Tân nhân loại trăm ngàn năm sau, đã thoát ly trói buộc của nhục thể. Tinh thần thể phát triển đến một tầm cao mới, giúp cho việc sinh sôi nảy nở của nhân loại không còn cần đến kết hợp của trứng và t*ng trùng nữa.
Chính bởi như thế, việc sinh sản mới trở nên khó khăn. Thoát ly rồi nhưng khống chế việc bồi dưỡng kết hợp tế bào, không còn tính dục sinh vật, tiến lên đến sinh sôi tinh thần thể, khiến điều kiện sáng tạo sinh mệnh mới càng ngặt nghèo.
Nói theo cách khác, nếu như nói thời đại trước đây phát triển kém, nếu có người có thể dùng ý chí mà bẻ cong được cái thìa, thì bị gọi là dị năng, nhưng đó chỉ là trình độ cực thấp so với những biểu hiện của tinh thần lực. Mà trải qua cả trăm nghìn năm biến đổi và tiến hóa, nhân loại cao cấp tương lai, đã có thể dùng sự kết hợp tinh thần thể của hai người, làm cách thức hoài thai ra tính mạng nhục thể của nhân loại bậc cao.
Thậm chí nhân loại từng một lần tự mình khắc chế, dùng chính tinh thần thể của mình sáng tạo ra sinh mệnh. Nhưng cách sinh sôi như vậy có một nhược điểm chí mạng, chính là gen thị khiếm khuyết hoặc biến tính, sinh ra một bản sao, do vậy khả năng hủy diệt rất cao.
Cho nên chỉ khi có sự kết hợp của hai người, lấy nhục thể làm cơ sở, lấy tinh thần thể kết hợp cùng sáng tạo, mới có thể phôi thai ra một thế hệ sau hoàn chỉnh ưu tú. Nhưng vì nhục thể của nhân loại cao cấp tương lai quá yếu ớt, thay quần áo cũng phải tích lực, chứ đừng nói đến việc nhục thể kết hợp mà sinh ra thế hệ sau.
Lần này Dương Liên Đình đi tới xã hội nguyên thủy này, chọn lựa một tinh thần thể có thể đủ cường đại để phối hợp với mình, nhục thể còn phải đủ cường tráng để có thể hoài thai thế hệ tiếp theo hoàn toàn đều là duyên số.
Một trận hoan ái tựa biển vừa rồi, Dương Liên Đình vì nhất thời mất khống chế, tinh thần thể theo bản năng quấn lấy Đông Phương Bất Bại rồi tiến hành sáng tạo sinh sôi. Cũng giống với lúc nhục thể bắn tinh, tinh thần thể của Dương Liên Đình phát ra lời mời, mà tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại quá yếu ớt không chống cự nổi, lập tức đầu hàng, thông minh mà tiếp nhận nhiệm vụ.
Mặc dù vẫn còn có vẻ quá yếu, nhưng kỳ tích không ngờ đã xảy ra thành công.
Dương Liên Đình hoàn toàn không nghĩ sẽ nhanh đến thế. Hắc còn muốn trong lúc hoan ái gia tăng tinh thần lực cho Đông Phương Bất Bại, cho đến khi y có thể có đủ khả năng thừa nhận mới thôi. Vậy nên vừa rồi hắn mới cố ý để Đông Phương Bất Bại uống chút rượu, muốn mượn rượu giúp sức để phụ họa cải biến gia tăng tinh thần lực. Không ngờ lại nhất thời mất khống chế…
Mà càng khiến người khác kinh ngạc là Đông Phương Bất Bại lại có thể thừa nhận, trước mắt xem ra đã thực sự kết hợp thành công. Điều này khiến Dương Liên Đình không thể không một lần nữa nhìn nhận lại tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại, có lẽ so với dự đoán của mình còn cường đại hơn.
Dù về sơ bộ đã kết hợp thành công, nhưng đến cuối cùng có thể phôi thai ra một sinh mệnh mới khỏe mạnh hay không thì còn phải đợi quan sát.
Dương Liên Đình cẩn thận tẩy trừ cho Đông Phương Bất Bại, ôm y ra khỏi nhà tắm, đưa đến giường nhỏ trong ngọa thất.
Đông Phương Bất Bại hôn mê suốt 3 ngày mới tỉnh. Trong ba ngày này, hiệu suất của Dương Liên Đình tăng lên cực cao, chuẩn bị trước rất nhiều việc.
Đầu tiên là vấn đề Đông Phương Bất Bại giả. Dương Liên Đình hai tháng trước ra ngoài tìm một người có vẻ ngoài giống Đông Phương Bất Bại, biết chữ không nhiều, lại yêu tiền hơn mạng, nhát gan như chuột. Dương Liên Đình chả tốn mấy sức lực đối phó với người này, huấn luyện thêm cho gã, lại thêm chút hóa trang, gã liền giống Đông Phương Bất Bại đến bảy phần. Chỉ là cũng phải tính trước, ngạo khí và khí chất rất khó giả, Dương Liên Đình phải nghĩ cách, đưa vị trí ngồi của giáo chủ ở Thành Đức Đường đắp lên cao, xa xa, còn treo thêm rèm ngọc trai, lại cho thêm thị vệ chắn phía trước, khiến kẻ khác không thể đến gần.
Sau đó là vấn đề giáo vụ. Dương Liên Đình có năng lực học tập rất tốt, sớm học được bút tích và cách nói chuyện cảu Đông Phương Bất Bại, giáo vụ hắn thay mặt phê, người khác căn bản không thể nhìn ra có điểm khác biệt.
Tiếp sau đó, là khống chế vững vàng lực lượng võ trang trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, những người trước đây hầu hạ cuộc sống thường nhật của Đông Phương Bất Bại đều bị hắn thay đổi ký ức, điều tới địa phương khác. Thị vệ cũng tuyển chọn gắt gao, rồi đều bị ám thị tinh thần, gia tăng độ trung thành với hắn cùng Đông Phương Bất Bại.
Làm xong hết những việc này, Dương Liên Đình liền thanh thản ổn định mà chờ Đông Phương Bất Bại thức tỉnh.
Hết chương 24.
“Đông Phương, Đông Phương, ngươi là của ta…”
Dương Liên Đình ôm Đông Phương Bất Bại đặt lên thềm hồ, lời lẽ nóng bỏng như có sinh mệnh, xông vào đôi môi trên khuôn mặt nhu hòa thoái mái của Đông Phương Bất Bại.
“Đừng…”
Đông Phương Bất Bại thần trí mơ màng (1) ôm lấy bờ vai rắn chắc của Dương Liên Đình, tự động tách ra hai đùi, quấn lấy thắt lưng hắn. Đầu lưỡi cũng rất nhiệt tình, linh hoạt đáp lại hắn.
Hai người tiếp xúc chặt chẽ, Đông Phương Bất Bại có thể rõ ràng cảm giác được ‘hung khí’ của Dương Liên Đình dần trở nên cứng rắn, cương thẳng chọc chọc vào bụng dưới y.
Kỳ lạ là y tuyệt không thấy sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hưng phấn chờ mong.
Hoan ái cùng với Dương Liên Đình là kinh nghiệm hưng phấn nhất kiếp này y trải qua. Loại cảm giác như thế y không cách nào hình dung, chỉ biết khiến cho bàn thân dục sinh dục tử, lưu luyến không thôi. Ngoài thỏa mãn nhục thể, còn có thêm một loại tinh thần khác, thư sướng tột cùng khó mà diễn tả thành lời.
Chuyện hoan ái cực độ như vậy, làm tình cảm của y đối với Dương Liên Đình đạt đến một tầm cao tuyệt đối. Không phải nói là trước kia y không thật tâm yêu Dương Liên Đình, nhưng tình yêu lúc đầu của Đông Phương Bất Bại với hắn chỉ là bởi vì y một mực đem chính mình thành phụ nữ, giống như người chết đuối bắt được một mảng lục bình (2), gắt gao không chịu buông tay. Đông Phương Bất Bại hiện tại, chính là một nửa tính mạng của Dương Liên Đình, chân chân chính chính cả nhục thể và linh hồn, đều yêu một mình con người này, từ nay về sau thương hải tang điền, nhật nguyệt tinh biến (3), tình cảm này cũng tuyệt không đổi thay, mẫn diệt (4).
Dương Liên Đình dưới sự nhiệt tình mời gọi của Đông Phương Bất Bại, dứt khoát bắt đầu khám phá cơ thể y, chỉ muốn ngậm chặt rồi nuốt y xuống bụng, 『 ăn 』 đến một mảnh cũng không chừa.
Thời điểm tiến vào, mặc dù có qua tiền hí và mở rộng, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không nhịn được có chút đau đớn. Nhưng là chuyện đau đớn nhỏ như thế, cũng không bằng hoan du cực độ mình sắp nhận.
Hai đùi y quấn lấy thắt lưng Dương Liên Đình, đột nhiên trong lòng khẽ động, bắt chước dáng vẻ Dương Liên Đình xoa nắn nhũ đầu (5) mình, cũng vuốt ve nhũ đầu của đối phương, rất nhanh kinh ngạc phát hiện, hồng anh nho nhỏ của hắn cũng giống mình cứng lên.
Y cảm thấy mới lạ, đang muốn tiến thêm một bước『 đùa bỡn 』, lại nghe thấy Dương Liên Đình buồn bực rên một tiếng, gầm nhẹ nói: “Xem ra ngươi còn chưa thấy đủ!” Vừa nói vừa dụng lực, nhấc Đông Phương Bất Bại lên, đặt xuống tựa vào thành dục trì, càng hung hăng sáp nhập.
Tư thế như thế còn thêm xung kích từ nước, lực độ quá lớn vượt qua mọi cực hạn trước kia,
Đông Phương Bất Bại ngửa người, điểm gợi cảm trước ngực hoàn toàn bại lộ. Y chặt chẽ ôm lấy cổ Dương Liên Đình, tóc dài của hai người đan xen lẫn nhau, tùy theo luật động của thân thể mà cùng sóng nước đao dộng.
“A, a —— Liên đệ, ăn ta… Dùng sức ăn ta…”
Đông Phương Bất Bại hô hấp dồn dập, mê loạn rên rỉ, thậm chí tự thân cũng không biết mình vừa mới nói ra cái gì.
Phong tình phóng túng buông thả dị thường này, khiến Dương Liên Đình có một loại dục vọng muốn thực sự cắn xé ăn sạch y. Sợi tinh thần kim sắc lập tức tỏa ra như một tấm lưới, mở ra quanh thân hai người.
Dương Liên Đình lúc cuối cùng một điểm lý trí cũng không còn, hắn cũng không hề phát hiện sợi tinh thần của mình có hành động khác với ngày thường, kết hợp với sợi tinh thần mảnh nhỏ so với hắn vô cùng yếu ớt của Đông Phương Bất Bại càng lúc càng bền chặt.
Đông Phương Bất Bại bị làm đến thần trí mơ hồ, tư duy trống rỗng, cơ thể giống như muốn sụp đổ, hai đùi theo đó run rẩy, nếu không nhờ Dương Liên Đình chặt chẽ siết lấy, y đã đứng không nổi.
Tinh thần lực của y so với Dương Liên Đình hơn thế, yếu đến đáng thương, hoàn toàn bị Dương Liên Đình dẫn dắt.
Lúc này một thứ cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng dâng lên, khoái cảm khổng lồ khó có thể hình dung dâng lên ào ạt, một lực hấp dẫn vô cùng, giống như tinh thần và suy nghĩ của y hoàn toàn rời xa tiến vào một vũ trụ vô tận.
Biển dục vô cùng. Không biết qua bao lâu, tình dục cuối cùng làm hai người sức cùng lực kiệt.
Dương Liên Đình thở dốc trước khi Đông Phương Bất Bại hôn mê nhẹ nhàng đặt y vào nước ấm, dùng nước nóng chậm rãi tẩy rửa thân thể y.
Theo sóng nước đung đưa, đột nhiên Dương Liên Đình đưa tay sờ xuống bụng dưới bằng phẳng tinh tế của Đông Phương Bất Bại.
Hắn cau mày lại, tựa hồ có chút kinh ngạc, lại có chút ảo não.
Một trận mất không chế hôm nay, khiến hắn nhất thời mất đi lý trí, phóng túng tinh thần thể của mình, để nó câu kết với tinh thần lực còn hết sức yếu ớt của Đông Phương Bất Bại, tạo nên một sinh mạng mới.
Tân nhân loại trăm ngàn năm sau, đã thoát ly trói buộc của nhục thể. Tinh thần thể phát triển đến một tầm cao mới, giúp cho việc sinh sôi nảy nở của nhân loại không còn cần đến kết hợp của trứng và t*ng trùng nữa.
Chính bởi như thế, việc sinh sản mới trở nên khó khăn. Thoát ly rồi nhưng khống chế việc bồi dưỡng kết hợp tế bào, không còn tính dục sinh vật, tiến lên đến sinh sôi tinh thần thể, khiến điều kiện sáng tạo sinh mệnh mới càng ngặt nghèo.
Nói theo cách khác, nếu như nói thời đại trước đây phát triển kém, nếu có người có thể dùng ý chí mà bẻ cong được cái thìa, thì bị gọi là dị năng, nhưng đó chỉ là trình độ cực thấp so với những biểu hiện của tinh thần lực. Mà trải qua cả trăm nghìn năm biến đổi và tiến hóa, nhân loại cao cấp tương lai, đã có thể dùng sự kết hợp tinh thần thể của hai người, làm cách thức hoài thai ra tính mạng nhục thể của nhân loại bậc cao.
Thậm chí nhân loại từng một lần tự mình khắc chế, dùng chính tinh thần thể của mình sáng tạo ra sinh mệnh. Nhưng cách sinh sôi như vậy có một nhược điểm chí mạng, chính là gen thị khiếm khuyết hoặc biến tính, sinh ra một bản sao, do vậy khả năng hủy diệt rất cao.
Cho nên chỉ khi có sự kết hợp của hai người, lấy nhục thể làm cơ sở, lấy tinh thần thể kết hợp cùng sáng tạo, mới có thể phôi thai ra một thế hệ sau hoàn chỉnh ưu tú. Nhưng vì nhục thể của nhân loại cao cấp tương lai quá yếu ớt, thay quần áo cũng phải tích lực, chứ đừng nói đến việc nhục thể kết hợp mà sinh ra thế hệ sau.
Lần này Dương Liên Đình đi tới xã hội nguyên thủy này, chọn lựa một tinh thần thể có thể đủ cường đại để phối hợp với mình, nhục thể còn phải đủ cường tráng để có thể hoài thai thế hệ tiếp theo hoàn toàn đều là duyên số.
Một trận hoan ái tựa biển vừa rồi, Dương Liên Đình vì nhất thời mất khống chế, tinh thần thể theo bản năng quấn lấy Đông Phương Bất Bại rồi tiến hành sáng tạo sinh sôi. Cũng giống với lúc nhục thể bắn tinh, tinh thần thể của Dương Liên Đình phát ra lời mời, mà tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại quá yếu ớt không chống cự nổi, lập tức đầu hàng, thông minh mà tiếp nhận nhiệm vụ.
Mặc dù vẫn còn có vẻ quá yếu, nhưng kỳ tích không ngờ đã xảy ra thành công.
Dương Liên Đình hoàn toàn không nghĩ sẽ nhanh đến thế. Hắc còn muốn trong lúc hoan ái gia tăng tinh thần lực cho Đông Phương Bất Bại, cho đến khi y có thể có đủ khả năng thừa nhận mới thôi. Vậy nên vừa rồi hắn mới cố ý để Đông Phương Bất Bại uống chút rượu, muốn mượn rượu giúp sức để phụ họa cải biến gia tăng tinh thần lực. Không ngờ lại nhất thời mất khống chế…
Mà càng khiến người khác kinh ngạc là Đông Phương Bất Bại lại có thể thừa nhận, trước mắt xem ra đã thực sự kết hợp thành công. Điều này khiến Dương Liên Đình không thể không một lần nữa nhìn nhận lại tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại, có lẽ so với dự đoán của mình còn cường đại hơn.
Dù về sơ bộ đã kết hợp thành công, nhưng đến cuối cùng có thể phôi thai ra một sinh mệnh mới khỏe mạnh hay không thì còn phải đợi quan sát.
Dương Liên Đình cẩn thận tẩy trừ cho Đông Phương Bất Bại, ôm y ra khỏi nhà tắm, đưa đến giường nhỏ trong ngọa thất.
Đông Phương Bất Bại hôn mê suốt 3 ngày mới tỉnh. Trong ba ngày này, hiệu suất của Dương Liên Đình tăng lên cực cao, chuẩn bị trước rất nhiều việc.
Đầu tiên là vấn đề Đông Phương Bất Bại giả. Dương Liên Đình hai tháng trước ra ngoài tìm một người có vẻ ngoài giống Đông Phương Bất Bại, biết chữ không nhiều, lại yêu tiền hơn mạng, nhát gan như chuột. Dương Liên Đình chả tốn mấy sức lực đối phó với người này, huấn luyện thêm cho gã, lại thêm chút hóa trang, gã liền giống Đông Phương Bất Bại đến bảy phần. Chỉ là cũng phải tính trước, ngạo khí và khí chất rất khó giả, Dương Liên Đình phải nghĩ cách, đưa vị trí ngồi của giáo chủ ở Thành Đức Đường đắp lên cao, xa xa, còn treo thêm rèm ngọc trai, lại cho thêm thị vệ chắn phía trước, khiến kẻ khác không thể đến gần.
Sau đó là vấn đề giáo vụ. Dương Liên Đình có năng lực học tập rất tốt, sớm học được bút tích và cách nói chuyện cảu Đông Phương Bất Bại, giáo vụ hắn thay mặt phê, người khác căn bản không thể nhìn ra có điểm khác biệt.
Tiếp sau đó, là khống chế vững vàng lực lượng võ trang trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, những người trước đây hầu hạ cuộc sống thường nhật của Đông Phương Bất Bại đều bị hắn thay đổi ký ức, điều tới địa phương khác. Thị vệ cũng tuyển chọn gắt gao, rồi đều bị ám thị tinh thần, gia tăng độ trung thành với hắn cùng Đông Phương Bất Bại.
Làm xong hết những việc này, Dương Liên Đình liền thanh thản ổn định mà chờ Đông Phương Bất Bại thức tỉnh.
Hết chương 24.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook