Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì cứng lại một lúc, sau đó mới nghiêng đầu thấp giọng nói một câu: “Ngươi... ta... ta không hiểu ý ngươi. Không phải… không phải ngươi?…” Đông Phương Bất Bại làm thế nào cũng nói không tròn câu này, thế nhưng ngón tay lại theo bản năng siết chặt Hoa Mãn Lâu hơn một chút.

Hoa Mãn Lâu cười nhạt, cũng không tiếp tục nhắc lại, hắn tự nhiên cũng hiểu cái tính không được thẳng thắn của Đông Phương Bất Bại, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn lại thích cái tính này đến gắt gao… mỗi lần cảm nhận đều giống như bị mèo cào trong lòng vậy, mềm mềm, ngưa ngứa…(Mèo: bạn mèo nhà ta thì cào rất đau, lúc bạn ấy còn nhỏ không biết nặng nhẹ, tay chân của ta chẳng hôm nào không có thêm vết thương mới)

Giữa lúc hai người đều có chút không yên lòng, không khí trong đại sảnh cũng giương cung bạt kiếm khẩn trương thần kỳ. Phí Bân của phái Tung Sơn đến thời khắc này đã chỉ thẳng vào Lưu Chính Phong, điềm nhiên nói: “Lưu sư huynh, chuyện hôm nay cùng Mạc Đại chưởng môn của phái Hành sơn không có một chút liên quan nào, sư huynh cũng không nên kéo ngài ấy vào. Mệnh lệnh của Tả minh chủ chính là, muốn bọn ta điều tra rõ nội dung âm mưu cấu kết của Lưu sư huynh và giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại, muốn biết rõ hai người đã thương nghị những âm mưu gì đến đối phó Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta cùng võ lâm chính phái đồng đạo.”

Phí Bân vừa dứt lời, chúng nhân sĩ võ lâm có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc, Lưu Chính Phong ở phái Hành sơn mặc dù đã bất hòa với chưởng môn Mạc Đại tiên sinh từ lâu, thế nhưng lão thành danh giang hồ nhiều năm như vậy, cũng là một nhân sĩ chính đạo hiệp nghĩa nổi danh, làm sao có thể cấu kết với Đông Phương Bất Bại chứ? Thế nhưng Phí Bân lại dùng ngữ khí chắc chắn như đinh đóng cột, còn vận dụng Ngũ Nhạc lệnh kỳ, thật sự khiến người ta không hiểu đến tột cùng là như thế nào.

Mà cũng bởi vì có người nhắc đến Đông Phương Bất Bại nên Hoa Mãn Lâu mới đem lực chú ý của mình dời trở về đại sảnh, vùng quanh lông mày của hắn có chút nhíu lại, nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, thấp giọng hỏi: “Ngươi có quen biết với Lưu Chính Phong? “

Đông Phương Bất Bại tự nhiên lắc đầu, mấy năm nay y ngay cả dưới chân Hắc Mộc Nhai cũng chưa từng đi qua, làm sao có thể nhận thức Lưu Chính Phong? Lại nhớ đến Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy hành động của mình liền nhẹ giọng nói: “Ta làm sao có thể quen biết người nọ?”

Hoa Mãn Lâu lắc đầu mỉm cười cảm thán, xem ra bất luận là giang hồ ở nơi nào cũng sẽ có loại việc vu oan giá họa mạc danh kỳ diệu này, thế nhưng người đứng ra vu oan lại còn đường đường chính chính tràn đầy khí thế như vậy. Xem ra việc hôm nay cũng khó khăn không ít đâu.

Phí Bân không đợi Lưu Chính Phong đáp lời mà tiếp tục nói: “Ma giáo và anh hùng chính phái chúng ta xưa nay thế bất lưỡng lập, không nói đâu xa, chỉ tính trong đại sảnh này cũng có ít nhất một nửa có nợ máu cùng ma giáo, có người là thân nhân ngộ hại, có kẻ lại mang thù sư trưởng nào có ai không nghiến răng thống hận? Sở dĩ Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta kết minh cũng là vì muốn đối phó ma giáo, lại không ngờ đến, Lưu sư huynh đây lại âm thầm cấu kết tà ma ngoại đạo!”

Nghe Phí Bân nói vậy, quần hùng xung quanh cũng là âm thầm xì xào. Ma giáo người đông thế mạnh, võ công cao cường, danh môn chính phái mặc dù cũng có không ít tuyệt học thế nhưng cũng thường không địch lại ma giáo, mà giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại lại có danh xưng “Giang hồ đệ nhất cao thủ”, người tên là “Bất bại” mà quả thật từ khi thành danh đến nay chẳng bao giờ chiến bại dù chỉ một lần, thực lực không phải có thể nói đùa. Vốn còn có người cảm thấy đồng tình với Lưu Chính Phong, nhưng đến hiện tại thì đều tiêu thất.

Lúc này Lưu Chính Phong đã là sắc mặt giận dữ, lão cất cao giọng nói: “Tại hạ cả đời trong sạch, chưa từng gặp gỡ Đông Phương Bất Bại lần nào, cái gì cấu kết, cái gì âm mưu, không biết những việc này là từ đâu mà ra? “

Phí Bân hơi nghiêng đầu nhìn một gã khác cũng mặc áo vàng bên cạnh, người nọ là Tam sư huynh của gã Lục Bách, Lục Bách ôn tồn nói: “Lời nói của Lưu sư huynh sợ rằng có chút không đúng sự thật, ma giáo của một vị trưởng lão hộ pháp tên gọi Khúc Dương, chẳng hay Lưu sư huynh có quen biết người này hay không? “

Nguyên bản Lưu Chính Phong mặc dù giận dữ nhưng vẫn rất trấn định, thế nhưng khi nghe Lục Bách nhắc đến hai chữ “Khúc Dương” thì nhất thời biến sắc, khóe miệng mím chặt không hề đáp lời.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Lưu Chính Phong lộ ra vẻ mặt như thế liền liếc nhìn Khúc Dương, lại phát hiện thần sắc của vị này cũng trở nên tái nhợt, tuyệt đối không thể xem như bình tĩnh.

Đột nhiên, Phí Bân cao giọng hỏi: “Lưu sư huynh thật sự không quen biết Khúc Dương? “

Lưu Chính Phong không đáp, mấy nghìn đôi mắt đều đang tập trung nhìn về phía lão, mọi người đều cảm thấy Lưu Chính Phong có trả lời hay không cũng là giống nhau, nếu lão thật sự không trả lời được liền coi như âm thầm chấp nhận.

Qua một lúc lâu sau, Lưu Chính Phong ngẩng đầu, ánh mắt lướt một vòng khắp đại sảnh, cái đầu khẽ gật, dùng thanh âm cực kỳ rõ ràng, nói: “Không sai! Khúc Dương Khúc đại ca, ta không chỉ quen biết, mà huynh ấy còn là tri kỷ duy nhất trong đời ta, là người quan trọng nhất.”

Lời này vừa dứt, trong thoáng chốc cả đại sảnh đều là một mảnh ầm ĩ, quần hùng nhao nhao nghị luận, mà Đông Phương Bất Bại đứng trong ngoại thính lại bất giác nhướn mi, thầm nghĩ, kẻ này thật sự là một người quang minh lỗi lạc. Phải nói, từ trước đến giờ Nhật Nguyệt thần giáo đều bị người giang hồ gọi là ma giáo, người trong chính đạo tránh né bọn họ còn không kịp, những người như Lưu Chính Phong dám đem việc có giao tình với bọn họ thẳng thắn nói ra đã ít lại càng ít. Huống chi, Lưu Chính Phong lăn lộn trên giang hồ mấy mươi năm tích lũy không ít thanh danh, hôm nay là ngày lão kim bồn tẩy thủ, bất luận việc này sẽ có kết cuộc như thế nào sợ rằng thanh danh một đời đều sẽ không thể giữ được. Chỉ là hành động của Lưu Chính Phong như thế, thật ra lại khiến Đông Phương Bất Bại có chút thưởng thức.

Đông Phương Bất Bại lại liếc nhìn Khúc Dương đang ở bên cạnh, có chút ngạc nhiên phát hiện cả người lão đều đang nhẹ nhàng run rẩy, song quyền nắm chặt, đầu ngón tay bởi vì dùng lực mà có chút trắng bệch, nhìn thế nào cũng giống như đang chịu áp lực gì đó. Trong lòng Đông Phương Bất Bại cảm thấy kỳ quái, không nhịn được nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu giống như cũng cảm ứng được, quay đầu lại ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?” Bởi vì hắn không nhìn thấy biểu tình của Khúc Dương nên cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Đông Phương Bất Bại trầm mặc, y vì hành động bản năng của mình mà cảm thấy kinh hãi, bắt đầu từ lúc nào y lại lưu ý một người như vậy? Thậm chí còn có thể nói là… ỷ lại? Không thể phủ nhận, mấy hôm nay bất luận là Hoa Mãn Lâu hay chính bản thân y đều hình như có chút… bất đồng. Là bắt đầu từ lúc nào đây? Có lẽ là từ ngày ấy, khi Hoa Mãn Lâu thuận miệng giải thích một câu “thê tử chưa quá môn”1, hay vẫn là sớm hơn nữa?

Đông Phương Bất Bại có chút thất thần, Hoa Mãn Lâu cảm thấy nghi hoặc trong lòng, lại xích lại gần đối phương hơn một chút, hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Đông Phương Bất Bại lập tức lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt tuấn dật của Hoa Mãn Lâu tràn ngập nét quan tâm, trái tim trong ***g ngực không khỏi một trận đập nhanh, vội vội vàng vàng đẩy người ra, thấp giọng nói: “Không… không có gì! Ngươi… ngươi đến gần như vậy…làm gì…”

Hoa Mãn Lâu yên lặng mỉm cười, ngay lúc hắn vừa muốn nói gì lại nghe tiếng nói của Phí Bân từ đại sảnh truyền đến.

“Là ngươi tự mình thừa nhận, như vậy rất tốt, đại trượng phu dám làm dám chịu. Lưu Chính Phong, Tả minh chủ đã định ra hai con đường cho ngươi lựa chọn.” Trong ngữ điệu của Phí Bân còn mang theo ý tứ trào phúng không chút nào che giấu.

Lưu Chính Phong lại giống như không hề nghe được Phí Bân đang nói gì, thần sắc đờ đẫn chậm rãi ngồi xuống, bàn tay thuận thế nâng lấy bầu rượu gần đó rót ra một chén, chậm rãi uống vào.

Quần hùng nhìn thấy ống tay áo của lão thẳng tắp rủ xuống không có nửa phần ba động liền hiểu định lực của người này cực cao, trong lúc nguy cấp như vậy cư nhiên vẫn không hề dao động chút nào. Loại người như vậy rõ ràng can đảm hay võ công đều đã đạt đến thượng thừa, thiếu một thứ cũng không được, vì vậy lại có không ít người cảm thấy âm thầm bội phục.

Phí bân cao giọng: “Tả minh chủ nói: Lưu sư huynh là nhân tài hiếm có của phái Hành sơn, chỉ là nhất thời lầm lẫn kết giao nhầm bằng hữu mới có thể lạc đường, nếu đã tự tỉnh ngộ, chúng ta đều là người hiệp nghĩa, là hảo bằng hữu, làm sao có thể không giúp người làm thiện, cho sư huynh một con đường ăn năn hối lỗi? Tả mình chủ phân phó huynh đệ chuyển cáo Lưu sư huynh: Người nếu đã chọn con đường này xin trong thời hạn một tháng hiến đầu của Khúc Dương làm lễ chuộc lỗi, như vậy mọi người sau này cũng sẽ không tiếp tục truy xét chuyện cũ, tất cả đều là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ.”

Lời này vừa dứt, Lưu Chính Phong lập tức đương trường sửng sờ, Khúc Dương cũng là cước bộ bất ổn lùi về sau một bước.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Khúc Dương như vậy, trên mặt lộ ra nét cười băng lãnh, nhẹ nhàng hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Buồn cười! Bọn họ kinh Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta không có người sao?” Lập tức ngón tay khẽ động, vài cây tú hoa châm đã xuất hiện trên tay, với tính tình của y, chỉ bằng mấy lời này của Phí Bân liền chỉ còn một chữ ‘Chết’.

Hoa Mãn Lâu tự nhiên cũng thấy Khúc Dương có chút không thích hợp, vì vậy liền mang theo trấn an vỗ vỗ bàn tay Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Cứ nhìn tình huống thêm một chút đã.”

Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng cũng không nói tiếp.

Mà ngay lúc này, Khúc Dương sắc mặt tái nhợt quay về phía Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Giáo... Đông cô nương, Khúc… khúc mỗ có việc muốn nhờ…”

Đông Phương Bất Bại nhướn mày: “Nói.”

“Việc này… vốn là chuyện riêng của Khúc mỗ, xin cô nương đừng nhúng tay, Khúc mỗ sẽ tự xử lý.” Khúc Dương cắn răng nói, thần tình cực kỳ phức tạp.

Đông Phương Bất Bại nâng mi, điều kiện nói lời này đến tột cùng là có ý gì? Có người làm trò sỉ nhục Thần giáo còn coi khinh bọn họ không người, chỉ như vậy đã khiến Đông Phương Bất Bại phi thường không vui rồi, Khúc Dương vốn biết rõ tác phong của y lại chọn lúc này lên tiếng không phải là muốn giữ mạng cho kẻ nói năng lỗ mãng kia sao?

Bất quá Khúc Dương dù sao cũng là trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại cũng không muốn đánh gãy mặt mũi của lão, hơn nữa lão còn đối với việc y mặt một thân nữ trang tỏ ra im lặng thấu hiểu, Đông Phương Bất Bại tự nhiên cũng có chút nhân nhượng.

Suy xét một lúc, Đông Phương Bất Bại quyết định chấp nhận thỉnh cầu này.

Trên mặt Khúc Dương hiện lên một tia cảm kích, lão biết rõ tính tình của Đông Phương Bất Bại, lúc này có thể chịu đựng những lời lẽ này đã là nhân nhượng lớn nhất rồi.

Mà hiện tại, trên mặt Lưu Chính Phong lại lộ ra một nụ cười thê lương, nói: “Khúc đại ca... cùng ta nhất kiến như cố2, dùng tâm tương giao. Đại ca và ta không ít lần nói chuyện thâu đêm, ngẫu nhiên đề cập đến vấn đề môn hộ tông phái luôn than thở thật sâu, huynh ấy cho rằng hai bên tranh đấu như vậy thật rất vô vị, bọn ta tương giao chỉ vì muốn nghiên cứu thảo luận âm luật. Huynh ấy là cao thủ thất huyền cầm, ta lại thích thổi tiêu, hai người mỗi lần gặp gỡ phần lớn thời gian đều là cầm tiêu giao hòa, về võ công hay thế sự cũng chưa từng nhắc đến.”

Lưu Chính Phong hiện tại dường như có chút kích động, mà Khúc Dương cũng là không hề chớp mắt gắt gao nhìn đối phương, hàm răng cắn chặt.

Lưu Chính Phong giống như cũng cảm thấy được gì đó, hướng về phía Khúc Dương đang đứng lộ ra một cái mỉm cười, sau đó lại tiếp tục nói: “Các vị có lẽ hoàn thành không tin tưởng, Lưu Chính Phong cảm thấy đương thế luận về thất huyền cầm không ai có thể sánh với Khúc đại ca, mà nhắc đến thổi tiêu Lưu mỗ cũng không nghĩ mình là đệ nhị. Khúc đại ca tuy là người trong ma giáo nhưng từ trong tiếng đàn của huynh ấy ta có thể cảm nhận được người có tâm hồn cao thượng, tâm tư phóng khoáng rộng rãi, Lưu Chính Phong ta không chỉ kính phục huynh ấy mà còn là ngưỡng mộ, Lưu mỗ tuy rằng là một bỉ phu3 nhưng cũng nhất quyết không làm việc tổn hại vị quân tử này.”

Khúc Dương nghe xong lời này không khỏi lại lui về sau thêm một bước, như vậy lại có chút xu thế ngã vào người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu tiến lên một chút đỡ lấy Khúc Dương, thấp giọng nói: “Khúc lão tiên sinh, xin cẩn thận.”

Khúc Dương không kịp nói lời cảm tạ đã nghe quần hùng trong đại sảnh nghị luận ầm ĩ.

Chỉ nghe Phí Bân nói: “Ngươi cùng Khúc ma đầu dùng âm luật kết giao là việc Tả minh chủ đã điều tra rõ ràng, thế nhưng ma giáo nhiều âm mưu quỷ kế, bọn họ biết Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta mấy năm gần đây vô cùng thịnh vượng khó thể đối kháng, liền trăm phương nghìn kế muốn phá hoại từ bên trong, gây xích mích ly gián, bất chấp thủ đoạn, có thể dùng tiền tài, cũng có thể dùng mỹ sắc. Lưu sư huynh trước giờ ngôn hành đoan chính, vì vậy liền muốn đột phá vào sở thích của ngươi, phái trưởng lão Khúc Dương cũng là một người tinh thông âm luật đến đây diễn kịch. Lưu sư huynh, chi bằng người tỉnh táo một chút, ma giáo đã hại chết bao nhiêu người, lại mê hoặc bao nhiêu người, thế nào ngươi vẫn không tỉnh ngộ?”

Đông Phương Bất Bại nghe được lời này chỉ cảm thấy buồn cười cực điểm, không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhất thời lại cũng quên mất tức giận chứ đừng nói là động thủ, tâm tình có chút cảm giác giống như đang xem hý kịch, y thật sự muốn biết đám danh môn chính phái kia đã tưởng tượng Thần giáo ra thành bộ dạng thế nào. Đông Phương Bất Bại kéo kéo tay áo của Hoa Mãn Lâu, thấp giọng nói: “Việc này thật sự buồn cười, ta phái Khúc trưởng lão đến dùng âm luật mê hoặc Lưu Chính Phong sao? Lời này đến tột cùng là có ý gì? Những người đó thế mà cũng có thể tin tưởng?! “

Hoa Mãn Lâu nghe thế cũng suýt bật cười, đám danh môn chính phái kia nói chuyện cố nhiên là không có căn cứ, thế nhưng vấn đề này của Đông Phương Bất Bại lại khiến hắn cảm thấy đối phương thật vô cùng khả ái. Nếu nói Đông Phương Bất Bại không hiểu rõ những lời này, đương nhiên là không thể, Hoa Mãn Lâu rất rõ ràng, Đông Phương Bất Bại chỉ là đang cười nhạo những người này dùng lý do ngu ngốc đó để nói chuyện, y cũng là đang cười nhạo bọn nhân sĩ chính đạo này quá ngốc nghếch rồi, nghe gì tin đó. Từ đấy có thể nhận ra, ngạo khí của Đông Phương Bất Bại đã ăn sâu vào tận xương cốt.

Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể thấp giọng: “Dục gia chi tội hà hoạn vô từ4, nghe qua cũng chẳng sao.” Nói xong liền đảo tay nắm chặt lấy bàn tay Đông Phương Bất Bại, kỳ thực lúc này hắn rất muốn ôm Đông Phương Bất Bại vừa hỏi ra vấn đề đáng yêu như thế vào trong lòng, bất quá ngại vì hiện tại còn đang là thanh thiên bạch nhật giữa chốn đông người nên đành phải cố nhịn. Hoa Mãn Lâu chính xác cảm thấy khi ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, định lực của hắn càng lúc càng yếu đi, chỉ cần cảm thấy một chút thân mật hoặc không tự nhiên từ người này thì liền có suy nghĩ mờ ám.

Bất quá, khiến cho hắn càng cảm thấy buồn cười chính là, có không ít võ lâm tiền bối đang hiện diện cũng đều ra mặt. Tất nhiên bọn họ đều đang chỉ trích Khúc Dương cũng Nhật Nguyệt thần giáo, Khúc Dương trong miệng họ là kẻ gian mưu toan dùng âm luật dụ dỗ Lưu Chính Phong, mà Đông Phương Bất Bại lại trở thành chủ mưu hết thảy.

Trong lòng Hoa Mãn Lâu không kkhỏi cảm thán, loại sự tình này đích thật đã trở thành chuyện tiếu lâm rồi, may mà hắn còn vững vàng nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, bằng không cũng không biết người nọ sẽ làm ra chuyện gì. Bất quá, khiến Hoa Mãn Lâu kinh ngạc chính là, Đông Phương Bất Bại đến hiện tại cũng không có phản ứng gì, ngược lại giống như có điểm hăng hái dào dạt ngồi xem kịch vui.

Lúc này, gương mặt của Khúc Dương đã tái nhợt, thấp giọng nói với Đông Phương Bất Bại:: “Đông... cô nương... thật xin lỗi... việc này…”

Đông Phương Bất Bại phất phất tay, nói: “Không ngại. Thật ra cũng có thể xem như hiếm có.”

Hoa Mãn Lâu nghe xong lời này lại có chút ý tứ muốn cười, kết quả bị Đông Phương Bất Bại phát hiện hừ nhẹ, lần nữa khôi phục biểu tình lạnh lùng trước giờ, còn đem tay rút về. Hoa Mãn Lâu chỉ có thể vuốt mũi, ngượng ngùng mỉm cười.

Khúc Dương nhìn thấy một màn này cũng có chút khiếp sợ, muốn nói lại thôi.

Người trên giang hồ đều biết tính tình Đông Phương Bất Bại khó thể nắm bắt, đối với sinh tử càng là xem thường, tuy rằng trong đó cũng có không ít lời là bị người khoa trương, thậm chí có không ít việc ác không phải do thuộc hạ của Nhật Nguyệt thần giáo làm cũng đổ lên đầu Đông Phương Bất Bại. Thế nhưng hung danh Đông Phương Bất Bại đã sớm truyền ra, căn bản không có người hoài nghi những việc đó không phải do y làm, còn đám giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo thì có một bộ phận lại xem những tin tức đó là vinh quang, một bộ phận lại là không dám quả đoán những tin tức đó có phải là thật hay không, còn Đông Phương Bất Bại, đương nhiên là không thèm quan tâm rồi.

Năm đó Khúc Dương bị Đông Phương Bất Bại phái ra ngoài tra xét tin tức về Hướng Vấn Thiên, sau lại lại bởi vì Dương Liên Đình mà trường kỳ không quay về Hắc Mộc Nhai, thậm chí có lúc trong giang hồ còn từng lưu truyền tin đồn Đông Phương Bất Bại không hiểu vì sao muốn giết Khúc Dương, lão cũng đã từng tin tưởng, có một đoạn thời gian tận lực trốn tránh người trong giáo. Chỉ là hôm nay, khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại lão mới nhận ra, có thể sự thực căn bản cũng không giống như lời đồn đãi kia.

Đông Phương Bất Bại mặc dù đang mặc nữ trang thế nhưng khí thế vẫn không chút giảm sút, người trong giang hồ mắt sáng lòng tinh đều có thể nhìn ra khác biệt. Bất quá, Khúc Dương cũng ý thức được vị Hoa tiên sinh bên người Đông Phương Bất Bại kia cũng có khí độ bất phàm, chỉ là bề ngoài toát ra khí chất ôn văn nhĩ nhã vừa vặn có thể trung hòa sự sắc bén của Đông Phương Bất Bại, khi hai người đứng chung một chỗ lại là vô cùng hòa hợp không quá khiến người chú ý.

Trong mắt Khúc Dương, giữa Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu có tồn tại một chút gì đó không tầm thường… bất quá ý niệm này của lão cũng không suy xét được lâu, rất nhanh chóng đã bị biến cố ngoài đại sảnh lần nữa cắt đứt.

—————————————–

1/ Thê tử chưa quá môn: Vợ chưa cưới.

2/ Nhất kiến như cố: Vừa gặp đã thân.

3/ Bỉ phu: Bỉ có nghĩa thô lỗ, nông cạn… bỉ phu là người dốt nát, quê mùa.

4/ Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Đã muốn đổ tội cho người khác thì lý do gì mà không dùng được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương