Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
-
Chương 32: Thời gian
Đi ra tù thất, Dương Liễm nhìn Giang Nam tứ hữu canh giữ ngoài cửa, vô cùng bình tĩnh, dùng kiếm chống thân thể, cười nhạt, “Sao thế, bốn vị giờ này còn chưa ngủ sao?”
Đan Thanh Sinh mặt không chút thay đổi hướng Dương Liễm ôm quyền nói, “Dương tổng quản không phải cũng còn chưa ngủ.” Bốn người họ đều biết trong tù thất giam ai, tự nhiên cũng biết giáo chủ hẳn sẽ không giết người này, nhưng không ngờ Dương Liễm được giáo chủ tín nhiệm lại làm ra chuyện như thế, chuyện này đến tột cùng là ý tứ của hắn, hay là giáo chủ cải biến tâm ý?
Hoàng Trung Công liếc nhìn Dương Liễm, bước nhanh vào tù thất, chỉ chốc lát liền đi ra , sắc mặt trắng bệch, “Người nọ, người nọ đã chết.”
Tam hữu còn lại nghe vậy, đều biến sắc, giáo chủ nói muốn họ trông coi nhân vật trọng yếu này, lại không nói muốn ông ta chết.
Hắc Bạch Tử trong Tứ hữu giận dữ nói, “Dương tổng quản, Ngươi làm vậy là ý gì?!” Trong mắt của hắn đã có sát ý, “Giáo chủ không hạ lệnh muốn giết người trong tù thất, ngươi làm vậy, là có rắp tâm gì?”
Dương Liễm mặt không biến sắc, như thể mình không hề làm sai chuyện gì, “Sao nào, ngươi thế nhưng hoài nghi ta tự chủ trương, giáo chủ tín nhiệm ta hay là các ngươi? Hơn nữa, ta nếu không nhận được mệnh lệnh, ta cần gì phải làm chuyện không chút ưu đãi với mình như vậy?”
Bốn người nghe vậy, suy nghĩ kỹ lại, chuyện giáo chủ tín nhiệm Dương Liễm là toàn bộ người trong giáo đều biết, hơn nữa rất nhiều chuyện giáo chủ đều nghiêng về người này, huống chi, Dương Liễm đích xác không có lý do gì giết người trong tù thất, chẳng lẽ nói đây mới thật là ý của giáo chủ?
“Các ngươi cứ một mực hoài nghi mãi vậy, ta ngày mai phải chạy về Dương Châu, trong giáo còn có chuyện chờ ta xử lý, các ngươi nếu không tin, cử một người theo ta về hỏi giáo chủ, đã được chưa?”
Đan Thanh Sinh thấy Dương Liễm thần sắc không giống giả bộ, chỉ nghĩ một lát, nhân tiện nói, “Thuộc hạ nguyện cùng Dương tổng quản đi về giáo.”
Dương Liễm nhớ võ công của Đan Thanh Sinh này không tồi, hơn nữa am hiểu dùng kiếm, thấy như vậy cũng coi như tìm được một bảo tiêu miễn phí, gật đầu trở về phòng ngủ, mọi chuyện đã chấm dứt, cuối cùng có thể thở dài mà hảo hảo ngủ một giấc rồi.
Sáng sớm rời giường, Dương Liễm chỉ thấy đau đầu muốn nứt ra, nhưng nghĩ đến Tang Tam Nương cùng Mạc trưởng lão đang chờ ở Hàng Châu, Đông Phương ở trong giáo sợ cũng sẽ lo lắng cho mình, hắn chống thân ngồi dậy, sửa sang y phục rồi xuất môn chỉ thấy Đan Thanh Sinh canh giữ trước của phòng mình.
Hắn hiểu Đan Thanh Sinh lo lắng, dù sao nếu hắn chạy thoát, mọi chuyện chỉ sợ sẽ rất phiền toái.
Đan Thanh Sinh nhìn sắc mặt Dương Liễm tái nhợt, chỉ cho là hắn ngủ không ngon, hai người ôm quyền khách sáo vài câu, dùng điểm tâm xong liền khởi hành, dọc theo đường đi Đan Thanh Sinh tuy rằng đối Dương Liễm cực kỳ phòng bị, nhưng lại rất hữu lễ, hành trình cũng rất phối hợp với thể lực của Dương Liễm, hai người ngẫu nhiên nói vài chuyện về mỹ tửu các nơi cùng những họa gia nổi tiếng, không khí cũng không tính kém.
Dương Liễm biết mình có thể đã bị chấn động não nhẹ, tuy không xảy ra chuyện gì, chỉ phải chịu đau đầu vài ngày, lại thêm vội vàng lên đường, khó chịu lại càng khó chịu. Sau lại, chỉ có thể không ngừng nói chuyện với Đan Thanh Sinh mới có thể miễn cưỡng bỏ qua cảm giác đau đớn, buổi tối nhớ đến Đông Phương cũng có thể trôi qua bình yên.
Dọc theo đường đi, thái độ Dương Liễm đều cực kỳ phối hợp, Đan Thanh Sinh đối thái độ của hắn càng thêm có hảo cảm, khi đi vào một sơn đạo, Đan Thanh Sinh nhảy xuống ngựa, xoay người đối Dương Liễm nói, “Dương tổng quản, sơn đạo này cực kỳ nguy hiểm, cưỡi ngựa có thể sẽ rơi xuống khe núi, nên xuống ngựa dắt bộ sẽ an toàn hơn.”
Dương Liễm giương mắt nhìn đoạn đường dốc cao chót vót dẫn lên trên, cũng xuống ngựa, hắn lúc đi không đi bằng đường này, vì thế tò mò hỏi, “Đây là đường tắt?”
Đan Thanh Sinh gật đầu, “Vượt qua ngọn núi này, thì đã vào địa giới Dương Châu.”
Dương Liễm nhìn chung quanh ngọn núi, ai có thể nói cho hắn biết, vì sao phụ cận Dương Châu lại có một ngọn núi cao thế này? Xoa thái dương đau buốt của mình, hắn miễn cưỡng cười, “Nguyên lai là như vậy.”
Có đôi khi đi tắt chính là biểu thị cho việc tự tìm phiền toái, khi Dương Liễm thở hồng hộc lảo đảo lên đến đỉnh núi, chỉ thấy có hơn hai mươi hắc y nhân chặn trước mặt, trên người tràn ngập sát khí thật như đang xác định người chúng muốn giết là hắn.
Những người này không đi theo lộ tuyến lưu hành kịch trong võ hiệp, ví như nói một chuỗi dài chủ tử ta thế này thế này, ngươi kia thế nhưng không chịu hợp tác, chỉ trực tiếp nhảy lên xuất chiêu.
Dương Liễm vội vàng rút kiếm đón, nhìn kiếm người nọ bị kiếm mình chặt đứt, hắn lại một lần nữa cảm khái, binh khí chính là một thứ vô cùng trọng yếu.
Người tới võ công hiển nhiên không thấp, hơn nữa chiêu chiêu đều tàn nhẫn, Dương Liễm mặc dù có một cao thủ võ công cao cường giúp đỡ, nhưng dưới loại vây công cường đại như vậy, trước ngược hắn vẫn bị chém vài đao, may mà có nhuyễn giáp hộ thân, nên không có bị thương.
Những người này tựa hồ cũng nhìn ra trên người hắn có giáp phòng hộ, sau lại chỉ chuyên tâm tấn công tấn công nửa dưới cùng vùng cổ của hắn, Dương Liễmn thật sự không chống nổi, vừa đánh vừa lui, đến cuối cùng bị buộc lui đến vách Huyền Nhai.
Đan Thanh Sinh thấy thế biết tình huống không ổn, một kiếm đâm chết Hắc y nhân che trước mắt mình, muốn lên giúp Dương Liễm, ai ngờ chưa đi được hai bước, lại bị người nhảy ra cản lại, trong lòng giật mình, mục tiêu những người này hiển nhiên không phải mình, mà là Dương Liễm võ công không tính cao cường kia. Nghĩ vậy, hắn liếc mắt nhìn Dương Liễm, lại thấy năm Hắc y nhân vây công Dương Liễm, mà Dương Liễm trên tay đã trúng vài đao, máu tươi chảy xuống, ứng phó cực kỳ quá sức.
Dương Liễm chưa bao giờ oán niệm Dương Liên Đình như bây giờ không chịu chăm chĩ luyện võ, bị năm người vây quanh mà mỗi một người võ nghệ đều cao cường hơn hắn, hơn nữa chiêu muốn thu nhân mệnh, muốn giết hắn lại còn biết được hành trình của hắn chỉ có thể là người trong giáo.
Hướng Vấn Thiên? ! Dương Liễm đang nghĩ chợt thấy chân trái lành lạnh, còn chưa kịp phản ứng, thân thể hình như bị ngả ra sau, bên tai nghe được chính là thanh âm hoảng sợ của Đan Thanh Sinh.
“Dương tổng quản.”
Tư vị lơ lững giữa trời không tốt chút nào, hắn đột nhiên nhớ tới mình từng chơi trùng thượng vân tiêu [], cái cảm giác không trọng lực khi đó cũng không khó chịu bằng hiện tại, trong đầu Dương Liễm hiện lên rất nhiều chuyện, cuối cùng chỉ còn lại một thân ảnh mặc hồng y, đứng giữa tuyết.
Hắn đã đáp ứng Đông Phương cùng nhau ăn tết. Lương tháng sang năm không biết có thể trao tận tay cho Đông Phương hay không.
Trong tai không còn nghe được gì nữa, chỉ có tiếng gió ào ào, cực lực mở mắt ra, nhìn bầu trời xám xịt, có bông tuyết rơi vào trong mắt, tan ra rồi chảy khỏi khóe mặt, tựa như lệ, hắn còn muốn làm bạn với Đông Phương cả đời, không rời không bỏ, bạch đầu giai lão.
Ta là đường phân cách ba năm lẻ bốn tháng từ sau lúc rơi nhai
Yên hoa tam nguyệt, hoa mỹ nhân mĩ tữu mĩ [vào tháng 3 mùa xuân, Giang Nam vừa có phong cảnh đẹp người đẹp, vừa rượu ngon, nên đa phần vào tiết này người ta thường đến nơi đây dạo chơi đạp thanh], không ít thuyền hoa du thuyền trôi lững lờ trên mặt nước Tây hồ, văn nhân học đòi văn vẻ nhìn hồ ngâm thơ, phẩm rượu đàm tiếu. Người trong võ lâm cũng có hạng người yêu phong lưu, quên đao kiếm mà pha trà uống rượu.
Ven bờ Tây hồ, một trà lâu náo nhiệt cực điểm, nếu có người đi vào, sẽ phát hiện nơi này không có tiểu nương tử xinh đẹp đang xướng khúc, cũng không có những người biểu diễn ảo thuật hấp dẫn khách, chẳng qua chỉ có một lão nhân mặc một thân thanh sam cũ cầm một cây quạt, một ấm trà đặt trước mặt kể những chuyện lý thú trong giang hồ.
“Đêm đó là điện thiểm lôi minh [bất ngờ như sét đánh sấm rền] , người của Trương gia có thể nói là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, các ngươi đoán cuối cùng là ai cứu bọn họ?” Lão giả vuốt râu, uống một ngụm trà, nghe trà khách phía dưới đoán.
“Thiếu Lâm tự?” “Phái Hoa Sơn?” “Phái Tung Sơn?”
“Quan sai?” “Chẳng lẽ là vị ẩn thế cao nhân nào đó?”
“Nhật Nguyệt thần giáo?” Thanh âm này vang lên, những khánh nhân còn lại cũng không đoán nữa, nhất thời trà lâu im lặng không còn một tiếng động.
“Ba!” Lão giả gõ khúc gỗ, dùng cây quạt chỉ vào thanh niên mặc bố y nói, “Vị tiểu huynh đệ này nói đúng, cứu một nhà họ chính là Nhật Nguyệt thần giáo. Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ các ngươi cũng biết đi? Đông Phương Bất Bại tuổi trẻ tuấn mỹ, võ công cao cường, một thân hồng y không biết mê đảo nhiều ít cô nương trong chốn giang hồ, nhưng từ bốn năm trước, sau khi Đông Phương giáo chủ hưu bảy vị phu nhân, lại chưa từng thân cận nữ tử, các ngươi có biết vì sao?”
“Vương lão đầu, tin tức này của ngươi xưa quá rồi, ta nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo tháng trước còn tiếp tế hạn án ở phương bắc, chuyện của Trương gia chẳng phải đã rất lâu rồi sao ?” Một đại hán khôi ngô ồn ào nói, “Ta còn nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ đến Giang Nam, tin tức này ngươi nghe chưa?”
Bị đại hán trách móc, Vương lão đầu cũng không giận, bá một tiếng quạt giấy mở ra, phất phất vài cái, mới rung đùi đắc ý nói, “Đông Phương giáo chủ này mấy năm nay luôn đến Giang Nam, tin tức này ai không biết, nhưng các ngươi có ai biết vì sao y đến Giang Nam không?”
“Giang Nam mỹ nhân nhiều, đương nhiên là xem mỹ nhân rồi, “ Lại có vài cái trà khách ồn ào.
Lão nhân ba một tiếng khép quạt lại, một bộ thần bí, “Các ngươi thì biết cái gì, người trong thần giáo nhiều như vậy, lo gì nhìn không tới mỹ nhân, huống chi Đông Phương giáo chủ khí phái phi phàm, còn cần tự thân đi nhìn mỹ nhân sao, lão phu chính là nghe nói được một bí mật, bảo đảm các ngươi chưa từng nghe qua, các ngươi muốn biết không?”
Mọi người lại lại ồn ào, hiển nhiên đối với bí mật của danh nhân giang hồ không chỉ đơn thuần là vài phần hứng thú.
Vương lão đầu vuốt râu, cười tủm tỉm nhìn các trà khách, vẫn chưa chịu mở miệng.
Trà khách bất đắc dĩ, đành phải móc tiền trong người ném lên đài, khi thấy đã được kha khá, Vương lão đầu mới uống một ngụm trà tiếp tục nói, “Các ngươi có biết Nhật Nguyệt thần giáo hơn ba năm trước có một tổng quản tướng mạo anh tuấn không?”
“Nhật Nguyệt thần giáo có chức vị tổng quản này sao, chúng ta vì sao chưa từng nghe qua?” Có người khó hiểu hỏi.
Vương lão đầu vẫn là cười, vuốt bộ râu trắng xám của mình cười nói tiếp.
Trước cửa trà lâu, một hồng y nam tử mang theo vài nam nữ ăn mặc như người trong võ lâm đi vào trà lâu, chỉ thấy trà lâu phi thường náo nhiệt.
“Này Dương tổng quản là một tay hảo thủ trong giáo, ai ngờ hảo mệnh không dài, hơn ba năm trước bị người ám toán, ngã xuống Huyền Nhai, qua nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả thi thể cũng không tìm được, có người nói hắn rơi xuống sông dưới chân núi bị nước cuốn trôi đi, cũng có người nói hắn bị sài lang hổ báo ăn, nhiều năm rồi chưa ai gặp lại hắn cả, Đông Phương giáo chủ mấy năm nay đến Giang Nam là vì người này.”
“Giáo. . .” Một trung niên phụ nhân tư thế oai hùng hiên ngang lo lắng nhìn hồng y nam nhân, nhiều năm như vậy, tên Dương Liễm này cơ hồ thành cấm kỵ trong giáo, không ai dám nhắc đến.
Đúng vậy, hồng y nam nhân này là Đông Phương Bất Bại trong miệng Vương lão đầu, y không chút biểu tình nhìn lão nhân trên đài, vén y bào ngồi xuống bàn cạnh mình, liếc nhìn Tang Tam Nương, “Nếu tới nghe chuyện phiếm uống trà, các ngươi còn đứng làm chi.”
“Dương Liễm này một thân bạch y, dung mạo anh tuấn, phẩm hạnh cao thượng, y lão phu xem, trừ bỏ bốn chữ ôn nhuận như ngọc này, không còn từ nào có thể xứng với hắn. . .”
Đông Phương Bất Bại nắm chén trà trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại là một tiết trăm hoa đua nở, hiện giờ đã trải qua ba mùa đông giá rét, người lúc trước nói muốn cùng mình ăn tết giờ không biết lưu lạc phương nào.
Một thoáng, chén trà vỡ thành bụi, nước trà thấm ướt tay.
Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng sắc mặt khẽ biến, nhưng không nói gì, nếu mấy năm nay bọn họ còn không hiểu tình cảm giữa giáo chủ cùng Dương Liễm là gì, thì bọn họ thật không có đầu óc rồi.
Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Đi thôi.”
Mãi đến khi đoàn người rời đi, lão nhân trên đài còn đang giảng chuyện xưa, “Các ngươi biết không, Đông Phương giáo chủ kia chính là phi thường tín nhiệm cùng thích vị Dương tổng quản này, lại nói ngày đó. . .”
Con đường đá màu xanh ven Tây Hồ, Đông Phương Bất Bại một thân hồng y dung mạo xuất chúng phá lệ nổi bật trong đám người, nữ tử qua lại cũng nhịn không được nhiều lần liếc mắt nhìn y.
Trên mặt hồ, một con thuyền hoa chậm rãi tới gần bờ, trong khoang thuyền, một bạch y nam nhân đang cầm chén trà, trên mặt lộ ra một nụ cười thả lỏng, hắn cuối cùng cũng về nơi đây.
Chỉ thấy tay trái bạch y nam nhân đang cầm chén trà, có một vết đao ngân [vết thẹo do đao gây ra], tựa hồ dù thời gian trôi qua bao lâu, cũng không thể xóa nhòa vết thương ấy.
Đan Thanh Sinh mặt không chút thay đổi hướng Dương Liễm ôm quyền nói, “Dương tổng quản không phải cũng còn chưa ngủ.” Bốn người họ đều biết trong tù thất giam ai, tự nhiên cũng biết giáo chủ hẳn sẽ không giết người này, nhưng không ngờ Dương Liễm được giáo chủ tín nhiệm lại làm ra chuyện như thế, chuyện này đến tột cùng là ý tứ của hắn, hay là giáo chủ cải biến tâm ý?
Hoàng Trung Công liếc nhìn Dương Liễm, bước nhanh vào tù thất, chỉ chốc lát liền đi ra , sắc mặt trắng bệch, “Người nọ, người nọ đã chết.”
Tam hữu còn lại nghe vậy, đều biến sắc, giáo chủ nói muốn họ trông coi nhân vật trọng yếu này, lại không nói muốn ông ta chết.
Hắc Bạch Tử trong Tứ hữu giận dữ nói, “Dương tổng quản, Ngươi làm vậy là ý gì?!” Trong mắt của hắn đã có sát ý, “Giáo chủ không hạ lệnh muốn giết người trong tù thất, ngươi làm vậy, là có rắp tâm gì?”
Dương Liễm mặt không biến sắc, như thể mình không hề làm sai chuyện gì, “Sao nào, ngươi thế nhưng hoài nghi ta tự chủ trương, giáo chủ tín nhiệm ta hay là các ngươi? Hơn nữa, ta nếu không nhận được mệnh lệnh, ta cần gì phải làm chuyện không chút ưu đãi với mình như vậy?”
Bốn người nghe vậy, suy nghĩ kỹ lại, chuyện giáo chủ tín nhiệm Dương Liễm là toàn bộ người trong giáo đều biết, hơn nữa rất nhiều chuyện giáo chủ đều nghiêng về người này, huống chi, Dương Liễm đích xác không có lý do gì giết người trong tù thất, chẳng lẽ nói đây mới thật là ý của giáo chủ?
“Các ngươi cứ một mực hoài nghi mãi vậy, ta ngày mai phải chạy về Dương Châu, trong giáo còn có chuyện chờ ta xử lý, các ngươi nếu không tin, cử một người theo ta về hỏi giáo chủ, đã được chưa?”
Đan Thanh Sinh thấy Dương Liễm thần sắc không giống giả bộ, chỉ nghĩ một lát, nhân tiện nói, “Thuộc hạ nguyện cùng Dương tổng quản đi về giáo.”
Dương Liễm nhớ võ công của Đan Thanh Sinh này không tồi, hơn nữa am hiểu dùng kiếm, thấy như vậy cũng coi như tìm được một bảo tiêu miễn phí, gật đầu trở về phòng ngủ, mọi chuyện đã chấm dứt, cuối cùng có thể thở dài mà hảo hảo ngủ một giấc rồi.
Sáng sớm rời giường, Dương Liễm chỉ thấy đau đầu muốn nứt ra, nhưng nghĩ đến Tang Tam Nương cùng Mạc trưởng lão đang chờ ở Hàng Châu, Đông Phương ở trong giáo sợ cũng sẽ lo lắng cho mình, hắn chống thân ngồi dậy, sửa sang y phục rồi xuất môn chỉ thấy Đan Thanh Sinh canh giữ trước của phòng mình.
Hắn hiểu Đan Thanh Sinh lo lắng, dù sao nếu hắn chạy thoát, mọi chuyện chỉ sợ sẽ rất phiền toái.
Đan Thanh Sinh nhìn sắc mặt Dương Liễm tái nhợt, chỉ cho là hắn ngủ không ngon, hai người ôm quyền khách sáo vài câu, dùng điểm tâm xong liền khởi hành, dọc theo đường đi Đan Thanh Sinh tuy rằng đối Dương Liễm cực kỳ phòng bị, nhưng lại rất hữu lễ, hành trình cũng rất phối hợp với thể lực của Dương Liễm, hai người ngẫu nhiên nói vài chuyện về mỹ tửu các nơi cùng những họa gia nổi tiếng, không khí cũng không tính kém.
Dương Liễm biết mình có thể đã bị chấn động não nhẹ, tuy không xảy ra chuyện gì, chỉ phải chịu đau đầu vài ngày, lại thêm vội vàng lên đường, khó chịu lại càng khó chịu. Sau lại, chỉ có thể không ngừng nói chuyện với Đan Thanh Sinh mới có thể miễn cưỡng bỏ qua cảm giác đau đớn, buổi tối nhớ đến Đông Phương cũng có thể trôi qua bình yên.
Dọc theo đường đi, thái độ Dương Liễm đều cực kỳ phối hợp, Đan Thanh Sinh đối thái độ của hắn càng thêm có hảo cảm, khi đi vào một sơn đạo, Đan Thanh Sinh nhảy xuống ngựa, xoay người đối Dương Liễm nói, “Dương tổng quản, sơn đạo này cực kỳ nguy hiểm, cưỡi ngựa có thể sẽ rơi xuống khe núi, nên xuống ngựa dắt bộ sẽ an toàn hơn.”
Dương Liễm giương mắt nhìn đoạn đường dốc cao chót vót dẫn lên trên, cũng xuống ngựa, hắn lúc đi không đi bằng đường này, vì thế tò mò hỏi, “Đây là đường tắt?”
Đan Thanh Sinh gật đầu, “Vượt qua ngọn núi này, thì đã vào địa giới Dương Châu.”
Dương Liễm nhìn chung quanh ngọn núi, ai có thể nói cho hắn biết, vì sao phụ cận Dương Châu lại có một ngọn núi cao thế này? Xoa thái dương đau buốt của mình, hắn miễn cưỡng cười, “Nguyên lai là như vậy.”
Có đôi khi đi tắt chính là biểu thị cho việc tự tìm phiền toái, khi Dương Liễm thở hồng hộc lảo đảo lên đến đỉnh núi, chỉ thấy có hơn hai mươi hắc y nhân chặn trước mặt, trên người tràn ngập sát khí thật như đang xác định người chúng muốn giết là hắn.
Những người này không đi theo lộ tuyến lưu hành kịch trong võ hiệp, ví như nói một chuỗi dài chủ tử ta thế này thế này, ngươi kia thế nhưng không chịu hợp tác, chỉ trực tiếp nhảy lên xuất chiêu.
Dương Liễm vội vàng rút kiếm đón, nhìn kiếm người nọ bị kiếm mình chặt đứt, hắn lại một lần nữa cảm khái, binh khí chính là một thứ vô cùng trọng yếu.
Người tới võ công hiển nhiên không thấp, hơn nữa chiêu chiêu đều tàn nhẫn, Dương Liễm mặc dù có một cao thủ võ công cao cường giúp đỡ, nhưng dưới loại vây công cường đại như vậy, trước ngược hắn vẫn bị chém vài đao, may mà có nhuyễn giáp hộ thân, nên không có bị thương.
Những người này tựa hồ cũng nhìn ra trên người hắn có giáp phòng hộ, sau lại chỉ chuyên tâm tấn công tấn công nửa dưới cùng vùng cổ của hắn, Dương Liễmn thật sự không chống nổi, vừa đánh vừa lui, đến cuối cùng bị buộc lui đến vách Huyền Nhai.
Đan Thanh Sinh thấy thế biết tình huống không ổn, một kiếm đâm chết Hắc y nhân che trước mắt mình, muốn lên giúp Dương Liễm, ai ngờ chưa đi được hai bước, lại bị người nhảy ra cản lại, trong lòng giật mình, mục tiêu những người này hiển nhiên không phải mình, mà là Dương Liễm võ công không tính cao cường kia. Nghĩ vậy, hắn liếc mắt nhìn Dương Liễm, lại thấy năm Hắc y nhân vây công Dương Liễm, mà Dương Liễm trên tay đã trúng vài đao, máu tươi chảy xuống, ứng phó cực kỳ quá sức.
Dương Liễm chưa bao giờ oán niệm Dương Liên Đình như bây giờ không chịu chăm chĩ luyện võ, bị năm người vây quanh mà mỗi một người võ nghệ đều cao cường hơn hắn, hơn nữa chiêu muốn thu nhân mệnh, muốn giết hắn lại còn biết được hành trình của hắn chỉ có thể là người trong giáo.
Hướng Vấn Thiên? ! Dương Liễm đang nghĩ chợt thấy chân trái lành lạnh, còn chưa kịp phản ứng, thân thể hình như bị ngả ra sau, bên tai nghe được chính là thanh âm hoảng sợ của Đan Thanh Sinh.
“Dương tổng quản.”
Tư vị lơ lững giữa trời không tốt chút nào, hắn đột nhiên nhớ tới mình từng chơi trùng thượng vân tiêu [], cái cảm giác không trọng lực khi đó cũng không khó chịu bằng hiện tại, trong đầu Dương Liễm hiện lên rất nhiều chuyện, cuối cùng chỉ còn lại một thân ảnh mặc hồng y, đứng giữa tuyết.
Hắn đã đáp ứng Đông Phương cùng nhau ăn tết. Lương tháng sang năm không biết có thể trao tận tay cho Đông Phương hay không.
Trong tai không còn nghe được gì nữa, chỉ có tiếng gió ào ào, cực lực mở mắt ra, nhìn bầu trời xám xịt, có bông tuyết rơi vào trong mắt, tan ra rồi chảy khỏi khóe mặt, tựa như lệ, hắn còn muốn làm bạn với Đông Phương cả đời, không rời không bỏ, bạch đầu giai lão.
Ta là đường phân cách ba năm lẻ bốn tháng từ sau lúc rơi nhai
Yên hoa tam nguyệt, hoa mỹ nhân mĩ tữu mĩ [vào tháng 3 mùa xuân, Giang Nam vừa có phong cảnh đẹp người đẹp, vừa rượu ngon, nên đa phần vào tiết này người ta thường đến nơi đây dạo chơi đạp thanh], không ít thuyền hoa du thuyền trôi lững lờ trên mặt nước Tây hồ, văn nhân học đòi văn vẻ nhìn hồ ngâm thơ, phẩm rượu đàm tiếu. Người trong võ lâm cũng có hạng người yêu phong lưu, quên đao kiếm mà pha trà uống rượu.
Ven bờ Tây hồ, một trà lâu náo nhiệt cực điểm, nếu có người đi vào, sẽ phát hiện nơi này không có tiểu nương tử xinh đẹp đang xướng khúc, cũng không có những người biểu diễn ảo thuật hấp dẫn khách, chẳng qua chỉ có một lão nhân mặc một thân thanh sam cũ cầm một cây quạt, một ấm trà đặt trước mặt kể những chuyện lý thú trong giang hồ.
“Đêm đó là điện thiểm lôi minh [bất ngờ như sét đánh sấm rền] , người của Trương gia có thể nói là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, các ngươi đoán cuối cùng là ai cứu bọn họ?” Lão giả vuốt râu, uống một ngụm trà, nghe trà khách phía dưới đoán.
“Thiếu Lâm tự?” “Phái Hoa Sơn?” “Phái Tung Sơn?”
“Quan sai?” “Chẳng lẽ là vị ẩn thế cao nhân nào đó?”
“Nhật Nguyệt thần giáo?” Thanh âm này vang lên, những khánh nhân còn lại cũng không đoán nữa, nhất thời trà lâu im lặng không còn một tiếng động.
“Ba!” Lão giả gõ khúc gỗ, dùng cây quạt chỉ vào thanh niên mặc bố y nói, “Vị tiểu huynh đệ này nói đúng, cứu một nhà họ chính là Nhật Nguyệt thần giáo. Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ các ngươi cũng biết đi? Đông Phương Bất Bại tuổi trẻ tuấn mỹ, võ công cao cường, một thân hồng y không biết mê đảo nhiều ít cô nương trong chốn giang hồ, nhưng từ bốn năm trước, sau khi Đông Phương giáo chủ hưu bảy vị phu nhân, lại chưa từng thân cận nữ tử, các ngươi có biết vì sao?”
“Vương lão đầu, tin tức này của ngươi xưa quá rồi, ta nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo tháng trước còn tiếp tế hạn án ở phương bắc, chuyện của Trương gia chẳng phải đã rất lâu rồi sao ?” Một đại hán khôi ngô ồn ào nói, “Ta còn nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ đến Giang Nam, tin tức này ngươi nghe chưa?”
Bị đại hán trách móc, Vương lão đầu cũng không giận, bá một tiếng quạt giấy mở ra, phất phất vài cái, mới rung đùi đắc ý nói, “Đông Phương giáo chủ này mấy năm nay luôn đến Giang Nam, tin tức này ai không biết, nhưng các ngươi có ai biết vì sao y đến Giang Nam không?”
“Giang Nam mỹ nhân nhiều, đương nhiên là xem mỹ nhân rồi, “ Lại có vài cái trà khách ồn ào.
Lão nhân ba một tiếng khép quạt lại, một bộ thần bí, “Các ngươi thì biết cái gì, người trong thần giáo nhiều như vậy, lo gì nhìn không tới mỹ nhân, huống chi Đông Phương giáo chủ khí phái phi phàm, còn cần tự thân đi nhìn mỹ nhân sao, lão phu chính là nghe nói được một bí mật, bảo đảm các ngươi chưa từng nghe qua, các ngươi muốn biết không?”
Mọi người lại lại ồn ào, hiển nhiên đối với bí mật của danh nhân giang hồ không chỉ đơn thuần là vài phần hứng thú.
Vương lão đầu vuốt râu, cười tủm tỉm nhìn các trà khách, vẫn chưa chịu mở miệng.
Trà khách bất đắc dĩ, đành phải móc tiền trong người ném lên đài, khi thấy đã được kha khá, Vương lão đầu mới uống một ngụm trà tiếp tục nói, “Các ngươi có biết Nhật Nguyệt thần giáo hơn ba năm trước có một tổng quản tướng mạo anh tuấn không?”
“Nhật Nguyệt thần giáo có chức vị tổng quản này sao, chúng ta vì sao chưa từng nghe qua?” Có người khó hiểu hỏi.
Vương lão đầu vẫn là cười, vuốt bộ râu trắng xám của mình cười nói tiếp.
Trước cửa trà lâu, một hồng y nam tử mang theo vài nam nữ ăn mặc như người trong võ lâm đi vào trà lâu, chỉ thấy trà lâu phi thường náo nhiệt.
“Này Dương tổng quản là một tay hảo thủ trong giáo, ai ngờ hảo mệnh không dài, hơn ba năm trước bị người ám toán, ngã xuống Huyền Nhai, qua nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả thi thể cũng không tìm được, có người nói hắn rơi xuống sông dưới chân núi bị nước cuốn trôi đi, cũng có người nói hắn bị sài lang hổ báo ăn, nhiều năm rồi chưa ai gặp lại hắn cả, Đông Phương giáo chủ mấy năm nay đến Giang Nam là vì người này.”
“Giáo. . .” Một trung niên phụ nhân tư thế oai hùng hiên ngang lo lắng nhìn hồng y nam nhân, nhiều năm như vậy, tên Dương Liễm này cơ hồ thành cấm kỵ trong giáo, không ai dám nhắc đến.
Đúng vậy, hồng y nam nhân này là Đông Phương Bất Bại trong miệng Vương lão đầu, y không chút biểu tình nhìn lão nhân trên đài, vén y bào ngồi xuống bàn cạnh mình, liếc nhìn Tang Tam Nương, “Nếu tới nghe chuyện phiếm uống trà, các ngươi còn đứng làm chi.”
“Dương Liễm này một thân bạch y, dung mạo anh tuấn, phẩm hạnh cao thượng, y lão phu xem, trừ bỏ bốn chữ ôn nhuận như ngọc này, không còn từ nào có thể xứng với hắn. . .”
Đông Phương Bất Bại nắm chén trà trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại là một tiết trăm hoa đua nở, hiện giờ đã trải qua ba mùa đông giá rét, người lúc trước nói muốn cùng mình ăn tết giờ không biết lưu lạc phương nào.
Một thoáng, chén trà vỡ thành bụi, nước trà thấm ướt tay.
Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng sắc mặt khẽ biến, nhưng không nói gì, nếu mấy năm nay bọn họ còn không hiểu tình cảm giữa giáo chủ cùng Dương Liễm là gì, thì bọn họ thật không có đầu óc rồi.
Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Đi thôi.”
Mãi đến khi đoàn người rời đi, lão nhân trên đài còn đang giảng chuyện xưa, “Các ngươi biết không, Đông Phương giáo chủ kia chính là phi thường tín nhiệm cùng thích vị Dương tổng quản này, lại nói ngày đó. . .”
Con đường đá màu xanh ven Tây Hồ, Đông Phương Bất Bại một thân hồng y dung mạo xuất chúng phá lệ nổi bật trong đám người, nữ tử qua lại cũng nhịn không được nhiều lần liếc mắt nhìn y.
Trên mặt hồ, một con thuyền hoa chậm rãi tới gần bờ, trong khoang thuyền, một bạch y nam nhân đang cầm chén trà, trên mặt lộ ra một nụ cười thả lỏng, hắn cuối cùng cũng về nơi đây.
Chỉ thấy tay trái bạch y nam nhân đang cầm chén trà, có một vết đao ngân [vết thẹo do đao gây ra], tựa hồ dù thời gian trôi qua bao lâu, cũng không thể xóa nhòa vết thương ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook